Vô Thường

Chương 839: Xúc động trận pháp



Tốc độ rất chậm rất chậm, Đường Phong không thể dùng sức nhúc nhích, chủ động tiến vào. Một trượng, hai trượng, năm trượng... Thời gian một nén hương trôi qua, Đường Phong đánh giá thân thể của mình đã chìm xuống dưới đất ít nhất là mười trượng, nhưng vẫn chưa có điều dị thường nào xuất hiện.

Nếu xuống thêm chút nữa, Đường Phong không biết bằng vào thực lực của hắn có thể đi lên hay không, vạn nhất không lên được, những người biết chuyện sẽ cười mình đến rụng răng.

Đang lúc Đường Phong chần chờ hiện tại có nên đi lên hay không, đột nhiên dưới chân không còn gì nữa, sau đó cả người rơi xuống dưới.

Bỗng nhiên mở to mắt, điều chỉnh thân thể, trì hoãn xu thế rơi, lại nhìn sang hai bên, lại thấy nơi đây đen kịt, không nhìn thấy thứ gì.

Ỡ giữa không trung nên không có bất kỳ chỗ nào để mượn lực, Đường Phong đem khí bức đến lòng bàn chân, chậm rãi trầm xuống. Không biết qua bao lâu, khi rơi xuống khoảng trăm trượng, hai chân Đường Phong mới chạm đất.

Ánh mắt ở trong bóng tối thời gian dài như thế cũng khôi phục một chút, ngẩng đầu nhìn quanh, chi thấy cát vàng từ phía trên đang rơi xuống, cả người của hắn đầy bụi đất, mà vị trí của hắn bây giờ, còn tệ hơn cả một tên ăn mày.

Ở dưới mặt đất, quả nhiên có biến hóa! Trong lòng Đường Phong cảm thấy may mắn vì mình đã thành công, nếu vừa rồi nóng nảy thoát ra, có trời mới biết lúc nào mới có thể tìm ra nơi này.

Từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra một khỏa Dạ Minh Châu, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả thông đạo trong lòng đất, lúc này Đường Phong mới có thể cẩn thận dò xét cảnh vật chung quanh.

Vị trí thông đạo của mình hiện giờ nằm dọc theo hướng nam bắc, rộng chừng hai trượng mà thôi, hai bên trái phải là vách tường cát rắn chắc, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác áp bách khó hiểu. Đường Phong có chút bận tâm việc nếu tường cát sụp đổ, chẳng phải lúc đó chính mình bị chôn vùi trong lòng đất cách mặt đất trăm trượng hay sao?

Duỗi tay thăm dò một chút, Đường Phong phát hiện vách tường này tuy do cát tạo thành, nhưng lại chắc chắn dị thường, điều này làm hắn không lo nguy hiểm khi thông đạo sụp đổ.

Linh khí trong lòng đất nồng đậm hơn trên mặt đất vài phần, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng nhu hòa từ Dạ Minh Châu, linh khí ở đây đã ngưng kết thành sương mù, bao quanh thân thể Đường Phong làm cho hắn cảm giác như mộng như ảo, nơi này tuyệt đối là vị trí của linh mạch, Đường Phong cảm giác khoảng cách của mình và linh mạch rất gần.

Tay cầm Dạ Minh Châu, Đường Phong từng bước một đi về phía trước.

Không biết thế giới dưới lòng đất này có phải do linh mạch hình thành tự nhiên hay không, Đường Phong đi về phía trước một hồi, liền phát hiện con đường trong thông đạo có phân nhánh, không để ý tới những lối rẽ này, Đường Phong vẫn vững bước đi thẳng về phía trước.

Lối rẽ ở đây rất nhiều, cơ hồ đi một đoạn khoảng cách thì có một lối rẽ, chín đoạn có mười tám lối rẽ, phiền phức đến cực điểm. Đường Phong chỉ nhận chuẩn một hướng, không để ý gì đến các lối khác.

Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, thông đạo rộng và sáng hơn rất nhiều, đang đi về phía trước đột nhiên Đường Phong dừng lại cước bộ lại, giơ Dạ Minh Châu lên nhìn lên vách tường cát.

Thời điểm đi tới, hắn vẫn quan sát hai bên của vách tường cát, cho đến tận nơi này vẫn không phát hiện dị thường, nhưng lúc đi đến đây, hắn phát hiện trên vách tường cát xuất hiện một bộ bích họa rất sống động trên vách tường.

Bức bích họa trên vách tường là một đại hán toàn thân bao trùm trong khôi giáp cứng rắn, trong tay cầm một thanh trường kích, uy phong lẫm lẫm đứng đó, diện mạo không hiển lộ ra ngoài, bởi vì khuôn mặt của hắn đã ẩn sau lớp mặt nạ đội trên đầu, chỉ thấy người này tay cầm trường kích mà đứng, trong cảm giác có chút môn đạo.

Bức bích họa này tuyệt đối không phải do tự nhiên tạo ra nó, chỉ có thể nói rõ là do người khắc lên. Nếu như vậy, linh mạch nơi này trước kia đã được người ta phát hiện qua, thậm chí đã khai thác qua.

Nhưng điều này cũng không là gì, bởi vì trong Bạch Đế Bí Cảnh vốn có rất nhiều tông môn cổ xưa, bọn hắn biết đến linh mạch cũng nằm trong dự liệu của Đường Phong. Mà bức bích họa này, chắc chắn là do bọn họ lưu lại.

Điều này có hàm nghĩ đặc biệt gì sao? Đường Phong xem nửa ngày cũng không hiểu, tuy người trong bức tranh này sống động, nhưng lại không có bất cứ điểm dị thường nào.

Lắc đầu, Đường Phong không muốn lãng phí thời gian, hắn tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Từ sau khi phát hiện bức bích họa đầu tiên, hai bên vách tường cát thì cứ cách hai bước lại có một bức bích họa mới hiện ra, những bức bích họa nơi này đều thiên kỳ bách quái, có người cầm đủ loại vũ khí trong tay, đều không ngoại lệ, toàn thân đều bao trùm trong khôi giáp cứng rắn, có những bức bích họa vẽ linh thú, những linh thú này đều là hung thần ác sát, vừa nhìn qua đã biết không phải thứ dễ trêu vào, Đường Phong cảm nhận đại đa số linh thú trong bích họa đều đã bị tuyệt chủng, thậm chí Đường Phong còn nhìn thấy đồ án Long Phượng trong bích họa.

Những tông môn cổ xưa kia lưu lại nhiều bích họa trên vách tường cát là có dụng ý gì? Hù dọa bọn đạo chích muốn ngấp nghé linh mạch sao?

Đi đến nơi đây, Đường Phong cảm giác khoảng cách giữa mình và linh mạch còn không xa lắm, đầu thông đạo này sắp đi đến vị trí cuối cùng, cước bộ Đường Phong nhanh hơn, một bước đều xa hơn mười trượng, bước chân mạnh mẽ không dừng lại, trước mặt xuất hiện một tấm bia đá cao hai trượng.

Tại đây đã là nơi tận cùng của thông đạo, chỉ cần vượt qua tấm bia đá này, liền nhìn thấy một đại sảnh rộng rãi và bằng phẳng, nhưng tấm bia đá này lại ngăn ở trước mặt Đường Phong.

Hào quang của Dạ Minh Châu chiếu sáng hàng chữ to trên tấm bia đá.

- Người tự ý tiến vào, chết!

Đường Phong thì thào nói ra, sau đó khẽ cười một tiếng.

Người của những tông môn cổ xưa kia chắc là có bệnh, đã đến nơi này mà còn đặt một tấm bia đá cản đường? Hàng chữ phía trên bia đá có ý cảnh cáo, có thể đoán ý nó nói nếu không có việc quan trọng không được đi vào.

Nhưng hiện tại, những tông môn cổ xưa này đã bị diệt môn không biết bao nhiêu năm rồi, cho nên Đường Phong cũng không lo lắng sẽ xúc phạm lợi ích của họ mà bị đuổi giết.

Bạch Đế Bí Cảnh là của ta, linh mạch cũng là của ta, đồ vật nơi đây đều là của ta! Đường Phong cười khặc khặc quái dị, liền cất bước vượt qua tấm bia đá.

Rời khỏi thông đạo dài hẹp kia, Đường Phong phát hiện nơi này chiếm cứ một diện tích vô cùng lớn, đỉnh của nơi này tính từ nơi hắn đứng cao hơn ba mươi trượng, phía trên một ít tinh mang, ngẩng đầu nhìn lên, giống như một bầu trời đêm đầy sao, xa hoa đến cực điểm, điểm điểm tinh mang ấy mang theo ánh sáng, cuối cùng Đường Phong cũng thoát khỏi tình cảnh tầm mắt bị giới hạn.

Hắn đi về phía trước, cẩn thận dò xét hoàn cảnh chung quanh, Đường Phong phát hiện nơi đây là một vòng tròn, mà biên giới vòng tròn, có vô số thông đạo như thông đạo mà hắn vừa đi, cuối mỗi đầu thông đạo, đều có một khối bia đá cảnh báo mà hắn đã nhìn thấy lúc nãy.

Trên mỗi tấm bia đá đoán chừng đều có khắc dòng chữ cảnh báo, điểm này Đường Phong không đi xác nhận nhưng hắn cũng có thể đoán ra.

Xem ra, muốn tiền vào đây cũng không phải có một con đường kia, nếu từ những thông đạo khác tiến thẳng về phía trước, cũng có thể đi đến nơi đây. Ánh mắt của Đường Phong lúc này bị một kiện đồ vật hấp dẫn, thứ này rốt cuộc là cái gì Đường Phong không thấy rõ, nó nằm ngay tại vị trí trung tâm của đại sảnh hình tròn này, dài khoảng mười trượng, lơ lửng cách mặt đất khoảng một trượng, chậm rãi chuyển động.

Khi Đường Phong nhìn thấy nó, Linh Quyết trong cơ thể không tự chủ tự động vận chuyển, cùng lúc đó, Đường Phong cảm ứng được tất cả linh khí ngọn nguồn, đều từ nó phát ra.

Đây là đồ chơi gì? Đường Phong nhướng mày, hắn tới nơi này là vì tìm kiếm linh mạch, kết quả đi đến địa phương này, bóng dáng linh mạch không thấy đâu, lại phát hiện thứ kỳ quái này.

Trong nội tâm tò mò, Đường Phong cất bước đi về phía nó, muốn tới gần sẽ nó là cái gì.

Nhưng khi Đường Phong đi đến phạm vi gần hai mươi trượng quanh nó, cả đại địa run lên, Đường Phong biến sắc, vội vàng dừng bộ pháp lại, hắn hiện tại đang ở dưới lòng đất trăm trượng, nếu nơi này đột nhiên sụp đổ, hắn cũng không biết mình có thể còn sống đi ra ngoài hay không.

Đại địa run lắc càng ngày càng kịch liệt, thời điểm Đường Phong muốn quay người chạy trốn, loại lắc lư rung động nhân tâm này đột nhiên dừng lại.

Đến đột ngột, đi cũng đột ngột, làm cho người ta thấy khó hiểu.

Sau một khắc, Đường Phong đột nhiên phát hiện linh khí chunh quanh mình xảy ra biến hóa, thứ đồ vật ở trung tâm đại sảnh hình tròn này đột nhiên xuất hiện một đạo tia sáng sáng lên, linh khí cũng sáng ngời vô cùng.

Trình độ nồng đậm của linh khí lúc này nói không nên lời, hào quang cực kỳ nguy hiểm lóe lên, một đạo lại một đạo xuất hiện, Đường Phong đưa mắt nhìn lại, đột nhiên hắn nhìn thấy linh khí đang phân bố thành một hình tròn trong đại sảnh, hơn nữa nhìn rất có quy luật.

- Trận pháp?

Tròng mắt Đường Phong co rút lại, hắn từ cách bố trí sắp xếp của linh khí nhìn ra dấu vết của trận pháp. Tình huống không khả quan, Đường Phong có thể không quan tâm đến cảnh cáo trên tấm bia đá, nhưng nhìn bộ dáng của mình vừa rồi không cẩn thận xúc động trận pháp gì đó, cho nên mới xuất hiện biến cố như lúc này.

Đối với các thứ như trận pháp, Đường Phong vừa kính vừa sợ. Lúc trước Thiên Cơ Tử sử dụng Vạn Thiên Thế Giới vây khốn hắn một hai tháng, mà nhìn trận pháp nơi đây có thể nói không chênh lệch với trận pháp của Thiên Cơ Tử chút nào.

Nhưng hiện tại muốn lui cũng đã trễ, sau khi linh khí hào quang xuất hiện, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai lan ra bốn phía, trong nội tâm Đường Phong kinh hãi, cố tình trốn tránh, nhưng trốn tránh không khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn những linh khí này xẹt qua người.

Không có bất cứ thương tổn gì, xem ra trận pháp này không phải trận pháp công kích. Sau khi những linh khí này khuếch tán ra, tất cả đều chui vào trong các thông đạo dài hẹp.

- Ầm ầm...

Âm thanh trầm đục không ngừng bên tai, giống như sấm rền xuyên qua mặt đất.

Sắc mặt Đường Phong rất khó nhìn, dù hắn biết lần này hành trình tìm kiếm linh mạch sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không nghĩ đến sẽ đụng phải trận pháp.

Hiện tại hắn hoàn toàn không biết trận pháp này đang làm cái gì.

Một lát sau liền yên lặng, cả thế giới im ắng, căn bản không có dị thường gì. Đường Phong cũng không dám tiến lên, hắn còn chưa hiểu rõ tác dụng của trận pháp, dù trước mặt có bảo bối, hắn cũng không dám cầm tánh mạng ra đùa giỡn.

Cấp tốc thối lui về phía sau, đi thẳng tới vào thông đạo cũ, lúc này Đường Phong cảm thấy an tâm một ít.

- Két nha...

Một tiếng vang nhỏ đột nhiên từ phía sau truyền đến, bỗng nhiên Đường Phong quay đầu đi, nheo mắt nhìn vào trong thông đạo, nhưng lại không nhìn thấy gì.

- Răng rắc...

Lại một tiếng nữa vang lên, lần này lại không phải từ phía sau mình truyền đến, mà là truyền đến từ phía bên kia.

- Răng rắc!

Tiếng vang rầm rầm từ bốn phương tám hướng truyền tới, vang lên không dứt bên tai, nghe thấy những tiếng này làm cho da đầu người ta muốn run lên.

Thò tay cầm Độc Ảnh kiếm, Đường Phong hít sâu một hơi, hắn biết rõ lần này mình đã gặp phải đại phiền toái,trận pháp vừa rồi mình xúc động đã phát uy, nhưng không biết sẽ là phiền toái gì.

Chỉ có thể chờ đợi, không bằng chủ động đón đánh, hạ quyết tâm, Đường Phong bay thẳng vào bên trong thông đạo tháo chạy.

Một lát sau, Đường Phong hốt hoảng tháo chạy bên trong thông đạo, bước chân không còn vững chải, một thanh trường kích dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía đôi má của hắn, tốc độ nhanh vô cùng, Độc Ảnh kiếm trong tay quét qua, đem trường kích đẩy qua một bên, lúc này Đường Phong mới nhìn rõ rốt cuộc địch nhân của mình là gì.

Toàn thân bao trùm trong khôi giáp, cầm trong tay một thanh trường kích dài ngắn khoảng ba trượng!

Đây không phải là người cầm thương trong bích họa sao? Trong lòng Đường Phong hoảng hốt, thời điểm hắn còn trong thông đạo lúc nãy, nhìn thấy trên bích họa có rất nhiều người như vậy, nhưng hiện tại, người này lại từ trong bích hoạ nhảy ra, trên tay cầm vũ khí, mạnh mẽ khởi thế công tấn công mình.

Từ trên người hắn, Đường Phong không cảm thụ được chút sinh cơ nào, không có dấu hiệu của người sống.

Đường Phong tránh được một kích của hắn, phía sau hắn thấp thoáng thân ảnh vài người, những người này trên tay cầm vũ khí không giống nhau, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều mặc khôi giáp, giống như gai nhím, những người này, đều là những người hắn nhìn thấy trong các bức bích họa trên vách tường cát lúc nãy.

Không chỉ có bọn họ, ngay cả những linh thú thiên kỳ bách quái cũng xuất hiện, mạnh mẽ tấn công công mãnh liệt về phái Đường Phong, trong nháy mắt, Đường Phong đã bị những người mặc giáp và linh thú này vây quanh, làm cho hắn không thể cất bước.

Phương thức công kích của bọn họ, không rườm rà, tấn công rất trực tiếp, nhưng tốc độ nhanh đến mức thần kỳ, lực đạo rất mạnh. Đường Phong vừa xông vào thông đạo đã bị bọn họ ngăn cản, không thể không lui về phía sau, thực lực hiện giờ của hắn là Thiên giai trung phẩm, không kiếm được chút chỗ tốt nào.

Tuy nhiên thời gian giao thủ rất ngắn ngủi, nhưng Đường Phong phát hiện thực lực của người và linh thú trong bích họa không thấp, tất cả đều có thực lực trên Thiên giai trung phẩm, thậm chí đạt đến Thiên giai thượng phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện