Vu Thần Kỷ

Chương 1358: Vô Chi Kỳ xin hàng



Côn Bằng bị Cơ Hạo bẻ gãy cổ ném ở một bên phát ra một tiếng thét dài thê lương, máu thịt hắn chợt nổ tung một mảng lớn, từ trong đó lao ra hư ảnh một con cự bằng. Thân thể khổng lồ chợt bành trướng đến trăm vạn dặm, hai cánh từ chân trời cuốn ngược xuống, như hai dải mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời tầm mắt có thể đạt được.

Côn Bằng vung cánh, vô số cơn lốc phóng lên cao, cơn lốc giống như vô số lưỡi đao ngưng tụ thành gào thét hướng đám người Cơ Hạo cuốn tới. Vô số Ôn Hoàng bị cơn lốc hút vào, trong vài cái nháy mắt đã bị xay thành tro tàn.

Vũ Mục cười. Ôn Hoàng của hắn vốn không phải dựa vào răng nanh răng nhọn để đả thương người, mà là dựa vào ôn độc đáng sợ mang theo trên người đó!

Côn Bằng không xay nát đám Ôn Hoàng đó còn tốt. Hắn đem Ôn Hoàng xay nát rồi, ngược lại khiến ôn độc khuếch tán nhanh hơn, diện tích rộng hơn. Mắt thấy vô số tro bụi màu sắc sặc sỡ bay loạn đầy trời, đám đông hậu duệ đám người Côn Bằng, Tương Liễu mang đến một người tiếp nối một người ngã xuống.

Man Man vung hai thanh chùy lớn, một chùy một cái đem gió xoáy lao tới đánh nát. Nàng rất vui vẻ hướng Cơ Hạo cười: “Cơ Hạo, chuyện vui như vậy cũng không gọi chúng ta! Hừ hừ, may mắn, còn có một long môn nữa, Man Man giúp ngươi cùng nhau đem nó đánh nát!”

Trong tiếng cười lớn, Man Man vung hai tay, hai cây liên hoa chùy bay lên trời, đột nhiên bành trướng đến trăm dặm, được vô số phong hỏa vờn quanh, giống như trời sập đập xuống, hung hăng đập về phía đám Hàn Giao Bắc Minh Giao Vương mang đến kia.

Mấy ngàn Hàn Giao đồng thời ngẩng đầu lên, bọn chúng ùn ùn đâm ra trường thương màu bạc tỏa hàn khí trong tay.

Ầm một tiếng, hai thanh đại chuỳ bị bắn bay cao mấy trăm dặm, thân thể mấy ngàn Hàn Giao khẽ chấn động, mấy chục con Hàn Giao đứng mũi chịu sào bị chấn động tới mức thất khiếu phun máu, trong mồm càng có các tia hỏa khí không ngừng phun ra.

“Chiến!” Một tiếng thét dài xa xa ập tới, từng đại đội lính tôm tướng cua giáp trụ tươi sáng, cầm các loại vũ khí sắc bén sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, dựa theo phương vị tinh tú khắp trời đứng vào vị trí của mình, toàn thân lưu động một tầng ánh sao nồng đậm, đẩy sóng nước hướng bên này áp sát từng bước một.

Hạ Mễ vung cánh tay thật dài, mang theo mấy ngàn chiến sĩ Già tộc cao to, sải bước đi phía trước quân trận khổng lồ.

Ở trong Tinh Thần Đại Trận các lính tôm tướng cua tạo thành, vô số đệ tử Nghiêu Sơn đạo cung mặc áo dài, cầm tinh thần trường phiên (cờ phướn tinh tú), không ngừng vung cờ phướn tiếp dẫn các luồng lực lượng tinh tú rót vào trong đại trận. Lính tôm tướng cua trong trận được lực lượng tinh tú tẩm bổ, thân thể bọn họ đều to lớn thêm ba phần trở lên, thực lực ít nhất tăng lên gấp đôi có thừa.

Mấy ngàn con Hàn Giao còn chưa từ trong chấn động một đòn toàn lực của Man Man mang đến tỉnh táo lại, trong lính tôm tướng cua Hạ Mễ mang đến, đã có lính tôm của mấy chục trận địa hình vuông vạn người đồng thời giơ lên trường cung trong tay.

Từng luồng sáng tinh tú hội tụ ở trên trường cung, đứng ở trên không đại trận Phong Hành giơ Nghệ cung, phát ra một tiếng thét dài kinh thiên động địa. Nghệ cung phóng ra vô số ánh tên nhỏ bé, trường cung trong tay mấy chục vạn lính tôm đồng thời phát ra tiếng gầm hòa cùng.

Thực lực đám lính tôm không đáng nhắc tới, bọn họ cho dù cầm cường cung đỉnh cấp, bọn họ cũng không phát huy ra lực sát thương quá mạnh mẽ, càng không cần nói đám lính tôm lực lượng thân thể gầy yếu, bọn họ cũng căn bản không có khả năng kéo nổi cường cung đỉnh cấp.

Nhưng ở dưới tinh lực của Tinh Thần Đại Trận rót vào, đám lính tôm miễn cưỡng kéo nổi cường cung bọn họ ngày thường không sao kéo được. Bọn họ ở trên trường cung tích tụ các mũi tên ánh sáng cường đại. Bọn họ càng ở dưới sự chỉ điểm của Phong Hành bày trận, bọn họ bày thành ‘Đông Di Tiễn Trận’ quy mô khổng lồ, mà Phong Hành chính là đầu mũi tên cường đại nhất của cái tiễn trận này.

Vô số mũi tên ánh sáng từ trong trường cung của đám lính tôm lao vút ra, ùn ùn rót vào Nghệ cung trong tay Phong Hành.

Phong Hành thét dài một tiếng, tập trung mấy ngàn Hàn Giao, chợt kéo trường cung bắn ra một mũi tên. Hào quang trong thiên địa đột nhiên sáng lên, một mũi tên khí hùng hồn dài đến nghìn trượng mang theo các loại dị tượng phong hổ vân long, mang theo khí tức sắc bén làm thần hồn người ta cũng lâm vào đau đớn từ không trung đánh xuống.

Bắc Minh Giao Vương bị Đinh Đầu Thất Tiễn Thư của Thái Ti khiến cho sống không bằng chết gian nan từ trong nước lũ nhô đầu ra, nhìn thấy Phong Hành hội tụ lực lượng mấy chục vạn lính tôm phát ra mũi tên ánh sáng, khàn cả giọng thét dài một tiếng ‘Đừng’!

Mũi tên bắn ra không quay về được. Mũi tên ánh sáng Phong Hành bắn ra đánh vào trong quân trận Hàn Giao tạo thành, chợt phân liệt thành mấy ngàn mũi tên ánh sáng bắn trúng ngực đám Hàn Giao. Trọng giáp da rồng mặc trên thân đám Hàn Giao ùn ùn vỡ nát, vảy rồng, da rồng của bản thân bị mũi tên ánh sáng đánh nát bét, từng con rú thảm hướng phía sau hộc máu bay lên.

“Viên Lực cầu tình, cho nên, bị thương mà không chết!” Ngón tay Phong Hành khẽ búng dây cung của Nghệ cung, nhìn mấy ngàn con Hàn Giao vai phải bị phá vỡ lỗ tên trong suốt bằng nắm tay, trầm giọng lẩm bẩm: “Chỉ đả thương người, không giết người, thật sự có chút không quen!”

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, Thiên Địa Kim Kiều kéo một đạo thanh quang, hắn bước một cái tới trước mặt Côn Bằng.

Sinh mệnh lực Côn Bằng thật sự ngoan cường, bị Cơ Hạo bóp nát cổ, hắn lại còn có thể có thần thông biến hóa khôi phục sức lực. Không cho Côn Bằng cơ hội thiêu thân lao đầu vào lửa nữa, Cơ Hạo tế ra Bàn Cổ Chung, hai tay ôm Bàn Cổ Chung hướng phía đầu Côn Bằng hung hăng đánh một đòn.

Oành một tiếng, đám mây hình nấm hai màu đen đỏ dây dưa bốc lên cao mấy ngàn dặm, trên đầu Côn Bằng một mảng máu thịt mơ hồ, thân thể hắn đột nhiên trầm xuống, thiếu chút nữa từ trên cao rơi xuống. Còn chưa chờ Côn Bằng ra tay, Da Ma Sát Nhất lại như quỷ mỵ xuất hiện ở trên lưng Côn Bằng, ở trong tiếng kinh hô vô số con cháu Côn Bằng một kiếm phá vỡ thân thể to lớn của Côn Bằng, trực tiếp chui vào thân thể Côn Bằng.

Côn Bằng chợt phát ra tiếng rú thảm thê lương dị thường, Da Ma Sát Nhất chui vào thân thể hắn, trời biết y đã làm gì.

Chỉ thấy ngoài thân Côn Bằng không ngừng xuất hiện vô số vết thương, từng mảng lớn máu như mưa rào trút xuống.

Côn Bằng phát ra một tiếng rú thê lương, cả khối cơ thể lớn của hắn chợt vỡ vụn, một mảng huyết quang cuốn thân thể hắn lên, một lần nữa hóa thành vô số xúc tu màu máu cuốn xuống phía dưới, đem con cháu Côn Bằng hắn lần lượt cuốn lên, chợt lóe liền phá không bỏ chạy.

Thi triển huyết độn bỏ chạy, tiếng mắng thê lương của Côn Bằng còn quanh quẩn giữa không trung: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo! Ngươi chờ đó, ngươi chờ cho ta! Chờ lão tổ ở môn hạ tổ sư tu luyện ra vô thượng thần thông, thù hôm nay, ta nhất định sẽ trả! “

Cơ Hạo cúi đầu nhìn, Tương Liễu vừa mới bị bắn thủng mười tám con mắt sớm đã chẳng biết đi đâu, chỉ có một đám con cháu Tương Liễu ngây ngốc hiện ra nguyên hình, đang giằng co cùng quân trận Hạ Mễ dẫn dắt.

Vực tổ càng sớm đã bỏ trốn mất dạng, vô số Vực tử Vực tôn ở trong lều trại ngơ ngác sững sờ. Không còn mệnh lệnh của Vực tổ, đám Vực tử Vực tôn chỉ số thông minh thấp này tựa như cái gì cũng không biết làm, cái gì cũng không làm được.

Viên Lực đứng ở trước mặt Bắc Minh Giao Vương, thấp giọng không biết đang nói cái gì, sắc mặt Bắc Minh Giao Vương rất khó coi, rất khó coi, cực kỳ khó coi. Nhưng qua một hồi lâu, Bắc Minh Giao Vương rất gật đầu bất đắc dĩ. Hắn sau khi rống lớn một tiếng, mang theo mấy ngàn Hàn Giao bị thương nặng chật vật lui về một bên.

Cuối cùng, Vô Chi Kỳ mang theo một cây gậy lớn đi tới trước mặt Cơ Hạo, hắn tùy tay đem cây gậy ném đi, hai tay khoanh ở trước ngực, dứt khoát ngồi xuống.

“Lão tử không đánh nữa, đầu hàng!”

“Ừm, lão tử tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhân tộc các ngươi khẳng định sẽ không tha cho ta, cho nên, tìm một chỗ đem ta trấn áp nhốt đi!”

Rất dứt khoát, rất lưu manh, Vô Chi Kỳ cứ thế mang theo đám đông hầu tử hầu tôn đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện