Vô Thường
Chương 832: Kịch chiến hung ngạc đầm lầy
Đội ngũ mấy ngàn người từ từ tiến đến Hôi Y Bảo, tuy thực lực đệ tử Bạch Đế thành không tầm thường, nhưng người rất nhiều, cho nên tốc độ cũng chậm đi rất nhiều, đi vài ngày mà chỉ đi được một nửa lộ trình mà thôi.
Ngược lại trong mấy ngày này, có nhiều đệ tử Bạch Đế thành gặp không ít linh thú công kích.
Trong Bạch Đế Bí Cảnh, không có linh thú cấp thấp, linh thú cấp thấp sớm đã bị đào thải hết. Cho nên xuất hiện trong tầm mắt của các đệ tử Bạch Đế thành đều là Ngũ giai Lục giai linh thú, những linh thú này chưa bao giờ thấy qua nhiều người như vậy, liền lao tới như nghé con không sợ hổ.
Dù thực lực của chúng không tệ, nhưng ở trước mặt mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành, cũng không làm nên sóng gió và bất cứ tổn thất nào, một đám người vây quanh một con linh thú chém giết, không qua bao lâu liền giải quyết những con linh thú này, không duyên cớ lại mang đến không ít linh thú nội đan đủ loại thuộc tính cho đệ tử Bạch Đế thành.
Sau khi đệ tử Bạch Đế thành tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh mười ngày, cuối cùng Đường Phong đã dẫn họ tới trước Hôi Y Bảo. Thời gian mười ngày, so với dự đoán của Đường Phong còn dài hơn mấy ngày, bởi vì nhân số quá nhiều, nhưng cuối cùng cũng đã đến nơi, Đường Phong cũng buông lỏng một hơi.
Phong cách Hôi Y Bảo cổ xưa làm cho bọn người Bạch Nguyệt Dung nhìn thế nào cũng không đủ, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng trong Bạch Đế Bí Cảnh lại tồn tại di chỉ tông môn cổ xưa.
Cũng không trách bọn họ, trước khi gặp Đường Phong, người mạnh nhất Bạch Đế thành cũng chỉ là Thiên giai thượng phẩm mà thôi, dùng cảnh giới Thiên giai Thượng phẩm muốn xâm nhập vào sâu bên trong Bạch Đế Bí Cảnh là điều khó khăn, trên đường đi tùy tiện cũng có thể gặp được hai ba con linh thú hóa hình đi lại.
Tiền nhiệm thành chủ Bạch Khang Nhân là ví dụ tốt nhất! Đối với tao ngộ của vị nhạc phụ đại nhân này, Đường Phong cảm thấy rất tiếc nuối, cũng may Đường Phong cũng gặp được con Xà Nữ kia, giết nó xem như báo thù rửa hận cho Bạch Khang Nhân.
Trước khi Đường Phong và Lôi Tẩu đi đến Hôi Y Bảo vơ vét qua một lần, biết rõ bên trong không bất kỳ nguy hiểm nào và hiện tại cũng không kiếm ra chút béo bở nào. Sau khi mang mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành tiến vào Hôi Y Bảo, bọn người Bạch Nguyệt Dung cũng rất thỏa mãn với vùng đất mới này.
Hoàn cảnh của Hôi Y Bảo cùng Bạch Đế thành bất đồng hoàn toàn, Đường Phong đoán đám người Bạch Đế thành cũng phải mất một thời gian mới có thể quen thuộc.
Bạch Nguyệt Dung ra mệnh lệnh, toàn bộ mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành phân tán ra, dò xét tình hình Hôi Y Bảo, tìm kiếm chỗ ở phù hợp, nhất thời mọi người trở nên bận rộn.
Đường Phong đem một ít nơi phải chú ý nói cho Bạch Nguyệt Dung nghe, liền tùy ý để cho những người này làm việc.
Ly khai Hôi Y Bảo, Đường Phong bay thẳng đến biên giới phía tây nam.
Khi dẫn người Bạch Đế thành dời đến nơi này, nơi này cũng không có quá nhiều địa phương nguy hiểm, duy nhất cần lo lắng chính là đầm lầy ngoài trăm dặm kia.
Trong đầm lầy này có vô số Hung Ngạc, Ngũ giai Lục giai nhiều vô số kể.
Lần đầu tiên tới Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong cùng Lôi Tẩu đã xâm nhập vào đầm lầy tràn đầy khí độc này để tìm kiếm Xích Tâm Linh Quả, đã gặp được một con Thất giai thượng phẩm đầm lầy Hung Ngạc. Nó là linh thú canh giữ Xích Tâm Linh Quả, tính ẩn nấp rất mạnh, ngay cả Lôi Tẩu cũng không phải là đối thủ của nó, lúc ấy Đường Phong cầm Xích Tâm Linh Quả, liền dẫn theo Lôi Tẩu trốn chạy.
Đầm lầy Hung Ngạc cư trú cách Hôi Y Bảo không quá xa, tuy nói rất nhiều linh thú đều có quan niệm lãnh địa của mình, nhưng không ai dám cam đoan con Hung Ngạc cường đại kia có điên cuồng chạy đến Hôi Y Bảo hay không. Nếu có một ngày như vậy, lấy số lượng bốn vị Linh giai của Bạch Đế thành cũng không cách nào ngăn cản được.
Cứu người cứu cả ngọn nguồn, tiễn Phật tiễn tới tây phương, Đường Phong bay nhanh về phía đầm lầy. Muốn đi tới đầm lầy này để tiêu diệt con Hung Ngạc này, thứ nhất có thể thu thập một quả nội đan không tệ, thứ hai giải quyết nổi lo sau này.
Khoảng cách trăm dặm Đường Phong bay không tới một giờ đã tới. Phóng nhãn nhìn quanh, phía trước mặt đã xuất hiện một đầm lầy rộng lớn, gồ ghề, hơi nước vô số, thỉnh thoảng có một ít bọt khí cùng bùn nhão theo bóng khí nổ một cái, bốn phía của đầm lầy có vô số Hung Ngạc ẩn núp.
Phía trên đầm lầy, có rất nhiều khí độc vờn quanh, độc tính rất mạnh làm cho người bình thường không cách nào đến gần.
Đường Phong trực tiếp rảo bước tiến vào trong độc chướng, hai chân điểm một cái liền đi được hơn mười trượng, thân như chim én, nhẹ như không có gì, không đợi những con Hung Ngạc ẩn núp trong đầm lầy phát hiện, người đến đã không thấy bóng dáng.
Đi theo trí nhớ, Đường Phong muốn đi đến nơi trước kia gặp con Hung Ngạc Thất giai thượng phẩm linh thú, nhưng nơi đây khí độc tràn ngập quá lợi hại, ánh mắt của Đường Phong cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, hắn phát hiện hình như mình đã lạc đường.
Lần trước vì ngửi được mùi thơm của Xích Tâm Linh Quả, mới có thể tìm được vị trí của Xích Tâm Linh Quả, hiện giờ Đường Phong không thể dùng biện pháp này.
Buông thần thức ra, cố gắng cảm ứng bốn phía, kỳ vọng muốn tìm thấy dấu vết của con Thất giai linh thú kia, linh thú không biết ẩn nấp linh khí chấn động của mình, đây là điểm duy nhất có thể lợi dụng.
Đảo qua mặt đất trên đầm lầy một vòng, nửa ngày sau, cuối cùng Đường Phong cũng cảm ứng được dấu vết của con Thất giai thượng phẩm linh thú kia, lập tức không chần chờ nữa, bay thẳng về phía đó, hắn cũng không có ý định che dấu thân hình của mình, một đám sát cơ tập trung lên người nó.
Trước kia thực lực thấp, hắn và Lôi Tẩu không thể làm gì con linh thú này mảy may, bị nó đánh cho hoa rơi nước chảy, nếu không phải có Bạch Đế Ấn, ngay cả chạy trốn được hay không còn chưa biết. Nhưng hôm nay Đường Phong đã khác trước, chỉ là một con Thất giai thượng phẩm linh thú, hắn không để vào trong mắt.
Hung Ngạc đang ẩn núp trong đầm lầy cực kỳ mẫn cảm, sát cơ của Đường Phong tập trung vào nó, nó liền có phản ứng.
Hơi nước trong phương viên mười dặm đột nhiên sôi trào lên, vô số bọt khí nổi lên, một cổ năng lượng cường hoành hạ xuống, tích tụ hơi nước trong đầm lầy bay lên, hóa thành một cột nước thô to như thùng nước, lưu loát hạ xuống, làm cho khí độc cũng nhạt đi một ít.
Xuyên thấu qua tầng tầng khí độc kia, Đường Phong nhìn thấy trên một sườn núi nhỏ cách hắn mười dặm, có một con quái vật khổng lồ đang từ bên trong chui ra.
Lần trước Đường Phong chạy trốn nhanh, cho nên không nhìn rõ chân diện mục của con linh thú này, chỉ biết nó có một cái miệng vô cùng lớn dính máu và răng nanh bén nhọn màu vàng.
Nhưng lần này lại thấy rõ ràng, thời điểm con Thất giai thượng phẩm Hung Ngạc này trở mình, cả đầm lầy như bị rung chuyển, giống như có động đất đang xảy ra, thời điểm Đường Phong nhìn thấy nó liền cảm giác trước mặt có một cổ kình phong đập vào mặt.
Thủ đoạn của Thất giai thượng phẩm linh thú không phải để trang trí, có vô số giọt nước đang bắn tới. Khinh thường, chỉ bằng vào cảnh giới Thiên giai trung phẩm của Đường Phong sẽ không bị thương, nhưng nếu đổi lại thành người khác, chỉ sợ sẽ bị thương.
Qua một lát sau, con linh thú này đã lộ ra chân diện mục, Đường Phong nhìn thấy nó đôi mắt liền co rút lại.
Quá lớn, hắn chưa bao giờ nhìn thất Hung Ngạc nào lớn như vậy! Tuy nó phủ phục trên đầm lầy, nhưng cũng cao ít nhất ba trượng, thân dài hai mươi trượng có thừa, phối hợp với răng nanh dữ tợn cùng con mắt huyết hồng, càng làm diện mục của nó dữ tợn.
Nó vừa mới xuất hiện, một cổ khí thể như thái sơn áp đỉnh ép tới Đường Phong, cùng lúc đó, móng vuốt sắc bén của nó từ trong đầm lầy vỗ tới.
Vô số bọt nước và bùn lầy ẩn chứa lực lượng cường đại nhiều như châu chấu đánh về phía Đường Phong, âm thanh xé gió bén nhọn vang lên, không khí cũng bị một kích này hóa thành chân không, những bọt nước và bùn lầy này có lực sát thương không kém gì ám khí do Đường Phong thi triển ra, hơn nữa số lượng rất nhiều, có chút giống tư thế Mạn Thiên Hoa Vũ.
Tá Thi Hoàn Hồn!
Đường Phong không dám chần chờ, lập tức mượn âm hồn Linh giai trung phẩm Bích Kinh Thần trong cương tâm, làm cho thực lực của mình và nó nhảy lên ngang nhau.
Trong tay cầm Độc Ảnh kiếm chém ra một đạo kiếm quang, một hồi linh khí xung động xảy ra, toàn bộ bọt nước và bùn lầy trước mặt đã bị ngăn chặn.
Một chiêu ngăn lại, Đường Phong trong lòng đại định!
Con Hung Ngạc này chỉ là Thất giai thượng phẩm linh thú, theo lời Linh Khiếp Nhan nói cho hắn biết. Thất giai thượng phẩm linh thú, chỉ tương đương với Linh giai hạ phẩm đỉnh phong, vẫn còn chênh lệch với Linh giai trung phẩm.
Trường kiếm trên tay vung lên, một đạo kiếm quang bắn ra, đánh vào thân thể Hung Ngạc, đánh trúng làm cho thân thể của nó nhảy lên một cái, nhưng vẫn không làm cho nó tổn thương chút nào, chỉ lưu lại trên da của nó một dấu vết mờ mờ mà thôi.
Chịu một kích này, hung tính của con linh thú này bạo phát, thân thể co lại một chút, đem cái đuôi dài tráng kiệng quét tới, khí thế kinh người, tốc độ cực nhanh, Đường Phong nhảy lên, nơi nó quét qua liền sạch sẽ, thời điểm Đường Phong chuẩn bị công kích, Đường Phong phát hiện tròng mắt con Hung Ngạc này nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt ẩn chứa một tia mê mang.
Nhưng tia mê mang này lập tức bị một dữ tợn thay thế, một tiếng rống điếc tai truyền ra, bọt nước trong đầm lầy sôi lên, vô số vòi nước bắn lên xung quanh Đường Phong, sau đó bay tiếp lên trời, trực tiếp bao quanh Đường Phong.
Không chỉ như thế, hơi nước tụ tập thành giọt nước lại hóa thành vô số thủy tiễn, giống như bão tố đánh về phía Đường Phong.
Thần sắc Đường Phong nghiêm túc, hít sâu một hơi, thân thể giống như con quay xoay tròn, trường kiếm trong tay vũ động.
Kiếm khí cường hoành đánh ra, cương khí cương mãnh bộc phát, bọt nước tản ra bốn phía, thời điểm Đường Phong dừng lại, vô số vòi nước xung quanh bị chém đứt, ngay cả những thủy tiễn kia cũng không đánh trúng mục tiêu.
- Không phải nó nhận ra thiếu gia chứ?
Đường Phong nhìn qua đầm lầy Hung Ngạc một cái. Thấy ánh mắt của nó, trong lòng máy động.
Lúc trước mình từ trong tay nó cướp đi Xích Tâm Linh Quả, chỉ sợ nó đã nhớ kỹ. Hiện tại gặp lại kẻ đã ăn trộm bảo bối của mình, nó không nổi giận cho được.
- Xem ra nó đã nhớ ra mình.
Tuy nó là linh thú, nhưng dù sao thực lực cũng đạt đến Thất giai thượng phẩm, dù chưa hóa hình, cũng đã có linh trí ít nhiều. Hung Ngạc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Đường Phong, Đường Phong nhìn thấy càng khẳng định suy đoán trong lòng.
Nhưng đây chỉ là chuyện râu ria, lần này Đường Phong tới chính là muốn lấy mạng nó, miễn cho nó sau này chạy tới Hôi Y Bảo quấy rầy người của Bạch Đế thành.
Điểm chân một cái, Đường Phong như bóng ma xuất hiện bên cạnh nó, đầm lầy là hang ổ của nó, hơn nữa từ thủ đoạn của nó mà suy đoán, nội đan của nó chắc là Thủy thuộc tính. Nếu kéo dài khoảng cách với nó, sẽ để cho nó tùy ý phát huy thì phiền toái vô cùng, cho nên cận chiến là giải pháp không tệ.
Độc ảnh kiếm lóe ra quang mang, Đường Phong đã dùng toàn lực, đánh một kích mạnh mẽ vào trên thân thể cực lớn của nó.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên, tiếng ma sát vang lên tinh tai nhức óc, chỗ độc kiếm xẹt qua, bắn ra hoa lửa.
Đường Phong chỉ công kích được trong phạm vi ba trượng, con linh thú này vốn không thuộc loại linh thú tốc độ, cái đuôi to lớn đã quét tới, rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể thu tay lại, nhảy lên lưng của nó.
Quay đầu nhìn lại, Đường Phong nhướng mày, hắn phát hiện một kiếm kia, không tạo nên bất cứ thương tổn thực chất nào với nó, chỉ là chóc một ít da mà thôi, ngay cả máu tươi còn không chảy ra.
Da quá dày! Đường Phong cảm khái một tiếng. Vừa rồi hắn đã vận dụng lực lượng Duệ Kim cương tâm, nhưng nó da dày thịt béo, cho nên không có chút hiệu quả nào.
Muốn chém giết con linh thú này, chỉ sợ phải hao phí công phu rất lớn! Tuy khó giết nó, nhưng không có nghĩa là không thể giết. Thân thể nó quá lớn, tuy nhìn sự to lớn của nó cảm thấy áp bách, nhưng khi chiến đấu chỉ làm bia ngắm mà thôi, chỉ cần không bị nó công kích trúng, chiến đầu liền đơn giản hơn rất nhiều.
Linh thú Thất giai, tương đương với người tu luyện cảnh giới Linh giai. Linh giai đối với người tu luyện là đường ngăn cách cực lớn, Thất giai đối với linh thú cũng thế.
Thời điểm mỗi một con linh thú tấn chức Thất giai đều có một cơ hội độ Biến Hóa Chi Kiếp, vượt qua có thể biến thành nhân hình. Nhưng làm thế có lợi và có hại, sau khi hóa thành nhân hình, phải tìm kiếm công pháp tu luyện thích hợp cho mình, không thể dùng lại công pháp trước kia để tu luyện, Lôi Tẩu và Khiếu Thiên Lang là thế, mà những công pháp này không một ngoại lệ đều cực kỳ thưa thớt.
Bảo trì thú thân, có thể tiếp tục dùng phương pháp tu luyện trước kia, tăng cường thực lực. Giống như Hung Ngạc đầm lầy lúc này, nhưng trong chiến đấu sẽ có hại. Thân thể quá lớn, xoay chuyển khó khăn, dù phòng ngự toàn thân cứng rắn,nhưng nếu không đánh trúng Đường Phong thì cũng không làm nên chuyện gì. Nếu nó hóa thành nhân hình, dù không có da dày, chỉ sợ Đường Phong không được thong dong như lúc này.
Ngược lại trong mấy ngày này, có nhiều đệ tử Bạch Đế thành gặp không ít linh thú công kích.
Trong Bạch Đế Bí Cảnh, không có linh thú cấp thấp, linh thú cấp thấp sớm đã bị đào thải hết. Cho nên xuất hiện trong tầm mắt của các đệ tử Bạch Đế thành đều là Ngũ giai Lục giai linh thú, những linh thú này chưa bao giờ thấy qua nhiều người như vậy, liền lao tới như nghé con không sợ hổ.
Dù thực lực của chúng không tệ, nhưng ở trước mặt mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành, cũng không làm nên sóng gió và bất cứ tổn thất nào, một đám người vây quanh một con linh thú chém giết, không qua bao lâu liền giải quyết những con linh thú này, không duyên cớ lại mang đến không ít linh thú nội đan đủ loại thuộc tính cho đệ tử Bạch Đế thành.
Sau khi đệ tử Bạch Đế thành tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh mười ngày, cuối cùng Đường Phong đã dẫn họ tới trước Hôi Y Bảo. Thời gian mười ngày, so với dự đoán của Đường Phong còn dài hơn mấy ngày, bởi vì nhân số quá nhiều, nhưng cuối cùng cũng đã đến nơi, Đường Phong cũng buông lỏng một hơi.
Phong cách Hôi Y Bảo cổ xưa làm cho bọn người Bạch Nguyệt Dung nhìn thế nào cũng không đủ, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng trong Bạch Đế Bí Cảnh lại tồn tại di chỉ tông môn cổ xưa.
Cũng không trách bọn họ, trước khi gặp Đường Phong, người mạnh nhất Bạch Đế thành cũng chỉ là Thiên giai thượng phẩm mà thôi, dùng cảnh giới Thiên giai Thượng phẩm muốn xâm nhập vào sâu bên trong Bạch Đế Bí Cảnh là điều khó khăn, trên đường đi tùy tiện cũng có thể gặp được hai ba con linh thú hóa hình đi lại.
Tiền nhiệm thành chủ Bạch Khang Nhân là ví dụ tốt nhất! Đối với tao ngộ của vị nhạc phụ đại nhân này, Đường Phong cảm thấy rất tiếc nuối, cũng may Đường Phong cũng gặp được con Xà Nữ kia, giết nó xem như báo thù rửa hận cho Bạch Khang Nhân.
Trước khi Đường Phong và Lôi Tẩu đi đến Hôi Y Bảo vơ vét qua một lần, biết rõ bên trong không bất kỳ nguy hiểm nào và hiện tại cũng không kiếm ra chút béo bở nào. Sau khi mang mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành tiến vào Hôi Y Bảo, bọn người Bạch Nguyệt Dung cũng rất thỏa mãn với vùng đất mới này.
Hoàn cảnh của Hôi Y Bảo cùng Bạch Đế thành bất đồng hoàn toàn, Đường Phong đoán đám người Bạch Đế thành cũng phải mất một thời gian mới có thể quen thuộc.
Bạch Nguyệt Dung ra mệnh lệnh, toàn bộ mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành phân tán ra, dò xét tình hình Hôi Y Bảo, tìm kiếm chỗ ở phù hợp, nhất thời mọi người trở nên bận rộn.
Đường Phong đem một ít nơi phải chú ý nói cho Bạch Nguyệt Dung nghe, liền tùy ý để cho những người này làm việc.
Ly khai Hôi Y Bảo, Đường Phong bay thẳng đến biên giới phía tây nam.
Khi dẫn người Bạch Đế thành dời đến nơi này, nơi này cũng không có quá nhiều địa phương nguy hiểm, duy nhất cần lo lắng chính là đầm lầy ngoài trăm dặm kia.
Trong đầm lầy này có vô số Hung Ngạc, Ngũ giai Lục giai nhiều vô số kể.
Lần đầu tiên tới Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong cùng Lôi Tẩu đã xâm nhập vào đầm lầy tràn đầy khí độc này để tìm kiếm Xích Tâm Linh Quả, đã gặp được một con Thất giai thượng phẩm đầm lầy Hung Ngạc. Nó là linh thú canh giữ Xích Tâm Linh Quả, tính ẩn nấp rất mạnh, ngay cả Lôi Tẩu cũng không phải là đối thủ của nó, lúc ấy Đường Phong cầm Xích Tâm Linh Quả, liền dẫn theo Lôi Tẩu trốn chạy.
Đầm lầy Hung Ngạc cư trú cách Hôi Y Bảo không quá xa, tuy nói rất nhiều linh thú đều có quan niệm lãnh địa của mình, nhưng không ai dám cam đoan con Hung Ngạc cường đại kia có điên cuồng chạy đến Hôi Y Bảo hay không. Nếu có một ngày như vậy, lấy số lượng bốn vị Linh giai của Bạch Đế thành cũng không cách nào ngăn cản được.
Cứu người cứu cả ngọn nguồn, tiễn Phật tiễn tới tây phương, Đường Phong bay nhanh về phía đầm lầy. Muốn đi tới đầm lầy này để tiêu diệt con Hung Ngạc này, thứ nhất có thể thu thập một quả nội đan không tệ, thứ hai giải quyết nổi lo sau này.
Khoảng cách trăm dặm Đường Phong bay không tới một giờ đã tới. Phóng nhãn nhìn quanh, phía trước mặt đã xuất hiện một đầm lầy rộng lớn, gồ ghề, hơi nước vô số, thỉnh thoảng có một ít bọt khí cùng bùn nhão theo bóng khí nổ một cái, bốn phía của đầm lầy có vô số Hung Ngạc ẩn núp.
Phía trên đầm lầy, có rất nhiều khí độc vờn quanh, độc tính rất mạnh làm cho người bình thường không cách nào đến gần.
Đường Phong trực tiếp rảo bước tiến vào trong độc chướng, hai chân điểm một cái liền đi được hơn mười trượng, thân như chim én, nhẹ như không có gì, không đợi những con Hung Ngạc ẩn núp trong đầm lầy phát hiện, người đến đã không thấy bóng dáng.
Đi theo trí nhớ, Đường Phong muốn đi đến nơi trước kia gặp con Hung Ngạc Thất giai thượng phẩm linh thú, nhưng nơi đây khí độc tràn ngập quá lợi hại, ánh mắt của Đường Phong cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, hắn phát hiện hình như mình đã lạc đường.
Lần trước vì ngửi được mùi thơm của Xích Tâm Linh Quả, mới có thể tìm được vị trí của Xích Tâm Linh Quả, hiện giờ Đường Phong không thể dùng biện pháp này.
Buông thần thức ra, cố gắng cảm ứng bốn phía, kỳ vọng muốn tìm thấy dấu vết của con Thất giai linh thú kia, linh thú không biết ẩn nấp linh khí chấn động của mình, đây là điểm duy nhất có thể lợi dụng.
Đảo qua mặt đất trên đầm lầy một vòng, nửa ngày sau, cuối cùng Đường Phong cũng cảm ứng được dấu vết của con Thất giai thượng phẩm linh thú kia, lập tức không chần chờ nữa, bay thẳng về phía đó, hắn cũng không có ý định che dấu thân hình của mình, một đám sát cơ tập trung lên người nó.
Trước kia thực lực thấp, hắn và Lôi Tẩu không thể làm gì con linh thú này mảy may, bị nó đánh cho hoa rơi nước chảy, nếu không phải có Bạch Đế Ấn, ngay cả chạy trốn được hay không còn chưa biết. Nhưng hôm nay Đường Phong đã khác trước, chỉ là một con Thất giai thượng phẩm linh thú, hắn không để vào trong mắt.
Hung Ngạc đang ẩn núp trong đầm lầy cực kỳ mẫn cảm, sát cơ của Đường Phong tập trung vào nó, nó liền có phản ứng.
Hơi nước trong phương viên mười dặm đột nhiên sôi trào lên, vô số bọt khí nổi lên, một cổ năng lượng cường hoành hạ xuống, tích tụ hơi nước trong đầm lầy bay lên, hóa thành một cột nước thô to như thùng nước, lưu loát hạ xuống, làm cho khí độc cũng nhạt đi một ít.
Xuyên thấu qua tầng tầng khí độc kia, Đường Phong nhìn thấy trên một sườn núi nhỏ cách hắn mười dặm, có một con quái vật khổng lồ đang từ bên trong chui ra.
Lần trước Đường Phong chạy trốn nhanh, cho nên không nhìn rõ chân diện mục của con linh thú này, chỉ biết nó có một cái miệng vô cùng lớn dính máu và răng nanh bén nhọn màu vàng.
Nhưng lần này lại thấy rõ ràng, thời điểm con Thất giai thượng phẩm Hung Ngạc này trở mình, cả đầm lầy như bị rung chuyển, giống như có động đất đang xảy ra, thời điểm Đường Phong nhìn thấy nó liền cảm giác trước mặt có một cổ kình phong đập vào mặt.
Thủ đoạn của Thất giai thượng phẩm linh thú không phải để trang trí, có vô số giọt nước đang bắn tới. Khinh thường, chỉ bằng vào cảnh giới Thiên giai trung phẩm của Đường Phong sẽ không bị thương, nhưng nếu đổi lại thành người khác, chỉ sợ sẽ bị thương.
Qua một lát sau, con linh thú này đã lộ ra chân diện mục, Đường Phong nhìn thấy nó đôi mắt liền co rút lại.
Quá lớn, hắn chưa bao giờ nhìn thất Hung Ngạc nào lớn như vậy! Tuy nó phủ phục trên đầm lầy, nhưng cũng cao ít nhất ba trượng, thân dài hai mươi trượng có thừa, phối hợp với răng nanh dữ tợn cùng con mắt huyết hồng, càng làm diện mục của nó dữ tợn.
Nó vừa mới xuất hiện, một cổ khí thể như thái sơn áp đỉnh ép tới Đường Phong, cùng lúc đó, móng vuốt sắc bén của nó từ trong đầm lầy vỗ tới.
Vô số bọt nước và bùn lầy ẩn chứa lực lượng cường đại nhiều như châu chấu đánh về phía Đường Phong, âm thanh xé gió bén nhọn vang lên, không khí cũng bị một kích này hóa thành chân không, những bọt nước và bùn lầy này có lực sát thương không kém gì ám khí do Đường Phong thi triển ra, hơn nữa số lượng rất nhiều, có chút giống tư thế Mạn Thiên Hoa Vũ.
Tá Thi Hoàn Hồn!
Đường Phong không dám chần chờ, lập tức mượn âm hồn Linh giai trung phẩm Bích Kinh Thần trong cương tâm, làm cho thực lực của mình và nó nhảy lên ngang nhau.
Trong tay cầm Độc Ảnh kiếm chém ra một đạo kiếm quang, một hồi linh khí xung động xảy ra, toàn bộ bọt nước và bùn lầy trước mặt đã bị ngăn chặn.
Một chiêu ngăn lại, Đường Phong trong lòng đại định!
Con Hung Ngạc này chỉ là Thất giai thượng phẩm linh thú, theo lời Linh Khiếp Nhan nói cho hắn biết. Thất giai thượng phẩm linh thú, chỉ tương đương với Linh giai hạ phẩm đỉnh phong, vẫn còn chênh lệch với Linh giai trung phẩm.
Trường kiếm trên tay vung lên, một đạo kiếm quang bắn ra, đánh vào thân thể Hung Ngạc, đánh trúng làm cho thân thể của nó nhảy lên một cái, nhưng vẫn không làm cho nó tổn thương chút nào, chỉ lưu lại trên da của nó một dấu vết mờ mờ mà thôi.
Chịu một kích này, hung tính của con linh thú này bạo phát, thân thể co lại một chút, đem cái đuôi dài tráng kiệng quét tới, khí thế kinh người, tốc độ cực nhanh, Đường Phong nhảy lên, nơi nó quét qua liền sạch sẽ, thời điểm Đường Phong chuẩn bị công kích, Đường Phong phát hiện tròng mắt con Hung Ngạc này nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt ẩn chứa một tia mê mang.
Nhưng tia mê mang này lập tức bị một dữ tợn thay thế, một tiếng rống điếc tai truyền ra, bọt nước trong đầm lầy sôi lên, vô số vòi nước bắn lên xung quanh Đường Phong, sau đó bay tiếp lên trời, trực tiếp bao quanh Đường Phong.
Không chỉ như thế, hơi nước tụ tập thành giọt nước lại hóa thành vô số thủy tiễn, giống như bão tố đánh về phía Đường Phong.
Thần sắc Đường Phong nghiêm túc, hít sâu một hơi, thân thể giống như con quay xoay tròn, trường kiếm trong tay vũ động.
Kiếm khí cường hoành đánh ra, cương khí cương mãnh bộc phát, bọt nước tản ra bốn phía, thời điểm Đường Phong dừng lại, vô số vòi nước xung quanh bị chém đứt, ngay cả những thủy tiễn kia cũng không đánh trúng mục tiêu.
- Không phải nó nhận ra thiếu gia chứ?
Đường Phong nhìn qua đầm lầy Hung Ngạc một cái. Thấy ánh mắt của nó, trong lòng máy động.
Lúc trước mình từ trong tay nó cướp đi Xích Tâm Linh Quả, chỉ sợ nó đã nhớ kỹ. Hiện tại gặp lại kẻ đã ăn trộm bảo bối của mình, nó không nổi giận cho được.
- Xem ra nó đã nhớ ra mình.
Tuy nó là linh thú, nhưng dù sao thực lực cũng đạt đến Thất giai thượng phẩm, dù chưa hóa hình, cũng đã có linh trí ít nhiều. Hung Ngạc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Đường Phong, Đường Phong nhìn thấy càng khẳng định suy đoán trong lòng.
Nhưng đây chỉ là chuyện râu ria, lần này Đường Phong tới chính là muốn lấy mạng nó, miễn cho nó sau này chạy tới Hôi Y Bảo quấy rầy người của Bạch Đế thành.
Điểm chân một cái, Đường Phong như bóng ma xuất hiện bên cạnh nó, đầm lầy là hang ổ của nó, hơn nữa từ thủ đoạn của nó mà suy đoán, nội đan của nó chắc là Thủy thuộc tính. Nếu kéo dài khoảng cách với nó, sẽ để cho nó tùy ý phát huy thì phiền toái vô cùng, cho nên cận chiến là giải pháp không tệ.
Độc ảnh kiếm lóe ra quang mang, Đường Phong đã dùng toàn lực, đánh một kích mạnh mẽ vào trên thân thể cực lớn của nó.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên, tiếng ma sát vang lên tinh tai nhức óc, chỗ độc kiếm xẹt qua, bắn ra hoa lửa.
Đường Phong chỉ công kích được trong phạm vi ba trượng, con linh thú này vốn không thuộc loại linh thú tốc độ, cái đuôi to lớn đã quét tới, rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể thu tay lại, nhảy lên lưng của nó.
Quay đầu nhìn lại, Đường Phong nhướng mày, hắn phát hiện một kiếm kia, không tạo nên bất cứ thương tổn thực chất nào với nó, chỉ là chóc một ít da mà thôi, ngay cả máu tươi còn không chảy ra.
Da quá dày! Đường Phong cảm khái một tiếng. Vừa rồi hắn đã vận dụng lực lượng Duệ Kim cương tâm, nhưng nó da dày thịt béo, cho nên không có chút hiệu quả nào.
Muốn chém giết con linh thú này, chỉ sợ phải hao phí công phu rất lớn! Tuy khó giết nó, nhưng không có nghĩa là không thể giết. Thân thể nó quá lớn, tuy nhìn sự to lớn của nó cảm thấy áp bách, nhưng khi chiến đấu chỉ làm bia ngắm mà thôi, chỉ cần không bị nó công kích trúng, chiến đầu liền đơn giản hơn rất nhiều.
Linh thú Thất giai, tương đương với người tu luyện cảnh giới Linh giai. Linh giai đối với người tu luyện là đường ngăn cách cực lớn, Thất giai đối với linh thú cũng thế.
Thời điểm mỗi một con linh thú tấn chức Thất giai đều có một cơ hội độ Biến Hóa Chi Kiếp, vượt qua có thể biến thành nhân hình. Nhưng làm thế có lợi và có hại, sau khi hóa thành nhân hình, phải tìm kiếm công pháp tu luyện thích hợp cho mình, không thể dùng lại công pháp trước kia để tu luyện, Lôi Tẩu và Khiếu Thiên Lang là thế, mà những công pháp này không một ngoại lệ đều cực kỳ thưa thớt.
Bảo trì thú thân, có thể tiếp tục dùng phương pháp tu luyện trước kia, tăng cường thực lực. Giống như Hung Ngạc đầm lầy lúc này, nhưng trong chiến đấu sẽ có hại. Thân thể quá lớn, xoay chuyển khó khăn, dù phòng ngự toàn thân cứng rắn,nhưng nếu không đánh trúng Đường Phong thì cũng không làm nên chuyện gì. Nếu nó hóa thành nhân hình, dù không có da dày, chỉ sợ Đường Phong không được thong dong như lúc này.
Bình luận truyện