Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 370: Cầu hôn ký [2]
Say đắm hôn môi, làm cho ánh mắt nàng dần dần mê loạn, không thể suy nghĩ được cái gì, chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của hắn lâm vào bể tình.
Tay hắn linh hoạt tiến vào lưng nàng, vuốt ve da thịt trắng nộn của nàng, lấy đầu ngón tay đẩy ra cái yếm của nàng, hắn tà khí cười, bàn tay chậm rãi từ sau lưng dao động đến trước ngực.
" Ưhm......Cô Ngự Hàn, không cần......." Nàng ngâm nga một tiếng, thẹn thùng đỏ mặt.
" Tiểu Bối Bối, ta không chỉ muốn như vậy, còn muốn........" Hắn bám vào bên tai nàng, cúi đầu nói ra lời ám muội, làm cho hai tai nàng đều đỏ lên.
Nàng e lệ đẩy đẩy hắn, âu yếm của hắn làm cho nàng thở dốc, lực không nặng không nhẹ vuốt ve, càng kích thích thần kinh nàng, nhiệt độ trong cơ thể nàng nhanh chóng dâng cao, hoà cùng nhiệt độ cơ thể hắn.
........
" Tiểu Bối Bối, giúp ta cởi quần." Hắn được đà dụ dỗ, con ngươi đen tràn đầy nồng đậm dục tình.
Nhìn nàng môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, má đỏ ửng, ánh mắt long lanh như nước, cổ họng hắn căng thẳng, muốn vùi thật sâu khát vọng bức thiết như thế vào trong cơ thể nàng, lại càng thêm muốn nàng ửng hồng lên đến cực đỉnh.
Bối Bối cũng bắt đầu hướng đến bên hông hắn, ngón tay trắng nõn có chút bối rối cởi quần hắn, lại phát hiện ra lực bất tòng tâm.
" Cô Ngự Hàn, ta..... Không cởi được......" Nàng cắn cắn đôi môi hồng nhuận, ánh mắt cũng như hắn động tình.
Hắn cúi đầu cười, tiếng nói khàn khàn:" Ta giúp nàng."
Nói xong, tay hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chỉ dẫn cho nàng cởi quần hắn, cởi.....
Toàn bộ quá trình, động tác của hắn rất chậm, nhìn nàng càng ngày càng đỏ bừng mặt, hắn cảm thấy trong cơ thể xôn xao nhộn nhạo, nhưng mà, hắn càng thích nhìn bộ dáng thẹn thùng e lệ của nàng.
A.......Tiểu Bối Bối của hắn, biểu tình thẹn thùng sẽ như thế nào.
Thật vất vả hai người mới cởi hết đồ, hơi thở hỗn loạn, tình nùng mật ý, hắn hôn lên khoé môi nàng:" Tiểu Bối Bối, muốn hay không?"
Hắn xấu xa hỏi, cố ý ở trên người nàng châm lửa, rước lấy một trận run rẩy của nàng.
" Cô Ngự Hàn, chàng......thật xấu." Bối Bối bên trong mơ hồ hờn dỗi.
" Mau......Nói cho ta biết muốn hay không?" Hắn không chịu buông tha cơ hội được trêu chọc nàng, cố ý muốn nghe chính nàng nói muốn hắn.
Bối Bối cắn cắn cánh môi của hắn:" Chàng là cố ý, biết rõ..... Biết rõ....."
Cánh môi hơi hơi đau đớn, làm cho hắn khó khắc chế, hắn cười hỏi:" Biết rõ cái gì?"
Hắn lại cọ cọ nàng một chút, làm cho nàng thở dốc.
Bối Bối rên rỉ một tiếng, khuất phục dưới sự tra tấn của hắn:" Muốn.....Muốn..."
" Như nàng mong muốn." Thắt lưng hắn căng cứng, tiến vào trong nàng thật sâu, bắt đầu tiết tấu nguyên thuỷ nhất, mang nàng bay lên thiên đường.
.........
Cao trào qua đi, nàng giống co mèo lười cuộn tròn trong lồng ngực rộng rãi của hắn.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng nàng, hưởng thụ dư vị đã qua:" Tiểu Bối Bối, yêu hay không yêu ta?"
Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, hơi thở cuồng dã thổi vào trong màng tai, tê dại, nàng đem đầu vùi vào trong lòng hắn gật đầu tỏ vẻ trả lời.
" Ta muốn nghe nàng nói." Hắn nâng mặt nàng đối diện chính mình, con ngươi đen nhu tình tà mị.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, bên môi nhếch lên một ý cười khẽ:" Không nói."
" Hử? Thật sự không nói?" Hắn tà ác nhíu mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm, cười như không cười nhìn nàng.
Nhìn khuôn mặt tà mị của hắn, Bối Bối rụt cổ, nhỏ giọng lầu bầu:" Chính là không muốn nói.....Bạo quân, chỉ biết uy hiếp người ta."
Cho dù nàng nói rất nhỏ, hắn cũng nghe được rõ ràng, bạc môi mỉm cười liếc mắt trừng nàng một cái:" Hừ hừ, muốn mắng thì mắng lớn tiếng lên."
Bối Bối ngẩng đầu, nhìn con ngươi ngăm đen của hắn, cười cười mở ra bờ môi đỏ mọng, thật mềm mại đề cao thanh âm:" BẠO QUÂN."
Hắn hung hăng hôn nàng một chút:" Nàng đúng là rất nghe lời!"
" Ta làm sao mà dám không nghe lời." Bối Bối le lưỡi, không phục cắn cắn cần cổ hắn, nhìn dấu hôn nhợt nhạt, nàng cảm thấy đáy lòng như có một tiếng nhạc vang lên, như vậy......Có phải đại biểu rằng hắn thuộc về nàng, a.......
Hắn lấy tay sờ cổ, cảm giác được dấu hôn mờ nhạt, tà khí cười:" Tiểu Bối Bối, nàng để lại dấu ấn trên người của ta, ta đây cũng cần có qua có lại đúng không?"
" Không cần không cần, a......"
Nàng còn chưa nói xong, hắn liền cúi người ở trên hai quả tuyết trắng rất tròn của nàng in một dấu hôn, thời điểm hắn ngẩng đầu, nàng thấy vết hồng hồng tựa như một cánh bướm.
" Cô Ngự Hàn, chàng......Ta chỉ cắn cần cổ của chàng thôi, thế nhưng chàng lại liền cắn người ta.........." Bối Bối mặt đỏ rực nói không được, kéo chăn che mặt, không thèm để ý đến hắn.
Hắn cười nhẹ, tiếng cười kìm nén ở cổ họng, rất là vui sướng, cánh tay lôi kéo góc chăn, nàng lại càng quấn càng chặt.
" Tiểu Bối Bối, trời ban đêm rất lạnh, nàng chiếm hết chăn, không sợ tướng công thân yêu của nàng sẽ lạnh sao?"
Hắn mới nói xong, Bối Bối cơ hồ là lập tức chui ra khỏi chăn, đồng thời kéo chăn đắp lên người hắn, chính là, khi nhìn thấy khuôn mặt trêu chọc của hắn, nàng mới biết được chính mình bị lừa.
Nàng bất mãn chu miệng lên, nũng nịu lên án " Cô Ngự Hàn, chàng khi dễ ta."
Ở bên trong chăn, hắn một lần nữa kéo nàng vào lòng, dùng sức ôm, cười đến thực không đứng đắn:" Ta nào dám khi dễ nương tử đại nhân."
" Có mà." Nàng không cam lòng lấy tay chỉ chỉ bộ ngực rắn chắc của hắn.
" Có hay không có, tuyệt đối là không có, ta yêu nương tử đại nhân còn không kịp, làm sao có thể khi dễ được." Hắn nháy nháy mắt với nàng, cúi đầu trộm hôn môi thơm.
Bối Bối vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, cảm giác cơ bắp rắn chắc sờ thật thoải mái, bàn tay nhỏ bé không khỏi sờ loạn.
Cảm giác khoan khoái, làm cho khoé môi đỏ mọng của nàng cong lên, ánh mắt mê ly.
Cô Ngự Hàn híp mắt, ánh mắt nổi lên đốm lửa.
Đôi môi nhếch lên nụ cười xấu xa, đem nụ cười ngọt ngào của nàng thu hết vào trong mắt.
Bàn tay to không dấu vết ôn nhu xoa lưng nàng, hắn thở một hơi thật sâu, sau đó tiếng nói trầm khàn mị hoặc lòng người cất lên:" Tiểu Bối Bối, nàng nói ngày thành thân của chúng ta, để cho cục cưng đảm đương việc làm hoa đồng (*) được không?"
Tiếng nói nam tính trầm thấp dễ nghe, ở bên tai nàng rót vào, cảm giác dễ chịu, thực thích, lợi dụng lúc nàng tình ý đang mê loạn dẫn dắt nàng đồng ý theo hắn.
" Cục cưng làm hoa đồng.....Ừ, là một ý hay."
______
(*)Hoa đồng:
là những đứa trẻ trong hôn lễ sẽ tung hoa, đem nhẫn cưới, ngoài ra còn có thể biểu diễn vài tiết mục nhỏ để chúc mừng.
Tay hắn linh hoạt tiến vào lưng nàng, vuốt ve da thịt trắng nộn của nàng, lấy đầu ngón tay đẩy ra cái yếm của nàng, hắn tà khí cười, bàn tay chậm rãi từ sau lưng dao động đến trước ngực.
" Ưhm......Cô Ngự Hàn, không cần......." Nàng ngâm nga một tiếng, thẹn thùng đỏ mặt.
" Tiểu Bối Bối, ta không chỉ muốn như vậy, còn muốn........" Hắn bám vào bên tai nàng, cúi đầu nói ra lời ám muội, làm cho hai tai nàng đều đỏ lên.
Nàng e lệ đẩy đẩy hắn, âu yếm của hắn làm cho nàng thở dốc, lực không nặng không nhẹ vuốt ve, càng kích thích thần kinh nàng, nhiệt độ trong cơ thể nàng nhanh chóng dâng cao, hoà cùng nhiệt độ cơ thể hắn.
........
" Tiểu Bối Bối, giúp ta cởi quần." Hắn được đà dụ dỗ, con ngươi đen tràn đầy nồng đậm dục tình.
Nhìn nàng môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, má đỏ ửng, ánh mắt long lanh như nước, cổ họng hắn căng thẳng, muốn vùi thật sâu khát vọng bức thiết như thế vào trong cơ thể nàng, lại càng thêm muốn nàng ửng hồng lên đến cực đỉnh.
Bối Bối cũng bắt đầu hướng đến bên hông hắn, ngón tay trắng nõn có chút bối rối cởi quần hắn, lại phát hiện ra lực bất tòng tâm.
" Cô Ngự Hàn, ta..... Không cởi được......" Nàng cắn cắn đôi môi hồng nhuận, ánh mắt cũng như hắn động tình.
Hắn cúi đầu cười, tiếng nói khàn khàn:" Ta giúp nàng."
Nói xong, tay hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chỉ dẫn cho nàng cởi quần hắn, cởi.....
Toàn bộ quá trình, động tác của hắn rất chậm, nhìn nàng càng ngày càng đỏ bừng mặt, hắn cảm thấy trong cơ thể xôn xao nhộn nhạo, nhưng mà, hắn càng thích nhìn bộ dáng thẹn thùng e lệ của nàng.
A.......Tiểu Bối Bối của hắn, biểu tình thẹn thùng sẽ như thế nào.
Thật vất vả hai người mới cởi hết đồ, hơi thở hỗn loạn, tình nùng mật ý, hắn hôn lên khoé môi nàng:" Tiểu Bối Bối, muốn hay không?"
Hắn xấu xa hỏi, cố ý ở trên người nàng châm lửa, rước lấy một trận run rẩy của nàng.
" Cô Ngự Hàn, chàng......thật xấu." Bối Bối bên trong mơ hồ hờn dỗi.
" Mau......Nói cho ta biết muốn hay không?" Hắn không chịu buông tha cơ hội được trêu chọc nàng, cố ý muốn nghe chính nàng nói muốn hắn.
Bối Bối cắn cắn cánh môi của hắn:" Chàng là cố ý, biết rõ..... Biết rõ....."
Cánh môi hơi hơi đau đớn, làm cho hắn khó khắc chế, hắn cười hỏi:" Biết rõ cái gì?"
Hắn lại cọ cọ nàng một chút, làm cho nàng thở dốc.
Bối Bối rên rỉ một tiếng, khuất phục dưới sự tra tấn của hắn:" Muốn.....Muốn..."
" Như nàng mong muốn." Thắt lưng hắn căng cứng, tiến vào trong nàng thật sâu, bắt đầu tiết tấu nguyên thuỷ nhất, mang nàng bay lên thiên đường.
.........
Cao trào qua đi, nàng giống co mèo lười cuộn tròn trong lồng ngực rộng rãi của hắn.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng nàng, hưởng thụ dư vị đã qua:" Tiểu Bối Bối, yêu hay không yêu ta?"
Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, hơi thở cuồng dã thổi vào trong màng tai, tê dại, nàng đem đầu vùi vào trong lòng hắn gật đầu tỏ vẻ trả lời.
" Ta muốn nghe nàng nói." Hắn nâng mặt nàng đối diện chính mình, con ngươi đen nhu tình tà mị.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, bên môi nhếch lên một ý cười khẽ:" Không nói."
" Hử? Thật sự không nói?" Hắn tà ác nhíu mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm, cười như không cười nhìn nàng.
Nhìn khuôn mặt tà mị của hắn, Bối Bối rụt cổ, nhỏ giọng lầu bầu:" Chính là không muốn nói.....Bạo quân, chỉ biết uy hiếp người ta."
Cho dù nàng nói rất nhỏ, hắn cũng nghe được rõ ràng, bạc môi mỉm cười liếc mắt trừng nàng một cái:" Hừ hừ, muốn mắng thì mắng lớn tiếng lên."
Bối Bối ngẩng đầu, nhìn con ngươi ngăm đen của hắn, cười cười mở ra bờ môi đỏ mọng, thật mềm mại đề cao thanh âm:" BẠO QUÂN."
Hắn hung hăng hôn nàng một chút:" Nàng đúng là rất nghe lời!"
" Ta làm sao mà dám không nghe lời." Bối Bối le lưỡi, không phục cắn cắn cần cổ hắn, nhìn dấu hôn nhợt nhạt, nàng cảm thấy đáy lòng như có một tiếng nhạc vang lên, như vậy......Có phải đại biểu rằng hắn thuộc về nàng, a.......
Hắn lấy tay sờ cổ, cảm giác được dấu hôn mờ nhạt, tà khí cười:" Tiểu Bối Bối, nàng để lại dấu ấn trên người của ta, ta đây cũng cần có qua có lại đúng không?"
" Không cần không cần, a......"
Nàng còn chưa nói xong, hắn liền cúi người ở trên hai quả tuyết trắng rất tròn của nàng in một dấu hôn, thời điểm hắn ngẩng đầu, nàng thấy vết hồng hồng tựa như một cánh bướm.
" Cô Ngự Hàn, chàng......Ta chỉ cắn cần cổ của chàng thôi, thế nhưng chàng lại liền cắn người ta.........." Bối Bối mặt đỏ rực nói không được, kéo chăn che mặt, không thèm để ý đến hắn.
Hắn cười nhẹ, tiếng cười kìm nén ở cổ họng, rất là vui sướng, cánh tay lôi kéo góc chăn, nàng lại càng quấn càng chặt.
" Tiểu Bối Bối, trời ban đêm rất lạnh, nàng chiếm hết chăn, không sợ tướng công thân yêu của nàng sẽ lạnh sao?"
Hắn mới nói xong, Bối Bối cơ hồ là lập tức chui ra khỏi chăn, đồng thời kéo chăn đắp lên người hắn, chính là, khi nhìn thấy khuôn mặt trêu chọc của hắn, nàng mới biết được chính mình bị lừa.
Nàng bất mãn chu miệng lên, nũng nịu lên án " Cô Ngự Hàn, chàng khi dễ ta."
Ở bên trong chăn, hắn một lần nữa kéo nàng vào lòng, dùng sức ôm, cười đến thực không đứng đắn:" Ta nào dám khi dễ nương tử đại nhân."
" Có mà." Nàng không cam lòng lấy tay chỉ chỉ bộ ngực rắn chắc của hắn.
" Có hay không có, tuyệt đối là không có, ta yêu nương tử đại nhân còn không kịp, làm sao có thể khi dễ được." Hắn nháy nháy mắt với nàng, cúi đầu trộm hôn môi thơm.
Bối Bối vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, cảm giác cơ bắp rắn chắc sờ thật thoải mái, bàn tay nhỏ bé không khỏi sờ loạn.
Cảm giác khoan khoái, làm cho khoé môi đỏ mọng của nàng cong lên, ánh mắt mê ly.
Cô Ngự Hàn híp mắt, ánh mắt nổi lên đốm lửa.
Đôi môi nhếch lên nụ cười xấu xa, đem nụ cười ngọt ngào của nàng thu hết vào trong mắt.
Bàn tay to không dấu vết ôn nhu xoa lưng nàng, hắn thở một hơi thật sâu, sau đó tiếng nói trầm khàn mị hoặc lòng người cất lên:" Tiểu Bối Bối, nàng nói ngày thành thân của chúng ta, để cho cục cưng đảm đương việc làm hoa đồng (*) được không?"
Tiếng nói nam tính trầm thấp dễ nghe, ở bên tai nàng rót vào, cảm giác dễ chịu, thực thích, lợi dụng lúc nàng tình ý đang mê loạn dẫn dắt nàng đồng ý theo hắn.
" Cục cưng làm hoa đồng.....Ừ, là một ý hay."
______
(*)Hoa đồng:
là những đứa trẻ trong hôn lễ sẽ tung hoa, đem nhẫn cưới, ngoài ra còn có thể biểu diễn vài tiết mục nhỏ để chúc mừng.
Bình luận truyện