Vô Tiên

Chương 1274: Không thật không rõ (1)



Chỗ trống trong phòng khách, một bóng người trôi lơ lửng không cố định, vô cùng quỷ dị. Người này từ tướng mạo đến ngũ quan đều mang theo nịnh nọt hèn mọn, gã cười hành lễ cùng Hoa Trần Tử:

- Bái kiến tiểu thư...

Chứng kiến bóng người quen thuộc, Lâm Nhất thất thanh nói:

- Chúc Tạo...

Đối phương ngẩng đầu tỏ vẻ căm tức, trên mặt lộ vẻ thù hằn.

Lâm Nhất còn đang ngạc nhiên, Hoa Trần Tử thì cực kỳ đắc ý, nàng cười hì hì, nhìn thân ảnh kia phân phó:

- Đi ra ba dặm đến Lý gia, đưa đồng đạo tiểu bối của ngươi tới đây cho ta...

- Tuân mệnh!

Bóng người không dám ngỗ ngược, nhanh chóng hóa thành một luồng hắc vụ nhàn nhạt tản đi.

Hoa Trần Tử liếc mắt nhìn Lâm Nhất, lại nói:

- Không được tổn thương tính mệnh đứa bé kia...

Theo tiếng nói vừa dứt, hắc vụ kia khom người tuân mệnh, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm.

- Ha ha, sao lại kinh ngạc đến vậy?

Hoa Trần Tử chìa ngón tay khẽ gõ mặt bàn, làm bộ tỏ vẻ nhưng vẫn hiện ra ý cười không che dấu được.

Lâm Nhất lắc đầu, cầm lấy hồ lô uống một ngụm rượu, mị ảnh vừa rồi chính là tên bị hắn giết Chúc Tạo.

Thật sự không nghĩ tới một người chết như Chúc Tạo nhưng hồn phách còn chưa tan, lại bị Hoa Trần Tử thu vào. Nhìn cử chỉ bên ngoài khiêm tốn nhún nhường, xem ra cùng nô bộc không có gì khác biệt.

- Hì hì, năm đó ta trở về Vị Ương Hải Tầm để tìm ngươi, trong lúc vô ý nhìn thấy hồn phách thân thể Chúc Tạo. Dưới sự cầu xin của hắn, ta đại phát thiện tâm, thu hắn làm người hầu...

Hoa Trần Tử phân trần.

Không khó tưởng tượng, Hoa Trần Tử nói cầu xin của gã khi đó diễn ra thế nào, theo cảm xúc trong lòng Lâm Nhất nói:

- Như vậy không rơi vào luân hồi, thật đúng sống không bằng chết...

- Ngươi cũng biết quỷ tu không rơi vào luân hồi sao? Không sao cả, năm trăm năm sau, ta sẽ đánh tan hồn phách Chúc Tạo, giúp hắn đi vào luân hồi.

Hoa Trần Tử tùy ý nói, còn huy động quả đấm nhỏ dứt khoát.

Lâm Nhất âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ Chúc Tạo gặp một nữ tử như vậy cũng thật đáng đời, bị dằn vặt năm trăm năm vẫn không tránh khỏi kết cục hồn phách tiêu tán. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nhìn người bên cạnh bàn hỏi:

- Ngươi bảo hắn đi không sợ hắn chạy thoát sao? Nếu như vậy sao không để cho hắn một con đường sống.

Hơn tám mươi năm trước, chuyện cũ như hiện rõ ràng trước mắt Lâm Nhất, Chúc Tạo chính là đồng bọn của Hoa Trần Tử, hai bên kết nối cùng nhau đã hại không ít mạng người, mà cái hắn nhìn thấy hiện tại là thủ túc tương tàn, vẫn là đen ăn đen.

- Hừ, hồn phách của hắn bị ta gieo xuống hồn thức ấn ký, không có chỗ để trốn...

Lời nói dừng lại, Hoa Trần Tử lại nhìn Lâm Nhất cười giảo hoạt, nói tiếp:

- Nếu như ngươi nhẫn tâm nhìn người bị đoạt xá, nể nhân tình của ngươi ta buông tha cho hắn. Có điều sẽ không biết có bao nhiêu đứa nhỏ Lý gia, Vương gia nữa gặp tai ương mà thôi.

Cô gái này cũng không phải quá thiện tâm sao? Lâm Nhất nhíu mày cười nhạt một tiếng, hắn hơi suy ngẫm một chút, nói:

- Chuyện của Lý gia, ta sẽ đem việc trong Ma mộ nói cho ngươi biết, từ nay về sau, ta ngươi không nợ nhau, thế nào?

- Có thể nói việc...

Khoảnh khắc Hoa Trần Tử nghe Lâm Nhất nói những lời này, khóe mắt giương lên, ánh mắt ngập nước. Lập tức nàng liên tục gật đâu, sảng khoái cười nói:

- Thành ý sở trí, ta mong muốn cũng...

...

Huyên náo qua đi, bóng đem phủ xuống, tiểu viện Lý gia lại trở về những ngày yên tĩnh.

Bên trong phòng chứa củi, vợ chồng Lý gia nằm bên trong đống cỏ khô. Bóng đêm dần xuống, hai người cũng không thể ngủ được, không ngăn được âm thanh thở dài. Hài tử không chỉ thay đổi tính tính, còn đuổi cha mẹ ra khỏi phòng chính, nói muốn tĩnh tu, người phàm không được quấy rầy.

Chỉ là đứa trẻ tám tuổi mà thôi, sao lại có bộ dáng như vậy chứ? Con nít lại không chịu nhận cha mẹ, làm gì có thần tiên nào như thế. Những lời tâng bốc nịnh nọt của hàng xóm nghe phát ngán, điều này không rơi vào bản thân bọn họ, ai hiểu được cảm nhận của người làm cha mẹ. Đây là đứa cháu độc nhất của Lý gia, lại xảy ra chuyện, cuộc sống sau này trải qua thế nào đây?

Cửa phòng chính đóng kín, hài tử trên giường gỗ đang bận việc, trước mặt gã bày đầy thức ăn được người ta cúng bái. Gã đem một con gà ra gặm nửa con liền hất lăn ra đất, thấp giọng mắng:

- Tiểu nhi thân thể quá yếu, một con gà cũng ăn không vô, lão phu đúng là số khổ mà...

Hài tử cầm một quả cây khô nhét vào trong miệng lại hầm hừ phun ra, oán giận nói:

- Chỉ đưa được ít đồ ăn, lão phu muốn uống rượu cũng không được, cái nhà nghèo kiết xác này...

Thân thể gầy yếu, khuôn mặt non nớt vàng như nghệ lúc này trông vô cùng dữ tợn, tiếng nói già nua, tức giận đầy bụng.

Bỗng nhiên ngọn đèn dầu bên trong nhà nhẹ nhàng lắc lư, một luồn gió lạnh xuyên tường vọt tới, có người lạnh lùng nói:

- Hừ, nhà nghèo kiết xác thế này vẫn có thể dung thân, còn tốt hơn là phải làm người hầu...

Nghe âm thanh này, đứa bé kia càng hoảng sợ hơn, khuôn mặt gầy yếu lộ ra thần sắc sợ hãi. Gã đang vô cùng lo lắng, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong phòng, lần nữa thốt lên:

- Chọn đứa bé phàm tục mà đoạt xá, còn bị người ta phát hiện, đúng là tên đui mù...

Hài tử quá sợ hãi muốn nhanh chóng tránh né, tiếc rằng thân thể quá suy nhược, hai chân mềm nhũn liền từ trên giường té xuống đất. Gã vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một bóng dáng treo lơ lửng trước mặt, vội dập đầu cầu xin tha thứ:

- Vãn bối bế quan bên trong đã tiêu hao hết thọ nguyên, vốn muốn tìm một tu sĩ giành lấy sự sống. Sau khi thoát khỏi thân thể, tu vi từ Trúc Cơ sơ kỳ rơi xuống Luyện Khí, sao dám làm việc lỗ mãng, đành phải đến nơi phàm tục này một lần. Không dễ gì mới tìm được linh căn tiểu nhi nhà Lý gia, nhưng vì gia cảnh nghèo khó, thân thể gân cốt lại quá yếu nên vãn bối mới nghĩ cần điều dưỡng một khoảng thời gian mới tìm chỗ khác tu luyện... Cầu xin tiền bối nể tình chúng ta đồng tu mà tha mạng.

- Hừ, không phải ta muốn làm khó dễ gì ngươi, mà người khác không muốn bỏ qua cho ngươi.

Thông cảm cho người phía dưới, bóng người nhịn không được thở dài. Đứa bé kia lại muốn dập đầu, hắn không nhịn được trách mắng:

- Đừng để ta động thủ, lăn ra đây...

Hài tử sợ đến run lên, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng, nhưng gã không dám trái lời, đành ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay sau đó, bên trong phòng ánh sáng mờ ảo một hồn ảnh lão già xuất hiện, hai mắt tiểu nhi Lý gia trắng dã, nhất thời ngã xuống. Tiếp sau đó một trận gió ùa vào, cửa phòng kêu loảng xoảng mở rộng ra, hai đạo nhân ảnh bay đi...

- Cha thằng bé, nhà chính động tĩnh rất lớn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện