Vũ Vương
Chương 250: Linh Ảnh Châu
Giờ khắc này, ba người mặc dù cũng như Yến Trăn, đều là Địa Cực đệ tử của Vô Cực Thiên Tông, nhưng đã hoàn toàn mất đi quyết tâm và dũng khí chống lại Mộ Hàn.
Mộ Hàn khinh thường bĩu môi, căn bản không hoạt động bước chân, hồng, bạch, kim ba đạo quang mang liền lao ra khỏi mi tâm, phân biệt bắn tới ba người đang chạy thục mạng.
Phanh!
Động Huyền Thiên Hồn Đài rất nhanh liền đuổi theo tên đệ tử Vô Cực Thiên Tông hơi rơi lại phía sau, ngọn núi khổng lồ như sụp xuống như ầm ầm từ trên cao rơi xuống dưới. Nam tử trẻ tuổi kia thậm chí ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, liền trực tiếp bị Động Huyền Thiên Hồn Đài đập xuống lòng đất, hóa thành một cục thịt bánh.
Phát giác được động tĩnh ở phía sau, hai người phía trước kinh hãi gần chết, tốc độ chạy trốn không tăng còn giảm.
- Mộ Hàn, ngươi chết không yên lành!
- Ngươi dám giết chúng ta, Cung Hạo sư huynh tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hai người lời còn chưa dứt, người nọ bên trái đã bị lưu kim xuyên thủng lồng ngực, tên đệ tử Vô Cực Thiên Tông phía bên phải lại bị khô lâu đạo khí trường đao vung vẩy chém thành hai nửa.
- Cung Hạo?
Mộ Hàn nhíu mày, thân ảnh khẽ nhúc nhích, liền tới giữa hai người, song chưởng phân biệt đặt trên đỉnh đầu bọn hắn, hấp phệ lấy Tâm Cung vẫn chưa tiêu tán.
Là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, lại ở cùng bốn người Lăng Nghị nhiều ngày như vậy, Mộ Hàn đương nhiên đã nghe qua cái tên Cung Hạo này. Trong tất cả Thiên Cực đệ tử của Vô Cực Thiên Tông, thực lực Cung Hạo tuyệt đối có thể xếp vào Top 3, nghe nói đã là Mệnh Tuyền thất trọng thiên, cảnh giới tương đương với Tiêu Tố.
Chỉ là khiến Mộ Hàn nghi hoặc chính là, mình và Cung Hạo kia hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào, chớ nói chi tới đắc tội hắn rồi, Nhưng hắn rõ ràng lại điều động một tu sĩ Huyền Thai lục trọng thiên chuyên môn đến chặn giết mình?
Bất quá giờ vẫn chưa biết rõ tình huống thế nào, chỉ dựa vào một câu người nọ hô, cũng không thể hoàn toàn kết luận Cung Hạo chính là người đứng sau màn. Trong tâm niệm, Mộ Hàn chỉ đầu liên tục búng ra, mấy đạo pháp lực rơi vào trên thân thể bọn người Yến Trăn, dấy lên lửa khói hừng hực, trong thời gian ngắn liền đốt sạch bọn hắn.
BA~! BA~! BA~. . .
Bỗng dưng, vài tiếng vỗ tay thanh thúy lọt vào tai, Mộ Hàn trong lòng lộp bộp nhảy dựng, vội vàng theo tiếng nhìn lại, đã thấy một nữ tử trẻ tuổi lượn lờ đi ra, người nọ một bộ áo bào xanh, khuôn mặt thanh lệ, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn như tuyết, óng ánh nhuận như ngọc, thình lình chính là Cơ Vân Yên.
- Là ngươi!
Mộ Hàn đáy mắt xẹt qua một vòng lãnh ý.
Trên mặt Cơ Vân Yên hiện lên một tia vui vẻ mỉa mai:
- Mộ Hàn, không nghĩ tới mới chỉ qua một thời gian, thực lực của ngươi đã tăng lên đến mức này, ngay cả Yến Trăn ‘ Huyền Thai lục trọng thiên ’ cũng bị ngươi đánh chết, rơi vào kết quả như vậy. Bất quá, vừa rồi thật là một trò hay đặc sắc.
- Không biết tiết mục đồng môn tàn sát này truyền đến Vô Cực Thiên Tông, sẽ có kết quả nào đây?
Cơ Vân Yên dáng người thướt tha, chân thành tơi s gần Mộ Hàn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra vẻ trêu tức, tay phải trắng nõn thì hơi hơi nâng lên, một khỏa ngọc châu lớn chừng ngón cái lượn lờ trên ngón tay nàng. Ngọc châu kia tuy nhỏ, bên trong lại khắc đầy đạo vân rậm rạp, liên tục không ngừng tràn ra quang mang tuyết trắng .
Linh Ảnh Châu?
Mộ Hàn ánh mắt ngưng lại, hai mắt chăm chú nhìn khỏa ngọc châu trên tay Cơ Vân Yên, đột nhiên thấp hô ra tiếng. Cái gọi là Linh Ảnh Châu, cũng là một loại trung phẩm đạo khí, nó cũng không khác lắm với camera ở kiếp trước của Mộ Hàn, nhưng lại lợi dụng đạo vân chi lực để bảo tồn hình ảnh lại bên trong.
Bất quá, thời gian hình ảnh ghi được dài nhất không cao hơn 10 phút, thời gian bảo tồn nhiều nhất cũng chỉ một tháng, hơn nữa thời gian càng dài, hình ảnh liền càng mơ hồ, không thể đánh đồng với loại sản phẩm khoa học kỹ thuật như camera được, nhưng ở Thái Huyền Thiên Vực, có thể xuất hiện đạo khí như vậy, lại phi thường thần kỳ.
- Không sai.
Cơ Vân Yên tựa hồ cực kỳ thoải mái, lại cười khanh khách lên.
Mộ Hàn trầm giọng nói:
- Cơ Vân Yên, xem ra ngươi đã sớm có dự mưu, vậy mà sớm ẩn núp chỗ này, thậm chí ngay cả ‘ Linh Ảnh Châu ’ cũng chuẩn bị xong, để bảo tồn lại hình ảnh ta đánh chết bọn người Yến Trăn. Bất quá, ngươi vốn hận không thể giết ta cho thống khoái, giờ lại làm ra cái này uy hiếp ta, đây chính là cởi quần đánh rắm, vẽ vời cho thêm chuyện. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào ‘ Linh Ảnh Châu ’này là có thể khiến ta thúc thủ chịu trói sao?
Không nghĩ tới Mộ Hàn nói đến phần sau, lại lộ ra một câu thô lỗ như vậy, Cơ Vân Yên sắc mặt đỏ hồng, như có chút thẹn quá hoá giận, nhưng ngay sau đó lại cười mỉm nói:
- Mộ Hàn, ta quả thực phi thường muốn giết ngươi. Bất quá, lần này ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi giao ra ‘ Động Huyền Thiên Hồn Đài ’ và ‘ Thiên Hồn Quả ’, ta chẳng những có thể trả ‘ Linh Ảnh Châu ’ này lại cho ngươi, mà còn có thể thả ngươi rời khỏi ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ nữa.
Mộ Hàn trầm tư một lát, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Chỉ cần xuất ra ‘ Động Huyền Thiên Hồn Đài ’ và ‘ Thiên Hồn Quả ’ liền có được ‘ Linh Ảnh Châu ’, miễn cho chuyện sát hại đồng môn bị truyền lại tông phái, lại có thể giữ được tánh mạng, điều kiện trao đổi hậu đãi như vậy, xem ra ta không đáp ứng cũng không được.
- Ngươi hiểu rõ là tốt rồi!
Cơ Vân Yên nhìn chằm chằm Mộ Hàn, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia vui vẻ không dễ dàng phát giác.
Nhưng mà, vừa lúc đó, sắc mặt Mộ Hàn lại nhiều ra một tia đùa cợt, cười híp mắt nói:
- Cơ Vân Yên, đầu của ngươi không phải là bị lừa đá rồi chứ?
- Cái gì, ngươi dám mắng ta?
Khuôn mặt đẹp vui vẻ của Cơ Vân Yên lập tức âm trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Mộ Hàn coi như không không thấy khuôn mặt thối kia của nàng, cười nhạo nói:
- Sau khi ta giao ra ‘ Động Huyền Thiên Hồn Đài ’ và ‘ Thiên Hồn Quả ’, ngươi có lẽ thật sự sẽ cho ta ‘ Linh Ảnh Châu ’, cũng sẽ bỏ qua để ta rời khỏi đây. Bất quá, chỉ sợ ta vừa ra khỏi tầng hai ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ này thì cao thủ của Bắc Hải Lê Tộc đã ở ngay tầng một đợi ta rồi!
- Ân?
Trên mặt Cơ Vân Yên lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, chợt lại cười tươi như hoa nói:
- Bắc Hải Lê Tộc? Ngươi nói đùa rồi, Bắc Hải Lê Tộc đợi ngươi làm gì, hẳn là ngươi từng đắc tội bọn hắn sao?
- Được rồi, Cơ Vân Yên, chớ có đóng kịch trước mặt ta nữa.
Mộ Hàn không có hứng thú tiếp tục giả câm điếc với nàng nữa, cười lạnh nói:
- Đừng nói ngươi không biết đệ tử Vũ Long Thiên Tông Lê Đồng bị ta giết chết xuất thân tử Bắc Hải Lê Tộc đấy chứ?
Mộ Hàn có thể biết chuyện này, còn phải nhờ tới mấy ngày trước trong lúc vô tình cứu được Hề Thuận.
Mộ Hàn khinh thường bĩu môi, căn bản không hoạt động bước chân, hồng, bạch, kim ba đạo quang mang liền lao ra khỏi mi tâm, phân biệt bắn tới ba người đang chạy thục mạng.
Phanh!
Động Huyền Thiên Hồn Đài rất nhanh liền đuổi theo tên đệ tử Vô Cực Thiên Tông hơi rơi lại phía sau, ngọn núi khổng lồ như sụp xuống như ầm ầm từ trên cao rơi xuống dưới. Nam tử trẻ tuổi kia thậm chí ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, liền trực tiếp bị Động Huyền Thiên Hồn Đài đập xuống lòng đất, hóa thành một cục thịt bánh.
Phát giác được động tĩnh ở phía sau, hai người phía trước kinh hãi gần chết, tốc độ chạy trốn không tăng còn giảm.
- Mộ Hàn, ngươi chết không yên lành!
- Ngươi dám giết chúng ta, Cung Hạo sư huynh tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hai người lời còn chưa dứt, người nọ bên trái đã bị lưu kim xuyên thủng lồng ngực, tên đệ tử Vô Cực Thiên Tông phía bên phải lại bị khô lâu đạo khí trường đao vung vẩy chém thành hai nửa.
- Cung Hạo?
Mộ Hàn nhíu mày, thân ảnh khẽ nhúc nhích, liền tới giữa hai người, song chưởng phân biệt đặt trên đỉnh đầu bọn hắn, hấp phệ lấy Tâm Cung vẫn chưa tiêu tán.
Là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, lại ở cùng bốn người Lăng Nghị nhiều ngày như vậy, Mộ Hàn đương nhiên đã nghe qua cái tên Cung Hạo này. Trong tất cả Thiên Cực đệ tử của Vô Cực Thiên Tông, thực lực Cung Hạo tuyệt đối có thể xếp vào Top 3, nghe nói đã là Mệnh Tuyền thất trọng thiên, cảnh giới tương đương với Tiêu Tố.
Chỉ là khiến Mộ Hàn nghi hoặc chính là, mình và Cung Hạo kia hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào, chớ nói chi tới đắc tội hắn rồi, Nhưng hắn rõ ràng lại điều động một tu sĩ Huyền Thai lục trọng thiên chuyên môn đến chặn giết mình?
Bất quá giờ vẫn chưa biết rõ tình huống thế nào, chỉ dựa vào một câu người nọ hô, cũng không thể hoàn toàn kết luận Cung Hạo chính là người đứng sau màn. Trong tâm niệm, Mộ Hàn chỉ đầu liên tục búng ra, mấy đạo pháp lực rơi vào trên thân thể bọn người Yến Trăn, dấy lên lửa khói hừng hực, trong thời gian ngắn liền đốt sạch bọn hắn.
BA~! BA~! BA~. . .
Bỗng dưng, vài tiếng vỗ tay thanh thúy lọt vào tai, Mộ Hàn trong lòng lộp bộp nhảy dựng, vội vàng theo tiếng nhìn lại, đã thấy một nữ tử trẻ tuổi lượn lờ đi ra, người nọ một bộ áo bào xanh, khuôn mặt thanh lệ, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn như tuyết, óng ánh nhuận như ngọc, thình lình chính là Cơ Vân Yên.
- Là ngươi!
Mộ Hàn đáy mắt xẹt qua một vòng lãnh ý.
Trên mặt Cơ Vân Yên hiện lên một tia vui vẻ mỉa mai:
- Mộ Hàn, không nghĩ tới mới chỉ qua một thời gian, thực lực của ngươi đã tăng lên đến mức này, ngay cả Yến Trăn ‘ Huyền Thai lục trọng thiên ’ cũng bị ngươi đánh chết, rơi vào kết quả như vậy. Bất quá, vừa rồi thật là một trò hay đặc sắc.
- Không biết tiết mục đồng môn tàn sát này truyền đến Vô Cực Thiên Tông, sẽ có kết quả nào đây?
Cơ Vân Yên dáng người thướt tha, chân thành tơi s gần Mộ Hàn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra vẻ trêu tức, tay phải trắng nõn thì hơi hơi nâng lên, một khỏa ngọc châu lớn chừng ngón cái lượn lờ trên ngón tay nàng. Ngọc châu kia tuy nhỏ, bên trong lại khắc đầy đạo vân rậm rạp, liên tục không ngừng tràn ra quang mang tuyết trắng .
Linh Ảnh Châu?
Mộ Hàn ánh mắt ngưng lại, hai mắt chăm chú nhìn khỏa ngọc châu trên tay Cơ Vân Yên, đột nhiên thấp hô ra tiếng. Cái gọi là Linh Ảnh Châu, cũng là một loại trung phẩm đạo khí, nó cũng không khác lắm với camera ở kiếp trước của Mộ Hàn, nhưng lại lợi dụng đạo vân chi lực để bảo tồn hình ảnh lại bên trong.
Bất quá, thời gian hình ảnh ghi được dài nhất không cao hơn 10 phút, thời gian bảo tồn nhiều nhất cũng chỉ một tháng, hơn nữa thời gian càng dài, hình ảnh liền càng mơ hồ, không thể đánh đồng với loại sản phẩm khoa học kỹ thuật như camera được, nhưng ở Thái Huyền Thiên Vực, có thể xuất hiện đạo khí như vậy, lại phi thường thần kỳ.
- Không sai.
Cơ Vân Yên tựa hồ cực kỳ thoải mái, lại cười khanh khách lên.
Mộ Hàn trầm giọng nói:
- Cơ Vân Yên, xem ra ngươi đã sớm có dự mưu, vậy mà sớm ẩn núp chỗ này, thậm chí ngay cả ‘ Linh Ảnh Châu ’ cũng chuẩn bị xong, để bảo tồn lại hình ảnh ta đánh chết bọn người Yến Trăn. Bất quá, ngươi vốn hận không thể giết ta cho thống khoái, giờ lại làm ra cái này uy hiếp ta, đây chính là cởi quần đánh rắm, vẽ vời cho thêm chuyện. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào ‘ Linh Ảnh Châu ’này là có thể khiến ta thúc thủ chịu trói sao?
Không nghĩ tới Mộ Hàn nói đến phần sau, lại lộ ra một câu thô lỗ như vậy, Cơ Vân Yên sắc mặt đỏ hồng, như có chút thẹn quá hoá giận, nhưng ngay sau đó lại cười mỉm nói:
- Mộ Hàn, ta quả thực phi thường muốn giết ngươi. Bất quá, lần này ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi giao ra ‘ Động Huyền Thiên Hồn Đài ’ và ‘ Thiên Hồn Quả ’, ta chẳng những có thể trả ‘ Linh Ảnh Châu ’ này lại cho ngươi, mà còn có thể thả ngươi rời khỏi ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ nữa.
Mộ Hàn trầm tư một lát, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Chỉ cần xuất ra ‘ Động Huyền Thiên Hồn Đài ’ và ‘ Thiên Hồn Quả ’ liền có được ‘ Linh Ảnh Châu ’, miễn cho chuyện sát hại đồng môn bị truyền lại tông phái, lại có thể giữ được tánh mạng, điều kiện trao đổi hậu đãi như vậy, xem ra ta không đáp ứng cũng không được.
- Ngươi hiểu rõ là tốt rồi!
Cơ Vân Yên nhìn chằm chằm Mộ Hàn, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia vui vẻ không dễ dàng phát giác.
Nhưng mà, vừa lúc đó, sắc mặt Mộ Hàn lại nhiều ra một tia đùa cợt, cười híp mắt nói:
- Cơ Vân Yên, đầu của ngươi không phải là bị lừa đá rồi chứ?
- Cái gì, ngươi dám mắng ta?
Khuôn mặt đẹp vui vẻ của Cơ Vân Yên lập tức âm trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Mộ Hàn coi như không không thấy khuôn mặt thối kia của nàng, cười nhạo nói:
- Sau khi ta giao ra ‘ Động Huyền Thiên Hồn Đài ’ và ‘ Thiên Hồn Quả ’, ngươi có lẽ thật sự sẽ cho ta ‘ Linh Ảnh Châu ’, cũng sẽ bỏ qua để ta rời khỏi đây. Bất quá, chỉ sợ ta vừa ra khỏi tầng hai ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ này thì cao thủ của Bắc Hải Lê Tộc đã ở ngay tầng một đợi ta rồi!
- Ân?
Trên mặt Cơ Vân Yên lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, chợt lại cười tươi như hoa nói:
- Bắc Hải Lê Tộc? Ngươi nói đùa rồi, Bắc Hải Lê Tộc đợi ngươi làm gì, hẳn là ngươi từng đắc tội bọn hắn sao?
- Được rồi, Cơ Vân Yên, chớ có đóng kịch trước mặt ta nữa.
Mộ Hàn không có hứng thú tiếp tục giả câm điếc với nàng nữa, cười lạnh nói:
- Đừng nói ngươi không biết đệ tử Vũ Long Thiên Tông Lê Đồng bị ta giết chết xuất thân tử Bắc Hải Lê Tộc đấy chứ?
Mộ Hàn có thể biết chuyện này, còn phải nhờ tới mấy ngày trước trong lúc vô tình cứu được Hề Thuận.
Bình luận truyện