Vô Thường
Chương 833: Độc ảnh chi biến
Hung Ngạc đầm lầy đã sớm qua thời kỳ hóa hình, linh trí của nó không thấp, không biết lúc này nó có hối hận vì đã không biến hóa hay không.
Đường Phong nhảy lên lưng của nó, Hung Ngạc đầm lầy không có biện pháp để công kích, tuy thần thức cường đại của nó đã tập trung vào Đường Phong, phóng thích uy áp hung mãnh của mình ý đồ làm nhiễu loạn tên địch nhân hèn hạ này, nhưng có thể quấy nhiễu Đường Phong sao? Lực lượng hồn phách trải qua rèn luyện ở Vạn Ma Quật, dù là Linh giai thượng phẩm cũng không thể làm gì hắn, huống chi là một con linh thú?
Trên Độc Ảnh kiếm lóe lên quang mang, Duệ Kim chi lực gia trì lực lượng trên thân kiếm, Đường Phong trở tay, mạnh mẽ đâm xuống.
Đinh một tiếng, mũi kiếm đâm vào hai thốn, gân xanh trên tay Đường Phong hiện ra, dùng toàn bộ khí lực ấn xuống, Độc Ảnh kiếm run lên, lại đâm xuống một tấc.
Hung Ngạc đầm lầy mở cái miệng lớn dính máu ra, toàn thân đung đưa, thân hình dài hai mươi trượng vùng vẫy, ý đồ hất Đường Phong xuống, nhưng Độc Ảnh kiếm đã dính vào trong người nó, Đường Phong giống như giòi trong xương, vững vàng đứng ở đó.
Bốn thốn, năm thốn, đến khi Độc Ảnh kiếm đâm vào một nửa chiều dài mới thấy trên miệng vết thương chảy ra huyết dịch màu xanh biếc.
Khi cổ huyết dịch này xuất hiện, mũi Đường Phong ngửi được một mùi cay xè, cùng lúc đó, trên Độc Ảnh kiếm truyền ra tiếng vang xoẹt xoẹt và có lưu quang vận chuyển, cả Độc Ảnh kiếm biến thành màu bích lục.
Độc tính thật mạnh! Trong lòng Đường Phong hoảng sợ, đầu Thất giai Hung Ngạc này, không ngờ vẫn còn bổn sự này, không biết có phải không do nó sinh hoạt tại một nơi tràn đầy độc tính này hay không, mà huyết dịch của nó cũng là một thứ kịch độc.
Dù Đường Phong bách độc bất xâm, ngửi được mùi cay này cũng bị đầu choáng mắt hoa, may mắn hắn lập tức bế khí nên không còn bị ảnh hưởng.
Ngay cả mình cũng bị độc khí này làm ảnh hưởng thì người bình thưởng ngửi được chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử. Độc Ảnh kiếm vốn là độc kiếm, cho nên Đường Phong không lo lắng nó sẽ bị hư hao, ngược lại khi Độc Ảnh kiếm ngâm trong máu độc của Hung Ngạc, phát ra từng đợt âm thanh như gà gáy, lại giống như chim sẻ tung tăng.
Từ sau khi Đường Phong có được chuôi Thiên binh này, vẫn dùng rất thuận tay. Nhưng Thiên binh dù sao cũng là Thiên binh, không có linh trí như Thần binh. Cho dù Đường Phong dùng rất thuận tay, nhưng cũng không để ý quá nhiều. Nếu sau này Đường Phong có cơ hội kiếm được Thần binh thì hắn sẽ đổi Độc Ảnh kiếm.
Nhưng hiện tại chuôi Thiên binh này biểu hiện lại làm Đường Phong hứng thú, nghe đồn Thiên binh nếu đi theo một người trong thời gian dài, cũng sẽ sinh ra linh tính.
Hoan Ca Kiếm Đường Gia Bảo là ví dụ tốt nhất.
Nhìn lại thì Đường Phong phát hiện Độc Ảnh kiếm toàn thân biến thành màu bích lục, chẳng những màu sắc bên ngoài biến đổi, mà Độc Ảnh kiếm vào lúc này, giống như một hài tử háu ăn, đang điên cuồng mà mút lấy huyết dịch của Hung Ngạc đầm lầy, mắt thường cũng nhìn thấy, huyết dịch của Hung Ngạc đang tiến vào bên trong Độc Ảnh kiếm, sau đó biến mất không thấy đâu, không biết biến đi nơi nào.
Chẳng lẽ có hy vọng? Đường Phong kinh ngạc nhưng không hề làm ra động tác gì, đứng trên lưng Hung Ngạc chờ đợi, hắn muốn biết lúc nào thì Độc Ảnh kiếm sẽ đỉnh chỉ, sau khi đình chỉ thì sẽ thay đổi thành cái dạng gì.
Đường Phong không nhúc nhích, nhưng Hung Ngạc lại nhúc nhích. Cảm nhận máu tươi trong cơ thể đang mất đi, trên lưng lại đau đớn vô cùng, Hung Ngạc đầm lầy dưới sự hoảng loạn, lập tức tiến vào trong đầm lầy.
Mùi vị tanh hôi cùng cảm giác nhơ nhớp bao trùm toàn thân, Hung Ngạc đầm lầy làm ra động tác này thì Đường Phong cũng không nghĩ tới. Nhưng khi có phản ứng thì đã trễ, Hung Ngạc đầm lầy đã mang theo hắn tiến vào trong đầm lầy.
Ngẫm lại cũng phải, con linh thú này vốn sinh hoạt bên dưới đầm lầy, bởi vì mình quấy rầy mới chui ra, hiện tại đánh không lại mình cho nên chạy trở về.
Đầm lầy dinh dính rất là khó chịu, bên trong đều là nước đục và bùn lầy, bốn phía đen kịch, không nhìn thấy bất cứ vật gì, Đường Phong vận chuyển cương khí bao trùm toàn thân, đồng thời bế khí, hai tay cầm Độc Ảnh kiếm, mặc cho con linh thú này tả xung hữu đột.
Mấy trăm năm nay chưa bao giờ đầm lầy lại sôi trào như vậy, bởi vì Hung Ngạc đầm lầy cuồng bạo, trong phương viên hơn mười dặm giống như sôi trào, Hung Ngạc đầm lầy xông tới đâu, ở đâu có một hồi huyết quang văng lên. Nó không làm gì được Đường Phong, chỉ có thể cuồng bạo công kích những con linh thú Ngũ giai Lục giai, dùng cách này để phát tiết lửa giận và ủy khuất của nó, giảm bớt đau đớn trên người.
Tuy những con linh thú này là đồng bạn của Hung Ngạc đầm lầy, bình thường sẽ do nó thống soái, nhưng khi Hung Ngạc đầm lầy công kích đến, không có sức phản kháng liền bị cắn chết.
Những nơi Hung Ngạc đầm lầy đi qua, khắp nơi đều có thi thể linh thú.
Sau khoảng nửa nén nhang, Hung Ngạc đầm lầy lần nữa trồi lên, nhảy lên cao vài chục trượng, Đường Phong chỉ kịp hít sâu một hơi, liền lại bị nó dẫn đi.
Giày vò vòng đi vòng lại, không phải Đường Phong muốn biết Độc Ảnh kiếm biến thành cái gì, đã sớm không kiên nhẫn tiêu diệt nó rồi.
Dưới cảm thụ của Đường Phong, Độc Ảnh kiếm đang không ngừng hấp thu huyết dịch kịch độc của Hung Ngạc đầm lầy, không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Sau nửa ngày, Hung Ngạc đầm lầy không còn cuồng bạo giống như lúc trước, nhưng vẫn không buông lỏng vẫn không nhừng quấy loạn trong đầm lầy.
Một ngày trôi qua, con Thất giai thượng phẩm linh thú này một lần nữa nhảy lên khỏi đầm lầy, không còn bốc đồng như trước nữa, mà là phủ phục trên đầm lầy, miệng lớn dính máu mở ra, không ngừng thở hổn hển, tinh thần rất uể oải, con mắt huyết hồng cũng không còn sức lực mà chuyển động nữa.
- Không còn khí lực rồi sao?
Đường Phong cũng buông lỏng một hơi, đã qua một ngày, hắn không biết Hung Ngạc đầm lầy mang hắn đi nơi nào nữa, nhưng lúc này thấy Hung Ngạc đầm lầy không còn động tĩnh, thì biết nó đã nỏ mạnh hết đà.
Thất giai thượng phẩm linh thú, muốn đánh chết cũng không đơn giản. Nhưng Độc Ảnh kiếm đã hấp thu huyết dịch của nó một lượng lớn huyết dịch rồi, dù nó có thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì.
Xác định đầu Hung Ngạc này đã không còn nhảy loạn nữa, Đường Phong mới rút Độc Ảnh kiếm từ trên lưng nó xuống, kiếm vừa rút ra, một vòi máu tươi màu bích lục từ miệng vết thương phun ra.
Nhảy dựng lên, Đường Phong từ trên lưng Hung Ngạc nhảy xuống, đầu Thất giai linh thú Hung Ngạc này hữu khí vô lực nâng mí mắt lên ngó Đường Phong, giãy dụa bò dậy, thân thể cực lớn lui về phía sau.
Đường Phong nhảy lên lưng của nó, Hung Ngạc đầm lầy không có biện pháp để công kích, tuy thần thức cường đại của nó đã tập trung vào Đường Phong, phóng thích uy áp hung mãnh của mình ý đồ làm nhiễu loạn tên địch nhân hèn hạ này, nhưng có thể quấy nhiễu Đường Phong sao? Lực lượng hồn phách trải qua rèn luyện ở Vạn Ma Quật, dù là Linh giai thượng phẩm cũng không thể làm gì hắn, huống chi là một con linh thú?
Trên Độc Ảnh kiếm lóe lên quang mang, Duệ Kim chi lực gia trì lực lượng trên thân kiếm, Đường Phong trở tay, mạnh mẽ đâm xuống.
Đinh một tiếng, mũi kiếm đâm vào hai thốn, gân xanh trên tay Đường Phong hiện ra, dùng toàn bộ khí lực ấn xuống, Độc Ảnh kiếm run lên, lại đâm xuống một tấc.
Hung Ngạc đầm lầy mở cái miệng lớn dính máu ra, toàn thân đung đưa, thân hình dài hai mươi trượng vùng vẫy, ý đồ hất Đường Phong xuống, nhưng Độc Ảnh kiếm đã dính vào trong người nó, Đường Phong giống như giòi trong xương, vững vàng đứng ở đó.
Bốn thốn, năm thốn, đến khi Độc Ảnh kiếm đâm vào một nửa chiều dài mới thấy trên miệng vết thương chảy ra huyết dịch màu xanh biếc.
Khi cổ huyết dịch này xuất hiện, mũi Đường Phong ngửi được một mùi cay xè, cùng lúc đó, trên Độc Ảnh kiếm truyền ra tiếng vang xoẹt xoẹt và có lưu quang vận chuyển, cả Độc Ảnh kiếm biến thành màu bích lục.
Độc tính thật mạnh! Trong lòng Đường Phong hoảng sợ, đầu Thất giai Hung Ngạc này, không ngờ vẫn còn bổn sự này, không biết có phải không do nó sinh hoạt tại một nơi tràn đầy độc tính này hay không, mà huyết dịch của nó cũng là một thứ kịch độc.
Dù Đường Phong bách độc bất xâm, ngửi được mùi cay này cũng bị đầu choáng mắt hoa, may mắn hắn lập tức bế khí nên không còn bị ảnh hưởng.
Ngay cả mình cũng bị độc khí này làm ảnh hưởng thì người bình thưởng ngửi được chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử. Độc Ảnh kiếm vốn là độc kiếm, cho nên Đường Phong không lo lắng nó sẽ bị hư hao, ngược lại khi Độc Ảnh kiếm ngâm trong máu độc của Hung Ngạc, phát ra từng đợt âm thanh như gà gáy, lại giống như chim sẻ tung tăng.
Từ sau khi Đường Phong có được chuôi Thiên binh này, vẫn dùng rất thuận tay. Nhưng Thiên binh dù sao cũng là Thiên binh, không có linh trí như Thần binh. Cho dù Đường Phong dùng rất thuận tay, nhưng cũng không để ý quá nhiều. Nếu sau này Đường Phong có cơ hội kiếm được Thần binh thì hắn sẽ đổi Độc Ảnh kiếm.
Nhưng hiện tại chuôi Thiên binh này biểu hiện lại làm Đường Phong hứng thú, nghe đồn Thiên binh nếu đi theo một người trong thời gian dài, cũng sẽ sinh ra linh tính.
Hoan Ca Kiếm Đường Gia Bảo là ví dụ tốt nhất.
Nhìn lại thì Đường Phong phát hiện Độc Ảnh kiếm toàn thân biến thành màu bích lục, chẳng những màu sắc bên ngoài biến đổi, mà Độc Ảnh kiếm vào lúc này, giống như một hài tử háu ăn, đang điên cuồng mà mút lấy huyết dịch của Hung Ngạc đầm lầy, mắt thường cũng nhìn thấy, huyết dịch của Hung Ngạc đang tiến vào bên trong Độc Ảnh kiếm, sau đó biến mất không thấy đâu, không biết biến đi nơi nào.
Chẳng lẽ có hy vọng? Đường Phong kinh ngạc nhưng không hề làm ra động tác gì, đứng trên lưng Hung Ngạc chờ đợi, hắn muốn biết lúc nào thì Độc Ảnh kiếm sẽ đỉnh chỉ, sau khi đình chỉ thì sẽ thay đổi thành cái dạng gì.
Đường Phong không nhúc nhích, nhưng Hung Ngạc lại nhúc nhích. Cảm nhận máu tươi trong cơ thể đang mất đi, trên lưng lại đau đớn vô cùng, Hung Ngạc đầm lầy dưới sự hoảng loạn, lập tức tiến vào trong đầm lầy.
Mùi vị tanh hôi cùng cảm giác nhơ nhớp bao trùm toàn thân, Hung Ngạc đầm lầy làm ra động tác này thì Đường Phong cũng không nghĩ tới. Nhưng khi có phản ứng thì đã trễ, Hung Ngạc đầm lầy đã mang theo hắn tiến vào trong đầm lầy.
Ngẫm lại cũng phải, con linh thú này vốn sinh hoạt bên dưới đầm lầy, bởi vì mình quấy rầy mới chui ra, hiện tại đánh không lại mình cho nên chạy trở về.
Đầm lầy dinh dính rất là khó chịu, bên trong đều là nước đục và bùn lầy, bốn phía đen kịch, không nhìn thấy bất cứ vật gì, Đường Phong vận chuyển cương khí bao trùm toàn thân, đồng thời bế khí, hai tay cầm Độc Ảnh kiếm, mặc cho con linh thú này tả xung hữu đột.
Mấy trăm năm nay chưa bao giờ đầm lầy lại sôi trào như vậy, bởi vì Hung Ngạc đầm lầy cuồng bạo, trong phương viên hơn mười dặm giống như sôi trào, Hung Ngạc đầm lầy xông tới đâu, ở đâu có một hồi huyết quang văng lên. Nó không làm gì được Đường Phong, chỉ có thể cuồng bạo công kích những con linh thú Ngũ giai Lục giai, dùng cách này để phát tiết lửa giận và ủy khuất của nó, giảm bớt đau đớn trên người.
Tuy những con linh thú này là đồng bạn của Hung Ngạc đầm lầy, bình thường sẽ do nó thống soái, nhưng khi Hung Ngạc đầm lầy công kích đến, không có sức phản kháng liền bị cắn chết.
Những nơi Hung Ngạc đầm lầy đi qua, khắp nơi đều có thi thể linh thú.
Sau khoảng nửa nén nhang, Hung Ngạc đầm lầy lần nữa trồi lên, nhảy lên cao vài chục trượng, Đường Phong chỉ kịp hít sâu một hơi, liền lại bị nó dẫn đi.
Giày vò vòng đi vòng lại, không phải Đường Phong muốn biết Độc Ảnh kiếm biến thành cái gì, đã sớm không kiên nhẫn tiêu diệt nó rồi.
Dưới cảm thụ của Đường Phong, Độc Ảnh kiếm đang không ngừng hấp thu huyết dịch kịch độc của Hung Ngạc đầm lầy, không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Sau nửa ngày, Hung Ngạc đầm lầy không còn cuồng bạo giống như lúc trước, nhưng vẫn không buông lỏng vẫn không nhừng quấy loạn trong đầm lầy.
Một ngày trôi qua, con Thất giai thượng phẩm linh thú này một lần nữa nhảy lên khỏi đầm lầy, không còn bốc đồng như trước nữa, mà là phủ phục trên đầm lầy, miệng lớn dính máu mở ra, không ngừng thở hổn hển, tinh thần rất uể oải, con mắt huyết hồng cũng không còn sức lực mà chuyển động nữa.
- Không còn khí lực rồi sao?
Đường Phong cũng buông lỏng một hơi, đã qua một ngày, hắn không biết Hung Ngạc đầm lầy mang hắn đi nơi nào nữa, nhưng lúc này thấy Hung Ngạc đầm lầy không còn động tĩnh, thì biết nó đã nỏ mạnh hết đà.
Thất giai thượng phẩm linh thú, muốn đánh chết cũng không đơn giản. Nhưng Độc Ảnh kiếm đã hấp thu huyết dịch của nó một lượng lớn huyết dịch rồi, dù nó có thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì.
Xác định đầu Hung Ngạc này đã không còn nhảy loạn nữa, Đường Phong mới rút Độc Ảnh kiếm từ trên lưng nó xuống, kiếm vừa rút ra, một vòi máu tươi màu bích lục từ miệng vết thương phun ra.
Nhảy dựng lên, Đường Phong từ trên lưng Hung Ngạc nhảy xuống, đầu Thất giai linh thú Hung Ngạc này hữu khí vô lực nâng mí mắt lên ngó Đường Phong, giãy dụa bò dậy, thân thể cực lớn lui về phía sau.
Bình luận truyện