[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 1 - Chương 8-2: Part 2



Đến tầm rạng sáng, dần dần không còn bệnh nhân được đưa đến nữa, dẫu vậy thì số bệnh nhân đã được đưa tới đây vẫn cần phải dàn xếp chăm sóc, chẩn bệnh và kê đơn thuốc; mọi người lui tới hỏi đủ loại sự tình, Tuyên Hoài Phong đều nhất nhất bố trí.

Bởi sự cố quá lớn nên trong chính phủ cũng có rất nhiều người một đêm không thể ngủ, đều đến các bộ phận của mình trong nha môn để thương lượng tình hình thực tế.

Viện cai nghiện là nơi trọng yếu nên có rất nhiều điện thoại gọi tới. Về bên chính phủ, thủ tục báo cáo luôn rất phức tạp, may mà Tuyên Hoài Phong là phó quan của Bạch Tuyết Lam, những chuyện bên đó y đều hiểu nên đều ứng phó được từng việc từng việc, vừa cúp điện thoại vừa thầm tính toán ngày mai cần lập báo cáo nào, đồng thời phải thăm hỏi các nơi một chút.

Bất tri bất giác, trong không gian xám tro ngoài cửa sổ đã mang theo vài tia sáng trắng.

Hình như có tiếng gà gáy từ xa thật xa truyền tới, nghe không rõ ràng.

Tuyên Hoài Phong thẳng người, dùng tay đấm nhẹ ngang hông hai cái, song lại không cảm thấy gì, tựa hồ như đấm trên tấm ván cứng vậy, y liền muốn đứng lên giãn người một cái.

Không ngờ vừa đứng lên, trước mắt lại đầy tỏa ánh sao, toàn bộ gian phòng dường như đều đang xoay tròn.

Y nặng nề ngồi trở lại ghế đến “phanh” một tiếng.

Cảm giác khó chịu vốn tích tụ trong ngực bỗng búng cháy, đau đến nỗi thở cũng khó khăn.

Vậy mà ngay lúc ấy y lại nghe thấy tiếng bước chân vang tới.

Chiếc áo khoác trắng phất ở trước mắt.

Phí Phong lảo đảo đi đến, đêm nay hắn thực sự cực kỳ mệt mỏi, biết Tuyên Hoài Phong không tính toán tiểu tiết với người khác nên vừa tiến vào hắn liền đặt mông ngồi lên ghế sô pha, cười khổ: “Thoáng cái đã nhiều bệnh nhân như vậy, đây thực sự là thắng lợi của viện cai nghiện. Thiếu chút nữa làm tôi mệt chết rồi. Cơ mà Tuyên phó quan này, lần sau ngài có loại hành động này nữa thì xin ngài sớm đánh tiếng cho tôi một cái nhé. Chung quy cũng phải cho tôi chút thời gian chuẩn bị.”

Tuyên Hoài Phong khó chịu mất hết tri giác, nghe xong lời của hắn mới chậm chạp hỏi lại: “Hành động của tôi?”

Phí Phong nói: “Đương nhiên là hành động của ngài. Chẳng phải đêm qua ngài gọi điện cho tôi, bảo tôi về viện cai nghiện gấp, nói là sẽ phát sinh tình huống khác lạ sao? Đơn thuốc giải độc kia không phải là ngài cho người đưa đến?”

Dạ dày Tuyên Hoài Phong co thắt đau đớn, nước chua xông lên cổ họng, y vội vàng nén xuống.

Chỉ hơi thở dốc.

Phí Phong nhìn về phía y một lát.

Hắn đã nhận ra sắc mặt Tuyên Hoài Phong không tốt, bất quá, trải qua trận bận rộn đêm qua, có sắc mặt ai trong viện cai nghiện là tốt được đâu. Bởi vậy Phí Phong cũng không quá để ý, thầm nghĩ: Cậu ta không tiếp lời, đại khái là không muốn cho người khác biết.

Cũng đúng.

Tại sao cậu ấy lại đoán trước được việc người hút ma túy sẽ trúng độc?

Sợ rằng chuyện này có chút “tối” mà người ngoài không nên biết.

Mình không phải người thuộc chính phủ, không nhất thiết quan tâm những thứ này.

Phó Phong lập tức nói: “Ngài mệt rồi, có phải nên trở về nghỉ ngơi không? Chuyện bên tôi cũng chẳng xê xích gì nhiều, đi tuần tra thêm chút nữa, tôi cũng muốn xin nghỉ về nhà một chuyến. Tối qua ăn cơm xong là tôi chạy đến ngay, mồ hôi ướt đẫm người nguyên một đêm.”

Nhìn gương mặt nghiêm nghị tái nhợt của Tuyên Hoài Phong, thấy y gật đầu, hắn liền đứng dậy rời đi.

Tuyên Hoài Phong nghỉ ngơi trong phòng làm việc một lúc, cảm thấy sức lực khôi phục một ít, đầu y liền suy nghĩ về chuyện tối qua, chung quy phải hỏi Bạch Tuyết Lam mới có thể hiểu được. Y liền đứng dậy, miễn cưỡng mang theo nụ cười mỉm đi qua các nơi một chuyến, thấy tình trạng đều coi như ổn định nên định quay trở về công quán.

Chẳng hiểu tại sao mà trên người đến chút sức lực cũng chẳng có.

Lồng ngực nóng cháy, lưng lại rét lạnh từng cơn, lúc đi xuống, lòng bàn tay y đỡ lấy thanh vịn cầu thang mà mồ hôi lạnh ướt sũng dính đầy tay.

Có người qua lại chào hỏi, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng ngay cả người ta nói gì, Tuyên Hoài Phong cũng không nghe rõ, y miễn cưỡng gật đầu, chỉ lo tiếp tục đi về phía trước.

Người khác đều cho rằng đêm nay y quá mệt mỏi chứ không mấy để ý.

Vô cùng vất vả, y cắn răng chịu đựng đến khi lên xe.

Tài xế ở phía trước hỏi: “Tuyên phó quan, quay về công quán ạ?”

Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng đáp: “Trở về.”

Ô tô bèn lái về phía Bạch công quán.

Mắt thấy sắp đến nơi thì ở góc phố trước mặt có chiếc ô tô Lincoln lái tới, đúng là rất trùng hợp, Bạch Tuyết Lam cũng vừa vặn trở về.

Có thể nói, Bạch Tuyết Lam là đắc thắng trở về.

Hắn bỏ độc vào bạch phiến của Triển Lộ Chiêu, một chiêu tối qua đúng là quá mạnh, một hòn đá ném trúng ba con chim.

Thông báo ám chỉ cho cục cảnh sát, đem tội danh trộn lẫn thuốc vào bạch phiến đổ lên đầu đám buôn ma túy, con chim thứ nhất.

Tặng một nhóm bệnh nhân cho Tuyên Hoài Phong, tặng tình nhân một nụ cười, con chim thứ hai.

Mượn cơ hội này khiến những người hút ma túy hận đám buôn má túy rồi tiết lộ tình hình buôn bán nội bộ, con chim thứ ba.

Trong ba con chim, con thứ ba là quan trọng nhất.

Hắn căn cứ đầu mối lấy được mà triển khai suốt đêm, chỉ huy bắt lấy đám buôn bán ma túy nhỏ trong thành.

Không thể động vào quân Quảng Đông, nhưng những con côn trùng con kiến lít nhít làm việc cho đám quân Quảng Đông này thì vẫn có thể động vào.

Dưới cơn gió mát trăng thanh tháng tám xinh đẹp này, Bạch Tuyết Lam dự định sau khi hành động sẽ vươn vuốt sắc. Trong một đêm, chẳng biết đã có bao nhiêu người bị xốc chăn, bị ném vào ngục giam.

Sức khỏe hắn quá tốt, lao lực một đêm mà hai mắt không tìm được lấy một tia máu, tinh thần sáng láng, thoải mái dễ chịu.

Đang nghĩ xem nên báo tin tức tốt này cho Tuyên Hoài Phong thế nào, sau đó đòi chút lợi ích nhỏ, hắn lại đột nhiên cảm thấy tốc độ xe giảm xuống, liền hỏi: “Sao vậy?”

Tài xế đáp: “Tổng trưởng, vừa vặn có một chiếc xe khác thuộc công quán cũng trở về, đang hướng sang phía chúng ta. Có cần bảo họ tránh ra không?”

Bạch Tuyết Lam chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò, nhận ra chiếc xe Tuyên Hoài Phong thường ngồi, hắn hơi ngạc nhiên.

Sao mình không biết cậu ấy cũng ra ngoài nhỉ?

Đã đến giờ này rồi, lẽ nào cậu ấy cũng giống mình, tối qua ra ngoài lăn lộn suốt một đêm nên giờ mới về?

Đêm qua sau khi họp ở phủ tổng lý, mình còn gọi điện thoại về hỏi, chẳng phải quản gia nói là cậu ấy ngủ rồi? Tại sao lại chạy ra ngoài?

Tống Nhâm cùng ngồi với Bạch Tuyết Lam trên một chiếc xe.

Tối hôm qua Bạch Tuyết Lam làm việc lớn, phải bắt bớ người, đương nhiên Tống Nhâm cũng phải giúp đỡ, cho nên hắn liền theo Bạch Tuyết Lam làm việc.

Hắn ngồi sau lưng Bạch Tuyết Lam, cũng ngoẹo đầu nhìn một cái, ai nha kêu lên: “Hình như đó là ô tô của Tuyên phó quan mà, sao ngài ấy lại ra ngoài vậy? Bây giờ trong thành không an ninh đâu. Tổng trưởng, ngài nên nói một câu với ngài ấy đi, khi nào tôi đi cùng thì ngài ấy hẵng ra ngoài.”

Bạch Tuyết Lam ngầm thấp thỏm trong lòng nhưng lại nghiến răng, mặt không biểu cảm nói: “Tôi nói? Tôi nói cậu ấy có chịu nghe không?”

Chiếc xe hơi đối diện cũng nhận ra trước mắt là ô tô của tổng trưởng bèn tự giác nhường đường, trước hết để ô tô Bạch Tuyết Lam lái qua, còn mình theo ở phía sau.

Bạch Tuyết Lam vốn định bảo xe mình nhường đường, nhưng nghĩ tới Tuyên Hoài Phong buổi tối lại lén chạy ra ngoài… vậy thì không cần hỏi nữa, chỉ sợ là y đã đến viện cai nghiện làm việc., Hắn nhất định phải phạt y thật nặng vì hành vi chỉ lo công việc chứ không quan tâm đến sức khỏe thế này mới được.

Cho nên hắn không ra lệnh tài xế nhường đường, để xe của mình đi ở phía trước, chờ lát nữa mình xuống xe trước, đương nhiên có thể ôm cây đợi thỏ.

Chỉ chốc lát sau đã đến công quán, Bạch tuyết Lam không đợi hộ binh mở cửa cho mình liền tự thân vặn mở cửa xuống xe, đứng tại chỗ, mắt thấy ô tô Tuyên Hoài Phong chầm chậm lái đến gần rồi dừng lại, hắn liền đích thân đi mở cửa xe cho Tuyên Hoài Phong, miệng trêu: “Tuyên phó quan đúng là một lòng vì công tác, tối hôm qua em gạt anh thế nào…”

Đôi mắt thăm dò vào trong xe, hắn đột nhiên chấn động cực mạnh.

Tuyên Hoài Phong nhắm mắt lại, hơn nửa người lệch qua chỗ ngồi phía sau ô tô, mặt hiện lên mạt ửng hồng.

Y luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ, bây giờ phía trên áo mở hai cúc khiến xương quai xanh cùng bờ ngực quyến rũ hơi lộ ra, bờ ngực dưới lớp áo trắng hơi phập phồng.

Bạch Tuyết Lam hô lên một tiếng: “Hoài Phong.”

Hắn tiến vào trong xe ôm y, tay vừa chạm vào lại như bị bỏng.

Bạch Tuyết Lam nhất thời hoảng hốt, run tay ôm chặt lấy y, chợt quay đầu quát tài xế phía trước: “Xảy ra chuyện gì đây!”

Tài xế chỉ lo lái xe, nào biết chuyện gì xảy ra.

Lúc Tuyên phó quan lên xe có vấn đề gì đâu, tại sao vừa đến cửa công quán lại ngã xuống thế này?

Bị tổng trưởng quát một tiếng, mặt hắn xoát cái còn trắng hơn giấy, hoàn toàn sợ ngây người.

Tống Nhâm nghe được tiếng Bạch Tuyết Lam liền lập tức xông tới, nhìn thăm dò vào trong xe, thúc giục Bạch Tuyết Lam đang hóa đá: “Tổng trưởng, đây là bệnh cấp tính! Mau đưa vào bệnh viện!”

Bạch Tuyết Lam như vừa tỉnh lại khỏi cơn mộng, nói: “Đúng, mau đưa đến bệnh viện! Mau lái xe!”

Tài xế còn đang trợn trắng mắt, không biết làm thế nào.

Tống Nhâm vươn một tay lôi tài xế xuống xe, tự mình ngồi vào ghế lái, đạp chân ga.

Hộ binh trên chiếc xe phía sau không biết chuyện gì xảy ra phía trước, bất quá nếu tổng trưởng và Tuyên phó quan, còn cả Tống lão đại đã đi, vậy không cần hỏi nữa, đương nhiên họ cũng theo phía sau.

Bạch Tuyết Lam ngồi sau xe, ôm Tuyên Hoài Phong mà như ôm phải một hòn than đỏ lửa, suy nghĩ muốn vươn móng vuốt trừng phạt y đã sớm bị vứt tiệt đi.

Mình mới đi ra ngoài một tối thôi mà, sao đã thành như vậy rồi?

Rõ ràng lúc đi vẫn rất khỏe.

Còn ăn dưa chuột và thịt gà nữa.

Lục phủ ngũ tạng hắn như muốn nát ra, chợt thấy Tuyên Hoài Phong gây ra chút động tĩnh, âm thanh cực nhỏ: “Nóng…”

Vừa nghe thấy âm thanh này, Bạch Tuyết Lam tức tốc thu hồi hồn phách đang tan rã, vào thời khắc người yêu cần mình, kẻ làm vệ sĩ như hắn tuyệt đối không được rối loạn.

Bạch Tuyết Lam dịu dàng nói: “Nóng hả? Em sốt rồi. Đừng sợ, anh đưa em tới bệnh viện.”

Nhẹ nhàng vỗ về trán y.

Tuyên Hoài Phong vốn ngồi trên xe, thấy được ô tô hắn, biết hắn ở trên xe, nỗ lực gồng mình chống đỡ chợt xìu xuống, cho nên y mới ngã ở ghế sau.

Lúc này được Bạch Tuyết Lam vuốt trán, tâm trí mơ hồ bốc cháy của y chỉ cảm thấy ngón tay thon dài của hắn thật mạnh mẽ, còn mang theo cảm giác tươi mát khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Tuyên Hoài Phong giống như chú mèo bị bệnh, mệt mỏi mà lười biếng hưởng thụ động tác xoa nắn vỗ về của hắn, đồng thời cũng làm dịu cảm giác nóng đến đáng sợ kia.

Tuy nhiên, cảm giác khô nóng nhất không nằm trên vầng trán.

Y nhắm nửa mắt, miễn cưỡng đưa tay tìm kiếm, nắm lấy cổ tay Bạch Tuyết Lam, cúi đầu thở hổn hển, “Ở đây…”

Bạch Tuyết Lam không dám trái ý, cổ tay không dùng chút sức nào, để Tuyên Hoài Phong cầm tay mình dời đến trên ngực.

Hắn hiểu, liền dùng bàn tay đưa xuống mở cúc vạt áo, nhẹ nhàng vuốt lên lồng ngực y.

Dưới làn da mỏng manh kia che giấu chút cơ thịt, xúc cảm mềm mịn, rất non mềm, rất xinh đẹp.

Tâm trí Bạch Tuyết Lam loạn lên một hồi, thầm mắng mình một tiếng, bóp chết suy nghĩ khốn nạn không được phép phát sinh vào thời điểm này rồi lo lắng hỏi: “Là thế này đúng không? Thoải mái hơn chút nào không?”

Tuyên Hoài Phong phát ra chút âm thanh, đại khái có ý là “ừ”.

Bạch Tuyết Lam không khỏi mỉm cười, “Đây là lần đầu tiên em muốn anh làm thế này…”

Hắn chợt nén tiếng ngừng lại.

Nụ cười mỉm trên mặt cứng đờ, đáng sợ như vết nứt trên chiếc mặt nạ.

Bạch Tuyết Lam hít một hơi, cúi đầu, gần như dán sát mặt mình vào mặt Tuyên Hoài Phong, cảm nhận được nhiệt độ kinh hồn liền bất an hỏi: “Hoài Phong, em nóng từ trong phổi hả?”

Tuyên Hoài Phong mê man, chẳng biết có nghe được hay không.

Bạch Tuyết Lam lay lay cơ thể y, y chỉ miễn cưỡng nhích mí mắt lên được một chút.

Ô tô ma sát mạnh với mắt đất vang lên tiếng “két” đến chói tai.

Tống Nhâm nhảy xuống xe, mở cửa xe phía sau, báo cáo: “Tổng trưởng, đến bệnh viện rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện