Xà Yêu

Chương 52: Phiên ngoại 7



Shoorin Yumi: khụ , tình hình là dạo ni ta hơi bận nên tốc độ mới rùa bò thế nì,

đợi ta rảnh sẽ bù lại nha, hức, các tềnh iu đừng chọi đá ta nha * ôm mặt *~~

Thu Anh thích hắn. Ngay từ đầu Thu Minh đã biết chuyện này.

Nhưng Thu Anh lại không biết, y không biết nguyên nhân vì sao mình cứ dính lấy Thu Minh, trừ bỏ Thu Minh, những thứ khác dường như đều không quan trọng .

Kỳ thật Thu Diên lại thích Thu Anh, nhưng nàng luôn bị bỏ qua, cuối cùng trở nên thích khóc nhè.

Thu Minh cảm thấy là bởi vì hắn mới làm cho Thu Diên không chiếm được sự chú ý của ca ca , nên nghĩ muốn bù đấp lại cho nàng . Lúc Thu Diên khóc hắn đưa tay áo cho nàng lau nước mắt, lúc Thu Diên ăn điểm tâm hắn đưa đến bên miệng, khi Thu Diên ngang ngạnh làm nũng hắn sẽ im lặng nghe theo, tận lực thỏa mãn yêu cầu của nàng.

Sau đó Thu Minh phát hiện một việc làm cho hắn vô cùng vui vẻ.

Vì hắn không quan tâm đến Thu Anh mà y bắt đầu có địch ý với Thu Diên, khi Thu Diên khóc y sẽ lấy quần áo bẩn lau cho nàng, lúc Thu Diên ăn điểm tâm y sẽ quăng sâu vào, còn có lúc Thu Diên ra ngoài chơi y sẽ chạy đi nói xấu nàng.

Biểu tình của Thu Minh cho tới bây giờ đều rất ít thể hiện ra bên ngoài, nhưng lúc này, hắn cảm thấy được có một loại nói không rõ là cảm giác gì, cứ theo trong ***g ngực lan tràn ra toàn thân , cả người nóng lên, cái loại cảm giác này đối với một cái đứa nhỏ mà nói, quả thực là vô cùng vui vẻ, nhưng biểu tình trên mặt hắn cũng không thay đổi.

Khi đó Thu Anh còn nhỏ, nếu như là nhiều năm sau , nhất định có thể nhìn ra trong mắt Thu Minh lóe ra tia sáng không có hảo ý.

” Sao ngươi lại quan tâm nàng như vậy hả?” sau khi làm cho Thu Diên khóc một trận , Thu Anh túm lấy Thu Minh kéo đi nơi khác.

“Nàng là nữ hài tử.”

“Cho nên đó là lý do ngươi mới đối tốt với nàng!”

Thu Minh không nói gì, hắn hưởng thụ biểu tình trên mặt của Thu Anh .

“Ngươi không cần đối tốt với nàng , phụ thân và cha đều rất thương nàng, ngươi chỉ cần rất tốt với ta là được rồi.”

Nhìn Thu Anh một bộ ‘ đương nhiên là thế ’ nói với mình , Thu Minh không chút nghĩ ngợi đả kích : “Ngươi cũng là con cưng của phụ thân và cha mà.”

“Chúng ta đều là con của phụ thân và cha .”

“Bọn họ cũng rất thương ngươi, cho nên ta cũng không cần đối tốt với ngươi làm gì.”

Thu Anh ngây ngẩn cả người, kỳ thật y cũng không hiểu được câu nói kia có ý gì, chỉ nghe Thu Minh nói như thế , nước mắt từ đôi mắt to dần dần ngưng tụ, “Ngươi, đối với Thu Diên rất tốt, nhưng lại không nghĩ đối tốt với ta sao?”

Thu Anh nói cực độ ủy khuất, chính là Thu Minh lại cảm thấy được lúc này Thu Anh lại vô cùng xinh đẹp , mắt của hắn so với người bình thường lớn hơn một chút, ánh mắt cũng to, thật xa nhìn đến một đôi mắt to, lúc này cặp mắt to xinh đẹp kia bị nước mắt bao phủ, làm cho trong lòng Thu Minh như có móng vuốt cào qua, vừa đau lại ngứa.

Tim đập càng lúc càng nhanh, Thu Minh ôm ngực ngồi chồm hổm xuống, Thu Anh thấy thế làm sao còn khóc được, vội ngồi xổm xuống hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”

“Ngực đau quá.” Càng nhìn Thu Anh ngực Thu Minh lại càng đau, chính là muốn nhìn, còn muốn nhìn nhiều hơn nữa .

Bạch Quỳ được mời đến, nhưng cũng không tìm được nguyên nhân , điều này làm cho phụ thân cùng Bạch Quỳ vô cùng ngạc nhiên, “Minh Nhi, ngực ngươi thật sự đau sao?”

Thu Minh mặt không chút thay đổi gật đầu.

“Kia, vậy đã xảy ra chuyện gì, có gì đặc biệt khác thường không ?”

Thu Minh cuối đầu, lặng yên , sau một lúc lâu, hắn ngẩng mặt lắc lắc đầu.

Cuối cùng , Bạch Quỳ chẩn đoán bệnh là vì Thu Minh phát triển quá nhanh, thân thể có lẽ sẽ có phản ứng như thế, nhưng chỉ là tạm thời, bổ sung dinh dưỡng đầy đủ là có thể ổn định lại.

Thu Minh biết rõ, sự tình tuyệt đối không phải như vậy.

Bộ dáng Thu Anh hai mắt đẫm lệ ở trong đầu hắn đổi tới đổi lui, hắn còn muốn nhìn một lần nữa.

Nhưng hắn là ca ca, không thể khi dễ đệ đệ khóc. Thế là Thu Minh càng thêm lặng yên, cuối đầu không nói, nghĩ muốn làm cho mọi người cảm thấy việc đó cùng hắn không quan hệ, lại có thể nghĩ biện pháp làm cho Thu Anh khóc nhiều hơn.

Cho dù làm gì thì Thu Anh cũng không khóc nữa, cho dù Thu Minh cố ý làm bộ như không nhìn y, cả ngày cũng chưa liếc y một cái, Thu Anh cũng sẽ không túm lấy quần áo Thu Minh mà thể hiện ủy khuất nữa .

Nhưng hành vi khi dễ Thu Diên của y càng ngày càng rõ ràng, mà Thu Diên dường như cũng phát hiện ra, chỉ cần nàng bám lấy Thu Minh, tuy rằng sẽ bị khi dễ, nhưng Thu Anh cũng sẽ không bỏ mặt nàng.

Vậy nên , hoạt cảnh Thu Anh cùng Thu Diên tranh đoạt Thu Minh đã chính thức mở màn .

Thu Minh chạy ở phía sau Thu Diên và Thu Anh, đương nhiên là Thu Anh chạy nhanh hơn một chút, nhưng cuối cùng Thu Diên lại ăn gian, hung hăng đẩy Thu Anh một cái, chính mình nhanh chân chạy vào phòng phụ thân trước.

“Phụ thân, phụ thân, ngươi đem ta gả cho ca ca đi!”

Thu Anh ánh mắt đều đỏ, vọt vào trong phòng, vốn nghĩ muốn nhào vào trong lòng phụ thân , chính là vị trí bị Thu Diên chiếm mất rồi.

“Diên tại sao phải gả cho Minh?”

“Thu Triêu nói , thành thân sẽ cả đời đều cùng một chỗ, hơn nữa trượng phu sẽ đối tốt với thê tử của mình, cũng giống như phụ thân đối tốt với cha vậy đó.

Cha thản nhiên mỉm cười , bộ dáng không hề gợn sóng không sợ hãi, chỉ có lúc ở cùng phụ thân, cặp mắt tối đen như mực kia mới có thể hiện lên chút ánh sáng.

Thu Anh vội vàng chạy tới, ” Phụ thân, ta muốn cùng Thu Minh vĩnh viễn cùng một chỗ, ngươi đừng cho hắn lấy Thu Diên!”

Cha vẫn cười, chưa nói cái gì.

Thu Diên hướng Thu Anh le lưỡi, “Ca muốn kết hôn với nữ hài tử, Diên Nhi là nữ hài tử, chờ ta cùng ca thành thân rồi , ta sẽ khiến cho hắn không nói chuyện với ngươi nữa .”

“Ngươi nói cái gì?!” Thu Anh đã quên Thu Diên còn đang ở trong lòng ngực phụ thân , đưa tay véo véo mặt của nàng.

Thu Diên cũng quên nàng lúc này đang ở trong ngực phụ thân , nơi có thể bảo hộ nàng, cư nhiên sợ tới mức lập tức né ra, chạy vội ra cửa.

“Ngươi đừng chạy! Đứng lại cho ta ! Ta sẽ đem mặt của ngươi nắn thành bánh bao! Xem còn ai muốn ngươi nữa!”

Thu Minh bởi vì lời nói của Thu Diên mà lâm vào trầm tư.

Thành thân!!

Hắn không ham học như Thu Triêu , xem nhiều sách nên cái gì cũng biết, hắn còn không hiểu lắm hai chữ này có ý nghĩa gì, nhưng Thu Diên nói có thể cả đời cùng một chỗ, như vậy cũng không tệ lắm, nhưng không thể nói chuyện này với Thu Anh , hắn không thể cùng Thu Diên thành thân.

Còn Thu Anh thì sao? Thu Anh muốn thành thân với ai?

Phụ thân cùng cha đã thành thân rồi, thành thân là muốn làm gì?

Khi đó đầu óc nhỏ bé của Thu Minh cố gắng nghĩ, phụ thân cùng cha trong lúc đó ở chung, cùng bọn chúng trong lúc đó có cái gì khác nhau? Đều là sinh hoạt cùng nhau hả?.

Không, không đúng, phụ thân cùng cha có gì đó không giống bọn chúng.

Là cha sinh bọn họ, vậy phải nói là, muốn thành thân, sẽ sinh tiểu hài tử sao?

“Minh, xảy ra chuyện gì? Không cùng bọn họ đi chơi sao?” trong mắt phụ thân , địch ý của Thu Anh cùng khiêu khích của Thu Diên chỉ là đùa vui.

“Cha, ngươi có thế để cho Thu Anh sinh đứa nhỏ sao?”

Nghe bọn nhỏ học cách nói chuyện của người lớn đã nhiều lần , nhưng Huỳnh vẫn vì yêu cầu của Thu Minh mà kinh ngạc, “Tại sao muốn cho Anh sinh đứa nhỏ?”

Anh là nam hài tử, nhưng cha cũng là nam , Thu Triêu có nói , bình thường đều phải là nữ hài tử mới có thể sinh đứa nhỏ, cho nên mọi người là một nam một nữ mới có thể thành thân.”Ta nghĩ cùng hắn thành thân.”

Huỳnh bị cặp mắt lạnh lẽo lại mang ý chí kiên cường kia chấn trụ , cho đến rất nhiều năm sau này, vẫn nhớ rõ buổi chiều kia, tiểu nam hài đứng ở trước mặt y đưa ra yêu cầu như thế .

” Muốn thành thân thì hai người đều phải đồng ý mới được, Anh nguyện ý cùng ngươi thành thân sao?”

Thu Minh bị hỏi như vậy, hắn không biết Thu Anh có nguyện ý hay không, nhưng tại sao y lại không muốn chứ? Thu Anh là nguyện ý cùng hắn cả đời cùng một chỗ mà, nhưng thành thân là muốn sinh đứa nhỏ. Bạch thúc thúc đã từng nói , lúc sinh hắn cùng Anh, thiếu chút nữa cha đã mất mạng.

Thành thân, thực không đơn giản mà…

Buổi tối Thu Minh cùng Thu Anh nằm ở trên giường, hé chăn ra, cho dù là đang ngủ thì Thu Anh cũng nắm tay Thu Minh thật chặt không buông ra .

Thu Minh trở mình , nhìn bộ dáng ngủ say của Thu Anh, quá tối, hắn không thấy rõ , chỉ có thể dựa vào gần một chút, càng gần hơn.

Hô hấp của Thu Anh đều phun lên mặt Thu Minh , có điểm nhột , Thu Minh cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái, nhưng lại không muốn lui ra xa, đưa tay giữ mặt y, lại gãi gãi ngực.

Thu Anh mơ hồ mở mắt ra, lông mi dài giống như cây quạt , làm trong lòng Thu Minh càng không thoải mái.

Nuốt nước miếng một cái, Thu Minh hôn lên mắt Thu Anh , “Anh, ngươi đừng cùng những người khác thành thân được không?”

“Ưm…” không biết Thu Anh có nghe được lời nói của Thu Minh hay không, chỉ ư hử một tiếng, lại lăn ra ngủ tiếp.

**************************

Phụ thân đột nhiên muốn đưa bọn họ ra ngoài bái sư, sư phụ của Thu Minh và Thu Anh là Vân Trung Tử của Thanh Sơn phái, Thu Diên cùng Thu Triêu thì vào học ở học viện trong kinh thành, Thu Tiểu Bạch thì tạm thời theo Bạch thúc thúc.

Người cao hứng nhất với quyết định này chính là Thu Anh và Thu Triêu, Thu Triêu vốn học rất giỏi, đã sớm mong được đến kinh thành, mà Thu Anh vì có thể cùng Thu Minh một mình ra ngoài mà cao hứng, Thu Diên cùng Thu Tiểu Bạch lại khóc thảm một trận.

Thu Tiểu Bạch còn có Thu Triêu dỗ dành, Thu Diên khóc vô cùng thảm thiết, nhất thời cũng quên bình thường cùng Thu Anh trở mặt, túm lấy y phục của y không buông tay. Thu Anh nhất thời cũng bị nàng khóc đến mềm lòng, lúc Thu Minh nghĩ muốn trấn an Thu Diên, Thu Anh cũng chết sống đứng giữa hai người bọn họ, cuối cùng một câu lời an ủi cũng chưa nói ra.

Không có Thu Diên cũng có điểm đáng tiếc, bất quá Thu Anh không giận dỗi, bộ dáng cao hứng phấn chấn nhìn cũng thực đáng yêu. ( Sh, Yumi: đáng yêu cái đầu ngươi, ta ngi ngờ tên này có máu SM nà, khụ, hình như zậy !!)

Nhưng là, biến cố rất nhanh đã phá tan mộng đẹp của hắn.

Vào một đêm khuya, Thu Minh bị mùi hương phảng phất trong không khí làm cho bừng tỉnh, cái hương vị kia hắn rất quen thuộc, dường như phía trước mỗi ngày đều ngửi được. Thời điểm Thu Minh mở to mắt , nhìn đến là một Hắc y nhân nửa người nhuộm thắm máu tươi.

Thu Minh không có kêu to, mà lập tức đem thân thể nho nhỏ của Thu Anh ôm vào trong ngực, Thu Anh không ngủ say , trừ bỏ Thu Minh, còn lại chỉ cần thời điểm hắn đang ngủ có người lạ tới gần y đều lập tức tỉnh lại, nhưng hiện tại như trước ngủ say bất tỉnh nhân sự.

Thu Minh lập tức hiểu được là Hắc y nhân này đã giở trò quỷ, ánh mắt hung tợn trừng hắn.

“Thiếu chủ nhân…” Hắc y nhân kia cư nhiên là một nữ nhân, nàng lảo đảo vài bước, vết thương trên người bốc lên mùi huyết tinh nồng nặc.

Đêm hôm đó, Thu Minh biết rõ thân phận thực sự của hắn, hắn kỳ thật là họ Nhạc.

Sắc mặt cha có vẻ trầm tư, hiếm có lúc lại vô cùng thân thiết đem Thu Minh ôm vào trong ngực, hắc y nữ nhân đã được đưa đi trị liệu.

Phụ thân hỏi, “Ngươi thật sự phải đi sao?”

Thu Minh không lên tiếng trả lời cũng không lắc đầu, giống như cha đang ôm là cái cọc gỗ, không phải hắn.

“Minh.” Cha lo lắng nhìn hắn, “Ngươi phải đi sao? Chúng ta đối với ngươi không tốt sao?”

Ánh mắt Thu Minh cuối cùng cũng phản ứng lại ,giật giật mấy cái, giơ tay lên gắt gao ôm lấy thắt lưng cha, thân thể nho nhỏ không kiềm được run rẩy.

Hắn không thể lưu lại, nếu hắn đã biết mình còn có cừu chưa báo.

“Ta còn có thể trở về sao…”

Nước mắt của cha rơi xuống, chạm vào đầu Thu Minh, lấy lực đạo kinh người ôm chặt lấy hắn, đến xương cốt hắn cũng phát đau, ” Trở về, ngươi nhất định phải trở về!”

Phụ thân cũng đi lại đây ôm cha cùng Thu Minh, đêm hôm đó, lần đầu tiên Thu Minh giống như đứa nhỏ lớn tiếng khóc .

Nữ nhân kia một mình xông vào Thu gia bảo, mặc dù võ công của nàng cũng không tệ lắm , nhưng vẫn bị trọng thương, lại có Bạch Quỳ thần y ở đây nên được trị liệu rất tốt, nhưng vẫn phải tu dưỡng nửa tháng, đến lúc thương thế của nàng lành lại, Thu Minh lại không đi được.

Thu Anh biết chỉ có mình y đi Thanh Sơn, lập tức chạy như điên vào phòng phụ thân, quỳ trên mặt đất không đứng dậy.

“Ta không đi! Có chết cũng không đi!”

“Không được hồ nháo, ngày mai đạo trưởng sẽ đến đón ngươi, ngoan ngoãn theo người đi đi!”

“Tại sao ta phải đi cùng tên đạo sĩ thúi đó chứ ! Không muốn! Không muốn!” Thu Anh biết chuyện mà phụ thân đã quyết định , trừ bỏ cha, tuyệt đối sẽ không nghe người khác nói, hiện tại cha lại không có ở đây, Thu Anh bắt đầu nằm trên đất lăn lộn khóc lóc kêu gào. ( Yumi: khụ, tuyệt chiêu nha * giơ ngón cái * )

“Ngươi đứng lên cho ta!”

” Không đứng! Ta sẽ không đứng lên! Ta muốn cha!”

Thu Trường Thiên bị Thu Anh làm cho đầu óc quay cuồng cuối cùng nổi giận đùng đùng, ” Được ,được lắm, ngươi cũng học được thói xấu ! Ta hiện tại liền gọi người đóng gói y phục của ngươi! Ngươi lập tức biến khỏi mắt ta !”

Thu Anh cho tới bây giờ đều rất sợ phụ thân, bị hắn lớn tiếng mắng như thế, cũng bị dọa đến phát run, ” Cha! Cha!”

Cha từ trong phòng đi ra, ánh mắt hồng hồng sưng đỏ, Thu Anh lại không có chú ý tới, vội vàng vừa quỳ vừa lết qua ôm lấy chân Huỳnh, ” Cha, cầu xin ngài , sau này ta nhất định nghe lời, ngài để cho ta đi cùng Thu Minh đi!”

Thấy cha động dung, trong lòng Thu Anh dâng lên một điểm nhỏ hy vọng, ” Cầu ngài , van xin ngài …”

Thu Minh luôn đứng tại cửa nghe lén, biết cha bắt đầu mềm lòng, hắn đem móng tay cắm vào da thịt, xoay người đi nhanh vào trong, “Phụ thân, cha.”

Thu Anh khóc đến nước mắt đầy mặt, bộ dáng làm cho Thu Minh thực đau lòng, cảm giác còn đau hơn thời điểm hắn cố ý khi dễ cho y khóc.

“Thu Minh, ta với ngươi cùng đi đi, nếu không ngươi đi cùng ta cũng được, ta không muốn rời xa ngươi, không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao ?”

Thu Minh cảm thấy chân của mình dường như không phải là của mình nữa rồi , trầm nặng lại chết lặng, hắn đi đến bên người Thu Anh , không phải đỡ y lên, mà là cho y một cái tát, rồi hắn mới nghe được thanh âm đầy khinh miệt của chính mình thốt ra, “Dọa người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện