Vương Phi Xà Y

Chương 43: Bạch Nham Rơi Xuống Núi



Đêm tối bắt đầu lùi đi, trong màn đêm đen dần dần trở nên sáng sủa, khôi phục lại sự yên tĩnh.

Một đêm này đã khiến cho rất nhiều người không ngủ được......

Một đêm này đã làm cho tâm tư của vô số người chuyển động.....

Một đêm này cũng chính là báo hiệu của một hồi gió tanh mưa máu...........

Ánh mặt trời sáng sớm vừa mọc lên, chiếu sáng cả một vùng cỏ xanh dưới mặt đất, những giọt sương lấp lánh ánh sáng trong suốt, gió nhẹ mát rượi nhẹ nhàng mơn trớn thoảng qua mang theo hương thơm các loài hoa của buổi sớm.

Chim nhỏ đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chim chóc bay lượn bên ngoài, khiến chúng nó có cảm giác rất vui vẻ.

"Vương phi, nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu ạ" Tiểu nha hoàn từ ngoài cửa tiến vào, trên tay là chậu nước rửa mặt.

"Vương phi?" Bạch Băng nhẹ giọng lặp lại, cái danh hiệu này đã xa nàng rất lâu rồi, hiện giờ nghe thấy làm nàng có cảm giác không quen.

"Đúng vậy ạ, Vương gia phân phó, từ giờ về sau người chính là vương phi của phủ" Tiểu nha hoàn vui cười, dơ tay muốn chải tóc cho Bạch Băng nhưng lại bị nàng ngăn lại.

"Để tự ta làm là được rồi" Nàng chưa bao giờ thích có người hầu hạ.

Tiểu nha hoàn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn. Vương phi thật đẹp, khó trách Vương gia băng lãnh của các nàng lại động tâm.

"Vương phi, thời gian ăn sáng đã qua lâu rồi, người còn không mau tới!" Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói thúc giục không chút kiên nhẫn: "Ngươi cũng không thể nào được chiều chuộng tới mức như vậy được, để cho bọn nô tỳ phải đứng chờ, hơn nữa bọn nô tỳ mạng cũng không tốt giống như ngươi, bọn họ còn phải làm việc khác nữa ạ"

"Đi, mở cửa" Bạch Băng nhăn mày lại, nàng nghe ra được giọng nói châm chọc của người bên ngoài cửa!

Tiểu nha hoàn mở cửa ra, Bạch Băng đi ra ngoài, thờ ơ đánh giá vị có giọng nói oán hận của lão nữ nhân này.

"Vương phi nương nương, vương phủ này có quy củ của nó. Ngươi ngủ thẳng tới nắng lên cao giữa đỉnh đầu, để cho chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ cho ngươi đứng chờ, thật là phiền phức. Còn có vương phi nương nương, vương gia cũng vô cùng chán ghét nữ nhân nịnh hót quyến rũ dụ hoặc. Vương phi về sau vẫn là nên thu lại bộ dáng quyễn rũ người này, nếu muốn giữ được mạng sống thì mau sớm thành thật lại đi" Trần ma ma là thân tín của Đông quý phi, hai năm trước bị điều điến Lục vương phủ để chiếu cố chăm sóc Xích Liên Triệt, cho nên ở tại vương phủ này cũng có chút uy nghiêm.

Hiện giờ lại còn được sự đồng ý của Quý phi, đương nhiên là không thể cho Bạch Băng bộ mặt hòa nhã được.

"Cút!" Trên mặt Bạch Băng không có chút giận dữ nào, mà chỉ phun ra đúng một chữ, nhưng lực ảnh hưởng lại đạt đến mười phần.

Trần mama trong lòng run lên, giương mắt đánh giá nữ nhân này, xem ra người này cũng có chút năng lực. Nếu không vì sao lại có thể khiến cho nàng cảm thấy tóc gáy trên người đều dựng đứng cả lên, dù vậy, nhưng nàng cũng là một mama đã lăn lộn cả đời ở trong cung, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, làm sao có thể bị một tiểu hài đồng miệng còn hôi sữa này dọa sợ.

Trần ma ma cũng không biết được trên yến hội đã xảy ra chuyện gì, nàng đương nhiên cũng không hề biết được sự lợi hại của Bạch Băng.

"Cút?" Trần mama cười lạnh: "Vương phi nương nương, không phải là nô tỳ phạm thượng, nhưng nô tỳ cũng có lòng khuyên người một câu, tại vương phủ này ngươi cũng không nên coi mình là chủ tử, ta chính là người của Đông quý phi, đắc tội với quý phi nương nương ngươi cũng sẽ không sống tốt được đâu!"

Các nàng ở trong cung đã được vài chục năm, lại được phân tới vương phủ, tự nhiên hiểu rõ toàn bộ kỹ xảo sinh tồn ở trong cung. Đối với người được sủng ái, các nàng sẽ cung kính, nhưng là quý phi đã trực tiếp phân phó, nàng đương nhiên hiểu rõ đạo lý ở trong chuyện này.

Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, Đông quý phi? Xem ra nàng ta đã biết nàng là ai, nàng đối với Đông quý phi mới đầu cũng có chút yêu thích, nhưng là vào một khắc của sáu năm về trước kia đã bắt đầu thay đổi, nếu như nàng ta không phải là mẫu phi của Triệt, nàng ta chỉ sợ đã sớm không còn tồn tại ở trên cái thế giới này rồi.

Hiện giờ nàng ta lại trêu chọc nàng, nàng không muốn cùng nàng ta đối nghịch, nhưng nếu ở sau lưng nàng hạ độc thủ, nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

"Biết ai là chủ tử, ai là nô tài.......A..........." Trần mama nói còn chưa xong.

Chỉ nghe một tiếng tát tai vang lên, Trần mama đã bị Bạch Băng tát cho một cái ngã ngửa ra đất.

"Dám đối với ta hô to gọi nhỏ, muốn chết!" Âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên, chân thật và bá đạo.

Đông quý phi là mẫu phi của Triệt, nàng mới không ra tay, nhưng mà một cái mama nhỏ bé cư nhiên dám đối với nàng lớn lối, cho nàng là thiên sứ sao? Cho rằng nàng sẽ không xuống tay giết các nàng?

"A.............." Bọn nha hoàn đi theo Trần mama nhất thời kinh hoảng hét chói tai.

Bạch Băng thờ ơ đảo mắt nhìn qua, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua khiến cho bọn hạ nhân đang hét chói tai phải ngậm miệng lại, dưới chân không ngừng run lên, chỉ biết câm như hến, nửa bước cũng không dám di chuyển.

Vị vương phi này của vương gia này quá mức khủng bố, khiến cho bọn hạ nhân xung quanh nơm nớp lo sợ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"Ngươi dám đánh ta, ta đúng là người của Quý phi........A......." Trần mama sau khi phản ứng lại, đưa tay ôm mặt đã bị đánh cho sưng lên phản bác lại, nhưng lời chưa kịp nói xong lại bị một cái tát nữa giáng xuống.

Lần này thì Trần mama thẳng tắp lăn xuống đất, không chút động đậy thân hình, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Đây là có chuyện gì xảy ra" Cách đó không xa là gương mặt lạnh lùng của Xích Liên Triệt, đang bước về phía Bạch Băng.

"Ruồi bọ" Bạch Băng vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

"Kéo xuống, đánh chết" Xích Liên Triệt nhìn cũng không thèm nhìn người đang ngất xỉu trên mặt đất, đưa tay nắm lấy tay Bạch Băng: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt rồi"

Tất cả nha hoàn ở đây đều hoàn toàn trở nên mê muội, đây là vương gia lạnh lùng vô tình của các nàng sao? Là người vương gia rất ít khi nói chuyện sao?

Thay đổi, toàn bộ đều đã thay đổi rồi! Trên mặt vương gia bày ra vẻ mặt nhu tình, các nàng đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến các nàng lại lần nữa đưa mắt nhiền thoáng qua vị vương phi mĩ lệ này, xem ra sau này phải cẩn thận mà hành sự rồi.

"Tốt" Bạch Băng gật đầu, đưa mắt nhìn qua bọn hạ nhân đang lo sợ: "Nếu còn có lần sau, ta sẽ cho các ngươi đều xuống địa ngục"

Lạnh lùng nói ra những lời này, Bạch Băng dẫm xuống thân thể Trần mama, rồi cùng Xích Liên Triệt đi đến đại sảnh.

Bọn hạ nhân vừa nghe được lời nói lạnh lẽo của Bạch Băng, trong lòng vô cùng giật mình, nhìn thoáng qua Trần mama, trong lòng đổ mồ hôi, cảm thấy may mắn là vừa rồi các nàng không cùng Trần mama diễu võ dương oai.

Chỉ chốc lát sau đã có vài thị vệ tiến đến, lôi Trần mama đang hôn mê đi ra cổng.

"Các ngươi muốn đem mama mang tới nơi nào?" Tiểu nha hoàn nhíu mày hỏi.

"Đánh chết!"

Thị vệ không có nửa điểm chần chờ, đồng thời lên tiếng.

Đánh chết? Bọn nha hoàn bởi vì hai chữ này mà trong lòng ngổn ngang, vốn tưởng rằng Vương gia chỉ diễn trò trước mặt vương phi, không nghĩ tới sẽ thật sự mang Trần mama ra đánh chết, vì dù sao Trần mama cũng là người thân tín của Quý phi nương nương.

Hiện tại, bởi vì một câu ruồi bọ của vương phi mà vương gia liền đem mama đánh chết, đây không phải tuyên bố rõ ràng là đối nghịch lại với quý phi nương nương sao.

Vương phủ từ nay về sau sợ là không có ngày thái bình rồi..............

Trong đại sảnh.

"Bậy giờ là giờ nào rồi mà đệ muội mới tới ạ" Xích Liên Vũ cười hỏi.

Bạch Băng trừng mắt nhìn Xích Liên Vũ một cái, ngồi vào chỗ bên cạnh Bạch Nham, quay đầu chú ý tới nữ tử ở bên cạnh hắn. Nàng ta vấn một kiểu tóc đơn giản, đầu tóc chỉ cài vài cái trâm đơn giản làm trang sức.

Quần áo kết hợp với váy dài màu vàng, gương mặt trái xoan, mi mắt cong vút, miệng anh đào nhỏ nhắn. Mặc dù chỉ ngồi như vậy, cũng đủ khiến người ta cảm thấy nàng rất thanh thoát dịu dàng .

Lúc Bạch Băng đang đánh giá thì nàng ta cũng đưa mắt hướng về phía Bạch Băng cười cười.

"Nghe danh không bằng gặp mặt, đêm đó ở yến hội ngươi thật đúng là rất oai phong" Nàng kia hướng về phía Bạch Băng đụng đụng người.

Bạch Băng không thích cùng người khác quá mức thân cận, nhưng nữ tử này lại làm cho nàng không có phản cảm, lập tức cũng gật đầu.

"Lãnh Dao, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao, ngươi có hiểu cái gì là rụt rè không" Xích Liên Vũ tay chân đem Lãnh Dao đang ghé ở trên người Bạch Băng kéo ra, sau đó cười cười với Bạch Băng: "Vị này chính là thiếu tiểu thư Lãnh Dao Nhi của Lãnh Nguyệt sơn trang"

"Rụt rè cái gì ạ? Ta đây chính là sùng bái nàng thì có gì sai sao?" Lãnh Dao trở mình xem thường, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng: "Công phu của ngươi thật lợi hại, ta cũng là Vũ Tu"

Cá tính của Lãnh Dao hào sảng, không chút nào che giấu lòng kính nể của chính mình.

"Ăn cơm" Xích Liên Triệt ôn hòa hạ thấp giọng nói xuống, khiến cho mọi người đều im lặng.

Lãnh Dao đưa mắt nhìn Xích Liên Triệt bĩu môi, lặng lẽ tiếng đến bên người Bạch Băng, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ: "Ta có chút chán ghét hắn, lúc nào cũng mang theo biểu tình mặt than, thật giống như mọi người đều thiếu bạc hắn vậy. Nhưng lần này thấy ngươi, mặt hắn trái lại không còn lạnh như vậy nữa, ta thật bội phục ngươi có thể khiến cho cái vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi kia chỉ trong ngắn ngủi đã biến mất!"

Nói xong lại giương mắt nhìn Bạch Băng.

Trong nháy mắt Bạch Băng cũng hơi ngơ ngác, hướng về phía Xích Liên Triệt nhìn thoáng qua. Bỗng nhiên nàng cảm thấy lời của tiểu nữ tử trước mắt này rất đúng, Triệt thật là quá lạnh lùng rồi, cũng có lẽ là bởi vì trong cơ thể hắn có Băng Liên Chi Đế.

Trên bàn cơm, năm người an tĩnh đang ăn, bỗng nhiên không khí có chút trở nên áp lực.

Bạch Băng không hề để ý, tay vẫn đem đùi gà gắp vào chén Bạch Nham, rồi lại đối với Bạch Nham mỉm cười.

Không biết một màn này rơi và mắt người nào đó, sắc mặt tối sầm lại, một cỗ khí tức không ngừng dao động.

Xích Liên Triệt bưng bát cơm đưa tới trước mặt Bạch Băng, Bạch Băng đang ăn cơm quay đầu nhìn thấy trước mặt xuất hiện thêm một cái bát, ngẩng đầu không hiểu nhìn Xích Liên Triệt, đây là có ý gì?

Xích Liên Vũ, Bạch Nham cùng Lãnh Dao đều mở to mắt nhìn hai người kia.

Đôi mắt lạnh lùng của Xích Liên Triệt nâng lên, ánh mắt nhìn về phía cái bát đang rỗng tuếch.

Bạch Băng mặt mày căng thẳng, có ý tứ gì? Ngẩng đầu liếc mắt Xích Liên Triệt, chỉ thấy lông mày hắn xếch lên, khiến nàng lại khẩn trương hơn.

Không khí quái dị không ngừng phát tán, Xích Liên Triệt nhướng mày ám chỉ với Bạch Băng liên tục

Rốt cục........

"Có ý gì!" Bạch Băng không làm sao hiểu được, ăn một bữa cơm mà sao lại có cảm giác như đang đi làm nhiệm vụ bí mật vậy.

Đầu óc nàng từ trước tới giờ luôn linh hoạt, nhưng khi đối mặt với tình huống này, nàng lại không đoán nổi ý đồ của hắn.

"Đùi gà" gương mặt giật giật của Xích Liên Triệt tối lại, giọng nói âm trầm bật ra hai chữ.

Đùi gà? Chân mày Bạch Băng nhíu lại càng sâu, trong lòng nhất thời sáng tỏ, đùi gà? vừa rồi nàng có gắp cho Bạch Nham một cái đùi gà, chẳng lẽ hắn từ nãy giờ chỉ vì cái này mà hậm hực?

"Đùi gà? haha hô hô......." Lãnh Dao nhẫn nhịn không được nên bật cười to ra tiếng, có lầm hay không, hiện tại là tình huống gì chứ, nàng vậy mà lại nhìn thấy được vẻ mặt này của tên mặt than kia.

Xích Liên Triệt à Xích Liên Triệt, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có lúc thất bại như vậy, lại còn lòng dạ hẹp hòi nữa chứ!

Xích Liên Vũ cũng cố gắng kìm nén cười, lần đầu tiên hắn thấy Lục đệ làm ra một chuyện tình như vậy.

Xích Liên Triệt vẻ mặt lại trầm xuống, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Lãnh Dao Nhi.

Toàn thân Lãnh Dao lập tức run lên, sau khi chạm tới ánh mắt giết người kia thì tức thời ngậm lại miệng, thằng nhãi này tuyệt đối là đang uy hiếp nàng!

"Muốn ăn tại sao không tự mình lấy ạ" Bạch Nham xem thường nhìn về phía Xích Liên Triệt: "Tỷ, đừng để ý tới hắn"

Bạch Băng lắc lắc đầu, không phải chỉ là gắp một cái đùi gà thôi sao, chỉ là một bữa cơm sao lại vì vậy mà giằng co?

"Ngứa da rồi hả?" Giọng nói lạnh lùng của Xích Liên Triệt bỗng vang lên ở bên tai Bạch Nham.

Bạch Nham toàn thân cứng đờ một lúc , nhìn về phía Bạch Băng: "Tỷ, ngươi xem hắn, luôn luôn khi dễ ta. Trước kia luôn không cho ta ăn cơm, lại còn bắt ta tiến vào Tiểu Hắc Ốc"

Nói xong liền đem thân thể nhích lại gần về phía Bạch Băng, tỷ phu keo kiệt như vậy hắn cũng không thích, trước kia mỗi ngày đều bắt hắn tham gia khóa huấn luyện ma quỷ, cảm giác đó vô cùng thống khổ.

Bạch Băng nhìn tính khí quật cường của hai người có chút đau đầu, đẩy đẩy Bạch Nham ý bảo hắn làm rất tốt, rồi quay đầu gắp một cái đùi gà vào chén của Xích Liên Triệt. Sau đấy mới giương mắt quét một vòng về phía bốn người, dùng thanh âm ôn hòa nói ra hai chữ: "Ăn cơm!"

Đang lúc ánh mắt dừng lại ở thân hình Xích Liên Triệt, bỗng Tiểu Bạch chạy vội từ ngoài cửa lao thẳng tới trên bàn, ánh mắt và vẻ mặt trông giống hệt như quỷ chết đói, ngay khi năm người dùng ánh mắt trợn trừng mà nhìn thì nó đã đem thịt trên bàn ăn lấy ăn để, tốc độ điên cuồng như gió lốc.

Trong chớp mắt, một bàn cá thịt toàn bộ đều tiến vào trong dạ dày Tiểu Bạch, nhưng hình như Tiểu Bạch vẫn còn chưa ăn no, ánh mắt đảo qua một vòng cuối cùng dừng lại cái đùi gà ở trong chén của Xích Liên Triệt.

'ta đói.....' Tiểu Bạch mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Xích Liên Triệt, hi vong chiếc đùi gà này hắn có thể tặng cho nó. Bởi vì trước mặt là Xích Liên Triệt nó mới không dám làm càn, nên chỉ đành mở to đôi mắt ngập nước khiến người ta phải yêu mến mà cầu xin.

Chỉ là nó lại không biết, Xích Liên Triệt có cái tình yêu đó sao?

'dám đụng chạm vào thử xem' ánh mắt Xích Liên Triệt nổi lên khí tức nguy hiểm.

Không khí chỉ vì một người một thú giằng co mà trở nên quỷ dị.

Lãnh Dao mở to mắt, trong mắt tràn ngập vui sướng. Tiểu thú này thật đáng yêu.........thật uy vũ ạ....... vậy mà lại có thể cùng với tên mặt than kia giằng co.

Xích Liên Vũ ngồi đối diện Tiểu Bạch, nhìn tình hình hôm nay hắn cảm thấy hôm nay thật là có nhiều chuyện đặc biệt xảy ra ạ.

Trong nháy mắt hơi nước trong mắt Tiểu Bạch biến mất, không buồn giả bộ đáng thương trước mặt mọi người nữa, mà nhìn chằm chằm cái đùi gà ở trong chén, nước miếng sắp chảy ra ngoài ... nó rất muốn ăn ạ.

'cho ta ăn một miếng' Tiểu Bạch chảy nước miếng, híp mắt, hắn đã mấy ngày nay chưa ăn cơm rồi, hiện tại nó sắp chết đói.

'nếu ngươi muốn chết thì cứ ăn đi' Ánh mắt Xích Liên Triệt tỏa sáng càng nồng đậm hơn.

Trong nháy mắt Xích Liên Triệt uy hiếp, bốn người ở bên cạnh đều cảm giác được hơi thở cường đại kia. Tiểu Bạch trừng mắt nhìn đùi gà, vươn móng vuốt gãi gãi lỗ tai, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Xích Liên Triệt, bất chợt móng vuốt liền đi chuyển.

Tốc độ nhanh như tia chớp. nhanh chóng đem cái đùi gà ở trong chén cướp về trong tay, đang lúc há mồm muốn cắn xuống thì một đạo ánh sáng màu vàng nhoáng lên ngay trước mắt, cái đùi gà trong tay không cánh mà bay........

'ăn ngon ạ......' Tiểu Kim dùng cái đuôi cuốn lấy cái đùi gà, trong miệng lộ ra chiếc răng nanh nhỏ bé không ngừng cắn xé.........

"Tiểu Kim......." Vẻ mặt đen xì của Bạch Băng giật giật, tiểu gia hỏa này thảm rồi!

Xích Liên Triệt cả khuôn mặt dầy đặc mây đen, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát ra ngoài.

"Muốn chết!" Xích Liên Triệt mang theo sát khí dầy đặc thốt lên hai chữ.

Tiểu Bạch đảo mắt một cái, lông mao xù lên. Thật là cường hãn ạ, hắn đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì không ăn cái đùi gà kia.

'không phải ta ăn' Tiểu Bạch lắc lắc đầu ngón tay chỉ về phía Tiểu Kim đang dương dương đắc ý 'nhìn xem, Tiểu Kim ăn'

Bạch Băng đen mặt, Tiểu Kim trời sinh đã sợ Xích Liên Triệt, nhưng mà nàng không hiểu tại sao nó lại cứ hết lần này tới lần khác đều chọc vào hắn, hơn nữa vào lúc này còn cướp đùi gà ạ.

Rõ ràng chuyện nhỏ như vậy nhưng hắn lại cứ so đo, lại đúng dịp Tiểu Kim vô duyên vô cớ lại ăn mất đùi gà của hắn, hậu quả này chỉ sợ là khó mà tưởng tượng nổi ạ...........

Tâm trạng của Lãnh Dao bây giờ tràn ngập kinh hỉ, đây là tiểu kim xà là tiểu ma thú mà bọn nàng vẫn luôn nghe nhắc tới, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng bằng ánh mắt ghen tị. Nàng cũng muốn có được hai cái tiểu ma thú như vậy, bởi ma thú của nàng một chút cũng không đáng yêu tí nào.

Thân thủ Xích Liên Triệt đang định vung lên bắt lấy Tiểu Kim, lại bị Bạch Băng ngăn lại: "Lần sau ăn cơm ta lại gắp cho ngươi"

Bạch Băng nói xong thì khóe miệng cũng giật giật, dựa theo tâm tình của Xích Liên Triệt lúc này, nếu nàng không làm vậy chỉ sợ khả năng Tiểu Kim chết thảm là rất lớn. Vì vậy dù có phải nói hơn thế nữa, nàng cũng sẽ vì Tiểu Kim mà phải lên tiếng.

Nghe như vậy, tâm tình của Xích Liên Triệt trở nên tốt hơn đôi chút, đảo mắt hung hăng quét qua Tiểu Kim một cái, chết tiệt! Hôm nay tạm thời tha cho nó một lần!

Tiểu Bạch thấy vậy thì thở ra một hơi, hoàn hảo, Tiểu Kim lần này đúng là cửu tử nhất sinh ạ!

Ăn một cái đùi gà, cái bụng Tiểu Kim phình lên, lắc lắc thân thể hình chữ S từ từ bò về phía Xích Liên Triệt, nhìn dáng vẻ của nó vô cùng đáng yêu.

"Tiểu Kim!" Bạch Băng quay đầu trừng mắt, nhìn ra ý đồ của Tiểu Kim, trong lòng thật muốn chụp chết cái đồ ngu ngốc không biết sống chết này!

Tiếc là, thân thể của Tiểu Kim di chuyển so với âm thanh của Bạch Băng lại nhanh hơn một bước, Tiểu Kim lắc lư thân thể leo lên trên người Xích Liên Triệt, nâng miệng mồm dính đầy dầu mỡ hướng vào quần áo của Xích Liên Triệt mà cọ xát, sau động tác này nó lại vẫn như cũ cực kỳ vui vẻ mà bò tiếp lên người hắn.

Xích Liên Triệt đen mặt, Xích Liên Vũ và Lãnh Dao thì trừng lớn con mắt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ý nói Tiểu Kim này tìm chết rồi!

Tiểu Bạch cũng mở to mắt, Tiểu Kim này không phải sợ nhất là Xích Liên Triệt sao? Vậy mà miệng mồm dầu mỡ lại cọ lên người hắn? Này khác nào là đi tìm đường chết chứ ạ!

Bạch Băng nghe cực kỳ rõ ràng tiếng xương cốt của Triệt vang lên rắc rắc, rồi lại nhìn ánh mắt Tiểu Kim đang thất thần giả dạng đáng yêu, nó thật đúng là đứa ngốc mà!

"Tốt, tốt" Xích Liên Triệt âm trầm tà mị cười ra tiếng, ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Kim, thân thủ không chút lưu tình nào mà bắt lấy Tiểu Kim ném thẳng lên bàn.

'phốc...... Đau quá.........' Tiểu Kim nào nghĩ đến chuyện lại ra nông nỗi này ạ, nàng là đang cố gắng tận lực lấy lòng hắn ạ.

Lấy lòng hắn chẳng lẽ là sai rồi sao? Trong lòng căm giận khó hiểu, vặn vẹo thân thể nhỏ bé, đau chết nó rồi ạ!

"Ngươi xuống tay cũng quá nặng rồi, vật nhỏ thật đáng thương" Lãnh Dao đưa tay đem Tiểu Kim nâng niu ôm vào lòng.

'Đúng vậy, xuống tay thật quá nặng, ngay cả mặt mũi cũng không nể tình, vậy mà ta còn bán đứng sắc đẹp để lấy lòng ngươi ạ.......' ánh mắt phẫn hận của Tiểu Kim nhìn chằm chằm Xích Liên Triệt, không thích nàng thì thôi, lại còn xuống tay nặng như vậy mà quăng ngã nàng! Nàng thật đáng thương mà!

"Phốc.........haha.........." Mặt Bạch Băng trầm xuống, nghe nó nói vậy nàng cũng không nén được tâm tình mà bật cười.

Tình trạng bế tắc trước mắt vì tiếng cười của Bạch Băng mà giảm xuống.

Bạch Nham nhìn thoáng qua Xích Liên Triệt, thật sự là quá bạo lực ạ!

"Xem ra bản thái tử tới không đúng thời điểm!" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Năm người đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, Thần Công Liên một thân áo trắng nhấc chân đi vào đại sảnh.

Thần Công Liên nhìn bàn ăn bừa bãi cùng với tiếng cười to của Bạch Băng thì trong lòng có cảm giác hờn giận thoáng qua.

Hắn ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười của nàng, thấy nàng cười vui vẻ như vậy, rồi bây giờ lại nhìn thoáng qua cảnh tượng trên bàn cơm cũng với bốn người kia, trong con mắt yêu mị hiện lên tâm tình phức tạp.

"Khách quý hiếm khi tới ạ" Xích Liên Triệt giương mắt nhìn thoáng qua Thần Công Liên, giọng nói ôn hòa vang lên. Thần Công Liên cũng không có phản cảm mà cười theo.

Lãnh Dao nhìn người này thì ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, Bắc thái tử cũng tới?

"Hôm nay tới đây, bản thái tử chỉ là muốn nhắc nhở người nào đó, cẩn thận người bên cạnh mà thôi" Thần Công Liên liếc nhìn Bạch Băng cùng Xích Liên Triệt, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Bạch Nham. Nhìn bộ dáng tràn ngập vẻ nghiên cứu, làm cho Bạch Băng phải nhíu mày, rất không vừa ý.

Cẩn thận người bên cạnh? Bạch Băng giương mắt, lời này là có ý gì?

Xích Liên Triệt nhướng mày: "Thật đúng là phải cảm ơn thái tử nhắc nhở, nếu như không còn việc gì thì xin cứ tự nhiên"

Thân Công Liên nhấc chân tiến lên, đi đến bên cạnh Xích Liên Triệt, dùng nội lực truyền âm: "Lục vương gia, Bạch Băng thật đúng là một bảo bối, cả người nàng đều khiến cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu, muốn chiếm đoạt, vương gia cũng nên cẩn thận"

Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, sát khí bắn ra bốn phía: "Muốn chết thì cứ nói, bổn vương hiện tại liền có thể thành toàn cho ngươi"

"Việc gì phải tức giận như vậy, bản thái tử cũng chỉ là nhắc nhở vương gia mà thôi" Dứt lời, Thần Công Liên nhếch miệng tươi cười, ánh mắt thâm tình nhìn thoáng qua Bạch Băng và Bạch Nham rồi xoay người tao nhã rời đi.

Hiện tại tất cả mọi người đều đã bắt đầu tiến hành kế hoạch riêng, mục đích quá nhiều, tâm tư cũng quá nhiều.............

Kết quả sau cùng nàng sẽ thuộc về ai?

Nhưng mà tiếc là, mọi người tỉ mỉ tính kế, lại bỏ xót mất việc tính kế một nữ nhân.............

Bọn họ cũng không biết, chỉ vì bỏ quên nữ nhân này mà khiến nàng đã phá vỡ toàn bộ đại lục. Một nữ nhân tự làm theo ý thích của bản thân, không phụ thuộc vào ai này không ngờ lại có thể đứng ở trên đỉnh của thế giới, không vì bất cứ ai hay bất cứ việc gì mà khuất phục.....

Giữa trưa.

Xích Liên Toàn đi tới Lục vương phủ, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, nàng thật sự có thể làm cho Bạch Nham cùng với Bạch Băng chặt đứt tầng quan hệ tỷ đệ này sao? Nàng không biết, nhưng để có thể giữ lại mạng sống cho hắn, nàng sẽ cố gắng hết khả năng.

"Tam công chúa mời vào, lão nô lập tức đi thỉnh vương gia" Quản gia tiến lên hành lễ.

"Không cần, Bạch Nham chắc là ở trong phủ hả" Xích Liên Toàn vẫy vẫy tay ý bảo hắn không cần kinh động tới Xích Liên Triệt.

"Bạch thiếu gia đang luyện kiếm ở võ đài, để lão nô mang công chúa đi" Quản gia liếc mắt một cái là đã nhìn ra ý đồ của Xích Liên Toàn, mấy năm nay ai mà không biết tâm tư của công chúa chứ, cứ ba ngày hai bữa đều chạy tới vương phủ.

Xích Liên Toàn gật gật đầu theo quản gia đi tới Tây Uyển.

"Nham ca ca" Tiến vào Tây Uyển, Xích Liên Toàn liếc mắt một cái là đã thấy bóng dáng ngày đêm mong nhớ.

Bạch Nham cầm trường kiếm trong tay, xoay người nhìn thoáng qua Xích Liên Toàn, tay trái cầm khăn vải màu trắng lau chùi thanh kiếm.

"Nham ca ca, ta nghe nói hoảng tẩu đã trở lại" Xích Liên Toàn miệng nở nụ cười, đi về phía Bạch Nham.

Tay Bạch Nham run lên, hoàng tẩu? Ánh mắt thâm trầm thoáng cái nhìn về phía Xích Liên Toàn, tỷ tỷ trở về chuyện này còn chưa có ai biết.

"Tin tức của ngươi thật là mau lẹ" Bạch Nham thu hồi tầm mắt, giọng điệu ôn hòa.

Xích Liên Toàn trong lòng nhảy dựng, ảo não vì bản thân mình đã quá nóng vội.

"Nếu không phải hoàng tẩu trở lại, ngươi làm sao có thể vào ở tại trong phủ của Lục ca" Tuy đang nói chuyện nhưng bên miệng Xích Liên Toàn lại cố gượng gạo nở nụ cười.

Mấy năm nay thái độ Bạch Nham tuy đối với nàng ôn hòa, nhưng nàng biết ở trong lòng hắn nhất định cũng có nàng, cho nên sáu năm trước mới có thể liều chết mà cứu nàng.

Bạch Nham năm nay đã mười bốn tuổi, ở cổ đại này mười bốn tuổi đã xem như là người trưởng thành. Tâm tư Bạch Nham ẩn nhẫn, tuy ở trước mặt Bạch Băng có hay làm nũng nhưng khi đối mặt với người ngoài hắn chưa bao giờ là người lương thiện cả. Cho nên ánh mắt sắc bén của hắn chỉ cần liếc một cái là đã nhìn thấu lời nói, và nụ cười gượng ép kia của Xích Liên Toàn.

"Có việc gì thì cứ nói thẳng" Bạch Nham trừng mắt nhìn thẳng về phía Xích Liên Toàn.

Đón nhận ánh mắt Bạch Nham làm Xích Liên Toàn phải cả kinh, vẻ mặt có chút bối rối.

"Nham ca ca, Toàn nhi cảm thấy được........cảm thấy được........Nàng kia chưa chắc đã là tỷ tỷ của ca ca" Nói xong, hai tay vò chặt khăn lụa, ánh mắt không ngừng quan sát mọi biến hóa của Bạch Nham.

"Ngươi nói như vậy, ý là nói ta và hoàng huynh của ngươi đều bị lừa?" Bạch Nham nhíu mày, hắn tự nhiên hiểu rõ Đông quý phi có địch ý với tỷ tỷ như thế nào. Hiện giờ Xích Liên Toàn cũng đã biết tỷ tỷ trở lại, cho nên chuyện này sợ rằng Đông quý phi đã sớm biết.

"Không phải, ta....... ta là nói........ta là nói........." Nàng còn chưa bao giờ nói dối, cho nên nhất thời trong lòng có cảm giác khủng hoảng "Ta muốn nói là............ Nham ca ca, nàng đối với ngươi không có trợ giúp gì, lại còn hại ngươi, Toàn nhi hi vọng Nham ca ca cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ!"

Nếu đã không nói dối được thì chẳng bằng nói thật, dù sao cũng vẫn phải nói.

"Đoạn tuyệt quan hệ?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho lòng Xích Liên Toàn như vang lên âm thanh đổ vỡ.

Sắc mặt Bạch Nham không đổi, không hờn không giận: "Là mẫu phi kêu ngươi nói vậy? Đoạn tuyệt quan hệ? Không có khả năng!"

Khẩu khí vô cùng kiên định, đoạn tuyệt quan hệ? A, hắn cho dù là cùng cả thế giới đoạn tuyệt quan hệ, cũng không có khả năng cùng với tỷ tỷ đoạn tuyệt quan hệ!

Nghe vậy, Xích Liên Toàn khuôn mặt trắng bệch cương lên, không thể tin nổi mà nhìn hắn: "Không thể, Nham ca ca ngươi không thể, cùng nàng ở cùng một chỗ ngươi sẽ chết, mẫu phi sẽ giết chết các ngươi"

"Sống chết cũng không phân ly!" Chết, hắn chưa bao giờ e ngại.

Nếu như Đông quý phi dám động tới tỷ tỷ của hắn, hắn thề, hắn nhất định sẽ tiêu diệt Xích Nguyệt quốc. Trong lòng hắn chỉ coi trong thân nhân của mình, chứ không hơi đâu đi quản cảm thụ của người khác.

Hắn cùng với Bạch Băng có tính cách rất giống nhau, bởi vì ở trong cơ thể của cả hai đều chảy chung một dòng máu, cũng chính vì vậy mà nhiều khi tâm tư của hắn sôi trào không thể kiềm chế được.

"Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận.........." nước mắt Xích Liên Toàn rơi đầy mặt, chân từng bước từng bước lùi về phía sau.

"Hắn sẽ không hối hận" từ trong Tây Uyển truyền đến một giọng nói khác. Lãnh Dao không nhanh không châm bước tới: "Điểm ấy ở trong lòng Tam công chúa cũng đã có thể hiểu rõ, rồi không phải sao"

Tuy nàng đối với Bạch Nham và Bạch Băng tiếp xúc chưa nhiều lắm, nhưng nàng có thể cảm giác đươc ở hơi thở ở trên người bọn họ, hơi thở của hai người này cực kỳ mạnh mẽ, cái loại kiêu ngạo mạnh mẽ này không ai có thể so sánh được.

"Không.........Hắn sẽ hối hận, sẽ hối hận.........." Xích Liên Toàn che lỗ tai không muốn nghe lời nàng ta nói.

Xoay người chạy ra khỏi Tây Uyển, sẽ hối hận, hắn sẽ hối hận vì cùng Bạch Băng có chung quan hệ......... Nhất định sẽ hối hận.................

Lãnh Dao nhìn nàng chạy đi mà lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Bạch Nham, trong mắt xẹt qua một chút tán thưởng: "Hắc, khẩu khí của ngươi rất hợp với khẩu vị của ta"

"Nhưng là.........Ngươi lại không hợp với khẩu vị của ta!" Bạch Nham thoáng trừng mắt về phía nữ nhân tự cho mình là đúng kia.

"Ha ha, ngươi cùng với tỷ tỷ của ngươi hoàn toàn bất đồng, không thể nhìn khí tức mà xem nhẹ nha, nhưng ngươi so với tỷ tỷ lão thành như ta thì còn xa mới bằng" Lãnh Dao nở nụ cười, nhấc chân tiếp cận sát Bạch Nham, nếu bỏ qua giọng điệu kia thì tướng mạo người này thật đúng là rất đẹp ạ.

"Quả thực là không biết rụt rè là gì!" Bạch Nham đảo cặp mắt trắng dã, nhớ tới lời nói sáng nay của Xích Liên Vũ.

"Dừng, rụt rè cái gì ạ, lão nương sống mười bốn năm cho tới bây giờ còn chưa từng rụt rè qua bao giờ!" Lãnh Dao nhấc chân phải giẫm mạnh xuống đất, tay phải vỗ bốp một phát vào đùi. Dựa vào cái gì, mỗi người đều nói nàng phải rụt rè.

Nàng chính là thiếu tiểu thư của Lãnh Nguyệt sơn trang, đứng đầu trên giang hồ, vậy mà bảo nàng rụt rè, khác nào nói nàng mặc cái quần rách ra đường, toàn làm điều thừa!

Khóe miệng Bạch Nham có chút run rẩy, thờ ơ nhìn lướt qua, đối mặt với người như vậy, hắn chỉ có thể coi như không nhìn thấy. Tiếp tục lau chùi trường kiếm, dần dần trên thanh kiếm phát ra ánh sáng màu trắng bạc.

Lãnh Dao thấy Bạch Nham không nói lời nào, trái lại làm nàng càng tăng thêm dũng khí, nâng chân bước về phía bên cạnh hắn: "Ha ha, nói đùa thôi, không phải chỉ là rụt rè thôi sao, ai chẳng biết đạo lý này ạ" Nói xong lại đưa mắt quan sát nhìn biến hóa của Bạch Nham, nhưng đến khi không thấy phản ứng gì, miệng lại tiếp tục cười hắc hắc: "Cái kia...... Ta có chuyện tìm ngươi giúp đỡ"

Bạch Nham nhíu mày, hắn cùng với nàng hình như không có giao tình gì thì phải!

"Thật ra....... cái kia, ngươi có thể cùng tỷ ngươi thương lượng một chút, đem hai tiểu ma thú kia tặng cho ta một con được không?" Lãnh Dao nói xong thì ánh mắt phát ra quang mang sáng ngời, sáng sớm hôm nay sau khi nhìn thấy hai tiểu ma thú này, lòng nàng liền ngứa ngáy ạ.

"Muốn?" Bạch Nham quay đầu hỏi.

"Đúng đúng........" Lãnh Dao gật đầu liên tục như giã tỏi.

"Muốn? Muốn thì chính mình đi tìm đi!" Bạch Nham nói xong thì thu hồi trường kiếm, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Ngươi..............Bạch Nham... lão nương nhất định phế đi ngươi!"

"Rụt rè, phải rụt rè!"

"Rụt rè cái rắm ạ!"

"........................"

"........................"

Ba ngày sau.

Quân chủ ba nước cáo từ về nước, Tư Đặc Nhĩ cũng theo chân quân chủ ba nước mà rời khỏi Xích Nguyệt quốc. Hải ngoại tiểu công chúa bị nữ nhân của Lục vương gia mang về đánh cho tới thê thảm, vậy mà hoàng tử hải ngoại lại không có làm ra hành động gì, một chút ý định trả thù cũng không có, cứ thế mà đi du lịch quốc gia khác.

Càng như thế thì lại càng khiến cho người ta nghi ngờ nhiều hơn, có khi là muốn nhưng chưa phải lúc, hoặc có lẽ là người hải ngoại cũng không cường đại như vậy.

Cũng có người nghĩ rằng người hải ngoại muốn cùng các quốc gia khác liên minh để đối phó với Xích Nguyệt quốc.

Dù có thế nào đi nữa, cho dù người hải ngoại có cùng quốc gia khác liên hợp thì sao, quân đội của người hải ngoại nếu không đến được thì cũng không tạo ra được uy hiếp!

Mặc kệ ra sao, đại thần trong triều không một ai không có tâm tư. Ngày ấy ở trên yến hội, nữ nhân đó vẫn ở tại Lục vương phủ, bọn họ không biết là nàng ta vì cái gì mà đến đây, hơn nữa công phu còn cao như vậy.

Lục vương gia vốn đã dũng mãnh vô song, hiện giờ lại có thêm một vị lợi hại như vậy tương trợ, chẳng phải là càng thêm lợi hại sao.

Nhưng theo bọn họ biết thì Lục vương gia rất sủng ái nữ nhân kia, nên trên yến hội nàng mới có thể ngạo mạn như vậy diệt đi uy phong của người hải ngoại, không biết có thể hay không sẽ mang đến chiến tranh cho Xích Nguyệt quốc ạ?

Lục vương gia giữ lại nàng không biết là may mắn của Xích Nguyệt quốc hay là bất hạnh?

Ánh trăng trong veo mà lạnh lùng, chiếu khắp đại lục khiến cho mọi nơi như phủ lên một tầng lụa mỏng mờ ảo, rồi lại như ẩn như hiện tạo ra một cảnh tượng thần bí cùng lạnh lùng.

Bóng đêm âm trầm, mang theo cảm giác quỷ dị khiến người ta phải thấp thỏm.

Đình viện thâm sâu, đêm dài vô tận.

Lục vương phủ.

Quản gia vội vàng đi về sân viện của Bạch Băng.

"Vương phi nương nương có ở đây không?" Quản gia nhẹ nhàng nhìn nhóm người, nhỏ giọng hỏi.

Trong phòng có nha hoàn mở cửa ra: "Quản gia, vương phi đang nghỉ ngơi!"

"Cái này cũng không thể trách ta được ạ........" Quản gia còn nói chưa xong, giong nói Bạch Băng đã truyền tới.

"Vào đi"

Quản gia cẩn thận đi vào trong phòng, ánh mắt cũng không dám nâng lên: "Vương phi, người của Đông quý phi ở trong cung tới, truyền vương phi cùng với Bạch thiếu gia đi vào hoàng cung thưởng hoa quỳnh"

Thưởng hoa quỳnh? Bạch Băng trong lòng cười lạnh, Xích Liên Triệt hôm nay không ở trong phủ, cho nên hôm nay mới lấy cớ này, chứ thưởng hoa cái gì ạ!

"Vương phi, trong cung có cho người mang kiệu tới đang chờ ở ngoài phủ ạ" Quản gia thấy Bạch Băng không nhúc nhích, đành phải gượng cười nói cho xong.

"Để cho các nàng chờ đi" Bạch Băng nhắm mắt lại, tâm tư trong lòng không ngừng chuyển động.

Quản gia nhăn mặt, để cho quý phi chờ... chuyện này........

Trong lòng hắn cho dù đang rất suốt ruột, nhưng cũng không dám giục vương phi, mà từ từ rời ra ngoài cửa.

Nửa ngày sau, Bạch Băng đứng dậy, có lẽ cũng tới thời điểm nên gặp mặt nàng ta, nếu để Tiểu Nham ở lại phủ thì tốt! Đông quý phi nếu tại lúc gặp nàng, nàng ta hẳn sẽ không hạ thủ lưu tình!

Bạch Băng vừa đi ra khỏi cửa chính vương phủ, bóng dáng Bạch Nham liền đập vào trong mắt nàng.

"Tỷ, như thế nào lại chậm chạp vậy?" Giọng nói Bạch Nham từ xa truyền tới.

Bạch Băng sửng sốt: "Sao ngươi lại tới đây?"

Nàng rõ ràng đã bảo quản gia là đùng nói cho hắn mà!

"Tỷ, người ta mời là hai chúng ta, nếu ta không đi thì cũng không được hay cho lắm" Khóe miệng Bạch Nham nở một nụ cười.

"Ngươi............."

"Đi thôi" Bạch Băng còn chưa nói xong, đã bị Bạch Nham ngắt lời, nhấc chân tiến vào trong kiệu!

Hoàng cung.

Đông quý phi ngồi ở trên giường đệm êm ái, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người đang đứng trước mặt nàng.

Bạch Băng ngẩng đầu, có chút cao ngạo.

Dung nhan của Đông quý phi so với năm xưa vẫn không giảm chút nào, đầu tóc được búi cao, đồ trang sức hoa lệ tô điểm, trâm vàng Loan Phượng, mi mắt kẻ đen, đôi môi thoa son hồng ướt át, kết hợp với quần áo váy dài khiến cả dáng người trở nên đoan trang, nhã nhặn không nói nên lời.

Bên người Đông quý phi có một nữ tử đứng cạnh, vai nhỏ eo thon, dáng người cao gầy, mặt mày không chút cảm xúc làm cho người ta có cảm giác không thoải mái. Hơn nữa ánh mắt nhìn về phía nàng và Bạch Nham lại còn mang theo nồng đậm sát khí.

Gặp Bạch Băng không hành lễ chào hỏi, lại còn cao ngạo mà đánh giá chính mình, trên mặt Đông quý phi lại càng thêm tức giận.

Nhìn thấy trong mắt Đông quý phi hiện lên tia tức giận, trong lòng Bạch Băng cười lạnh, thưởng hoa quỳnh? Tất cả trong đại sảnh nàng nhìn không thấy dù chỉ là một gốc cây chứ đừng nói là thưởng hoa!

"Không phải ngắm hoa quỳnh sao?" Bạch Nham nói xong thì cũng quay lại nhìn xung quanh.

"Thật to gan! Thấy quý phi nương nương mà còn không quỳ xuống!" Thị nữ ở bên người Đông quý phi gầm lên một tiếng.

Bạch Băng cười lạnh một tiếng, chó cậy chủ, măt mày dương lên, ý tứ khinh bỉ càng lúc càng nồng đậm hơn: "Người mời hai tỷ đệ ta tới để ngắm hoa, cũng vẫn còn chưa nói mà các ngươi đã bắt ta quỳ xuống, đạo đãi khách này cũng quá là khác người rồi"

"Lớn mật!" Nàng kia thấy Bạch Băng không bị ý tứ vừa rồi của nàng dọa sợ, nhất thời tăng lớn giọng nói hơn!

"Đừng có nói vòng vo, mục đích là cái gì!" Ánh mắt Bạch Nham đảo qua nha hoàn kia, lộ ra giọng nói lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên Bạch Băng nhìn thấy hơi thở nguy hiểm này của Bạch Nham, trong lòng cũng có chút bất ngờ, nhưng bên miệng vẫn tươi cười như cũ, vì đệ đệ của nàng đã có tiện bộ rất nhiều.

"Thật không nghĩ tới ngươi còn có thể trở về" Giọng nói của Đông quý phi vang lên, tươi cười trên mặt vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Bạch Băng tràn đầy sát khí.

"Đại nạn không chết, vẫn còn phải cảm tạ Quý phi năm đó đã hạ thủ lưu tình" Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, trong mắt chồng chất quang mang sắc bén bắn thẳng về phía Đông quý phi.

"Ngươi............" Đông quý phi chỉ vào Bạch Băng, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng kế hoạch hôm này đã chuẩn bị tỉ mỉ, đành cố áp chế nội tậm đang tức giận, mặt dịu đi: "Hôm nay sợ rằng thưởng hoa quỳnh không được, vì vậy bản cung cố ý chuẩn bị một màn vũ đạo"

Đông quý phi nói xong, nữ tử bên người hai tay vỗ bốp bốp vài cái.

Ngoài cửa lập tức xuất hiện vài vũ cơ, các nàng tóc vấn đơn giản lên cao, trên đầu đội một chiếc mũ màu vàng được trang trí từ những hạt châu thả xuống như rèm che trước mặt, giữa lông mày điểm một nốt chu sa màu đỏ.

Thân hình được bao quanh bằng một chiếc váy sa tanh màu vàng viền bạc bó sát người, đem thân thể nữ tính cùng đường cong hoàn mỹ được thể hiện hết ra ngoài. Bên dưới là chiếc quần lụa cùng màu với váy, chất liệu nhẹ nhàng khiến cho mỗi lần đi lại thì gấu váy đều tung bay theo gió.

Bạch Băng nhíu mày, thưởng múa? Chỉ sợ những vũ cơ này không phải đơn giản, chỉ cần nhìn qua đường đi cùng với bước chân là đã biết đây toàn là cao thủ.

Vũ cơ tiến vào đại sảnh, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, tất cả vũ cơ nhiệt tình nhảy múa, động tác biến hóa liên tục theo tiếng trống, hai tay cũng nhẹ nhàng lay động.

Trên cánh tay của nhóm người này đều mang theo vòng tay linh đang, bởi vì là chất liệu kim loại cho nên vừa động liền phát ra tiếng động thanh thúy, mang theo hương vị khác lạ.

Tuy vòng tay này nhỏ nhưng lại tạo ra tiếng động rất lớn, cơ hồ có thể chạm đến tận nội tâm của người nghe.

Đông quý phi đắc ý mười phần, cười cười nhìn Bạch Băng. Trong lòng hiện lên ý nghĩ độc ác, hôm nay các ngươi đã tới đây thì ta sẽ để cho các ngươi táng thân tại nơi này!

Bạch Băng liếc mắt nhìn thoáng qua Bạch Nham, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, truyền đạt ý đồ này với hắn. Bạch Nham tự nhiên biết Bạch Băng là muốn hắn cẩn thận, nên cũng gật gật đầu lại với nàng.

Nhóm vũ cơ vẫn liên tục xoay người, bay nhẩy vung tay, giống như một con khổng tước đang xòe cánh bay lên, vòng tay cũng không ngừng vang lên âm thanh linh linh.

Đột nhiên nhóm vũ cơ ở giữa sân nhanh chóng biến hóa động tác, xếp thành hình dạng giống như bắc đẩu thất tinh trận.

Vũ cơ đồng thời nâng lên cánh tay, âm thanh linh linh đang đang băt đầu tản ra từng trận nội lực, cộng thêm với điệu múa kia kết hợp lại, không khác nào làm cho ý thức người xem bị trầm mê vào trong điệu múa.

'nhắm mắt lại' Bạch Băng quay đầu nhỏ giọng nói, âm thanh linh đang như đang tranh cãi ầm ỹ, khiến nội tâm trở nên hỗn loạn, nếu còn nhìn vũ cơ thì sẽ bị sinh ra ảo giác.

Bạch Nham lập tức nhắm lại hai mắt, trong cơ thể vận nội lực để tránh cho không bị âm thanh kia xâm nhập vào tâm trí.

Nội lực của Bạch Băng có vẻ vô cùng thâm hậu, tiếng chuông tiếng trống kia không có tác dụng với nàng chút nào.

Mới bắt đầu thì bảy người vũ cơ kia động tác còn thong thả, nhưng theo tiếng nhạc nhanh hơn thì động tác cũng thần tốc nâng lên theo, linh đang ở trên tay cũng vang lên dồn dập khiến cho nội tâm người ta càng thêm sợ hãi.

Sắc mặt Bạch Băng ngày càng lạnh hơn, nhìn về phía Đông quý phi thấy ánh mắt nàng ta không đổi, bên miệng còn mang theo tươi cười, khẩu hình mở to không tiếng động phát ra mấy chữ ' muốn ngươi chết'

Bạch Băng cười lạnh, xem ra Đông quý phi này chính là muốn các nàng chết, vậy cũng đừng nên trách nàng vô tình.

Bảy vị vũ cơ không ngừng thay đổi vị trí, linh đang trên tay chớp lóe, tản mát ra vô số ngân châm bắn thẳng về phía Bạch Băng và Bạch Nham.

"Tỷ" Cảm giác được đợt sát khí, Bạch Nham bỗng mở to mắt, vung tay bắn ra một cỗ đấu khi bay thẳng ra ngoài.

'đinh đang.........' âm thanh vài tiếng ngân châm rơi xuống đất vang lên.

"Thủ pháp thật tốt" Bạch Băng quay đầu nhìn Bạch Nham giơ thẳng lên một ngón tay cái, thủ pháp này rất sắc bén, hoàn toàn không thua gì khí thế của nàng năm đó.

"Tỷ tỷ mạnh mẽ như vậy, làm đệ đệ sao có thể làm mất mặt của tỷ được ạ" Bạch Nham nhe răng cười, quay đầu nhìn về phía Đông quý phi, hơi thở lạnh lẽo lập tức tràn ra.

"Giết các nàng" Tươi cười trên mặt Đông quý phi biến mất, thay vào đó là bộ dáng vặn vẹo dữ tợn.

"Vâng!" bảy vị vũ cơ lĩnh mệnh, bay lên không trung xoay người lại, kéo áo choàng bên ngoài xuống, làm hiện ra quần áo ngũ sắc khiến người xem hoa cả mắt.

"Cho dù bên ngoài xảy ra bất cứ việc gì, cũng đừng để nó phân tán lực chú ý" Bạch Băng lạnh giọng dặn dò, sau đó giơ cánh tay lên hướng tới phía trước bắn ra một cỗ đấu khí màu cam.

Đấu khi như một tấm mạng nhện thật to lập tức mở ra, bay thẳng lên cao 'hí' một tiếng, cỗ đấu khí màu cam liền xé mở ra một cái lỗ hổng, sáu vị vũ cơ ở trên không chung che chở cho một người, mái tóc dài màu đen không khác gì thành trường kiếm sắc bén.

Bạch Băng trong lòng cả kinh, không nghĩ tới mái tóc có thể đem đấu khí màu cam xé ra một cái lỗ hổng, đảo mắt quét qua đám người vũ cơ. Nhìn lại trận hình của Thất Tinh Bắc Đẩu, nháy mắt đã biến thành một cái vòng tròn, ở giữa trung tâm là một vị vũ cơ đang nhắm mắt lại, trên thân thể đang tỏa ra một luồng đấu khí cường đại.

"Một trận pháp nho nhỏ cũng dám lấy ra dọa người" Ánh mắt Bạch Nham phóng ra quang mang, chân đột nhiên điểm đất nhảy lên trên cao, bay thẳng về phía vũ cơ đang ở giữa trung tâm.

"Mau trở lại" Bạch Băng kêu to, vận khí nhanh chóng rồi cũng bay về phía trung tâm, nơi người vũ cơ đang đứng.

Đông quý phi thờ ơ nhìn tình cảnh trước mắt, khóe miệng lại nở nụ cười khát máu. Nàng đã nói rồi, nếu như để nàng gặp lại, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Tốc độ Bạch Nham nhanh hơn, tay trái xuất ra một cỗ đấu khí, giống như một đóa hoa sen trắng tinh, nhanh chóng bay tới vị trí của bảy vũ cơ, làm cho các vị vũ cơ phải vung tay đón nhận luồng đấu khí thánh khiết như những bông hoa sen kia.

'ầm rầm' một tiếng va chạm vang lên.

Những nơi bị đấu khí hoa sen kia va chạm qua, chẳng những không có làm đấu khí biến mất mà ngược lại, nó còn biến ra thành bẩy đóa hoa sen nhỏ, lao thẳng về phía dưới lòng bàn chân của bảy người vũ cơ.

Thấy một màn như vậy, tốc độ Bạch Băng chậm lại, cũng do vì hắn nên nàng mới khẩn trương như vậy. Sáu năm, hắn của bây giờ vô luận là đấu khí hay là Vũ Tu đều đã có những bước tiến rất xa, vượt qua mọi tưởng tượng của nàng.

Bẩy bông hoa sen với tốc độ cực nhanh, làm cho bẩy vị thất cơ đang ở trên cao phải trừng to mắt. Còn chưa kịp biến đổi trận hình, thì đã bị bẩy đóa hoa nhỏ thẳng tắp đánh vào dưới lòng bàn chân, cảm giác không khác gì bị nước đá đóng băng.

"A.............." Cả nhóm vũ cơ từng người một hô to thành tiếng, lần lượt từ trên không trung ngã xuống mặt đất, bên dưới chân bắt đầu bốc lên làn khói trắng.

"Sao lại thế này?" Đông quý phi cũng cả kinh đứng lên.

"Không ngờ bị hắn nhìn ra được mắt trận" Nữ tử bên người Đông quý phi cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, trận pháp nàng huấn luyện lâu như vậy mà lại bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra, chết tiệt!

Bạch Băng quay đầu nhìn đám vũ cơ lăn lộn trên mặt đất, ngoài miệng nở nụ cười, không hổ là đệ đệ của nàng, thật sự rất có tài!

"Quý phi nương nương, vũ đạo này thật đúng là không phải đặc biệt bình thường nha" Bạch Nham nhíu lông mày, cứ như vậy nói ra, không hề đem Đông quý phi để vào trong mắt.

"Hừ, chớ có đắc ý quá sớm, trò hay còn ở phía sau" Đông quý phi nắm chặt quả đấm, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh: " Hạnh Vũ"

"Vâng!" Hạnh Vũ lĩnh mệnh, tiến lên một bước, bên miệng hung hăng nở nụ cười dữ tợn, đưa tay mở ra ông trúc đang cầm trong tay.

Bạch Băng biến sắc, nhìn thấy nhiều độc hạt tử như vậy, nếu nàng cùng Bạch Nham bị nó chạm vào, thế này thì..........

Hạnh Vũ đem ông trúc đặt xuống đất, độc hạt tử đen tuyền bò từ trong ra, lại nhìn thấy mảnh vải bọc bên ngoài ống trúc chỉ trong nháy mắt đã sớm tan thành mây khói.

Chết tiệt, Bạch Băng hiện lên vẻ mặt tức giận, nhìn con độc hạt tử ở dị thế này. Nàng biết, nó so với bọ cạp ở hiện tại hoàn toàn bất đồng. Con độc hạt tử này chỉ cần ngửi qua mùi một lần thì sẽ không quên, hơn nữa còn dựa vào mùi vị mà công kích, chỉ cần bị hạt độc tử này để mắt thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Độc hạt tử này là loài ăn thịt, cho dù là một con trâu to lớn, với bọn nó cũng chỉ cần không tới mười phút là đã xử lý xong, ngay cả xương cốt cũng không còn!

"Như thế nào, trò hay này không sai chứ" Đông quý phi thân thể nằm trên giường, híp mắt nôn nóng muốn nhìn thấy bọn họ bị độc hạt tử cắn nuốt.

"Con bò cạp" Bạch Nham nhíu mày, muốn đưa tay ra bắt.

"Đừng nhúc nhích, thứ này ăn thịt người!" Bạch Băng ngăn lại, độc hạt tử ăn thịt người này đã lâu không gặp, rất nhiều người đều không có nhận ra, nó cùng với con bò cạp không có gì khác nhau cho nên nhiều người cứ nghĩ nó là bò cạp mà ngộ nhận, rồi bỏ qua tính uy hiếp của nó.

Nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện ra loại độc hạt tử ăn thịt người này cùng với bò cạp không giống. Ở trên giữa trán độc hạt tử có một điểm màu đỏ, giống như nốt ruồi chu sa.

"Nhớ kĩ dù thế nào cũng không được để chúng nó tới gần người" Bạch Băng dặn dò, đưa tay lấy đi trường kiếm ở trong tay Bạch Nham. Đứng dậy nâng cao trường kiếm chỉ thẳng về phía Đông quý phi mà đến, điểm đến của mũi kiếm chính là vị trí yết hầu của Đông quý phi. Nếu muốn nàng chết thì nàng sẽ khiến cho bọn họ cũng phải nếm thử cái chết, chuyện đã tới mức này thì nàng cần gì phải khách khí nữa.

Đông quý phi ở trên giường đang híp mắt nhất thời mở ra, không nghĩ tới Bạch Băng vây mà lại công kích về phía nàng.

"Hạnh Vũ" Quát to một tiếng, bóng dáng từ trên giường đứng lên.

Nàng ta bị độc hạt tử quấn thân vậy mà còn có thể công kích tới nàng, thật sự là đã xem thường nàng ta rồi, nhưng mà dù thế nào đi nữa thì nàng cũng sẽ không thể dễ dàng chết trong tay nàng ta được!

Hạnh Vũ bên người, bóng dáng chớp lóe, trong tay cầm lên đoản đao có hình dạng như mặt trăng tròn, sau đó kiếm khí xoay chuyển, dưới chân di động lao về phía Bạch Băng, còn tay thì giơ đao chém xuống.

Bạch Băng cười lạnh, muốn chặn nàng, nằm mơ!

Dưới chân tốc độ tăng nhanh hơn, trường kiếm ở trong tay biến hóa không ngừng, vẻ mặt Hạnh Vũ ở trong nháy mắt trở nên bối rối, vậy mà nàng lại không nhìn rõ được vị trí mà trường kiếm muốn đâm tới.

Chỉ trong phút chốc bối rối ấy, đã khiến nàng không có cơ hội phản lại. Trường kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào cỗ nàng ở một khắc đó, toàn thân nàng đều trở nên rét lạnh.

Hạnh Vũ run rẩy không ngừng, còn chưa kịp lên tiếng.

'phốc' một tiếng đã phun ra đầy máu tươi, rồi một cái đầu rơi xuống, thẳng tắp lăn tới bên chân Đông quý phi!

"A............" Trong nháy mắt sắc mặt Đông quý phi trở nên trắng bệch. Một kiếm đã lấy đi mạng của Hạnh Vũ, nếu là một kiếm kia đâm vào đầu nàng, không chừng trên đất bây giờ chính là đầu của nàng rồi!

Nữ nhân này thật độc ác, đây chính là nữ nhân Triệt thích, là vương phi do Triệt chọn, thật là máu lạnh vô tình!

Hôm nay có thể giết nàng, nói như vậy ngày mai có thể sẽ giết Triệt, hoặc là cả giang sơn Xích Nguyệt!

"Ngươi chính là tự đưa mình vào đường chết" Bạch Băng đứng trước mặt Đông quý phi, trường kiếm chỉ vào cổ, lạnh lùng nói.

Nàng không muốn cùng nàng đối nghịch, nhưng mà nếu nàng ta đã muốn giết mình, nàng cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù cái người này là mẫu phi của Triệt, nàng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, sẽ không!

"Tỷ, giết nàng" Bạch Nham phi thân tránh thoát độc hạt tử ăn thịt người, quay đầu tức giận hướng về phía Bạch Băng hô to.

Bạch Băng vung lên trường kiếm trong tay, chỉ cần nàng thoáng dùng lực thì cái nữ nhân này sẽ ngay lập tức mất mạng.

"Không, đừng giết mẫu phi của ta, đừng giết mẫu phi của ta" Xích Liên Toàn từ cửa chạy vào, cầm lấy tay Bạch Băng, quỳ trên mặt đất "Nàng chính là mẫu phi của ta cùng hoàng huynh, ngươi giết nàng thì hắn sẽ không tha thứ cho ngươi, hoàng huynh sẽ không tha thứ cho ngươi"

"Toàn nhi, để cho nàng giết, cho dù bản cung có chết thì cũng muốn Triệt thấy rõ được bộ mặt thật sự của cái nữ nhân này" Đông quý phi vẻ mặt phẫn nộ, cho dù chết nàng cũng sẽ không để cho nữ nhân này được như ý.

Ánh trắng ở ngoài cửa phá lệ mê người, nhưng vẫn không thể che giấu được sát khí dầy đặc ở bên trong đại sảnh.

Bạch Băng cao ngạo ngẩng đầu, hai mắt sát khí tỏa ra khắp trời đất, Triệt có thể hay không tha thứ cho nàng ? Nếu là như vậy thì nàng tình nguyện cùng Triệt kết thúc!

Xích Liên Toàn nhìn sát khí càng lúc càng lớn, tay cầm lấy tay Bạch Băng cũng run lên, hơi thở này rất lạnh, đối mặt với sát khí này nàng cũng muốn lui về phía sau.

"Dù hắn không tha thứ cho ta, ta cũng tuyệt đối không để cho nàng ta còn sống!" Vẻ mặt Bạch Băng lạnh lẽo giống như Tu La đến từ địa ngục, đối với người muốn tổn thương đệ đệ cùng với thân nhân của nàng thì nàng tuyệt không nương tay.

Dù Triệt không tha thứ nàng, nàng cũng không để ý!

"Ngươi..........Nham ca ca đừng giết mẫu phi ta........." Xích Liên Toàn thấy ý chí kiên quyết của Bạch Băng, quay đầu nhìn về phía Bạch Nham, đôi mắt tràn đầy cầu xin, nàng biết nếu Nham ca ca nói một lời thì Bạch Băng sẽ buông tha cho mẫu phi.

Đúng vậy ạ, Bạch Nham có lẽ so với Bạch Băng vẫn còn tốt hơn, nhưng đối mặt với vẻ cầu xin của Xích Liên Toàn thì hắn lại hoàn toàn thờ ơ.

"Chết chưa hết tội!" Giọng nói lạnh như băng vang lên đã triệt để đánh Xích Liên Toàn rơi xuống tận đáy cốc.

Bạch Băng cười lạnh một tiếng, tay vung lên đem Xích Liên Toàn đẩy ngã, nâng lên trường kiếm.

"Không..........." Xích Liên Toàn lớn tiếng kêu to.

"Phốc...........Đinh......." Hai âm thanh cùng vang lên.

Bạch Băng lùi về phía sau vài bước, quay đầu nhìn người vừa xuất hiện.

'A..........' Đông quý phi trừng to mắt, hai tay không ngừng sờ soạng trên cổ, trong lòng giật mình, đầu của nàng vẫn còn, vẫn còn!

Thân hình của độc hạt tử không ngừng tiến về phía bên chân Bạch Băng mà công kích, chân điểm nhẹ bay lên xà nhà, treo ở giữa không trung nheo mắt nhìn người vừa xuất hiện, theo âm thanh này mà đoán thì chắc là nữ tử!

Đông quý phi còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy người trước mặt, tuy không biết là ai nhưng dù sao chắc cũng là đứng về phía mình!

Sau khi nữ tử hắc y xuất hiện, Bạch Băng cũng cảm giác được khí tức cường đại không ngừng vọt tới, ngoài cửa còn có người, hơn nữa nội lực thâm hậu, ngay cả nàng cũng đoán không ra là c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện