Chương 208: Nhân súc chớ gần (2)
Lâm Nhất yên lặng nhìn phương xa, dáng dấp mất tập trung, để Chân Nguyên Tử tức giận đến dựng râu trừng mắt, hắn không cam lòng nói tiếp:
- Hôm qua mã phỉ bắt nạt một nhà Tào chưởng quỹ, chỉ có chúng ta ở đây. Trong phạm vi mấy chục dặm, nếu nói có cao thủ, cũng chỉ có thể ở trong chúng ta. Hôm qua lão đạo đã nói với ngươi, mã phỉ sẽ không bỏ qua Tào gia. Nhanh nói cho lão đạo, tối hôm qua là ngươi làm đúng không?
Chân Nguyên Tử nói hết lời, thần sắc chờ mong, nhìn chằm chằm Lâm Nhất.
Thần sắc của Lâm Nhất hờ hững nhìn phương xa, nhắm mắt làm ngơ với lão đạo bên người.
Chân Nguyên Tử trừng mắt muốn phát hỏa, đột nhiên khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười hỏi ngược lại:
- Mạnh trưởng lão mới là người chủ sự chuyến này, chẳng lẽ hắn cũng có nghi vấn này?
- Đừng nói lảng tránh! Hắn nghĩ như thế nào ta không hỏi đến, hôm nay lão đạo là tìm ngươi giải nghi hoặc.
Chân Nguyên Tử không nghe theo không buông tha.
Lâm Nhất nhướng mày nga một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Đám người Sa Lão Tứ bị tàn sát hết, là việc tốt nha! Không biết đạo trưởng là làm sao biết được? Sống không thấy người, chết không thấy xác, chỉ bằng vào một bia đá, đạo trưởng liền có thể nhận định thổ phỉ chết hết. Đủ thấy đạo trưởng nhìn mầm biết cây, ngó một đốm biết toàn cảnh, Lâm Nhất tự thẹn không bằng!
Hắn làm ra thần sắc không rõ, tiếp tục nói:
- Chính như đạo trưởng từng nói, nhóm tặc nhân này bị một người tàn sát hết, làm người ta líu lưỡi! Đạo trưởng một người, có thể ung dung tàn sát hết tặc nhân không? Nếu đạo trưởng cũng không đủ lực, vậy trong Thiên Long phái ta, hạng người võ công cao tuyệt, ai có thể vượt qua Mạnh trưởng lão và đạo trưởng?
- Đừng kéo sang chuyện khác, lão đạo chỉ muốn hỏi, việc tối hôm qua, có phải ngươi làm hay không?
Chân Nguyên Tử thấy Lâm Nhất nói không nặng không nhẹ, biết rất khó moi được tin tức gì.
Lâm Nhất giang tay, bất đắc dĩ nói:
- Đạo trưởng, ngươi nói là Lâm Nhất làm, Lâm Nhất làm là được!
- Không phải lão đạo nói ngươi làm, mà là chính ngươi thừa nhận !
Chân Nguyên Tử chỉ vào Lâm Nhất nói.
Lâm Nhất hừ một tiếng, nhìn về phương xa, khinh thường nói:
- Một việc chân giả khó phân biệt, bảo Lâm Nhất ta thừa nhận cái gì?
- Xem chiêu...
Đột nhiên một tiếng quát lạnh vang lên, một cơn gió mạnh đánh úp về phía Lâm Nhất.
Trong lòng Lâm Nhất thầm lạnh lùng, tâm niệm xoay chuyển, hắn nhướng mày, nhưng còn đứng thẳng bất động, ra vẻ không biết.
Chân Nguyên Tử song chỉ như điện, điểm về phía sau lưng Lâm Nhất, thấy đối phương không hề hay biết, hắn hơi chần chờ, trong con ngươi lóe lên tinh quang, ngón tay nhanh chóng điểm xuống.
- Đạo trưởng, vì sao lại đánh lén ta? Chẳng lẽ muốn vu oan giá hoạ sao?
Lâm Nhất kinh hô, người không thể động đậy, nhưng miệng lại không nhàn rỗi.
Chân Nguyên Tử đi đến trước mặt Lâm Nhất, thấy thần sắc của hắn không giống giả bộ, lại đánh giá một phen, không khỏi cau mày hỏi:
- Vì sao ngươi không né tránh?
Lâm Nhất trợn mắt, hừ lạnh nói:
- Đang nói chuyện bình thường, bị lão đạo ngươi ám toán, thử hỏi ai có thể tránh thoát được?
Chân Nguyên Tử vây quanh Lâm Nhất trên dưới đánh giá, sắc mặt âm tình bất định, liên tục lắc đầu nói:
- Bị ta niêm phong lại yếu huyệt toàn thân, ngươi dĩ nhiên không kinh hoảng mảy may! Chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi?
Lâm Nhất hừ lạnh nói:
- Nữ tử sợ ngộ người không quen, nam tử sợ biết người không rõ. Lâm Nhất ta gặp phải lão đạo ngươi, tình cảnh này, đáng đời! Vì sao ta phải kinh hoảng? Chẳng lẽ phải như lão đạo ngươi nói, Lâm Nhất ta khúm núm xin tha? Xa phu cũng có khí tiết, muốn giết ta, liền động thủ đi! Ngươi đang làm, trời đang nhìn. Nhắc nhở ngươi một câu, lão đạo, hôm nay ngươi làm việc người khinh thường, sẽ có báo ứng !
Sau khi quát mắng một trận, Lâm Nhất nhắm mắt lại, ngẩng đầu đứng thẳng, tư thế nghển cổ chờ chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, thần sắc của Chân Nguyên Tử cứng lại, qua hồi lâu, thần sắc hắn hòa hoãn, lắc đầu cười nói:
- Ngươi cái tiểu tử thối này, lão đạo thật không có một chút biện pháp. Vừa rồi cố ý ra tay thử nghiệm, ai biết năng lực của cao thủ như ngươi, đều ở trên đầu môi!
Trên mặt Chân Nguyên Tử mang theo nụ cười, ống tay áo vung một cái, phất qua sau lưng Lâm Nhất.
Công phu điểm huyệt giải huyệt của lão đạo này thật cao minh! Lâm Nhất hoạt động thân thể, thấy Chân Nguyên Tử cười hiền hoà, vui cười hớn hở nhìn mình, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Lão đạo ngài mới là cao nhân, có thể một lời định sinh tử. Như núi cao ngưỡng chỉ, nhưng nhân súc chớ gần!
Lâm Nhất ngẩng cằm, phẩy tay áo bỏ đi.
Bị một đệ tử nuôi ngựa không nể mặt mũi trách cứ như vậy, Chân Nguyên Tử cũng không buồn bực, hắn nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Nhất, có chút hồ nghi lắc đầu.
Tiểu tử thúi, quả thực không phải ngươi?
Bình luận truyện