Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 4 - Chương 346: Tranh bá [15]



Hắn nhẹ hôn lên của má của nàng:“Trải qua chuyện nàng liều lĩnh chạy tới chiến doanh, ta cho là...... cùng tiểu nương tử dũng cảm của ta tác chiến cũng tốt, sắp đặt cho nàng lui khỏi đây cũng là một trong những chiến lượt, nàng ngoan ngoãn giúp vi phu yên ổn định lòng quân hiểu không.”

Lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, Bối Bối bị ánh mắt trong suốt của hắn thuyết phục, cũng tin hắn làm như vậy là có sự sắp xếp của hắn, mà sắp xếp này, không phải là lại đem nàng đặt ở một nơi mà hắn tự cho là an toàn.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu:“Được, ta sẽ ngoan ngoãn theo những người khác cùng nhau chờ chàng bại trận, chạy về.”

Cố ý cường điệu bốn chữ “bại trận chạy về”, nàng suy nghĩ, nàng có chút hiểu được chiến lược của hắn là cái gì.

Huyên Trữ nhìn qua nhìn lại bọn họ, mắt sắc có một loại lo âu phức tạp nào đó.

Cắn cắn môi, nàng cuối cùng nhịn không được hỏi ra miệng:“Vương huynh, vậy...... Hắc Khi Phong cùng huynh tiến lên chiến trường hay là theo chúng ta lui ra phía sau?”

Cô Ngự Hàn không phải không chú ý lo âu không rõ ràng phớt qua trên mặt của muội muội, yên lặng nhìn muội muội một hồi lâu, mãi cho đến nàng có chút không được tự nhiên cúi đầu.

“Vương huynh, huynh làm gì nhìn Huyên Trữ như vậy?”

Bờ môi mỏng của hắn giương lên một nụ cười nhạt, đôi mày thanh tú nhíu nhẹ:“Muội quan tâm hướng đi của Hắc Khi Phong như vậy làm gì?”

“Muội...... muội nào có quan tâm đến hướng đi của hắn, ta chỉ là...... Chỉ là sợ hắn ở lại bên cạnh Vương huynh sẽ...... sẽ liên lụy Vương huynh.”

Huyên Trữ ấp úng lắp bắp nói xong, vội vàng ngẩng đầu, lúc nhìn thấy ánh mắt cơ trí của huynh trưởng, lập tức lại cúi đầu, tay nhỏ bé không biết đặt đâu đành nắm chặt làn váy.

Bối Bối quan sát Huyên Trữ, đôi mày thanh tú có chút ngưng tụ suy nghĩ.

Ngay sau đó, nàng đưa tay lôi kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn, nhẹ giọng nói:“Huyên Trữ chỉ là lo lắng cho chàng, chàng phải trả lời nàng ấy một chút làm cho nàng ấy an tâm đi.”

Nghe được nàng năn nỉ, Cô Ngự Hàn thu hồi ánh mắt đánh giá muội muội, khuôn mặt tươi cười chuyển về hướng Bối Bối.

“Tên trói gà không chặt kia đương nhiên không thể theo ta lên chiến trường, nhưng mà...... Tiểu Bối Bối, nàng nghe lời ta nói cho rõ, ta không cho phép nàng đến gần hắn, bằng không ta sẽ ghen, ta nếu ghen, ở trên chiến trường sẽ không có thể an tâm, nếu đánh giặc không thể an tâm......”

“Đừng nói!” Bối Bối khẩn trương đưa tay lên đặt trên môi hắn, mắt hạnh trừng hắn.

“Chàng có thể đứng đắn một chút hay không, câu nói tùy tiện này cũng thể nói sao? Chàng có ý định làm cho ta ăn không ngon ngủ không yên có phải hay không? Nếu chàng còn như vậy, ta sẽ không nghe lời chàng, ta dứt khoát lên chiến trường với chàng như dự định, như vậy chàng có thể đích thân coi xét ta có đến gần nam nhân khác hay không.”

Nhìn nàng thở hổn hển ánh mắt lóe ra lửa giận, Cô Ngự Hàn vội vàng cười làm lành trấn an.

“Nương tử đừng nóng giận, vi phu nói sai nói, đừng nóng giận, cẩn thận dưỡng thai.” Tay hắn nhẹ nhàng mà vỗ về bụng của nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó mới đưa tay nhéo nhéo hai má của hắn.

“Sau này không cho phép lại nói những lời đó, an tâm đánh tên Hắc Khi Dạ kia tan tác tả tơi.”

“Vi phu tuân mệnh.” Hắn nhấc tay lên trán hành lễ, trong lòng rất có hứng thú đùa giỡn cùng nàng.

Huyên Trữ ở một bên nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng càng hâm mộ, nàng nâng quai hàm, ánh mắt không khỏi nhìn nơi xa.

Nếu một ngày kia nàng cũng gặp được một nam nhân giống Vương huynh yêu thương tẩu tử thì thật tốt.

......

Trên chiến trường, cờ chiến tung bay “phần phật” trong gió lạnh.

Quân đội hai bên ở trên sa trường giằng co, tiếng trống trận từ hồi buồn bã vang lên.

Đôi mắt của Hắc Khi Dạ nheo lại nhìn người ngựa bên đối phương, bờ môi mỏng giương lên một nụ cười châm chọc.

“Xích Diễm Vương, ngươi dẫn theo một chút ít quân như vậy đến đánh với ta trận? Hóa ra là sau một lần bị bại trận Xích Diễm quốc chưa gượng dậy nổi sao?”

Cô Ngự Hàn cưỡi trên chiến mã, áo giáp màu xám ở dưới ánh tuyết lẫm liệt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Hắn cười dài nói:“Đúng vậy, một lần thật đúng là bị ngươi đánh cho vô cùng thê thảm, nhưng mà...... Thực đáng tiếc nha, ngươi vẫn là chưa có thể đánh cho ta thảm hại hơn một chút đúng không, bằng không bây giờ như thế nào còn có sức lực nghênh chiến, cho nên, lúc này đây ngươi cần phải ra sức nhiều hơn một chút để đối phó với ta, bằng không lặp lại giống chuyện cũ đánh tới đánh lui, thực phiền phức!”

Lời nói giống như đùa cợt nghe vào trong tai Hắc Khi Dạ, quả thực giống như là một loại khiêu khích khinh thường hắn.

Hắn tức giận nắm chặt kiếm trong tay, cảm thấy vẻ mặt của Cô Ngự Hàn kia ung dung tự tại cực kỳ chói mắt.

Mới nghĩ muốn mở miệng lại bị nổi cơn lửa giận, tế ti ở một bên thấp giọng ngăn hắn lại:“Hắc Vương, đừng xúc động, Xích Diễm Vương ung dung như vậy khiêu chiến với chúng ta, khẳng định là có âm mưu gì đó, chúng ta không thể trúng bẫy của hắn.”

Nghe được lời khuyên của tế ti, Hắc Khi Dạ miễn cưỡng áp chế lửa giận đang bị khiêu khích trổi dậy ở trong lòng.

Sắc mặt của hắn không tốt như trước nhìn chằm chằm Cô Ngự Hàn, giơ kiếm lên nói:“Hôm nay, cho bổn vương mở mang tầm mắt lĩnh giáo hắc linh châu của ngươi một chút, bổn vương thực muốn nhìn xem bây giờ ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”

Trong chớp mắt, Hắc Khi Dạ đã bay vút đến.

Ngân kiếm trong tay hắn cắt qua không khí đông lạnh, vẽ ra một luồng ánh sáng bạc chói lóa, đâm thẳng về hướng Cô Ngự Hàn.

Cô Ngự Hàn lười nhác nhếch bờ môi mỏng, nụ cười nhạt trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc không thay đổi, đôi mắt đen đã âm thầm lạnh lẽo trầm xuống.

Cánh tay phải vung, ngân kiếm cắt đứt khoảng không, tiếng vang của thanh kiếm kéo dài.

Trong nháy mắt, hắn đã phi thân tới giữa không trung đón nhận công kích của Hắc Khi Dạ.

Kiếm của hai người va chạm nhau ở giữa không trung, một tiếng kiếm rít chói tai cắt phá bầu trời:“Keng --”

“Giết......”

Trên mặt, tướng quân hò hét nhằm về phía trước, thế mạnh như vũ bão......

Cổ tay Cô Ngự Hàn vừa chuyển, ngân kiếm ngăn trở kiến sắc bén của Hắc Khi Dạ.

Hắn hung tợn trừng mắt Hắc Khi Dạ, trong mắt lửa giận hừng hực thiêu đốt:“Hắc Khi Dạ, nhìn thấy thanh kiếm này của ngươi từng đâm vào trong thân thể nữ nhân của ta, ta thực ước gì băm vằm ngươi thành trăm mảnh, dùng nồi nấu ngươi thành canh rắn cho chó ăn.”

Nhìn thấy lửa giận trong ánh mắt của Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Dạ lạnh lùng cười thầm, nhanh như vậy liền thiếu kiên nhẫn?

Tốt lắm, cực kỳ tốt!

“Phải không? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.” Hắn cười nhạo một tiếng, cố tình xem thường Cô Ngự Hàn.

“Lần này, ngươi cũng không còn vận may như lúc đó nữa thừa dịp lúc ta sử dụng phân thân thuật dùng thủ đoạn thâm độc, tốt nhất ngươi chờ cho ta lột da!”

Cô Ngự Hàn khẽ cắn môi, giống như mong muốn của Hắc Khi Dạ, càng thêm tức giận lửa giận lại càng bừng bừng, ánh mắt dường như cũng sắp biến thành hai ngọn lửa bùng cháy.

“Ta chờ!” Hắc Khi Dạ khiêu khích giương lên nụ cười phóng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện