Vu Thần Kỷ
Chương 1508: Việc năm đó
Cơ Hạo đứng dậy, đi tới bên người Nha Công, không nói một lời nhìn Mộc đạo nhân.
Mộc đạo nhân đầy mặt sầu khổ nhìn Cơ Hạo, trong con ngươi lóe ra các tia thanh quang.
Lấy tu vi tâm cảnh của hắn, không ai có thể đoán trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, càng không biết hắn trong nháy mắt tiếp theo sẽ làm động tác gì. Cho nên Cơ Hạo đã làm sẵn tính toán xấu nhất, Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Kiếm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, hắn lại câu thông Thái Dương Giới vừa rời khỏi không xa, một khi Mộc đạo nhân có dị động, lập tức điều động toàn bộ lực lượng Bàn Cổ Thái Dương cho hắn đòn nặng vào đầu.
Chợt, một luồng dương hòa chi khí thuần hậu từ trên Kim Ô Quải Trượng khuếch tán ra, vuốt phẳng chiến ý mãnh liệt trong lòng Cơ Hạo, đánh tan một tia nôn nóng bất an như có như không của hắn.
Một tia sáng màu đỏ nhỏ bé từ trong mỏ Kim Ô đầu trượng phun ra, trong ánh sáng màu đỏ là hư ảnh Phù Tang Mộc cao khoảng ba thước. Tuy chỉ là nguyên hình Tang Mộc, nhưng mọi người đều cảm giác được rõ ràng, Phù Tang Mộc rất nghiêm túc ‘nhìn’ Mộc đạo nhân một cái.
Một thanh âm rất thấp trầm, rất chậm chạp, mang theo một tia tang thương nồng đậm từ trong lòng toàn bộ mọi người ở đây vang lên. Phù Tang Mộc tựa như cũng không giỏi nói chuyện, hắn trực tiếp dùng linh hồn dao động câu thông toàn bộ mọi người: “Mộc đạo nhân, năm đó, ngươi đã nói gì? Mà ta, từng nói gì?”
Cười lạnh ‘Ha ha’ một tiếng, Phù Tang Mộc mang theo ý khinh bỉ nồng đậm hừ lạnh liên tục: “Tam giáo chủ? Hừ?”
Khuôn mặt sầu khổ vạn năm không thay đổi của Mộc đạo nhân hơi giật giật, da mặt không biết dày bao nhiêu thế mà có chút ửng đỏ. Hắn hơi chật vật há há mồm, đột nhiên trong mắt chợt lóe ánh sáng dữ tợn, hắn lớn tiếng quát: “Phù Tang đạo hữu đã nhớ rõ, vậy thì tốt... Bần đạo thành tâm mời, cuối cùng thậm chí nhường ra vị trí đại giáo chủ, bần đạo cam tâm tình nguyện ở dưới đạo hữu, đạo hữu thế mà lại từ chối bần đạo.”
Mộc trượng trong tay hung hăng nhoáng lên một cái, thanh âm Mộc đạo nhân trở nên càng thêm sắc bén bức người: “Phù Tang đạo hữu năm đó nói như thế nào? Đạo hữu chán ghét tranh chấp, chỉ muốn ở Thái Dương Giới lánh đời ẩn cư, không nhúng tay việc thế gian nữa. Nhưng hôm nay, đạo hữu thế mà lại đắm mình, làm vật bản mạng của một con súc sinh bẹp lông!”
Rống giận ‘Quạ’ một tiếng, Nha Công hướng về phía Mộc đạo nhân muốn mở miệng quát mắng, trước mặt một đám quạ đen mắng ‘súc sinh bẹp lông’ từ này, thật sự tổn thương người ta. Cơ Hạo thì loáng cái bịt mồm Nha Công, nhìn Mộc đạo nhân tựa cười mà không cười nói: “Ai u? Còn có chuyện này? Mộc đạo nhân ngươi thế mà cam tâm tình nguyện nhường ra vị trí đại giáo chủ? Ha ha, ha ha, ha ha ha ha!”
Cơ Hạo liên tiếp cười lạnh ‘Ha ha’ khiến sắc mặt Mộc đạo nhân càng thêm chật vật, trong mắt càng lộ ra một tia dữ tợn.
Phù Tang Mộc càng phát ra một quầng sáng màu đỏ mờ mờ, đầy trời lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, chính là cảnh tượng trong Thái Dương Giới. Trong ánh lửa màu vàng vô biên, hư ảnh một cây bồ đề đội trời đạp đất sau lưng Mộc đạo nhân nhẹ nhàng lay động, vô số luồng mộc khí màu xanh cuộn ngược xuống bảo vệ toàn thân, khiến hắn ở trong ánh lửa màu vàng đầy trời gian nan đi qua.
“Một ngày đó, Đông Hoàng Thái Nhất vừa ngã xuống không lâu, Tam Túc Kim Ô nhất tộc bị thương nặng, càng bị trọng binh của Đông Di Thập Nhật quốc mai phục, tàn sát hết, bộ tộc nhân tộc kế thừa thần lực của Tam Túc Kim Ô nhất mạch bị tàn sát hơn phân nửa, người còn lại trốn chạy về địa giới Nam Hoang.” Thanh âm Phù Tang Mộc vang lên ở trong lòng toàn bộ mọi người.
Nha Công đám lão Kim Ô đồng thời kêu lên ‘Quạ quạ’. Tam Túc Kim Ô bị diệt tộc, bộ tộc nhân tộc cung phụng Tam Túc Kim Ô làm đồ đằng bị tàn sát hơn phân nửa, người may mắn sống sót tốp năm tốp ba trốn vào hư không, trốn về phía Nam Hoang, nhờ Hỏa Thần Chúc Dung thị che chở dưới trướng.
Chúc Dung nhất mạch rất có giao tình, mọi người dù sao đều là tổ tông chơi lửa, Chúc Dung thị tự mình ra mặt, đem di tộc Tam Túc Kim Ô bảo toàn. Đây là cảnh ngộ của tổ tiên Cơ Hạo nhất tộc ở Kim Ô lĩnh năm đó, cũng là nguồn gốc Hỏa Nha nhất tộc Nam Hoang.
“Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất ngã xuống, Mộc đạo hữu ngươi liền tới Thái Dương Giới.” Phù Tang Mộc từ tốn kể: “Mới đầu, ngươi hứa hẹn vị trí tam giáo chủ, càng đồng ý không tiếc trả giá giúp lão phu độ kiếp biến hóa... Lão phu đã từ chối.”
Mộc đạo nhân mặt âm trầm không hé răng, màu đỏ trên da mặt hắn càng lúc càng đậm, dần dần càng lúc càng khó coi.
“Mộc đạo hữu tự giữ dũng lực, lão phu không theo, ngươi đã muốn dùng võ lực bức bách. Ngại là đạo hữu thân ở Thái Dương Giới, Thái Dương Tinh chính là đứng đầu tinh tú khắp trời, lão phu cắm rễ ở trong Thái Dương Giới, cũng có thể điều động vài phần thần diệu của tinh tú khắp trời.”
Trong quầng sáng, Mộc đạo nhân cầm một cái mộc trượng, phát ra từng đạo thanh khí hướng vào đầu Phù Tang Mộc đập loạn.
Vô số cành của Phù Tang Mộc lay động lung tung, giữa phiến lá của nó có thể thấy được hư ảnh vô số hồng hoang tinh thần như ẩn như hiện, mơ hồ lấy thân thể hắn làm trung tâm hợp thành một tòa Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận quy mô khổng lồ.
Tòa đại trận này thần diệu vô cùng, Mộc đạo nhân đập bừa một hồi, dùng hết toàn bộ thần thông pháp lực, lại không thể phá đi đại trận phòng ngự của Phù Tang Mộc.
“Mộc đạo hữu không phá nổi Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận ngoài thân lão phu, ngược lại pháp lực nguyên khí không ngừng bị thiên dương chân hỏa mài mòn, tiêu hao so với lão phu lớn hơn nhiều.” Phù Tang Mộc thản nhiên nói: “Mộc đạo hữu càng không ngờ...”
Mộc đạo nhân đột nhiên hét lớn: “Đủ rồi, Phù Tang đạo hữu, chuyện năm đó, ngươi phải cho bần đạo một câu trả lời. Ngươi quả thực là khinh người quá đáng, ngươi thà làm vật bản mạng của một con súc sinh bẹp lông, lại không muốn trở thành giáo chủ bản giáo, ngươi quả thực...”
Thanh âm Phù Tang Mộc dày nặng, tang thương u u vang lên: “Mộc đạo hữu năm đó lại đã quên, đều là tiên thiên linh căn, Mộc đạo hữu là thuần mộc thuộc tính, mà lão phu lại là thuần hỏa thuộc tính cực hiếm thấy trong tiên thiên linh căn. Hỏa khắc mộc, đây là thiên đạo.”
Lời nói của Mộc đạo nhân bị Phù Tang Mộc cứng rắn cắt ngang, nghe được Phù Tang Mộc tiếp tục nói chuyện năm đó, da mặt hắn đã rõ ràng hiện ra một mảng đỏ đậm.
“Cho nên... Mộc đạo hữu chịu của lão phu một đòn trọng thương!”
Trong quầng sáng, Mộc đạo nhân vung mộc trượng đập loạn, hồi lâu chưa thể làm gì được Phù Tang Mộc, lúc hắn đang thu hồi mộc trượng thở dốc, mảng lớn bùn đất màu vàng dưới chân Phù Tang Mộc đột nhiên sụp đổ, một cái rễ cây già to bằng thùng nước hừng hực thiêu đốt từ trong lòng đất lao ra, hung hăng đánh một đòn ở trên ngực Mộc đạo nhân.
Ngực Mộc đạo nhân lõm xuống, thất khiếu đồng thời phun máu, chật vật lui vội về phía sau.
Cành của Phù Tang Mộc giống như quái mãng nhảy múa, hướng phía Mộc đạo nhân đập loạn một chập, đánh cho Mộc đạo nhân chật vật vạn phần, cuối cùng tế ra một món bảo tháp quầng sáng vàng bắn ra bốn phía, lúc đó mới miễn cưỡng chặn được công kích mãnh liệt của Phù Tang Mộc.
Mộc đạo nhân thở dốc một phen, nghiêm nghị hướng Phù Tang Mộc cúi đầu tạ lỗi, rất nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình—— hắn rất nghiêm túc, rất nhiệt tình tiếp tục mời Phù Tang Mộc gia nhập giáo môn nhà mình, bởi vì Phù Tang Mộc triển lãm ra hoàn toàn từ trên tiên thiên thuộc tính khắc chế đối với Mộc đạo nhân, Mộc đạo nhân hào phóng nhường ra vị trí đại giáo chủ, cam tâm tình nguyện ở vị trí nhị giáo chủ, mà Hoa đạo nhân thì hạ xuống làm tam giáo chủ.
Như Mộc đạo nhân vừa rồi nói, Phù Tang Mộc dùng bản thân chán ghét tranh chấp, toàn tâm toàn ý ở trong Thái Dương Giới lánh đời ẩn cư làm cái cớ, đã từ chối Mộc đạo nhân.
Mộc đạo nhân dây dưa hồi lâu, Phù Tang Mộc không đáp ứng yêu cầu của hắn.
Không làm sao được, Mộc đạo nhân mắt thấy Phù Tang Mộc là khăng khăng một mực không muốn rời núi, hắn chỉ có thể chật vật rời khỏi Thái Dương Giới.
Cơ Hạo cười khan lên: “Mộc đạo nhân, khó trách ngươi không cho Phù Tang tiền bối nói chuyện, thế mà, năm đó ngươi...”
Mộc đạo nhân rốt cuộc tức giận, hắn hướng phía Cơ Hạo rống lớn lên: “Cơ Hạo tiểu nhi, câm miệng!”
Mộc đạo nhân đầy mặt sầu khổ nhìn Cơ Hạo, trong con ngươi lóe ra các tia thanh quang.
Lấy tu vi tâm cảnh của hắn, không ai có thể đoán trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, càng không biết hắn trong nháy mắt tiếp theo sẽ làm động tác gì. Cho nên Cơ Hạo đã làm sẵn tính toán xấu nhất, Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Kiếm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, hắn lại câu thông Thái Dương Giới vừa rời khỏi không xa, một khi Mộc đạo nhân có dị động, lập tức điều động toàn bộ lực lượng Bàn Cổ Thái Dương cho hắn đòn nặng vào đầu.
Chợt, một luồng dương hòa chi khí thuần hậu từ trên Kim Ô Quải Trượng khuếch tán ra, vuốt phẳng chiến ý mãnh liệt trong lòng Cơ Hạo, đánh tan một tia nôn nóng bất an như có như không của hắn.
Một tia sáng màu đỏ nhỏ bé từ trong mỏ Kim Ô đầu trượng phun ra, trong ánh sáng màu đỏ là hư ảnh Phù Tang Mộc cao khoảng ba thước. Tuy chỉ là nguyên hình Tang Mộc, nhưng mọi người đều cảm giác được rõ ràng, Phù Tang Mộc rất nghiêm túc ‘nhìn’ Mộc đạo nhân một cái.
Một thanh âm rất thấp trầm, rất chậm chạp, mang theo một tia tang thương nồng đậm từ trong lòng toàn bộ mọi người ở đây vang lên. Phù Tang Mộc tựa như cũng không giỏi nói chuyện, hắn trực tiếp dùng linh hồn dao động câu thông toàn bộ mọi người: “Mộc đạo nhân, năm đó, ngươi đã nói gì? Mà ta, từng nói gì?”
Cười lạnh ‘Ha ha’ một tiếng, Phù Tang Mộc mang theo ý khinh bỉ nồng đậm hừ lạnh liên tục: “Tam giáo chủ? Hừ?”
Khuôn mặt sầu khổ vạn năm không thay đổi của Mộc đạo nhân hơi giật giật, da mặt không biết dày bao nhiêu thế mà có chút ửng đỏ. Hắn hơi chật vật há há mồm, đột nhiên trong mắt chợt lóe ánh sáng dữ tợn, hắn lớn tiếng quát: “Phù Tang đạo hữu đã nhớ rõ, vậy thì tốt... Bần đạo thành tâm mời, cuối cùng thậm chí nhường ra vị trí đại giáo chủ, bần đạo cam tâm tình nguyện ở dưới đạo hữu, đạo hữu thế mà lại từ chối bần đạo.”
Mộc trượng trong tay hung hăng nhoáng lên một cái, thanh âm Mộc đạo nhân trở nên càng thêm sắc bén bức người: “Phù Tang đạo hữu năm đó nói như thế nào? Đạo hữu chán ghét tranh chấp, chỉ muốn ở Thái Dương Giới lánh đời ẩn cư, không nhúng tay việc thế gian nữa. Nhưng hôm nay, đạo hữu thế mà lại đắm mình, làm vật bản mạng của một con súc sinh bẹp lông!”
Rống giận ‘Quạ’ một tiếng, Nha Công hướng về phía Mộc đạo nhân muốn mở miệng quát mắng, trước mặt một đám quạ đen mắng ‘súc sinh bẹp lông’ từ này, thật sự tổn thương người ta. Cơ Hạo thì loáng cái bịt mồm Nha Công, nhìn Mộc đạo nhân tựa cười mà không cười nói: “Ai u? Còn có chuyện này? Mộc đạo nhân ngươi thế mà cam tâm tình nguyện nhường ra vị trí đại giáo chủ? Ha ha, ha ha, ha ha ha ha!”
Cơ Hạo liên tiếp cười lạnh ‘Ha ha’ khiến sắc mặt Mộc đạo nhân càng thêm chật vật, trong mắt càng lộ ra một tia dữ tợn.
Phù Tang Mộc càng phát ra một quầng sáng màu đỏ mờ mờ, đầy trời lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, chính là cảnh tượng trong Thái Dương Giới. Trong ánh lửa màu vàng vô biên, hư ảnh một cây bồ đề đội trời đạp đất sau lưng Mộc đạo nhân nhẹ nhàng lay động, vô số luồng mộc khí màu xanh cuộn ngược xuống bảo vệ toàn thân, khiến hắn ở trong ánh lửa màu vàng đầy trời gian nan đi qua.
“Một ngày đó, Đông Hoàng Thái Nhất vừa ngã xuống không lâu, Tam Túc Kim Ô nhất tộc bị thương nặng, càng bị trọng binh của Đông Di Thập Nhật quốc mai phục, tàn sát hết, bộ tộc nhân tộc kế thừa thần lực của Tam Túc Kim Ô nhất mạch bị tàn sát hơn phân nửa, người còn lại trốn chạy về địa giới Nam Hoang.” Thanh âm Phù Tang Mộc vang lên ở trong lòng toàn bộ mọi người.
Nha Công đám lão Kim Ô đồng thời kêu lên ‘Quạ quạ’. Tam Túc Kim Ô bị diệt tộc, bộ tộc nhân tộc cung phụng Tam Túc Kim Ô làm đồ đằng bị tàn sát hơn phân nửa, người may mắn sống sót tốp năm tốp ba trốn vào hư không, trốn về phía Nam Hoang, nhờ Hỏa Thần Chúc Dung thị che chở dưới trướng.
Chúc Dung nhất mạch rất có giao tình, mọi người dù sao đều là tổ tông chơi lửa, Chúc Dung thị tự mình ra mặt, đem di tộc Tam Túc Kim Ô bảo toàn. Đây là cảnh ngộ của tổ tiên Cơ Hạo nhất tộc ở Kim Ô lĩnh năm đó, cũng là nguồn gốc Hỏa Nha nhất tộc Nam Hoang.
“Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất ngã xuống, Mộc đạo hữu ngươi liền tới Thái Dương Giới.” Phù Tang Mộc từ tốn kể: “Mới đầu, ngươi hứa hẹn vị trí tam giáo chủ, càng đồng ý không tiếc trả giá giúp lão phu độ kiếp biến hóa... Lão phu đã từ chối.”
Mộc đạo nhân mặt âm trầm không hé răng, màu đỏ trên da mặt hắn càng lúc càng đậm, dần dần càng lúc càng khó coi.
“Mộc đạo hữu tự giữ dũng lực, lão phu không theo, ngươi đã muốn dùng võ lực bức bách. Ngại là đạo hữu thân ở Thái Dương Giới, Thái Dương Tinh chính là đứng đầu tinh tú khắp trời, lão phu cắm rễ ở trong Thái Dương Giới, cũng có thể điều động vài phần thần diệu của tinh tú khắp trời.”
Trong quầng sáng, Mộc đạo nhân cầm một cái mộc trượng, phát ra từng đạo thanh khí hướng vào đầu Phù Tang Mộc đập loạn.
Vô số cành của Phù Tang Mộc lay động lung tung, giữa phiến lá của nó có thể thấy được hư ảnh vô số hồng hoang tinh thần như ẩn như hiện, mơ hồ lấy thân thể hắn làm trung tâm hợp thành một tòa Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận quy mô khổng lồ.
Tòa đại trận này thần diệu vô cùng, Mộc đạo nhân đập bừa một hồi, dùng hết toàn bộ thần thông pháp lực, lại không thể phá đi đại trận phòng ngự của Phù Tang Mộc.
“Mộc đạo hữu không phá nổi Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận ngoài thân lão phu, ngược lại pháp lực nguyên khí không ngừng bị thiên dương chân hỏa mài mòn, tiêu hao so với lão phu lớn hơn nhiều.” Phù Tang Mộc thản nhiên nói: “Mộc đạo hữu càng không ngờ...”
Mộc đạo nhân đột nhiên hét lớn: “Đủ rồi, Phù Tang đạo hữu, chuyện năm đó, ngươi phải cho bần đạo một câu trả lời. Ngươi quả thực là khinh người quá đáng, ngươi thà làm vật bản mạng của một con súc sinh bẹp lông, lại không muốn trở thành giáo chủ bản giáo, ngươi quả thực...”
Thanh âm Phù Tang Mộc dày nặng, tang thương u u vang lên: “Mộc đạo hữu năm đó lại đã quên, đều là tiên thiên linh căn, Mộc đạo hữu là thuần mộc thuộc tính, mà lão phu lại là thuần hỏa thuộc tính cực hiếm thấy trong tiên thiên linh căn. Hỏa khắc mộc, đây là thiên đạo.”
Lời nói của Mộc đạo nhân bị Phù Tang Mộc cứng rắn cắt ngang, nghe được Phù Tang Mộc tiếp tục nói chuyện năm đó, da mặt hắn đã rõ ràng hiện ra một mảng đỏ đậm.
“Cho nên... Mộc đạo hữu chịu của lão phu một đòn trọng thương!”
Trong quầng sáng, Mộc đạo nhân vung mộc trượng đập loạn, hồi lâu chưa thể làm gì được Phù Tang Mộc, lúc hắn đang thu hồi mộc trượng thở dốc, mảng lớn bùn đất màu vàng dưới chân Phù Tang Mộc đột nhiên sụp đổ, một cái rễ cây già to bằng thùng nước hừng hực thiêu đốt từ trong lòng đất lao ra, hung hăng đánh một đòn ở trên ngực Mộc đạo nhân.
Ngực Mộc đạo nhân lõm xuống, thất khiếu đồng thời phun máu, chật vật lui vội về phía sau.
Cành của Phù Tang Mộc giống như quái mãng nhảy múa, hướng phía Mộc đạo nhân đập loạn một chập, đánh cho Mộc đạo nhân chật vật vạn phần, cuối cùng tế ra một món bảo tháp quầng sáng vàng bắn ra bốn phía, lúc đó mới miễn cưỡng chặn được công kích mãnh liệt của Phù Tang Mộc.
Mộc đạo nhân thở dốc một phen, nghiêm nghị hướng Phù Tang Mộc cúi đầu tạ lỗi, rất nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình—— hắn rất nghiêm túc, rất nhiệt tình tiếp tục mời Phù Tang Mộc gia nhập giáo môn nhà mình, bởi vì Phù Tang Mộc triển lãm ra hoàn toàn từ trên tiên thiên thuộc tính khắc chế đối với Mộc đạo nhân, Mộc đạo nhân hào phóng nhường ra vị trí đại giáo chủ, cam tâm tình nguyện ở vị trí nhị giáo chủ, mà Hoa đạo nhân thì hạ xuống làm tam giáo chủ.
Như Mộc đạo nhân vừa rồi nói, Phù Tang Mộc dùng bản thân chán ghét tranh chấp, toàn tâm toàn ý ở trong Thái Dương Giới lánh đời ẩn cư làm cái cớ, đã từ chối Mộc đạo nhân.
Mộc đạo nhân dây dưa hồi lâu, Phù Tang Mộc không đáp ứng yêu cầu của hắn.
Không làm sao được, Mộc đạo nhân mắt thấy Phù Tang Mộc là khăng khăng một mực không muốn rời núi, hắn chỉ có thể chật vật rời khỏi Thái Dương Giới.
Cơ Hạo cười khan lên: “Mộc đạo nhân, khó trách ngươi không cho Phù Tang tiền bối nói chuyện, thế mà, năm đó ngươi...”
Mộc đạo nhân rốt cuộc tức giận, hắn hướng phía Cơ Hạo rống lớn lên: “Cơ Hạo tiểu nhi, câm miệng!”
Bình luận truyện