Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 4 - Chương 298: Chí tôn xà bảo bảo [3]



Nhìn Hắc Tinh ngọc bội trong tay Ma Vương, Cô Ngự Hàn cảm giác nhiệt độ cả người không thể kiểm soát giảm xuống nhanh chóng.

Lòng, giống như bị băng sương thổi quét, lạnh đau đến thấu xương.

Hít thở của hắn nặng nề thở gấp, đôi mắt anh tuấn điên cuồng bất chấp mọi thứ trừng thẳng.

Một loại tàn nhẫn bất cứ giá nào nhảy lên trên gương mặt thanh tú của hắn.

Hốc mắt hắn giận đỏ lên điên cuồng hét: “Ma Vương, ngươi đáng chết!”

Hào quang đỏ đậm mãnh liệt từ hắn trên người bắn ra, hắn tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy bắn ra lửa.

Ngọn lửa mãnh liệt trong nháy mắt làm cho Ma Vương kinh ngạc.

Hắn kịp tránh đi trong nguy hiểm: “Không thể tưởng được nửa linh hồn của ngươi còn có tu vi cao như vậy, xem ra là ta coi thường ngươi.”

Nói xong, trong cơ thể Ma Vương cũng lập tức phát ra dòng khí càng thêm mãnh liệt, tấn công chống lại ngọn lửa.

......

Bối Bối theo hào quang màu vàng kim đi tới, bỗng nhiên nghe được tiếng đánh nhau.

Lòng của nàng vui mừng, chẳng lẽ là Cô Ngự Hàn tìm đến đây?

Bước chân nhanh hơn, nàng vừa đi vừa gọi: “Cô Ngự Hàn, là chàng sao?”

Tiếng gọi loáng thoáng, trong bóng đêm rất mơ hồ, trong tiếng đánh nhau càng không rõ ràng.

Nhưng mà, Cô Ngự Hàn lại nghe được rõ ràng, hắn không mảy may ham chiến lập đánh ra một hư chiêu rồi lùi lại.

Theo cảm giác, hắn phi phóng đến trước mặt Bối Bối.

Vội vàng đem nàng ôm lấy để lấp đầy cõi lòng, hắn siết chặt khuỷu tay, vui mừng khôn xiết thấp giọng thì thầm nhiều lần: “Tiểu Bối Bối, là nàng, thật là nàng! Thật tốt quá, cuối cùng ta tìm được nàng rồi!”

Bối Bối kích động hốc mắt có chút hồng hồng, cánh mũi phập phồng, nàng cho hắn một nụ cười rực rỡ.

Đưa ta ôm chặt hắn lại, tìm kiếm sự ấm áp của hắn, nàng không muốn xa rời vuốt ve trong ngực hắn: “Cô Ngự Hàn, chàng đã đến rồi, ta rất nhớ chàng.”

“Ngoan, không có việc gì không có việc gì.” Hắn như đang nói cho nàng nghe cũng như nói cho chính mình nghe.

Ngay trong lúc hai người ôm nhau, Ma Vương tấn công đến.

Cô Ngự Hàn phản ứng nhanh chóng lập tức ôm Bối Bối phóng người lên, nhanh nhẹn phát ra công kích Ma Vương.

Đừng ở phía sau, nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt hướng tới Ma Vương.

“Này, ngươi là một kẻ quái dị thật đáng ghét nha, không thấy hai người chúng ta đang ngọt ngào tâm tình sao, thật sự là cái bóng đèn chướng mắt!”

Nghe vậy, Ma Vương tức giận đến gầm lên.

Cô Ngự Hàn cúi đầu bật cười, cúi đầu hôn hai má của nàng một cái.

“Tiểu Bối Bối, tên kia thật sự rất chướng mắt, nàng rời khỏi đây trước đi, chờ ta giải quyết tên kia sẽ trở về tiếp tục tâm tình ngọt ngào với nàng được không?”

Luyến tiếc để cho nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, nhưng mà, dựa vào pháp lực bây giờ của hắn, hắn không nắm chắc thắng Ma Vương.

Một bàn tay mềm đặt trên môi hắn: “Cô Ngự Hàn, ta muốn ở trong này nhìn chàng, chỗ nào cũng không đi, sống, chúng ta phải cùng nhau sống, chết, cũng phải cùng nhau chết, lúc này đây, chúng ta đừng lại tách nhau ra.

Ma Vương phẫn nộ nhìn bọn họ không coi ai ra gì tiếp tục nói lời dịu dàng, tức giận đến thét to: “Các ngươi ai cũng đừng mong rời khỏi nơi này!”

Gió xoáy mạnh mẽ sắc bén quét đến, Cô Ngự Hàn đem Bối Bối đẩy sang bên cạnh.

“Tiểu Bối Bối, nghe theo lời nàng, bất kể sinh tử đều cùng nhau.”

Nhìn nàng thật sâu sắc một cái, hắn phóng người lên đón nhận công kích của Ma Vương.

Bối Bối lo lắng đan ngón tay vào nhau, nhìn không chuyển vào bóng dáng đánh nhau kịch liệt giữa không trung.

Không bao lâu, nàng liền nhìn thấy Cô Ngự Hàn có xu hướng ở thế hạ phong.

Trong đầu xẹt qua lời nói của bà nội, hiện tại pháp lực của Cô Ngự Hàn không hoàn chỉnh, như vậy nếu tiếp tục nữa khẳng định sẽ nguy hiểm.

Không được, nàng phải giúp hắn!

Suy nghĩ trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, máu trong cơ thể theo niềm tin của nàng chảy càng nhanh.

Nàng nắm chặt tay lại, đôi mắt nheo lại, lóe ra ánh sáng bảy màu xen lẫn màu hoàng kim nổi bật thành một vòng tròn rực rỡ bao lấy người nàng.

Theo năng lượng ngưng tụ, đáy mắt của nàng dần dần nhuộm lên một chút yêu hồng.

......

Cô Ngự Hàn vừa đánh nhau với Ma Vương, vừa bắt đầu chuyển động suy nghĩ.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay, pháp lực hiện tại của hắn chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với Ma Vương, không thể giằng co lâu.

Ngay lúc hắn cố gắng hết sức tránh đi tấn công mạnh mẻ nguy hiểm của Ma Vương, còn chưa kịp tránh đợt sóng tấn công khác, sát chiêu của Ma Vương liền bị người ta cắt đứt giữa đường.

Hắn bình tĩnh nhìn lại, thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật: “Tiểu Bối Bối, nàng như thế nào......”

Hào quang bảy màu trong tay của Bối Bối rời khỏi chưởng lực của Ma Vương, bay trở về bên cạnh hắn.

“Cô Ngự Hàn, đừng lo lắng cho ta, ta không sao, chúng ta cùng nhau đối phó tên chướng mắt này.”

“Nhưng mà......” Cô Ngự Hàn không đồng ý nhíu chặt đôi mày thanh tú, đồng thời cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.

Tiểu Bối Bối của hắn khôi phục pháp lực khi nào? Nhưng lại trở nên giống như không kém đâu?

Bối Bối kiên định nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, trước kia chàng luôn bảo vệ ta, bây giờ, hãy để cho ta kề vai chiến đầu với chàng.”

Trong nháy mắt đối diện với nàng, hắn cảm nhận sâu sắc được kiên quyết của nàng.

Trầm ngâm một chút, hắn bất đắc dĩ than nhẹ: “Cho dù ta phản đối nàng cũng sẽ không rời đi phải không.”

Lúc này Tiểu Bối Bối của hắn dùng chiêu ngoan cố, hắn thật đúng là không có lựa chọn nào khác.

Nhìn biểu hiện chính mình không có cách nào của hắn, Bối Bối bướng bỉnh nháy mắt mấy cái: “Chàng biết là tốt rồi.”

“Tốt lắm, bây giờ ta không so đo chuyện trước kia, còn phải xin nương tử chăm lo cho vi phu một chút.” Hắn cười đến rối loạn không đứng đắn.

“Nhất định nhất định.” Bối Bối phối hợp nói đùa với hắn.

Trao đổi ánh mắt, bọn họ cùng nhau chuyển hướng về Ma Vương.

Trong chớp mắt, hào quang bảy màu xen lẫn sắc lửa màu đỏ đậm không ngừng bắn vào không trung.

......

Ngay trong lúc liên tục chiến đấu kịch liệt, sắc mặt Cô Ngự Hàn trắng bệch, pháp lực đột nhiên biến mất, cả người từ không trung rơi thẳng xuống.

Bối Bối hoảng sợ: “Cô Ngự Hàn!”

Cô Ngự Hàn chỉ cảm thấy đầu đột nhiên đau đớn tựa như muốn vỡ tung.

Hắn chịu đựng cơn đau đầu đến tận xương tủy, hét to cảnh báo nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng để ý đến ta, cẩn thận!”

Sao lại thế này? Vì sao hắn đầu đột nhiên lại đau như vậy, pháp lực hắn như thế nào bỗng nhiên không khống chế được?

Ai? Ai đang niệm chú bên tai hắn? Ai đang triệu hồi hắn?

Chết tiệt, thân thể hắn như thế nào càng ngày càng không chịu khống chế? Giống như bị một sức mạnh nào đó lôi kéo.

Bối Bối đang trong lo lắng, chỉ có thể vừa không ngừng đối phó công kích của Ma Vương đối với nàng, vừa lo lắng cho Cô Ngự Hàn.

Vô cùng lo lắng, từ trái tim thẳng đến lan ra toàn thân, máu chảy trong cơ thể càng tăng độ nóng.

Bỗng nhiên, bỗng nhiên bụng của nàng tỏa ra luồng ánh sáng màu hoàng kim mãnh liệt bắn về phía Ma Vương.

“A......” Ma Vương trúng một công kích, chấn động liên tục lùi về sau vài bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện