Vô Thường

Chương 838: Tìm kiếm linh mạch



Nhưng bây giờ nhìn lại, quả trứng màu đen không chịu ảnh hưởng chút nào, dưới cảm ứng của thần thức, sinh mệnh lực yếu ớt của quả trứng màu đen vẫn tồn tại như trước.

Phát sinh việc kỳ quái này, hoặc là nói quả trứng màu đen này không thể ấp ra linh thú, cho nên đặt vào trong Mị Ảnh không gian nó không ảnh hưởng gì?

Nghiên cứu một ngày, cây khô và quả trứng màu đen làm Đường Phong không thể giải thích nổi, hắn không để ý chuyện này nữa, hắn đi về phía trước, nhưng hiện tại Đường Phong cũng không biết mình đang ở vị trí nào.

Trước đây sau khi đại chiến với Hung Ngạc, bị nó kéo đến đây, cho nên không biết nam bắc gì, hiện tại Đường Phong muốn trở lại Hôi Y Bảo để xem tình huống Bạch Đế thành bên kia như thế nào, nhưng hắn phải tìm ra đường về mới được.

Buông thần thức ra dò xét cả nửa ngày, hắn cũng tìm ra vị trí của Hung Ngạc đầm lầy, nó cảm nhận được thần thức của Đường Phong, ngoan ngoãn xuất hiện ở trước mặt, cái miệng to lớn dính máu cười toe toét với Đường Phong, rung đùi đắc ý một hồi.

Hung Ngạc đầm lầy trải qua vài ngày chữa thương, xem ra khôi phục không ít, thứ này rất nhức đầu, sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, dù Độc Ảnh kiếm hút không ít máu huyết của nó, nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng chút nào.

- Ngươi mang ta đi đến địa phương có người, hiểu ý ta không?

Đường Phong khoa tay múa chân với nó một hồi, hao tổn nước miếng, Hung Ngạc đầm lầy vẫn rung đùi đắc ý không thôi.

Ta kháo! Đường Phong phiền muộn, tuy Hung Ngạc đầm lầy nghe hiểu lời nói của mình, nhưng xem ra nó chưa từng đi qua Hôi Y Bảo, cho nên không biết địa phương có người ở nơi nào.

- Mang ta đi đến địa phương mấy ngày trước ta gặp được ngươi!

Đường Phong đổi cách nói, điều này thì Hung Ngạc hiểu, cúi thấp đầu ý bảo Đường Phong nhảy lên.

Đứng trên lưng Hung Ngạc đầm lầy, nhìn thân thể to lớn của nó đi trên đầm lầy như đi trên đất bằng, nhanh như tia chớp, điều này làm Đường Phong có ý nghĩ nên thu một tọa kỵ để chơi đùa một chút. Tuy thực lực của mình hiện giờ không thấp, cước lực cũng rất nhanh, nhưng nếu có một con tọa kỵ, lúc đó cũng đỡ mệt nhọc một chút.

Linh thú tu luyện đến trình độ nhất định, sẽ có được thần trí của mình, đến khi muốn đi đâu chỉ cần nói với nó, nó sẽ tự động mang theo mình đi, không cần mình quan tâm, cũng miễn phát sinh những chuyện đi sai phương hướng đến Ô Long Bảo lần trước.

Nhưng muốn tìm một tọa kỵ tốt cũng có chút khó khăn, linh thú đẳng cấp thấp Đường Phong không để vào mắt, hắn muốn hàng phục linh thú đẳng cấp cao. Khiếu Thiên Lang vốn là một tọa kỵ không tệ, nhưng sau khi hóa hình thì không thể cưỡi nó được.

Về phần Hung Ngạc trước mặt này, thực lực cũng không tệ, nhưng bộ dạng quá dọa người, mang nó đi ra ngoài chỉ thêm mất mặt xấu hổ, hơn nữa nó chỉ biết chạy, không biết bay, trừ phi đầu óc Đường Phong có bệnh, mới tuyển nó làm tọa kỵ cho mình.

Thời điểm Đường Phong nghĩ ngợi lung tung, Hung Ngạc đầm lầy ra sức chạy về địa bàn của mình, đầm lầy chính là địa bàn của nó, tuy chiếm diện tích rất lớn, nhưng nó vẫn có thể chính xác đưa Đường Phong về nơi lúc trước gặp nhau, đến nơi đây, Đường Phong đã biết đường về.

- Tặng cho ngươi.

Đường Phong tiện tay lấy từ trong Mị Ảnh trong không gian ra một khối linh thạch cấp thấp ném cho nó, hai mắt Hung Ngạc đầm lầy sáng lên, một ngụm đem linh thạch nuốt vào bụng, lúc này mới truyền tới ý niệm rung đùi đắc ý truyền tới Đường Phong.

Linh thạch cũng có tác dụng rất lớn đối với tu luyện của linh thú, chỉ sợ cả đời này của Hung Ngạc đầm lầy chỉ thấy qua một khối này mà thôi.

Chỉ tốn hao một canh giờ, Đường Phong đã quay trở lại Hôi Y Bảo. Mấy ngày không thấy, Hôi Y Bảo đã biến đổi, mấy ngàn đệ tử Bạch Đế thành tiến vào chiếm giữ trong đó, làm cho không khí trầm lắng của tông môn này tản ra sức sống bốn phía.

Đường Phong còn chưa đi vào, đã nhìn thấy phía trên đã trên tấm biển cực lớn đã được thay bằng mấy chữ Bạch Đế Thành, đi vào Hôi Y Bảo, nhìn thấy đệ tử Bạch Đế thành đang rất bận rộn, phi thường náo nhiệt.

- Không tệ ah.

Đường Phong chỉ tùy tiện đi vào, phát hiện Bạch Đế Thành làm việc rất hiệu suất, lúc này chỉ qua mấy ngày mà thôi, đã đem nơi này sửa sang thành không kém gì tông môn lúc trước. Hoàn cảnh ở đây tốt hơn bên ngoài, hơn nữa linh khí cực kỳ nồng đậm, Bạch Đế thành chiếm cứ nơi đây, phát triển lớn mạnh chỉ là vấn đề thời gian.

- Thành chủ, cần giúp đỡ điều gì, cứ mở miệng.

Đường Phong tìm được Bạch Nguyệt Dung đang bận rộn, mở miệng hỏi.

- Không cần, ngươi vừa trở về trước tiên đi nghỉ ngơi đi, những việc này là việc vặt, cho đệ tử xử lý là được rồi.

Bạch Nguyệt Dung vừa xử lý việc trên tay vừa cười nói với hắn.

Đường Phong cũng muốn được lười biếng nghỉ ngơi một chút lắm chứ, nhưng trên thực tế chính mình không lo lắng điều gì, nếu có lo lắng trong lòng thì đều là đại sự, làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ?

Hiện giờ Bạch Đế thành đã không cần mình hỗ trợ, mình cũng nên đi giải quyết chuyện kia.

Giao cho Bạch Nguyệt Dung năm mươi khối linh thạch, lúc này Đường Phong mới từ biệt mọi người.

Linh thạch trên tay Đường Phong hiện tại rất nhiều, năm mươi khối với hắn mà nói không coi vào đâu, Bạch Đế thành có đến bốn vị Linh giai cao thủ, tuy hoàn cảnh trong Bạch Đế Bí Cảnh có linh khí nồng đậm, nhưng nếu có linh thạch hổ trợ, tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh.

Có năm mươi khối linh thạch này có lẽ đủ để bọn người Bạch Nguyệt Dung dùng trong thời gian ngắn.

Rời Hôi Y Bảo, Đường Phong vận chuyển Linh Quyết, cẩn thận cảm thụ hướng đi của thiên địa linh khí. Chuyện Đường Phong muốn làm, chính là tìm ra linh mạch trong Bạch Đế Bí Cảnh.

Trong một phiến thiên địa, đều có một đầu linh mạch, mỗi một Linh Mạch Chi Địa đều có linh mạch của mình. Bên Đường Gia Bảo cũng thế, Bạch Đế Bí Cảnh đồng cũng thế.

Chỉ có điều trước kia Đường Phong không biết linh mạch trong Bạch Đế Bí Cảnh ở nơi nào, cũng không cách nào tìm ra. Nhưng từ khi tu luyện Linh Quyết của Thượng tiền bối, muốn tìm linh mạch rất đơn giản. Người tu luyện Linh Quyết, có thể tìm ra nơi sinh ra linh mạch.

Vận chuyển Linh Quyết, hắn có thể cảm nhận được dòng chảy linh khí đang di chuyển về hướng nào, chỉ cần thuận theo hướng chảy của linh khí sẽ tìm được ngọn nguồn, thì có thể tìm ra nơi có linh mạch.

Lần này Đường Phong đến Bạch Đế Bí Cảnh, mục tiêu lớn nhất là phải tìm ra linh mạch, tiếp theo mới đưa Tứ Nương cùng tiểu Manh Manh ra ngoài, nhưng lại không nghĩ tới lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, cho nên vẫn trì hoãn đến bây giờ.

Linh mạch trong Bạch Đế Bí Cảnh và việc trọng đại, nếu có thể tìm ra linh mạch thì đồng nghĩa là sẽ có linh thạch dùng không cạn kiệt, Đường Phong muốn tu luyện Linh Quyết, nhất định phải tìm được nơi có linh mạch.

Linh khí chung quanh đậm đặc, dấu hiệu chuyển động bắt đầu hỗn loạn, Đường Phong phí công sức rất lớn, cuối cùng mới nắm bắt được hướng đi của một điểm linh khí, sau khi nhắm chuẩn phương hướng, liền nhanh chóng tiến lên.

Khi men theo hướng đi của linh khí, Đường Phong không quên thả thần thức ra để cảm ứng hoàn cảnh chung quanh, để tránh không cẩn thận lạc bước vào lãnh địa của một con linh thú dẫn xuất phiền toái không cần thiết, còn một chuyện khác, Đường Phong rất để ý đến tin tức mà Tứ Nương nói cho hắn biết lúc trước khi đi, nếu quả thật có thể phát hiện tung tích Thần binh, vậy càng phát đạt.

Tuy Linh Quyết cường đại, nhưng đều kiện tu luyện nó rất hà khắc, thân phải ở trong linh mạch mới được, nếu không vận chuyển Linh Quyết sẽ tiêu hao cương khí rất lớn, cho nên Đường Phong không có cách nào bảo trì thời khắc nào cũng vận chuyển Linh Quyết, chỉ cách nửa canh giờ hoặc một canh giờ mới vận chuyển một lần, xác nhận ngọn nguồn của linh khí mà thôi.

Tốc độ Đường Phong rất nhanh, sau một ngày, Đường Phong phát hiện mình bất tri bất giác đã đi đến phụ cận cửa vào của Bạch Đế Bí Cảnh, mà ngọn nguồn của linh khí chính là vị trí thường xuyên xuất hiện Linh Khí Phong Bạo.

- Thì ra là thế!

Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ, Linh Khí Phong Bạo trong Bạch Đế Bí Cảnh, trước kia hắn vẫn không hiểu làm cách nào lại phát sinh, nhưng hiện tại, đại khái chính là do linh mạch, trung bình hàng năm linh mạch sinh ra một lượng linh khí khổng lồ, tích lũy hình thành Linh Khí Phong Bạo, lúc trước hắn vẫn suy đoán, nhưng kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, đã chắc chắn đến tám chín phần mười.

Cẩn thận từng li từng tí chạy về nơi ngọn nguồn của linh khí dọc theo đường đi là một vùng đất chết. Tất cả mọi thứ trong phạm vi vài ngàn dặm, đã bị Linh Khí Phong Bạo phát sinh quanh năm cuốn đi, cho nên không nhìn thấy một ngọn cỏ nào.

Đường Phong không cần vận chuyển Linh Quyết nữa, chỉ cần tiến vào trong vùng đất chết là được.

Ba ngày sau, khi đang tiến về phía trước thì sắc mặt Đường Phong biến đổi, vội vàng tránh về hướng khác, trong nháy mắt lui ra phạm vi mười trượng, bộ pháp dưới chân không ngừng lại, một đường chạy ra phạm vi hơn mười dặm, lúc này mới dừng bước chân lại.

Lại quay đầu nhìn lại, một cổ Linh Khí Phong Bạo ngay tại vị trí hắn đứng lúc trước đang tàn sát bừa bãi, thiên địa linh khí trong phạm vi chung quanh hỗn loạn vô cùng, lại quan sát tiếp, có thể nhìn thấy rất nhiều Long Quyển Phong lớn nhỏ, chồng chất cùng một chỗ, hình dáng chập chờn như cự long,càng ngày càng lớn, những nơi nó đi qua đều biến thành thiên hôn địa ám, cát bay đá chạy.

Nhưng đạo Long Quyển Phong to lớn kia bao phủ trong phạm vi hơn mười dặm, những cái nhỏ hơn cũng bao phủ phương viên một dặm, lực phá hoại đáng sợ đến cực điểm, người tu luyện dưới Linh giai bị cuốn vào đó, tuyệt đối chết không có chỗ chôn, dù là Linh giai cao thủ, chỉ sợ phải phí sức lực rất lớn mới có thể chạy trốn ra ngoài.

Tuy đây không phải lần đầu Đường Phong nhìn thấy Linh Khí Phong Bạo, nhưng khi nhìn thấy cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm một phen. Tuy hắn đang ở ngoài phạm vi bao phủ của Linh Khí Phong Bạo, nhưng Đường Phong cũng bị thổi làm thân thể lung lay lảo đảo, phải vận cương khí toàn thân mới đứng vững thân hình.

Linh Khí Phong Bạo đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, chỉ duy trì trong thời gian nửa nén hương, liền biến mắt trong tầm mắt Đường Phong.

Đợi đến khi Linh Khí Phong Bạo biến mất, Đường Phong mới đi theo con đường lúc trước tiến lên.

Linh Khí Phong Bạo sẽ không xuất hiện liên tiếp, sau mỗi lần xuất hiện, phải đợi thêm một thời gian, dù sao Linh Khí Phong Bạo muốn xuất hiện cũng cần thời gian tích lũy linh khí, cho nên ở đây không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Gần, càng gần! Dù không vận chuyển Linh Quyết xác nhận, Đường Phong cũng cảm giác rõ ràng, khoảng cách của mình và linh mạch càng ngày càng gần. Đây là cảm giác thuần túy, cũng là trực giác đáng tin.

Nguyên nhân rất đơn giản vì linh khí nơi đây rất nồng đậm, nồng đậm hơn nơi khác gấp mấy lần, hơn nữa càng đi về phía trước, linh khí có dấu hiệu càng nồng đậm hơn nữa.

Có thể sinh ra loại dấu hiệu này, trừ khi ở phụ cận linh mạch ra, Đường Phong không còn cách giải thích nào khác. Nghĩ tới sau khi tìm được linh mạch có đủ loại chỗ tốt, Đường Phong nhiệt tình mười phần, hận không thể lập tức đem nó móc ra, sau đó tuyên bố sỡ hữu của mình, làm cho người khác không thể nhúng chàm.

Cảnh sắc trước mắt biến đổi, bước chân Đường Phong chậm dần, hắn phát hiện trước mặt mình lại là một phiến sa mạc.

Cát vàng óng ánh, ánh lên sắc vàng, nhiều hạt cát đang phiêu đãng trong không khí, phát ra ánh sáng quỷ dị, hạt cát trên mặt đất thỉnh thoảng phát ra ánh sáng chói mắt, người không biết vừa nhìn thấy còn tưởng nơi đây tràn đầy cát vàng.

Đây là nơi linh mạch ẩn giấu sao? Đường Phong đưa mắt nhìn quanh, thấy phiến sa mạc này không thấy điểm tận cùng, không biết chiếm cứ diện tích bao nhiêu. Hít sâu một hơi, Đường Phong đạp lên cát vàng, cất bước đi về phía trước.

Đi trong sa mạc nửa ngày, khắp nơi đều là kim quang chói mắt, thân Đường Phong ở trong đó, so với hoàn cảnh chung quanh, chỉ là chấm đen nhỏ mà thôi, kim mang chói sáng làm cho người ta đầu váng mắt hoa, không thể nhìn rõ nam bắc, trên cát vàng thỉnh thoảng xuất hiện một hai con vật có bộ dáng như thằn lằn, cảnh giác nhìn chăm chú lên Đường Phong, sau đó lại chui vào cát biến mất không thấy.

Đến cùng đây là đâu? Tuy đã xác định đã đến gần linh mạch, nhưng khi nhìn quanh, Đường Phong không thấy thứ gì khác cả, ngược lại linh mạch ẩn dấu dưới mặt đất có khả năng rất lớn.

Dù linh mạch ở dưới mặt đất, Đường Phong cũng không biết xuống dưới thế nào.

Đang lúc hắn lo lắng, bỗng Đường Phong cảm giác hai chân chìm xuống, cơ hồ là phản xạ có điều kiện Đường Phong muốn nhảy ra, nhưng khi dùng sức, hắn cảm giác hắn chìm xuống càng nhanh, cát vàng óng ánh đã bao phủ tới đầu gối.

Nhướng mày, Đường Phong cũng không vội vã nhảy ra, mà tùy ý để thân mình chìm xuống dưới.

Cát chảy, đối với người bình thường hay đối với người tu luyện thì đây là một điều khủng bố, nhưng Đường Phong không có bất kỳ sợ hãi nào, dù hắn lâm vào cát chảy, hắn cũng có biện pháp thoát ra ngoài.

Hơn nữa, đây là phương pháp tốt nhất để tiến vào mặt đất.

Trước khi cát chảy chưa làm đỉnh đầu của mình chìm xuống, Đường Phong đã bế khí, tùy ý để cát chảy làm thân thể của hắn chìm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện