Vương Bài
Chương 112: Truy kích sứ thanh hoa
Ba người mở cửa văn phòng đi ra, Đỗ Thanh Thanh nói:
- Chúng ta nhận được một ủy thác vô cùng quan trọng, đó là truy tìm một bình sứ thanh hoa. Sứ thanh hoa được cất giữ ở trong bảo tàng thành phố A, ba ngày trước thì bị mất trộm. Đám cảnh sát đã có được một số nghi phạm, chỉ là bình sứ cũng đã mất rồi. Nghi phạm lại từ chối trả lời mọi vấn đề. Cho nên bảo tàng treo giải thưởng, truy tìm cho ra được bình sứ thanh hoa này. Đám cảnh sát cũng không có cung cấp manh mối mà họ biết được, mà còn yêu cầu chúng ta biết được cái gì thì phải báo ngay cho họ. Lần này vốn chỉ có bốn công ty thám tử tham gia thôi. Tên tiện nhân Lưu Mãng kia cũng có một suất, có thể nói, đây là lần đầu tiên mà chúng ta giao phong chính diện với Vạn Sự Thông, cho nên không thể nào để thua.
- Giá đưa ra là 800 ngàn tệ.
Đỗ Thanh Thanh trải bản đồ toàn nước ra:
- Thứ này rất khó có thể giao dịch ở trong quốc nội được. Bởi cảnh sát kiểm tra rất nghiêm ngặt, cho nên bọn họ cảm thấy sẽ có bốn con đường rời đi Trung Quốc là ổn nhất. Thứ nhất là lên phía bắc, thứ hai là xuôi theo đường biển phía nam, đi sang Đông Nam Á. Thứ ba là về phía đông, vượt qua Nhật Bản, còn thứ tư, cũng là cái có khả năng cao nhất, là đi về phía Tây Nam, sang Miến Điện… Vu Minh, sao thế? Cậu có nghe tôi nói gì không?
Vu Minh bình thường trở lại:
- Ờm…
- Cậu có việc gì à?
Đỗ Thanh Thanh thân thiết hỏi.
Vu Minh:
- Tôi cảm thấy Sứ thanh hoa sẽ tạm thời không được chuyển ra nước ngoài. Nếu như manh mối của đám cảnh sát là đáng tin thì chỉ có thể là một con đường thôi. Mà có tới tận bốn đường, cái đó nói rõ một điều, đối phương đang chơi trò điệu hổ ly sơn. Khiến cho đám cảnh sát phải tập trung về một hướng khác, chúng ta tạm thời giả thiết đó là một đội, tầm khoảng năm người, bốn người đi bốn hướng, lưu lại chút manh mối. Còn người thứ năm kia, có thể an ổn mà ở lại thành phố A. mà thứ này là bảo vật cấp quốc bảo, cho nên đám hải quan, biên phòng sẽ chú ý. Thế nên tôi thấy Sứ thanh hoa vẫn còn ở trong thành phố A.
Lý Phục:
- Vu Minh, có người ở khách sạn chứng kiến có một người nghi phạm mang theo Sứ thanh hoa. Chúng ta đã có bốn kẻ bị tình nghi, chỉ là bọn họ tựa như là biến mất vậy. Hiện giờ khẳng định đã có hai người rời khỏi thành phố A rồi.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Vậy giờ làm sao đây?
Mọi người nhìn Vu Minh, Lý Phục gọi:
- Vu Minh?
- Hử…Cái gì?
Vu Minh hỏi lại.
- Làm sao có thể tham dự vào, cậu có ý kiến gì không?
- Kẻ bị tình nghi có phải là nhân viên bên trong bảo tàng hay không?
Vu Minh hỏi.
Mọi người cảm thấy kỳ quái, Vu Minh dường như đang bay ở phương trời nào vậy. Đỗ Thanh Thanh trả lời:
- Đúng thế, chỉ là có thể coi là một ông sếp nhỏ, thu nhập không tính là thấp, mà còn là biên chế cấp bậc quốc gia nữa.
Vu Minh:
- Vợ con thì sao?
Đỗ Thanh Thanh kiểm tra tư liệu được gửi rồi trả lời:
- Vợ chồng họ đã ly hôn vào một năm về trước, có hai đứa con.
Vu Minh nhíu mày:
- Tìm xem vợ ông ta đang ở đâu.
Đỗ Thanh Thanh gọi điện thoại, 10 phút sau nhận được câu trả lời:
- Trước hai ngày mà người này thực hiện vụ trộm thì vợ và hai đứa con đã đi du lịch Canada rồi. Cảnh sát chỉ phát hiện người đó đã xuất ngoại, chứ giờ không thể liên lạc được với bà ta.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Lý Phục và Nghê Thu, còn Vu Minh thì ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Nghê Thu khẽ giọng:
- Vu Minh, hình như đang yêu thì phải?
Lý Phục trả lời:
- Cái tuổi này yêu đương là bình thường. Chúng ta cứ nghiên cứu chút đã, tôi thấy khả năng xuôi nam là khá cao. Tới thành phố B, mà trị an ở đó kém thành phố A nhiều lắm, mà còn có một số kẻ thích sưu tập đồ cổ, nếu có thể, thì Sứ thanh hoa sẽ được bán cho tư nhân địa phương.
- Vậy thì chúng ta đi về phía nam vậy.
Đỗ Thanh Thanh nói tiếp:
- Đây là một trong bốn kẻ nghi phạm, tạm gọi là C, bà cô này khoảng 40 tuổi. Đã bị đuổi việc hai lần, một lần là đầu cơ trục lợi một số văn vật, còn lần kia là do bị bắt quả tang khi ăn trộm tác phẩm nghệ thuật. Mà sân bay hay đường cao tốc từ thành phố A về thành phố B đều có cảnh sát kiểm tra. Cho nên chỉ có thể đi quốc lộ thôi, mà nếu như thế thì giờ đã tới thành phố B rồi.
- Chúng ta cần tìm ra phương tiện giao thông mà bà ta dùng. Chúng ta vẫn còn thời gian, kiểu giao dịch như này không thể nào xong nhanh được.
Nghê Thu cười;
- Tìm phương tiện giao thông làm gì? Nếu như tôi mà là người này thì sẽ chuyển qua cho kẻ khác, bản thân mình đối đầu với cảnh sát, để cho người khác phi tang đồ.
Lý Phục gật đầu:
- Cái này cũng có thể, chúng ta phải tìm hiểu về đám bạn tù của bà ta.
Cuộc thi lựa chọn người mới của Hiệp hội thám tử là thứ mà Vu Minh vẫn chờ đợi. Buổi sáng thay vì lười biếng, hắn đa dậy sớm chạy bộ, rồi khổ học tiếng Anh, bởi đó là một cơ hội đề cao năng lực bản thân. Cho dù không thể trúng cử, thì bản thân mình sẽ được lợi ích không nhỏ. Chỉ là nên nói với bọn họ thế nào đây? Hơn nữa hiện giờ gặp phải vụ án quan trọng như thế, một khi có thể đoạt lại Sứ thanh hoa, thì coi như danh dự của công ty ở thành phố A sẽ như vỡ đập mà lan tràn khắp nơi. Chỉ là Tommy thiện ý mà nhắc nhở mình, tốt nhất nên tới Thái Lan sớm một chút, khẳng định không phải chỉ là nói không.
Bản thân mình cứ thế mà đi, thì có ích kỷ quá không? Lý Phục chỉ am hiểu các loại án giết người, còn về vấn đề này thì không có chút chuyên môn nào.
- Vu Minh. Cậu có khi nghỉ ngơi hai ngày trước đi, chúng tôi đi thành phố B nhé.
Đỗ Thanh Thanh ân cần nói.
Vu Minh sửng sốt:
- Đi thành phố B làm gì?
Lý Phục:
- Chúng tôi cảm thấy đi về phía thành phố B chính là mục đích của kẻ trộm.
- Vụ vợ con kia điều tra đến đâu rồi?
Vu Minh hỏi,
- Ly hôn một năm trước, đi du lịch Canada trước 2 ngày khi xảy ra vụ án, hiện giờ không có liên hệ.
- Quả nhiên là vô pháp vô thiên.
Vu Minh gật đầu.
Nghê Thu hỏi:
- Vu Minh này, cậu có phải bị ẩm sọ rồi không? Dám trộm mấy thứ này thì quá là vô pháp vô thiên ấy chứ.
- Không phải là vô pháp vô thiên, mà là ngũ pháp ngũ thiên. Nghê Thu, anh đi kiểm tra tình huống sức khỏe của nhân viên bảo tàng đó đi. Hẳn là vào một năm trước hắn đã làm kiểm tra sức khỏe. Lý Phục, tôi muốn có tư liệu của đám chuyên gia giám định của bảo tàng, cho dù chỉ là khách mời cũng cần phải có.
- Ok.
Hai người nhanh chóng đi làm, Đỗ Thanh Thanh hỏi Vu Minh:
- Cái gì mà vô pháp vô thiên?
Vu Minh còn chưa kịp trả lời thì Lý Phục đã thông báo:
- Bảo tàng này có ba vị chuyên gia, trong đó, hai người là phó chủ tịch bảo tàng, còn người kia là một giáo sư hệ lịch sử của đại học thành phố A.
- Đưa địa chỉ cho tôi, tôi với Đỗ tiểu thư sẽ đi gặp ba vị chuyên gia này.
- Tới thăm bọn họ làm gì?
Đỗ Thanh Thanh hỏi.
- Vì vụ án này nhìn thì giống như là trộm cắp, nhưng mà tội trộm cướp thì không đáng nhắc tới. Có nữ đi cùng, nhiều lúc sẽ được tiếp đón chu đáo hơn.
Vu Minh cười.
Lý Phục nhìn hai người bọn họ rời đi, khẽ thở ra, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà Vu Minh đã lên quỹ đạo rồi, cho dù không để tâm thì cũng có được phương hướng của mình.
…
- Cái gì gọi là vô pháp vô thiên vậy?
Đỗ Thanh Thanh hỏi lại lần thứ ba.
Vu Minh cười:
- Tạm thời giữ bí mật, chúng ta đi tìm ba vị chuyên gia nói chuyện cái đã.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh:
- Cậu dường như có tâm sự gì đó phải không?
- Không có.
Vu Minh trả lời.
- Cậu nói dối.
Vu Minh kinh ngạc:
- Sao cô biết được?
Đúng là sĩ biệt tam nhật, những người có thể thấu được lời nói dối của mình cũng không nhiều.
Đỗ Thanh Thanh đắc ý cười:
- Tôi đoán đó, nói đi, có tâm sự gì, có phải là yêu rồi không.
- Đúng thế.
Vu Minh cũng thuận miệng nói:
- Từ lúc Du Du đi rồi, tôi vẫn nhớ cô ấy.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt:
- Cậu không phải nói là cậu không thích Du Du sao?
- Tôi nói thế à?
Vu Minh sửng sốt tiếp, ờ đúng nha, bản thân mình nói thế mà. Chị gái nó, thế không được nha, bản thân lại phân tâm rồi. Quả thực hiện giờ Vu Minh đang nghĩ về chuyện đi Thái Lan tìm một cái thần miếu thôi mà phải đi trước mười lăm ngày?
- Cậu nói rồi mà.
Đỗ Thanh Thanh cắn răng trả lời, rồi giật mình:
- Đúng rồi, cậu lúc trước nói là không thích Du Du, là lừa tôi. Thực ra cậu rất thích cô ấy phải không?
- Đúng thế, rất thích.
Vu Minh trả lời.
- Nói dối.
Đỗ Thanh Thanh lại đe dọa lần thứ hai.
- Không có mà.
Thánh đấu sĩ sẽ không bị dính cùng một đòn hai lần.
Đỗ Thanh Thanh tưa như người chị cả, vỗ vai Vu Minh:
- Vu Minh à, tôi có quên mấy cô gái trẻ, cũng được đấy, cuối tuần cùng đi ăn cơm nhé?
- Xem mặt hả?
Vu Minh giật mình:
- Đỗ tiểu thư à, tôi mới có 22.
- 22 thì cũng có thể kiếm bạn gái mà. Vu Minh à, tình yêu không có biên giới đâu, nhưng mà người cũng vẫn hay để ý môn đăng hộ đối lắm đó.
Vu Minh cười:
- Đỗ tiểu thư, tôi hiểu ý cô mà, tôi chỉ là thầm mến thôi, nhưng cô cũng đừng có nói cho Du Du nha.
- Tôi làm gì mà lắm điều thế chứ. Cậu hiểu được ý tôi là tốt lắm, chờ chuyện này chấm dứt, tôi sẽ cho cậu mười ngày nghỉ, cậu cứ từ từ mà đi nghỉ, non sông gấm vóc nước ta đẹp vô cùng.
- Nhưng mà cũng sắp có bệnh dịch rồi.
- Cậu đi về phía nam, đúng thế, chúng ta đều từ phía nam tới. Cùng lắm về thăm cha mẹ cũng được mà. Đúng rồi, sao chưa bao giờ nghe cậu nói về cha mẹ mình?
Vu Minh:
- Mẹ tôi bỏ nhà đi lúc tôi sáu tuổi còn cha tôi…
Vu Minh cũng không biết sẽ nói gì, lưu lạc khắp nơi? Hay là đang bơi vòng quanh Trung Quốc?
- Cha cậu sao?
- Được. Tôi nhất định sẽ về thăm.
Vu Minh nhìn Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Đỗ tiểu thư, cô nhớ cha mẹ mình không?
- Làm sao có thể không nhớ đây.
Đỗ Thanh Thanh buồn bã nói:
- Mẹ tôi vất vả cả đời, tôi giờ mới có đủ năng lực để chăm sóc bà, thì bà lại mất. Vu Minh à, con muốn chăm mà cha mẹ mất, là một cái bi kịch. Cậu bây giờ có thể coi là có tiền rồi, cố gắng chăm sóc cha mình nhé.
- Ừm, tôi nhớ rồi.
Vu Minh nói:
- Chúng ta dường như tới rồi.
Đây là một tòa nhà ba mươi tầng, Đỗ Thanh Thanh ấn chuông cửa phòng 503, một người đàn ông nghe điện:
- Ai đó?
Đỗ Thanh Thanh trả lời:
- Xin chào, chúng tôi là công ty thám tử Tinh Tinh, xin được gặp ông để tìm hiểu rõ chuyện văn vật bị trộm.
- Cảnh sát hỏi rồi.
Đối phương không hề khách khí mà cúp điện thoại.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh, hắn chỉ cười, Đỗ Thanh Thanh giơ nắm đấm lên uy hiếp, Vu Minh đành nhấn chuông. Đỗ Thanh Thanh cảm thán, Hải Na hẳn phải gặp biết nhiêu tên Vu Minh này rồi, mới có thể biến thành bạo lực như bây giờ.
- Xin chào, chúng tôi là công ty thám tử Tinh tinh, chúng tôi đã có được một số manh mối, hy vọng ông có thể cho chúng tôi một chút ý kiến chuyên nghiệp.
- Ừm….
Đối phương ngẫm một chút rồi mở cửa, sau đó cúp máy.
Đỗ Thanh Thanh nhíu mày hỏi:
- Cậu không phải nói có nữ đi cùng thì dễ nói chuyện hơn sao?
- ……………..
Vu Minh ngẫm lại chút rồi nói:
- Đi thôi, người ta đang chờ chúng ta đó.
Đỗ Thanh Thanh lúc này mới hiểu được Hải Na khi nhắc tới Vu Minh là muốn ra tay đánh người.
Triệu giáo sư ở trong một căn nhà có ba phòng, một phòng khách, trang hoàng bình thường, đầy đủ gia cụ. Đỗ Thanh Thanh mới ra được hai chiêu với Triệu giáo sư thì chịu thua ngay lập tức. Vu Minh đành phải thu hồi ánh mắt, nhìn ông ta:
- Triệu giáo sư, ông cũng biết bảo tàng treo giải thưởng rồi đấy. Chúng tôi muốn biết làm sao có thể phân biệt ra được đâu là Sứ thanh hoa thật. Nhân viên bảo tàng nói ông là người có uy quyền nhất, ở trong quốc nội cũng là chuyên gia giám định bậc nhất về Sứ thanh hoa, cho nên chúng tôi mới tới làm phiền ông.
- Chúng ta nhận được một ủy thác vô cùng quan trọng, đó là truy tìm một bình sứ thanh hoa. Sứ thanh hoa được cất giữ ở trong bảo tàng thành phố A, ba ngày trước thì bị mất trộm. Đám cảnh sát đã có được một số nghi phạm, chỉ là bình sứ cũng đã mất rồi. Nghi phạm lại từ chối trả lời mọi vấn đề. Cho nên bảo tàng treo giải thưởng, truy tìm cho ra được bình sứ thanh hoa này. Đám cảnh sát cũng không có cung cấp manh mối mà họ biết được, mà còn yêu cầu chúng ta biết được cái gì thì phải báo ngay cho họ. Lần này vốn chỉ có bốn công ty thám tử tham gia thôi. Tên tiện nhân Lưu Mãng kia cũng có một suất, có thể nói, đây là lần đầu tiên mà chúng ta giao phong chính diện với Vạn Sự Thông, cho nên không thể nào để thua.
- Giá đưa ra là 800 ngàn tệ.
Đỗ Thanh Thanh trải bản đồ toàn nước ra:
- Thứ này rất khó có thể giao dịch ở trong quốc nội được. Bởi cảnh sát kiểm tra rất nghiêm ngặt, cho nên bọn họ cảm thấy sẽ có bốn con đường rời đi Trung Quốc là ổn nhất. Thứ nhất là lên phía bắc, thứ hai là xuôi theo đường biển phía nam, đi sang Đông Nam Á. Thứ ba là về phía đông, vượt qua Nhật Bản, còn thứ tư, cũng là cái có khả năng cao nhất, là đi về phía Tây Nam, sang Miến Điện… Vu Minh, sao thế? Cậu có nghe tôi nói gì không?
Vu Minh bình thường trở lại:
- Ờm…
- Cậu có việc gì à?
Đỗ Thanh Thanh thân thiết hỏi.
Vu Minh:
- Tôi cảm thấy Sứ thanh hoa sẽ tạm thời không được chuyển ra nước ngoài. Nếu như manh mối của đám cảnh sát là đáng tin thì chỉ có thể là một con đường thôi. Mà có tới tận bốn đường, cái đó nói rõ một điều, đối phương đang chơi trò điệu hổ ly sơn. Khiến cho đám cảnh sát phải tập trung về một hướng khác, chúng ta tạm thời giả thiết đó là một đội, tầm khoảng năm người, bốn người đi bốn hướng, lưu lại chút manh mối. Còn người thứ năm kia, có thể an ổn mà ở lại thành phố A. mà thứ này là bảo vật cấp quốc bảo, cho nên đám hải quan, biên phòng sẽ chú ý. Thế nên tôi thấy Sứ thanh hoa vẫn còn ở trong thành phố A.
Lý Phục:
- Vu Minh, có người ở khách sạn chứng kiến có một người nghi phạm mang theo Sứ thanh hoa. Chúng ta đã có bốn kẻ bị tình nghi, chỉ là bọn họ tựa như là biến mất vậy. Hiện giờ khẳng định đã có hai người rời khỏi thành phố A rồi.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Vậy giờ làm sao đây?
Mọi người nhìn Vu Minh, Lý Phục gọi:
- Vu Minh?
- Hử…Cái gì?
Vu Minh hỏi lại.
- Làm sao có thể tham dự vào, cậu có ý kiến gì không?
- Kẻ bị tình nghi có phải là nhân viên bên trong bảo tàng hay không?
Vu Minh hỏi.
Mọi người cảm thấy kỳ quái, Vu Minh dường như đang bay ở phương trời nào vậy. Đỗ Thanh Thanh trả lời:
- Đúng thế, chỉ là có thể coi là một ông sếp nhỏ, thu nhập không tính là thấp, mà còn là biên chế cấp bậc quốc gia nữa.
Vu Minh:
- Vợ con thì sao?
Đỗ Thanh Thanh kiểm tra tư liệu được gửi rồi trả lời:
- Vợ chồng họ đã ly hôn vào một năm về trước, có hai đứa con.
Vu Minh nhíu mày:
- Tìm xem vợ ông ta đang ở đâu.
Đỗ Thanh Thanh gọi điện thoại, 10 phút sau nhận được câu trả lời:
- Trước hai ngày mà người này thực hiện vụ trộm thì vợ và hai đứa con đã đi du lịch Canada rồi. Cảnh sát chỉ phát hiện người đó đã xuất ngoại, chứ giờ không thể liên lạc được với bà ta.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Lý Phục và Nghê Thu, còn Vu Minh thì ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Nghê Thu khẽ giọng:
- Vu Minh, hình như đang yêu thì phải?
Lý Phục trả lời:
- Cái tuổi này yêu đương là bình thường. Chúng ta cứ nghiên cứu chút đã, tôi thấy khả năng xuôi nam là khá cao. Tới thành phố B, mà trị an ở đó kém thành phố A nhiều lắm, mà còn có một số kẻ thích sưu tập đồ cổ, nếu có thể, thì Sứ thanh hoa sẽ được bán cho tư nhân địa phương.
- Vậy thì chúng ta đi về phía nam vậy.
Đỗ Thanh Thanh nói tiếp:
- Đây là một trong bốn kẻ nghi phạm, tạm gọi là C, bà cô này khoảng 40 tuổi. Đã bị đuổi việc hai lần, một lần là đầu cơ trục lợi một số văn vật, còn lần kia là do bị bắt quả tang khi ăn trộm tác phẩm nghệ thuật. Mà sân bay hay đường cao tốc từ thành phố A về thành phố B đều có cảnh sát kiểm tra. Cho nên chỉ có thể đi quốc lộ thôi, mà nếu như thế thì giờ đã tới thành phố B rồi.
- Chúng ta cần tìm ra phương tiện giao thông mà bà ta dùng. Chúng ta vẫn còn thời gian, kiểu giao dịch như này không thể nào xong nhanh được.
Nghê Thu cười;
- Tìm phương tiện giao thông làm gì? Nếu như tôi mà là người này thì sẽ chuyển qua cho kẻ khác, bản thân mình đối đầu với cảnh sát, để cho người khác phi tang đồ.
Lý Phục gật đầu:
- Cái này cũng có thể, chúng ta phải tìm hiểu về đám bạn tù của bà ta.
Cuộc thi lựa chọn người mới của Hiệp hội thám tử là thứ mà Vu Minh vẫn chờ đợi. Buổi sáng thay vì lười biếng, hắn đa dậy sớm chạy bộ, rồi khổ học tiếng Anh, bởi đó là một cơ hội đề cao năng lực bản thân. Cho dù không thể trúng cử, thì bản thân mình sẽ được lợi ích không nhỏ. Chỉ là nên nói với bọn họ thế nào đây? Hơn nữa hiện giờ gặp phải vụ án quan trọng như thế, một khi có thể đoạt lại Sứ thanh hoa, thì coi như danh dự của công ty ở thành phố A sẽ như vỡ đập mà lan tràn khắp nơi. Chỉ là Tommy thiện ý mà nhắc nhở mình, tốt nhất nên tới Thái Lan sớm một chút, khẳng định không phải chỉ là nói không.
Bản thân mình cứ thế mà đi, thì có ích kỷ quá không? Lý Phục chỉ am hiểu các loại án giết người, còn về vấn đề này thì không có chút chuyên môn nào.
- Vu Minh. Cậu có khi nghỉ ngơi hai ngày trước đi, chúng tôi đi thành phố B nhé.
Đỗ Thanh Thanh ân cần nói.
Vu Minh sửng sốt:
- Đi thành phố B làm gì?
Lý Phục:
- Chúng tôi cảm thấy đi về phía thành phố B chính là mục đích của kẻ trộm.
- Vụ vợ con kia điều tra đến đâu rồi?
Vu Minh hỏi,
- Ly hôn một năm trước, đi du lịch Canada trước 2 ngày khi xảy ra vụ án, hiện giờ không có liên hệ.
- Quả nhiên là vô pháp vô thiên.
Vu Minh gật đầu.
Nghê Thu hỏi:
- Vu Minh này, cậu có phải bị ẩm sọ rồi không? Dám trộm mấy thứ này thì quá là vô pháp vô thiên ấy chứ.
- Không phải là vô pháp vô thiên, mà là ngũ pháp ngũ thiên. Nghê Thu, anh đi kiểm tra tình huống sức khỏe của nhân viên bảo tàng đó đi. Hẳn là vào một năm trước hắn đã làm kiểm tra sức khỏe. Lý Phục, tôi muốn có tư liệu của đám chuyên gia giám định của bảo tàng, cho dù chỉ là khách mời cũng cần phải có.
- Ok.
Hai người nhanh chóng đi làm, Đỗ Thanh Thanh hỏi Vu Minh:
- Cái gì mà vô pháp vô thiên?
Vu Minh còn chưa kịp trả lời thì Lý Phục đã thông báo:
- Bảo tàng này có ba vị chuyên gia, trong đó, hai người là phó chủ tịch bảo tàng, còn người kia là một giáo sư hệ lịch sử của đại học thành phố A.
- Đưa địa chỉ cho tôi, tôi với Đỗ tiểu thư sẽ đi gặp ba vị chuyên gia này.
- Tới thăm bọn họ làm gì?
Đỗ Thanh Thanh hỏi.
- Vì vụ án này nhìn thì giống như là trộm cắp, nhưng mà tội trộm cướp thì không đáng nhắc tới. Có nữ đi cùng, nhiều lúc sẽ được tiếp đón chu đáo hơn.
Vu Minh cười.
Lý Phục nhìn hai người bọn họ rời đi, khẽ thở ra, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà Vu Minh đã lên quỹ đạo rồi, cho dù không để tâm thì cũng có được phương hướng của mình.
…
- Cái gì gọi là vô pháp vô thiên vậy?
Đỗ Thanh Thanh hỏi lại lần thứ ba.
Vu Minh cười:
- Tạm thời giữ bí mật, chúng ta đi tìm ba vị chuyên gia nói chuyện cái đã.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh:
- Cậu dường như có tâm sự gì đó phải không?
- Không có.
Vu Minh trả lời.
- Cậu nói dối.
Vu Minh kinh ngạc:
- Sao cô biết được?
Đúng là sĩ biệt tam nhật, những người có thể thấu được lời nói dối của mình cũng không nhiều.
Đỗ Thanh Thanh đắc ý cười:
- Tôi đoán đó, nói đi, có tâm sự gì, có phải là yêu rồi không.
- Đúng thế.
Vu Minh cũng thuận miệng nói:
- Từ lúc Du Du đi rồi, tôi vẫn nhớ cô ấy.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt:
- Cậu không phải nói là cậu không thích Du Du sao?
- Tôi nói thế à?
Vu Minh sửng sốt tiếp, ờ đúng nha, bản thân mình nói thế mà. Chị gái nó, thế không được nha, bản thân lại phân tâm rồi. Quả thực hiện giờ Vu Minh đang nghĩ về chuyện đi Thái Lan tìm một cái thần miếu thôi mà phải đi trước mười lăm ngày?
- Cậu nói rồi mà.
Đỗ Thanh Thanh cắn răng trả lời, rồi giật mình:
- Đúng rồi, cậu lúc trước nói là không thích Du Du, là lừa tôi. Thực ra cậu rất thích cô ấy phải không?
- Đúng thế, rất thích.
Vu Minh trả lời.
- Nói dối.
Đỗ Thanh Thanh lại đe dọa lần thứ hai.
- Không có mà.
Thánh đấu sĩ sẽ không bị dính cùng một đòn hai lần.
Đỗ Thanh Thanh tưa như người chị cả, vỗ vai Vu Minh:
- Vu Minh à, tôi có quên mấy cô gái trẻ, cũng được đấy, cuối tuần cùng đi ăn cơm nhé?
- Xem mặt hả?
Vu Minh giật mình:
- Đỗ tiểu thư à, tôi mới có 22.
- 22 thì cũng có thể kiếm bạn gái mà. Vu Minh à, tình yêu không có biên giới đâu, nhưng mà người cũng vẫn hay để ý môn đăng hộ đối lắm đó.
Vu Minh cười:
- Đỗ tiểu thư, tôi hiểu ý cô mà, tôi chỉ là thầm mến thôi, nhưng cô cũng đừng có nói cho Du Du nha.
- Tôi làm gì mà lắm điều thế chứ. Cậu hiểu được ý tôi là tốt lắm, chờ chuyện này chấm dứt, tôi sẽ cho cậu mười ngày nghỉ, cậu cứ từ từ mà đi nghỉ, non sông gấm vóc nước ta đẹp vô cùng.
- Nhưng mà cũng sắp có bệnh dịch rồi.
- Cậu đi về phía nam, đúng thế, chúng ta đều từ phía nam tới. Cùng lắm về thăm cha mẹ cũng được mà. Đúng rồi, sao chưa bao giờ nghe cậu nói về cha mẹ mình?
Vu Minh:
- Mẹ tôi bỏ nhà đi lúc tôi sáu tuổi còn cha tôi…
Vu Minh cũng không biết sẽ nói gì, lưu lạc khắp nơi? Hay là đang bơi vòng quanh Trung Quốc?
- Cha cậu sao?
- Được. Tôi nhất định sẽ về thăm.
Vu Minh nhìn Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Đỗ tiểu thư, cô nhớ cha mẹ mình không?
- Làm sao có thể không nhớ đây.
Đỗ Thanh Thanh buồn bã nói:
- Mẹ tôi vất vả cả đời, tôi giờ mới có đủ năng lực để chăm sóc bà, thì bà lại mất. Vu Minh à, con muốn chăm mà cha mẹ mất, là một cái bi kịch. Cậu bây giờ có thể coi là có tiền rồi, cố gắng chăm sóc cha mình nhé.
- Ừm, tôi nhớ rồi.
Vu Minh nói:
- Chúng ta dường như tới rồi.
Đây là một tòa nhà ba mươi tầng, Đỗ Thanh Thanh ấn chuông cửa phòng 503, một người đàn ông nghe điện:
- Ai đó?
Đỗ Thanh Thanh trả lời:
- Xin chào, chúng tôi là công ty thám tử Tinh Tinh, xin được gặp ông để tìm hiểu rõ chuyện văn vật bị trộm.
- Cảnh sát hỏi rồi.
Đối phương không hề khách khí mà cúp điện thoại.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh, hắn chỉ cười, Đỗ Thanh Thanh giơ nắm đấm lên uy hiếp, Vu Minh đành nhấn chuông. Đỗ Thanh Thanh cảm thán, Hải Na hẳn phải gặp biết nhiêu tên Vu Minh này rồi, mới có thể biến thành bạo lực như bây giờ.
- Xin chào, chúng tôi là công ty thám tử Tinh tinh, chúng tôi đã có được một số manh mối, hy vọng ông có thể cho chúng tôi một chút ý kiến chuyên nghiệp.
- Ừm….
Đối phương ngẫm một chút rồi mở cửa, sau đó cúp máy.
Đỗ Thanh Thanh nhíu mày hỏi:
- Cậu không phải nói có nữ đi cùng thì dễ nói chuyện hơn sao?
- ……………..
Vu Minh ngẫm lại chút rồi nói:
- Đi thôi, người ta đang chờ chúng ta đó.
Đỗ Thanh Thanh lúc này mới hiểu được Hải Na khi nhắc tới Vu Minh là muốn ra tay đánh người.
Triệu giáo sư ở trong một căn nhà có ba phòng, một phòng khách, trang hoàng bình thường, đầy đủ gia cụ. Đỗ Thanh Thanh mới ra được hai chiêu với Triệu giáo sư thì chịu thua ngay lập tức. Vu Minh đành phải thu hồi ánh mắt, nhìn ông ta:
- Triệu giáo sư, ông cũng biết bảo tàng treo giải thưởng rồi đấy. Chúng tôi muốn biết làm sao có thể phân biệt ra được đâu là Sứ thanh hoa thật. Nhân viên bảo tàng nói ông là người có uy quyền nhất, ở trong quốc nội cũng là chuyên gia giám định bậc nhất về Sứ thanh hoa, cho nên chúng tôi mới tới làm phiền ông.
Bình luận truyện