Vô Thường
Chương 956: Thần binh ngự thần
- Khóc cái gì chứ.
Đường Phong trả lời một tiếng.
- Phong ca ca, ngươi tỉnh?
Linh Khiếp Nhan vui mừng, sau đó lại khóc thút thít không ngớt:
- Ta cho rằng... Ta cho rằng...
- Được rồi, đừng khóc, do ta mệt mỏi quá thôi, không có gì trở ngại.
- Ân, ngươi xem thân thể của mình có bị tổn thương gì hay không.
Linh Khiếp Nhan nhắc nhở ân cần.
Đường Phong ứng một tiếng, tinh tế cảm giác. Dù hắn đang nhắm chặt hai mắt, nhưng cảm giác của Đường Phong hiện tại đã lớn hơn trước, cả thế giới cũng khác với lúc trước, linh khí ở xung quanh như có tính mạng, chỉ cần mình có ý niệm là có thể câu thông, điều động chúng cho mình sử dụng, ý niệm trong đầu, một điểm cương khí bắn ra, liền dẫn động thiên địa linh khí.
Đây là... Dấu hiệu chỉ có cảnh giới Linh giai mới có.
Cảnh giới đạt tới trình độ Linh giai, đã có thể điều động thiên địa linh khí cho mình dùng, tăng cường sát thương cho chiêu thức của mình, có thể nói đây là chênh lệch giữa Linh giai và Thiên giai, khác biệt một trời một vực, cao thủ Thiên giai dù cường đại thế nào, cũng chỉ dựa vào bổn sự của bản thân, nhưng Linh giai lại mượn lực lượng của thiên địa.
Nhân lực có thể so sánh với thiên địa sao?
Chênh lệch giữa hai Linh giai cao thủ cũng cô cùng lớn, dù cùng đẳng cấp, nhưng người nào khống chế thiên địa linh khí càng mạnh, thực lực càng cao.
Chẳng lẽ lúc mình hôn mê đã đột phá lên cảnh giới Linh giai? Đường Phong ngạc nhiên, hắn chỉ nhớ rõ bản thân mình vừa phá được một kích cuối cùng của Ngự Thần, sau đó bản thân mình hôn mê, sau đó phát sinh chuyện gì hắn không biết.
Ngự Thần đâu? Trước khi mình hôn mê, cũng không nhìn thấy chân diện mục của Ngự Thần, không phải trên đỉnh Ngự Thần Sơn có Thần binh Ngự Thần sao?
Thần thức tiến vào trong đan điền, Đường Phong vừa nhìn qua, lập tức bị cảnh tượng trong đan điền làm kinh ngạc ngây người.
Cả đan điền bây giờ biến hóa hết sức quỷ dị.
Thời điểm hắn là Thiên giai thượng phẩm, trong đan điền có cương dịch tràn đầy, giống như sông lớn, nhưng bây giờ, trong đan điền không thấy sông lớn, mà biến thành một vòng xoáy cực lớn đang xoay tròn.
Vòng xoáy này đang xoay tròn không ngừng, xung quanh nó là ánh sao lóm đóm, trông rất đẹp mắt, giống như tinh vân trong bầu trời đêm, thu nhỏ vố số lần trong đan điền.
Cả đan điền bị phiến tinh vân này chiếu sáng, rất đẹp đẽ.
Đây là cái gì? Tuy Đường Phong rất ngạc nhiên, nhưng lại có thể từ trong vòng xoáy và tinh vân, cảm nhận được một cổ lực lượng mạnh mẽ, dù là cương dịch như một dòng sông lớn lúc trước vẫn không thể nào so sánh với với lúc này.
Không chỉ như thế, Đường Phong có thể từ trong phiến tinh vân này đang lưu động, nhìn thấy dấu vết thủ pháp Chư Thiên Tinh Thần.
Linh ngấn? Tuy Đường Phong đạt tới cảnh giới Linh giai, nhưng hắn cô đọng rất nhiều trí nhớ của âm hồn của cao thủ Linh giai, hắn cũng có chút ít lý giải với việc đan điền sẽ biến hóa khi tấn chức Linh giai.
Sau khi tấn chức Linh giai, võ điển mà tu luyện giả tinh thông nhất thường dùng nhất, sẽ lưu lại lạc ấn trong đan điền, lưu lại chút ít dấu vết này, nó được gọi là linh ngấn.
Có linh ngấn tồn tại, thời điểm tu luyện giả này sử dụng võ điển này sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mà uy lực cũng lớn hơn!
Chư Thiên Tinh Thần, không thể nghi ngờ là thủ pháp ám khí cường đại nhất, Đường Phong trước lúc hôn mê trên đỉnh Ngự Thần Sơn đã sử dụng nó, hắn sử dụng không tính là thành thạo, nhưng sau khi sử dụng Chư Thiên Tinh Thần, lập tức tấn chức Linh giai, cho nên đan điển mới lưu lại linh ngấn.
Vì sao hắn lại tấn chức Linh giai, Đường Phong không hiểu rõ, nhưng biến hóa trong đan điền, không thể nghi ngờ đã làm cho hắn nắm giữ Chư Thiên Tinh Thần một cách triệt để.
Hiện tại Đường Phong rất tự tin, có thể trong lần đầu tiên thi triển Chu Thiên Tinh Thần đến cảnh giới hoàn mỹ nhất, làm cho thủ pháp ám khí tuyệt thế này lưu lại lạc ấn trong đan điền, khắc sâu trong xương tủy và hồn phách của hắn.
Đan điền lúc này biến hóa không ngớt, dòng sông cương dịch biến thành tinh vân, mà bên cạnh tinh vân, có một đạo ánh sáng tồn tại, khoảng cách giữa đạo ánh sáng này và tinh vân không xa, nó cực kỳ sáng chói, tuy nó nhỏ nhưng không về thế mà phong thái của nó bị che mờ đi, thậm chí nó còn gây chú ý của người khác hơn cả tinh vân.
Đây không phải đồ vật của mình! Đây là lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy nó, cho nên không biết nó là cái gì.
Thần thức tản ra, dò xét đạo ánh sáng này một chút, muốn biết nó là cái gì, chẳng phải có phải dò xét ra điều gì hay không, Đường Phong lập tức ngây người, giật mình một cái thật mạnh, lúc này mới cất tiếng cười to.
Linh Khiếp Nhan cũng giật mình, không biết Đường Phong có bị bệnh thần kinh hay không, vội hỏi một câu.
- Nha đầu, đây là Thần binh, đây là Thần binh a!
Ngữ khí của Đường Phong có chút điên điên, đó là do hắn quá mừng rõ, chỉ vào đạo ánh sáng kia, nói:
- Đây chính là Thần binh Ngự Thần!
- Ta biết rồi.
Linh Khiếp Nhan ủy khuất quệt miệng một cái.
- Ngày hôm qua người ta đi vào đan điền của ngươi dò xét một chút, còn bị nó bắn ra, nơi đó là nơi của ta, là của ta!
Đường Phong cười lớn một hồi, lúc này mới đè nén được hưng phấn và vui sướng trong lòng, cũng không chú ý Linh Khiếp Nhan vừa nói gì, vội vàng xem xét đạo ánh sáng kia cẩn thận.
Đây đúng là Thần binh Ngự Thần, Đường Phong cho rằng Ngự Thần cũng giống với những thanh Thần binh khác, đều là một kiện vũ khí, cho tới bây giờ mới hiểu, Ngự Thần còn thần kỳ so với các Thần binh khác.
Trách không được lúc mình ở trên đỉnh Ngự Thần Sơn không nhìn thấy Ngự Thần, thì ra là vậy.
Thần binh thông linh, nó đã nhận thức Đường Phong làm chủ nhân, thần thức của Đường Phong nhìn trộm nó cũng không có gì trở ngại, giống như kiều thê đêm tân hôn, cởi bỏ toàn bộ y phục ra, tùy ý cho Đường Phong thẩm tra.
Đến lúc này, Đường Phong mới biết rõ chân diện mục của Thần binh Ngự Thần.
Cung! Chính là một cây cung thần kỳ đến cực điểm! Thần binh mà vô số người trên đời không biết chân diện mục, lại là một cây cung.
Ngự thần không phải là một cây cung bình thường cho người khác cầm trên tay, uy lực mỗi mũi tên nó bắn ra rất lớn. Nó đã dung nhập vào trong đan điền của Đường Phong, không cần cầm trong tay, Thần binh đúng là Thần binh, phàm binh làm sao có thể đánh đồng.
Thời điểm xông núi, công kích đến từ đỉnh núi, chính là khảo nghiệm của Ngự Thần. Nếu không thể ứng phó với những đạo công kích kia, cũng không có tư cách nắm giữ Thần binh huyền diệu này trong tay, dù Đường Phong vượt qua khảo nghiệm nhưng sau đó hắn lại hôn mê đi, may mắn là Ngự Thần vẫn nhận hắn làm chủ.
Đường Phong trả lời một tiếng.
- Phong ca ca, ngươi tỉnh?
Linh Khiếp Nhan vui mừng, sau đó lại khóc thút thít không ngớt:
- Ta cho rằng... Ta cho rằng...
- Được rồi, đừng khóc, do ta mệt mỏi quá thôi, không có gì trở ngại.
- Ân, ngươi xem thân thể của mình có bị tổn thương gì hay không.
Linh Khiếp Nhan nhắc nhở ân cần.
Đường Phong ứng một tiếng, tinh tế cảm giác. Dù hắn đang nhắm chặt hai mắt, nhưng cảm giác của Đường Phong hiện tại đã lớn hơn trước, cả thế giới cũng khác với lúc trước, linh khí ở xung quanh như có tính mạng, chỉ cần mình có ý niệm là có thể câu thông, điều động chúng cho mình sử dụng, ý niệm trong đầu, một điểm cương khí bắn ra, liền dẫn động thiên địa linh khí.
Đây là... Dấu hiệu chỉ có cảnh giới Linh giai mới có.
Cảnh giới đạt tới trình độ Linh giai, đã có thể điều động thiên địa linh khí cho mình dùng, tăng cường sát thương cho chiêu thức của mình, có thể nói đây là chênh lệch giữa Linh giai và Thiên giai, khác biệt một trời một vực, cao thủ Thiên giai dù cường đại thế nào, cũng chỉ dựa vào bổn sự của bản thân, nhưng Linh giai lại mượn lực lượng của thiên địa.
Nhân lực có thể so sánh với thiên địa sao?
Chênh lệch giữa hai Linh giai cao thủ cũng cô cùng lớn, dù cùng đẳng cấp, nhưng người nào khống chế thiên địa linh khí càng mạnh, thực lực càng cao.
Chẳng lẽ lúc mình hôn mê đã đột phá lên cảnh giới Linh giai? Đường Phong ngạc nhiên, hắn chỉ nhớ rõ bản thân mình vừa phá được một kích cuối cùng của Ngự Thần, sau đó bản thân mình hôn mê, sau đó phát sinh chuyện gì hắn không biết.
Ngự Thần đâu? Trước khi mình hôn mê, cũng không nhìn thấy chân diện mục của Ngự Thần, không phải trên đỉnh Ngự Thần Sơn có Thần binh Ngự Thần sao?
Thần thức tiến vào trong đan điền, Đường Phong vừa nhìn qua, lập tức bị cảnh tượng trong đan điền làm kinh ngạc ngây người.
Cả đan điền bây giờ biến hóa hết sức quỷ dị.
Thời điểm hắn là Thiên giai thượng phẩm, trong đan điền có cương dịch tràn đầy, giống như sông lớn, nhưng bây giờ, trong đan điền không thấy sông lớn, mà biến thành một vòng xoáy cực lớn đang xoay tròn.
Vòng xoáy này đang xoay tròn không ngừng, xung quanh nó là ánh sao lóm đóm, trông rất đẹp mắt, giống như tinh vân trong bầu trời đêm, thu nhỏ vố số lần trong đan điền.
Cả đan điền bị phiến tinh vân này chiếu sáng, rất đẹp đẽ.
Đây là cái gì? Tuy Đường Phong rất ngạc nhiên, nhưng lại có thể từ trong vòng xoáy và tinh vân, cảm nhận được một cổ lực lượng mạnh mẽ, dù là cương dịch như một dòng sông lớn lúc trước vẫn không thể nào so sánh với với lúc này.
Không chỉ như thế, Đường Phong có thể từ trong phiến tinh vân này đang lưu động, nhìn thấy dấu vết thủ pháp Chư Thiên Tinh Thần.
Linh ngấn? Tuy Đường Phong đạt tới cảnh giới Linh giai, nhưng hắn cô đọng rất nhiều trí nhớ của âm hồn của cao thủ Linh giai, hắn cũng có chút ít lý giải với việc đan điền sẽ biến hóa khi tấn chức Linh giai.
Sau khi tấn chức Linh giai, võ điển mà tu luyện giả tinh thông nhất thường dùng nhất, sẽ lưu lại lạc ấn trong đan điền, lưu lại chút ít dấu vết này, nó được gọi là linh ngấn.
Có linh ngấn tồn tại, thời điểm tu luyện giả này sử dụng võ điển này sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mà uy lực cũng lớn hơn!
Chư Thiên Tinh Thần, không thể nghi ngờ là thủ pháp ám khí cường đại nhất, Đường Phong trước lúc hôn mê trên đỉnh Ngự Thần Sơn đã sử dụng nó, hắn sử dụng không tính là thành thạo, nhưng sau khi sử dụng Chư Thiên Tinh Thần, lập tức tấn chức Linh giai, cho nên đan điển mới lưu lại linh ngấn.
Vì sao hắn lại tấn chức Linh giai, Đường Phong không hiểu rõ, nhưng biến hóa trong đan điền, không thể nghi ngờ đã làm cho hắn nắm giữ Chư Thiên Tinh Thần một cách triệt để.
Hiện tại Đường Phong rất tự tin, có thể trong lần đầu tiên thi triển Chu Thiên Tinh Thần đến cảnh giới hoàn mỹ nhất, làm cho thủ pháp ám khí tuyệt thế này lưu lại lạc ấn trong đan điền, khắc sâu trong xương tủy và hồn phách của hắn.
Đan điền lúc này biến hóa không ngớt, dòng sông cương dịch biến thành tinh vân, mà bên cạnh tinh vân, có một đạo ánh sáng tồn tại, khoảng cách giữa đạo ánh sáng này và tinh vân không xa, nó cực kỳ sáng chói, tuy nó nhỏ nhưng không về thế mà phong thái của nó bị che mờ đi, thậm chí nó còn gây chú ý của người khác hơn cả tinh vân.
Đây không phải đồ vật của mình! Đây là lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy nó, cho nên không biết nó là cái gì.
Thần thức tản ra, dò xét đạo ánh sáng này một chút, muốn biết nó là cái gì, chẳng phải có phải dò xét ra điều gì hay không, Đường Phong lập tức ngây người, giật mình một cái thật mạnh, lúc này mới cất tiếng cười to.
Linh Khiếp Nhan cũng giật mình, không biết Đường Phong có bị bệnh thần kinh hay không, vội hỏi một câu.
- Nha đầu, đây là Thần binh, đây là Thần binh a!
Ngữ khí của Đường Phong có chút điên điên, đó là do hắn quá mừng rõ, chỉ vào đạo ánh sáng kia, nói:
- Đây chính là Thần binh Ngự Thần!
- Ta biết rồi.
Linh Khiếp Nhan ủy khuất quệt miệng một cái.
- Ngày hôm qua người ta đi vào đan điền của ngươi dò xét một chút, còn bị nó bắn ra, nơi đó là nơi của ta, là của ta!
Đường Phong cười lớn một hồi, lúc này mới đè nén được hưng phấn và vui sướng trong lòng, cũng không chú ý Linh Khiếp Nhan vừa nói gì, vội vàng xem xét đạo ánh sáng kia cẩn thận.
Đây đúng là Thần binh Ngự Thần, Đường Phong cho rằng Ngự Thần cũng giống với những thanh Thần binh khác, đều là một kiện vũ khí, cho tới bây giờ mới hiểu, Ngự Thần còn thần kỳ so với các Thần binh khác.
Trách không được lúc mình ở trên đỉnh Ngự Thần Sơn không nhìn thấy Ngự Thần, thì ra là vậy.
Thần binh thông linh, nó đã nhận thức Đường Phong làm chủ nhân, thần thức của Đường Phong nhìn trộm nó cũng không có gì trở ngại, giống như kiều thê đêm tân hôn, cởi bỏ toàn bộ y phục ra, tùy ý cho Đường Phong thẩm tra.
Đến lúc này, Đường Phong mới biết rõ chân diện mục của Thần binh Ngự Thần.
Cung! Chính là một cây cung thần kỳ đến cực điểm! Thần binh mà vô số người trên đời không biết chân diện mục, lại là một cây cung.
Ngự thần không phải là một cây cung bình thường cho người khác cầm trên tay, uy lực mỗi mũi tên nó bắn ra rất lớn. Nó đã dung nhập vào trong đan điền của Đường Phong, không cần cầm trong tay, Thần binh đúng là Thần binh, phàm binh làm sao có thể đánh đồng.
Thời điểm xông núi, công kích đến từ đỉnh núi, chính là khảo nghiệm của Ngự Thần. Nếu không thể ứng phó với những đạo công kích kia, cũng không có tư cách nắm giữ Thần binh huyền diệu này trong tay, dù Đường Phong vượt qua khảo nghiệm nhưng sau đó hắn lại hôn mê đi, may mắn là Ngự Thần vẫn nhận hắn làm chủ.
Bình luận truyện