Vô Thường
Chương 607: Gặp mặt kẻ thù, rất tức giận
Đường Điểm Điểm ức chế hô hấp tới cực hạn, trốn phía sau Đường Phong, vô cùng căng thẳng.
- Không có ai sao.
Đường Phong cũng không dám khẳng định. Tuy rằng có những dấu hiệu của nó cho thấy, bên trong xác thực không có ai, nhưng Đường Phong luôn có cảm giác không ổn. Người của Chung gia không lý nào lại ngu ngốc đến thế, đóng sập cửa đá từ bên ngoài.
Nhưng nếu bên trong có người, hiện tại cũng nên có phản ứng mới đúng.
- Cứ phá bỏ tấm cửa đá này ra sẽ biết liền.
Đường Điểm Điểm đề nghị:
- Nói không chừng bên trong giấu thứ tốt gì đó, cho nên bọn họ mới đóng cửa đá này lại.
Đường Phong quay lại nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ lời của nàng cũng có lý, liền gật đầu nói:
- Lục tỷ lui ra sau, để ta thử xem có thể mở được hay không.
Điểm Điểm ưng thuận lui ra sau vài trượng.
Đường Phong hít một hơi thật sâu, chìa tay bắn ra một thanh khảm đao.
Cuồng Lôi Đao dài ba thước ba nặng tám trăm cân, phá sơn cắt núi, rất dễ dàng. Lúc vung chém có tiếng sấm tiếng sét đánh. Thiên binh này là đạt được từ Hôi Y Bảo của Bí cảnh Bạch Đế, lúc đó tổng cộng nhận được mười sáu thanh Thiên binh, tuy nhiên Đường Phong chỉ sử dụng Độc Ảnh Kiếm mà thôi, còn lại mười lăm cái vẫn chưa dùng tới.
Thế nhưng hiện tại, để chém mở tấm cửa đá làm bằng Huyền Vũ Thạch này, phải sử dụng thanh khảm đao này rồi.
Những cửa đá này có thể chịu đựng được sự công kích của cao thủ Thiên Giai Đỉnh Phong mà không hỏng. Bản thân mình có thể chém nó được không, trong lòng Đường Phong cũng không chắc.
Hai tay cầm đao thu hút cương khí, thân đao sáng rực, ngầm có tiếng sấm sét đánh truyền đến, toàn bộ trong sơn động lập tức tràn ngập ý bá đạo rất nặng.
Huy động duệ kim khí không gì không phá được, trên Cuồng Lôi đao kim quang lóe sáng, mũi đao vượt ra hơn nửa thước, giống như lưỡi rắn nhả ra nuốt vào không ngớt.
Mặc dù cách hơn vài trượng, Đường Điểm Điểm cũng cảm giác được dường như xung quanh có vô số lợi kiếm nhỏ tăng quanh người, đâm vào người đau đớn, nàng vội vã lui về sau thêm mấy trượng.
Vận sử dụng Cuồng Lôi đao, vạch ra một đường vòng cung tròn nửa người, duệ kim phí di chuyển qua, không khí dường như đều bị cắt nát, đá vụn trong sơn động tí tách rơi xuống đất.
Giơ cao Cuồng Lôi Đao lên, Đường Phong ngưng tụ lực đạo và chân khí, mạnh mẽ hướng về phía trước chém xuống.
" Ầm " một tiếng, toàn bộ sơn động đều rung động, đá vụn từ đỉnh sơn động càng rơi xuống nhiều hơn, Đường Điểm Điểm sợ đến nhắm tịt mắt lại, suýt chút nữa cho rằng sơn động này sắp sụp.
Nhưng cửa đá không chút sứt mẻ, không hề bị một kích rung trời này chém mở ra.
Đường Phong trầm tư đi về phía trước, thấy trên tấm cửa đá xuất hiện một vết rạn thật sâu, sâu đến ba tấc. Không hổ là Huyền Vũ Thạch, một đao vừa rồi, ngay cả Thiên Giai thượng phẩm cũng chưa chắc đỡ được, nhưng chém vào chỉ để lại một chút vết rạn đó.
Cực kỳ có triển vọng! Đường Phong sợ nó không chút hao tổn gì, nếu quả thật như vậy thì không thử nữa mà nhanh chóng rời đi là tốt nhất. Nhưng hiện tại nếu đã xuất hiện vết rạn, vậy cũng có nghĩa là mình có thể phá vỡ được tấm cửa đá đó.
Không hề do dự, Đường Phong lần thứ hai giơ cao Cuồng Lôi Đao lên, tại tiếng sấm lớn ầm ầm, một đao chém xuống.
"Ầm ầm ầm.." liên tiếp hơn mười đao chém xuống, tấm cửa đá cuối cùng không thể trụ được, đã ầm ầm vỡ vụn tại một đao cuối cùng, đá bay tán loạn. Mũi đao cuối cùng chém ra Đường Phòng cũng trực tiếp chạy ào vào trong thạch thất.
"Phụt", một âm thanh vang lên truyền tới. Tai của Đường Phong khẽ động, bản năng cảm giác âm thanh có chút bất thường. Nếu như đao khí vừa rồi bổ vào tảng đá, căn bản không phát sinh loại âm thanh này, âm thanh này... Rõ ràng là như tiếng đao khí đâm vào cơ thể người.
Thật sự có người? Nhưng vì sao không có tiếng kêu thảm truyền đến?
Nhìn xuyên qua bụi bặm tràn ngập ở phía trước, mượn ánh sáng dịu của dạ minh châu, khi thấy rõ tình hình bên trong, tròng mắt của Đường Phong trong tức khắc cứng lại.
Trong này... Quả thật là có người, mà người này hắn còn biết.
Chung Sơn! Là một trong hai vị cao thủ Linh Giai của Chung gia trước đây có tới Bạch Đế Thành, toàn thân phòng ngự có thể nói là vô địch, thủ đoạn xuất thần nhập hóa, lúc đó Đường Phong suýt nữa thua dưới tay y, nếu không phải bản thân có tốc độ nhanh thì sớm đã chết ở Bạch Đế Thành rồi.
Thấy diện mạo của Chung Sơn, phản ứng đầu tiên của Đường Phong là nhanh chóng chạy trốn. Trước mặt cao thủ Linh Giai, căn bản mình không có tư cách. Huống chi, hôm nay còn mang theo Đường Điểm Điểm phiền toái, không chạy thì chỉ có chết!
Nhưng, tình huống của Chung Sơn lúc này rất quỷ dị khiến Đường Phong hơi chần chừ. Y ngồi ngay ngắn trong thạch thất, một đường đao sắc vừa rồi của mình chính diện chém xuống người y, làm y phục của y bị phá vỡ mà không hề tạo chút thương tổn trên người y, chỉ là trên người y để lại một dấu vết tím sẫm mà thôi. Phòng ngự của người này quả nhiên là mạnh mẽ, một kích của mình dù có uy lực phá vỡ tấm cửa đá, nhưng hiệu quả một chút cũng không có.
Khiến Đường Phong để tâm chính là, lúc này trên mặt Chung Sơn vừa xanh vừa đỏ, biến hóa khó hiểu, cương khí toàn thân cũng không khống chế được, chỉ sau một lát, Chung Sơn đột nhiên há mồm hộc ra một ngụm máu tươu, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
Đường Phong chau mày lại, quả tim đột nhiên đập liên hồi, hắn phát hiện, hình như ngày hôm nay mình bắt được cơ hội tốt rất lớn.
- Thập Thất đệ, làm sao vậy?
Đường Điểm Điểm đã đi tới, phẩy phẩy tay xua đi khói bụi mở miệng hỏi, theo ánh mắt Đường Phong nhìn lại, thấy một ông già tóc bạc trắng ngồi ở kia, khẽ khàng hỏi:
- Hắn là ai vậy?
Đường Phong hít một hơi thật sâu, khẽ đáp:
- Chung Sơn!
Tức thì Đường Điểm Điểm biến sắc:
- Một trong sáu đại Linh Giai của Chung gia?
Hai nhà Đường Chung thù hận hai mươi năm, Đường Điểm Điểm đương nhiên biết sáu vị cao thủ Linh Giai của Chung gia là ai, lúc này vừa nghe Đường Phong trả lời ra tên của Chung Sơn, nàng đã cảm thấy toàn thân nhũn ra.
- Thập Thất đệ, chạy mau!
Giọng nói Đường Điểm Điểm run rẩy, tuy rằng miệng kêu nhưng ngay cả khí lực chạy trốn mình cũng không nhấc nổi.
Nàng lúc này chỉ là Thiên Giai trung phẩm, đâu có khả năng ngăn được cao thủ Linh Giai? Chỉ có thể đối với nguy cơ trước mắt thì kêu Đường Phong chạy trốn, chạy là phản ứng theo bản năng.
Chính vào lúc này, hai mắt của Chung Sơn đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, tràn ngập sự phẫn nộ và oán độc, nhìn chằm chằm Đường Phong, nói:
- Tiểu tử ngươi muốn chết!
Đường Phong khẽ cười:
- Trưởng lão Chung Sơn, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?
- Là ngươi?
Cuối cùng Chung Sơn cũng nhìn rõ diện mạo của Đường Phong, lúc đó hắn ta chạy ra từ Bạch Đế thành đã buông lại một câu:
- Lão phu nhớ kỹ mặt mũi của tên tiểu súc sinh ngươi.
- Không có ai sao.
Đường Phong cũng không dám khẳng định. Tuy rằng có những dấu hiệu của nó cho thấy, bên trong xác thực không có ai, nhưng Đường Phong luôn có cảm giác không ổn. Người của Chung gia không lý nào lại ngu ngốc đến thế, đóng sập cửa đá từ bên ngoài.
Nhưng nếu bên trong có người, hiện tại cũng nên có phản ứng mới đúng.
- Cứ phá bỏ tấm cửa đá này ra sẽ biết liền.
Đường Điểm Điểm đề nghị:
- Nói không chừng bên trong giấu thứ tốt gì đó, cho nên bọn họ mới đóng cửa đá này lại.
Đường Phong quay lại nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ lời của nàng cũng có lý, liền gật đầu nói:
- Lục tỷ lui ra sau, để ta thử xem có thể mở được hay không.
Điểm Điểm ưng thuận lui ra sau vài trượng.
Đường Phong hít một hơi thật sâu, chìa tay bắn ra một thanh khảm đao.
Cuồng Lôi Đao dài ba thước ba nặng tám trăm cân, phá sơn cắt núi, rất dễ dàng. Lúc vung chém có tiếng sấm tiếng sét đánh. Thiên binh này là đạt được từ Hôi Y Bảo của Bí cảnh Bạch Đế, lúc đó tổng cộng nhận được mười sáu thanh Thiên binh, tuy nhiên Đường Phong chỉ sử dụng Độc Ảnh Kiếm mà thôi, còn lại mười lăm cái vẫn chưa dùng tới.
Thế nhưng hiện tại, để chém mở tấm cửa đá làm bằng Huyền Vũ Thạch này, phải sử dụng thanh khảm đao này rồi.
Những cửa đá này có thể chịu đựng được sự công kích của cao thủ Thiên Giai Đỉnh Phong mà không hỏng. Bản thân mình có thể chém nó được không, trong lòng Đường Phong cũng không chắc.
Hai tay cầm đao thu hút cương khí, thân đao sáng rực, ngầm có tiếng sấm sét đánh truyền đến, toàn bộ trong sơn động lập tức tràn ngập ý bá đạo rất nặng.
Huy động duệ kim khí không gì không phá được, trên Cuồng Lôi đao kim quang lóe sáng, mũi đao vượt ra hơn nửa thước, giống như lưỡi rắn nhả ra nuốt vào không ngớt.
Mặc dù cách hơn vài trượng, Đường Điểm Điểm cũng cảm giác được dường như xung quanh có vô số lợi kiếm nhỏ tăng quanh người, đâm vào người đau đớn, nàng vội vã lui về sau thêm mấy trượng.
Vận sử dụng Cuồng Lôi đao, vạch ra một đường vòng cung tròn nửa người, duệ kim phí di chuyển qua, không khí dường như đều bị cắt nát, đá vụn trong sơn động tí tách rơi xuống đất.
Giơ cao Cuồng Lôi Đao lên, Đường Phong ngưng tụ lực đạo và chân khí, mạnh mẽ hướng về phía trước chém xuống.
" Ầm " một tiếng, toàn bộ sơn động đều rung động, đá vụn từ đỉnh sơn động càng rơi xuống nhiều hơn, Đường Điểm Điểm sợ đến nhắm tịt mắt lại, suýt chút nữa cho rằng sơn động này sắp sụp.
Nhưng cửa đá không chút sứt mẻ, không hề bị một kích rung trời này chém mở ra.
Đường Phong trầm tư đi về phía trước, thấy trên tấm cửa đá xuất hiện một vết rạn thật sâu, sâu đến ba tấc. Không hổ là Huyền Vũ Thạch, một đao vừa rồi, ngay cả Thiên Giai thượng phẩm cũng chưa chắc đỡ được, nhưng chém vào chỉ để lại một chút vết rạn đó.
Cực kỳ có triển vọng! Đường Phong sợ nó không chút hao tổn gì, nếu quả thật như vậy thì không thử nữa mà nhanh chóng rời đi là tốt nhất. Nhưng hiện tại nếu đã xuất hiện vết rạn, vậy cũng có nghĩa là mình có thể phá vỡ được tấm cửa đá đó.
Không hề do dự, Đường Phong lần thứ hai giơ cao Cuồng Lôi Đao lên, tại tiếng sấm lớn ầm ầm, một đao chém xuống.
"Ầm ầm ầm.." liên tiếp hơn mười đao chém xuống, tấm cửa đá cuối cùng không thể trụ được, đã ầm ầm vỡ vụn tại một đao cuối cùng, đá bay tán loạn. Mũi đao cuối cùng chém ra Đường Phòng cũng trực tiếp chạy ào vào trong thạch thất.
"Phụt", một âm thanh vang lên truyền tới. Tai của Đường Phong khẽ động, bản năng cảm giác âm thanh có chút bất thường. Nếu như đao khí vừa rồi bổ vào tảng đá, căn bản không phát sinh loại âm thanh này, âm thanh này... Rõ ràng là như tiếng đao khí đâm vào cơ thể người.
Thật sự có người? Nhưng vì sao không có tiếng kêu thảm truyền đến?
Nhìn xuyên qua bụi bặm tràn ngập ở phía trước, mượn ánh sáng dịu của dạ minh châu, khi thấy rõ tình hình bên trong, tròng mắt của Đường Phong trong tức khắc cứng lại.
Trong này... Quả thật là có người, mà người này hắn còn biết.
Chung Sơn! Là một trong hai vị cao thủ Linh Giai của Chung gia trước đây có tới Bạch Đế Thành, toàn thân phòng ngự có thể nói là vô địch, thủ đoạn xuất thần nhập hóa, lúc đó Đường Phong suýt nữa thua dưới tay y, nếu không phải bản thân có tốc độ nhanh thì sớm đã chết ở Bạch Đế Thành rồi.
Thấy diện mạo của Chung Sơn, phản ứng đầu tiên của Đường Phong là nhanh chóng chạy trốn. Trước mặt cao thủ Linh Giai, căn bản mình không có tư cách. Huống chi, hôm nay còn mang theo Đường Điểm Điểm phiền toái, không chạy thì chỉ có chết!
Nhưng, tình huống của Chung Sơn lúc này rất quỷ dị khiến Đường Phong hơi chần chừ. Y ngồi ngay ngắn trong thạch thất, một đường đao sắc vừa rồi của mình chính diện chém xuống người y, làm y phục của y bị phá vỡ mà không hề tạo chút thương tổn trên người y, chỉ là trên người y để lại một dấu vết tím sẫm mà thôi. Phòng ngự của người này quả nhiên là mạnh mẽ, một kích của mình dù có uy lực phá vỡ tấm cửa đá, nhưng hiệu quả một chút cũng không có.
Khiến Đường Phong để tâm chính là, lúc này trên mặt Chung Sơn vừa xanh vừa đỏ, biến hóa khó hiểu, cương khí toàn thân cũng không khống chế được, chỉ sau một lát, Chung Sơn đột nhiên há mồm hộc ra một ngụm máu tươu, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
Đường Phong chau mày lại, quả tim đột nhiên đập liên hồi, hắn phát hiện, hình như ngày hôm nay mình bắt được cơ hội tốt rất lớn.
- Thập Thất đệ, làm sao vậy?
Đường Điểm Điểm đã đi tới, phẩy phẩy tay xua đi khói bụi mở miệng hỏi, theo ánh mắt Đường Phong nhìn lại, thấy một ông già tóc bạc trắng ngồi ở kia, khẽ khàng hỏi:
- Hắn là ai vậy?
Đường Phong hít một hơi thật sâu, khẽ đáp:
- Chung Sơn!
Tức thì Đường Điểm Điểm biến sắc:
- Một trong sáu đại Linh Giai của Chung gia?
Hai nhà Đường Chung thù hận hai mươi năm, Đường Điểm Điểm đương nhiên biết sáu vị cao thủ Linh Giai của Chung gia là ai, lúc này vừa nghe Đường Phong trả lời ra tên của Chung Sơn, nàng đã cảm thấy toàn thân nhũn ra.
- Thập Thất đệ, chạy mau!
Giọng nói Đường Điểm Điểm run rẩy, tuy rằng miệng kêu nhưng ngay cả khí lực chạy trốn mình cũng không nhấc nổi.
Nàng lúc này chỉ là Thiên Giai trung phẩm, đâu có khả năng ngăn được cao thủ Linh Giai? Chỉ có thể đối với nguy cơ trước mắt thì kêu Đường Phong chạy trốn, chạy là phản ứng theo bản năng.
Chính vào lúc này, hai mắt của Chung Sơn đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, tràn ngập sự phẫn nộ và oán độc, nhìn chằm chằm Đường Phong, nói:
- Tiểu tử ngươi muốn chết!
Đường Phong khẽ cười:
- Trưởng lão Chung Sơn, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?
- Là ngươi?
Cuối cùng Chung Sơn cũng nhìn rõ diện mạo của Đường Phong, lúc đó hắn ta chạy ra từ Bạch Đế thành đã buông lại một câu:
- Lão phu nhớ kỹ mặt mũi của tên tiểu súc sinh ngươi.
Bình luận truyện