Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 716: Huyết nhuộm Nghê Thường
Sở Nam quay đầu lại, nhìn Trang Bất Chu cách đó không xa, hỏi:
- Vừa rồi là gì?
Trang Bất Chu hung tợn cười, không đáp lời chất vấn mà nói:
- Lâm Vân, lão phu đã từng nói, lôi điện cũng không thể nào cứu mạng ngươi được!
Sở Nam muốn đứng dậy thi triển lôi điện, vừa cử động liền thấy Trang Bất Chu lao về phía mình, Sở Nam lại phát hiện hoàn cảnh xung quanh lần nữa thay đổi, là một tầng mê vụ dày đặc, khiến hắn không thể nhúc nhích, ngảy cả một chút lực lượng để vận dụng trong không gian thần bí này cũng không được.
Lại bị trúng một cước, hoàn cảnh lại lần nữa khôi phục nguyên trạng.
Trang Bất Chu tiếp tục giết đến, chỉ nghe hắn nói:
- Lâm Vân, ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi phản kháng đi, ngươi chiến tiếp đi! Không ngờ dám làm lão phu đổ máu, lão phu muốn đạp ngươi đến chết!
Đệ tử Huyền Băng Môn nhìn thấy Sở Nam dùng lôi điện đuổi giết Trang Bất Chu thì cả đám đều khiếp sợ không ngớt, đồng thời cũng vô cùng hưng phấn, trong lòng cũng bất giác cho rằng Trang Bất Chu không có bao nhiêu uy hiếp đối với hắn. Nhưng trong chớp mắt, Trang Bất Chu chợt đại triển thần uy, không biết dùng thủ đoạn gì đem Sở Nam mà bọn họ vô cùng sùng bái kính nể liên tiếp đã bay.
Điệp Y Tiên Tử bối rối, suy nghĩ đối sách.
Trong mắt Lạc Tiêm Nhi cũng lộ ra vẻ kiên nghị, dường như muốn hành động.
Trang Bất Chu lại một cước đạp mạnh lên người Sở Nam, quả thực muốn đạp Sở Nam đến chết, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể phát tiết thù hận trong lòng hắn. Trang Bất Chu không nói cho Sở Nam biết hắn dùng thủ đoạn gì, Sở Nam ở trong không gian kia cẩn thận suy nghĩ:
- Không gian này dường như có chút tương tự giống "Trường", chỉ có điều lại không phải "Trường", chẳng lẽ đây là thủ đoạn của Võ Tôn sao?
Mặc dù đã nghĩ thông suốt, nhưng Sở Nam lại không có biện pháp gì, lôi điện của hắn ở trong này cũng bị ảnh hưởng, điều này không phải bởi vì lôi điện không mạnh, mà là với thực lực Sở Nam hiện nay thi triển sẽ khiến uy lực đại giảm, thầm nghĩ:
- Nếu như thực lực của ta cao hơn một cảnh giới, có lẽ có thể cải biến được thế cục trước mắt.
Ngoài ra, trong lòng Sở Nam thầm cảm thấy lôi điện lần này có chút không giống lôi điện lúc ở thành Đông Nhạc.
Những suy nghĩ này xẹt qua chỉ trong giây lát điện quang hỏa thạch, mà cũng trong thời gian ngắn ngủi này, Sở Nam lại trúng một cước thứ ba của Trang Bất Chu.
- Lâm Vân, ngươi chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao? Ngươi đứng lên đi! Ngươi không đứng nổi sao?
Trang Bất Chu bây giờ vô cùng đắc ý, mỗi một cước đạp ra đều khiến Sở Nam phun ra một búng máu lớn, dưới vài cước của hắn, xương sườn trước ngực Sở Nam bắt đầu nứt gãy…
Sở Nam quả thật đang nghĩ biện pháp, nhưng hắn còn chưa nghĩ ra.
Điệp Y Tiên Tử trầm tư, cũng không nghĩ ra cách gì để giúp đỡ Sở Nam, trong lòng vô cùng cấp bách, nàng chỉ là một Võ Vương, trước mặt Võ Tôn, có lẽ một cước kia còn chưa đá đến đã lấy mạng nàng rồi, nàng không khỏi thầm nghĩ:
- Làm sao bây giờ? Làm sao mới tốt đây?
Đột nhiên, trong lúc Điệp Y Tiên Tử sốt ruột, chợt nghĩ đến một màn ở Cực Lạc Cung, nàng nhảy một khúc Nghê Thường Vũ, khiến tinh thần Sở Nam được tôi luyện, nghĩ đến đây, trên mặt Điệp Y Tiên Tử liền hiện lên vẻ mững rỡ, thầm nghĩ:
- Mặc dù tinh thần tôi luyện chỉ có thể ngộ không thể cầu, trong hoàn cảnh này cũng rất khó để tôi luyện tinh thần, thế nhưng cơ hội thấp cũng không có nghĩa là không có cơ hội, đây là điều duy nhất ta có thể làm được cho hắn.
Điệp Y Tiên Tử lúc trước vô tình có được công pháp tu luyện Nghê Thường Vũ, về sau, dưới sự khổ luyện, Nghê Thường Vũ của nàng đại tăng, liền hạ quyết tâm, Điệp Y Tiên Tử căn bản không nghĩ đến an nguy của bản thân, lập tức nhảy lên không trung, hét lên một tiếng:
- Lâm Vân, nhìn ta đây.
Sở Nam thổ ra một búng máu, nhìn về phía Điệp Y Tiên Tử đang đứng, chỉ thấy Điệp Y Tiên Tử trên không trung nhẹ nhàng nhảy múa, tay chân uốn lượn, theo âm thanh mà động, dáng người nàng như thất thải hồ điệp xuyên hoa, lại giống như tinh linh du ngoạn trong thanh sơn lục thủy…
Khiến người nhìn thấy liền cảm giác kinh diễm thoát tục, lập tức chìm đắm trong điệu Nghê Thường Vũ của Điệp Y Tiên Tử, đệ tử Huyền Băng Môn mặc dù đều là nữ tử, nhưng cũng nhìn đến mê say, bởi vì đây chính là một loại hưởng thụ mỹ diệu.
Chỉ có Lạc Tiêm Nhi là kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại chuyển đến những vết thương trên người Sở Nam.
Trang Bất Chu theo tiếng nhìn lại, lập tức chứng kiến Nghê Thường Vũ, trong mắt cũng thoáng có chút mê ly, nhưng chỉ trong chốc lát liền hồi thần, dù sao thì hắn cũng là Võ Tôn sơ cấp, định lực hiển nhiên không tầm thường. Trang Bất Chu nhìn Điệp Y Tiên Tử, trong lòng thầm nghĩ:
- Nữ tử này cực kỳ lợi hại, chỉ mới là Võ Vương sơ cấp mà có thể khiến lão phu bị mê hoặc trong giây lát…
Một giây mặc dù rất ngắn.
Nhưng trong lúc cao thủ chiến đấu, chỉ một giây mê hoặc này cũng đủ cho Trang Bất Chu chết hơn trăm lần rồi.
- Chỉ là một Võ Vương mà đã lợi hại như vậy, nếu cùng cảnh giới với lão phu, vậy lão phu không phải là vô lực hoàn thủ hay sao? Nhìn không ra, nữ nhân của Lâm Vân cũng không phải đơn giản!
Trang Bất Chu thầm nghĩ, chợt chú ý đến động tác của Điệp Y Tiên Tử, liền quát:
- Gia nhập Thiên Nhất Tông, tha cho ngươi không chết!
Điệp Y Tiên Tử làm như không nghe thấy, chỉ đắm chìm trong vũ điệu Nghê Thường.
- Lão phu cho ngươi thời gian cân nhắc, trước khi giết chết Lâm Vân, nếu ngươi không đáp ứng thì lão phu sẽ đưa các ngươi xuống đoàn viên với hắn!
Trang Bất Chu không lập tức xuất thủ, bởi vì hắn cảm thấy Điệp Y Tiên Tử căn bản không thể tọa thanh nguy hại cho hắn, kẻ duy nhất có thể tạo thành nguy hại hiện đang phủ phục trên mặt đất, bị hắn hành hạ đến mức không có lực hoàn thủ…
- Vừa rồi là gì?
Trang Bất Chu hung tợn cười, không đáp lời chất vấn mà nói:
- Lâm Vân, lão phu đã từng nói, lôi điện cũng không thể nào cứu mạng ngươi được!
Sở Nam muốn đứng dậy thi triển lôi điện, vừa cử động liền thấy Trang Bất Chu lao về phía mình, Sở Nam lại phát hiện hoàn cảnh xung quanh lần nữa thay đổi, là một tầng mê vụ dày đặc, khiến hắn không thể nhúc nhích, ngảy cả một chút lực lượng để vận dụng trong không gian thần bí này cũng không được.
Lại bị trúng một cước, hoàn cảnh lại lần nữa khôi phục nguyên trạng.
Trang Bất Chu tiếp tục giết đến, chỉ nghe hắn nói:
- Lâm Vân, ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi phản kháng đi, ngươi chiến tiếp đi! Không ngờ dám làm lão phu đổ máu, lão phu muốn đạp ngươi đến chết!
Đệ tử Huyền Băng Môn nhìn thấy Sở Nam dùng lôi điện đuổi giết Trang Bất Chu thì cả đám đều khiếp sợ không ngớt, đồng thời cũng vô cùng hưng phấn, trong lòng cũng bất giác cho rằng Trang Bất Chu không có bao nhiêu uy hiếp đối với hắn. Nhưng trong chớp mắt, Trang Bất Chu chợt đại triển thần uy, không biết dùng thủ đoạn gì đem Sở Nam mà bọn họ vô cùng sùng bái kính nể liên tiếp đã bay.
Điệp Y Tiên Tử bối rối, suy nghĩ đối sách.
Trong mắt Lạc Tiêm Nhi cũng lộ ra vẻ kiên nghị, dường như muốn hành động.
Trang Bất Chu lại một cước đạp mạnh lên người Sở Nam, quả thực muốn đạp Sở Nam đến chết, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể phát tiết thù hận trong lòng hắn. Trang Bất Chu không nói cho Sở Nam biết hắn dùng thủ đoạn gì, Sở Nam ở trong không gian kia cẩn thận suy nghĩ:
- Không gian này dường như có chút tương tự giống "Trường", chỉ có điều lại không phải "Trường", chẳng lẽ đây là thủ đoạn của Võ Tôn sao?
Mặc dù đã nghĩ thông suốt, nhưng Sở Nam lại không có biện pháp gì, lôi điện của hắn ở trong này cũng bị ảnh hưởng, điều này không phải bởi vì lôi điện không mạnh, mà là với thực lực Sở Nam hiện nay thi triển sẽ khiến uy lực đại giảm, thầm nghĩ:
- Nếu như thực lực của ta cao hơn một cảnh giới, có lẽ có thể cải biến được thế cục trước mắt.
Ngoài ra, trong lòng Sở Nam thầm cảm thấy lôi điện lần này có chút không giống lôi điện lúc ở thành Đông Nhạc.
Những suy nghĩ này xẹt qua chỉ trong giây lát điện quang hỏa thạch, mà cũng trong thời gian ngắn ngủi này, Sở Nam lại trúng một cước thứ ba của Trang Bất Chu.
- Lâm Vân, ngươi chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao? Ngươi đứng lên đi! Ngươi không đứng nổi sao?
Trang Bất Chu bây giờ vô cùng đắc ý, mỗi một cước đạp ra đều khiến Sở Nam phun ra một búng máu lớn, dưới vài cước của hắn, xương sườn trước ngực Sở Nam bắt đầu nứt gãy…
Sở Nam quả thật đang nghĩ biện pháp, nhưng hắn còn chưa nghĩ ra.
Điệp Y Tiên Tử trầm tư, cũng không nghĩ ra cách gì để giúp đỡ Sở Nam, trong lòng vô cùng cấp bách, nàng chỉ là một Võ Vương, trước mặt Võ Tôn, có lẽ một cước kia còn chưa đá đến đã lấy mạng nàng rồi, nàng không khỏi thầm nghĩ:
- Làm sao bây giờ? Làm sao mới tốt đây?
Đột nhiên, trong lúc Điệp Y Tiên Tử sốt ruột, chợt nghĩ đến một màn ở Cực Lạc Cung, nàng nhảy một khúc Nghê Thường Vũ, khiến tinh thần Sở Nam được tôi luyện, nghĩ đến đây, trên mặt Điệp Y Tiên Tử liền hiện lên vẻ mững rỡ, thầm nghĩ:
- Mặc dù tinh thần tôi luyện chỉ có thể ngộ không thể cầu, trong hoàn cảnh này cũng rất khó để tôi luyện tinh thần, thế nhưng cơ hội thấp cũng không có nghĩa là không có cơ hội, đây là điều duy nhất ta có thể làm được cho hắn.
Điệp Y Tiên Tử lúc trước vô tình có được công pháp tu luyện Nghê Thường Vũ, về sau, dưới sự khổ luyện, Nghê Thường Vũ của nàng đại tăng, liền hạ quyết tâm, Điệp Y Tiên Tử căn bản không nghĩ đến an nguy của bản thân, lập tức nhảy lên không trung, hét lên một tiếng:
- Lâm Vân, nhìn ta đây.
Sở Nam thổ ra một búng máu, nhìn về phía Điệp Y Tiên Tử đang đứng, chỉ thấy Điệp Y Tiên Tử trên không trung nhẹ nhàng nhảy múa, tay chân uốn lượn, theo âm thanh mà động, dáng người nàng như thất thải hồ điệp xuyên hoa, lại giống như tinh linh du ngoạn trong thanh sơn lục thủy…
Khiến người nhìn thấy liền cảm giác kinh diễm thoát tục, lập tức chìm đắm trong điệu Nghê Thường Vũ của Điệp Y Tiên Tử, đệ tử Huyền Băng Môn mặc dù đều là nữ tử, nhưng cũng nhìn đến mê say, bởi vì đây chính là một loại hưởng thụ mỹ diệu.
Chỉ có Lạc Tiêm Nhi là kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại chuyển đến những vết thương trên người Sở Nam.
Trang Bất Chu theo tiếng nhìn lại, lập tức chứng kiến Nghê Thường Vũ, trong mắt cũng thoáng có chút mê ly, nhưng chỉ trong chốc lát liền hồi thần, dù sao thì hắn cũng là Võ Tôn sơ cấp, định lực hiển nhiên không tầm thường. Trang Bất Chu nhìn Điệp Y Tiên Tử, trong lòng thầm nghĩ:
- Nữ tử này cực kỳ lợi hại, chỉ mới là Võ Vương sơ cấp mà có thể khiến lão phu bị mê hoặc trong giây lát…
Một giây mặc dù rất ngắn.
Nhưng trong lúc cao thủ chiến đấu, chỉ một giây mê hoặc này cũng đủ cho Trang Bất Chu chết hơn trăm lần rồi.
- Chỉ là một Võ Vương mà đã lợi hại như vậy, nếu cùng cảnh giới với lão phu, vậy lão phu không phải là vô lực hoàn thủ hay sao? Nhìn không ra, nữ nhân của Lâm Vân cũng không phải đơn giản!
Trang Bất Chu thầm nghĩ, chợt chú ý đến động tác của Điệp Y Tiên Tử, liền quát:
- Gia nhập Thiên Nhất Tông, tha cho ngươi không chết!
Điệp Y Tiên Tử làm như không nghe thấy, chỉ đắm chìm trong vũ điệu Nghê Thường.
- Lão phu cho ngươi thời gian cân nhắc, trước khi giết chết Lâm Vân, nếu ngươi không đáp ứng thì lão phu sẽ đưa các ngươi xuống đoàn viên với hắn!
Trang Bất Chu không lập tức xuất thủ, bởi vì hắn cảm thấy Điệp Y Tiên Tử căn bản không thể tọa thanh nguy hại cho hắn, kẻ duy nhất có thể tạo thành nguy hại hiện đang phủ phục trên mặt đất, bị hắn hành hạ đến mức không có lực hoàn thủ…
Bình luận truyện