Vô Thường
Chương 955: Thần binh hộ chủ
- Linh mạch vỡ!
Huyết Thiên Hà nói ra hai tin tức làm cho tâm của Tần Thả Ca trầm xuống, đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy Ngự Thần Sơn như con nhím đang rạn nứt.
Tuy Ngự Thần Sơn là một ngọn núi, nhưng nó cũng là một đầu linh mạch, dù đầu linh mạch này không tính là quá lớn, nhưng nó vẫn là linh mạch, vì có nó nên cái Linh Mạch Chi Đại này mới tồn tại.
Nhưng bây giờ, đầu linh mạch này đang nứt vỡ, đưa mắt nhìn lên, cả Ngự Thần Sơn như một cái bình bằng sứ, vỡ ra tứng vết nứt.
Không chỉ như thế, ngay cả linh khí cũng đang giảm mạnh với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai đại cao thủ cũng không rõ lượng linh khí khổng lồ như vậy, tại sao lại đang dần biến mất.
Thời gian không đến một nén hương, linh khí trong linh mạch bị rút hết không còn, linh mạch biến thành tử mạch.
Hiện tượng này làm cho Huyết Thiên Hà, Tần Thả Ca kinh ngạc vạn phần, chợt, cả Linh Mạch Chi Địa đang bắt đầu run run, bầu trời đang từ từ hạ thấp xuống, đại địa đang vỡ vụn ra.
- Không tốt, nơi đây sắp bị hủy diệt!
Tần Thả Ca kinh hô một tiếng, thực lực đạt tới trình độ như hắn, trên cơ bản không có bao nhiêu chuyện có thể làm hắn thất thố như vậy, nhưng những chuyện đang xảy ra lúc này làm cho hắn sợ hãi.
Linh Mạch Chi Địa hủy diệt, có liên quan rất lớn đến linh mạch. Một đầu linh mạch, chính là một phương thiên địa, một khi linh mạch bị phá hủy hoàn toàn, điều này đồng nghĩa với việc Linh Mạch Chi Địa cũng không còn.
Tần Thả Ca vừa nói ra, đã nhìn thấy Huyết Thiên Hà đang quay người lại, nhắm thẳng một hướng bay đi, tốc độ nhanh đến mức hắn cũng phải bội phục.
- Thiên Hà huynh ngươi muốn đi đâu?
Tần Thả Ca nghi hoặc hỏi thăm.
- Đương nhiên là chạy trốn để khỏi chết, chẳng lẽ ở lại chỗ này chịu chết sao?
Huyết Thiên Hà từ xa nói vọng lại một câu, đã chạy tới lối ra, bước một chuỗi bộ pháp huyền diệu, rời khỏi Linh Mạch Chi Địa này.
Tần Thả Ca ngây người, nếu phải Huyết Thiên Hà nhắc nhở câu này, đúng là hắn đã quên mất. Linh Mạch Chi Đại bị hủy diệt, tất cả những thứ trong đó sẽ bị hủy diệt, dù mình là cao thủ Linh giai thượng phẩm, chỉ sợ cũng không thể sống sót.
Đưa mắt nhìn lên đỉnh Ngự Thần Sơn, Tần Thả Ca có chút do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, thi triển bộ pháp giống như Huyết Thiên Hà, đi ra.
Hắn rất coi trọng Đường Phong, nhưng hiện giờ ở lại phải đối mặt với nguy hiểm, ngay cả hắn cũng không có năng lực tự bảo vệ mình, làm dám lên núi cứu Đường Phong?
Hắn cũng hi vọng Đường Phong thấy thời điểm không ổn, tự mình chạy đi.
Hai đại cao thủ trước sau rời khỏi Linh Mạch Chi Địa, trong Linh Mạch Chi Địa vẫn đang run rẩy, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, sau một nén nhang, đột nhiên phiến không gian này nứt vỡ, toàn bộ hóa thành hư vô, ngày sau đó, không gian, đỉnh núi, đều lâm vào một không gian hỗn độn.
Trước một khắc Linh Mạch Chi Địa bị hủy diệt, thân ảnh Đường Phong đã xông ra.
- Đường Phong!
Sắc mặt Tần Thả Ca đại hỉ, tảng đá đè nặng trong nội tâm đã buông xuống, hắn biết Đường Phong còn ở lại trong đó sẽ gặp nguy hiểm, hiện tại thấy Đường Phong bình yên vô sự, hắn cũng thở ra một hơi.
Huyết Thiên Hà vẫn chưa đi, sau khi rời khỏi Linh Mạch Chi Địa vẫn chờ ở đây, hắn cũng rất muốn biết tình huống của Đường Phong như thế nào, tại sao Ngự Thần Sơn lại biến hóa như vậy.
Lúc này thấy Đường Phong đi ra, nhịn không được đưa mắt nhìn, nhưng chỉ liếc mắt nhìn, lông mày Huyết Thiên Hà nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện người trẻ tuổi kia hiện giờ đang nhắm mắt, khí tức rất yếu, vẫn còn lâm vào trạng thái hôn mê.
Tần Thả Ca cũng phát hiện điểm không đúng, bước về phía trước hai bước, chuẩn bị đở lấy thân thể lảo đảo của Đường Phong, chẳng ngờ rằng vừa bước lên phía trước, trên người Đường Phong bắn ra một đạo ánh sáng.
Hình thái của mấy đạo ánh sáng đó, giống hệt đạo công kích lúc hai người xông núi, chỉ có điều cường độ đã khác, thời điểm xông núi công kích không quá mạnh mẽ, hai người đều có thể ứng phó, nhưng đạo bạch quang hiện giờ, tương đương với một kích toàn lực của Linh giai.
Khoảng cách quá gần, tốc độ công kích của bạch quang cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, thời điểm Tần Thả Ca kịp phản ứng nhưng không tránh kịp, trong lúc bối rối đưa song chưởng lên đón đỡ, nghênh tiếp mấy đạo bạch quang này.
- Đùng đùng đùng...
Mỗi lần tiếp một chưởng, thân thể Tần Thả Ca chấn động mấy cái, trình độ của mấy đạo công kích này rất lợi hại, vượt qua dự đoán của Tần Thả Ca.
Vừa mới ngăn cản hết lớp công kích này, trên người Đường Phong lại bắn ra mấy đạo bạch quang, mục tiêu vẫn là Tần Thả Ca.
Lông mày Tần Thả Ca nhíu lại, vội vàng lui về phía sau, tránh thoát mấy đạo công kích này, lúc kéo giãn khoảng cách với Đường Phong mười trượng, lúc này công kích mới dừng lại.
Đường Phong cũng không làm điều dị thường, đặt mông ngồi xuống đất, rũ cái đầu xuống không nhúc nhích.
- Thiên Hà huynh...
Tần Thả Ca híp mắt nhìn Đường Phong,
- Nhìn ra cái gì không?
- Thần binh hộ chủ!
Huyết Thiên Hà thở dài một tiếng.
- Xem ra, hắn đã thu phục được Ngự Thần!
Thần binh có linh tính, dù Đường Phong đang lâm vào hôn mê, những người tới gần hắn, sẽ gặp phải công kích của Thần binh. Mỗi một chuôi Thần binh đều là như vậy, cũng không phải năng lực chỉ riêng Ngự Thần mới có.
Hai đại cao thủ vẫn không hiểu, Thần binh đã bị Đường Phong thu phục, nó ở nơi nào? Có hình dạng gì?
Hiện tại hai tay Đường Phong trống trơn, không có dấu vết của Thần binh.
- Nan Bất Phong...
Đột nhiên Tần Thả Ca nghĩ ra một khả năng, kinh ngạc quay đầu nhìn Huyết Thiên Hà, thấy trong mắt đối phương cũng tràn ngập hoảng sợ.
Hai người đều có chung một ý nghĩ.
Đường Phong vẫn hôn mê suốt ba ngày, trong ba ngày này, Đường Phong đần độn u mê, ý niệm trong đầu hỗn loạn, muốn mở mắt nhưng không thể mở ra được, đây không phải do thân thể mệt mỏi, mà là tinh thần mệt mỏi không chịu nổi.
Trong ba ngày này, trong đầu của hắn luôn có một người đang kêu gọi, nhưng Đường Phong không trả lời, hắn không nhớ nổi là ai đang kêu gọi mình, âm thanh này rất quen thuộc, rất ấm áp, hình như là một người rất trọng yếu của mình.
Tình huống này phải đến ba ngày sau mới đỡ một ít, tiếng kêu gọi kia chưa từng ngừng lại, hồn phách trở về thân thể, làm cho hắn có một ít cảm giác.
- Phong ca ca...
Âm thanh của Linh Khiếp Nhan truyền tới, gánh nặng trong lòng của Đường Phong đã được giải khai, thì ra người luôn hô hoán mình, chính là nha đầu! Trong âm thanh mang theo vẻ lo lắng khôn cùng, âm thanh run rẩy, hình như đã khóc từ rất lâu rồi.
Huyết Thiên Hà nói ra hai tin tức làm cho tâm của Tần Thả Ca trầm xuống, đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy Ngự Thần Sơn như con nhím đang rạn nứt.
Tuy Ngự Thần Sơn là một ngọn núi, nhưng nó cũng là một đầu linh mạch, dù đầu linh mạch này không tính là quá lớn, nhưng nó vẫn là linh mạch, vì có nó nên cái Linh Mạch Chi Đại này mới tồn tại.
Nhưng bây giờ, đầu linh mạch này đang nứt vỡ, đưa mắt nhìn lên, cả Ngự Thần Sơn như một cái bình bằng sứ, vỡ ra tứng vết nứt.
Không chỉ như thế, ngay cả linh khí cũng đang giảm mạnh với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai đại cao thủ cũng không rõ lượng linh khí khổng lồ như vậy, tại sao lại đang dần biến mất.
Thời gian không đến một nén hương, linh khí trong linh mạch bị rút hết không còn, linh mạch biến thành tử mạch.
Hiện tượng này làm cho Huyết Thiên Hà, Tần Thả Ca kinh ngạc vạn phần, chợt, cả Linh Mạch Chi Địa đang bắt đầu run run, bầu trời đang từ từ hạ thấp xuống, đại địa đang vỡ vụn ra.
- Không tốt, nơi đây sắp bị hủy diệt!
Tần Thả Ca kinh hô một tiếng, thực lực đạt tới trình độ như hắn, trên cơ bản không có bao nhiêu chuyện có thể làm hắn thất thố như vậy, nhưng những chuyện đang xảy ra lúc này làm cho hắn sợ hãi.
Linh Mạch Chi Địa hủy diệt, có liên quan rất lớn đến linh mạch. Một đầu linh mạch, chính là một phương thiên địa, một khi linh mạch bị phá hủy hoàn toàn, điều này đồng nghĩa với việc Linh Mạch Chi Địa cũng không còn.
Tần Thả Ca vừa nói ra, đã nhìn thấy Huyết Thiên Hà đang quay người lại, nhắm thẳng một hướng bay đi, tốc độ nhanh đến mức hắn cũng phải bội phục.
- Thiên Hà huynh ngươi muốn đi đâu?
Tần Thả Ca nghi hoặc hỏi thăm.
- Đương nhiên là chạy trốn để khỏi chết, chẳng lẽ ở lại chỗ này chịu chết sao?
Huyết Thiên Hà từ xa nói vọng lại một câu, đã chạy tới lối ra, bước một chuỗi bộ pháp huyền diệu, rời khỏi Linh Mạch Chi Địa này.
Tần Thả Ca ngây người, nếu phải Huyết Thiên Hà nhắc nhở câu này, đúng là hắn đã quên mất. Linh Mạch Chi Đại bị hủy diệt, tất cả những thứ trong đó sẽ bị hủy diệt, dù mình là cao thủ Linh giai thượng phẩm, chỉ sợ cũng không thể sống sót.
Đưa mắt nhìn lên đỉnh Ngự Thần Sơn, Tần Thả Ca có chút do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, thi triển bộ pháp giống như Huyết Thiên Hà, đi ra.
Hắn rất coi trọng Đường Phong, nhưng hiện giờ ở lại phải đối mặt với nguy hiểm, ngay cả hắn cũng không có năng lực tự bảo vệ mình, làm dám lên núi cứu Đường Phong?
Hắn cũng hi vọng Đường Phong thấy thời điểm không ổn, tự mình chạy đi.
Hai đại cao thủ trước sau rời khỏi Linh Mạch Chi Địa, trong Linh Mạch Chi Địa vẫn đang run rẩy, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, sau một nén nhang, đột nhiên phiến không gian này nứt vỡ, toàn bộ hóa thành hư vô, ngày sau đó, không gian, đỉnh núi, đều lâm vào một không gian hỗn độn.
Trước một khắc Linh Mạch Chi Địa bị hủy diệt, thân ảnh Đường Phong đã xông ra.
- Đường Phong!
Sắc mặt Tần Thả Ca đại hỉ, tảng đá đè nặng trong nội tâm đã buông xuống, hắn biết Đường Phong còn ở lại trong đó sẽ gặp nguy hiểm, hiện tại thấy Đường Phong bình yên vô sự, hắn cũng thở ra một hơi.
Huyết Thiên Hà vẫn chưa đi, sau khi rời khỏi Linh Mạch Chi Địa vẫn chờ ở đây, hắn cũng rất muốn biết tình huống của Đường Phong như thế nào, tại sao Ngự Thần Sơn lại biến hóa như vậy.
Lúc này thấy Đường Phong đi ra, nhịn không được đưa mắt nhìn, nhưng chỉ liếc mắt nhìn, lông mày Huyết Thiên Hà nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện người trẻ tuổi kia hiện giờ đang nhắm mắt, khí tức rất yếu, vẫn còn lâm vào trạng thái hôn mê.
Tần Thả Ca cũng phát hiện điểm không đúng, bước về phía trước hai bước, chuẩn bị đở lấy thân thể lảo đảo của Đường Phong, chẳng ngờ rằng vừa bước lên phía trước, trên người Đường Phong bắn ra một đạo ánh sáng.
Hình thái của mấy đạo ánh sáng đó, giống hệt đạo công kích lúc hai người xông núi, chỉ có điều cường độ đã khác, thời điểm xông núi công kích không quá mạnh mẽ, hai người đều có thể ứng phó, nhưng đạo bạch quang hiện giờ, tương đương với một kích toàn lực của Linh giai.
Khoảng cách quá gần, tốc độ công kích của bạch quang cũng nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, thời điểm Tần Thả Ca kịp phản ứng nhưng không tránh kịp, trong lúc bối rối đưa song chưởng lên đón đỡ, nghênh tiếp mấy đạo bạch quang này.
- Đùng đùng đùng...
Mỗi lần tiếp một chưởng, thân thể Tần Thả Ca chấn động mấy cái, trình độ của mấy đạo công kích này rất lợi hại, vượt qua dự đoán của Tần Thả Ca.
Vừa mới ngăn cản hết lớp công kích này, trên người Đường Phong lại bắn ra mấy đạo bạch quang, mục tiêu vẫn là Tần Thả Ca.
Lông mày Tần Thả Ca nhíu lại, vội vàng lui về phía sau, tránh thoát mấy đạo công kích này, lúc kéo giãn khoảng cách với Đường Phong mười trượng, lúc này công kích mới dừng lại.
Đường Phong cũng không làm điều dị thường, đặt mông ngồi xuống đất, rũ cái đầu xuống không nhúc nhích.
- Thiên Hà huynh...
Tần Thả Ca híp mắt nhìn Đường Phong,
- Nhìn ra cái gì không?
- Thần binh hộ chủ!
Huyết Thiên Hà thở dài một tiếng.
- Xem ra, hắn đã thu phục được Ngự Thần!
Thần binh có linh tính, dù Đường Phong đang lâm vào hôn mê, những người tới gần hắn, sẽ gặp phải công kích của Thần binh. Mỗi một chuôi Thần binh đều là như vậy, cũng không phải năng lực chỉ riêng Ngự Thần mới có.
Hai đại cao thủ vẫn không hiểu, Thần binh đã bị Đường Phong thu phục, nó ở nơi nào? Có hình dạng gì?
Hiện tại hai tay Đường Phong trống trơn, không có dấu vết của Thần binh.
- Nan Bất Phong...
Đột nhiên Tần Thả Ca nghĩ ra một khả năng, kinh ngạc quay đầu nhìn Huyết Thiên Hà, thấy trong mắt đối phương cũng tràn ngập hoảng sợ.
Hai người đều có chung một ý nghĩ.
Đường Phong vẫn hôn mê suốt ba ngày, trong ba ngày này, Đường Phong đần độn u mê, ý niệm trong đầu hỗn loạn, muốn mở mắt nhưng không thể mở ra được, đây không phải do thân thể mệt mỏi, mà là tinh thần mệt mỏi không chịu nổi.
Trong ba ngày này, trong đầu của hắn luôn có một người đang kêu gọi, nhưng Đường Phong không trả lời, hắn không nhớ nổi là ai đang kêu gọi mình, âm thanh này rất quen thuộc, rất ấm áp, hình như là một người rất trọng yếu của mình.
Tình huống này phải đến ba ngày sau mới đỡ một ít, tiếng kêu gọi kia chưa từng ngừng lại, hồn phách trở về thân thể, làm cho hắn có một ít cảm giác.
- Phong ca ca...
Âm thanh của Linh Khiếp Nhan truyền tới, gánh nặng trong lòng của Đường Phong đã được giải khai, thì ra người luôn hô hoán mình, chính là nha đầu! Trong âm thanh mang theo vẻ lo lắng khôn cùng, âm thanh run rẩy, hình như đã khóc từ rất lâu rồi.
Bình luận truyện