Vương Phi Xà Y

Chương 44: Cắt Áo Đoạn Tình



Nhìn ánh mắt đỏ lên như bị ma hóa, tâm trí bị hỗn loạn, cùng với tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng tận trời cao.

Thần Công Liên đành dời đi ánh mắt, không tiếp tục nhìn ánh mắt đỏ như máu của Bạch Băng nữa, trên tay dùng lực lập tức lôi kéo Bạch Băng bay thẳng lên trời, trong nháy mắt đang đứng cạnh vách núi đen Bạch Băng đã bị quăng lên.

Ánh mắt Bạch Băng vẫn như cũ tràn ngập một màu đỏ, nhìn chằm chằm vách núi sâu không thấy đáy kia. Nàng không biết rằng bóng dáng kia đã sớm đi về đâu, nàng hận mình không thể giữ chặt được hắn, không thể đồng sinh cộng tử cùng hắn, nàng như vậy sao xứng là một tỷ tỷ, nàng có tư cách gì làm tỷ tỷ của hắn!

"Ngươi muốn chết!" Bạch Băng đảo mắt nhìn người đang lôi kéo nàng, gầm lên giận dữ, làm tất cả mọi người ở đây đều cả kinh.

Tất cả ánh mắt mọi người đang chiến đấu ở đây đều sợ hãi, rõ ràng là một nữ nhân tuyệt mỹ giống như thiên sứ, nhưng lại làm cho người ta phải sợ hãi. Cấm vệ quân ở đây đều ngơ ngác như thấy ở sau lưng nàng mọc lên đôi cánh màu đen của ác ma.

Bốn gã hắc y nhân đứng thẳng bất động, vì họ cũng bị sự tức giận kinh thiên động địa kia làm cho kinh hãi rồi!

Lục Vu đứng ở trên chim điêu cũng cả kinh, nhi tử của Hậu Giản rơi xuống đáy núi là sao, chết tiệt! Vậy mà lại ngay cả xương cốt cũng không còn, kế hoạch của các nàng chẳng phải là ngâm trong nước nóng rồi sao! Ngày hôm nay Nguyên Thần kiếm mất đi máu của Thần tộc, vậy phải tới khi nào mới có thể xuất thế?

Đảo mắt nhìn về phía đám cấm vệ quân vừa đánh rơi Bạch Nham, tức giận đánh ra một chưởng, nàng chính là muốn giết bọn chúng, giết tới xương cốt cũng phải mất luôn!

Những người này vậy mà lại phá hủy kế hoạch của nàng, đáng chết!

"A..............." Thủ lĩnh cấm vệ quân không dự đoán được người nữ nhân này vậy mà lại hướng bọn họ công kích, ngay cả trốn cũng không kịp mà chỉ biết mở to mắt, thân thể đứng im nhận trọn một chưởng, nhất thời phun máu ngã xuống mà chết.

Bên cạnh vách núi đen, Bạch Băng như nổi điên đánh một chưởng về phía Thần Công Liên, nàng lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, trước mặt là ai đi nữa thì nàng cũng không quan tâm, cũng không muốn biết.

Nàng chỉ biết đệ đệ của nàng đã chết đi, bị những người này giết chết, cho nên nàng muốn giết sạch mọi người ở đây.

"Nợ máu phải trả bằng máu!" Quay đầu dùng ánh mắt đỏ như máu quét qua đám người xung quanh, khí tức khủng bố như muốn nổ tung, cho dù địa ngục cũng chỉ đến như vậy là cùng!

Tất cả cấm vệ quân đều ngơ ngác ngay tại chỗ, vì bị khí tức Tu La chấn nhiếp, hoảng sợ run rẩy.

Đến ngay cả Lục Vu đang đứng ở trên lưng chim điêu cũng toàn thân run run vì kinh hãi, nữ tử này quá mức lạnh lùng sắc bén. Một khi cuồng phong nổi lên, cho dù là trong tay nàng có kim lân vũ cũng chưa chắc có thể đối phó được!

"Rút lui!" Lục Vu thu hồi kim lân vũ, quát to một tiếng, chim điêu lập tức đập cánh phành phạch bay lên.

"Ai cũng đừng nghĩ có thể rời đi!" Vừa nói, khí tức của đấu khí nhất thời bùng nổ, tốc độ nhanh như thanh kiếm sắc bén, lạnh lẽo mà âm trầm. Cái loại hơi thở này, cho dù lai ai cũng vô pháp ngăn cản.

"Oanh rầm" Một luồng đấu khí cùng với chim điêu cấp bảy va chạm vào nhau, ở giữa không trung nhất thời nổ tung một tiếng.

"Ầm" Lại một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, chim điêu cấp bảy bị nổ thành dập nát, nhưng lông chim màu trắng không ngừng rơi xuống.

Thân thể Lục Vu chớp lóe, bên ngoài nhìn như không có việc gì, nhưng vào lúc vụ nổ kia bắn ra đã làm cho đấu khí xung quanh va chạm vào thân thể nàng, hiện giờ lục phủ ngũ tạng đều đã tán loạn!

"Ta nói rồi, nợ máu phải trả bằng máu!" Khóe miệng khát máu của Bạch Băng nhếch lên, dung mạo lạnh lùng ngoan độc, giống như chỉ có máu của bọn họ mới có thể khiến nàng giảm bớt được thương tổn.

Lúc này ở trong cơ thể nàng đều đang sôi trào, giống như một nồi nước sôi điên cuồng bốc hơi vậy, rồi lại khiến cho máu khắp cơ thể quay cuồng mà như muốn thoát ra ngoài cơ thể.

Máu, nàng muốn nhìn càng nhiều máu hơn, muốn nhìn thấy càng nhiều chiếc đầu rơi xuống đất, muốn dùng sinh mạng của bọn họ mà tế sinh mệnh ở trong tim nàng!

Lục vu băng bó ngực, dùng đôi mắt âm trầm mang theo sợ hãi mà xem xét. Nàng đã quá xem thường nữ nhân này rồi, tuy nàng là không phải là Ám Ma quân chủ nhưng mà nàng vẫn là nữ nhi của Hậu Giản, cũng mang theo dòng máu của thần, vì vậy nàng ta cũng sẽ mạnh mẽ không kém gì Hậu Giản!

Quả thật nàng đã không lường trước được sự việc, nữ nhân này hơi thở quả thật rất lạnh lẽo và khát máu!

Trên tay đã lấy ra kim lân vũ, một khi dã như vậy thì nàng cũng không khách khí nữa!

Thần Công Liên nhìn động tác của Lục Vu, kim lân vũ là binh khí gần tiếp cận với thần binh, không ai có thể chống đỡ lại được.

"Nguy hiểm, lùi về phía sau mau!" Thần Công Liên kêu to, chết tiệt! Nàng quả nhiên đã mất đi lý trí, nàng tưởng rằng thân thể nàng là làm bằng sắt sao!

Bạch Băng nhếch miệng, nàng bây giờ đã không còn gì để phải sợ. Hiện giờ nàng cũng không có gì để mất đi, đệ đệ đã chết, phụ thân sinh tử chưa rõ, nàng chỉ biết tất cả người thân đều dần dần bỏ nàng mà đi, thử hỏi, nàng còn có cái gì mà phải sợ?

Còn có cái gì đáng để nàng sợ?

Dưới chân Bạch Băng chuyển động, tay cầm kim lân vũ của Lục Vu cũng khởi động, kim lân vũ trong thay nhanh chóng biến hóa, nhưng chỉ trong nháy mắt chiếc lông chim đã trở thành chiếc cung tên sắc bén ở trong tay nàng.

"Để cho ta tới tiễn ngươi một đoạn đường, cho đệ đệ ngươi ở dưới hoàng tuyền cũng có người làm bạn" Nói xong, chiếc lông chim mang theo cung tiễn sắc bén bắn thẳng về phía Bạch Băng.

"Bạch Băng!" Thần Công Liên hô to một tiếng, nhấc chân lao thẳng về hướng Bạch Băng.

Trong bọn hắn ai cũng đều không nghĩ tới, khi kim lân vũ bay ra, thì bóng dáng của Bạch Băng lại nhanh hơn, trong nháy mắt nàng đã chuyển động như mị ảnh .

Tất cả mọi người đều cho rằng nàng nhất định sẽ bị một kích mất mạng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau một giây nàng sẽ bị đâm thủng sau đó là xương cốt cũng không còn.

