Vô Thường

Chương 608: Tẩu hỏa nhập ma



Thời gian cách không lâu, hắn ta đương nhiên không quên! Lúc đó Đường Phong hung hăng chặn ngang hắn ta, nếu không phải tên tiểu tử này thừa dịp mình bị thương mà đâm mình hơn mười chỉ pháp, thì mình làm sao có thể bị đứt đoạn cương khí, dẫn đến không thể tiếp được một thương của Đường Đỉnh Thiên, một cánh tay đã bị đánh nát như phấn.

Mấy ngày qua, mỗi khi Chung Sơn nhớ đến cánh tay bị cụt mà đau đớn lẫn oán hận vô cùng. Hận không thể lột da xẻ thịt Đường Phong, hút máu ăn thịt! Hôm nay gặp mặt kẻ thù, đương nhiên là vô cùng tức giận.

Nói xong một câu, Chung Sơn lại hộc ra một vũng máu!

- Trưởng lão Chung Sơn hà tất phải tức giận? Tẩu hỏa nhập ma tối kỵ nhất là tâm tình bất ổn, tuy nhiên cũng thật là, ngài cũng đã xấp xỉ bảy mươi tuổi rồi, cũng nên xuống mồ an nghỉ đi, ở lại trên đời cũng chỉ lãng phí tài nguyên tu luyện, không bằng nhanh nhanh chết đi, để lại di sản cho người hữu dụng.

Đường Phong ra sức nói những lời độc ác khiến Chung Sơn tức giận sôi lên, nhưng cũng không thể làm gì được.

- Tẩu hỏa nhập ma?

Đường Điểm Điểm kinh ngạc.

Đường Phong cười nói:

- Nếu tỷ đang vận công trong lúc then chốt, có người ở trước mặt tỷ không ngừng chém đao vào cửa đá, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, còn bị một đường đạo cực mạnh chém vào người, tỷ cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma thôi.

Tình huống hiện giờ của Chung Sơn trong mắt Đường Phong, trong lòng vô cùng vui mừng.

Cương khí của hắn ta căn bản không khống chế được, vừa nói là bị thổ huyết, sắc mặt mệt mỏi, lúc xanh lúc đỏ, vô cùng đau đớn, rõ ràng là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Chẳng trách mình tạo ra tiếng động lớn như thế mà bên trong không hề có chút phản ứng gì, đoán chừng là Chung Sơn đang vận công ở thời điểm mấu chốt, dù nghe được âm thanh cũng không dám có phản ứng gì. Cuối cùng mình chém được cửa đá, một đường đao bổ xuống giữa thân thể hắn, trực tiếp cắt đứt việc vận công của hắn.

Nói như vậy, một người lúc đang tu luyện dù bị người ta cắt đứt cũng không có trở ngại gì. Nhưng một số trường hợp đặc biệt, căn bản không thể để bị quấy nhiễu, một khi bị quấy nhiễu có thể bị tẩu hỏa nhập ma. Tình huống Chung Sơn hiện tại chính là kiểu mẫu.

Cương khí đi ngược chiều, kinh mạch đau đớn, không ai có thể chịu đựng được. Lúc tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì kinh mạch bị hao tổn, thực lực giảm mạnh, nặng thì chết. Cho nên rất nhiều người khi tu luyện công pháp hoặc chữa thương sẽ lựa chọn những tĩnh thất không có người hoặc những nơi không ai tìm đến được.

Ví dụ như lần trước Đường Phong phục dùng Linh lung biến cương đan, thời cơ quan trọng cũng không thể bị người khác quầy nhiễu, nếu có chuyện gì khiến hắn phân tâm, không chỉ công hiệu của dược không thể hấp thu, mà còn liên quan đến tính mạng.

Sự thực quả đúng như Đường Phong đoán, Chung Sơn thật sự là tẩu hỏa nhập ma rồi.

Lần trước hắn ở trong thành Bạch Đế đã bị ăn thiệt thòi nhiều, các cao thủ Thiên Giai mang theo không chỉ hầu như tử thương không còn, ngay cả chính mình cũng bị một thương của Đường Đỉnh Thiên làm nát một cánh tay, kết quả không chỉ thù lớn chưa trả, còn tăng thêm oán mới. Lúc đó nếu không phải Chung Ảnh dựa vào tốc độ của bản thân dẫn hắn thoát đi, hắn căn bản không thể chạy thoát.

Lúc trở lại Chung gia, Chung Sơn liền đến đây ngồi chữa thương. Chỉ là chuyện này can hệ trọng đại, ngoại trừ năm vị cao thủ Linh Giai của Chung gia biết ra, còn không ai biết cả. Huống chi, thạch thất này từ bên ngoài không để đánh mở ra được, cho nên Chung Sơn yên tâm ở chỗ này.

Việc vận công chữa thương này mất khoảng mấy tháng. Đến hôm nay nội thương cũng gần như là khôi phục, duy nhất cánh tay bị cụt lại không thể dài ra, khiến trong lòng Chung Sơn đau đớn khôn cùng!

Sự việc tối này tại Chung Linh cốc, Chung Sơn cũng không biết được. Hắn toàn tâm toàn ý ở chỗ này vận công chữa thương, đâu có quan tâm động tĩnh bên ngoài. Ngay cả đám người Đường Phong chạy tới trong cấm địa này đánh chết ba Thiên Giai thượng phẩm Chung Gia, náo loạn ầm ĩ, cũng không hề kinh động hắn.

Tận đến vừa rồi, Đường Phong liên tục dùng hơn mười đao chém cửa đá, toàn bộ sơn động đều lay động không ngừng, hắn mới có chút phát hiện ra, nhưng mặc dù phát hiện ra, hắn cũng không có cách nào ngừng việc vận công. Trong lòng đang tức giận rốt cuộc là tên đệ tử nào gây ra động tĩnh lớn ở trong cấm địa như vậy, đợi mình xuất quan nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, cửa đá liền mở ra, một đường đao sắc chém vào người hắn.

Bị Đường Phong dày vò một phen như vậy, Chung Sơn không lý nào không bị tẩu hỏa nhập ma?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bày ngay trước mặt khiến mình hận không thể nghìn đao vạn róc, Chung Sơn chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực càng ngày càng không thông, hận không thể lúc này đứng lên băm hắn ra thành từng đoạn, rửa sạch nỗi nhục. Đột nhiên, hắn cả kinh, nói:

- Đây là cấm địa Chung Gia, các ngươi vào bằng cách nào?

Đường Phong cười nói:

- Trưởng lão Chung gia cũng thật hồ đồ, Chung Linh cốc hôm nay đã là thiên hạ của Đường gia ta, Chung gia... Chậc chậc, đã diệt vong rồi.

- Rắm thối!

Sắc mặt Chung Sơn đỏ bừng, thiếu chút nữa thì phun ra búng máu, bất kể thế nào cũng nhịn xuống, chỉ là thần sắc vô cùng kích động, yếu ớt nói:

- Đường gia có thực lực gì lão phu không hiểu rõ sao? Có thể tấn công được Chung Linh Cốc ư? Tiểu súc sinh ăn nói bừa bãi, thật đáng chết!

Đường Phong chau mày lại, chắc chắn nói:

- Chỉ dựa vào một nhà Đường gia đương nhiên không thể tiêu diệt Chung gia các ngươi, chỉ là... Thêm một Bố gia thì sao?

Sắc mặt Chung Sơn lập tức thay đổi, cẩn trọng nhìn chằm chằm vào mắt Đường Phong, căn bản nhìn không ra hắn nói thật hay giả, liền lẩm bẩm:

- Không thể nào, Bố Trường Hải sao dám có hành động như vậy, hắn dám động tới Chung gia ta, toàn bộ gia tộc Linh Mạch chi địa cũng sẽ không chịu để yên đâu.

Đường Phong thản nhiên nói:

- Trưởng lão Chung Sơn phải biết rằng, qua ba tháng nữa là đến đại tỉ thí gia tộc, hôm nay các gia tộc tại linh mạch chi địa này nhiều mà linh thạch sản xuất càng ngày càng ít, Đường Phong tuổi nhỏ, tới đây thời gian ngắn ngủi, dù không thấy rõ tình thế nhưng cũng hiểu rõ một việc, gia tộc càng ít, những linh thạch được phân chia càng nhiều! Ừm, nhiều ngày trước, Trang gia hình như cũng đã đồng ý hợp tác với gia tộc khác tiêu diệt Lý gia rồi.

Chung Sơn giật mình. Lý gia, một gia tộc Linh Giai thực lực cũng không kém Chung gia, hơn nữa còn có quan hệ đồng minh với Bố gia, cũng giống như quan hệ giữa Chung gia và Trang gia.

- Ngươi nói, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương ngấm ngầm thông đồng làm bậy, thách thức thiên hạ, mỗi bên tiêu diệt một gia tộc đồng minh của đối phương ư?

Sắc mặt Chung Sơn trắng bệch hỏi.

- Điều này ta không rõ lắm.

Đường Phong nhún vai:

- Nhưng hôm nay linh mạch chi địa thực sự tinh phong huyết vũ, hắc ám bao phủ.

Không thể nói quá nhiều, để lại lo lắng càng nhiều. Chung Sơn lại càng nghĩ nhiều, tiếp theo càng dễ đối phó. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao lúc cao thủ quyết đấu là lúc thích hợp để công kích, tuy rằng Đường Phong không được coi là cao thủ, nhưng cũng biết đối phó với một Linh Giai, chỉ dựa vào thực lực bản thân là có chút hão huyền.

- Ha ha ha…

Chung Sơn đột nhiên cất tiếng cười to:

- Ngươi cho là lão phu sẽ tin lời nói của ngươi sao? Quả thực là những lời vô căn cứ! Lão phu mặc dù tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối phó với loại thấp kém như ngươi thì dễ như trở bàn tay!

- Vậy thử là biết.

Đường Phong thò tay cầm Cuồng Lôi đao đang cắm trên mặt dất, chằm chằm nhìn Chung Sơn, nói:

- Lục tỷ, tỷ ra ngoài đi.

Bàn tay nhỏ bé của Đường Điểm Điểm run rẩy nắm chặt Hoan Ca Kiếm, trong đầu đầy ắp suy nghĩ hôm nay mình chết chắc rồi. Nghe Đường Phong nói lúc này "hả"một tiếng, rõ ràng là vẫn chưa lấy lại tinh thần.

- Lui ra ngoài!

Đường Phòng quay lại nhìn nàng, thần sắc lần đầu tiên nghiêm trọng như vậy.

- Thập Thất đệ, chúng ta....

- Ta nói, lui ra ngoài!

Âm điệu của Đường Phong đề cao hơn.

- A...

Đường Điểm Điểm ngây ngốc gật đầu, lúc này đây thật ra là nói gì nghe nấy, xoay người bỏ chạy.

- Tiểu súc sinh, ngươi nghĩ thực lực của ngươi có thể giết được lão phu?

Chung Sơn thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có xuất thủ ngăn cản, đợi tiếng bước chân của Đường Điểm Điểm đi xa mới mở miệng hỏi.

- Không nắm chắc, nhưng nếu cứ như vậy mà rời đi, ta khẳng định sẽ không cam tâm!

Đường Phong thở nhẹ một hơi, toàn thân cương khí dao động từ Thiên giai hạ phẩm lên tới cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm.

Tá Thi Hoàn Hồn! Từ lúc đột phá Thiên Giai tới giờ, Đường Phong vẫn chưa hề sử dụng qua năng lực này, bởi vì hầu hết các trường hợp, hắn dựa vào năng lực của bản thân đủ để ứng phó được, không cần dùng đến.

Thế nhưng ngày hôm nay, để đối phó với Linh Giai này, Đường Phong cũng không dám có bất cứ che giấu! Hắn quả thực là tẩu hỏa nhập ma, nhưng toàn thân hắn phòng ngự quá cường mạnh, chỉ dùng toàn bộ thực lực của bản thân, mới có thể đánh bại được phòng ngự của hắn.

Sắc mặt Chung Sơn lần thứ hai biến đổi, cả kinh nói:

- Súc sinh, ngươi còn che giấu kỹ đến vậy!

Hắn còn tưởng rằng Đường Phong cho tới lúc này vẫn là heo sắm vai cọp, bản thân có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm nhưng bộ dáng tỏ ra là Thiên Giai hạ phẩm.

Chung Sơn vừa dứt lời, Thiên Binh Độc Ảnh kiếm trong tay Đường Phong liền đâm ra, một kiếm này đột phá trong khoảng cách mấy trượng, trong nháy mắt lập tức tới trước mặt Chung Sơn, thân kiếm kim quang lóe sáng.

Kiếm chưa đến, sát khí đã đến, Chung Sơn nhìn thấy trường kiếm tỏa kim quang chói mắt, thần sắc hết sức nghiêm trọng, bởi vì hắn có thể nhận thấy mức độ sắc bén của thanh kiếm này. Không chút chậm chễ, Chung Sơn vội vã giơ một bày tay lên, trên tay toát ra một ánh sáng màu vàng đất, hung hăng vỗ vào thân kiếm.

"Bùm" một tiếng, Độc Ảnh rung động, một chiêu thẳng tiến không lùi bị chụp lấy chếch ra khỏi quỹ đạo của nó, sượt qua gương mặt già nua của Chung Sơn, bám theo một mảnh sâm lạnh.

Một chiêu chưa hẳn công, Đường Phong đã vội vã co tay lần thứ hai đâm một kiếm tới. Chung Sơn lại đúng như cách trước chộp lấy Độc Ảnh Kiếm, động tác cứng rắn vặn trường kiếm. Đúng lúc Đường Phong lại không co tay mà thuận thế chém qua cổ Chung Sơn. Chung Sơn vội vã cúi đầu, khó khăn tránh né, vài sợi tóc hoa râm bị cắt đứt, rơi xuống trên mặt đất liền bị cương khí mạnh mẽ của hai người nghiền nát thành bột mịn.

Chung Sơn tức giận đấm tay vỗ xuống mặt đất, toàn thân đang khoanh chân ngồi dưới đất nhẹ bay đi, cùng lúc đó, mặt đất khẽ rung, một mảng đất lớn tròn tạo thành bằng một nắm tay từ trên mặt đất bay lên thẳng tắp hướng về phía Đường Phong.

Cả người Đường Phong lớn như vậy mà bị linh khí hệ thổ của Chung Sơn bao vậy, cứng rắn không gì sánh được, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã ầm đuổi tới trước mặt Đường Phong.

Không gian trong thạch thất quá nhỏ, Đường Phong căn bản không có nơi tránh né, rơi vào đường cùng chỉ có thể vận lực đạo toàn thân, quyền trái đánh ra nện lên thổ quyền.

"Bình" một tiếng, toàn bộ sơn động lung lay, Đường Phong cũng loạng choạng lui về sau vài bước, thổ quyền cực lớn cũng sụp đổ, toàn bộ trong thạch thất bụi đất bốn phía nổi lên, trong vòng ba thước không nhìn thấy vật gì!

Tập trung tinh thần vào vị trí của Chung Sơn, Đường Phong không chút nào ngừng, trường kiếm đảo qua, một luồng kiếm quang sắc bén bay đi ra ngoài.

- Lão thất phu, hôm nay ngươi trọng thương chưa lành, lại chỉ còn một cánh tay, thực lực so với toàn thịnh đã tiêu phân nửa rồi, lại tẩu hỏa nhập ma, thực lực lại mất đi phân nửa nửa! Lấy ba thành thực lực, mà muốn chống lại ta ư, bản công tử khuyên ngươi nhanh chóng nạp mạng, đi cùng tổ tiên tiên liệt Chung gia ngươi đi. Người Chung gia đã chết hết rồi, ngươi cần gì phải lay lắt hậu thế!

Đường Phong trên tay mạnh mẽ tàn bạo, ngoài miệng cũng không kém, lấy duệ kim khí thúc động kiếm thế, đem bao phủ Chung Sơn trong kiếm ảnh.

- Muốn lấy mạng lão phu, tiểu súc sinh ngươi còn chưa đủ tư cách, gọi Đường Ngạo đích thân tới lấy đi!

Chung Sơn cũng không dám tỏ ra yếu kém, tuy chỉ có một tay tự do hoạt động, nhưng bằng vào công lực và kinh nghiệm nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cũng không yếu thế. Huống chi, hắn phòng thủ là chính, tiêu hao của bản thân cũng không quá nghiêm trọng. Trái lại Đường Phong, liên tục tấn công dũng mãnh, đối với cương khí và tiêu hao thân thể đều rất lớn.

- Lão thất phu!

Đường Phong lại đâm một kiếm, nhiều đóa kiếm hoa bao trùm lấy các đại yếu huyệt lớn trên người Chung Sơn:

- Nếu bản công tử không nhìn lầm, lúc tẩu hỏa nhập ma, hai chân của người không còn cảm giác đúng không?

Tuy rằng mới qua mấy chiêu nhưng Đường Phong lại phát hiện Chung Sơn vẫn khoanh chân ngồi một chỗ, cho dù là di chuyển, cũng là dùng một tay còn lại để chống xuống đất để di chuyển.

Loại tình huống này chỉ có thể chứng minh một việc, hai chân của Chung Sơn không thể cử động, bằng không vào lúc ngy cấp, hắn sao vẫn còn ngồi như vậy?

Lúc tẩu hỏa nhập ma, cương khí đi ngược chiều, kinh mạch đau nhức, rất dễ dẫn đến toàn thân bị liệt. Vận khí của Chung Sơn không được tốt lắm cũng không quá xấu, chỉ là bị liệt hai chân mà thôi.

Nghe Đường Phong nói thế, Chung Sơn tức thì phẫn nộ rồi! Hắn vốn là mất đi một tay, mà hiện tại hai chân không thể cử động, con người có bốn chi, bốn thì mất đi ba, loại chuyện này mà đặt trên người ai cũng không thể chấp nhận được. Huống chi là tẩu hỏa nhập ma kinh mạch toàn thân bị hao tổn nghiêm trọng. Chung Sơn tự biết dù mình có thể giết được tên tiểu tử kia, sau này thương thế hồi phục, công lực toàn thân chỉ sợ cũng không thể quay về thời kỳ đỉnh cao.

- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công.

Chung Sơn điên cuồng gào lên hai tiếng, tròng mắt đỏ ngầu, rõ ràng trong nháy mắt đã quên đấu pháp của mình là phòng thủ, trái lại công kích trở nên sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện