Vũ Toái Hư Không
Chương 357: Bá chủ mới
- Đây không phải thi thể mà là giang sơn, ngàn dặm giang sơn của Bắc Cửu Châu!
Yến Nan Quy cười cười một cách phong lưu nho nhã. Hắn đưa một ngón tay ra, một hắc bào lão nhân từ trong Yến Hoàng vệ đội môn đi ra nhận lấy thi thể Ca Thư Ứng Long.
- Từ lão, phiền ngài mang theo thi thể Ca Thư Ứng Long đi tìm Ca Thư. Sau đó đi Vân Mông đế quốc…
Yên Thành phân phó.
- Nói cho Vân Mông đế quốc bọn họ biết, Kình Thiên chi trụ của bọn họ đã đổ sụp rồi, muốn bảo trụ ngôi vị hoàng đế thì phải nghe lời Yến Hoàng ta…Trẫm đề nghị Đại Yến hoàng triều cùng Vân Mông đế quốc kết thành liên bang. Đại Yến là chính, Vân Mông làm phụ!
- Bệ hạ yên tâm!
Hắc bào lão nhân xoay người rời đi.
- Trong một tháng lão hủ nhất định khiến cho Vân Mông đế quốc sát nhập vào đất đai của Đại Yến ta!
- Được!
Yến Nan Quy lại ngoắc một ngón tay, một đại hán mặt thẹo bước ra nhận lấy thi thể Tố Tâm.
- Điền tướng quân, yêu thú thích dùng thực lực nói chuyện. Ngươi mang theo thi thể Tố Tâm đi tìm Hoa Ti Nam!
Yến Nan Quy phân phó.
- Lúc gặp mặt đánh cho Hoa Ti Nam quỳ xuống nhận thua mới thôi. Sau đó ngươi đưa thi thể Tố Tâm ra…Nói cho Hoa Ti Nam biết yêu thú không thể sống ở thế giới loài người. Tố Tâm vừa chết, ngày tận thế của Hoang Châu yêu thú đã tới. Muốn sống sót, muốn tiếp tục sinh sống tại Cửu Châu đại lục phải dựa vào Đại Yến hoàng triều ta!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Đại hán mặt thẹo ôm quyền nói.
- Trong vòng một tháng sẽ thu lấy đất đai từ Hoang Châu đến Vân Hải thành cho bệ hạ, ngàn dặm giang sơn!
- Đi thôi!
Yến Nan Quy suy nghĩ một lát rồi đưa ra một lệnh bài.
- Yến Thành!
- Có mạt tướng!
- Ngươi cầm lệnh bài của trẫm mang theo ba vạn khinh trang bộ binh, hộ tống năm trăm quan văn bày binh bố trận tại biên giới Vân Mông đế quốc….Nếu Vân Mông đế quốc đáp ứng yêu cầu của trẫm, ngươi liền bảo vệ các quan văn tiến vào lãnh thổ Vân Mộng, lấy chính sách đồng hóa của nước ta để đồng hóa dân cư địa phương!
Hắn cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
- Nếu bọn chúng không đáp ứng thì tùy ngươi thảo phạt. Trẫm muốn mở rộng đất đai!
Nói xong không đợi Yến Thành đáp ứng, Yến Nan Quy lại đi tới trước mặt Huyền Dận.
- Huyền huynh, ngươi đều thấy rồi đó!
Hắn mỉm cười.
- Thấy rồi….
Huyền Dận có vẻ rất uể oải. Mấy năm nay hắn bị Ca Thư Ứng Long cùng Tố Tâm áp chế, thật sự không có ngày nào sống tốt cả.
Hiện giờ Ca Thư Ứng Long cùng Tố Tâm đều chết cả, ngược lại hắn càng cảm thấy nặng nề hơn…Bởi vì sau khi hai người chết lại xuất hiện một Yến Nan Quy càng khủng bố hơn!
- Huyền huynh à!
Yến Nan Quy chân thành nói.
- Ngươi có Thiên Kỵ định giang sơn, thật sự là rất mạnh. Cho dù là ta muốn thắng ngươi cũng nhất định phải trả một giá đắt. Tuy nhiên nếu không có sự tương trợ, chỉ dựa vào ngàn kỵ binh của ngươi, ngươi cho rằng có thể thống nhất đại lục sao?
Huyền Dận bị hỏi cho á khẩu không trả lời được.
- Không làm được bá chủ thì làm khai quốc Nguyên Nhung đi!
Yến Nan Quy thành khẩn nói.
- Đại Yến hoàng triều cần lực lượng của ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, hơn nữa không gây rối dân chúng…Ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, trẫm cái gì cũng có thể cấp cho ngươi…
Nói xong quỳ một gối xuống nói.
- Huyền huynh, Yến Nan Quy ta thật tâm mời, xin huynh suy nghĩ lại…Bắc Cửu Châu sắp ở trong tay ta. Chúng ta cùng chung tay đánh hạ một mảnh giang sơn. Đây thực là một chuyện tốt!
- Ai…
Trầm mặc một lúc lâu, Huyền Dận thở dài đỡ Yến Nan Quy đứng dậy, tự bản thân mình quỳ xuống.
- Mạt tướng Huyền Dận tham kiến bệ hạ!
- Tốt…
Yến Nan Quy cười to, đưa tay chỉ về Phương Bắc.
- Huyền Dận tướng quân, trẫm ban cho ngươi một đạo mệnh lệnh. Đó là đem binh đánh tới vùng đất hoang của yêu thú. Trước khi Hoa Ti Nam đáp ứng quy hàng, người đánh hạ được bao nhiêu lãnh thổ, cướp được bao nhiêu người, tất cả đều là tài sản riêng của Huyền gia. Đại Yến hoàng triều vĩnh viễn không bao giờ cướp đoạt!
Trong mắt Huyền Dận thoáng hiện lên một nét khí phách, đứng dậy nói.
- Nếu ta đem cả Bắc Cửu Châu đánh hạ thì sao?
- Vậy Bắc Cửu Châu kia đều là của ngươi…
Yến Nan Quy ngạo nghễ chỉ vào lòng mình.
- Trong lòng của trẫm, thiên hạ đâu phải chỉ một Bắc Cửu Châu nho nhỏ…
- Không hổ là Hoằng Vũ đại đế, hào khí có một không hai Cửu Châu!
Huyền Dận xoay người rời đi. Sau khi Ca Thư Ứng Long cùng Tố Tâm chết, một thống soái quân sự cực mạnh của Bắc Cửu Châu cũng ở thời khắc này toàn lực chinh chiến, vì Yến Nan Quy mà chiến!
Bắc Cửu Châu…
Đợi mọi người đi hết, Yến Nan Quy mới thở một hơi dài mãn nguyện, rồi hướng về phía mấy nữ ni cô thấp giọng nói.
- Mấy vị sư thái, nghe nói Thủy Nguyệt Vũ đã được tuyển lên trời, để là người đứng đầu Cửu Châu cho nên các ngươi mới có thể giúp hắn trấn thủ nơi này?
Các ni cô giật mình.
- Đúng vậy. Hoằng Vũ bệ hạ nói rất đúng…
- Ý của ta là Thủy Nguyệt Vũ xuất thân từ Vân La tiên mi, cho dù trở thành hoàng đế đối với vơi Nữ Oa cung cũng không có chỗ nào tốt cả…
Yến Nan Quy áy náy nói.
- À, ta là tục nhân, chỉ biết nói tới sự lợi hại của thế tục, sợ rằng đã làm bẩn lỗ tai các sư thái!
- Không có gì. Mời tiếp tục nói!
Nữ ni nói.
- Tốt lắm. Ta tiếp tục nói vậy…
Yến Nan Quy trầm ngâm nói.
- Vân La tiên phủ cùng Nữ Oa cung vốn là hai đại thần tiên môn phái từ xa xưa. Nếu Thủy Nguyệt Vũ thật sự trở thành hoàng đế chẳng phải muốn đặt Vân La tiên phủ ở trên đầu Nữ Oa cung sao? Nữ Oa cung làm sao chịu nổi!
- Ai…
Nữ ni thở dài.
- Chuyện này cũng không có cách nào thay đổi. Đây là do thượng thiên tuyển chọn…
- Không có biện pháp!
Yến Nan Quy vén vạt áo, lột ra một mảnh long lân ở đằng sau lưng. Đó là Chân Long đế khí năm đó đoạt được.
- Thỉnh vài vị sư thái xem xem. Ta có hơn phân nửa Chân Long đế khí…Nếu Nữ Oa cung tuyển ta làm đại biểu thống nhất Cửu Châu đại lục này, thượng thiên cũng sẽ không cự tuyệt chứ?
Hắn cười cười rồi nói tiếp… Hơn nữa sau khi dựa vào ta, phật môn giáo lí của Nữ Oa cung sẽ được ta coi là quốc giáo của Đại Yến hoàng triều…
Quốc giáo?
Nhóm nữ ni không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều là những phật môn đệ tử ăn chay niệm phật vài chục năm. Đối với việc Phật giáo được coi là Cửu Châu quốc giáo, lực hấp dẫn thật sự không thể chống cự!
- Hoằng Vũ bệ hạ. Sự tình lớn như vậy, bần tăng không thể làm chủ…
Nữ ni do dự rồi nói.
- Không sao. Ta sẽ mang theo vài vị sư thái đi gặp Huyền Minh cung chủ!
Yến Nan Quy nói tiếp.
- Tuy nhiên ta còn một chút việc riêng cần phải giải quyết. Ba ngày sau chúng ta sẽ khởi hành được chứ?
Nhóm nữ ni nhìn nhìn nhau, gật đầu…
- A di đà phật!
Trên thế giới còn có một loại người như vậy. Người khác còn đang ở thời điểm sống chết, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã tìm ra địa phương yếu hại. Sau đó vừa ra tay chính là sấm vang chớp giật, cướp lấy chỗ tốt nhất, giống như Yến Nan Quy vậy.
Trầm Côn còn đang trầm luân ở Xã Tắc Sơn Hà Đồ. Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng đều lo lắng chờ đợi hắn. Còn Ca Thư Ứng Long và Tố Tâm đã trở thành lịch sử….Chỉ có Yến Nan Quy đem Bắc Cửu Châu thu vào trong túi. Đại Yến hoàng triều đã mở rộng bờ cõi đất đai tới mấy vạn dặm.
Hơn nữa sau khi an bài thuộc hạ đi khuất phục hai đại đế quốc, Yến Nan Quy lại giơ cao hắc vụ, biến mất ở một góc điện thờ…
Không ai biết hắn còn ai bài gì sau đó. Yến Nan Quy đi rồi, chỉ còn lại ba lão ni cô nhìn nhau. Trong đó một người đã quay lại Nữ Oa cung báo tin tức. Hai người còn lại đi tìm ở xung quanh.
- Huyền Tâm sư muội đây sao?
- Lần cuối cùng ta gặp nàng, nàng nói là đi phát động Xã Tắc Sơn Hà Đô. Có thể phát động Xã Tắc Sơn Hà Đồ hẳn là phải ở tầng thứ bảy chứ…Nhưng mà nàng lại không ở nơi này!
Hai nữ ni tìm kiếm từ tầng thứ nhất đến tầng thứ sáu, cuối cùng đi tới tầng thứ bảy.
- Tiêu thí chủ!
Không thấy bóng dáng Huyền Tâm, nữ ni vội hỏi Tiêu Khinh Hoàng.
- Tiêu thí chủ có từng gặp qua sư muội bần ni?
- Là Huyền Tâm?
Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng đều sửng sốt nhìn nhau. Vừa rồi rõ ràng Huyền Tâm còn ở chỗ này. Nhưng nửa giây sau như thế nào lại không thấy tăm hơi đâu cả?
Lúc này Bạch Khỏi cũng đã đánh giết đi ra. Hắn nhìn quanh một cái, phát hiện Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng cũng đã đi ra rồi, ảm đạm cười nói.
- Tâm ma có chút khó giải quyết…Ha ha, làm chậm trễ một chút thời gian!
Có thể nói rằng mọi người tương đối thoải mái, chỉ có Bạch Khởi là một chọi ba. Hơn nữa so với hai người khác chỉ chậm hơn một chút, điều này đủ nói lên thực lực của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tuy nhiên Trầm Ưng cũng không có rảnh mà đi quản tới Bạch Khởi. Đợi vài phút còn không thấy Trầm Côn đi ra, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng.
- Lão tặc ni!
Hắn nhanh như tia chớp đi tới sau lưng một nữ ni, lạnh lùng nói.
- Lập tức hủy bỏ Xã Tắc Sơn Hà Đồ, để đại ca của ta đi ra!
- A di đà phật!
Nữ ni chậm rãi lắc đầu.
- Một khi Xã Tắc Sơn Hà Đồ mở ra, trừ phi chính các ngươi tự bản thân mình chém giết mà trở ra, bằng không không ai có thể cứu các ngươi….
- Ít nói những lời nhảm nhí này đi!
Trầm Ưng làm sao chấp nhận kẻ địch ra vẻ ta đây như vậy, làm bộ muốn động thủ giết người nhưng Tiêu Khinh Hoàng đứng ở bên cạnh bèn khoát tay nói.
- Tiểu huynh đệ yên tâm, đừng vội nóng nảy. Các nàng nói không có sai. Xã Tắc Sơn Hà Đồ là pháp khí thượng giới. Cho dù là Huyền Minh của Nữ Oa cung cũng không thể tùy ý dừng lại…
Tiếp theo hắn an ủi.
- Ta đã thấy thực lực của đại ca ngươi. Bằng vào bản lĩnh của hắn, cho dù không thể chống lại tâm ma cùng Hoàng Kim thần tộc cũng có thể thuận lợi trở ra….Chờ một chút đi!
Nghĩ lại tình hình Trầm Côn cùng Cửu Diện Thần Thú đối kháng lúc trước, Trầm Côn thoáng yên tâm hơn. Đúng lúc này một nữ ni đột nhiên kêu lên.
- Sư tỷ, Huyền Tâm sư muội không có ở trong này, chẳng lẽ là tiến vào trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ…
- Không có khả năng. Huyền Tâm sẽ không ngu ngốc như vậy!
Nữ ni lớn tuổi lắc đầu, nhưng ngữ khí lại có chút không tự tin. Nàng nhìn lại tầng thứ bảy, lại nhìn Xã Tắc Sơn Hà Đồ, chần chừ một chút rồi nói.
- Huyền Tâm sư muội sẽ không đi vào đó chứ? A di đà phật, nàng đã phát động Chân Ma sao?
- Đó là cái gì?
Trầm Ưng không nghe rõ, lớn tiếng quát hỏi.
- Vị thí chủ này, sự tình rất nghiêm trọng, chúng ta tạm thời buông bỏ ân oán, nghe bần ni nói rõ ràng!
Nữ ni chán nản niệm phật hiệu rồi giải thích:
- Trước tiên thí chủ nói cho bần ni biết người ở trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ gặp phải tâm ma như thế nào?
Đối thủ của Trầm Ưng là Ca Thư Ứng Long, hắn không có gặp phải tâm ma nên đưa mắt nhìn về phía Tiêu Khinh Hoàng.
Tiêu Khinh Hoàng nói.
- Ta gặp phải tâm ma biến ảo thành một vị người bạn tri giao của ta năm đó…Ngày xưa ta cùng hắn cầm tiêu hợp tấu, tâm ma liền hóa thành bộ dáng của hắn, lúc cùng ta đánh đàn thổi tiêu thì đột nhiên ra tay. May là ta nghe thấy sát khi trong tiếng đàn của hắn nên mới nhịn đau giết hắn!
Bạch Khởi cũng nói ra kinh nghiệm của mình. Hắn gặp phải ba cái tâm ma. Một cái là người cùng hắn kết nghĩa kim lan, Tần Vương. Một người là tân hoàng đế bức tử hắn. Còn tâm ma còn lại chính là Thống soái Triệu Quát của 40 vạn Triệu quân bị hắn chôn sống kia.
Một là huynh đệ không thể giết. Một là quân vương không thể giết. Còn một cái tâm ma làm cho Bạch Khởi nhớ lại 40 vạn oan hồn chết trong tay mình, làm lòng hắn áy náy không đành lòng giết…
Yến Nan Quy cười cười một cách phong lưu nho nhã. Hắn đưa một ngón tay ra, một hắc bào lão nhân từ trong Yến Hoàng vệ đội môn đi ra nhận lấy thi thể Ca Thư Ứng Long.
- Từ lão, phiền ngài mang theo thi thể Ca Thư Ứng Long đi tìm Ca Thư. Sau đó đi Vân Mông đế quốc…
Yên Thành phân phó.
- Nói cho Vân Mông đế quốc bọn họ biết, Kình Thiên chi trụ của bọn họ đã đổ sụp rồi, muốn bảo trụ ngôi vị hoàng đế thì phải nghe lời Yến Hoàng ta…Trẫm đề nghị Đại Yến hoàng triều cùng Vân Mông đế quốc kết thành liên bang. Đại Yến là chính, Vân Mông làm phụ!
- Bệ hạ yên tâm!
Hắc bào lão nhân xoay người rời đi.
- Trong một tháng lão hủ nhất định khiến cho Vân Mông đế quốc sát nhập vào đất đai của Đại Yến ta!
- Được!
Yến Nan Quy lại ngoắc một ngón tay, một đại hán mặt thẹo bước ra nhận lấy thi thể Tố Tâm.
- Điền tướng quân, yêu thú thích dùng thực lực nói chuyện. Ngươi mang theo thi thể Tố Tâm đi tìm Hoa Ti Nam!
Yến Nan Quy phân phó.
- Lúc gặp mặt đánh cho Hoa Ti Nam quỳ xuống nhận thua mới thôi. Sau đó ngươi đưa thi thể Tố Tâm ra…Nói cho Hoa Ti Nam biết yêu thú không thể sống ở thế giới loài người. Tố Tâm vừa chết, ngày tận thế của Hoang Châu yêu thú đã tới. Muốn sống sót, muốn tiếp tục sinh sống tại Cửu Châu đại lục phải dựa vào Đại Yến hoàng triều ta!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Đại hán mặt thẹo ôm quyền nói.
- Trong vòng một tháng sẽ thu lấy đất đai từ Hoang Châu đến Vân Hải thành cho bệ hạ, ngàn dặm giang sơn!
- Đi thôi!
Yến Nan Quy suy nghĩ một lát rồi đưa ra một lệnh bài.
- Yến Thành!
- Có mạt tướng!
- Ngươi cầm lệnh bài của trẫm mang theo ba vạn khinh trang bộ binh, hộ tống năm trăm quan văn bày binh bố trận tại biên giới Vân Mông đế quốc….Nếu Vân Mông đế quốc đáp ứng yêu cầu của trẫm, ngươi liền bảo vệ các quan văn tiến vào lãnh thổ Vân Mộng, lấy chính sách đồng hóa của nước ta để đồng hóa dân cư địa phương!
Hắn cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
- Nếu bọn chúng không đáp ứng thì tùy ngươi thảo phạt. Trẫm muốn mở rộng đất đai!
Nói xong không đợi Yến Thành đáp ứng, Yến Nan Quy lại đi tới trước mặt Huyền Dận.
- Huyền huynh, ngươi đều thấy rồi đó!
Hắn mỉm cười.
- Thấy rồi….
Huyền Dận có vẻ rất uể oải. Mấy năm nay hắn bị Ca Thư Ứng Long cùng Tố Tâm áp chế, thật sự không có ngày nào sống tốt cả.
Hiện giờ Ca Thư Ứng Long cùng Tố Tâm đều chết cả, ngược lại hắn càng cảm thấy nặng nề hơn…Bởi vì sau khi hai người chết lại xuất hiện một Yến Nan Quy càng khủng bố hơn!
- Huyền huynh à!
Yến Nan Quy chân thành nói.
- Ngươi có Thiên Kỵ định giang sơn, thật sự là rất mạnh. Cho dù là ta muốn thắng ngươi cũng nhất định phải trả một giá đắt. Tuy nhiên nếu không có sự tương trợ, chỉ dựa vào ngàn kỵ binh của ngươi, ngươi cho rằng có thể thống nhất đại lục sao?
Huyền Dận bị hỏi cho á khẩu không trả lời được.
- Không làm được bá chủ thì làm khai quốc Nguyên Nhung đi!
Yến Nan Quy thành khẩn nói.
- Đại Yến hoàng triều cần lực lượng của ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, hơn nữa không gây rối dân chúng…Ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, trẫm cái gì cũng có thể cấp cho ngươi…
Nói xong quỳ một gối xuống nói.
- Huyền huynh, Yến Nan Quy ta thật tâm mời, xin huynh suy nghĩ lại…Bắc Cửu Châu sắp ở trong tay ta. Chúng ta cùng chung tay đánh hạ một mảnh giang sơn. Đây thực là một chuyện tốt!
- Ai…
Trầm mặc một lúc lâu, Huyền Dận thở dài đỡ Yến Nan Quy đứng dậy, tự bản thân mình quỳ xuống.
- Mạt tướng Huyền Dận tham kiến bệ hạ!
- Tốt…
Yến Nan Quy cười to, đưa tay chỉ về Phương Bắc.
- Huyền Dận tướng quân, trẫm ban cho ngươi một đạo mệnh lệnh. Đó là đem binh đánh tới vùng đất hoang của yêu thú. Trước khi Hoa Ti Nam đáp ứng quy hàng, người đánh hạ được bao nhiêu lãnh thổ, cướp được bao nhiêu người, tất cả đều là tài sản riêng của Huyền gia. Đại Yến hoàng triều vĩnh viễn không bao giờ cướp đoạt!
Trong mắt Huyền Dận thoáng hiện lên một nét khí phách, đứng dậy nói.
- Nếu ta đem cả Bắc Cửu Châu đánh hạ thì sao?
- Vậy Bắc Cửu Châu kia đều là của ngươi…
Yến Nan Quy ngạo nghễ chỉ vào lòng mình.
- Trong lòng của trẫm, thiên hạ đâu phải chỉ một Bắc Cửu Châu nho nhỏ…
- Không hổ là Hoằng Vũ đại đế, hào khí có một không hai Cửu Châu!
Huyền Dận xoay người rời đi. Sau khi Ca Thư Ứng Long cùng Tố Tâm chết, một thống soái quân sự cực mạnh của Bắc Cửu Châu cũng ở thời khắc này toàn lực chinh chiến, vì Yến Nan Quy mà chiến!
Bắc Cửu Châu…
Đợi mọi người đi hết, Yến Nan Quy mới thở một hơi dài mãn nguyện, rồi hướng về phía mấy nữ ni cô thấp giọng nói.
- Mấy vị sư thái, nghe nói Thủy Nguyệt Vũ đã được tuyển lên trời, để là người đứng đầu Cửu Châu cho nên các ngươi mới có thể giúp hắn trấn thủ nơi này?
Các ni cô giật mình.
- Đúng vậy. Hoằng Vũ bệ hạ nói rất đúng…
- Ý của ta là Thủy Nguyệt Vũ xuất thân từ Vân La tiên mi, cho dù trở thành hoàng đế đối với vơi Nữ Oa cung cũng không có chỗ nào tốt cả…
Yến Nan Quy áy náy nói.
- À, ta là tục nhân, chỉ biết nói tới sự lợi hại của thế tục, sợ rằng đã làm bẩn lỗ tai các sư thái!
- Không có gì. Mời tiếp tục nói!
Nữ ni nói.
- Tốt lắm. Ta tiếp tục nói vậy…
Yến Nan Quy trầm ngâm nói.
- Vân La tiên phủ cùng Nữ Oa cung vốn là hai đại thần tiên môn phái từ xa xưa. Nếu Thủy Nguyệt Vũ thật sự trở thành hoàng đế chẳng phải muốn đặt Vân La tiên phủ ở trên đầu Nữ Oa cung sao? Nữ Oa cung làm sao chịu nổi!
- Ai…
Nữ ni thở dài.
- Chuyện này cũng không có cách nào thay đổi. Đây là do thượng thiên tuyển chọn…
- Không có biện pháp!
Yến Nan Quy vén vạt áo, lột ra một mảnh long lân ở đằng sau lưng. Đó là Chân Long đế khí năm đó đoạt được.
- Thỉnh vài vị sư thái xem xem. Ta có hơn phân nửa Chân Long đế khí…Nếu Nữ Oa cung tuyển ta làm đại biểu thống nhất Cửu Châu đại lục này, thượng thiên cũng sẽ không cự tuyệt chứ?
Hắn cười cười rồi nói tiếp… Hơn nữa sau khi dựa vào ta, phật môn giáo lí của Nữ Oa cung sẽ được ta coi là quốc giáo của Đại Yến hoàng triều…
Quốc giáo?
Nhóm nữ ni không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều là những phật môn đệ tử ăn chay niệm phật vài chục năm. Đối với việc Phật giáo được coi là Cửu Châu quốc giáo, lực hấp dẫn thật sự không thể chống cự!
- Hoằng Vũ bệ hạ. Sự tình lớn như vậy, bần tăng không thể làm chủ…
Nữ ni do dự rồi nói.
- Không sao. Ta sẽ mang theo vài vị sư thái đi gặp Huyền Minh cung chủ!
Yến Nan Quy nói tiếp.
- Tuy nhiên ta còn một chút việc riêng cần phải giải quyết. Ba ngày sau chúng ta sẽ khởi hành được chứ?
Nhóm nữ ni nhìn nhìn nhau, gật đầu…
- A di đà phật!
Trên thế giới còn có một loại người như vậy. Người khác còn đang ở thời điểm sống chết, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã tìm ra địa phương yếu hại. Sau đó vừa ra tay chính là sấm vang chớp giật, cướp lấy chỗ tốt nhất, giống như Yến Nan Quy vậy.
Trầm Côn còn đang trầm luân ở Xã Tắc Sơn Hà Đồ. Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng đều lo lắng chờ đợi hắn. Còn Ca Thư Ứng Long và Tố Tâm đã trở thành lịch sử….Chỉ có Yến Nan Quy đem Bắc Cửu Châu thu vào trong túi. Đại Yến hoàng triều đã mở rộng bờ cõi đất đai tới mấy vạn dặm.
Hơn nữa sau khi an bài thuộc hạ đi khuất phục hai đại đế quốc, Yến Nan Quy lại giơ cao hắc vụ, biến mất ở một góc điện thờ…
Không ai biết hắn còn ai bài gì sau đó. Yến Nan Quy đi rồi, chỉ còn lại ba lão ni cô nhìn nhau. Trong đó một người đã quay lại Nữ Oa cung báo tin tức. Hai người còn lại đi tìm ở xung quanh.
- Huyền Tâm sư muội đây sao?
- Lần cuối cùng ta gặp nàng, nàng nói là đi phát động Xã Tắc Sơn Hà Đô. Có thể phát động Xã Tắc Sơn Hà Đồ hẳn là phải ở tầng thứ bảy chứ…Nhưng mà nàng lại không ở nơi này!
Hai nữ ni tìm kiếm từ tầng thứ nhất đến tầng thứ sáu, cuối cùng đi tới tầng thứ bảy.
- Tiêu thí chủ!
Không thấy bóng dáng Huyền Tâm, nữ ni vội hỏi Tiêu Khinh Hoàng.
- Tiêu thí chủ có từng gặp qua sư muội bần ni?
- Là Huyền Tâm?
Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng đều sửng sốt nhìn nhau. Vừa rồi rõ ràng Huyền Tâm còn ở chỗ này. Nhưng nửa giây sau như thế nào lại không thấy tăm hơi đâu cả?
Lúc này Bạch Khỏi cũng đã đánh giết đi ra. Hắn nhìn quanh một cái, phát hiện Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng cũng đã đi ra rồi, ảm đạm cười nói.
- Tâm ma có chút khó giải quyết…Ha ha, làm chậm trễ một chút thời gian!
Có thể nói rằng mọi người tương đối thoải mái, chỉ có Bạch Khởi là một chọi ba. Hơn nữa so với hai người khác chỉ chậm hơn một chút, điều này đủ nói lên thực lực của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tuy nhiên Trầm Ưng cũng không có rảnh mà đi quản tới Bạch Khởi. Đợi vài phút còn không thấy Trầm Côn đi ra, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng.
- Lão tặc ni!
Hắn nhanh như tia chớp đi tới sau lưng một nữ ni, lạnh lùng nói.
- Lập tức hủy bỏ Xã Tắc Sơn Hà Đồ, để đại ca của ta đi ra!
- A di đà phật!
Nữ ni chậm rãi lắc đầu.
- Một khi Xã Tắc Sơn Hà Đồ mở ra, trừ phi chính các ngươi tự bản thân mình chém giết mà trở ra, bằng không không ai có thể cứu các ngươi….
- Ít nói những lời nhảm nhí này đi!
Trầm Ưng làm sao chấp nhận kẻ địch ra vẻ ta đây như vậy, làm bộ muốn động thủ giết người nhưng Tiêu Khinh Hoàng đứng ở bên cạnh bèn khoát tay nói.
- Tiểu huynh đệ yên tâm, đừng vội nóng nảy. Các nàng nói không có sai. Xã Tắc Sơn Hà Đồ là pháp khí thượng giới. Cho dù là Huyền Minh của Nữ Oa cung cũng không thể tùy ý dừng lại…
Tiếp theo hắn an ủi.
- Ta đã thấy thực lực của đại ca ngươi. Bằng vào bản lĩnh của hắn, cho dù không thể chống lại tâm ma cùng Hoàng Kim thần tộc cũng có thể thuận lợi trở ra….Chờ một chút đi!
Nghĩ lại tình hình Trầm Côn cùng Cửu Diện Thần Thú đối kháng lúc trước, Trầm Côn thoáng yên tâm hơn. Đúng lúc này một nữ ni đột nhiên kêu lên.
- Sư tỷ, Huyền Tâm sư muội không có ở trong này, chẳng lẽ là tiến vào trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ…
- Không có khả năng. Huyền Tâm sẽ không ngu ngốc như vậy!
Nữ ni lớn tuổi lắc đầu, nhưng ngữ khí lại có chút không tự tin. Nàng nhìn lại tầng thứ bảy, lại nhìn Xã Tắc Sơn Hà Đồ, chần chừ một chút rồi nói.
- Huyền Tâm sư muội sẽ không đi vào đó chứ? A di đà phật, nàng đã phát động Chân Ma sao?
- Đó là cái gì?
Trầm Ưng không nghe rõ, lớn tiếng quát hỏi.
- Vị thí chủ này, sự tình rất nghiêm trọng, chúng ta tạm thời buông bỏ ân oán, nghe bần ni nói rõ ràng!
Nữ ni chán nản niệm phật hiệu rồi giải thích:
- Trước tiên thí chủ nói cho bần ni biết người ở trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ gặp phải tâm ma như thế nào?
Đối thủ của Trầm Ưng là Ca Thư Ứng Long, hắn không có gặp phải tâm ma nên đưa mắt nhìn về phía Tiêu Khinh Hoàng.
Tiêu Khinh Hoàng nói.
- Ta gặp phải tâm ma biến ảo thành một vị người bạn tri giao của ta năm đó…Ngày xưa ta cùng hắn cầm tiêu hợp tấu, tâm ma liền hóa thành bộ dáng của hắn, lúc cùng ta đánh đàn thổi tiêu thì đột nhiên ra tay. May là ta nghe thấy sát khi trong tiếng đàn của hắn nên mới nhịn đau giết hắn!
Bạch Khởi cũng nói ra kinh nghiệm của mình. Hắn gặp phải ba cái tâm ma. Một cái là người cùng hắn kết nghĩa kim lan, Tần Vương. Một người là tân hoàng đế bức tử hắn. Còn tâm ma còn lại chính là Thống soái Triệu Quát của 40 vạn Triệu quân bị hắn chôn sống kia.
Một là huynh đệ không thể giết. Một là quân vương không thể giết. Còn một cái tâm ma làm cho Bạch Khởi nhớ lại 40 vạn oan hồn chết trong tay mình, làm lòng hắn áy náy không đành lòng giết…
Bình luận truyện