Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính
Chương 34
Trở về phòng, tâm trạng Tuyên Hoài Phong rất nặng nề.
Y trưởng thành trong gia đình tư lệnh, tiếp đó tới Anh du học, sau khi về nước cũng ở thủ đô tràn ngập hơi thở tân thời, thứ lọt vào tai đều là những từ ngữ ngang hàng cởi mở. Cho dù thỉnh thoảng vẫn gặp di lão di thiếu nói chút từ ngữ cổ hủ chua ngoa, y cùng lắm chỉ cười một tiếng rồi mặc kệ.
(Di lão di thiếu: chỉ những người già hoặc trẻ vẫn trung thành với triều đại trước.)
Y thực sự không biết trên đời còn loại hủ tục đáng ghét thế này, coi một người con gái đang tuổi thanh xuân như cỏ rác, ép người ta ‘chuyển phòng’.
mà đáng hận hơn là mọi người đều không cho rằng đó là hành động ác độc, ngược lại còn coi đó là chuyện tốt đẹp.
Tuyên Hoài Phong càng nghĩ càng khó chịu, đừng nói là đọc sách, cuối cùng đến ngồi còn chẳng yên, đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau dừng bước đứng trước cửa sổ, nặng nề than thở.
Theo thói quen của Bạch Tuyết Lam, chuyện đầu tiên khi về phong sẽ phải thân mật với Tuyên Hoài Phong.
Nhưng hôm nay hạ táng người chết, hắn sợ truyền xui xẻo cho Tuyên Hoài Phong, cho nên vừa vào phòng lập tức gọi người đưa nước nóng cùng khăn lông tới, ra sau tấm bình phong thoải mái ngâm nước nóng, tắm rửa thay đồ từ đầu đến chân.
Bạch Tuyết Lam đi ra từ sau tấm bình phong, cầm khăn lông xoa mái tóc ướt, nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đứng bên cửa sổ than thở bèn nói: “Còn nghĩ chuyện kia? Đừng nghĩ nữa. Anh đã bảo rồi, em cứ giữ cái tình yêu nước thương dân buồn chuyện thiên hạ như thế thì mỗi ngày phải than thở mất bao nhiêu bận cơ chứ.”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại hỏi: “Chẳng lẽ anh không giận?”
Bạch Tuyết Lam cười nhạt: “Tức giận vô ích. Em nghĩ thử xem, nếu chuyện này rơi vào người anh, anh sẽ làm thế nào? Còn nếu rơi vào người em, em sẽ làm thế nào? Thế nhưng em thử nhìn bà chị kia của anh xem, trừ khóc ra thì chị ấy có chút dũng khí phản kháng nào không? Thời đại này không phải là đạo trường của Bồ Tát, chị ấy tự cho rằng làm một con cừu ngoan ngoãn sẽ khiến người ta tha cho mình. Thật ra ấy mà, thế giới này có hổ báo nào chịu tha cho cừu? Chính chị ấy không kiên cường, người ngoài tức giận thay cũng uổng công.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu nói: “Anh so sánh em với chị ấy đã là sai rồi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Tại sao sai?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chị ấy là phụ nữ, chúng ta là đàn ông. Nếu bàn về sự công bằng khi đấu tranh cho số mệnh thì phái nữ nhu nhược, sao so được với sự kiên cường của cánh đàn ông?”
Bạch Tuyết Lam cực kỳ không đồng ý, phản bác y: “Em nói nam nữ khác nhau, được, anh sẽ dùng người phụ nữ khác để so sánh. Nếu như bị bức bách phải gả cho một thằng ngốc sắp chết, thí dụ như vị khách nữ của chúng ta – Đới tiểu thư đi, cô ấy sẽ làm thế nào? Thí dụ như vị nữ tướng quân của Hàn gia – Hàn Vị Ương – cô ta sẽ làm thế nào? Âu Dương tiểu thư nhà hội trưởng hội thương nghiệp ở thủ đô, em cũng biết cô ấy rồi ấy, anh nghĩ cho dù là cô ấy cũng chưa đến nỗi ngay một câu ‘tôi không muốn’ đều không thốt ra nổi.”
Tuyên Hoài Phong im lặng.
Ở trong lòng mình, y chưa từng cho rằng Lãnh Ninh Phương mềm yếu.
Chẳng qua khi người ta đã bất hạnh cùng cực, người ta sẽ đánh mất cái hào sảng của bản thân trong ngôn ngữ phê bình của kẻ khác. Trong lòng y cũng không nỡ.
Bởi vậy y chẳng tranh cãi với Bạch Tuyết Lam, chỉ tới bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Không khỏi nghĩ đến những lời nghẹn ngào hôm nay Tôn phó quan nói trong căn phòng gỗ kia. Giao tình giữa y và Lãnh Ninh Phương không sâu còn vô cùng đồng cảm với cô, vì bản thân không có cách giải cứu cô mà thất vọng, huống chi Tôn phó quan lại là người quen cũ của cô.
Giờ phút này, Tuyên Hoài Phong đã hiểu được vài phần cảm giác bất lực của Tôn phó quan.
Bạch Tuyết Lam kéo băng ghế đến cạnh Tuyên Hoài Phong, ngồi xuống kế bên, vươn tay ôm lấy y, hỏi: “Sao không nói gì vậy? Em giận anh không vì chị ấy mà diễn vỡ anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Tuyên Hoài Phong nghĩ đến Bạch lão gia, thầm hiểu tuy nhìn bên ngoài thì Bạch Tuyết Lam lãnh đạm không để ý đến chị mình, song thật ra là ngại nghiêm lệnh của trưởng bối, khó hành động.
Nếu giận Bạch Tuyết Lam vì chuyện này thì đúng là oan cho hắn.
Tuyên Hoài Phong chỉ khẽ than thở, lắc đầu với hắn: “Em không giận anh.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy em trưng vẻ mặt đau khổ này làm gì? Mau cười một cái cho anh xem nào.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em biết anh muốn dỗ em cười. Nhưng mà ngại quá, hiện tại em không có tâm trạng nói cười gì cả, muốn cười cũng chỉ có thể cho anh nhìn một nụ cười cay đắng mà thôi.”
Bạch Tuyết Lam không đùa y nữa, dịu dàng nhìn y nói: “Dậy sớm rồi bận bịu đến tận giờ làm anh mệt mỏi quá. Chúng ta nằm lên giường nói chuyện được không?”
Tuyên Hoài Phong hoài nghi nhìn hắn một lúc, nói: “Bây giờ em chỉ muốn yên lặng, anh đừng giở trò xấu. Nếu không em sẽ giận thật đấy.”
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Anh không đáng tin đến vậy cơ à? Đảm bảo sẽ đàng hoàng, chỉ nói chuyện mà thôi.”
Tuyên Hoài Phong đối đầu với mọi người ở viện trước một phen đã hao rất nhiều sức, nghĩ đến hiện tại đang mùa đông, cùng Bạch Tuyết Lam vùi trong chăn ấm vừa có thể giảm bớt mệt nhọc, vừa có thể giải tỏa tâm trạng nặng nề, y bèn ngoan ngoãn để Bạch Tuyết Lam dẫn lên giường.
Hai người cởi bốt da, trút chiếc áo khoác dày cộm, phủ chiếc chăn lớn trên giường lên người.
Tuyên Hoài Phong tựa lên ngực Bạch Tuyết Lam, mười đầu ngón tay lành lạnh dán lên áo trong của hắn, cảm nhận được thân nhiệt của hắn xuyên thấu qua lớp vải, chỉ chốc lát sau, mười đầu ngón tay đều nóng lên.
Tuyên Hoài Phong thoải mái, không khỏi cảm thán: “Cơ thể anh vào mùa đông còn tốt hơn cả lò sưởi bằng than nữa.”
Bạch Tuyết Lam vô cùng đắc ý, bật thốt ra một câu mang giọng Sơn Đông: “Báo cáo sếp, em là một cái lò sưởi sống sờ sờ, ngài lấy tay chạm vài cái là nóng, ngay cả than gỗ cũng tiết kiệm được cho ngài luôn. Không tin thì ngài thử sờ xem?”
Tuyên Hoài Phong cũng muốn hòa tan nỗi sầu muộn nên chẳng nhăn nhó nữa, thật sự luồn tay vào người Bạch Tuyết Lam sờ soạng một cái.
Thầm nghĩ: Người này nhất định là đại hỏa trong ngũ hành, nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường nhiều.
Lại nghĩ: Thường nghe người ta nói, cơ bắp được rèn luyện chắc chắn, khi sờ vào sẽ thấy co dãn. Hắn quả nhiên đã rèn luyện cơ thể rất cường tráng.
Hồi còn ở Anh, Tuyên Hoài Phong từng dự một tiết y học nghiệp dư, tận mắt thấy một mô hình cơ bắp của con người nhưng đã sớm quên gần hết, chỉ nhớ cơ ngực, cơ bụng gì gì đó. Bắp thịt ở đây căng căng nổi nổi, chắc chính là cơ ngực rồi. Cơ mà vị trí của cơ bụng hình như ở phía dưới phải không nhỉ?
Nghĩ vậy, y không khỏi sờ soạng thêm một chút.
Bạch Tuyết Lam đột nhiên phát ra một âm thanh, dụi mạnh trán mình lên cơ thể Tuyên Hoài Phong, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Sếp à, ngài còn không cẩn trọng thế này thì có lẽ lò lửa sẽ cháy thủng nóc nhà mất.”
Tuyên Hoài Phong sợ hết hồn, vội vàng rút tay về, cảnh cáo nói: “Đừng quên anh đã hứa gì với em, chỉ nói chuyện thôi đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chỉ nói chuyện thôi mà em sờ soạng anh làm gì?”
Tuyên Hoài Phong hỏi ngược lại: “Chẳng phải chính anh bảo em sờ à?”
Nhìn gương mặt bực bội của Bạch Tuyết Lam khiến y không khỏi bật cười.
Bạch Tuyết Lam tủi thân nói: “Được lắm, cuối cùng em cũng cười. Giờ anh hiểu rồi, em bắt nạt anh mới chịu vui vẻ. Trước tiên lập ước định với anh là chỉ được phép nói chuyện, không được ăn thịt, cơ mà em lại cố ý khiêu khích anh, sờ soạng chơi đùa ‘thịt’ của anh. Bộ em coi anh như con hươu đần độn mà Trương Đại Thắng săn được đấy à?”
Vừa nói vừa xụ hai bên má xuống, ngây ngô mở to hai mắt bắt chước vẻ đờ đẫn của hươu, cực kỳ sinh động.
Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam chọc cho cười đau cả bụng, nắm tay hắn, run rẩy đặt lên bụng mình.
Bạch Tuyết Lam hiểu ý, bèn xoa nhẹ cho y.
Hồi lâu sau Tuyên Hoài Phong mới ngừng cười, nói với Bạch Tuyết Lam: “Đột nhiên tập kích như thế khiến em thiếu điều cười đứt ruột luôn đấy. Đừng làm loạn nữa, nằm nghiêm túc trò chuyện với em đi.”
Y lại nằm xuống như cũ, tựa đầu lên vai Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam làm những chuyện này chỉ để giải tỏa buồn bực cho Tuyên Hoài Phong, thấy tâm trạng y đỡ hơn bèn rất phối hợp làm gối dựa cho y, hỏi: “Nói gì mới được đây?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh nói xem, nếu thiên hạ thái bình, trong tay chúng ta lại có một khoản tiền dư thì nên làm gì nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam khó hiểu: “Người không dính hồng trần tục vật như em mà tự nhiên nghĩ đến chuyện tiêu tiền á?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em luôn nghĩ, nếu không đánh giặc thì đầu tiên nên kiếm một khoản tiền xây trường học, tiến trên con đường làm giáo dục.”
Lòng nghi ngờ của Bạch Tuyết Lam dâng lên, lạnh lùng nói: “Đây là linh cảm vị Đới tiểu thư kia mang đến cho em? Ồ, anh mới ra ngoài một buổi sáng mà hai người đã từ tri kỷ trở thành bạn đồng nghiệp rồi.”
Tuyên Hoài Phong nhấc người khỏi lồng ngực hắn, cau mày. “Mới nói phải vui vẻ với nhau, anh đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia.”
Bạch Tuyết Lam thở dài: “Ôi, hóa ra anh thật sự là Tuyên phu nhân rồi, chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chuyện hôm nay của chị anh, Khương lão phu nhân không chịu nói lý, em hiểu. Một người đàn bà vì kéo dài hương hỏa, vì con trai, bất kể thủ đoạn mê tín gì đều có thể lôi ra dùng. Thế nhưng đám hương dân giúp đỡ bà ấy có lợi ích gì? Bọn họ không được lợi, nhưng cảm thấy bản thân đang làm chuyện gì đó rất đúng đắn. Chính chuyện đó mới khiến người ta cảm thấy buồn, mới cảm thấy đáng giận.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh hiểu ý của em. Đây đều do chưa được hưởng sự giáo dục mà thành.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chính xác. Cái đáng sợ của đám tín đồ ngu muội thậm chí còn kinh khủng hơn đám người ác cố tình làm chuyện xấu xa. Bởi vì bọn họ luôn cảm thấy mình đang làm chuyện tốt, cho nên dù có giết hại người ta vẫn không cảm thấy do dự hay áy náy. Anh nghĩ sao về vấn đề này?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Đương nhiên anh tán thành quan điểm của em.”
Hàng mi dài của Tuyên Hoài Phong chớp một. “Anh thuận miệng nói câu đấy chẳng qua là muốn lấy lệ với em.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh kể cho em nghe chuyện này, em sẽ hiểu anh không hề trả lời em cho có.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh kể đi.”
Bạch Tuyết Lam trầm ngâm giây lát mới bắt đầu nói: “Đây là chuyện cũ, anh chưa từng nhắc tới trước mặt em. Năm đó anh vẫn còn ở Sơn Đông, ngày nọ, một người truyền giáo tây dương tới xin gặp mặt, ông ta nói mình vốn là bác sĩ tây dương, thấy trong thôn có rất nhiều người nghèo, họ vẫn đang bị bệnh đậu mùa làm khổ. Ông ấy tình nguyện tặng một số vắc xin mang từ nước ngoài về để trị đậu mùa cho đám trẻ con. Theo cách nói của ông ta thì ông ta đang thay mặt thượng đế vĩ đại của mình truyền tình yêu cho thế giới con người tràn ngập đau khổ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đó là chuyện tốt mà.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh cũng nghĩ vậy, dù sao có tiền cũng khó mà mua được vắc xin, mà người truyền giáo kia lại là bác sĩ có sẵn thuốc. Đúng là một vụ trao đổi buôn bán mà chúng ta có thể chiếm được lợi từ người tây dương. Cho nên anh phái hai binh sĩ đưa cha xứ đến một thôn năm trước từng bị dịch đậu mùa, trị đậu mùa cho đám trẻ ở đó. Như vậy, những đứa trẻ kia sẽ không sợ lây bệnh đậu mùa mà mất mạng nữa.”
Tuyên Hoài Phong quan sát sắc mặt Bạch Tuyết Lam thấy nặng nề hơn trước, thầm nghĩ chắc hẳn sau ‘chuyện tốt’ này là kết quả xấu.
Chính bởi có suy nghĩ như vậy, y không khỏi đưa dự đoán về mặt xấu, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Vậy cha xứ kia thật ra lòng dạ như bọ cạp, ôm mục đích khác?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu nói: “Em đoán sai rồi. Cha xứ đó ngược lại còn là một người làm việc rất nghiêm túc, ông ta đến thôn nhỏ kia, chẳng những mang theo thuốc phòng bệnh, còn mang theo rất nhiều kẹo trông đẹp mắt để dỗ dành đám trẻ. Vừa đến nơi, ông ta lập tức tuyên bố đứa trẻ nào chịu cho ông ta tiêm một cái lên tay thì sẽ được tặng một viên kẹo. Những đứa trẻ nghèo kia nào chịu nổi lời dụ dỗ, vô cùng vui vẻ chạy lên đưa tay ra, tiêm thuốc, ăn kẹo.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tất cả đám trẻ đều tiêm chủng rồi? Nếu nhân số nhiều, sợ rằng số vắc xin ông ta mang theo không đủ. Hay là hết kẹo?”
Bạch Tuyết Lam nhìn y thắm thiết, cười với y một tiếng, dịu dàng nói: “Hoài Phong, em đúng là đứa ngốc ngây thơ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em là đứa ngốc ngây thơ, vậy anh thích đứa ngốc này thì phải nói thế nào nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Sếp ơi, ngài có điều không biết rồi, mấy cái lò sưởi Sơn Đông bọn em chỉ thích mấy tên ngốc Quảng Đông thôi.”
Cúi đầu xuống, cực kỳ trìu mến đặt lên trán y một nụ hôn.
Tuyên Hoài Phong nhìn hắn, ánh mắt dìu dịu, dập dờn gợn sóng ăm ắp vị ngọt, cách một hồi mới đẩy hắn một cái: “Mới kể được một nửa thôi đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói tiếp: “Đám trẻ kia đứng xếp hàng đòi kẹo vốn là bình thường, nhưng cha xứ kia mới tiêm được cho tầm mười đứa, người lớn trong thôn nghe tin thì lập tức chạy đến. Cha xứ cứ giải thích mãi, nói tiêm vắc xin đậu mùa để cho người ta không mắc bệnh đậu mùa nữa, song không ai tin cả. Trong mắt bọn họ, đây là cảnh hòa thượng tây dương tóc vàng mắt xanh dùng kẹo để dụ dỗ những đứa trẻ chưa hiểu biết gì, cầm kim đâm trẻ con nhất định là đang thi triển yêu pháp. Những người đó rất tức giận, muốn trói cha xứ lại để đốt thành đèn trời. Hai hộ binh anh phái theo hộ tống ông ấy đã từng lên chiến trường, rất tỉnh táo, thấy tình hình không đúng thì lập tức nổ vài phát súng chỉ thiên ngay tại chỗ, hù dọa đám người kia rồi vội vàng đưa cha xứ chạy trốn. Chính vì thế, cha xứ kia uổng công làm chuyện tốt, chật vật trở về, cũng coi như nhặt lại được cái mạng trong tình huống hung hiểm.”
Hôm nay Tuyên Hoài Phong mới bị mọi người bao vây nên hiểu rõ mùi vị bị mọi người chen nhau áp lên, có lý lại không nói rõ ra được, thở hắt một hơi nói: “Nhờ anh phái hai binh sĩ đi theo nên mới bảo toàn tính mạng được cho một người tốt bụng. Mặc dù chưa hoàn toàn xong việc nhưng vẫn tiêm được cho mười đứa trẻ, sau này chúng không sợ nhiễm bệnh đậu mùa nữa, cũng coi như một phần công đức. Đám người lớn ngu muội kia cản trở người tốt giúp người, sau này chẳng may dịch đậu mùa trở lại, con nhà họ nếu đổ bệnh thì cũng do bản thân bọn họ, tự chịu đựng hậu quả do hành động ngu muội của mình làm nên.”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói: “Em cho rằng cản trở người tốt làm việc tốt đã gọi là ngu muội đến đáng hận sao? Sai lầm lớn! Đây chẳng qua là sự ngu muội vừa đáng buồn vừa đáng thương thôi. Đáng hận còn ở phía sau kìa. Sau này anh nhận được tin tức, thôn kia vì sợ trẻ con trúng yêu pháp nên gom tiền mời một thầy bà đến. Em biết rồi đấy, trong vòng vài ngày sau khi tiêm chủng, cánh tay sẽ nổi mụn thâm tím. Thầy bà nhìn thấy mụn đấy thì nói cánh tay của đám trẻ đã bị hòa thượng tây dương hạ cổ, nếu như giữ lại thì không bảo toàn tính mạng được. Bởi vậy đám người lớn kia bèn gom mười mấy đứa trẻ được tiêm ngừa vắc xin đến, chúng chặt lìa tay của mấy đứa trẻ ấy.”
Tuyên Hoài Phong kêu ‘trời ơi’ một tiếng, ngồi phắt dậy, một tay đè mạng lên ngực, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Chuyện thảm như vậy… em nghe mà không sao chịu đựng nổi.”
Bạch Tuyết Lam nhìn gương mặt điển trai của y trở nên trắng bệch, hai mày nhíu chặt lộ vẻ đau lòng không xiết.
Hắn cực kỳ hối hận.
Biết người yêu mình vô cùng hiền lành, cần gì phải kể lại chuyện năm ấy khiến y bất an.
Bạch Tuyết Lam chậm rãi ôm lấy Tuyên Hoài Phong, khẽ nói: “Khiến em khó chịu rồi. Chúng ta đừng tán gẫu nữa, nằm một lát cũng đến giờ ăn cơm.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không, anh kể tiếp đi. Em hiểu tính anh mà, biết chuyện thảm như vậy thì dù sao cũng phải làm gì chứ.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em thật sự muốn nghe?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Thật sự muốn nghe.”
Bạch Tuyết Lam thở dài nói: “Được, vậy anh kể em nghe. Anh biết mấy đứa trẻ kia bị chặt tay thì đương nhiên rất tức giận, cả đêm điểm quân một đội kỵ binh đến vây quanh thôn trang đó.”
“Anh lục soát ra được mấy đứa trẻ bị chặt tay kia, chúng rên la vì đau đớn.”
“Anh thẩm vấn đám người lớn mang vẻ vô tội trên gương mặt, tra ra được thần bà kia cùng những kẻ đã chặt đứt tay của đám trẻ.”
“Anh hỏi thần bà: Tại sao bà làm việc ác?”
“Thần bà trả lời, bà ta bảo bà ta thực sự nhìn thấy dấu vết thi triển yêu pháp trên người những đứa trẻ đó. Huống chi nếu để mụn mọc trên cánh tay của những đứa trẻ đó chậm rãi lan ra, chẳng những tính mạng của đứa trẻ khó giữ, e rằng sẽ lây cho cả thôn. Bà ta nói bản thân vì cứu tính mạng của mọi người nên không thể không nói ra những lời đó.”
“Anh hỏi đám người lớn chém đứt cánh tay của bọn trẻ: Tại sao lại làm việc ác?”
“Đám người lớn kia rơm rớm nước mắt trả lời: Đó là ruột thịt của mình, ai nỡ chặt tay đám nhỏ? Chẳng qua vì thật sự muốn bảo toàn tính mạng cho con nên bất đắc dĩ, đành phải quyết tâm xuống tay.”
Tuyên Hoài Phong nghe từng câu Bạch Tuyết Lam nói, nghĩ đến cảnh đám trẻ bị chặt đứt cánh tay trắng trẻo nhỏ bé, nghĩ đến người chị ở thủ đô xa xôi, dùng kéo cắt một mạch, tức giận ném ngón tay đứt đoạn về phía mình.
Cha mẹ thương con thì có lỗi chi?
Chị phán em trai không chịu nỗ lực, có lỗi gì?
Hòa thượng tây dương có lỗi gì?
Tiêm chủng có lỗi gì?
Một người đàn ông thích một người đàn ông khác, có lỗi gì?
Hình như đó cũng chẳng phải lỗi lầm gì lớn. Thế nhưng máu chảy ra vĩnh viễn mang một màu đỏ tươi.
Ngón tay đã cắt đi, không thể nào mọc lại được nữa.
Còn những cánh tay nhỏ bé đã bị chặt đứt rời kia thì sao? Liệu còn cơ hội hoạt bát vẫy qua vẫy lại nữa chăng?
Tâm trí Tuyên Hoài Phong bị yêu hận đúng sai trong nhân thế khiến cho hoang mang rối bời, tựa như rơi vào một nút thắt không cách nào gỡ ra được.
Y đột nhiên cảm thấy bản thân cũng trở nên mềm yếu như Lãnh Ninh Phương, sinh ra cảm giác bất an hốt hoảng.
May thay Bạch Tuyết Lam luôn ở bên cạnh, y vừa thả lỏng cơ thể đã có thể tựa lên vả vai vững chắc của hắn.
Bỗng cảm thấy bản thân đã quay trở về mặt đất.
Tuyên Hoài Phong khẽ nói: “Anh kể tiếp đi.”
Giây phút này, gương mặt Bạch Tuyết Lam lộ vẻ trìu mến không cách nào hình dung được, từ từ cất tiếng như đang kể chuyện cho trẻ con: “Anh nói với thần bà kia rằng: Bà là thần bà, còn tôi ấy à, thật ra cũng được coi là nửa thần côn. Tôi dùng pháp nhãn nhìn thử, thấy yêu pháp trên người những đứa trẻ kia đã truyền sang bà. Mụn trên tay những đứa trẻ này sẽ lây, đương nhiên bà cũng sẽ lây. Vì cứu mạng mọi người, tôi không thể không lấy mạng của bà.”
“Bởi vậy, anh bèn gọi hai binh sĩ trói bà ta lại, đốt thành đèn trời.”
“Sau đó, anh lại bảo đám cha mẹ đã tận tay chém đứt cánh tay con mình, còn đang rưng rưng nước mắt xếp thành một hàng. Anh bảo cha xứ cầm vắc xin còn dư tới, tiêm lên tay bọn họ mỗi người một mũi.”
“Anh nói: Đây chính là thứ mà hòa thượng tây dương đã tiêm lên tay của con các người. Ông ta nói đó là đồ tốt, là thứ giúp người ta không mắc bệnh đậu mùa nữa. Các người nói đó là yêu pháp, thứ mà không chặt tay sẽ chết.”
“Đã vậy, hiện tại các người cũng trúng yêu pháp rồi, nếu thực sự vì bảo toàn tính mạng mà bất đắc dĩ, vậy thì cứ quyết tâm chặt đứt tay đi.”
“Anh còn tìm được con dao chẻ củi dùng để chặt cánh tay của những đứa trẻ kia đến, đặt trước mắt bọn họ.”
“Đám người lớn kia lúc chặt đứt cánh tay con nhà mình thì chảy nước mắt, chặt rất dứt khoát. Hiện tại đến lượt bọn họ, bọn họ cũng chảy nước mắt, song làm thế nào cũng không chịu cầm con dao chẻ củi kia lên.”
“Bọn họ chảy nước mắt, cầu xin anh tha cho bọn họ.”
“Những đứa trẻ mất tay kia cũng chảy nước mắt, cầu xin anh tha cho cha mẹ chúng.”
“Anh khuyên đám người lớn kia: Con các người đã không còn tay rồi, nếu giờ các người không chém đứt tay mình, để cho yêu pháp cướp đi tính mạng, vậy sau này ai nuôi những đứa con đáng thương của các người? Chẳng phải trước đó các người vì yêu thương con mình nên mới nhẫn tâm chặt đứt tay chúng sao? Vậy bây giờ, vì yêu thương con của mình, các người hẳn cũng nên chặt tay mình đi.”
“Anh khuyên nửa tiếng đồng hồ, vậy mà chẳng có lấy một người lớn nào cầm con dao chẻ củi kia lên. Bọn họ quỳ, mấy đứa con gầy yếu của họ cũng quỳ bên cạnh, khóc rất thê lương.”
“Anh biết đám người đó cho rằng cứ quỳ như vậy, kéo con mình cũng khóc xin thì anh nên tha cho họ. Bởi vì bọn họ nghèo khó, đáng thương, dốt nát nên sẽ lấy được sự thương hại. Nếu anh không thương hại đám người ngu muội này thì anh chính là ma vương tội ác tày trời.”
“Tuy nhiên, bọn họ không biết anh rồi, anh vốn chính là một tên ma vương.”
“Hơn nữa, điều mà anh hận nhất chính là thứ độc ác bảo thủ ngu muội vô bờ đã thấm lên quê cha đất tổ của mình, thứ tràn ngập khắp mọi miền tổ quốc mình!”
“Đám cha mẹ tự cho rằng bản thân mình yêu con cái nên có lý do để giết hại, tổn thương con mình; cho rằng mình vốn có ý tốt nên có thể đối xử với người khác như súc vật. Nếu có lý như thế, tại sao chuyện rơi vào trên người mình rồi lại không dám một đao chặt xuống? Nói cho cùng thì cũng chỉ vì nhân tính quá xấu xa mà thôi.”
“Nếu như những người đó nguyện cầm đao lên, dùng cái thứ gọi là ‘có lý chẳng sợ gì cả’ đã hại con cái mình áp dụng lên bản thân, vậy chắc anh sẽ phát chút từ bi.”
“Nếu bản thân họ đã không từ bi với chính con cái mình, còn đối xử với bản thân thì vô cùng từ bi, vậy tên ma vương là anh đây dĩ nhiên chẳng thể từ bi được.”
“Vì lẽ đó, anh đem toàn bộ những người đó ra đốt thành đèn trời.”
“Lúc bọn họ bốc cháy trong lửa, ban đầu những đứa trẻ bị họ chặt tay kia khóc thét lên, sau đó thì dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn anh chằm chằm.”
“Oán hận anh thì thế nào? Bạch Tuyết Lam anh không sợ bị người ta oán hận.”
Nói đến đây, Bạch Tuyết Lam thoáng ngừng lại, đầu ngón tay xoa lên gương mặt Tuyên Hoài Phong, cười một tiếng, nói: “Sau này anh mới biết là thần bà kia có chút lai lịch, bởi vì giết bà ta, anh chọc phải một kẻ đối đầu mình. Thật ra thì kẻ thù của anh đâu chỉ có một. Theo như lời ông già trong nhà anh nói thì Bạch gia bọn anh giết người cũng chẳng sao, nhưng nếu vì con cái mà giết cha mẹ, làm trái với tông pháp luân lý làm người khiến cho dân chúng tức giận thì toi. Vì thế anh mới bị đày tới Quảng Đông học tập. Sau đó, anh đã gặp được em.”
Hắn dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Tiếp theo lại nhẹ nhàng trượt trên sống mũi cao thẳng của y.
Hắn vui vẻ thở dài: “Em xem, trên đời này thực sự có cái gọi là ý trời. Anh cho một cha xứ đến một thôn trang nhỏ, anh giết một thần bà, anh giết cha mẹ của rất nhiều đứa trẻ. Có lẽ tất cả chỉ để cuối cùng gặp được em.”
Nghe hắn nói, Tuyên Hoài Phong cảm thấy đức tin của mình bị dao động, lồng ngực như quay cuồng, không biết nói sao cho phải.
Ngơ ngẩn hồi lâu, y bắt lấy những ngón tay đang ve vuốt gương mặt mình của Bạch Tuyết Lam, nói: “Ồ, người nóng như lò lửa như anh mà ngón tay cũng có lúc lạnh như băng thế này cơ đấy.”
Y dùng bàn tay bao lấy đầu ngón tay Bạch Tuyết Lam, xoa nhẹ.
Bạch Tuyết Lam nói: “Hoài Phong, khi em muốn thay đổi thế giới này, cái mà em nghĩ tới là xây xưởng quân giới, xây nhà máy thuốc, xây trường học. Anh lại khác, phương pháp của anh chỉ có một: Giết người! Anh hận bọ người tây dương dùng ma túy đầu độc dân ta, anh phải trói bọn chúng lại, dùng bọn chúng đốt thành đèn trời. Anh hận đám người làm trưởng bối, làm cha mẹ lại tùy ý giết hại con cái mình, anh muốn trói bọn họ lại, cũng dùng bọn họ để đốt thành đèn trời. Anh hận đám thổ phỉ cướp bóc thôn trang, cho dù bọn chúng quỳ xuống đầu hàng với anh, anh cũng sẽ tặng cho mỗi tên một viên đạn, giết chết bọn chúng. Anh hành động như vậy có khiến em sợ không?”
Tuyên Hoài Phong suy nghĩ giây lát, cuối cùng gương mặt nở một nụ cười, hỏi hắn: “Anh viết một đoạn mở đầu dài như thế là sợ em đến quê anh, nghe được rất nhiều chuyện trước kia anh đã làm rồi bất mãn với anh sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Hiện tại em đã biết anh là sát thần rồi, em dám không hài lòng về anh, biết đâu chừng anh lại muốn giết em đấy.”
Tuyên Hoài Phong cười bảo: “Nói gì mà nũng nịu thế.”
Gương mặt Bạch Tuyết Lam vốn mang vẻ nghiêm túc khiến người ta khiếp đảm, nhưng vì Tuyên Hoài Phong cười nói một câu này, hắn cũng thả lỏng mà cười.
Cả căn phòng đầy ắp mùi máu tanh của quá khứ tựa như bị mặt trời phá mây nhô lên cao, chiếu ánh vàng rực rỡ hóa thành hư không.
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chẳng phải em ban chức Tuyên phu nhân cho anh à? Có cái chức đó rồi, anh có thể phụng chỉ nũng nịu đấy nhé.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nói đùa một câu thôi mà chưa tới một ngày đã bị anh mượn dùng nhiều lần rồi. Đủ rồi đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không đủ, với cả từ thiên sứ kia nữa, anh muốn dùng cả đời.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.
Bạch Tuyết Lam nói: “Giờ này chắc là đến đưa cơm tối.”
Hai người bèn xuống giường, mặc áo khoác vào. Tuyên Hoài Phong khom người xỏ bốt, Bạch Tuyết Lam đi ra trước mở cửa.
Tới đây không phải là người đưa cơm của nhà bếp, mà là Tống Nhâm.
Vừa thấy Bạch Tuyết Lam, Tống Nhâm trầm giọng báo cáo: “Tổng trưởng, bên kia gây chuyện, nói thiếu phu nhân nghĩ quẩn trong lòng nên treo cổ trên xà nhà tự tử.”
Tuyên Hoài Phong biến sắc, xông lên hai bước hỏi: “Giờ chị ấy sao rồi?”
Tống Nhâm đáp: “Nghe nói một lão mụ tử canh chừng cô ấy nên phát hiện sớm, cứu kịp thời. Bây giờ vừa mới thở bình thường trở lại.”
Tuyên Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm, quay mặt sang nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh nói chị ấy không kiên cường, đến một tiếng không muốn cũng chẳng dám hô lên. Bây giờ, hành động có chết cũng không đồng ý của chị ấy vẫn có thể coi là một tiếng ‘không muốn’.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chị ấy không lấy Khương lão nhị, chẳng lẽ gả cho em? Coi như chị ấy kiên cường thì cũng cần một người khác nữa phải kiên cường, vậy mới là kết quả vẹn toàn đôi bên.”
Vừa dứt lời liền nghe tiếng bước chân bình bịch, chứng tỏ có người đang chạy tới.
Hóa ra là Trương Đại Thắng chạy từ lầu dưới lên, nói to: “Không biết Tôn phó quan nghe được tin Khương thiếu phu nhân tự tử từ đâu mà như phát điên vậy, đánh ngã người canh gác rồi chạy ra ngoài.”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy chẳng những không giận, ngược lại còn thích thú, cười nói với Bạch Tuyết Lam: “Xem đi, một người khác cũng kiên cường lên rồi đó.”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói: “Em còn cao hứng nữa. Tôn Tự An tự xưng thông minh, cơ mà cứ gặp bà chị họ kia của anh là thành thằng ngu. Bây giờ chạy ra, cánh tay bắp chân nhỏ xíu của hắn có thể đánh người hay là đương đầu được với người ta? Chẳng qua cuối cùng cũng bị người ta đánh chết mà thôi.”
Tuyên Hoài Phong vội nói: “Anh bỏ lỡ vở anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Nhưng mà vở tổng trưởng cứu phó quan thì không được để hỏng đâu. Đi nhanh.”
Bạch Tuyết Lam hỏi ngược lại: “Em đang sai bảo anh đấy à?”
Tuyên Hoài Phong cứng rắn nói: “Chẳng phải anh đã sai bảo em rất nhiều lần rồi à? Thỉnh thoảng để cho em sai bảo một lần thì đã sao? Đừng quên chức vụ anh mới nhận đấy.”
Lời nói này cực không khách khí, nhưng lại đọng lại trong trái tim Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nở nụ cười xán lạn, lập tức vâng lời.——————— Phi Vũ: Người ta bạo chương là một ngày mấy chương. Bạn Vũ bạo chương là: Mỗi ngày một chương. =]]
Y trưởng thành trong gia đình tư lệnh, tiếp đó tới Anh du học, sau khi về nước cũng ở thủ đô tràn ngập hơi thở tân thời, thứ lọt vào tai đều là những từ ngữ ngang hàng cởi mở. Cho dù thỉnh thoảng vẫn gặp di lão di thiếu nói chút từ ngữ cổ hủ chua ngoa, y cùng lắm chỉ cười một tiếng rồi mặc kệ.
(Di lão di thiếu: chỉ những người già hoặc trẻ vẫn trung thành với triều đại trước.)
Y thực sự không biết trên đời còn loại hủ tục đáng ghét thế này, coi một người con gái đang tuổi thanh xuân như cỏ rác, ép người ta ‘chuyển phòng’.
mà đáng hận hơn là mọi người đều không cho rằng đó là hành động ác độc, ngược lại còn coi đó là chuyện tốt đẹp.
Tuyên Hoài Phong càng nghĩ càng khó chịu, đừng nói là đọc sách, cuối cùng đến ngồi còn chẳng yên, đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau dừng bước đứng trước cửa sổ, nặng nề than thở.
Theo thói quen của Bạch Tuyết Lam, chuyện đầu tiên khi về phong sẽ phải thân mật với Tuyên Hoài Phong.
Nhưng hôm nay hạ táng người chết, hắn sợ truyền xui xẻo cho Tuyên Hoài Phong, cho nên vừa vào phòng lập tức gọi người đưa nước nóng cùng khăn lông tới, ra sau tấm bình phong thoải mái ngâm nước nóng, tắm rửa thay đồ từ đầu đến chân.
Bạch Tuyết Lam đi ra từ sau tấm bình phong, cầm khăn lông xoa mái tóc ướt, nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đứng bên cửa sổ than thở bèn nói: “Còn nghĩ chuyện kia? Đừng nghĩ nữa. Anh đã bảo rồi, em cứ giữ cái tình yêu nước thương dân buồn chuyện thiên hạ như thế thì mỗi ngày phải than thở mất bao nhiêu bận cơ chứ.”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại hỏi: “Chẳng lẽ anh không giận?”
Bạch Tuyết Lam cười nhạt: “Tức giận vô ích. Em nghĩ thử xem, nếu chuyện này rơi vào người anh, anh sẽ làm thế nào? Còn nếu rơi vào người em, em sẽ làm thế nào? Thế nhưng em thử nhìn bà chị kia của anh xem, trừ khóc ra thì chị ấy có chút dũng khí phản kháng nào không? Thời đại này không phải là đạo trường của Bồ Tát, chị ấy tự cho rằng làm một con cừu ngoan ngoãn sẽ khiến người ta tha cho mình. Thật ra ấy mà, thế giới này có hổ báo nào chịu tha cho cừu? Chính chị ấy không kiên cường, người ngoài tức giận thay cũng uổng công.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu nói: “Anh so sánh em với chị ấy đã là sai rồi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Tại sao sai?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chị ấy là phụ nữ, chúng ta là đàn ông. Nếu bàn về sự công bằng khi đấu tranh cho số mệnh thì phái nữ nhu nhược, sao so được với sự kiên cường của cánh đàn ông?”
Bạch Tuyết Lam cực kỳ không đồng ý, phản bác y: “Em nói nam nữ khác nhau, được, anh sẽ dùng người phụ nữ khác để so sánh. Nếu như bị bức bách phải gả cho một thằng ngốc sắp chết, thí dụ như vị khách nữ của chúng ta – Đới tiểu thư đi, cô ấy sẽ làm thế nào? Thí dụ như vị nữ tướng quân của Hàn gia – Hàn Vị Ương – cô ta sẽ làm thế nào? Âu Dương tiểu thư nhà hội trưởng hội thương nghiệp ở thủ đô, em cũng biết cô ấy rồi ấy, anh nghĩ cho dù là cô ấy cũng chưa đến nỗi ngay một câu ‘tôi không muốn’ đều không thốt ra nổi.”
Tuyên Hoài Phong im lặng.
Ở trong lòng mình, y chưa từng cho rằng Lãnh Ninh Phương mềm yếu.
Chẳng qua khi người ta đã bất hạnh cùng cực, người ta sẽ đánh mất cái hào sảng của bản thân trong ngôn ngữ phê bình của kẻ khác. Trong lòng y cũng không nỡ.
Bởi vậy y chẳng tranh cãi với Bạch Tuyết Lam, chỉ tới bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Không khỏi nghĩ đến những lời nghẹn ngào hôm nay Tôn phó quan nói trong căn phòng gỗ kia. Giao tình giữa y và Lãnh Ninh Phương không sâu còn vô cùng đồng cảm với cô, vì bản thân không có cách giải cứu cô mà thất vọng, huống chi Tôn phó quan lại là người quen cũ của cô.
Giờ phút này, Tuyên Hoài Phong đã hiểu được vài phần cảm giác bất lực của Tôn phó quan.
Bạch Tuyết Lam kéo băng ghế đến cạnh Tuyên Hoài Phong, ngồi xuống kế bên, vươn tay ôm lấy y, hỏi: “Sao không nói gì vậy? Em giận anh không vì chị ấy mà diễn vỡ anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Tuyên Hoài Phong nghĩ đến Bạch lão gia, thầm hiểu tuy nhìn bên ngoài thì Bạch Tuyết Lam lãnh đạm không để ý đến chị mình, song thật ra là ngại nghiêm lệnh của trưởng bối, khó hành động.
Nếu giận Bạch Tuyết Lam vì chuyện này thì đúng là oan cho hắn.
Tuyên Hoài Phong chỉ khẽ than thở, lắc đầu với hắn: “Em không giận anh.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy em trưng vẻ mặt đau khổ này làm gì? Mau cười một cái cho anh xem nào.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em biết anh muốn dỗ em cười. Nhưng mà ngại quá, hiện tại em không có tâm trạng nói cười gì cả, muốn cười cũng chỉ có thể cho anh nhìn một nụ cười cay đắng mà thôi.”
Bạch Tuyết Lam không đùa y nữa, dịu dàng nhìn y nói: “Dậy sớm rồi bận bịu đến tận giờ làm anh mệt mỏi quá. Chúng ta nằm lên giường nói chuyện được không?”
Tuyên Hoài Phong hoài nghi nhìn hắn một lúc, nói: “Bây giờ em chỉ muốn yên lặng, anh đừng giở trò xấu. Nếu không em sẽ giận thật đấy.”
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Anh không đáng tin đến vậy cơ à? Đảm bảo sẽ đàng hoàng, chỉ nói chuyện mà thôi.”
Tuyên Hoài Phong đối đầu với mọi người ở viện trước một phen đã hao rất nhiều sức, nghĩ đến hiện tại đang mùa đông, cùng Bạch Tuyết Lam vùi trong chăn ấm vừa có thể giảm bớt mệt nhọc, vừa có thể giải tỏa tâm trạng nặng nề, y bèn ngoan ngoãn để Bạch Tuyết Lam dẫn lên giường.
Hai người cởi bốt da, trút chiếc áo khoác dày cộm, phủ chiếc chăn lớn trên giường lên người.
Tuyên Hoài Phong tựa lên ngực Bạch Tuyết Lam, mười đầu ngón tay lành lạnh dán lên áo trong của hắn, cảm nhận được thân nhiệt của hắn xuyên thấu qua lớp vải, chỉ chốc lát sau, mười đầu ngón tay đều nóng lên.
Tuyên Hoài Phong thoải mái, không khỏi cảm thán: “Cơ thể anh vào mùa đông còn tốt hơn cả lò sưởi bằng than nữa.”
Bạch Tuyết Lam vô cùng đắc ý, bật thốt ra một câu mang giọng Sơn Đông: “Báo cáo sếp, em là một cái lò sưởi sống sờ sờ, ngài lấy tay chạm vài cái là nóng, ngay cả than gỗ cũng tiết kiệm được cho ngài luôn. Không tin thì ngài thử sờ xem?”
Tuyên Hoài Phong cũng muốn hòa tan nỗi sầu muộn nên chẳng nhăn nhó nữa, thật sự luồn tay vào người Bạch Tuyết Lam sờ soạng một cái.
Thầm nghĩ: Người này nhất định là đại hỏa trong ngũ hành, nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường nhiều.
Lại nghĩ: Thường nghe người ta nói, cơ bắp được rèn luyện chắc chắn, khi sờ vào sẽ thấy co dãn. Hắn quả nhiên đã rèn luyện cơ thể rất cường tráng.
Hồi còn ở Anh, Tuyên Hoài Phong từng dự một tiết y học nghiệp dư, tận mắt thấy một mô hình cơ bắp của con người nhưng đã sớm quên gần hết, chỉ nhớ cơ ngực, cơ bụng gì gì đó. Bắp thịt ở đây căng căng nổi nổi, chắc chính là cơ ngực rồi. Cơ mà vị trí của cơ bụng hình như ở phía dưới phải không nhỉ?
Nghĩ vậy, y không khỏi sờ soạng thêm một chút.
Bạch Tuyết Lam đột nhiên phát ra một âm thanh, dụi mạnh trán mình lên cơ thể Tuyên Hoài Phong, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Sếp à, ngài còn không cẩn trọng thế này thì có lẽ lò lửa sẽ cháy thủng nóc nhà mất.”
Tuyên Hoài Phong sợ hết hồn, vội vàng rút tay về, cảnh cáo nói: “Đừng quên anh đã hứa gì với em, chỉ nói chuyện thôi đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chỉ nói chuyện thôi mà em sờ soạng anh làm gì?”
Tuyên Hoài Phong hỏi ngược lại: “Chẳng phải chính anh bảo em sờ à?”
Nhìn gương mặt bực bội của Bạch Tuyết Lam khiến y không khỏi bật cười.
Bạch Tuyết Lam tủi thân nói: “Được lắm, cuối cùng em cũng cười. Giờ anh hiểu rồi, em bắt nạt anh mới chịu vui vẻ. Trước tiên lập ước định với anh là chỉ được phép nói chuyện, không được ăn thịt, cơ mà em lại cố ý khiêu khích anh, sờ soạng chơi đùa ‘thịt’ của anh. Bộ em coi anh như con hươu đần độn mà Trương Đại Thắng săn được đấy à?”
Vừa nói vừa xụ hai bên má xuống, ngây ngô mở to hai mắt bắt chước vẻ đờ đẫn của hươu, cực kỳ sinh động.
Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam chọc cho cười đau cả bụng, nắm tay hắn, run rẩy đặt lên bụng mình.
Bạch Tuyết Lam hiểu ý, bèn xoa nhẹ cho y.
Hồi lâu sau Tuyên Hoài Phong mới ngừng cười, nói với Bạch Tuyết Lam: “Đột nhiên tập kích như thế khiến em thiếu điều cười đứt ruột luôn đấy. Đừng làm loạn nữa, nằm nghiêm túc trò chuyện với em đi.”
Y lại nằm xuống như cũ, tựa đầu lên vai Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam làm những chuyện này chỉ để giải tỏa buồn bực cho Tuyên Hoài Phong, thấy tâm trạng y đỡ hơn bèn rất phối hợp làm gối dựa cho y, hỏi: “Nói gì mới được đây?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh nói xem, nếu thiên hạ thái bình, trong tay chúng ta lại có một khoản tiền dư thì nên làm gì nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam khó hiểu: “Người không dính hồng trần tục vật như em mà tự nhiên nghĩ đến chuyện tiêu tiền á?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em luôn nghĩ, nếu không đánh giặc thì đầu tiên nên kiếm một khoản tiền xây trường học, tiến trên con đường làm giáo dục.”
Lòng nghi ngờ của Bạch Tuyết Lam dâng lên, lạnh lùng nói: “Đây là linh cảm vị Đới tiểu thư kia mang đến cho em? Ồ, anh mới ra ngoài một buổi sáng mà hai người đã từ tri kỷ trở thành bạn đồng nghiệp rồi.”
Tuyên Hoài Phong nhấc người khỏi lồng ngực hắn, cau mày. “Mới nói phải vui vẻ với nhau, anh đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia.”
Bạch Tuyết Lam thở dài: “Ôi, hóa ra anh thật sự là Tuyên phu nhân rồi, chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chuyện hôm nay của chị anh, Khương lão phu nhân không chịu nói lý, em hiểu. Một người đàn bà vì kéo dài hương hỏa, vì con trai, bất kể thủ đoạn mê tín gì đều có thể lôi ra dùng. Thế nhưng đám hương dân giúp đỡ bà ấy có lợi ích gì? Bọn họ không được lợi, nhưng cảm thấy bản thân đang làm chuyện gì đó rất đúng đắn. Chính chuyện đó mới khiến người ta cảm thấy buồn, mới cảm thấy đáng giận.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh hiểu ý của em. Đây đều do chưa được hưởng sự giáo dục mà thành.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chính xác. Cái đáng sợ của đám tín đồ ngu muội thậm chí còn kinh khủng hơn đám người ác cố tình làm chuyện xấu xa. Bởi vì bọn họ luôn cảm thấy mình đang làm chuyện tốt, cho nên dù có giết hại người ta vẫn không cảm thấy do dự hay áy náy. Anh nghĩ sao về vấn đề này?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Đương nhiên anh tán thành quan điểm của em.”
Hàng mi dài của Tuyên Hoài Phong chớp một. “Anh thuận miệng nói câu đấy chẳng qua là muốn lấy lệ với em.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh kể cho em nghe chuyện này, em sẽ hiểu anh không hề trả lời em cho có.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh kể đi.”
Bạch Tuyết Lam trầm ngâm giây lát mới bắt đầu nói: “Đây là chuyện cũ, anh chưa từng nhắc tới trước mặt em. Năm đó anh vẫn còn ở Sơn Đông, ngày nọ, một người truyền giáo tây dương tới xin gặp mặt, ông ta nói mình vốn là bác sĩ tây dương, thấy trong thôn có rất nhiều người nghèo, họ vẫn đang bị bệnh đậu mùa làm khổ. Ông ấy tình nguyện tặng một số vắc xin mang từ nước ngoài về để trị đậu mùa cho đám trẻ con. Theo cách nói của ông ta thì ông ta đang thay mặt thượng đế vĩ đại của mình truyền tình yêu cho thế giới con người tràn ngập đau khổ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đó là chuyện tốt mà.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh cũng nghĩ vậy, dù sao có tiền cũng khó mà mua được vắc xin, mà người truyền giáo kia lại là bác sĩ có sẵn thuốc. Đúng là một vụ trao đổi buôn bán mà chúng ta có thể chiếm được lợi từ người tây dương. Cho nên anh phái hai binh sĩ đưa cha xứ đến một thôn năm trước từng bị dịch đậu mùa, trị đậu mùa cho đám trẻ ở đó. Như vậy, những đứa trẻ kia sẽ không sợ lây bệnh đậu mùa mà mất mạng nữa.”
Tuyên Hoài Phong quan sát sắc mặt Bạch Tuyết Lam thấy nặng nề hơn trước, thầm nghĩ chắc hẳn sau ‘chuyện tốt’ này là kết quả xấu.
Chính bởi có suy nghĩ như vậy, y không khỏi đưa dự đoán về mặt xấu, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Vậy cha xứ kia thật ra lòng dạ như bọ cạp, ôm mục đích khác?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu nói: “Em đoán sai rồi. Cha xứ đó ngược lại còn là một người làm việc rất nghiêm túc, ông ta đến thôn nhỏ kia, chẳng những mang theo thuốc phòng bệnh, còn mang theo rất nhiều kẹo trông đẹp mắt để dỗ dành đám trẻ. Vừa đến nơi, ông ta lập tức tuyên bố đứa trẻ nào chịu cho ông ta tiêm một cái lên tay thì sẽ được tặng một viên kẹo. Những đứa trẻ nghèo kia nào chịu nổi lời dụ dỗ, vô cùng vui vẻ chạy lên đưa tay ra, tiêm thuốc, ăn kẹo.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tất cả đám trẻ đều tiêm chủng rồi? Nếu nhân số nhiều, sợ rằng số vắc xin ông ta mang theo không đủ. Hay là hết kẹo?”
Bạch Tuyết Lam nhìn y thắm thiết, cười với y một tiếng, dịu dàng nói: “Hoài Phong, em đúng là đứa ngốc ngây thơ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em là đứa ngốc ngây thơ, vậy anh thích đứa ngốc này thì phải nói thế nào nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Sếp ơi, ngài có điều không biết rồi, mấy cái lò sưởi Sơn Đông bọn em chỉ thích mấy tên ngốc Quảng Đông thôi.”
Cúi đầu xuống, cực kỳ trìu mến đặt lên trán y một nụ hôn.
Tuyên Hoài Phong nhìn hắn, ánh mắt dìu dịu, dập dờn gợn sóng ăm ắp vị ngọt, cách một hồi mới đẩy hắn một cái: “Mới kể được một nửa thôi đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói tiếp: “Đám trẻ kia đứng xếp hàng đòi kẹo vốn là bình thường, nhưng cha xứ kia mới tiêm được cho tầm mười đứa, người lớn trong thôn nghe tin thì lập tức chạy đến. Cha xứ cứ giải thích mãi, nói tiêm vắc xin đậu mùa để cho người ta không mắc bệnh đậu mùa nữa, song không ai tin cả. Trong mắt bọn họ, đây là cảnh hòa thượng tây dương tóc vàng mắt xanh dùng kẹo để dụ dỗ những đứa trẻ chưa hiểu biết gì, cầm kim đâm trẻ con nhất định là đang thi triển yêu pháp. Những người đó rất tức giận, muốn trói cha xứ lại để đốt thành đèn trời. Hai hộ binh anh phái theo hộ tống ông ấy đã từng lên chiến trường, rất tỉnh táo, thấy tình hình không đúng thì lập tức nổ vài phát súng chỉ thiên ngay tại chỗ, hù dọa đám người kia rồi vội vàng đưa cha xứ chạy trốn. Chính vì thế, cha xứ kia uổng công làm chuyện tốt, chật vật trở về, cũng coi như nhặt lại được cái mạng trong tình huống hung hiểm.”
Hôm nay Tuyên Hoài Phong mới bị mọi người bao vây nên hiểu rõ mùi vị bị mọi người chen nhau áp lên, có lý lại không nói rõ ra được, thở hắt một hơi nói: “Nhờ anh phái hai binh sĩ đi theo nên mới bảo toàn tính mạng được cho một người tốt bụng. Mặc dù chưa hoàn toàn xong việc nhưng vẫn tiêm được cho mười đứa trẻ, sau này chúng không sợ nhiễm bệnh đậu mùa nữa, cũng coi như một phần công đức. Đám người lớn ngu muội kia cản trở người tốt giúp người, sau này chẳng may dịch đậu mùa trở lại, con nhà họ nếu đổ bệnh thì cũng do bản thân bọn họ, tự chịu đựng hậu quả do hành động ngu muội của mình làm nên.”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói: “Em cho rằng cản trở người tốt làm việc tốt đã gọi là ngu muội đến đáng hận sao? Sai lầm lớn! Đây chẳng qua là sự ngu muội vừa đáng buồn vừa đáng thương thôi. Đáng hận còn ở phía sau kìa. Sau này anh nhận được tin tức, thôn kia vì sợ trẻ con trúng yêu pháp nên gom tiền mời một thầy bà đến. Em biết rồi đấy, trong vòng vài ngày sau khi tiêm chủng, cánh tay sẽ nổi mụn thâm tím. Thầy bà nhìn thấy mụn đấy thì nói cánh tay của đám trẻ đã bị hòa thượng tây dương hạ cổ, nếu như giữ lại thì không bảo toàn tính mạng được. Bởi vậy đám người lớn kia bèn gom mười mấy đứa trẻ được tiêm ngừa vắc xin đến, chúng chặt lìa tay của mấy đứa trẻ ấy.”
Tuyên Hoài Phong kêu ‘trời ơi’ một tiếng, ngồi phắt dậy, một tay đè mạng lên ngực, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Chuyện thảm như vậy… em nghe mà không sao chịu đựng nổi.”
Bạch Tuyết Lam nhìn gương mặt điển trai của y trở nên trắng bệch, hai mày nhíu chặt lộ vẻ đau lòng không xiết.
Hắn cực kỳ hối hận.
Biết người yêu mình vô cùng hiền lành, cần gì phải kể lại chuyện năm ấy khiến y bất an.
Bạch Tuyết Lam chậm rãi ôm lấy Tuyên Hoài Phong, khẽ nói: “Khiến em khó chịu rồi. Chúng ta đừng tán gẫu nữa, nằm một lát cũng đến giờ ăn cơm.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không, anh kể tiếp đi. Em hiểu tính anh mà, biết chuyện thảm như vậy thì dù sao cũng phải làm gì chứ.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em thật sự muốn nghe?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Thật sự muốn nghe.”
Bạch Tuyết Lam thở dài nói: “Được, vậy anh kể em nghe. Anh biết mấy đứa trẻ kia bị chặt tay thì đương nhiên rất tức giận, cả đêm điểm quân một đội kỵ binh đến vây quanh thôn trang đó.”
“Anh lục soát ra được mấy đứa trẻ bị chặt tay kia, chúng rên la vì đau đớn.”
“Anh thẩm vấn đám người lớn mang vẻ vô tội trên gương mặt, tra ra được thần bà kia cùng những kẻ đã chặt đứt tay của đám trẻ.”
“Anh hỏi thần bà: Tại sao bà làm việc ác?”
“Thần bà trả lời, bà ta bảo bà ta thực sự nhìn thấy dấu vết thi triển yêu pháp trên người những đứa trẻ đó. Huống chi nếu để mụn mọc trên cánh tay của những đứa trẻ đó chậm rãi lan ra, chẳng những tính mạng của đứa trẻ khó giữ, e rằng sẽ lây cho cả thôn. Bà ta nói bản thân vì cứu tính mạng của mọi người nên không thể không nói ra những lời đó.”
“Anh hỏi đám người lớn chém đứt cánh tay của bọn trẻ: Tại sao lại làm việc ác?”
“Đám người lớn kia rơm rớm nước mắt trả lời: Đó là ruột thịt của mình, ai nỡ chặt tay đám nhỏ? Chẳng qua vì thật sự muốn bảo toàn tính mạng cho con nên bất đắc dĩ, đành phải quyết tâm xuống tay.”
Tuyên Hoài Phong nghe từng câu Bạch Tuyết Lam nói, nghĩ đến cảnh đám trẻ bị chặt đứt cánh tay trắng trẻo nhỏ bé, nghĩ đến người chị ở thủ đô xa xôi, dùng kéo cắt một mạch, tức giận ném ngón tay đứt đoạn về phía mình.
Cha mẹ thương con thì có lỗi chi?
Chị phán em trai không chịu nỗ lực, có lỗi gì?
Hòa thượng tây dương có lỗi gì?
Tiêm chủng có lỗi gì?
Một người đàn ông thích một người đàn ông khác, có lỗi gì?
Hình như đó cũng chẳng phải lỗi lầm gì lớn. Thế nhưng máu chảy ra vĩnh viễn mang một màu đỏ tươi.
Ngón tay đã cắt đi, không thể nào mọc lại được nữa.
Còn những cánh tay nhỏ bé đã bị chặt đứt rời kia thì sao? Liệu còn cơ hội hoạt bát vẫy qua vẫy lại nữa chăng?
Tâm trí Tuyên Hoài Phong bị yêu hận đúng sai trong nhân thế khiến cho hoang mang rối bời, tựa như rơi vào một nút thắt không cách nào gỡ ra được.
Y đột nhiên cảm thấy bản thân cũng trở nên mềm yếu như Lãnh Ninh Phương, sinh ra cảm giác bất an hốt hoảng.
May thay Bạch Tuyết Lam luôn ở bên cạnh, y vừa thả lỏng cơ thể đã có thể tựa lên vả vai vững chắc của hắn.
Bỗng cảm thấy bản thân đã quay trở về mặt đất.
Tuyên Hoài Phong khẽ nói: “Anh kể tiếp đi.”
Giây phút này, gương mặt Bạch Tuyết Lam lộ vẻ trìu mến không cách nào hình dung được, từ từ cất tiếng như đang kể chuyện cho trẻ con: “Anh nói với thần bà kia rằng: Bà là thần bà, còn tôi ấy à, thật ra cũng được coi là nửa thần côn. Tôi dùng pháp nhãn nhìn thử, thấy yêu pháp trên người những đứa trẻ kia đã truyền sang bà. Mụn trên tay những đứa trẻ này sẽ lây, đương nhiên bà cũng sẽ lây. Vì cứu mạng mọi người, tôi không thể không lấy mạng của bà.”
“Bởi vậy, anh bèn gọi hai binh sĩ trói bà ta lại, đốt thành đèn trời.”
“Sau đó, anh lại bảo đám cha mẹ đã tận tay chém đứt cánh tay con mình, còn đang rưng rưng nước mắt xếp thành một hàng. Anh bảo cha xứ cầm vắc xin còn dư tới, tiêm lên tay bọn họ mỗi người một mũi.”
“Anh nói: Đây chính là thứ mà hòa thượng tây dương đã tiêm lên tay của con các người. Ông ta nói đó là đồ tốt, là thứ giúp người ta không mắc bệnh đậu mùa nữa. Các người nói đó là yêu pháp, thứ mà không chặt tay sẽ chết.”
“Đã vậy, hiện tại các người cũng trúng yêu pháp rồi, nếu thực sự vì bảo toàn tính mạng mà bất đắc dĩ, vậy thì cứ quyết tâm chặt đứt tay đi.”
“Anh còn tìm được con dao chẻ củi dùng để chặt cánh tay của những đứa trẻ kia đến, đặt trước mắt bọn họ.”
“Đám người lớn kia lúc chặt đứt cánh tay con nhà mình thì chảy nước mắt, chặt rất dứt khoát. Hiện tại đến lượt bọn họ, bọn họ cũng chảy nước mắt, song làm thế nào cũng không chịu cầm con dao chẻ củi kia lên.”
“Bọn họ chảy nước mắt, cầu xin anh tha cho bọn họ.”
“Những đứa trẻ mất tay kia cũng chảy nước mắt, cầu xin anh tha cho cha mẹ chúng.”
“Anh khuyên đám người lớn kia: Con các người đã không còn tay rồi, nếu giờ các người không chém đứt tay mình, để cho yêu pháp cướp đi tính mạng, vậy sau này ai nuôi những đứa con đáng thương của các người? Chẳng phải trước đó các người vì yêu thương con mình nên mới nhẫn tâm chặt đứt tay chúng sao? Vậy bây giờ, vì yêu thương con của mình, các người hẳn cũng nên chặt tay mình đi.”
“Anh khuyên nửa tiếng đồng hồ, vậy mà chẳng có lấy một người lớn nào cầm con dao chẻ củi kia lên. Bọn họ quỳ, mấy đứa con gầy yếu của họ cũng quỳ bên cạnh, khóc rất thê lương.”
“Anh biết đám người đó cho rằng cứ quỳ như vậy, kéo con mình cũng khóc xin thì anh nên tha cho họ. Bởi vì bọn họ nghèo khó, đáng thương, dốt nát nên sẽ lấy được sự thương hại. Nếu anh không thương hại đám người ngu muội này thì anh chính là ma vương tội ác tày trời.”
“Tuy nhiên, bọn họ không biết anh rồi, anh vốn chính là một tên ma vương.”
“Hơn nữa, điều mà anh hận nhất chính là thứ độc ác bảo thủ ngu muội vô bờ đã thấm lên quê cha đất tổ của mình, thứ tràn ngập khắp mọi miền tổ quốc mình!”
“Đám cha mẹ tự cho rằng bản thân mình yêu con cái nên có lý do để giết hại, tổn thương con mình; cho rằng mình vốn có ý tốt nên có thể đối xử với người khác như súc vật. Nếu có lý như thế, tại sao chuyện rơi vào trên người mình rồi lại không dám một đao chặt xuống? Nói cho cùng thì cũng chỉ vì nhân tính quá xấu xa mà thôi.”
“Nếu như những người đó nguyện cầm đao lên, dùng cái thứ gọi là ‘có lý chẳng sợ gì cả’ đã hại con cái mình áp dụng lên bản thân, vậy chắc anh sẽ phát chút từ bi.”
“Nếu bản thân họ đã không từ bi với chính con cái mình, còn đối xử với bản thân thì vô cùng từ bi, vậy tên ma vương là anh đây dĩ nhiên chẳng thể từ bi được.”
“Vì lẽ đó, anh đem toàn bộ những người đó ra đốt thành đèn trời.”
“Lúc bọn họ bốc cháy trong lửa, ban đầu những đứa trẻ bị họ chặt tay kia khóc thét lên, sau đó thì dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn anh chằm chằm.”
“Oán hận anh thì thế nào? Bạch Tuyết Lam anh không sợ bị người ta oán hận.”
Nói đến đây, Bạch Tuyết Lam thoáng ngừng lại, đầu ngón tay xoa lên gương mặt Tuyên Hoài Phong, cười một tiếng, nói: “Sau này anh mới biết là thần bà kia có chút lai lịch, bởi vì giết bà ta, anh chọc phải một kẻ đối đầu mình. Thật ra thì kẻ thù của anh đâu chỉ có một. Theo như lời ông già trong nhà anh nói thì Bạch gia bọn anh giết người cũng chẳng sao, nhưng nếu vì con cái mà giết cha mẹ, làm trái với tông pháp luân lý làm người khiến cho dân chúng tức giận thì toi. Vì thế anh mới bị đày tới Quảng Đông học tập. Sau đó, anh đã gặp được em.”
Hắn dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Tiếp theo lại nhẹ nhàng trượt trên sống mũi cao thẳng của y.
Hắn vui vẻ thở dài: “Em xem, trên đời này thực sự có cái gọi là ý trời. Anh cho một cha xứ đến một thôn trang nhỏ, anh giết một thần bà, anh giết cha mẹ của rất nhiều đứa trẻ. Có lẽ tất cả chỉ để cuối cùng gặp được em.”
Nghe hắn nói, Tuyên Hoài Phong cảm thấy đức tin của mình bị dao động, lồng ngực như quay cuồng, không biết nói sao cho phải.
Ngơ ngẩn hồi lâu, y bắt lấy những ngón tay đang ve vuốt gương mặt mình của Bạch Tuyết Lam, nói: “Ồ, người nóng như lò lửa như anh mà ngón tay cũng có lúc lạnh như băng thế này cơ đấy.”
Y dùng bàn tay bao lấy đầu ngón tay Bạch Tuyết Lam, xoa nhẹ.
Bạch Tuyết Lam nói: “Hoài Phong, khi em muốn thay đổi thế giới này, cái mà em nghĩ tới là xây xưởng quân giới, xây nhà máy thuốc, xây trường học. Anh lại khác, phương pháp của anh chỉ có một: Giết người! Anh hận bọ người tây dương dùng ma túy đầu độc dân ta, anh phải trói bọn chúng lại, dùng bọn chúng đốt thành đèn trời. Anh hận đám người làm trưởng bối, làm cha mẹ lại tùy ý giết hại con cái mình, anh muốn trói bọn họ lại, cũng dùng bọn họ để đốt thành đèn trời. Anh hận đám thổ phỉ cướp bóc thôn trang, cho dù bọn chúng quỳ xuống đầu hàng với anh, anh cũng sẽ tặng cho mỗi tên một viên đạn, giết chết bọn chúng. Anh hành động như vậy có khiến em sợ không?”
Tuyên Hoài Phong suy nghĩ giây lát, cuối cùng gương mặt nở một nụ cười, hỏi hắn: “Anh viết một đoạn mở đầu dài như thế là sợ em đến quê anh, nghe được rất nhiều chuyện trước kia anh đã làm rồi bất mãn với anh sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Hiện tại em đã biết anh là sát thần rồi, em dám không hài lòng về anh, biết đâu chừng anh lại muốn giết em đấy.”
Tuyên Hoài Phong cười bảo: “Nói gì mà nũng nịu thế.”
Gương mặt Bạch Tuyết Lam vốn mang vẻ nghiêm túc khiến người ta khiếp đảm, nhưng vì Tuyên Hoài Phong cười nói một câu này, hắn cũng thả lỏng mà cười.
Cả căn phòng đầy ắp mùi máu tanh của quá khứ tựa như bị mặt trời phá mây nhô lên cao, chiếu ánh vàng rực rỡ hóa thành hư không.
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chẳng phải em ban chức Tuyên phu nhân cho anh à? Có cái chức đó rồi, anh có thể phụng chỉ nũng nịu đấy nhé.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nói đùa một câu thôi mà chưa tới một ngày đã bị anh mượn dùng nhiều lần rồi. Đủ rồi đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không đủ, với cả từ thiên sứ kia nữa, anh muốn dùng cả đời.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.
Bạch Tuyết Lam nói: “Giờ này chắc là đến đưa cơm tối.”
Hai người bèn xuống giường, mặc áo khoác vào. Tuyên Hoài Phong khom người xỏ bốt, Bạch Tuyết Lam đi ra trước mở cửa.
Tới đây không phải là người đưa cơm của nhà bếp, mà là Tống Nhâm.
Vừa thấy Bạch Tuyết Lam, Tống Nhâm trầm giọng báo cáo: “Tổng trưởng, bên kia gây chuyện, nói thiếu phu nhân nghĩ quẩn trong lòng nên treo cổ trên xà nhà tự tử.”
Tuyên Hoài Phong biến sắc, xông lên hai bước hỏi: “Giờ chị ấy sao rồi?”
Tống Nhâm đáp: “Nghe nói một lão mụ tử canh chừng cô ấy nên phát hiện sớm, cứu kịp thời. Bây giờ vừa mới thở bình thường trở lại.”
Tuyên Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm, quay mặt sang nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh nói chị ấy không kiên cường, đến một tiếng không muốn cũng chẳng dám hô lên. Bây giờ, hành động có chết cũng không đồng ý của chị ấy vẫn có thể coi là một tiếng ‘không muốn’.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chị ấy không lấy Khương lão nhị, chẳng lẽ gả cho em? Coi như chị ấy kiên cường thì cũng cần một người khác nữa phải kiên cường, vậy mới là kết quả vẹn toàn đôi bên.”
Vừa dứt lời liền nghe tiếng bước chân bình bịch, chứng tỏ có người đang chạy tới.
Hóa ra là Trương Đại Thắng chạy từ lầu dưới lên, nói to: “Không biết Tôn phó quan nghe được tin Khương thiếu phu nhân tự tử từ đâu mà như phát điên vậy, đánh ngã người canh gác rồi chạy ra ngoài.”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy chẳng những không giận, ngược lại còn thích thú, cười nói với Bạch Tuyết Lam: “Xem đi, một người khác cũng kiên cường lên rồi đó.”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói: “Em còn cao hứng nữa. Tôn Tự An tự xưng thông minh, cơ mà cứ gặp bà chị họ kia của anh là thành thằng ngu. Bây giờ chạy ra, cánh tay bắp chân nhỏ xíu của hắn có thể đánh người hay là đương đầu được với người ta? Chẳng qua cuối cùng cũng bị người ta đánh chết mà thôi.”
Tuyên Hoài Phong vội nói: “Anh bỏ lỡ vở anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Nhưng mà vở tổng trưởng cứu phó quan thì không được để hỏng đâu. Đi nhanh.”
Bạch Tuyết Lam hỏi ngược lại: “Em đang sai bảo anh đấy à?”
Tuyên Hoài Phong cứng rắn nói: “Chẳng phải anh đã sai bảo em rất nhiều lần rồi à? Thỉnh thoảng để cho em sai bảo một lần thì đã sao? Đừng quên chức vụ anh mới nhận đấy.”
Lời nói này cực không khách khí, nhưng lại đọng lại trong trái tim Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nở nụ cười xán lạn, lập tức vâng lời.——————— Phi Vũ: Người ta bạo chương là một ngày mấy chương. Bạn Vũ bạo chương là: Mỗi ngày một chương. =]]
Bình luận truyện