Vực Sâu Ham Muốn
Chương 421: Đồng cảm
Cắn chặt môi, tôi luôn để người khác dễ dàng nhìn thấu cũng không phải là điều gì tốt: “Cũng không thể tính là đồng cảm,.....Tôi chỉ cảm thấy anh ta có chút đáng thương. Vợ con anh ta chắc cũng không muốn mất đi một người chồng, người cha tốt như vậy.”
Đúng ra bọn họ có thể là một gia đình hoàn chỉnh, bây giờ chỉ vì chúng tôi mà phải chịu cảnh phân ly: “Lý Ninh, anh có biết không, trong lòng tôi lúc này có một cảm giác khó chịu vô cùng, nhưng tôi lại chẳng có ý muốn ngăn cản anh ta ra hầu tòa. Bởi vì tôi biết, tôi bắt buộc phải làm vậy. Tôi còn chẳng biết nỗi buồn của tôi là nỗi đau của gia đình anh ta, hay là vì tôi vốn dĩ đã tuyệt tình như vậy rồi.”
“Chuyện này rất bình thường. Bất kể cô thừa nhận hay không thừa nhận, hễ là con người thì ai cũng ích kỷ cả.” Lý Ninh đột nhiên cười, đưa tay xoa đầu tôi: “Vậy cũng tốt, chứng tỏ cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi.”
Hành động này của anh ta khiến tôi cảm thấy bản thân như biến thành một chú cún con. Hơn nữa, đây lại là dáng vẻ của một người xoa đầu người nhỏ tuổi hơn. Mà rõ ràng tôi lớn hơn Lý Ninh mấy tuổi lận. Nhận thức ra điều này, mặt tôi như tối sầm lại.
Nhưng tôi hiểu rằng anh ta nói đúng. Trong quá khứ tôi chưa trưởng thành. Có nhiều lúc tự cho rằng bản thân mình có lòng tốt, sẽ gây liên lụy đến người thân và bạn bè. Bạn có thể đối tốt được với người ngoài thì tại sao không dành tấm lòng ấy cho người thân bên cạnh bạn.
Có lẽ trong mỗi con người chúng ta đều ẩn chứa một mặt tối, bởi vì không dám đối mặt với điều đó nên tôi đã liều mạng chặn đứng nó lại và tự nhủ lòng rằng bản thân vẫn giữ được sự thiện lương như lúc ban đầu. Nhưng thật ra, mặt tối ấy vẫn ở đây, vẫn luôn ẩn trong con người này.
Việc kháng án diễn ra rất thuận lợi, lần chuẩn bị này rất chu toàn, dù cho các thẩm phán đỏ mặt tía tai cũng không thể làm được gì. Khi tiếng búa kết án Trần Từ vang lên, tôi không kìm được mà che miệng khóc.
Chúng tôi nỗ lực bao nhiêu lâu, thì Nhạc Hằng phải chịu khổ cực, ngậm đắng nuốt cay bấy nhiêu lâu. Nhưng dù cho như vậy, tại tòa án, người anh vẫn như có ánh hào quang bao quanh. Bây giờ tóc anh đã cắt thành húi cua, không được chải chuốt như trước đây, nhưng trong mắt tôi thì đó vẫn là Nhạc Hằng không ai sánh bằng.
Lý Ninh đứng một bên không biết làm gì ngoài rút giấy ăn đưa qua: “Được rồi được rồi, khi anh ta vào tù thì cô lại chẳng khóc, giờ được trả tự do rồi sao cô lại khóc nức khóc nở thế? Sau này hai người có thể ngày ngày bên nhau rồi. Đừng khóc nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bây giờ Nhạc Hằng được trả tự do rồi, sau này chúng tôi có thể sát cánh bên nhau, cùng nhau vì tương lai mà cố gắng. Thậm chí tôi còn vì Nhạc Hằng của lúc này mà thấy vui vẻ. Bởi vì như vậy sẽ chẳng còn ai đứng trước mặt tôi mà nói rằng, người đàn ông này không xứng với tôi.
“Còn đợi gì nữa, lúc này rồi mà cô còn dè dặt cái gì?” Đột nhiên Lý Ninh lên tiếng, anh ta chau mày, sưng cái mặt lên: “Xem ra cũng đến lúc đoàn tụ rồi, cô không đi lên tặng anh ta một cái ôm sao? Yên tâm, tôi sẽ không cười cô đâu.”
Câu nói như kéo tôi về với thực tại, Chỉ là trong lòng vẫn còn chút gì đó ngại ngùng, nhưng trong thời khắc này nỗi nhớ vì lâu ngày không gặp bị đè nén, tôi nhớ anh, còn anh đang đứng trước mặt tôi.
Tôi dang đôi tay, thận trọng từng chút một đến gần anh, sợ rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Chỉ sợ tôi mà bước vội quá, sẽ khiến giấc mơ tan biến mất.
Nhưng Nhạc Hằng đã quay đi mất, để tôi một mình đứng chôn chân tại chỗ. Tôi không dám tin đây là người tôi yêu. Trong giây phút đáng nhớ như vậy anh lại chẳng lưu luyến mà quay người bỏ đi, ngay cả một cái ôm an ủi cũng không có.
“Cô còn đừng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi!” Lý Ninh sốt ruột, “Cô cứ trơ mắt nhìn anh ta bỏ đi như vậy sao? Tả Tiêu Ân, cô hao tâm tổn sức nhiều như vậy chỉ để đứng ở đây nhìn bóng lưng của anh ta thôi sao?”
“Tôi biết tôi vô dụng, nhưng tôi không dám.”, tôi cúi thấp đầu xấu hổ khoanh tay trước ngực, “Tôi sợ rằng bao lâu nay anh ấy chịu biết bao cực khổ mà ngay cả chúng ta đều không thể biết được. Những nỗi đau ấy có thể khiến tình yêu anh ấy dành cho tôi trở nên mờ nhạt. Có lẽ anh ấy đã hối hận về quyết định lúc đấy, thậm chí hối hận cả việc quen biết tôi. Nếu như tôi không xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy, thì bây giờ anh ấy vẫn là một Nhạc Hằng cao cao tại thượng.”
Lý Ninh im lặng một lúc, ngay lúc tôi cho rằng anh ta sẽ không lên tiếng thì nghe thấy một tiếng thở dài: “Cô có biết Nhạc Hằng mà tôi quen là người như nào không? Anh ta là một người không dễ bị khó khăn hạ gục. Anh ta từng nói rằng anh ta muốn thay đổi tình trạng hiện giờ chứ không phải bị hoàn cảnh hiện giờ làm thay đổi. Tả Tiêu Ân, những điều cô vừa nói lúc nãy, sẽ không bao giờ có ở Nhạc Hằng đâu.”
Làm sao tôi lại không biết điều đó chứ? Nhạc Hằng của tôi tốt như vậy, nhưng vẫn có một nỗi sợ vô hình bủa quanh tôi. Anh ấy đã dốc sức gầy dựng nên một cơ nghiệp như vậy, nói mất là mất, anh ấy chẳng lẽ chưa bao giờ oán trách tôi sao?
“Cô đừng do dự nữa được không? Tôi đến bị hai người chọc cho tức chết rồi.” Lý Ninh lùi lại sau một bước, đột nhiên gào khóc thảm thiết: “Cô vì anh ta mà hao tâm tổn lực như vậy, mỗi ngày đều ngủ không được bốn tiếng, chỉ ăn một bát cơm, bây giờ không dễ gì có được hy vọng sao cô lại chùn chân như vậy?”
Lý Ninh đột nhiên nháo lên như vậy khiến tôi không kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng nhận ra được anh ta muốn làm một cái gì đó tôi cảm thấy có chút mắc cười. “Trò lừa trẻ con như này làm sao Nhạc Hằng mắc bẫy được chứ. Được rồi, đừng làm mình mất mặt ở đây nữa.”
Tên nhóc Lý Ninh này say sưa bày trò. Giả dụ trong hoàn cảnh này mà anh ta đột nhiên lên cơn sẽ khiến cho người khác có một mong muốn mãnh liệt là tặng anh ta một cái tát cho chết luôn.
Nhìn thấy Lý Ninh ngoạc miếng cười lớn, trong lòng tôi đột nhiên có gì đó bất an. Xem ra hắn lại muốn giở trò gì nữa rồi. Quả nhiên anh ta né xa tôi rồi đứng dậy rồi đổi quẻ khác.
“Cái gì? Lại đau dạ dày sao? Ai da. Không đi bệnh viện sao mà được. Đừng có nháo nữa, con bé này. Cho dù anh ta không để ý đến cô cũng là do anh ta không có mắt nhìn, không may mắn cưới được một người vợ hiền dâu thảo như cô. Cô nói gì, sao có thể về nhà chứ? Chúng ta đến bệnh viện. Tiết kiệm cái gì mà tiết kiệm!”
Cái tên này một mình tự biên tự diện rất hăng say, tôi đứng một bên nhìn mà dở khóc dở cười. Chỉ đến khi mọi người dần tản ra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dọa chết tôi rồi. Cũng may lúc nãy không có ai gọi cảnh sát đưa chúng ta vào bệnh viện tâm thần.” Tôi vừa phàn nàn, vừa kéo anh ta ra ngoài, “Được rồi, mau chóng quay về đi. Tôi cả đời này cũng không muốn đặt chân đến đây thêm lần nữa, thể diện đều bị mất hết rồi.”
Lý Ninh mỉm cười, nghiêng đầu dùng ánh mắt và vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn tôi: “Cô nói xem tại sao nhiều người như vậy lại không ai có lòng tốt đưa cô đi bệnh viện nhỉ? Hay gọi 120 cũng được, như vậy sẽ có trò hay xem rồi.”
“Bởi vì năng lực diễn xuất của anh quá kém đó.” Đột nhiên có âm thanh phát ra từ phía sau lưng Lý Ninh làm chúng tôi bị dọa một phen. Lý Ninh hoàn hồn trước tiên, cười một tiếng: “Cô xem, tôi nói chiêu này có tác dụng mà. Đừng chỉ thấy ngoài mặt anh ta lạnh như tiền, thật ra trong lòng vẫn rất thương cô đấy.”
Tôi nhìn Lý Ninh rồi lại quay đầu nhìn Nhạc Hằng, thật mong rằng Nhạc Hằng có thể nói được những lời ngọt ngào như vậy.
Nhưng suýt chút nữa tôi quên mất rằng nếu như Nhạc Hằng làm những chuyện như vậy thì đã không phải là Nhạc Hằng mà tôi biết rồi. Nhạc Hằng hoàn toàn phớt lờ tín hiệu mà tôi truyền tới cho anh. “Sao rồi? Từ đau dạ dày đau lên luôn cả mắt rồi à? Đau mà cũng di chuyển được sao?”
7089
Đúng ra bọn họ có thể là một gia đình hoàn chỉnh, bây giờ chỉ vì chúng tôi mà phải chịu cảnh phân ly: “Lý Ninh, anh có biết không, trong lòng tôi lúc này có một cảm giác khó chịu vô cùng, nhưng tôi lại chẳng có ý muốn ngăn cản anh ta ra hầu tòa. Bởi vì tôi biết, tôi bắt buộc phải làm vậy. Tôi còn chẳng biết nỗi buồn của tôi là nỗi đau của gia đình anh ta, hay là vì tôi vốn dĩ đã tuyệt tình như vậy rồi.”
“Chuyện này rất bình thường. Bất kể cô thừa nhận hay không thừa nhận, hễ là con người thì ai cũng ích kỷ cả.” Lý Ninh đột nhiên cười, đưa tay xoa đầu tôi: “Vậy cũng tốt, chứng tỏ cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi.”
Hành động này của anh ta khiến tôi cảm thấy bản thân như biến thành một chú cún con. Hơn nữa, đây lại là dáng vẻ của một người xoa đầu người nhỏ tuổi hơn. Mà rõ ràng tôi lớn hơn Lý Ninh mấy tuổi lận. Nhận thức ra điều này, mặt tôi như tối sầm lại.
Nhưng tôi hiểu rằng anh ta nói đúng. Trong quá khứ tôi chưa trưởng thành. Có nhiều lúc tự cho rằng bản thân mình có lòng tốt, sẽ gây liên lụy đến người thân và bạn bè. Bạn có thể đối tốt được với người ngoài thì tại sao không dành tấm lòng ấy cho người thân bên cạnh bạn.
Có lẽ trong mỗi con người chúng ta đều ẩn chứa một mặt tối, bởi vì không dám đối mặt với điều đó nên tôi đã liều mạng chặn đứng nó lại và tự nhủ lòng rằng bản thân vẫn giữ được sự thiện lương như lúc ban đầu. Nhưng thật ra, mặt tối ấy vẫn ở đây, vẫn luôn ẩn trong con người này.
Việc kháng án diễn ra rất thuận lợi, lần chuẩn bị này rất chu toàn, dù cho các thẩm phán đỏ mặt tía tai cũng không thể làm được gì. Khi tiếng búa kết án Trần Từ vang lên, tôi không kìm được mà che miệng khóc.
Chúng tôi nỗ lực bao nhiêu lâu, thì Nhạc Hằng phải chịu khổ cực, ngậm đắng nuốt cay bấy nhiêu lâu. Nhưng dù cho như vậy, tại tòa án, người anh vẫn như có ánh hào quang bao quanh. Bây giờ tóc anh đã cắt thành húi cua, không được chải chuốt như trước đây, nhưng trong mắt tôi thì đó vẫn là Nhạc Hằng không ai sánh bằng.
Lý Ninh đứng một bên không biết làm gì ngoài rút giấy ăn đưa qua: “Được rồi được rồi, khi anh ta vào tù thì cô lại chẳng khóc, giờ được trả tự do rồi sao cô lại khóc nức khóc nở thế? Sau này hai người có thể ngày ngày bên nhau rồi. Đừng khóc nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bây giờ Nhạc Hằng được trả tự do rồi, sau này chúng tôi có thể sát cánh bên nhau, cùng nhau vì tương lai mà cố gắng. Thậm chí tôi còn vì Nhạc Hằng của lúc này mà thấy vui vẻ. Bởi vì như vậy sẽ chẳng còn ai đứng trước mặt tôi mà nói rằng, người đàn ông này không xứng với tôi.
“Còn đợi gì nữa, lúc này rồi mà cô còn dè dặt cái gì?” Đột nhiên Lý Ninh lên tiếng, anh ta chau mày, sưng cái mặt lên: “Xem ra cũng đến lúc đoàn tụ rồi, cô không đi lên tặng anh ta một cái ôm sao? Yên tâm, tôi sẽ không cười cô đâu.”
Câu nói như kéo tôi về với thực tại, Chỉ là trong lòng vẫn còn chút gì đó ngại ngùng, nhưng trong thời khắc này nỗi nhớ vì lâu ngày không gặp bị đè nén, tôi nhớ anh, còn anh đang đứng trước mặt tôi.
Tôi dang đôi tay, thận trọng từng chút một đến gần anh, sợ rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Chỉ sợ tôi mà bước vội quá, sẽ khiến giấc mơ tan biến mất.
Nhưng Nhạc Hằng đã quay đi mất, để tôi một mình đứng chôn chân tại chỗ. Tôi không dám tin đây là người tôi yêu. Trong giây phút đáng nhớ như vậy anh lại chẳng lưu luyến mà quay người bỏ đi, ngay cả một cái ôm an ủi cũng không có.
“Cô còn đừng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi!” Lý Ninh sốt ruột, “Cô cứ trơ mắt nhìn anh ta bỏ đi như vậy sao? Tả Tiêu Ân, cô hao tâm tổn sức nhiều như vậy chỉ để đứng ở đây nhìn bóng lưng của anh ta thôi sao?”
“Tôi biết tôi vô dụng, nhưng tôi không dám.”, tôi cúi thấp đầu xấu hổ khoanh tay trước ngực, “Tôi sợ rằng bao lâu nay anh ấy chịu biết bao cực khổ mà ngay cả chúng ta đều không thể biết được. Những nỗi đau ấy có thể khiến tình yêu anh ấy dành cho tôi trở nên mờ nhạt. Có lẽ anh ấy đã hối hận về quyết định lúc đấy, thậm chí hối hận cả việc quen biết tôi. Nếu như tôi không xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy, thì bây giờ anh ấy vẫn là một Nhạc Hằng cao cao tại thượng.”
Lý Ninh im lặng một lúc, ngay lúc tôi cho rằng anh ta sẽ không lên tiếng thì nghe thấy một tiếng thở dài: “Cô có biết Nhạc Hằng mà tôi quen là người như nào không? Anh ta là một người không dễ bị khó khăn hạ gục. Anh ta từng nói rằng anh ta muốn thay đổi tình trạng hiện giờ chứ không phải bị hoàn cảnh hiện giờ làm thay đổi. Tả Tiêu Ân, những điều cô vừa nói lúc nãy, sẽ không bao giờ có ở Nhạc Hằng đâu.”
Làm sao tôi lại không biết điều đó chứ? Nhạc Hằng của tôi tốt như vậy, nhưng vẫn có một nỗi sợ vô hình bủa quanh tôi. Anh ấy đã dốc sức gầy dựng nên một cơ nghiệp như vậy, nói mất là mất, anh ấy chẳng lẽ chưa bao giờ oán trách tôi sao?
“Cô đừng do dự nữa được không? Tôi đến bị hai người chọc cho tức chết rồi.” Lý Ninh lùi lại sau một bước, đột nhiên gào khóc thảm thiết: “Cô vì anh ta mà hao tâm tổn lực như vậy, mỗi ngày đều ngủ không được bốn tiếng, chỉ ăn một bát cơm, bây giờ không dễ gì có được hy vọng sao cô lại chùn chân như vậy?”
Lý Ninh đột nhiên nháo lên như vậy khiến tôi không kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng nhận ra được anh ta muốn làm một cái gì đó tôi cảm thấy có chút mắc cười. “Trò lừa trẻ con như này làm sao Nhạc Hằng mắc bẫy được chứ. Được rồi, đừng làm mình mất mặt ở đây nữa.”
Tên nhóc Lý Ninh này say sưa bày trò. Giả dụ trong hoàn cảnh này mà anh ta đột nhiên lên cơn sẽ khiến cho người khác có một mong muốn mãnh liệt là tặng anh ta một cái tát cho chết luôn.
Nhìn thấy Lý Ninh ngoạc miếng cười lớn, trong lòng tôi đột nhiên có gì đó bất an. Xem ra hắn lại muốn giở trò gì nữa rồi. Quả nhiên anh ta né xa tôi rồi đứng dậy rồi đổi quẻ khác.
“Cái gì? Lại đau dạ dày sao? Ai da. Không đi bệnh viện sao mà được. Đừng có nháo nữa, con bé này. Cho dù anh ta không để ý đến cô cũng là do anh ta không có mắt nhìn, không may mắn cưới được một người vợ hiền dâu thảo như cô. Cô nói gì, sao có thể về nhà chứ? Chúng ta đến bệnh viện. Tiết kiệm cái gì mà tiết kiệm!”
Cái tên này một mình tự biên tự diện rất hăng say, tôi đứng một bên nhìn mà dở khóc dở cười. Chỉ đến khi mọi người dần tản ra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dọa chết tôi rồi. Cũng may lúc nãy không có ai gọi cảnh sát đưa chúng ta vào bệnh viện tâm thần.” Tôi vừa phàn nàn, vừa kéo anh ta ra ngoài, “Được rồi, mau chóng quay về đi. Tôi cả đời này cũng không muốn đặt chân đến đây thêm lần nữa, thể diện đều bị mất hết rồi.”
Lý Ninh mỉm cười, nghiêng đầu dùng ánh mắt và vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn tôi: “Cô nói xem tại sao nhiều người như vậy lại không ai có lòng tốt đưa cô đi bệnh viện nhỉ? Hay gọi 120 cũng được, như vậy sẽ có trò hay xem rồi.”
“Bởi vì năng lực diễn xuất của anh quá kém đó.” Đột nhiên có âm thanh phát ra từ phía sau lưng Lý Ninh làm chúng tôi bị dọa một phen. Lý Ninh hoàn hồn trước tiên, cười một tiếng: “Cô xem, tôi nói chiêu này có tác dụng mà. Đừng chỉ thấy ngoài mặt anh ta lạnh như tiền, thật ra trong lòng vẫn rất thương cô đấy.”
Tôi nhìn Lý Ninh rồi lại quay đầu nhìn Nhạc Hằng, thật mong rằng Nhạc Hằng có thể nói được những lời ngọt ngào như vậy.
Nhưng suýt chút nữa tôi quên mất rằng nếu như Nhạc Hằng làm những chuyện như vậy thì đã không phải là Nhạc Hằng mà tôi biết rồi. Nhạc Hằng hoàn toàn phớt lờ tín hiệu mà tôi truyền tới cho anh. “Sao rồi? Từ đau dạ dày đau lên luôn cả mắt rồi à? Đau mà cũng di chuyển được sao?”
7089
Bình luận truyện