Nhưng ngay tại một khắc này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, vì có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, không ai có thể nghĩ tới kim lân vũ kia vốn nên ở trước mặt Bạch Băng thì ngay trong nháy mắt lại chuyển dời tới thân thể của Lục Vu.

"Đi chết đi!" Bạch Băng rống to, hướng tới sau lưng Lục Vu, rồi vận đấu khí đánh ra một chưởng. Lục Vu kinh hãi lập tức xoay chuyển cổ tay, muốn tránh đi công kích ở phía sau, nhưng nàng có thể sao?

"A............." Tất cả mọi người ở đây đều trừng to mắt, cánh tay Lục Vu bị đấu khí đánh cho nổ tung, tuy bị cụt mất cánh tay nhưng nàng vẫn cố nhảy lên không trung, nếu không thì mười phần đấu khi kia đã có thể lấy đi mạng của nàng rồi

Công phu của Lục Vu cũng không yếu, trong nháy mắt xoay người, trốn không được thì đành giơ cánh tay lên che trước mặt để bảo vệ mạng mình, nhưng hậu quả chính là cánh tay bị nổ tung vô cùng thê thảm, máu tươi đầm đìa.

Mất đi cánh tay, mặt mày trắng xanh hô to một tiếng, sắc mặt vô cùng sợ hãi nhìn về nữ nhân như La Sát tới từ địa ngục kia. NÀng thật sự giống như quỷ, không khác gì Diêm La Vương!

"Thượng! các ngươi đều là người chết sao, giết nàng!" Lục Vu ánh mắt trở nên thê lương, quay đầu nhìn về bốn thủ hạ đứng đấy không xa mà rống to.

Chết tiệt, vậy mà không có một người nào hữu dụng!

Bốn người đều kinh ngạc đến ngây người, cho tới khi bị tiếng gầm lên giận dữ mới hoàn hồn. Nhưng mà ai dám tiến lên một bước? Ai dám lấy đao vung về phía nữ nhân ma quỷ kia?

Gió to nổi lên, mang theo đất cát bay ngập trời.

Nhất thời sát khí tản ra bốn phía liên tục không ngừng, nữ nhân tuyệt mỹ hiện giờ dung nhan đã trở nên vặn vẹo, nheo lại ánh mắt hung dữ, khóe miệng gợi lên tia khát máu, giết? Tới một người giết một người, tới hai nàng giết cả đôi!

Nàng còn chưa thỏa mãn, ma tính của nàng còn chưa phóng ra hết. Máu tươi đầy đất kia còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.........

Tiểu Bạch hoàn toàn không cảm giác được sự tức giận trong lòng của Bạch Băng, nó cùng với nàng có ký kết khế ước Huyết Minh, cho nên nó với nàng là tâm ý tương thông. Đảo mắt nhìn qua tất cả, đôi sừng kỳ lân ở trên đầu dần dần mọc lên to lớn hơn, rồi tiếp theo đó là một luồng ánh sáng bao phủ cả thân thể của nó ở trong đó.

Tiểu Kim ăn xong độc hạt tử vẫn còn nằm trên cỏ, đột nhiên cảm giác được hơi thở mãnh liệt, nó xoay người dựng thẳng đầu lên cao, không phải chứ, vừa mới vậy đã muốn tiến hóa rồi à? Làm sao có thể nhanh như vậy?

Tiểu Bạch trên người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây. Sắc mặt Bạch Băng vẫn lạnh lùng hung dữ như cũ, cho nên vẫn chưa cảm giác được sự biến hóa của Tiểu Bạch.

Lục Vu mặt mũi tái nhợt, nhìn cặp ma thú sắp tiến hoa kia, ma thú nhỏ vậy mà đã có thể chống lại được kim lân vũ, nếu như nó tiến hóa vậy khác gì là biến thái? Trốn, nàng lúc này nếu có cố gắng đối đầu với Bạch Băng chỉ sợ hậu quả nàng sẽ không chịu nổi!

Ánh mắt Thần Công Liên cũng trở nên quái dị, con ngươi không ngừng chớp động. Người nữ nhân này, hắn rất muốn đạt được!

Thân thể Tiểu Bạch bị quang mang ánh sáng bao phủ, thân thể cuộn lại, giống hệt như đứa trẻ sơ sinh. Dần dần ánh sáng kia bắt đầu chói sáng, càng bay càng cao, hiện tại quả cầu ánh sáng đã bay lên cao tới đầu mọi người, nhìn không khác gì ánh trăng xuất hiện giữa ban ngày.

Trên lưng Tiểu Bạch cũng bắt đầu dài ra hai cái gì đó nho nhỏ, mà mọi người ở đây đều không thấy rõ, chỉ biết ở trên lưng của nó xuất hiện bốn khỏa giống như trái cây lớn vậy.

"Trời ạ, đây tới cùng là ma thú gì vậy?"

"Quá biến thái, ngay cả nữ nhân kia đã khủng bố muốn chết rồi"

"Trốn đi"

"............"

Cấm vệ quân thấy một cảnh như vậy thì không kịp kinh ngạc, cho dù có kinh ngạc thì lúc này cũng đâu có ích gì. Hai nàng chính là địch nhân của nhau, nên khi thấy ma thú kia tiến hóa càng trở nên biến thái thì bọn hắn càng vui sướng!

Tiểu Kim trừng lớn con ngươi, cố vác cái bụng phình to đứng dậy, Tiểu Bạch vẫn tiến hóa? nàng phải đợi tới khi nào mới có thể như vậy? Nhìn trời, chỉ biết hâm mộ mà thôi!

'bá' mọi người ở đây vào lúc này đã không thể bình tĩnh nổi, trong vòng hào quang là Tiểu Bạch cùng với đôi cánh xinh đẹp màu trắng không khác gì thiên sứ đang hiện ra.

Tiểu Bạch ngước đầu gào thét một trận, khiến mọi người trở nên mê muội một trận, chiếc sừng kỳ lân trên đầu không ngừng phát ra ánh sáng, giống như một vòng sáng bảo hộ.

"Thần ạ" Mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.

Ma thú tiến hóa rất ít gặp, nhưng loại ma thú tiến hóa biến thái như này thì ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy toàn bộ, khiến bọn họ ghi nhớ cả đời.

Lục Vu biết thứ này lợi hại, nhưng sự biến hóa này cũng quá mạnh mẽ rồi. Nếu hiện tại không đi, chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ.

Khóe miệng mấp máy lẩm bẩm, một thanh âm huýt gió vang đội vang lên

'cạc cạc........' Trên không trung là một đầu chim điêu lượn vài vòng.

Lục Vu đã phải dùng hết nội lực mới có thể nhảy lên lưng chim, cơ hội chạy trốn không dễ mà có nàng sao có thể bỏ qua!

Lục Vu mang đến bốn gã hắc y nhân, gặp tình hình này cũng đều liều mạng nhảy lên, đầu lĩnh còn trốn thì bọn hắn sao có thể ở lại ạ

"Chạy mau" Bên này cấm vệ quân cũng bối rối, gặp mấy người kia đều đã chạy, bọn hắn cũng kinh hãi mà chạy tản ra khắp nơi để trốn.

Bạch Băng nghiêm mặt, quăng một cái liếc mắt với nhưng người đang chạy trốn.

"Ầm " Một tiếng động trời vang lên, quang mang trong nháy mắt nổ tung, Tiểu Bạch bóng dáng đằng không bay lên, hai đôi cánh ở sau lưng giao thoa, giống như đôi cánh bướm dập dờn bay lượn.

Không thể không nói tạo hình của Tiểu Bạch lúc này làm người ta phải ngưỡng mộ, hai đôi cánh vĩ đại màu trắng hiện ra ở sau lưng, trên đầu là đôi sừng kỳ lân phát sáng. Vốn cái miệng giống như xà thì bây giờ đã biến thành một đầu cự long to lớn, kèm theo chòm râu thật dài.

Thân thể bay lượn ở trên không, nhìn qua không khác gì đám mây. Thần tiên hạ phàm bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi!

Gió không ngừng thét gào, đám người đang chạy trốn cũng chấn kinh theo, toan thân run rẩy sợ hãi!

Theo tiếng nổ động trời, là các luồng đấu khí tán loạn bắn ra khắp nơi, rải rác như mưa sau đó bắn ra bồn phương tám hướng mà ném.

"A..............."

"A................."

Máu tươi bay đầy trời, dưới đất cũng là một mảnh màu đỏ!

Những âm thanh hoảng sợ không ngừng vang lên, những khí tức tiêu tán đánh thẳng vào thân bọn họ, chỉ cần dính vào thì liền phải chết không thể nghi ngờ, sau đó thân thể biến thành một bãi máu loãng.

Công kích tập thể kinh người như vậy, ai có thể ngăn cản?

Mùi máu tanh gay mũi lan tràn, mỗi lúc một nồng đậm hơn!

Lục Vu ở trên lưng chim điêu ánh mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài, tay ôm lấy chim điêu không ngừng dùng lực, làm chim điêu đập cánh nhanh hơn!

Tiểu Bạch xoay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhíu lại. Một đạo khí tức mạnh mẽ và mãnh liệt thẳng hướng Lục Vu mà đánh tới, Lục Vu chỉ kịp kinh hãi nắm chặt lấy y phục bên người xả xuống, tay dùng lực vung lên cuốn lấy vài hắc y nhân.

"A..........." Bốn người kinh hô, chim điêu dưới chân mất đi phương hướng, lập tức va chạm vào nhau, trong nháy mắt nổ tung, ngay cả một cái xương cốt cũng không còn.

Tiểu Kim thân thể dựng thẳng lên, có cần phải biến thái như thế hay không ạ. Nhìn Tiểu Bạch bây giờ nó cảm thấy đẹp trai hơn hẳn!

Lục Vu động tác cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất ở trong không trung.

Dưới đất là vô sô tay chân gẫy nát, cùng thi thể không đầy đủ.

Sau tiếng nổ vang lên, tất cả nơi này lại trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu..........

Ánh mắt Bạch Băng nhìn về phía người đang chạy trốn, nàng sẽ không để cho các nàng có cơ hội bỏ chạy, mặc dù nàng thật sự rất mệt mỏi, mệt đến mức muốn nhắm lại hai mắt để không phải đối diện với toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra trước mặt này.

Mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, lòng của nàng bây giờ đau đớn tới mức như bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Đột nhiên khóe miệng nàng gợi lên tươi cười, ánh mắt trở nên mê ly, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không cần phải đối diện tiếp nữa, đóng mắt lại đi, nhắm lại đi..........

Giống như có người ở bên tai nàng đang nói chuyện, kêu gào, nàng không muốn nghe, không muốn nghĩ, cũng không muốn quan tâm nữa. Bây giờ nàng chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc, ánh mắt trầm xuống, nặng trĩu, thân thể ngửa ra sau như muốn nằm xuống, rồi ánh mắt tươi cười kia xẹt qua ......

"Bạch Băng!" Âm thanh vội vàng truyền tới, một tiếng hô tên nàng, cuối cùng cũng tác động tới tâm của Bạch Băng.

-------------------------

Tiếng gió thổi qua, một ngày lại một ngày .

Bình minh mang theo khí tức của buổi sớm mai quanh quẩn, đem những tán lá cây rửa sạch sẽ, những giọt sương sớm mang theo những bọt nước nhỏ được tích lại, rồi rơi xuống mặt đất.

Không khí mang theo hơi thở tươi mát, trên cánh tay đã bị hơi nước của buổi sương sớm rơi xuống, kết lại thành từng tầng mỏng.

Trong một căn phòng được trang trí giản dị, cửa sổ được mở ra.

"Như thế nào?" Giọng nói của một nam tử vội vàng mang theo sự suốt ruột vang lên.

"Công tử, vị cô nương này chỉ là vì mệt mà ngủ thiếp đi thôi" Đại phu nói xong thì đứng lên, thu thập hòm thuốc ở trên bàn.

"Ngủ thiếp đi? Thế nào lại là ngủ thiếp đi! Một người đang bình thường như thế nào lại có thể ngủ liên tiếp những tám ngày!" Thần Công Liên cảm thấy tức giận.

Tám ngày, trong tám ngày này mặc dù đã mời tới rất nhiều đại phu, nhưng ai cũng đều nói là nàng đang ngủ thiếp đi. Nhưng tại sao nói ngủ mà lại ngủ tới tận tám ngày?

"Chuyện này, nếu nói cô nương này có bệnh, bệnh này cũng là tâm bệnh. Thân thể không có chút nào kì lạ, mà người lại không tỉnh lại, đây cũng chỉ có thể nói là do bản thân cô nương này không muốn tỉnh lại mà thôi" Đâị phu nói xong thì liền đeo hòm thuốc lên vai.

Tâm tình Thần Công Liên trầm xuống, không muốn tỉnh lại? Là không muốn đối mặt với chuyện Bạch Nham rơi xuống vách núi? Chẳng lẽ nàng để ý tới người đệ đệ kia như vậy?

Nếu để ý như thế thì vì sao lại không chịu tỉnh lại đi báo thù cho hắn? Hay là nói, nàng căn bản không ra tay được, vì người kia chính là mẫu phi của Xích Liên Triệt?

"Nếu như thật sự để ý, thì nên đối mặt với hiện thực" Thần Công Liên đứng ở phía trước cửa sổ nhìn người có vẻ mặt tái nhợt kia, ánh mắt hiện lên hào quang.

Xích Liên Triệt ngay cả người mà ngươi yêu nhất cũng không bảo hộ được, vậy ngươi còn có tư cách gì cùng nàng ở cùng một chỗ!

Thật lâu sau, Bạch Băng nằm trên giường hai tay nắm chặt lại.

Đôi mắt đang nhắm chặt, bỗng bật mở.

"Bạch Băng!" Thần Công Liên vui vẻ nhìn người trên giường.

Bạch Băng quay đầu thờ ơ nhìn lướt qua Thần Công Liên, rồi ngồi dậy: "Bạch Nham đã chết?"

Câu hỏi kia nhìn như vô cùng bĩnh tĩnh, trong đôi mắt không một chút dao động, thật giống như đang hỏi một vấn đề rất đơn giản.

Thần Công Liên nhíu mày, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Bạch Băng cúi đầu đi giầy, đứng lên bước ra cổng.

"Ngươi đi đâu?" Thần Công Liên đi sát theo sau Bạch Băng, nàng bây giờ không biết là đã bình thường trở lại chưa?

Bạch Băng không nói, bước chân càng bước nhanh hơn.

"Ngươi muốn đi đâu?" Thần Công Liên tăng tốc tiến lên trên một bước, ngăn trở ở phía trước Bạch Băng.

Bạch Băng giương mắt, đó là một đôi mắt đen và sâu không thấy đáy khiến cho không một ai dám nhìn gần, chứ đừng nói là có bản lĩnh nghiên cứu tìm tòi nó.

"Tránh ra!" Giọng nói tuy ôn hòa, nhưng vào lúc này lại cực kỳ có lực rung động, âm thanh này còn hơn cả với tiếng gào thét, làm cho người ta e ngại.

Thần Công Liên đón nhận ánh mắt của Bạch Băng, ánh mắt này quái dị nói không nên lời, hắn chỉ có thể đứng im nhíu mày.

Thân hình đứng sang một bên, để ra một đường cho Bạch Băng đi qua. Hắn biết nàng vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong, hắn cũng dự đoán ra được, nếu lúc này cố ép nàng ở lại cũng không phải là biện pháp tốt nhất!

Bạch Băng đảo mắt đi nhanh ra ngoài, Thần Công Liên nhìn bóng dáng đi xa, tâm tư chuyển động, sau đó cũng nhấc chân đi về hướng mà Bạch Băng vừa đi.

Bầu trời đột nhiên tối sầm, tiếng sấm nổ vang.

Một cơn mưa lớn sắp đổ xuống, hơn nữa, theo sau còn là một trận bão táp.

Bên vách núi sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy, trong lòng nàng vốn kiên cường, nhưng vào một khắc này đã hoàn toàn sụp đổ. Trong lòng chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, ánh mắt khát máu lại xuất hiện.

Bạch Nham là đệ đệ của nàng, nàng lại không bảo vệ tôt hắn. Tiếp theo đó là những hình ảnh cùng giọng nói không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

"Nham nhi thích tỷ tỷ nhất, muốn cùng với tỷ tỷ sống cả đời bên nhau......"

"Tỷ, chúng ta sau này tìm một thôn làng ở sâu trong núi ẩn cư đi......"

"Chờ ta trưởng thành, ta sẽ bảo hộ tỷ tỷ......."

Từng tiếng từng tiếng không ngừng tái hiện lại ở bên tai nàng.

Vách núi tối đen sâu không thấy đáy kia, nếu ngã xuống, liệu có người nào có thể sống không?

Trong mấy năm qua, tới cùng thì mục tiêu mà nàng muốn bảo vệ là gì? Ngay cả một người mà nàng cũng không bảo vệ được, chấp niệm nhiều như vậy thì có ích lợi gì? Nàng chưa từng có tham vọng về quyền thế, hay tiền tài gì, nàng luôn luôn chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường mà thôi.

Như vậy có gì sai sao? Tại sao trời cao lại không cho nàng được như nguyện, mà lại muốn cô lập nàng. Nếu như trời muốn diệt nàng, nàng còn cần phải để ý cái gì nữa?

Không quản trời cao, cũng không quản địa ngục, mệnh của nàng không ai có thể nắm giữ. Tất cả mọi người cùng nàng đối nghịch, vậy nàng hủy đi nhân gian này, còn nếu trời cùng nàng đối nghịch, nàng cũng sẽ phá hủy luôn cả thiên địa thì cũng có làm sao!

Nàng không có dã tâm, nhưng ở nơi loạn thế này chỉ sợ nếu như không có dã tâm thì sẽ luôn là mục tiêu của mọi người khi dễ, nhục mạ mà thôi.

Ầm ầm, sấm sét trên trời bắt đầu quay cuồng, trong nháy mắt một trận mưa to đổ xuống.

Mưa to giàn giụa, sấm sét cùng đến. Mọi vật đều bị màn mưa bụi mênh mông khiến cho trở nên mơ hồ không rõ.

Bạch Băng đứng bất động trên vách núi, bị mưa làm cho toàn thân ẩm ướt. Nàng cực kì bi thương, ngay cả khóc cũng đều đã quên. Bây giờ tất cả chỉ còn lại hơi thở khát máu, không ngừng xoay chuyển trong chu vi mười thước xung quanh.

Là chuyện gì giúp đỡ nàng có thể sinh tồn tại nơi dị thế này, nàng vô tình, lạnh lùng, yên lặng thừa nhận chịu đựng toàn bộ mọi khổ sở, chỉ hy vọng có thể bảo hộ được thân nhân bên cạnh nàng.

Đúng thế, nhiều năm như vậy, hy vọng bảo vệ thân nhân của nàng chỉ trong chớp mắt đã tan vỡ toàn bộ. Nàng làm sao có thể không phát cuồng, lúc này nàng như mất đi linh hồn, trở nên tê liệt, tâm trạng của nàng bây giờ chỉ muốn giết người để thỏa mãn đau đớn cùng bi thương.

Thói quen được quan tâm, đã khiến nàng cảm nhận được ấm áp, nàng không muốn mất đi nhưng bây giờ nàng lại không cách nào thay đổi hiện thực này.

Phụ thân cùng với Bạch Nham đều rời bỏ nàng mà đi, chỉ còn lại mình nàng vùng vẫy tại nơi loạn thế dơ bẩn này, vĩnh viễn đều không tìm được một bến đỗ yên bình. Sinh mệnh của nàng một lần nữa lại trở lại như lúc ban đầu, một khi đã như vậy thì hãy để cho đôi tay nhúng đầy máu tanh này lại một lần nữa trở nên thấm đẫm thêm đi.

Tiểu Nham, tỷ sẽ vì ngươi mà báo thù, tỷ sẽ khiến cho Đông quý phi phải bị thiên đao vạn quả!

****

Lục vương phủ.

Trong đình nghỉ mát ở giữa hoa viên, một nam một nữ ngồi tại trên ghế, vẻ mặt nam tử thì lo lắng, nữ tử thì đôi mày liễu gắt gao nhăn lại.

"Như thế nào, đã tra ra được chưa?" Xích Liên Vũ liếc mắt hỏi.

Sắc mặt Lãnh Dao ngồi ở đối diện cứng đờ: "Thám tử của Lãnh Nguyệt sơn trang hồi báo, tám ngày trước, ở tại dốc núi sâu đã xảy ra một trận đại chiến, có hai thế lực cùng lúc ra tay công kích hai người Bạch Băng, trong này có một thế lực........là cấm vệ quân của hoàng thât, mà lại còn là hộ vệ của Đông quý phi, còn một thế lực kia thì không rõ"

Đông quý phi? sắc mặt Xích Liên Vũ đã tối đen đi, nàng vậy mà lại ra tay với Bạch Băng, nếu Lục đệ biết rõ chuyện này thì sẽ như thế nào?

"Đêm đó trong hoàng cung xảy ra tranh đấu, chỉ sợ cũng là do Đông quý phi gây nên. Hiện giờ Bạch Nham đã rơi xuống dưới núi, Bạch Băng thì không rõ tung tích, chuyện này rốt cục phải nói làm sao với Xích Liên Triệt?" Chưa đợi Xích Liên Vũ nói chuyện, Lãnh Dao đã nói xong.

Thời điểm nói tới Đông quý phi, trên mặt Lãnh Dao chợt lóe lên vẻ tức giận. Nói thật, nàng đối với Bạch Nham rất yêu thích, còn Bạch Băng thì lại cực kỳ sùng kính, cho nên khi nhận được tin tức như vậy, bảo nàng làm sao có thể không tức giận?

Ngay cả bọn nàng còn nổi giận, Xích Liên Triệt nếu như biết được, vậy sẽ như thế nào đối mặt với Đông quý phi đây?

"Lục đệ ngày mai mới trở lại, chuyện này nếu có thể giấu diếm được ngày nào thì hay ngày đấy" Nếu để cho Lục đệ biết được Bạch Băng mất tích, Bạch Nham rơi xuống dưới núi, rồi lại biết toàn bộ chuyện này đều là do Đông quý phi, chỉ sợ hậu quả không ai có thể lường trước được.

Bạch Nham rơi xuống núi, tâm Bạch Băng lúc này nhất định là rất đau, theo tính cách của nàng thì sẽ có cừu tất báo, e là tâm của nàng bây giờ không còn giữ bình tĩnh được nữa rồi. Cho nên, dù người gây ra chuyện này có là mẫu phi của Lục đệ thì nàng cũng sẽ không vì vậy mà nương tay.

"Muốn giấu diếm ta cái gì?" Ngay lúc hai người đang nói, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, làm cho hai người đang ngồi bỗng nhiên thân thể cứng đờ.

Quay đầu nhìn khuôn mặt lãnh khốc, trong lúc này không ai biết phải trả lời như thế nào cho phải.

"Nói" Xích Liên Triệt nghiêm mặt, vẻ mặt lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào lên tiếng.

Tâm tư Xích Liên Vũ nhảy dựng, nói? Làm sao có thể nói? Giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.

"Lục đệ, ngươi không phải ngày mai mới hồi phủ sao? Hiện giờ sao đã trở về rồi" Trong lòng nhớ lại, Xích Liên Vũ đứng lên, ý đồ nói lảng sang chuyện khác.

Lãnh Dao cũng lập tức đứng lên, tuy nàng không sợ đất không sợ trời, nhưng chỉ riêng đối mặt với người mặt than này, nàng có chút sợ hãi.

"Nói" Tức giận trong mắt Xích Liên Triệt quay cuồng, ánh mắt liếc qua Xích Liên Vũ , rơi vào trên người Lãnh Dao.

Lãnh Dao chột dạ cúi đầu xuống, không dám ngước mắt nhìn ánh mắt của Xích Liên Triệt, nội tâm nhảy nhót không ngừng.

"Lục đệ, ngươi đang làm sao vậy? Sao lại tức giận lớn như vậy" Trên mặt Xích Liên Vũ ngoại trừ tươi cười gượng gạo thì không biết làm sao. Chỉ là hắn không biết vẻ tươi cười kia có qua nhiều sơ hở, vẻ sầu lo cùng với đau lòng vẫn còn chưa kịp ẩn giấu đi hết.

Tức giận trên mặt Xích Liên Triệt càng bạo phát, hôm nay vừa vào Hoàng Thành, hắn đã nghe được nghị luận đủ mọi chuyện, vào chín đêm trước ở trong hoàng cung phát ra một tiếng nổ lớn, tẩm cung của Đông quý phi yêu thích chỉ trong một đêm biến thành đống đổ nát.

Hiện giờ hồi phủ, liền nghe thấy hai người đang bàn bạc dấu hắn, tuy không biết là chuyện gì, nhưng sự đau lòng ở trong mắt của Xích Liên Vũ làm cho hắn có cảm giác bất an.

"Cút!" Gầm lên giận dữ, Xích Liên Triệt xoay người, nhấc chân nhanh chóng đi tới sân viện của Bạch Băng, bất an trong lòng càng ngày càng rõ rệt, cảm giác chuyện này cùng với Bạch Băng có liên hệ!

"Bạch Nham rơi xuống núi, Bạch Băng hiện giờ tung tích không rõ" Lãnh Dao giương mắt, nếu giấu diếm không xong, còn không bằng sớm nói ra thì hơn.

Nghe vậy, bóng lưng cao lớn đang đi bỗng ngừng lại.

"Là Đông quý phi, toàn bộ chuyện này đều là mẫu phi của ngươi gây nên" thân thể của Lãnh Dao run rẩy, nàng không nghĩ tới người mấy ngày nay luôn đùa giỡn cùng nàng hiện giờ đã chết, trong lòng cực kỳ chua xót, đau đớn.

Xích Liên Triệt kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Xích Liên Vũ mang theo nghi vấn, Xích Liên Vũ khẽ nhắm mắt lại, gật gật đầu.

'rắc rắc' đôi tay của Xích Liên Triệt nắm chặt quả đấm, khớp xương tạo thành hàng loạt âm thanh rung động, quay đầu đi nhanh ra tới ngoài cửa.

Xích Liên Vũ thấy vậy, vội vàng nhấc chân đi theo. Chuyện tình sắp phát sinh, hắn không thể nghĩ ra được, chuyện này muốn giải quyết chỉ sợ đã khó càng thêm khó. Một mặt là người nữ nhân yêu thương nhất, một mặt là mẫu phi, nếu phải lựa chọn giữa hai người, thật không dễ ạ.

Hoàng cung.

Tẩm cung của Đông quý phi trong chớp mắt đã trở thành đống đổ nát, chuyện này đã dẫn tới một trận sóng gió, chỉ sợ là ai cũng đều đã biết là chuyện gì đã xảy ra. Buổi tối của chín ngày trước, một âm thanh động trời nổ tung, bọn cung nữ cùng thái giám đều kinh hoàng chạy tới, ở rất xa chỉ thấy tẩm cung của Đông quý phi sập xuống.

Muốn nói là thích khách, nhưng ngày ấy Đông quý phi một chút kinh hãi cũng không có, mà trên mặt đất trừ bỏ có cái thi thể của một vị nữ nhân thì lại không có thêm gì khác.

Nhắc lại cũng kỳ lạ, sau sự việc này Đông quý phi không hề lộ ra một chút tin tức nào. Một cung điện sập xuống, người trong cung đều có suy nghĩ quái dị, nhưng ai cũng không dám đi đào bới gốc rễ, cho nên trừ bỏ quý phi nương nương ra không một ai biết rõ nội tình trong đấy.

Ngự hoa viên trong hoàng cung, Xích Liên Toàn vẻ mặt buồn bã, muôn hoa khoe sắc ở trong sân cũng không làm cho tâm tình của nàng dễ chịu được. Bạch Nham rơi xuống núi, chuyện này khiến nàng không thể chấp nhận được, nếu như lúc đó bọn họ nghe lời của nàng, hiện giờ cũng không đến mức mất mạng.

"Công chúa..... Công chúa.......Quý phi nương nương cho truyền người đi qua ạ!" Cung nữ thở hổn hển nói.

Mấy ngày nay công chúa cả người cứ như mất hồn, mỗi ngày đều mang vẻ mặt buồn bã, thần thái tiều tụy như người bị bệnh. Khiến ngay cả các nàng là cung nữ cũng đều không nhịn được, đã chín ngày rồi, công chúa mỗi ngày đều chỉ ăn một bữa, mổi bữa chỉ ăn vài miếng, rồi đều nói là không có khẩu vị.

Chuyện này làm các nàng không khỏi liên tưởng tới chuyện tẩm cung của quý phi sập vào chín ngày trước, tuy chỉ là nghi ngờ vô căn cứ, nhưng trong lòng các nàng vẫn vì vậy mà suy đoán, chỉ là không dám nói ra miệng mà thôi.

"Công chúa, công chúa........" Cung nữ thấy Xích Liên Toàn không có phản ứng, đành phải mở miệng cẩn thận gọi lại hai tiếng.

"Hả? Chuyện gì?" Xích Liên Toàn giống như từ trong giấc mộng tỉnh lại, quay đầu nhíu mày hỏi.

"Công chúa, quý phi nương nương cho mời người đi qua"

"Được!" Nghe vậy, Xích Liên Toàn nhàn nhạt lên tiếng, đao mắt nhìn qua vườn hoa đang nở rộ kia, hít sâu một hơi, mới đứng lên dời bước đi tới Tuyết Hoa cung.

Chín ngày, từ khi chuyện kia xảy ra, nàng vẫn chưa gặp mẫu phi, trong lòng căn bản không có dũng khí đi gặp mẫu phi.

Bạch Nham là người nàng yêu nhất, hiện giờ lại bị mẫu phi giết chết. Nàng thật sự không biết, nàng còn có thể đứng ở trên lập trường nào mà đi gặp mẫu phi, hoặc là nói nàng căn bản không muốn nhìn thấy mẫu phi!

Tuyết Hoa cung.

Bởi vì tẩm cung của quý phi bị sập, cho nên tạm thời ở tại Tuyết Hoa cung.

Trong phòng, Đông quý phi nằm ở trên giường, hai tay không ngừng xoa ấn huyệt thái dương, lư hương ở trong phòng tỏa ra mùi thơm, khiến cho người ta có cảm giác mê ly.

"Nương nương, Tam công chúa đến" Cung nữ đẩy cửa ra, cung kính bẩm báo.

"Để cho nàng tiến vào" Đông quý phi phất tay, ánh mắt híp lại.

Vì sao nữ nhi của nàng lại cùng Bạch gia có quan hệ chứ, hiện giờ Toàn nhi vì Bạch Nham mà đã chín ngày chưa từng tới gặp nàng, vậy còn Triệt nhi thì sao ạ? Triệt nhi nếu biết sự tình lúc đấy, liệu sẽ đứng về phía nàng sao?

Trong miệng thở dài một hơi, tỷ đệ các nàng ta có điểm nào tốt mà làm cho huynh muội Triệt nhi si tình như vậy!

"Nhi thần thỉnh an mẫu phi!" Xích Liên Toàn đi vào đại sảnh hành lễ, trên mặt không hề xuất hiện biểu tình gì cả.

Thay đổi, nàng phát hiện quan hệ của nàng cùng với mẫu phi, giống như chỉ trong nháy mắt đã thay đổi một cách kỳ lạ, trở nên không quen, cứ như bọn họ căn bản không phải là mẹ con.

"Toàn nhi, tới ngồi xuống. Mẫu phi có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng" Đông quý phi giương mắt nhìn nữ nhi, trên mặt mỉm cười, đưa tay vỗ xuống giường, ý bảo Xích Liên Toàn ngồi cạnh bên nàng.

Vẻ mặt suy yếu của Xích Liên Toàn mỉm cười, nhưng tươi cười kia không phải xuất phát từ nội tâm, mà là tươi cười che giấu đi tâm tư.

"Nhi thần vẫn là nên ngồi ở đây đi, mẫu phi tìm nhi thần tới là có chuyện gì?" Xích Liên Toàn cung kính trả lời.

"Toàn nhi, nhìn ngươi kìa, từ khi nào lại khách khí cùng với mẫu phi như vậy, tới đây ngồi xuống, mẫu phi đã lâu không nhìn thấy ngươi rồi" Đông quý phi nở nụ cười quen thuộc, trong mắt lại nổi lên một tia khác thường.

"Nhi thần không dám, mẫu phi nếu như không có chuyện gì, Toàn nhi xin cáo lui" Xích Liên Toàn cười gượng gạo, đúng vậy, nàng lúc này không muốn nhìn thấy mẫu phi một chút nào.

"Toàn nhi, mẫu phi biết tin tức Bạch Nham chết đi đã đả kích đến ngươi, nhưng mà ngươi cũng cần phải nghĩ lại cho mẫu phi, còn có cả tương lai của Xích Nguyệt nữa" Tình cảm của Xích Liên Toàn và nàng trở nên bất hòa, trên mặt Đông quý phi tuy có chút hờn giận nhưng vẫn cố nhẫn nại.

Trên mặt Xích Liên Toàn không kìm nén được mà xuất hiện một tia cười lạnh: "Mẫu phi thật sự nghĩ vậy? Vì Xích Nguyệt? Nhưng mẫu phi có từng vì nhi thần mà suy nghĩ, vì hoàng huynh mà cân nhắc? Bạch Nham là người mà nhi thần yêu nhất, vậy mà người lại hạ lệnh giết chết. Một bên là người mình yêu, một bên là mẫu phi, nhi thần phải lựa chọn như thế nào? Nhi thần không biết rõ mẫu phi có thật sự có suy nghĩ vì Xích Nguyệt hay không, nhưng mà hiện giờ ........người có biết là trong lòng nhi thần lúc này có bao nhiêu đau khổ hay không?

"Mẫu phi làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi" Đông quý phi đang nằm trên giường, bỗng ngồi dậy, trên mặt mang theo tức giận, dù cho thế nào đi nữa thì nàng vẫn là mẫu phi của nàng ta.

"Tốt với ta? haha tốt với ta? Nếu thật sự tốt với ta, ngươi đã không hạ lệnh giết các nàng!" Xích Liên Toàn cười to, lời nói không khống chế được, ngón tay chỉ về phía Đông quý phi, trong mắt chứa đầy nước mắt.

"Ngươi.........Ngươi vì một người nam nhân mà dám nói mẫu phi như vậy, tốt tốt tốt" Đông quý phi dơ tay đập mạnh xuống, lời nói cũng không áp chế được tức giận mà bộc phát :"Ngươi đã muốn gả đi như vậy, ngày mai mẫu phi sẽ nói phụ hoàng chỉ hôn cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn mà chờ lập gia đình đi"

"Lập gia đình? Ta chết cũng sẽ không gả" Xích Liên Toàn trừng lớn con ngươi.

"Chết cũng sẽ không gả? Dù ngươi có chết, dù chỉ là một cái thi thể, ngươi cũng vẫn phải gả!" Đông quý phi tức giận, từ nhỏ nàng ta là nữ nhi mà nàng thương yêu nhất, hiện giờ lại vì một người nam nhân mà ngỗ nghịch với nàng, bảo nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ, nàng nhất định sẽ không tha thứ!

Đã chết, thi thể cũng vẫn phải gả?

Không biết từ khi nào, mẫu phi đã trở thành một người tàn nhẫn như vậy, lòng của nàng khi nghe đến câu này thì đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, một chút tình cảm còn sót lại lúc trước thì tại giờ khắc này cũng đã tan biến.

"Vương gia......Vương gia......Nô tỳ.....Nô tỳ đi thông báo........Vương gia........"

Tại lúc đang giằng co, ngoài cửa truyền đến âm thanh bối rối của cung nữ, 'ầm' một tiếng cửa phòng đang đóng chặt, bị một cước đá văng ra, Xích Liên Triệt với vẻ mặt âm trầm đi đến.

"Nương nương.....Vương gia cố ý xông tới........" Cung nữ chân tay luống cuống.

"Ngươi đi xuống đi" Đông quý phi vẫy vẫy tay, một đứa còn chưa xong giờ lại thêm một đứa nữa tới.

"Hoàng huynh" Xích Liên Toàn nhìn Xích Liên Triệt đi tới, như thấy được một chút ánh sáng.

"Triệt không phải ngày mai mới trở về sao? Như thế nào mà bây giờ đã đến rồi" Đông quý phi nhìn Xích Liên Triệt, vẻ mặt vốn đang tức giận với Xích Liên Toàn thoáng cái biến mất.

"Nghe nói tẩm cung của mẫu phi chỉ trong một đêm bị sập, nhi thần này không phải là vì lo lắng cho mẫu phi mà đến sao" Âm thanh lạnh lẽo như băng được bật ra từ đôi môi, vẻ mặt âm trầm trên mặt trở nên rét lạnh khiến người ta không dễ dàng phát giác được.

"Khó có được khi ngươi lại vì mẫu phi mà suy nghĩ" khóe miệng Đông quý phi tươi cười.

"Suy nghĩ, ha ha, đúng vậy, khó có được , cho nên mẫu phi có phải hay không là nên nói một chút tới cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Đột nhiên khẩu khí của Xích Liên Triệt trở nên cứng rắn.

"Còn không phải là vì một tiểu thích khách sao, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của mẫu phi rồi" Đông quý phi trả lời một cách đơn giản, một chút biểu tình dư thừa cũng không lộ ra ngoài.

"Tiểu thích khách? Đúng là bổn vương có nghe nói, đêm đó mẫu phi cho mời vương phi của bổn vương cùng đệ đệ của nàng tới thưởng hoa quỳnh, cũng là từ đêm đó, hai người đều biến mất không rõ"

Không khí trong phòng vẫn không đổi, nhưng khẩu khí lại biến đổi một cách quỷ dị.

Xích Liên Toàn đứng ở một bên cũng không nói chen vào, xem ra là hoàng huynh đã biết chuyện này. Muốn làm như thế nào thì nàng cũng nhất định sẽ theo hoàng huynh, một mẫu phi như vậy, đã khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi!

"Mẫu phi đúng là có mời các nàng tới thưởng hoa quỳnh, chỉ là hoa quỳnh lúc đấy đột nhiên héo rũ, tỷ đệ các nàng ngồi một lúc rồi cũng ra về. Còn chuyện biến mất, mẫu phi thật đúng là không biết chút nào"

Nhưng lời nói này, đã hoàn toàn đem chính mình đứng ở bên ngoài mọi chuyện. Coi như chuyện này thật sự cùng với nàng một chút liên quan cũng đều không có.

Xích Liên Toàn trong lòng lại càng cười lạnh, chưa bao giờ nàng biết tới mẫu phi lại có một mặt như vậy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng nhất định sẽ tin tưởng mẫu phi là vô tội.

"Không biết? ha ha, hay cho một câu không biết" Xích Liên Triệt khóe miệng tươi cười bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nếu đổi lại là người khác thì ta sẽ không hề lưu tình mà một kiếm đâm thủng trái tim nàng!"

Bạch Nham đã chết, Bạch Băng nhất định là rất đau đi!

Hắn lại một lần nữa để nàng bị thương tổn, cái loại tâm tình này không một ai có thể lý giải. Trái tim hắn như bị đóng băng lại, hơi lạnh càng lúc càng tăng mạnh.

Đông quý phi ngồi trên giường sửng sốt, hắn muốn giết nàng? Vì cái nữ nhân kia, muốn giết chết chính mẫu phi của mình?

"Triệt........." Đông quý phi vô cùng kinh ngạc, giọng nói khẽ gọi mang theo âm thanh run rẩy.

Xích Liên Triệt hơi nhắm mắt lại, hắn rất muốn giết nàng. Chỉ là người trước mắt chính là mẫu phi, hắn làm sao có thể ra tay được? Nhưng nàng lại làm người hắn quý trong nhất bị thương, bảo hắn làm sao có thể không tức giận, không hận?

Đúng là hắn không thể ra tay được thật sao? Giết chết chính mẫu phi của mình?

Ánh mắt của Xích Liên Toàn đỏ lên, nàng có thể hiểu được lời nói trong miệng của hoàng huynh, mẫu phi là người thương yêu hoàng huynh từ nhỏ tới lớn, hoàng huynh từ bé luôn đi theo mẫu phi chứ chưa từng theo một vị mama nào cả.

Hoàng huynh la do mẫu phi một tay nuôi lớn, hơn nữa mẫu phi sủng ái và coi hoàng huynh còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình !

Hiện giờ, mẫu phi giết người trong lòng, cho dù hoàng huynh có hận cũng không thể giết được mẫu phi. Bởi vì dù sao trước mặt cũng là người đã nuôi lớn mình, hoàng huynh lại là người coi trọng tình cảm, nên hắn càng không thể ra tay được.

"A.............."

"A...............chạy mau......."

"Nhanh đi bẩm báo với hoàng thượng.....nhanh......."

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô.

"Quý phi nương nương, Lục vương gia , từ cửa cung có một nữ tử một đường chém giết tiến thẳng vào đây, công phu không ai có thể cản nổi..... Vương gia........Vương gia........."

Bên này thị vệ còn chưa nói xong, ở trước đại sảnh đã có một bóng dáng chớp lóe không xác định được vị trí.

Một nữ tử chém giết xông vào? Xích Liên Triệt xoay người, nhấc chân đi tới cửa cung, là Bạch Băng, nhất định là Bạch Băng.

Đông quý phi ngã ngồi ở trên giường đệm, Bạch Băng vậy mà chém giết tận vào hoàng cung. Nữ nhân này thật to gan, phản ứng kịp, nàng cũng đứng dậy vội vàng đi ra cửa.

Cửa cung, thi thể rải đầy trên mặt đất.

"Giết!" Một âm thanh mười phần khí thế vang lên, một người hai thú, cùng với hàng loạt cấm vệ quân chém giết.

Thân thể Tiểu Bạch lơ lửng ở trên không, vỗ đôi cánh sắc bén to lớn, lạch cạch.

Tiểu Kim thân thể tuy nhỏ, nhưng cũng sắc bén không kém. Miệng vừa mở ra là lấy đi một mạng người, người bị cắn đều nhận lấy cái chết ngay lập tức.

Đôi mắt Bạch Băng mang theo sát phạt tuyệt đối, dấm xuống thi thể trên đất mà tiến lên. Hơi thở toàn thân trở nên điên cuồng, mỗi một người tiếp cận với nàng đều bị một chiêu sắc bén giết chết.

Trong mắt nàng không có một chút ánh sáng, hoàn toàn là tối đen, giống như bị Tử Thần bắt làm tù binh.

Cấm về quân từ phía sau đang chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ người. Sát khí lớn như vậy, khiến tâm thần bọn họ bị chấn động, người này thật sự chỉ là một nữ tử?

Rất khó mà tin tưởng được một nữ tử lại có thể khiến cho người ta rợn tóc gáy, rồi nhận lấy hơi thở tử vong mà chết. Dù cho là nam tử thì sát khí cũng chưa chắc có thể đạt tới mức như vậy.

Loại hơi thở này làn tràn ra khắp mọi ngõ ngách trong hoàng cung, hơn nữa sát khí còn không chút nào che dấu mà phóng thích ra tất cả, như muốn thể hiện ra sự giận dữ tột cùng của Bạch Băng.

Nàng không sợ chết! Không thèm nhìn những người tiến đến gần nàng, mặc kệ có bao nhiêu người xông tới, dù nhiều hay ít, nàng không nháy mắt dù là một cái mà là tay cầm trường kiếm vung lên, không hề quan tâm ở phía sau còn bao nhiêu nhân mã đang lao đến.

Tới bao nhiêu, nàng giết bấy nhiêu!

Bên miệng tươi cười nở rộ....... nhưng tươi cười này, lại khiến mọi người phải run sợ.

Gió thổi qua, mang theo sát khí phân tán khắp nơi.

Tiểu Bạch cảm giác được sự tức giận của Bạch Băng, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, móng vuốt sắc bén vung lên, dễ dàng làm người trước mặt bị vỡ nát, sừng kỳ lân ở trên đầu càng tỏa ra hào quang rực rỡ.

"Ầm Rầm.............Ầm.........." Mỗi một kích đều mạng theo lực lượng vô cùng lớn.

"A.........."

"Phốc........." Âm thanh gào thét cùng với máu tanh không ngừng tuôn ra.

Nơi Bạch Băng đi qua, thi thể đều chất thành đống, phòng ốc đổ nát.

Bạch Băng chém giết đỏ ngầu cả mắt, máu dơ bẩn đã dính đầy lên thân thể nàng. Nhưng thân nhân đã mất, tình cảm nguyên thủy nhất cũng mất theo, làm cho nàng hoàn toàn mất đi phương hướng.

Hiện giờ nàng không khác gì ma quỷ, một ma quỷ lãnh huyết vô tình, một ma quỷ bị quỷ thần nhập thân!

Chém giết liên tục không ngừng, từng người trước mặt ngã xuống, sự lương thiện còn xót lại cũng biến mất không còn chút nào. Kiếm khí bay múa không ngừng làm cho máu của nàng sôi trào trong cơ thể, rồi khống chế lấy tâm hồn nàng, khiến động tác trong tay mỗi lúc một nhanh hơn.

Bầu trời đêm phủ xuống một mảnh tối đen, cuộc sát phạt này cũng trở nên không có điểm dừng.

Ánh trăng chiếu sáng một mảnh sân đầy máu tươi, trông thật xinh đẹp giống như những bông hoa sen nở rộ.

"Chủ nhân" Hắc Báo, Hắc Hổ phi thân đến trước mặt Bạch Băng.

Nhìn phía sau là vô số thi thể, trong mắt trở nên vô cùng chấn kinh.

Bạch Băng thờ ơ nhìn thoáng qua hai người xuất hiện: "Giết cho ta!" Không có lời nói dư thừa, chỉ là một câu giết cho ta!

"Vâng!" Hắc Báo, Hắc Hổ đồng thời trả lời. Chuyện gì cũng không hỏi, bọn hắn đã nói cả đời đều sẽ là cây đao ở trong tay chủ nhân, vì chủ nhân mà chém giết toàn bộ.

Trường kiếm trong tay vung lên, không chút lưu tình mà chém giết cấm vệ quân.

"A.........Ầm.........." âm thanh sụp đổ làm bọn họ không ngừng nhớ lại.

Đôi cánh Tiểu Bạch vẫn đang bị người chú ý, làm các cấm vệ quân can đảm dũng chiến không ai dám tiến lên. Đây là ma thú gì ạ, diện mạo quái dị, uy lực thì biến thái kinh người.

Tiểu Bạch thờ ơ, cọng râu ở bên miệng không ngừng lắc lư qua lại trước mắt. Tiểu Bạch đang cao hứng, lại bị cọng râu bay tới bay lui trước mắt làm ảnh hưởng tâm tình .....

Vì thế, Tiểu Bạch vươn móng vuốt ra gạt cọng râu trước mặt ra sau một cái, tư thế đó thật kinh điển ạ!

Một cái ma thú mà lại làm ra động tác cường hãn như vậy, ai có thể không choáng váng, cấm vệ quân hoảng sợ. Rất nhiều người đều đã trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, như nhìn một con người chứ không phải là một ma thú.

Tiểu Kim bên này thân thể cũng thoáng ngừng lại, nhìn một màn này của Tiểu Bạch. Miệng bĩu bĩu môi, không phải chỉ là tiến hóa mà có sao, làm động tác vậy mà không thấy ghê tởm à.

Hừ, không phải chỉ là giết nhiều người hơn so với nàng một chút sao, nàng cũng có năng lực ạ!

Hâm mộ của Tiểu Kim hoàn toàn đã bị vài lần tiến hóa của Tiểu Bạch đả kích, nàng cũng không tin là nàng không thể tiến hóa ạ.

Tiểu Kim bên này bộc phát năng lực mạnh mẽ, nàng nhất định phải bày ra một mặt dũng mãnh ở trước mặt chủ nhân. Muốn cho chủ nhân biết được Tiểu Kim nàng so với Tiểu Bạch còn hữu dụng hơn! Từ miệng Tiểu Kim bắt đầu nổi lên một trận lửa nóng, rồi lại bị mắc kẹt tại yết hầu, vô cùng khó chịu.

"Phốc.........." Nhất thời một ngọn lửa vĩ đại chiếu sáng cả đêm tối.

Trong lúc mọi người đang chém giết, đều cảm nhận được nơi có ánh sáng của lửa nóng phát ra đều quay lại nhìn. Nhất thời phát hiện từ trong miệng một con rắn màu vàng khạc ra liên tiếp một ngọn lửa dài ba thước, này..... đây cũng quá mạnh mẽ rồi!

Rắn có thể sao? Chuyện này chưa ai từng nghe nói qua chứ đừng nói là thấy. Thế nhưng, trước mắt lại có một con rắn như thế ở đây!

Tiểu Bạch quay đầu trợn to hai mắt, Tiểu Kim cũng tiến hóa rồi hả? Không đúng, hình như không phải ạ, thân thể tiểu kim vẫn như vậy không thay đổi ạ, nhưng chưa tiến hóa vậy thì ngọn lửa này là làm sao có thể phun ra ạ?

Miệng Tiểu Kim mở rộng phun ra ngọn lửa, những vật thể tiếp xúc tới chỉ trong nháy mắt đều bị hòa tan. Cho dù là tảng đá cũng sẽ bị lửa của Tiểu Kim làm cho tan chảy.

Bạch Băng quay đầu nhìn Tiểu Kim, thật đúng lúc, giết đi, nếu như nó tiến hóa thì sẽ càng thêm cường đại, giết đi!

Nàng dù có bị coi là ma đầu thì nàng cũng phải giết hết tất cả mọi người ở trong hoàng cung này! Nhất là Đông quý phi! Bây giờ nàng chỉ biết một đường chém giết tới đó mà thôi!

Bốn phía vốn nên có vẻ yên tĩnh của đêm khuya, nay lại biến thành chiến trường chém giết, máu tanh bay đầy trời, tất cả như vì vẻ đẹp của hoàng cung mà tô vẽ.

Cấm vệ quân không ngừng viện trợ tiến lên.

Cuộc chém giết càng lúc càng thêm náo nhiệt.

Nàng là ma quỷ, nang cũng là Tử Thần.

Một cỗ khí tức lạnh lẽo đột nhiên bao thủ quanh thân nàng, giống như Tử Thần hướng thẳng về phía mọi người ma vung đao, không một ai có thể cản nổi.

Thời điểm Xích Liên Triệt đuổi tới đây, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Cái loại hơi thở nhiễm toàn mùi máu tanh xông thẳng lên tận trời này, ngay cả hắn cũng phải chấn kinh.

Hắn biết nàng đang tức giận, điên cuồng tức giận.

Trong lúc chém giết, trường kiếm trong tay Bạch Băng không ngừng vung lên, cùng với toàn thân tràn ngập hơi thở khát máu, quả thật làm cho người ta không thể dời mắt được. Nàng giống như Tử Thần nắm quyền sát sinh, một cái dơ tay, một cái suy nghĩ cũng đủ để lấy đi vô số sinh mệnh!

Con mắt Bạch Băng đỏ tươi như màu máu, ánh mắt đó không chỉ mang theo sự khát máu mà nó còn thể hiện khí tức hủy thiên diệt địa.

Đi theo nàng chém giết còn có Hắc Hổ, Hắc Báo, họ cũng bị lây nhiễm từ một loại hơi thở sát khí tàn nhẫn từ nàng, Thủ đoạn kia không ngừng cướp đoạt mạng sống của mọi người ở trước mắt.

"Băng nhi, mau dừng lại" Xích Liên Triệt nhìn nàng đang giết chóc tới đỏ cả mắt, sự quật cường của nàng làm cho lòng hắn phát đau.

Bạch Băng quay đầu nhìn Xích Liên Triệt, ngửa mặt lên trời cười lớn. Nàng không có chút nào sợ hãi, sát khi bộc phát cao vút bắn thẳng lên trời, dừng lại? Muốn nàng dừng lại thì nhất định phải để cho mọi người chôn cùng với đệ đệ của nàng đã!

"Bạch Nham đã chết, tất cả mọi người ở đây đều phải chôn cùng, chôn cùng!" Bạch Băng khản giọng gào thét, ánh mắt màu đỏ trở nên tức giận như cuồng phong bão táp.

Trường kiếm, đấu khí, một thân võ công không chút nào giữ lại mà hoàn toàn xuất ra, không ai ở đây có thể ngăn cản một người đã mất đi tâm của chính mình. Tâm của nàng đã không còn, nàng còn có cái gì để mà phải để ý?

Nàng không phải là Tu La, là người khác bức nàng trở thành Tu La........

Nàng không muốn vô tình, là người khác chặt đứt tình của nàng............

Nàng không muốn trở thành người khát máu, là người khác muốn nàng phải hạ trường kiếm xuống...........

Vô luận là ở hiện tại hay là cổ đại, trong xương cốt của nàng vẫn bị dính một phần máu tanh, chỉ cần có người thúc đẩy cỗ khí huyết này, nó liền sôi trào như hồng thủy, nàng muốn dừng lại cũng không thể!

Máu tươi chảy ra hòa với nước sông trở thành từng dòng máu loãng lênh láng khắp nơi, khiến một màu đỏ tươi tuôn trào không ngừng chảy ra khắp mọi phương hướng.

Đêm vốn vô cùng tươi mát, nhưng vào tối nay nó lại khiến cho máu người ta phải sôi trào.

Tiểu Bạch và Tiểu Kim cũng điên cuồng, ngọn lửa từ trong miệng của Tiểu Kim phun ra không ngừng.

Trong lòng Tiểu Bạch đổ từng giọt mồ hôi, Tiểu Kim đây là đang bức mình phải tiến hóa, bởi vì trong lòng quá mức sốt ruột cho nên hiện giờ mới có thể phun ra lửa, nhưng thân thể thì vẫn chưa chạm tới được ngưỡng cửa của sự tiến hóa............

Tiểu Kim cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần có thể như vậy là tuyệt rồi. Lửa này của nó thật không nhỏ nha, nhìn Tiểu Bạch ở phía sau, nó càng cố tình tỏ ra khoe khoang!

Đoạn đường phía trước hoàng cung hoàn toàn bị phá hủy, từng tòa cung điện liên tiếp bị phá nát. Hiện trường bây giờ trở nên rối loạn, vô cùng loạn!

Choáng váng, tất cả mọi người đều choáng váng!

Khi Xích Liên Toàn và Đông quý phi chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này thì cũng hoàn toàn ngu ngơ. Chưa bao giờ bọn họ biết tới một nữ nhân khi giết người thì sẽ khủng bố như vậy, giống như một sứ giả tới từ địa ngục đến để lấy mạng người, giơ tay chém xuống lập tức cướp đi một mạng, trong hơi thở mang theo tuyệt đối là khí tức sát phạt.

Xích Liên Toàn nhìn thấy Bạch Băng như vậy thì trong lòng giật mình, Nàng ta tuyệt đối là cường giả, tuyệt đối có thể đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống thế gian, nắm trong tay quyền sinh sát!

"Băng nhi!" Xích Liên Triệt phi thân về phía Bạch Băng đang ở trong giữa đám người mà đến.

Bạch Băng không để ý tới, nàng chỉ biết một đám người kia mang tới cho nàng khoái ý, bên miệng nổi lên tươi cười.

Tiểu Nham, ngươi nhìn thấy không, tỷ sẽ làm cho mọi người đều vì ngươi mà chôn cùng.

Sát khí nổi lên khắp hoàng cung, làm cho không người nào có thể hô hấp. Hoàng cung hoa lệ và to lớn như vậy nhưng giờ lại trở thành một mảnh hỗn độn, cung điện họa lệ đổ nát trở thành một đống phế tích.

"Trời của ta ạ........." Thái giám đi theo sau Xích Liên Hoàng tới, nhịn không được mà hét chói tai, đây cũng quá dọa người rồi!

Xích Liên Hoàng nhìn người đang ở trong cuộc chém giết, lòng trầm xuống, này là chuyện gì đang xảy ra! Người nữ nhân này không phải là Triệt màng về à. Cục diện hiện tại, ai có thể nói rõ ràng cho hắn biết !

Xích Liên Triệt còn chưa bay đến bên người Bạch Băng, Bạch Băng đột nhiên quay đầu chống lại đôi mắt đang hoảng sợ của Đông quý phi, nàng nở nụ cười.

Nàng chính là vì tìm nàng ta mà tới, thu hồi trường kiếm, máu tươi nhất thời phun đầy lên mặt nhưng nàng không hề quan tâm, mà đi về vị trí của Đông quý phi.

"Trời ạ! Nàng quay lại, nàng quay lại rồi!" Các cung nữ ở phía sau Đông quý phi, hoảng sợ kêu lên, giống như những con thỏ yếu ớt quay đầu bỏ chạy.

Dưới tình huống này thì làm gì có ai còn nhớ rõ được ai là chủ ai là tớ, chạy trốn cái chết quan trọng hơn ạ!

Đông quý phi hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng đang đi tới, ánh mặt hiện lên vẻ sợ hãi tuyệt đối, so với chín ngày trước còn sợ h

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện