Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 4 - Chương 300: Chí tôn xà bảo bảo [5]



Lời của nàng vừa mới nói ra, chỉ thấy trong bụng nhộn nhạo, một đạo vàng óng ánh, thật chói mắt.

Nét mặt nhợt nhạt cười, nàng hít thật sâu một hơi: “Ngoan cục cưng.”

Nàng bước đến bên Ma Vương đang giãy dụa trên mặt đất.

Nhìn thấy nàng đứng trên cao, Ma Vương rống giận một tiếng, lập tức đứng thẳng lên.

Bối Bối lạnh lùng bình tĩnh: “Ma Vương, đưa cho ta Hắc tinh ngọc bội!”

Ma Vương dữ tợn trừng mắt: “Xuy! Có bản lĩnh liền đoạt lại từ trong tay ta đi.”

Nhìn ánh mắt người trước mặt thật tà mị, Bối Bối nhíu mắt, châm chọc nhướng mày: “Ngươi đã nói qua, ta đã từng đem ma tộc của ngươi áp chế đến tâm của trái đất, như vậy...... Trăm ngàn năm trước ta có thể làm được, thì hôm nay, ta cũng có thể đem ngươi đánh cho ngươi hồn tiêu phách tán!”

Ma Vương cáu giận hét lớn một tiếng công kích đi qua phía Bối Bối.

Nhìn đợt tập kích không lưu tình chút nào, gió xoáy màu đen lao vun vút tới, Bối Bối ngưng thần vận khí.

Cảm giác được trong bụng cuồn cuộn không ngừng giúp nàng chuyển vận năng lượng, đôi mắt của nàng tràn ngập yêu thương, ánh sáng nhu hòa.

Chính là trong lúc đó, thân thể của nàng liền giống như vượt qua sự khống chế của nàng, nhanh chóng di động, phi vũ, công kích.

“Cục cưng, các ngươi thực ngoan.” Bối Bối đối với đứa nhỏ trong bụng nói nhỏ.

Trong lúc pháp lực vận chuyển, nàng giống như có thể nhìn thấy Cô Ngự Hàn mỉm cười.

Hắn đã nói với nàng khi vận khí làm phép, luôn muốn đối nàng nghiêm túc nhưng lại không thể không lộ ra vẻ mặt dung túng.

Hắn cười mắng nàng, dùng tay gõ gõ cái trán của nàng, rất nhẹ rất nhẹ.

Hắn chuyên chú nhìn của nàng, tuy rằng ở ngoài mặt lộ vẻ cười không đứng đắn, nhưng kỳ thật trong đáy mắt kia nhu tình ấm áp lại luôn cuồn cuộn.

Trong lòng ấm áp, nàng liên tiếp ra chiêu, lực trong tay cũng càng ngày càng mạnh.

“Ma Vương, vừa rồi ngươi đã đánh nam nhân của ta một chưởng, hiện tại...... Ta trả lại ngươi hai chưởng, cho ngươi nếm thử mùi vị!”

Bối Bối khẽ kêu một tiếng, hào quang màu vàng trong tay như kiếm sắc bén bắn về hướng Ma Vương.

Công kích của nàng đột nhiên trở nên nhanh và mạnh, khiến cho Ma Vương trở tay không kịp, trúng một chưởng vào đầu.

“A......” Ma Vương thống khổ gầm rú một tiếng lảo đảo vài bước.

“Chưa hết đâu.” Thanh âm của nàng ôn nhu, lại tràn ngập sát ý.

Dám làm cho Cô Ngự Hàn thống khổ như vậy, nàng tuyệt đối không tha cho hắn.

Bối Bối lúc này như là nữ thần phẫn nộ, chung quanh kim quang lóe sáng, tựa hồ đem nàng bay lên, sợi tóc cũng nhuộm lên vàng óng ánh, đôi mắt linh động giống như muốn cắn nuốt địch nhân.

“Oành oành!”

Hai chưởng liên tiếp lần lượt dừng ở trên người Ma Vương, khiến hắn chấn động ở giữa không trung, rồi mới ném thật mạnh xuống mặt đất.

Bối Bối lập tức tiến đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn hắn còn chút hơi tàn cuối cùng giãy dụa hấp hối.

Ma Vương dần dần suy nhược, màu đen chung quanh hắn từ từ nhạt đi, ánh mặt trời xuyên qua màn đen chiếu vào.

“Bóng đèn chướng mắt, hừ!”

Ánh sáng màu vàng óng ánh trong tay nàng dần dần thay đổi cường độ, theo chỉ dẫn của nàng công kích Ma Vương lần cuối.

Đột nhiên, một đạo thanh âm ngăn nàng lại.

“Bối Bối, đem Ma Vương giao cho bà nội.”

Nghe vậy, ánh sáng màu vàng trong tay Bối Bối đột nhiên biến mất.

Nàng vừa mừng vừa sợ nhìn bà nội cùng Vu đại thẩm đang đi tới, Vu đại thẩm vừa thấy Ma Vương bị đánh nằm úp sấp, bay nhanh chạy tới.

“Ha ha, Ma Vương ngươi cũng có hôm nay, hừ, đáng chết!” Phục ma bổng trong tay Vu đại thẩm để ở trên cổ hắn, bàn chân to béo dẫm đạp lên người hắn.

Ma Vương thống khổ ho khan vài tiếng: “Khụ khụ......”

Bối Bối kích động giữ chặt tay bà nội, gắt gao giữ lấy, ánh mắt mang theo lo lắng: “Bà nội, người không có việc gì chứ?”

Tô lão bà nhân ái cười nhìn cháu gái, nhanh chóng nhìn cháu gái một lượt.

“Bé ngoan, bà nội không có việc gì, tiểu Hàn cứu bà nội...... Di? Hắn đâu rồi?”

Nhắc tới Cô Ngự Hàn, Bối Bối nước mắt nhanh chóng ngưng tụ thành giọt.

“Bà nội, Cô Ngự Hàn hắn...... Hắn bị thương, hiện tại hẳn là trở lại Xà giới rồi.”

Nhớ tới lúc hắn đang đánh nhau với Ma Vương, bị Ma Vương đánh trúng một trưởng, trong lòng Bối Bối thật tê tái.

Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc đó, hắn thật sự đau đớn cơ hồ phải trở về nguyên hình, dường như không thể di chuyển được.

Hắn vốn cũng đã đột nhiên cảm thấy không khoẻ, hơn nữa lại bị trúng một trưởng của Ma Vương kia, nàng thật sự không biết hắn bị thương có nghiêm trọng không.

“Tiểu Hàn bị thương? Thảm thảm, hắn chính là chỉ có nửa linh hồn ở trong này, bị thương sẽ nguy hiểm gấp bội......” Tô lão bà lòng nóng như lửa đốt nói ra, nhìn đến Bối Bối, thấy nàng đang chịu đả kích mạnh đến nỗi cấm khẩu.

Bị thương sẽ nguy hiểm gấp bội......

Bối Bối bị những lời này làm cho hoàn toàn hoảng sợ, môi nàng run run, yết hầu cơ hồ không thể phát ra âm thanh.

“Bà nội, người nói Cô Ngự Hàn hắn......”

Nàng không dám tiếp tục nói nữa, nàng sợ nghe được càng thêm làm cho người ta không thể chấp nhận được.

Tô lão bà cố gắng trấn đĩnh, đi qua trấn an Bối Bối, vỗ vỗ hai má tái nhợt của nàng: “Không phải sợ, tiểu Hàn trở lại Xà giới nguyên thần hợp nhất sẽ làm pháp lực sẽ tăng lên, nhất định có thể chống cự được.”

Biết rõ bà nội đang nói chuyện để an ủi nàng, nhưng là nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng, cũng chỉ tưởng tin tưởng lời bà nội nói.

Nàng cố gắng mỉm cười, an ủi chính mình, cũng trấn an nhóm cục cưng trong bụng đang xao động

Trong bụng cảm thấy bất an, nàng có thể cảm giác được điều đó.

Nàng xoa bụng, kiên cường nhẹ giọng nói nhỏ: “Cục cưng ngoan, không phải sợ, phụ thân chắc chắn không có việc gì.”

Cục cưng?

Tô lão bà kinh ngạc một chút, rất nhanh liền kinh hỉ nói: “Bối Bối,con...... con có xà cục cưng?”

“Ừ, cục cưng của con cùng Cô Ngự Hàn, tổng cộng ba đứa, bọn chúng đều rất lợi hại nha, giúp con đánh bại Ma Vương.” Bối Bối tự hào nói, trên mặt tràn ngập vẻ nhu tình.

Tô lão bà sờ sờ bụng của Bối Bối, ánh mắt kích động, ngập lệ hồng.

“Hảo hảo, cháu gái bảo bối của ta thật sự đã trưởng thành, làm mẹ...... xà cục cưng thân ái, ta là bà bà của các ngươi nha, các ngươi có nghe được bà bà nói chuyện không?”

Chỉ chốc lát sau, bụng của Bối Bối lộ ra ánh sáng màu vàng, ở trên tay Tô lão bà uốn lượn.

“Ha ha a...... Bối Bối, bọn chúng thực sự thông minh, còn nhỏ mà đã như vậy, về sau khẳng định sẽ rất khó lường!”

Tô lão bà cười đến cười toe tóe, ánh mắt lúc đó tràn đầy yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện