Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 4 - Chương 297: Chí tôn xà bảo bảo [2]



Bối Bối ngồi ở trên mặt đất, đem ba quả cầu ánh sáng đặt ở trên đùi, đưa tay cẩn thận vuốt ve.

Mềm mại, ấm áp, sờ tiếp tục xuống dưới rất mềm, Bối Bối sợ tới mức vội rút tay về.

“Vậy...... Ta có làm đau con không.” Nàng có chút lo lắng hỏi.

Quà cầu nhỏ được vuốt ve lắc lư di chuyển vòng quanh, sau đó phát ra tiếng nói của đứa bé gái: “Mẫu thân, ta không đau nha, nhưng là có chút ngứa, mẫu thân xấu xa, gãi ngứa người ta.”

Hai quả cầu ánh sáng khác lăn lại gần sát tay của Bối Bối: “Mẫu thân, ta cũng muốn gãi ngứa.”

“Được được, mẫu thân gãi ngứa cho các con.” Bối Bối cười uốn cong đôi mắt, đối với ba quả cầu ánh sáng này yêu thương không muốn buông tay.

“Ừ...... Ngươi là lão Đại, hắn là lão Nhị, nàng là lão Tam đúng hay không?” Bối Bối chạm từ từ theo trình tự của bọn họ, tò mò hỏi.

Ba quả cầu ánh sáng dao động một cách ngay ngắn, sau đó đứa đứng đầu hàng phát ra tiếng nói: “Dạ Mẫu thân, ta là ca ca, lão Nhị là đệ đệ, lão Tam là muội muội.”

“Ta là lão Nhị.”quả cầu ánh sáng xếp ở chính giữa nhảy nhảy, giọng nói non nớt vui vẻ cất lên.

“Ta là lão Tam.” Quả cầu ánh sáng nhỏ cuối cùng thoáng bay lên vòng vài vòng.

“Mẫu thân, chúng ta muốn đi ra ngoài, không muốn bị vây hãm ở nơi tối tăm này.” Quả cầu ánh sáng lớn nhất bay đến, bay vòng vòng ở trước mắt Bối Bối, tốc độ có chút vội vàng.

Bối Bối có chút khó xử nâng cằm: “Nhưng...... Mẫu thân cũng không biết đi ra ngoài như thế nào nha, làm sao bây giờ đây?”

“Mẫu thân mở mắt ra, chúng ta mang mẫu thân đi ra ngoài.” Lão Nhị cũng bay lên xoay vòng quanh.

“Đúng vậy, muốn đi ra ngoài muốn đi ra ngoài, muốn đi chơi.” Lão Tam nhảy lên, lên lên xuống xuống.

“Mẫu thân mau mau mở mắt ra.” Lão Đại thúc giục.

Mở mắt ra?

Bối Bối yên lặng nhớ kỹ, đem ý tưởng chuyển vào trong ý thức.

Dần dần, bóng dáng của quả cầu ánh sáng nhỏ mất đi trước mắt nàng, lại rơi vào trong bóng tối lần nữa.

Mí mắt giật giật, nàng mở to mắt, nhìn chung quanh một mảnh đen tối, đưa tay ra lại không thấy năm ngón tay.

Đầu óc trống rỗng, một mảnh mờ mịt, nàng đưa tay xoa xoa đầu, có chút muốn làm cho rõ ràng tình huống trước mắt: “Ta như thế nào lại đang ngủ?”

Nàng từ từ trừng mắt, ý thức chậm rãi ập trở về.

Hoàng kim đản

(trứng vàng)

...... Đúng rồi, xà cục cưng!

Nàng cuống quít ngồi xuống, lo lắng nhìn xung quanh: “Xà đản đản đâu, như thế nào không thấy?”

“Hoàng kim đản, các con ở nơi nào a?” Nàng xoay quanh, mọi nơi trước mắt đều một mảnh tối như mực, căn bản nhìn không thấy mấy ánh sáng vàng óng đó.

Nàng cho rằng mình từng sợ hãi xà cục cưng

(rắn con)

, nhưng mà ở trong mộng nhìn thấy ba cái trứng đáng yêu kia, nghe được bọn họ dùng giọng nói mềm mại gọi nàng là mẫu thân, nàng lại chỉ cảm thấy lòng tràn ngập yêu thương.

Ở trong bụng chỗ Bối Bối nhìn không thấy, ba quả trứng nhỏ ngoan ngoãn nằm cùng một chỗ, tâm linh tương thông -- mẫu thân thế nhưng gọi chúng ta là hoàng kim đản, không gọi là cục cưng, aiz.

“Đại ca ca, khi nào thì chúng ta mang mẫu thân ra ngoài hả?” Lão Tam yêu kiều hỏi.

“Bây giờ chúng ta liền mang mẫu thân ra ngoài đi.” Lão Đại hạ quyết định.

Lão Nhị cúi ở một bên: “Mẫu thân đã lâu chưa ăn gì, ta rất đói nha, rất muốn đi ngủ, nhưng mà đói quá nên ngủ không được.”

“Nhị ca ca, huynh như thế nào đã nghĩ tới ăn uống với ngủ nghê chứ, ta và đại ca ca còn chưa cảm thấy buồn ngủ a.” Lão Tam có chút nghi hoặc.

“Hắn là trời sinh xà lười.” Giọng nói của Lão Đại nhẹ nhàng trả lời cho muội muội.

“A a, nhị ca ca là xà lười.” Lão Tam vui vẻ trêu đùa lặp lại lần nữa.

......

Ngay lúc Bối Bối gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, đôi mắt bỗng nhiên cảm giác được một chút ánh sáng truyền đến, nàng thuận theo phương hướng hạ tầm mắt xuống.

Chỉ thấy bụng có một vòng hào quang màu vàng kim dập dờn lúc ẩn lúc hiện, lan rộng một chút, sau đó tập trung lan tràn về một hướng.

Hào quang vàng kim nhàn nhạt tức thì chiếu sáng một lối đi cho nàng.

Bối Bối vừa mừng vừa sợ, thật cẩn thận đưa tay sờ lên cái bụng vẫn bằng phẳng như trước: “Hoàng kim đản, là các con sao?”

Lời của nàng mới hỏi xong, chỉ thấy hào quang màu hoàng kim vụt sáng vụt sáng vài cái, giống như ở trả lời câu hỏi của nàng.

Một loại cảm giác tương liên mẫu tử tấn công vào trong lòng, không tự giác nàng dụi đôi mắt, nhẹ tay khẽ vuốt ve lên bụng của mình.

“Ta thật sự có xà cục cưng, cục cưng của ta và Cô Ngự Hàn, ha ha...... Hoàng kim đản.” Nàng cười đến ngờ nghệch.

Ngay trong lúc nàng ngẩn người ra lập tức, cảm giác được ánh sáng trong bụng lại sáng hơn một chút, chiếu thẳng về phía trước.

Dựa vào tình mẫu tử tâm liền tâm, nàng mơ hồ cảm giác được là bọn cục cưng đang thúc giục nàng nhanh chóng rời khỏi.

“Cục cưng ngoan, mẹ lập tức mang bọn con đi ra ngoài nha.”

Nàng vỗ nhè nhẹ lên bụng, sau đó theo ánh sáng màu hoàng kim đi ra ngoài.

......

Cô Ngự Hàn theo cảm giác tìm được không gian tối tăm, chung quanh một mảnh yên tĩnh.

“Tiểu Bối Bối, nàng có trong này không? Tiểu Bối Bối......” Hắn gọi to đối với bóng tối chung quanh, giọng nói lo lắng như đốt.

Hắn cảm giác được Tiểu Bối Bối ở nơi này, nhất định ở trong này!

Tiếng tim đập càng ngày càng nhanh nói cho hắn, nàng đang hướng tới gần hắn.

“Tiểu Bối Bối......”

Giọng nói của hắn dường như nghe rất rõ ràng vang dội trong bóng đêm vô tận.

“Hưz! Đi tìm cái chết sao?”

Một giọng nói châm chọc quỷ dị đột nhiên vang vọng trong bóng đêm.

“Ma Vương, đi ra!” Đôi mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn lóe ra sắc hồng tuyệt đẹp, trong bóng đêm nhảy múa như ngọn lửa, quỷ dị mê người.

Trong không khí im lặng.

Cô Ngự Hàn nín thở tập trung tinh thần, tai nghe bốn hướng.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác được công kích từ phía sau đánh úp lại.

Đôi mắt anh tuấn của hắn nghiêm lại, di chuyển toàn thân nhanh chóng, cùng lúc công kích về hướng đánh bất ngờ của Ma Vương.

“Phản ứng cũng không tệ lắm, không thể tưởng tượng được nửa linh hồn xà tinh ở nhân gian còn có pháp lực như vậy, xem ra không diệt trừ ngươi không được!”

Giọng nói nham hiểm xót xa của Ma Vương rất trầm, rõ ràng để lộ ra sát ý mãnh liệt.

Linh hồn xà này nếu hợp nhất sẽ là đối thủ mạnh nhất, lúc này không diệt trừ hắn còn đợi khi nào!

Bạc môi của Cô Ngự Hàn nhếch lên, khuôn mặt anh tuấn phủ đầy sương lạnh, hắn dùng sức toàn lực công kích Ma Vương.

“Đem Tiểu Bối Bối trả lại cho ta!”

“Ha ha ha...... Ta đã đem nàng giết rồi, chờ ngươi tới nhận thi thể của nàng ta.” Ma Vương càn rỡ cười to.

Lòng của Cô Ngự Hàn căng thẳng, vô cùng, công kích của hắn trở nên có chút rối loạn: “Ngươi...... Ta không tin!”

Tiểu Bối Bối không có việc gì, tuyệt đối sẽ không, hắn rõ ràng cảm giác được nàng đang ở gần.

Ma Vương lui ra phía sau rơi xuống, bàn tay mở ra, Hắc tinh ngọc bội rõ ràng xuất hiện ở dưới mắt của Cô Ngự Hàn.

“Nhìn xem đây là cái gì? Linh thạch tu pháp của Thần nữ, nay rơi vào trong tay ta, ngươi nói...... Nàng chết hay...... Sống? Ha ha ha......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện