Vô Thường
Chương 831: Mục tiêu hôi y bảo
Bạch Đế thành trải qua nhiều năm như vậy, cũng thu thập không ít tài liệu trân quý cùng bảo bối, hôm nay muốn mang toàn bộ đi, cho nên cần không ít nhân lực.
Mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành, biết rõ Bạch Đế Bí Cảnh tồn tại cũng vượt quá trăm người, những người còn lại đến khi Đường Phong mở Bạch Đế Bí Cảnh ra mới biết.
Bây giờ nghe thấy phải dời tới đó, tự nhiên có chút cao hứng và khẩn trương, tin đồn về Bạch Đế Bí Cảnh hiện giờ đã truyền khắp cả Bạch Đế thành.
Chỉ mất gần một ngày đêm, đệ tử Bạch Đế thành đã thu thập thỏa đáng. Dưới sự chủ trì của những Thiên giai cao thủ, đứng trước lối vào thành một hàng dài.
Đường Phong cùng Bạch Nguyệt Dung, bọn người Dương Xuân đứng ở bên cạnh cửa vào, thần sắc nghiêm túc.
- Đường Phong, mở cửa vào ra.
Bạch Nguyệt Dung giống như bỏ xuống một tảng đá đè nặng trong lòng, thở ra nói.
Đường Phong gật đầu, phất tay mở cửa vào ra.
- Ta đi trước dò thám tình huống.
Dương Xuân tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, một lúc sau từ bên trong đi ra, đi tới trước mặt Bạch Nguyệt Dung gật đầu một cái:
- Không có dấu vết Linh Khí Phong Bạo, có thể tiến vào.
Địa vực ngay lối vào rất nguy hiểm, nếu vừa mới tiến vào đã gặp phải Linh Khí Phong Bạo, như vậy Bạch Đế thành sẽ gặp tổn thất vô cùng lớn.
Khi có tin tức an toàn, Bạch Nguyệt Dung vung tay lên, cho những đệ tử Bạch Đế thành đi vào, ngay sau đó, từng thân ảnh biến mất tại lối vào.
Hạ Thì Vũ cùng Thu Dịch Túy cũng đi vào, hai người bọn họ có trách nhiệm dẫn đầu những đệ từ Bạch Đế thành này tìm địa phương an toàn.
Mấy ngàn người, cứ như vậy đi vào, tuy không chút gián đoạn, nhưng cũng hao phí cả ngày mới xong, Đường Phong là người mở cửa vào, cho nên không thể ly khai, Bạch Nguyệt Dung là thành chủ, cũng không thể ly khai, cho nên hai người bọn họ đứng bên cạnh chờ đợi.
Dù nói Bạch Đế Bí Cảnh là nơi tư hữu của Đường Phong, nhưng một nơi lớn như vậy, cho dù Đường Phong muốn nuốt riêng một mình cũng không đủ lực. Trong đó tài nguyên tu luyện cùng thiên tài địa bảo thật sự quá nhiều, không phải một người có thể chiếm toàn bộ. Tuy Bạch Đế thành do Bạch Nguyệt Dung chưởng quản, còn có tầng quan hệ với Bạch Tiểu Lại, cũng có thể xem là một nửa thế lực của mình.
Lần này cho Bạch Đế thành tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh xung phong dò đường, tích lũy kinh nghiệm, ngày sau Đường Phong sẽ đem Thiên Tú dời tới cũng đỡ mất thời gian hơn.
Hơn nữa thế lực của Bạch Đế thành, cũng là thế lực lớn nhất Lý Đường, sao lại không có nội tình thâm hậu chứ? Hiện tại Bạch Đế thành đã có bốn vị Linh giai cao thủ tọa trấn, chỉ cần vào bên trong cẩn thận một chút, chắc có lẽ không chọc vào đại phiền toái, điều băn khoăn duy nhất chính là linh thú hóa hình ở trong đó, dù sao đại đa số linh thú đều có quan niệm lãnh địa rất mạnh, chỉ cần không xâm nhập vào địa phương của chúng, chúng cũng không chủ động gây chuyện.
- Đường Phong...
Đột nhiên Bạch Nguyệt Dung hô một tiếng.
- Ân?
Đường Phong quay đầu lại.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Dung hơi đỏ lên, thần sắc có chút ngượng ngùng nói:
- Phụ thân ngươi... Thế nào rồi?
- Không tệ lắm.
Đường Phong ho nhẹ một tiếng.
- Nha.
Chuyện này hoàn toàn là một chuyện hồ đồ, năm đó Đường Đỉnh Thiên gây một ít thị phi với Bạch Nguyệt Dung, khi mình và Lại tỷ đã là phu thê với nhau, không biết nên giải quyết phiền toái này thế nào. Cũng may Bạch Nguyệt Dung chỉ hỏi một câu rồi không nói gì tiếp, nói đến chuyện này cũng làm Đường Phong có chút xấu hổ.
Tầm nửa ngày sau, một nửa đệ tử Bạch Đế thành đã tiến vào trong, đoàn người đã ít đi rất nhiều, Đường Phong nhìn những đệ tử Bạch Đế thành này đều mang theo bao lớn bao nhỏ còn cõng trên lưng nhiều thứ, không khỏi cảm khái Mị Ảnh Không Gian thật sự dùng tốt, từ khi có Mị Ảnh Không Gian, Đường Phong không cần phải mang theo bất cứ thứ đồ gì bên người.
Mãi cho đến lúc đêm khuya, đệ tử cuối cùng của Bạch Đế thành cũng tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh, vốn là thế lực đứng đầu Lý Đường, chỉ còn lại một tòa thành không, yên lặng đứng vững trong núi tuyết nguy nga vững chải, lúc này lại toát lên một cảm giác tiêu điều.
Dương Xuân lại từ bên trong đi tới, đi tới trước mặt Bạch Nguyệt Dung ôm quyền nói:
- Thành chủ, tất cả các đệ tử đã tiến vào.
- Ân.
Bạch Nguyệt Dung ảm đạm nhìn lại Bạch Đế thành, giống như muốn lưu giữ toàn bộ hình ảnh của nơi này vào trong đầu.
- Một ngày nào đó sẽ trở lại.
Đường Phong an ủi một tiếng, chỉ cần Bạch Đế thành phát triển đến mức không sợ Thiên Thánh Cung uy hiếp, khi đó sẽ trở lại nơi này.
Bạch Nguyệt Dung nhẹ nhàng gật đầu, quay người bước vào trong.
Đường Phong cùng Dương Xuân cùng đi vào, khi tiến vào, tiện tay đóng cửa. Ba người như một đạo thiểm điện, không mất bao lâu đã đi tới địa điểm đệ tử Bạch Đế thành tụ tập.
Tại đây đã thoát ly phạm vi Linh Khí Phong Bạo, cho nên không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm. Mấy ngàn đệ tử chưa từng tiến vào thì khẩn trương cùng lo lắng, những người từng tiến vào sắc mặt phấn chấn, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, cảm thụ được nơi này thiên địa linh khí nồng đậm đến cực điểm.
Hiện tại có không ít đệ tử, đang khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
- Đường Phong, bây giờ chúng ta đi đâu?
Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi.
Tuy nơi này vốn là của Bạch Đế thành, nhưng qua nhiều năm Bạch Đế thành thăm dò, cũng kém xa Đường Phong, hiện tại tiến vào đây, phải nhờ cậy Đường Phong tìm kiếm cho họ một chỗ trú chân an toàn.
- Phải mất không ít thời gian để đi, ta biết có một chỗ di chỉ tông môn cổ xưa, chỗ đó có thể làm chỗ xây dựng tông môn mới của các ngươi.
Đường Phong nhìn về phía tây nam.
- Dẫn đường đi.
Bạch Nguyệt Dung cũng không lo lắng gì, đã đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Đường Phong.
Thời điểm Đường Phong dẫn đường phía trước, Bạch Nguyệt Dung hạ lệnh tất cả đệ tử Bạch Đế thành phải cảnh giác bốn phía, một khi gặp nguy hiểm phải đồng tâm hiệp lực chống cự, đợi các cao thủ trong tông môn cứu viện.
Mục tiêu của Đường Phong là Hôi Y Bảo, diện tích nơi đó không nhỏ hơn diện tích Bạch Đế thành, dù không có Tứ Quý Chi Lực như Bạch Đế thành, nhưng hoàn cảnh tổng thể lại không kém hơn chút nào. Huống chi Đường Phong đã tìm tòi qua, trừ trăm dặm bên ngoài có một đầm lầy và linh thú ra, phụ cận chung quanh không có nguy hiểm gì.
Có thể nói nơi đó là Đường Phong biết rõ là nơi thích hợp nhất cho Bạch Đế thành cắm rễ, trong Bạch Đế Bí Cảnh diện tích rộng lớn, có không ít địa phương có điều kiện tốt hơn, nhưng Đường Phong chưa thăm dò qua, cho nên không dám dẫn toàn bộ người đi.
Mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành, biết rõ Bạch Đế Bí Cảnh tồn tại cũng vượt quá trăm người, những người còn lại đến khi Đường Phong mở Bạch Đế Bí Cảnh ra mới biết.
Bây giờ nghe thấy phải dời tới đó, tự nhiên có chút cao hứng và khẩn trương, tin đồn về Bạch Đế Bí Cảnh hiện giờ đã truyền khắp cả Bạch Đế thành.
Chỉ mất gần một ngày đêm, đệ tử Bạch Đế thành đã thu thập thỏa đáng. Dưới sự chủ trì của những Thiên giai cao thủ, đứng trước lối vào thành một hàng dài.
Đường Phong cùng Bạch Nguyệt Dung, bọn người Dương Xuân đứng ở bên cạnh cửa vào, thần sắc nghiêm túc.
- Đường Phong, mở cửa vào ra.
Bạch Nguyệt Dung giống như bỏ xuống một tảng đá đè nặng trong lòng, thở ra nói.
Đường Phong gật đầu, phất tay mở cửa vào ra.
- Ta đi trước dò thám tình huống.
Dương Xuân tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, một lúc sau từ bên trong đi ra, đi tới trước mặt Bạch Nguyệt Dung gật đầu một cái:
- Không có dấu vết Linh Khí Phong Bạo, có thể tiến vào.
Địa vực ngay lối vào rất nguy hiểm, nếu vừa mới tiến vào đã gặp phải Linh Khí Phong Bạo, như vậy Bạch Đế thành sẽ gặp tổn thất vô cùng lớn.
Khi có tin tức an toàn, Bạch Nguyệt Dung vung tay lên, cho những đệ tử Bạch Đế thành đi vào, ngay sau đó, từng thân ảnh biến mất tại lối vào.
Hạ Thì Vũ cùng Thu Dịch Túy cũng đi vào, hai người bọn họ có trách nhiệm dẫn đầu những đệ từ Bạch Đế thành này tìm địa phương an toàn.
Mấy ngàn người, cứ như vậy đi vào, tuy không chút gián đoạn, nhưng cũng hao phí cả ngày mới xong, Đường Phong là người mở cửa vào, cho nên không thể ly khai, Bạch Nguyệt Dung là thành chủ, cũng không thể ly khai, cho nên hai người bọn họ đứng bên cạnh chờ đợi.
Dù nói Bạch Đế Bí Cảnh là nơi tư hữu của Đường Phong, nhưng một nơi lớn như vậy, cho dù Đường Phong muốn nuốt riêng một mình cũng không đủ lực. Trong đó tài nguyên tu luyện cùng thiên tài địa bảo thật sự quá nhiều, không phải một người có thể chiếm toàn bộ. Tuy Bạch Đế thành do Bạch Nguyệt Dung chưởng quản, còn có tầng quan hệ với Bạch Tiểu Lại, cũng có thể xem là một nửa thế lực của mình.
Lần này cho Bạch Đế thành tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh xung phong dò đường, tích lũy kinh nghiệm, ngày sau Đường Phong sẽ đem Thiên Tú dời tới cũng đỡ mất thời gian hơn.
Hơn nữa thế lực của Bạch Đế thành, cũng là thế lực lớn nhất Lý Đường, sao lại không có nội tình thâm hậu chứ? Hiện tại Bạch Đế thành đã có bốn vị Linh giai cao thủ tọa trấn, chỉ cần vào bên trong cẩn thận một chút, chắc có lẽ không chọc vào đại phiền toái, điều băn khoăn duy nhất chính là linh thú hóa hình ở trong đó, dù sao đại đa số linh thú đều có quan niệm lãnh địa rất mạnh, chỉ cần không xâm nhập vào địa phương của chúng, chúng cũng không chủ động gây chuyện.
- Đường Phong...
Đột nhiên Bạch Nguyệt Dung hô một tiếng.
- Ân?
Đường Phong quay đầu lại.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Dung hơi đỏ lên, thần sắc có chút ngượng ngùng nói:
- Phụ thân ngươi... Thế nào rồi?
- Không tệ lắm.
Đường Phong ho nhẹ một tiếng.
- Nha.
Chuyện này hoàn toàn là một chuyện hồ đồ, năm đó Đường Đỉnh Thiên gây một ít thị phi với Bạch Nguyệt Dung, khi mình và Lại tỷ đã là phu thê với nhau, không biết nên giải quyết phiền toái này thế nào. Cũng may Bạch Nguyệt Dung chỉ hỏi một câu rồi không nói gì tiếp, nói đến chuyện này cũng làm Đường Phong có chút xấu hổ.
Tầm nửa ngày sau, một nửa đệ tử Bạch Đế thành đã tiến vào trong, đoàn người đã ít đi rất nhiều, Đường Phong nhìn những đệ tử Bạch Đế thành này đều mang theo bao lớn bao nhỏ còn cõng trên lưng nhiều thứ, không khỏi cảm khái Mị Ảnh Không Gian thật sự dùng tốt, từ khi có Mị Ảnh Không Gian, Đường Phong không cần phải mang theo bất cứ thứ đồ gì bên người.
Mãi cho đến lúc đêm khuya, đệ tử cuối cùng của Bạch Đế thành cũng tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh, vốn là thế lực đứng đầu Lý Đường, chỉ còn lại một tòa thành không, yên lặng đứng vững trong núi tuyết nguy nga vững chải, lúc này lại toát lên một cảm giác tiêu điều.
Dương Xuân lại từ bên trong đi tới, đi tới trước mặt Bạch Nguyệt Dung ôm quyền nói:
- Thành chủ, tất cả các đệ tử đã tiến vào.
- Ân.
Bạch Nguyệt Dung ảm đạm nhìn lại Bạch Đế thành, giống như muốn lưu giữ toàn bộ hình ảnh của nơi này vào trong đầu.
- Một ngày nào đó sẽ trở lại.
Đường Phong an ủi một tiếng, chỉ cần Bạch Đế thành phát triển đến mức không sợ Thiên Thánh Cung uy hiếp, khi đó sẽ trở lại nơi này.
Bạch Nguyệt Dung nhẹ nhàng gật đầu, quay người bước vào trong.
Đường Phong cùng Dương Xuân cùng đi vào, khi tiến vào, tiện tay đóng cửa. Ba người như một đạo thiểm điện, không mất bao lâu đã đi tới địa điểm đệ tử Bạch Đế thành tụ tập.
Tại đây đã thoát ly phạm vi Linh Khí Phong Bạo, cho nên không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm. Mấy ngàn đệ tử chưa từng tiến vào thì khẩn trương cùng lo lắng, những người từng tiến vào sắc mặt phấn chấn, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, cảm thụ được nơi này thiên địa linh khí nồng đậm đến cực điểm.
Hiện tại có không ít đệ tử, đang khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
- Đường Phong, bây giờ chúng ta đi đâu?
Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi.
Tuy nơi này vốn là của Bạch Đế thành, nhưng qua nhiều năm Bạch Đế thành thăm dò, cũng kém xa Đường Phong, hiện tại tiến vào đây, phải nhờ cậy Đường Phong tìm kiếm cho họ một chỗ trú chân an toàn.
- Phải mất không ít thời gian để đi, ta biết có một chỗ di chỉ tông môn cổ xưa, chỗ đó có thể làm chỗ xây dựng tông môn mới của các ngươi.
Đường Phong nhìn về phía tây nam.
- Dẫn đường đi.
Bạch Nguyệt Dung cũng không lo lắng gì, đã đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Đường Phong.
Thời điểm Đường Phong dẫn đường phía trước, Bạch Nguyệt Dung hạ lệnh tất cả đệ tử Bạch Đế thành phải cảnh giác bốn phía, một khi gặp nguy hiểm phải đồng tâm hiệp lực chống cự, đợi các cao thủ trong tông môn cứu viện.
Mục tiêu của Đường Phong là Hôi Y Bảo, diện tích nơi đó không nhỏ hơn diện tích Bạch Đế thành, dù không có Tứ Quý Chi Lực như Bạch Đế thành, nhưng hoàn cảnh tổng thể lại không kém hơn chút nào. Huống chi Đường Phong đã tìm tòi qua, trừ trăm dặm bên ngoài có một đầm lầy và linh thú ra, phụ cận chung quanh không có nguy hiểm gì.
Có thể nói nơi đó là Đường Phong biết rõ là nơi thích hợp nhất cho Bạch Đế thành cắm rễ, trong Bạch Đế Bí Cảnh diện tích rộng lớn, có không ít địa phương có điều kiện tốt hơn, nhưng Đường Phong chưa thăm dò qua, cho nên không dám dẫn toàn bộ người đi.
Bình luận truyện