Vô Thường
Chương 723: Khai sơn đại đệ tử
Đường Phong được khen ngợi tự nhiên cảm thấy lâng lâng trong lòng.
- Tiểu cô nương kia tuổi tác cũng không lớn, ta thấy khoảng chừng chỉ mười lăm mười sáu tuổi? Nữ hài tử ở tuổi đó rất dễ mê mẩn nam nhân xuất sắc ở bên cạnh. Ở Thiên Tú cũng chỉ có một mình ngươi có thể khiến nàng mê đắm, hiện tại ánh mắt nàng nhìn chàng có chút không thích hợp, theo ta thấy không đến một hai tháng, tiểu cô nương này nhất định sẽ trở nên giống như chúng ta.
Đường Phong cười khổ nói:
- Lại tỷ, không phải nàng nghĩ ta có suy nghĩ nào đó với Tiểu Điệp chứ?
- Nếu không phải, tại sao ngươi đưa nàng từ Linh Mạch Chi Địa đến đây?
Bạch Tiểu Lại trừng mắt nhìn Đường Phong.
- Lại tỷ, các ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đồ khác với nàng ấy, không phải như các ngươi nghĩ đâu.
Đường Phong giải thích.
- Vậy chàng nói nghe xem.
- Lại tỷ, nàng biết sở trường lớn nhất của ta là gì, không phải kiếm pháp, không phải chưởng pháp, mà là ám khí! Tất cả mọi người có thể tu luyện ám khí, nhưng muốn tu luyện ám khí đến trình độ xuất thần nhập hóa không chỉ cần nỗ lực, còn cần có ưu thế thân thể nhất định. Chu Tiểu Điệp sở hữu một đôi tay không ai có, nếu dạy nàng tu luyện ám khí, phát triển của nàng trên con đường này phỏng chừng còn xuất sắc hơn ta, chính vì nguyên nhân này, ta mới dẫn nàng từ Linh Mạch Chi Địa đến đây.
- Nói ngắn gọn, chàng chính là muốn tìm một truyền nhân của mình?
Phi Tiểu Nhã mở miệng nói.
- Ta chưa từng nghĩ như vậy.
Đường Phong lắc đầu.
- Ta năm nay còn chưa đến hai mươi, làm gì đã nghĩ đến tìm truyền nhân gì đó? Chỉ là không muốn lãng phí đôi tay của nàng mà thôi.
Lại tỷ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhíu mày nói:
- Nếu quả thực như vậy, vậy thì khó làm. A Phong, việc này chỉ theo ý mình chàng mà thôi, chàng căn bản không thể điều khiển suy nghĩ của tiểu cô nương người ta. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sớm muộn sẽ có một ngày nàng sẽ nảy sinh tình cảm với chàng.
Đường Phong biến sắc, hắn thật sự không suy nghĩ đến vấn đề này.
- Vậy cứ thu nhận nàng, đại quân nương tử chúng ta không ghen đâu.
Cung chủ đại nhân mạnh miệng giả bộ hào phóng.
Lại tỷ cười nói:
- Cái đó chưa hẳn không phải là cách, nhưng A Phong chàng phải xử lý quan hệ giữa nàng và chàng như thế nào, cần chính ngươi suy nghĩ. Mặc dù chúng ta không để ý chuyện có thêm tỷ muội, nhưng nếu A Phong chàng không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, vẫn nên nghĩ cách cắt đứt tình cảm của người ta, nữ nhân bị tổn thương vì chàng quá nhiều rồi.
Cung chủ đại nhân đứng một bên xen mồm nói:
- Còn cả Trang Tú Tú cũng thu nạp đi, cho nàng làm nha hoàn cho bản cung!
- Ta sẽ suy nghĩ.
Nghe xong Lại tỷ nói, Đường Phong không khỏi nhíu mày. Hắn tự ngẫm lại, quả thật bản thân đã vô ý làm tổn thương quá nhiều nữ nhân.
Hà Hương Ngưng của Ô Long Bảo, Thi Thi của Lưu Vân tông, Trang Tú Tú của Trang gia, mặc dù không phải hắn cố ý, nhưng xác thực đã khiến các nàng bị tổn thương.
Ngoài ra còn có Phi Tiểu Nhã, nếu như không phải Cung chủ đại nhân sống chết quấn quít không buông tay, bản thân có thể cũng sẽ không tiếp nhận nàng. Đúng như Lại tỷ đã nói, nếu như không muốn làm tổn thương người khác, tốt nhất nên chặt đứt suy nghĩ của người đó trước tiên.
- Đúng rồi, sau khi ta đi, các nàng có hỏi thăm được tăm tích của Lôi Tẩu không?
Đường Phong đột nhiên nhớ tới một việc, Lôi Tẩu lúc đó đuổi theo Chung Sơn rời khỏi Bạch Đế Thành, từ sau đó cũng không thấy tin tức gì nữa. Trước khi Đường Phong đến Đường gia ở Linh Mạch Chi Địa có lưu ý mọi người tìm hiểu tung tích của Lôi Tẩu, cũng không biết tình huống hiện tại như thế nào.
Nghe thấy câu hỏi của Đường Phong, Phi Tiểu Nhã hé miệng cười, xoay người ngồi lên đùi Đường Phong, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười khanh khách liên tục:
- Hơn hai tháng trước hắn có đến Thiên Tú một chuyến, nhưng biết chàng không ở đây nên lại lập tức đi rồi.
- Tại sao không giữ hắn lại?
Đường Phong có chút hối hận, lúc đó ở Bạch Đế bí cảnh và Bạch Đế thành, Lôi Tẩu đã giúp hắn không ít việc. Lôi Tẩu là linh thú thất giai biến hóa, thực lực mặc dù cao cường, nhưng ngao du bên ngoài vạn nhất bị người ta phát hiện, rất có khả năng sẽ rước họa sát thân.
Bạch Tiểu Lại cũng bất giác mỉm cười:
- Hắn nói âm khí ở đây quá nặng, không thích hợp cho hắn ở lại lâu.
Đường Phong mỉm cười, không ngờ chủ nghĩa nam nhi của Lôi Tẩu còn nghiêm trọng như vậy, Thiên Tú Tông có gần hai vạn nữ tử, âm khí không nặng mới là lạ. Nhưng nếu hắn đi, hiện tại muốn tìm hắn chỉ sợ cũng không dễ dàng, chỉ có thể mở miệng hỏi:
- Hắn có nói đi đâu không?
- Không nói, chỉ nói một thời gian nữa sẽ quay lại.
Phi Tiểu Nhã vừa đáp vừa bắt lấy bàn tay Đường Phong đang thâm nhập vào y phục của nàng, trách móc liếc nhìn Đường Phong, đôi má ửng hồng.
- Xin lỗi, thói quen rồi.
Đường Phong liếc mắt thấy Tứ Nương đang ở sân dạy Tiểu Manh Manh luyện kiếm, vội rút tay ra, khuôn mặt bất giác cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng phải nói rằng, mấy tháng không gặp, ba nữ nhân của mình đều trở nên xinh đẹp hơn.
Cung chủ đại nhân vốn quanh năm ở cạnh biển, gió biển nắng biển làm da dẻ nàng hiện lên màu ngăm đen khỏe mạnh, sau khi tới Thiên Tú, hiện tại da dẻ cũng trở nên trắng hồng, làn da dưới ánh đèn càng trở nên sáng bóng như bánh kem, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.
Sự thay đổi này không chỉ có liên quan đến hoàn cảnh, mà còn có quan hệ đến sự tăng trưởng thực lực. Lại tỷ và Tiểu Nhã sớm đã là Thiên Giai thượng phẩm, trước khi mình rời đi đã từng đưa cho các nàng một ít linh thạch dùng để tu luyện, xem ra mấy tháng này các nàng cũng không nhàn rỗi, mặc dù cách tấn chức Linh Giai còn xa, nhưng so với công lực trước đây chắc chắn là thâm hậu hơn rất nhiều.
Về phần Tiếu thúc và Đoạn thúc thì càng không cần phải nói, hai đại sát thần hiện tại đã mơ hồ cảm ngộ được một tia huyền bí của Linh Giai, lắng đọng công phu hơn mười năm qua, đã sớm làm cương khí trên người bọn họ vô cùng tinh thuần, hiện tại đã bước một chân vào cửa, chỉ cần đâm rách lớp màng ngăn trở trước mặt là có thể tấn chức Linh Giai!
Có nên để Tiếu thúc, Đoạn thúc tới Bạch Đế bí cảnh tu luyện không? Tinh Thần Thiên Nguyên quả cũng nên nhanh chóng luyện chế thành đan dược!
Mấy ngày tiếp theo, Đường Phong vẫn giữ Chu Tiểu Điệp bên người, hầu như một tấc không rời, giống như một thần giữ của, bảo vệ báu vật quý giá mà mình, Cung chủ đại nhân cũng không biết đã nổi cơn ghen bao nhiêu lần.
Cho đến bốn ngày sau, được Đường Phong và Bảo Nhi, Mộng Nhi dốc lòng chăm sóc, thương thế trong cơ thể Chu Tiểu Điệp mới hoàn toàn khôi phục.
Mất đi cảnh giới Huyền Giai vốn có, Chu Tiểu Điệp hiện tại nhìn qua càng thêm yếu đuối, đi mấy bước đã thở dốc, khiến mọi người nhìn thấy mà đau lòng.
Đường Phong dẫn nàng tới chỗ trước kia mình tu luyện ở Khúc Đình Sơn, để nàng ngồi lên một khối thạch đầu.
Nhìn xuống bố cục của Thiên Tú dưới chân núi giống như một bàn cờ, đệ tử Thiên Tú giống như những con kiến đang đi lại, Chu Tiểu Điệp không nhịn được hít sâu một hơi, áp lực vẫn đè nặng trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Khúc Đình Sơn từ trước đến nay đều có phong cảnh tươi đẹp như vậy.
Đường Phong đứng trước mặt Chu Tiểu Điệp, ho nhẹ một tiếng, đi thẳng vào vấn đề:
- Tiểu Điệp, ta muốn thu nàng làm đồ đệ!
- Sao?
Chu Tiểu Điệp đang thưởng thức phong cảnh, nghe xong những lời này của Đường Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt, mê man không hiểu.
- Ta nói, ta muốn thu nàng làm đồ đệ!
Đường Phong nói rất nghiêm túc, đứng đắn.
Chu Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn Đường Phong, một lát sau mới đột nhiên bật cười, cười đến mức run rẩy hết cả người.
- Ta nói nghiêm túc.
Đường Phong bày ra thần thái uy nghiêm, ngữ khí cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chu Tiểu Điệp vất vả lắm mới dừng lại tràng cười, thở gấp nói:
- Nhưng… Nhưng ngươi bao nhiêu tuổi chứ?
Nàng chưa từng thấy một người chưa đến hai mươi lại có thể thu nhận đồ đệ, trong ấn tượng của Chu Tiểu Điệp, sư phụ sư tôn từ trước đến nay đều là những lão đầu tử bảy mươi, tám mươi tuổi, tối thiểu cũng là trung niên bốn mươi lăm tuổi mới đúng. Lời nói vừa rồi của Đường Phong thật sự khiến nàng không thể nào nghiêm túc.
- Lớn hơn nàng là được.
Đường Phong xụ mặt, cảm giác trước mặt Chu Tiểu Điệp, bản thân hắn không hề có một chút lực uy hiếp nào cả.
Thu nàng làm đồ đệ, vấn đề này Đường Phong đã suy nghĩ mấy ngày, cũng không phải vì truyền nhân gì cả, chỉ là những lời của Lại tỷ mấy hôm trước khiến Đường Phong có chút cố kỵ, nếu giữa hai người có quan hệ thầy trò, vậy sau này ở chung cũng đơn giản dễ dàng hơn rất nhiều, bản thân càng có thể đem sở học của mình dốc sức tương trợ.
- Ngươi thật sự muốn như vậy sao?
Chu Tiểu Điệp không cười nữa, nàng nhận thấy Đường Phong không nói đùa.
- Đương nhiên, cổ nhân có nói, thụ nghiệp làm vi sư, ta dạy nàng ám khí thuật, bất kể nàng thừa nhận hay không, ta cũng là sư phụ của nàng, điểm này không cần phải bàn cãi. Vì sao? Có phải nàng cảm thấy với thực lực của ta không có tư cách làm sư phụ của nàng không?
Đường Phong cố ý kéo dài mặt.
- Không đúng, không đúng.
Chu Tiểu Điệp vội vã xua tay.
- Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Vậy nàng có đồng ý hay không?
Đường Phong từng bước ép sát, căn bản không để cho Chu Tiểu Điệp thời gian tự hỏi.
Chu Tiểu Điệp suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Đường Phong, thành khẩn nói:
- Tiểu Điệp bái kiến sư phụ!
Trong lòng Đường Phong thật sự cảm thấy mừng như điên, vội vàng kéo Chu Tiểu Điệp đứng dậy, mở miệng nói:
- Được rồi, được rồi, xác định danh phận là được rồi.
Chu Tiểu Điệp đương nhiên không chối từ, sau khi đứng dậy, tủm tỉm cười, chìa một tay ra trước mặt Đường Phong.
- Làm gì vậy?
Đường Phong nhìn chằm chằm đôi bàn tay khiến mình thèm thuồng, nghi hoặc khó hiểu.
- Quà bái sư! Ta nghe nói khi bái sư, sư phụ sẽ tặng một số lễ vật quý giá cho đồ đệ!
Chu Tiểu Điệp tận lực nhấn mạnh hai chữ “quý giá”.
Đường Phong thiếu chút bị sặc chết, cắn răng nói:
- Đồ tham tiền!
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn vung tay lên, trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện vô số vũ khí phát ra ba động linh khí cường liệt.
Đao kiếm côn bổng, lưu quang tràn đầy! Mỗi một món đều có tạo hình đặc biệt, thứ nào khiến người ta nhìn thấy cũng thèm thuồng.
Hơn mười món binh khí xếp lại một chỗ, sóng động linh khí phát ra khiến cho linh khí trong một phạm vi vô cùng rộng lớn vô cùng hỗn loạn.
Chu Tiểu Điệp bất giác bịt miệng, ngây người nhìn, một lát sau mới lẩm bẩm nói:
- Những thứ này... Đều là Thiên binh?
Đường Phong gật đầu, số lượng Thiên binh trên mặt đất phải đạt đến gần hai mươi món! Trong đó bao gồm cả mười sáu món mà Đường Phong lấy được trong Hôi Y Bảo Bạch Đế bí cảnh, mặt khác còn có những thứ lấy được từ trong cấm địa Chung gia.
- Thích cái gì thì tùy tiện chọn một thứ.
Đường Phong nói với Chu Tiểu Điệp.
Tiểu cô nương lập tức giống như một con thỏ tiến vào trong đống cà rốt, vui mừng khôn xiết, cầm từng thứ lên xem rồi lại chậm rãi lắc đầu.
Khi Chu Tiểu Điệp cầm Độc Ảnh kiếm, Đường Phong vội vàng chộp lại:
- Thứ này không thể cầm, bản thân nó có kịch độc, nàng không thể chống đỡ! Tìm cái khác đi.
- Được!
Chu Tiểu Điệp ngoan ngoãn chuyển ánh mắt sang món vũ khí khác.
Tìm một lát, Chu Tiểu Điệp mới cầm một thanh chủy thủ trên tay tựa hồ bị chặt đứt mất một đoạn, vui mừng nói:
- Cái này.
Đường Phong mỉm cười gật đầu, quả nhiên không phải người một nhà, không thể tiến vào một gia môn. Đệ tử Đường Môn đều thích đoản binh, cái này gọi là một tấc ngắn một tấc nguy hiểm, cái này có quan hệ đến đệ tử Đường Môn tu luyện ám khí.
Thanh chủy thủ mà Chu Tiểu Điệp lựa chọn cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn ngắn hơn thanh chủy thủ bình thường, bởi vì nửa đoạn trên của nó tựa hồ đã bị chặt đứt, kỳ thực nó cố ý được chế tạo như vậy, như vậy càng dễ dấu, càng tiện đánh lén.
- Đoạn Nha!
Đường Phong cất những Thiên binh còn lại vào Không Gian Mị Ảnh, nói với Chu Tiểu Điệp:
- Nhớ kỹ tên của nó, Thiên binh ở với chủ nhân lâu ngày có thể sản sinh một ít linh tính! Cẩn thận, nó rất sắc bén, đừng làm mình bị thương.
- Được.
- Được rồi, quà bái sư cũng đã tặng, từ nay về sau Tiểu Điệp nàng chính là khai sơn đại đệ tử của Đường Phong ta, trọng trách làm bản môn vinh quang giao cho nàng!
Đường Phong nghiêm túc, vỗ vỗ vai Tiểu Điệp nói.
Chu Tiểu Điệp trong nháy mắt cảm giác áp lực thật lớn!
- Tại sao giao cho ta? Thiên Tú không phải còn có hơn hai vạn đệ tử sao?
Chu Tiểu Điệp chớp mắt hỏi.
- Chuyện này có liên quan gì đến Thiên Tú?
Đường Phong nhìn Chu Tiểu Điệp.
- Chúng ta không phải Thiên Tú Tông sao?
- Ai nói chúng ta là Thiên Tú tông?
Đường Phong dở khóc dở cười.
- Ta chỉ ở đây, là trưởng lão danh dự của Thiên Tú mà thôi.
- Vậy sư phụ, tông môn của chúng ta tên là gì?
- Tông môn của chúng ta tên là Đường Môn!
- Trong tông môn có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội?
Chu Tiểu Điệp hỏi đến tận cùng.
- Hiện tại tạm thời chỉ có hai người chúng ta.
Đường Phong gãi gãi tai.
- Vậy sư phụ, tông môn của chúng ta ở chỗ nào?
- Cái này… Tạm thời vẫn chưa có, nhưng ngươi yên tâm, sau này sẽ có.
- Sư phụ, chúng ta không phải là tà môn ma đạo chứ?
Chu Tiểu Điệp nói toạc ra thiên cơ!
- Tiểu cô nương kia tuổi tác cũng không lớn, ta thấy khoảng chừng chỉ mười lăm mười sáu tuổi? Nữ hài tử ở tuổi đó rất dễ mê mẩn nam nhân xuất sắc ở bên cạnh. Ở Thiên Tú cũng chỉ có một mình ngươi có thể khiến nàng mê đắm, hiện tại ánh mắt nàng nhìn chàng có chút không thích hợp, theo ta thấy không đến một hai tháng, tiểu cô nương này nhất định sẽ trở nên giống như chúng ta.
Đường Phong cười khổ nói:
- Lại tỷ, không phải nàng nghĩ ta có suy nghĩ nào đó với Tiểu Điệp chứ?
- Nếu không phải, tại sao ngươi đưa nàng từ Linh Mạch Chi Địa đến đây?
Bạch Tiểu Lại trừng mắt nhìn Đường Phong.
- Lại tỷ, các ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đồ khác với nàng ấy, không phải như các ngươi nghĩ đâu.
Đường Phong giải thích.
- Vậy chàng nói nghe xem.
- Lại tỷ, nàng biết sở trường lớn nhất của ta là gì, không phải kiếm pháp, không phải chưởng pháp, mà là ám khí! Tất cả mọi người có thể tu luyện ám khí, nhưng muốn tu luyện ám khí đến trình độ xuất thần nhập hóa không chỉ cần nỗ lực, còn cần có ưu thế thân thể nhất định. Chu Tiểu Điệp sở hữu một đôi tay không ai có, nếu dạy nàng tu luyện ám khí, phát triển của nàng trên con đường này phỏng chừng còn xuất sắc hơn ta, chính vì nguyên nhân này, ta mới dẫn nàng từ Linh Mạch Chi Địa đến đây.
- Nói ngắn gọn, chàng chính là muốn tìm một truyền nhân của mình?
Phi Tiểu Nhã mở miệng nói.
- Ta chưa từng nghĩ như vậy.
Đường Phong lắc đầu.
- Ta năm nay còn chưa đến hai mươi, làm gì đã nghĩ đến tìm truyền nhân gì đó? Chỉ là không muốn lãng phí đôi tay của nàng mà thôi.
Lại tỷ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhíu mày nói:
- Nếu quả thực như vậy, vậy thì khó làm. A Phong, việc này chỉ theo ý mình chàng mà thôi, chàng căn bản không thể điều khiển suy nghĩ của tiểu cô nương người ta. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sớm muộn sẽ có một ngày nàng sẽ nảy sinh tình cảm với chàng.
Đường Phong biến sắc, hắn thật sự không suy nghĩ đến vấn đề này.
- Vậy cứ thu nhận nàng, đại quân nương tử chúng ta không ghen đâu.
Cung chủ đại nhân mạnh miệng giả bộ hào phóng.
Lại tỷ cười nói:
- Cái đó chưa hẳn không phải là cách, nhưng A Phong chàng phải xử lý quan hệ giữa nàng và chàng như thế nào, cần chính ngươi suy nghĩ. Mặc dù chúng ta không để ý chuyện có thêm tỷ muội, nhưng nếu A Phong chàng không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, vẫn nên nghĩ cách cắt đứt tình cảm của người ta, nữ nhân bị tổn thương vì chàng quá nhiều rồi.
Cung chủ đại nhân đứng một bên xen mồm nói:
- Còn cả Trang Tú Tú cũng thu nạp đi, cho nàng làm nha hoàn cho bản cung!
- Ta sẽ suy nghĩ.
Nghe xong Lại tỷ nói, Đường Phong không khỏi nhíu mày. Hắn tự ngẫm lại, quả thật bản thân đã vô ý làm tổn thương quá nhiều nữ nhân.
Hà Hương Ngưng của Ô Long Bảo, Thi Thi của Lưu Vân tông, Trang Tú Tú của Trang gia, mặc dù không phải hắn cố ý, nhưng xác thực đã khiến các nàng bị tổn thương.
Ngoài ra còn có Phi Tiểu Nhã, nếu như không phải Cung chủ đại nhân sống chết quấn quít không buông tay, bản thân có thể cũng sẽ không tiếp nhận nàng. Đúng như Lại tỷ đã nói, nếu như không muốn làm tổn thương người khác, tốt nhất nên chặt đứt suy nghĩ của người đó trước tiên.
- Đúng rồi, sau khi ta đi, các nàng có hỏi thăm được tăm tích của Lôi Tẩu không?
Đường Phong đột nhiên nhớ tới một việc, Lôi Tẩu lúc đó đuổi theo Chung Sơn rời khỏi Bạch Đế Thành, từ sau đó cũng không thấy tin tức gì nữa. Trước khi Đường Phong đến Đường gia ở Linh Mạch Chi Địa có lưu ý mọi người tìm hiểu tung tích của Lôi Tẩu, cũng không biết tình huống hiện tại như thế nào.
Nghe thấy câu hỏi của Đường Phong, Phi Tiểu Nhã hé miệng cười, xoay người ngồi lên đùi Đường Phong, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười khanh khách liên tục:
- Hơn hai tháng trước hắn có đến Thiên Tú một chuyến, nhưng biết chàng không ở đây nên lại lập tức đi rồi.
- Tại sao không giữ hắn lại?
Đường Phong có chút hối hận, lúc đó ở Bạch Đế bí cảnh và Bạch Đế thành, Lôi Tẩu đã giúp hắn không ít việc. Lôi Tẩu là linh thú thất giai biến hóa, thực lực mặc dù cao cường, nhưng ngao du bên ngoài vạn nhất bị người ta phát hiện, rất có khả năng sẽ rước họa sát thân.
Bạch Tiểu Lại cũng bất giác mỉm cười:
- Hắn nói âm khí ở đây quá nặng, không thích hợp cho hắn ở lại lâu.
Đường Phong mỉm cười, không ngờ chủ nghĩa nam nhi của Lôi Tẩu còn nghiêm trọng như vậy, Thiên Tú Tông có gần hai vạn nữ tử, âm khí không nặng mới là lạ. Nhưng nếu hắn đi, hiện tại muốn tìm hắn chỉ sợ cũng không dễ dàng, chỉ có thể mở miệng hỏi:
- Hắn có nói đi đâu không?
- Không nói, chỉ nói một thời gian nữa sẽ quay lại.
Phi Tiểu Nhã vừa đáp vừa bắt lấy bàn tay Đường Phong đang thâm nhập vào y phục của nàng, trách móc liếc nhìn Đường Phong, đôi má ửng hồng.
- Xin lỗi, thói quen rồi.
Đường Phong liếc mắt thấy Tứ Nương đang ở sân dạy Tiểu Manh Manh luyện kiếm, vội rút tay ra, khuôn mặt bất giác cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng phải nói rằng, mấy tháng không gặp, ba nữ nhân của mình đều trở nên xinh đẹp hơn.
Cung chủ đại nhân vốn quanh năm ở cạnh biển, gió biển nắng biển làm da dẻ nàng hiện lên màu ngăm đen khỏe mạnh, sau khi tới Thiên Tú, hiện tại da dẻ cũng trở nên trắng hồng, làn da dưới ánh đèn càng trở nên sáng bóng như bánh kem, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.
Sự thay đổi này không chỉ có liên quan đến hoàn cảnh, mà còn có quan hệ đến sự tăng trưởng thực lực. Lại tỷ và Tiểu Nhã sớm đã là Thiên Giai thượng phẩm, trước khi mình rời đi đã từng đưa cho các nàng một ít linh thạch dùng để tu luyện, xem ra mấy tháng này các nàng cũng không nhàn rỗi, mặc dù cách tấn chức Linh Giai còn xa, nhưng so với công lực trước đây chắc chắn là thâm hậu hơn rất nhiều.
Về phần Tiếu thúc và Đoạn thúc thì càng không cần phải nói, hai đại sát thần hiện tại đã mơ hồ cảm ngộ được một tia huyền bí của Linh Giai, lắng đọng công phu hơn mười năm qua, đã sớm làm cương khí trên người bọn họ vô cùng tinh thuần, hiện tại đã bước một chân vào cửa, chỉ cần đâm rách lớp màng ngăn trở trước mặt là có thể tấn chức Linh Giai!
Có nên để Tiếu thúc, Đoạn thúc tới Bạch Đế bí cảnh tu luyện không? Tinh Thần Thiên Nguyên quả cũng nên nhanh chóng luyện chế thành đan dược!
Mấy ngày tiếp theo, Đường Phong vẫn giữ Chu Tiểu Điệp bên người, hầu như một tấc không rời, giống như một thần giữ của, bảo vệ báu vật quý giá mà mình, Cung chủ đại nhân cũng không biết đã nổi cơn ghen bao nhiêu lần.
Cho đến bốn ngày sau, được Đường Phong và Bảo Nhi, Mộng Nhi dốc lòng chăm sóc, thương thế trong cơ thể Chu Tiểu Điệp mới hoàn toàn khôi phục.
Mất đi cảnh giới Huyền Giai vốn có, Chu Tiểu Điệp hiện tại nhìn qua càng thêm yếu đuối, đi mấy bước đã thở dốc, khiến mọi người nhìn thấy mà đau lòng.
Đường Phong dẫn nàng tới chỗ trước kia mình tu luyện ở Khúc Đình Sơn, để nàng ngồi lên một khối thạch đầu.
Nhìn xuống bố cục của Thiên Tú dưới chân núi giống như một bàn cờ, đệ tử Thiên Tú giống như những con kiến đang đi lại, Chu Tiểu Điệp không nhịn được hít sâu một hơi, áp lực vẫn đè nặng trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Khúc Đình Sơn từ trước đến nay đều có phong cảnh tươi đẹp như vậy.
Đường Phong đứng trước mặt Chu Tiểu Điệp, ho nhẹ một tiếng, đi thẳng vào vấn đề:
- Tiểu Điệp, ta muốn thu nàng làm đồ đệ!
- Sao?
Chu Tiểu Điệp đang thưởng thức phong cảnh, nghe xong những lời này của Đường Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt, mê man không hiểu.
- Ta nói, ta muốn thu nàng làm đồ đệ!
Đường Phong nói rất nghiêm túc, đứng đắn.
Chu Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn Đường Phong, một lát sau mới đột nhiên bật cười, cười đến mức run rẩy hết cả người.
- Ta nói nghiêm túc.
Đường Phong bày ra thần thái uy nghiêm, ngữ khí cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chu Tiểu Điệp vất vả lắm mới dừng lại tràng cười, thở gấp nói:
- Nhưng… Nhưng ngươi bao nhiêu tuổi chứ?
Nàng chưa từng thấy một người chưa đến hai mươi lại có thể thu nhận đồ đệ, trong ấn tượng của Chu Tiểu Điệp, sư phụ sư tôn từ trước đến nay đều là những lão đầu tử bảy mươi, tám mươi tuổi, tối thiểu cũng là trung niên bốn mươi lăm tuổi mới đúng. Lời nói vừa rồi của Đường Phong thật sự khiến nàng không thể nào nghiêm túc.
- Lớn hơn nàng là được.
Đường Phong xụ mặt, cảm giác trước mặt Chu Tiểu Điệp, bản thân hắn không hề có một chút lực uy hiếp nào cả.
Thu nàng làm đồ đệ, vấn đề này Đường Phong đã suy nghĩ mấy ngày, cũng không phải vì truyền nhân gì cả, chỉ là những lời của Lại tỷ mấy hôm trước khiến Đường Phong có chút cố kỵ, nếu giữa hai người có quan hệ thầy trò, vậy sau này ở chung cũng đơn giản dễ dàng hơn rất nhiều, bản thân càng có thể đem sở học của mình dốc sức tương trợ.
- Ngươi thật sự muốn như vậy sao?
Chu Tiểu Điệp không cười nữa, nàng nhận thấy Đường Phong không nói đùa.
- Đương nhiên, cổ nhân có nói, thụ nghiệp làm vi sư, ta dạy nàng ám khí thuật, bất kể nàng thừa nhận hay không, ta cũng là sư phụ của nàng, điểm này không cần phải bàn cãi. Vì sao? Có phải nàng cảm thấy với thực lực của ta không có tư cách làm sư phụ của nàng không?
Đường Phong cố ý kéo dài mặt.
- Không đúng, không đúng.
Chu Tiểu Điệp vội vã xua tay.
- Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Vậy nàng có đồng ý hay không?
Đường Phong từng bước ép sát, căn bản không để cho Chu Tiểu Điệp thời gian tự hỏi.
Chu Tiểu Điệp suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Đường Phong, thành khẩn nói:
- Tiểu Điệp bái kiến sư phụ!
Trong lòng Đường Phong thật sự cảm thấy mừng như điên, vội vàng kéo Chu Tiểu Điệp đứng dậy, mở miệng nói:
- Được rồi, được rồi, xác định danh phận là được rồi.
Chu Tiểu Điệp đương nhiên không chối từ, sau khi đứng dậy, tủm tỉm cười, chìa một tay ra trước mặt Đường Phong.
- Làm gì vậy?
Đường Phong nhìn chằm chằm đôi bàn tay khiến mình thèm thuồng, nghi hoặc khó hiểu.
- Quà bái sư! Ta nghe nói khi bái sư, sư phụ sẽ tặng một số lễ vật quý giá cho đồ đệ!
Chu Tiểu Điệp tận lực nhấn mạnh hai chữ “quý giá”.
Đường Phong thiếu chút bị sặc chết, cắn răng nói:
- Đồ tham tiền!
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn vung tay lên, trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện vô số vũ khí phát ra ba động linh khí cường liệt.
Đao kiếm côn bổng, lưu quang tràn đầy! Mỗi một món đều có tạo hình đặc biệt, thứ nào khiến người ta nhìn thấy cũng thèm thuồng.
Hơn mười món binh khí xếp lại một chỗ, sóng động linh khí phát ra khiến cho linh khí trong một phạm vi vô cùng rộng lớn vô cùng hỗn loạn.
Chu Tiểu Điệp bất giác bịt miệng, ngây người nhìn, một lát sau mới lẩm bẩm nói:
- Những thứ này... Đều là Thiên binh?
Đường Phong gật đầu, số lượng Thiên binh trên mặt đất phải đạt đến gần hai mươi món! Trong đó bao gồm cả mười sáu món mà Đường Phong lấy được trong Hôi Y Bảo Bạch Đế bí cảnh, mặt khác còn có những thứ lấy được từ trong cấm địa Chung gia.
- Thích cái gì thì tùy tiện chọn một thứ.
Đường Phong nói với Chu Tiểu Điệp.
Tiểu cô nương lập tức giống như một con thỏ tiến vào trong đống cà rốt, vui mừng khôn xiết, cầm từng thứ lên xem rồi lại chậm rãi lắc đầu.
Khi Chu Tiểu Điệp cầm Độc Ảnh kiếm, Đường Phong vội vàng chộp lại:
- Thứ này không thể cầm, bản thân nó có kịch độc, nàng không thể chống đỡ! Tìm cái khác đi.
- Được!
Chu Tiểu Điệp ngoan ngoãn chuyển ánh mắt sang món vũ khí khác.
Tìm một lát, Chu Tiểu Điệp mới cầm một thanh chủy thủ trên tay tựa hồ bị chặt đứt mất một đoạn, vui mừng nói:
- Cái này.
Đường Phong mỉm cười gật đầu, quả nhiên không phải người một nhà, không thể tiến vào một gia môn. Đệ tử Đường Môn đều thích đoản binh, cái này gọi là một tấc ngắn một tấc nguy hiểm, cái này có quan hệ đến đệ tử Đường Môn tu luyện ám khí.
Thanh chủy thủ mà Chu Tiểu Điệp lựa chọn cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn ngắn hơn thanh chủy thủ bình thường, bởi vì nửa đoạn trên của nó tựa hồ đã bị chặt đứt, kỳ thực nó cố ý được chế tạo như vậy, như vậy càng dễ dấu, càng tiện đánh lén.
- Đoạn Nha!
Đường Phong cất những Thiên binh còn lại vào Không Gian Mị Ảnh, nói với Chu Tiểu Điệp:
- Nhớ kỹ tên của nó, Thiên binh ở với chủ nhân lâu ngày có thể sản sinh một ít linh tính! Cẩn thận, nó rất sắc bén, đừng làm mình bị thương.
- Được.
- Được rồi, quà bái sư cũng đã tặng, từ nay về sau Tiểu Điệp nàng chính là khai sơn đại đệ tử của Đường Phong ta, trọng trách làm bản môn vinh quang giao cho nàng!
Đường Phong nghiêm túc, vỗ vỗ vai Tiểu Điệp nói.
Chu Tiểu Điệp trong nháy mắt cảm giác áp lực thật lớn!
- Tại sao giao cho ta? Thiên Tú không phải còn có hơn hai vạn đệ tử sao?
Chu Tiểu Điệp chớp mắt hỏi.
- Chuyện này có liên quan gì đến Thiên Tú?
Đường Phong nhìn Chu Tiểu Điệp.
- Chúng ta không phải Thiên Tú Tông sao?
- Ai nói chúng ta là Thiên Tú tông?
Đường Phong dở khóc dở cười.
- Ta chỉ ở đây, là trưởng lão danh dự của Thiên Tú mà thôi.
- Vậy sư phụ, tông môn của chúng ta tên là gì?
- Tông môn của chúng ta tên là Đường Môn!
- Trong tông môn có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội?
Chu Tiểu Điệp hỏi đến tận cùng.
- Hiện tại tạm thời chỉ có hai người chúng ta.
Đường Phong gãi gãi tai.
- Vậy sư phụ, tông môn của chúng ta ở chỗ nào?
- Cái này… Tạm thời vẫn chưa có, nhưng ngươi yên tâm, sau này sẽ có.
- Sư phụ, chúng ta không phải là tà môn ma đạo chứ?
Chu Tiểu Điệp nói toạc ra thiên cơ!
Bình luận truyện