Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 11: Về vương phủ



Thái y khuyên bảo không có kết quả, bất đắc dĩ lắc đầu chuyên tâm bắt mạch. Một lát sau Thái y mới buông tay Tống Ứng Diêu ra.

Phương Đàn cấp bách hỏi: “Thế nào rồi?”

Thái y sờ sờ bộ râu dài: “Vương phi chỉ là rơi xuống nước bị doạ quá độ đến nỗi toả nhiệt phong hàn, Vương Gia không cần phải lo lắng, chờ thần kê hai phương thuốc uống vào là tốt rồi.” Dứt lời thái y liền đứng lên đi hốt thuốc.

Phương Đàn ngồi ở bên giường đem tay của Tống Ứng Diêu đưa vào trong chăn, kéo góc chăn thẳng thóm mới yên tâm đi thay quần áo. Quần áo ướt trên người Tống Ứng Diêu sớm đã gọi thị nữ thay ra giúp nàng ấy, chỉ có nàng còn chưa kịp đổi.

Chờ nàng đổi xong quần áo trở lại, thái y đã đưa phương thuốc rồi rời đi. Hoán Sơn nấu bát canh gừng đặt trước mặt Phương Đàn.

Phương Đàn hỏi: “Vương phi uống sao?”

Hoán Sơn đáp: “Nô tài đã bảo nha hoàn múc bát khác cho Vương Phi.”

Phương Đàn lại hỏi: “Ta bảo ngươi đi điều tra, tra được gì rồi.”

“Đã điều tra được là thị nữ bên người Liễu phi đụng vào người Vương Phi. Nô tài đã phái người đi hỏi han nàng ta.”

“Có phải là Liễu phi sai thị nữ kia làm như vậy hay không?” Phương Đàn lông mày nhíu chặt hỏi

“Liễu phi chỉ muốn Vương phi mất mặt.” Hoán Sơn đã điều tra rõ ràng.

Phương Đàn gật đầu tiếp nhận bát canh gừng từ tay Hoán Sơn, sau khi thổi nguội liền uống một hơi cạn sạch. Cơ thể ấm áp mới đưa bát cho Hoán Sơn: “Vậy tha cho Liễu phi đi.” Nói xong Phương Đàn đi đến gian phòng của Tống Ứng Diêu. Tống Ứng Diêu cũng vừa uống xong canh gừng, nha hoàn mở cửa đi ra, lúc cửa mở hai người vừa nhìn thấy nhau, thật tốt. Hầu gái hướng về Phương Đàn hành lễ: “Vương Gia “

Phương Đàn thấy bát canh gừng đã được uống cạn liền ra lệnh: “Hừm, lui xuống đi.”

Nha hoàn đóng cửa lại rời đi. Phương Đàn đi tới trước giường, Tống Ứng Diêu vừa được nha hoàn cho uống canh gừng xong sắc mặt đã hồng hào rất nhiều. Nhìn một hồi, nàng mới nhớ đến đây làm gì. Nàng đi tới bên người Tống Ứng Diêu, dùng chăn quấn Tống Ứng Diêu lại, đệm chăn tất cả đều là hoàn toàn mới, nàng làm sao có khả năng để Vương phi của mình ngủ đệm chăn của người khác, tạm thời cũng không được. Sau khi quấn kín, kiểm tra nàng ấy bên trong sẽ không khó thở, Phương Đàn ôm lấy chăn quấn Tống Ứng Diêu lên, cũng không nặng lắm, có lẽ là Tống Ứng Diêu quá gầy.

Xoay người đi ra khỏi phòng, nói với Hoán Sơn đang canh cửa: “Về vương phủ.”

Hoàng cung thật không an toàn, ngay cả Tống Ứng Diêu người mới vào cung đã gặp nguy hiểm.

Ra khỏi Thái y viện đã có cỗ kiệu ngoài cửa chờ sẵn, các nàng hai người vào chung một kiệu. Bên trong kiệu tuy rằng chật hẹp, thế nhưng hai người vẫn là có thể. Ra khỏi cửa cung, sau khi thay xe ngựa thẳng đến Thành vương phủ.

Lúc trở lại Thành vương phủ, Phương Đàn ôm Tống Ứng Diêu đến phòng ngủ của hai người mở chăn ra, Tống Ứng Diêu đã ra một thân mồ hôi. Nàng lại phải giúp người ta thay đổi quần áo mới an tâm rời đi.

Ban đêm, Tống Ứng Diêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy một phòng bóng đêm, không thể tin được nháy mắt một cái, mình còn sống sót sao? Hay là đã đến Địa ngục, nàng choàng ngồi dậy nhìn thấy gian phòng quen thuộc, mới nhớ đây là phòng ngủ của nàng và Vương Gia. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đúng là sống sót.

Đột nhiên trong bóng tối chi ca một tiếng, cửa mở ra, từ bên ngoài đi tới một người.

Tống Ứng Diêu thăm dò hỏi: “Là Trương ma ma sao?” Trương ma ma là người lúc nàng gả đi theo hầu hạ nàng. Trước đây Trương ma ma là thiếp thân của Tống phu nhân, sau khi Tống phu nhân biết Tống Ứng Diêu phải gả cho Thành vương gia, bà không yên lòng những người khác chăm sóc con mình nên để cho Trương ma ma cùng nàng gả tới, sẵn tiện săn sóc cho nàng.

Người mở cửa người nghe được Tống Ứng Diêu hỏi lập tức mừng rỡ trả lời: “Tiểu thư, là lão nô. Tiểu thư người tỉnh rồi a!” Vừa nói Trương ma ma vừa đi đến giá cắm dùng lửa thắp nến lên.

Trong phòng nhất thời liền sáng ngời, từ ánh sáng ngọn nến xuất hiện một nữ nhân hiền từ ăn vận quần áo người hầu ước chừng hơn 40 tuổi, đó chính là Trương ma ma.

Trương ma ma bưng một bát cháo hoa đứng ở trước giường nói: “Vương Gia để lão tới thăm ngươi một chút xem coi tỉnh chưa, thuận tiện mang một bát cháo cho ngươi dùng.”

Tống Ứng Diêu gật đầu nửa nằm trên giường, Trương ma ma muốn đút cho nàng ăn lại bị nàng từ chối, Tống Ứng Diêu tiếp nhận bát cháo nói: “Ta tự mình làm.”

Trương ma ma không tranh nổi với nàng, chỉ ngồi nhìn nàng ăn ân cần hỏi han: “Tiểu thư buổi trưa đã không dùng cơm, có muốn hay không lão nô chuẩn bị một ít đồ ăn cho ngươi?”

Tống Ứng Diêu uống xong cháo hoa, cầm chén đưa cho Trương ma ma, chính mình dùng khăn tay lau khô miệng lắc đầu nói: “Không muốn, ta không đói bụng.”

Trương ma ma nghe Tống Ứng Diêu từ chối, liền lại nói: “Tiểu thư, ngươi hù chết lão nô. Buổi chiều lúc Vương Gia trở về, lão nô không nhìn thấy tiểu thư, lão nô quýnh quáng lắm, còn tưởng rằng không gặp được ngươi. Không nghĩ tới tiểu thư được Vương Gia ôm trong chăn.”

Tống Ứng Diêu nghi ngờ hỏi “Ta bên trong chăn? Cái gì chăn? Chuyện gì xảy ra?”

Trương ma ma giải thích: “Chính là buổi chiều lúc tiểu thư trở về là được Vương Gia dùng chăn ôm về đây.”

Tống Ứng Diêu vẫn không hiểu mình vì sao bị Vương Gia dùng chăn bọc lại: “Đến cùng xảy ra chuyện gì?”

“Lão nô cũng chỉ nghe qua là ngươi ở trong cung bị rơi xuống nước và được Vương Gia cứu, chuyện tiếp theo lão nô liền không biết.” Trương ma ma nói cho nàng nghe hết toàn bộ những gì bà biết.

Tống Ứng Diêu cảm thấy đau đầu, chuyện buổi chiều phát sinh nàng còn chưa hết sợ hãi, cảm giác bất lực khi rơi xuống nước, nàng kiếp này không muốn nhớ lại. May mà Vương Gia đến kịp lúc nếu không thì mạng nhỏ của nàng đã sớm không còn.

Trương ma ma nhìn Tống Ứng Diêu đang thống khổ xoa đầu, bà cho rằng nàng bị làm sao, thất kinh hỏi: “Tiểu thư nơi nào không thoải mái sao? Ta lập tức đi tìm thái y trong phủ.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

“Ta không có chuyện gì, ma ma đừng vội.” Tống Ứng Diêu lên tiếng ngăn cản Trương ma ma bước chân ra ngoài. Lại hỏi “Buổi chiều, thực sự là Vương Gia cứu ta sao?”

“Đúng thế.”

Tống Ứng Diêu nhớ lại buổi chiều nàng ở trong nước nhìn thấy gương mặt đó đúng là Vương Gia, đó không phải ảo giác của nàng, trong lòng cảm thấy một tia an ủi.

Trương ma ma thấy Tống Ứng Diêu không có chuyện gì thì trở về: “Tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi, hôm nay lão nô có thể nhìn rõ Vương Gia rất quan tâm đến tiểu thư, từ khi trở về không ngừng phái người lại đây dò hỏi tình hình tiểu thư. Lão nô còn chưa từng thấy một người nào khác so với phu nhân quan tâm tiểu thư nhiều như vậy đây?”

Tống Ứng Diêu nét mặt tái nhợt lộ ra một tia mỉm cười “Thật sao?

“Đúng thế.”

“Ma ma lui xuống trước đi, ta còn muốn nghỉ ngơi một chút.” Tống Ứng Diêu kiệt sức nằm lại trên giường nói.

Trương ma ma vâng mệnh, trước khi đi nhắn nhủ: “Tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, Vương Gia không chừng một lát nữa sẽ tới.”

“Ừm.”

Lại một lát sau, trước cửa phòng có tiếng động vang lên.

Tống Ứng Diêu lập tức đứng dậy, con mắt sáng lên nhìn ra cửa hỏi “Là ai?”

Người bên ngoài trả lời “Nô tỳ là Vương Gia phái tới đưa thuốc cho Vương phi.”

Tống Ứng Diêu thất vọng thở dài một hơi, mặc quần áo tử tế ngồi vào bên giường nói “Vào đi.”

Người bên ngoài lập tức đẩy cửa ra, bưng chén thuốc đi vào. Trước tiên thi lễ một cái nói “Khởi Tú ra mắt Vương phi.”

“Đứng lên đi.” Tiếp nhận chén thuốc trong tay Khởi Tú, cầm lấy cái thìa uống mấy cái. Làm Vương phi đương nhiên phải có khí thế của Vương phi, nàng trưng ra khí thế Vương phi đưa mắt hỏi “Ngươi hầu hạ Vương Gia?”

Người thị nữ kia đáp: “Nô tỳ là thị nữ hầu hạ bên cạnh Vương Gia.”

“À” Tống Ứng Diêu lại hỏi: “Vương Gia hiện tại đang làm gì?”

Khởi Tú thành thật trả lời: “Vương Gia hiện tại đang ở thư phòng viết tấu chương”

“Vậy ngài có nói khi nào thì xong không?” Tống Ứng Diêu chờ mong nhìn Khởi Tú.

“Vương Gia nói Vương phi nghỉ ngơi trước, không cần chờ ngài.”

“Được rồi...” Tống Ứng Diêu cúi đầu, dưới ánh nến mờ ảo không thấy rõ vẻ mặt của nàng, trong giọng nói tràn ngập nỗi thất vọng sâu sắc.

“Vương phi xin mời mau uống thuốc, nô tỳ còn phải về báo lại với Vương Gia.”

“Ừ” Tống Ứng Diêu uống xong chén thuốc, cầm chén trả lại cho Khởi Tú. Khởi Tú đi rồi, Tống Ứng Diêu nghiêng người nằm xuống, sau một hồi lâu trong xa xăm, nàng thở dài một tràng.

Đối với việc Phương Đàn mới vừa thành hôn đã bận rộn như thế, Tống Ứng Diêu cũng không suy nghĩ nhiều. Ngài ấy dù sao ở trong triều nắm giữ quyền cao chức trọng, trên người là biết bao sinh mạng của bách tính, bận bịu một chút cũng là đúng thôi. Tống Ứng Diêu tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, thế nhưng vẫn là tự khuyên bảo mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện