Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Chương 17



Cừu Chính Khanh dĩ nhiên không có chặn theo dõi Doãn Đình, tối thiểu anh không lập tức chặn theo dõi cô, như vậy vừa không có phong độ lại vừa không lễ phép. Anh tắt Microblogging đi, mắt không thấy, tâm không phiền.

Ngày hôm nay hình như không khí trong công ty cũng không tệ, cũng là thứ sáu rồi, hơn nữa mấy ngày tới là lễ Quốc Khánh, không khí đương nhiên phải tốt lên. Nhưng Cừu Chính Khanh có chút nhạy cảm, không biết vì sao mà bầu trời hôm nay rất xanh. Cho nên cả ngày anh làm việc cực kỳ nghiêm túc. Nhưng khi đồng ngiệp tới tìm anh báo cáo cùng thảo luận công việc cư nhiên đều không chịu ảnh hưởng bởi tâm trạng của anh, giống như không thấy được, ngay cả thư ký tới xin phép chữ ký về hạng mục công việc cũng cười híp mắt.

Đến hơn bốn giờ chiều, Cừu Chính Khanh hoàn thành công việc trong tay không sai biệt lắm, thật có thể thở nhẹ một hơi rồi, một bên anh uống cà phê một bên có chút không nhịn được muốn vào Microblogging.

Sẽ không phải ngài "Đình Đình Ngọc Lập 413" lại đang bát quái cái gì chứ? Nếu như cô ở Microblogging anh quấy rối, anh nhất định sẽ chặn theo dõi cô.

Hạ xong quyết tâm, anh mở ra Microblogging nhìn. Buổi sáng anh viết vài câu lên Microblogging, phía dưới trừ nhiều đồng nghiệp và bạn bè anh bình luận còn lại không có gì khác. "Đình Đình Ngọc Lập 413" rất an phận, không có lại theo người khác nói chuyện phiếm.

Cừu Chính Khanh suy nghĩ một chút, vào Microblogging của "Đình Đình Ngọc Lập 413". Kết quả vừa nhìn làm anh thiếu chút nữa bị nghẹn cà phê.

Phía dưới Microblogging của cô làm thế nào mà nhiều ID nhìn quen mắt như vậy, mọi người tổ chức thành đoàn thể tìm đến nương tựa phía cô rồi sao?

Microblogging mới nhất của "Đình Đình Ngọc Lập 413" đăng lúc 12h53’ trưa, có một bức hình cô tự chụp, hình như là ở một nhà hàng bên ngoài, khóe miệng cô uốn lên, nhắm một con mắt, một con khác mở thật to, vẻ mặt rất dí dỏm đáng yêu. Cô viết: bây giờ có một câu hỏi quan trọng, nhắm một con mắt nhìn thế giới, cùng với mở hai con mắt nhìn thế giới, có cái gì khác nhau? Đáp án ngày mai sẽ công bố.

Điều này làm phía dưới Microblogging của cô vô cùng náo nhiệt, bình luận cùng chia sẻ rất nhiều. Cừu Chính Khanh lúc này mới chú ý tới thì ra Microblogging của Doãn Đình có rất nhiều người theo dõi, không thể ngờ hơn hai vạn. Trong số những bình luận có người hỏi nhắm mắt trái hay là mắt phải, còn có nhiều người nói đã thử qua nhưng không nhìn ra có cái gì khác nhau. Có người nói cô đang giả bộ đáng yêu. Còn có người khen hoa tai Doãn Đình rất đẹp, hỏi cô mua ở đâu. Một số người nói sẽ đợi câu trả lời của cô vào ngày mai.

Cừu Chính Khanh không tự giác cố gắng nhắm một con mắt, sau đó phát hiện hai mắt của anh không nghe theo sự sai khiến của mình, không thể một mắt nhắm một mắt mở thật to, con này nhắm lại, con kia cũng gần như nhắm lại. Sau đó anh lấy tay che kín một con mắt rồi cố gắng mở thật to con còn lại, sau đó lấy tay ra, không nhìn ra có cái gì khác nhau. Anh cũng không nghĩ ra đáp án là cái gì, vì vậy dứt khoát mặc kệ, dù sao ngày mai sẽ có đáp án. Anh đóng Microblogging của Doãn Đình lại, vừa liếc mắt, lại thấy Doãn Đình thò đầu vào cửa phòng làm việc của anh.

Cừu Chính Khanh sợ hết hồn, theo bản năng liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính một cái, cũng may, đã tắt Microblogging của cô đi. Lại nghĩ một chút có gì đó không đúng, ở cửa phòng không thể thấy được màn hình vi tính, chỉ là không biết cô tới vào lúc nào, có thấy bộ dạng anh ngốc nghếch bắt chước cô mở một mắt nhắm một mắt hay không.

Doãn Đình hình như cái gì cũng không thấy, cô cười khanh khách nói với anh một câu: "Buổi tối cùng Cố thiếu ăn cơm, anh biết chứ?"

"Biết rồi." Cừu Chính Khanh nghiêm túc đáp. Cố Anh Kiệt hẹn anh cùng Doãn Đình tối nay ăn cơm, để nhờ bọn anh thảo luận tìm cách giúp cậu ta làm lành với Vũ Phi.

Doãn Đình tiếp tục cười híp mắt: "Vậy tôi đi tìm Vũ Phi, một lát nữa gặp." Sau đó không đợi anh trả lời, cô liền chạy mất.

Chút nữa gặp để làm gì? Cừu Chính Khanh còn chưa kịp phản ứng, trong máy vi tính chợt hiện ra mộ cửa sổ đối thoại, là một nam đồng nghiệp, gửi tới một khuôn mặt tươi cười, hỏi anh: "Cừu tổng, mới vừa rồi ở cửa phòng làm việc của anh thoáng đi qua một nữ sinh, là vị Đình Đình Ngọc Lập kia sao?"

Cừu Chính Khanh ngẩn người, đã nói cô nương kia bớt đăng hình ở nơi xã giao công cộng rồi, những thứ này sẽ đưa tới những tin tức nguy hiểm, xem một chút, hiện tại có kẻ hỏi thăm rồi.

Cừu Chính Khanh gửi lại cho đồng nghiệp kia ba khuôn mặt tươi cười, sau đó hỏi ngược lại: "Hôm nay đi họp nói bấy nhiêu đó chỉ tiêu, các cậu cuối tuần có thể hoàn thành sao? Các cậu nghỉ lễ Quốc Khánh đã có kế hoạch thay phiên nhau giải quyết công việc rồi hả? Tôi cho đến bây giờ sao chưa nhận được? Lễ Nô-en phải đổi mới phương án Marketing, làm xong rồi sao?"

Đối phương lập tức im lặng. Rất tốt, Cừu Chính Khanh cảm thấy khá hài lòng.

Ánh mắt quay lại trong máy vi tính, nhìn đến trang đầu Microblogging, sau đó liền tái mặt.

Đây là cái gì quỷ. Tại sao một hai ba bốn, cũng đăng hình một mắt nhắm một mắt mở? Còn viết vấn đề giống như vậy."Có người hỏi nhắm một mắt nhìn thế giới cùng mở hai mắt ra nhìn thế giới có cái gì khác nhau? Tôi thử một chút."

Phía dưới có người hỏi đáp án sẽ như thế nào? Có người nói tôi cũng thử nhưng không có cảm thấy có cái gì khác nhau a. Còn có người nhắn tin nói với Doãn Đình, nói trừ cảm giác có chút mơ hồ ra không thấy có gì khác.

Thật là đủ rồi nha.

Cừu Chính Khanh cảm thấy Doãn Đình đang dùng phương thức khuếch tán vi khuẩn (virus) truyền bá khiến mọi người ai cũng làm theo .

Mắt không thấy, tâm không phiền, anh dứt khoác tắt Microblogging đi.

Tiếp tục công việc! Thứ hai tập đoàn mở cuộc họp Hội Đồng Quản Trị, anh cần phải làm báo cáo hằng năm một cách cặn kẽ, đề giao kế hoạch cuối năm cùng đầu năm tới phải nâng cao doanh số tiêu thụ. Mặc dù anh đã sớm chuẩn bị xong, tính trước kỹ càng, nhưng vẫn có rất nhiều công việc phải làm. Lập tức liên tiếp nào là ngày nghỉ Quốc Khánh, Quốc Khánh xong rồi là lễ Nô-en, lễ Nô-en xong rồi là tết Nguyên Đán, tết Nguyên Đán tiếp lễ Valentine, Valentine sau rồi tới mùa xuân. Trong khoảng thời gian này rất quan trọng bọn anh phải đạt được doanh số tiêu thụ đã đề ra. Nói cách khác, đây là thời điểm bận rộn nhất. Sản phẩm bên kia đã loay hoay làm liên tục, bên này anh phải nâng cao tiêu thụ dĩ nhiên cànng không thể thư giãn.

Để cho các cậu cảm thấy bầu trời còn rất xanh không? Để cho các cậu cảm thấy còn rất thoải mái không?

Cừu Chính Khanh đâm đầu vào trong đống tài liệu, nên ký toàn bộ ký xong rồi, thư từ tất cả đều giải quyết xong, sau đó anh kêu trợ lý thúc giục các bộ phận đẩy nhanh tiến độ.

Trợ lý rời đi. Mới vừa rồi bị Cừu Chính Khanh đuổi về ngĩ cách tăng cao lượng tiêu thụ, quản lí Đỗ vẻ mặt đau khổ hỏi thư ký: "Cừu tổng nhanh như vậy làm xong công việc rồi sao, cô lấy tài liệu khác thỏa mãn cậu ta đi."

Trợ lý lắc đầu: "Không có, các tài liệu khác cũng ký xong rồi. Cho nên để em tới thúc giục mọi người."

"Cậu ta không phải có khách sao? Vị khách này không khiến sếp bị phân tán lực chú ý sao?" Sếp tổng làm việc hiệu suất quá cao làm đám nhân viên cấp dưới bọn họ phải làm việc rất áp lực. Anh cũng phải thúc giục đám nhân viên, nhưng hướng đi nhiều, mặc dù Dealers (người phân tích các thông tin thị trường, dự đoán các thời cơ và nguy cơ,…) nhiều lại cộng thêm việc phân tích số liệu thị trường cũng rất nhiều, cho nên không có cách nào nhanh như vậy. Bản kế hoạch nghỉ phép bề ngoài anh ngược lại làm xong, nhưng không giao cụ thể công việc liên quan chỉ giao một bản kế hoạch nghỉ phép bề ngoài sếp sẽ chấp nhận sao?

"Sếp không có khách. Anh nói là Doãn tiểu thư sao? Đó là khách của đại tiểu thư, cô ấy ở trong phòng làm việc của đại tiểu thư lâu rồi, em thấy được." Hơn nữa khi cô ấy mới vừa tới đến bây giờ, rất nhiều người đi ngang qua cửa phòng làm việc của Tần Vũ Phi trông thấy.

"Đình Đình Ngọc Lập 413?" Mặt quản lí Đỗ đầy bát quái.

"Đúng vậy a." Trợ lý vẻ mặt hào hứng nói cho anh một tin tức hết sức bình thường. "Doãn tiểu thư đã tới rất nhiều lần, cô với đại tiểu thư là bạn bè." Chỉ là tên Microblogging của cô cũng là hôm nay anh mới biết.

"Giống như đứa trẻ vậy, thật đáng yêu!" Quản lí Đỗ cười híp mắt.

"Đúng vậy a, chỉ là người ta là thiên nga." Trợ lý cũng cố ý cười híp mắt.

"Cũng đúng nha." Quản lí Đỗ thở dài một cái, như cóc ghẻ bọn anh không có cơ hội tiếp cận rồi, "Giống như Cừu tổng vậy cóc vàng mới xứng với cô ấy."

"È hèm!" Một tiếng ho nặng nề ở bên cạnh bàn quản lí Đỗ cách đó không xa vang lên. Quản lí Đỗ cùng trợ lý bị hù dọa cho giật mình, cùng nhau quay đầu nhìn, thấy ngay là cóc vàng bọn họ vừa mới nhắc, không, là cóc vàng Cừu tổng đại nhân cầm ly nước từ chỗ làm việc đi qua.

Trợ lý lập tức phủi sạch quan hệ: "Quản lí Đỗ, mới vừa rồi là anh nói Cừu tổng là cóc vàng nha."

Quản lí Đỗ bày ra gương mặt khổ sở: "Vậy tôi dầu gì cũng nói là cóc vàng, cóc vàng đấy! Cừu tổng cũng sẽ không tức giận chứ?"

"Các anh mau làm xong bản báo cáo, phương án, kế hoạch tiêu thụ, số liệu bề ngoài, chắc xếp cũng không tức giận." Trợ lý an ủi. Quản lí Đỗ mặt càng đau khổ hơn. Thật ra thì theo đúng thời gian, những thứ này trước lễ quốc khánh phải làm xong, xếp có một hiệu suất làm việc quá cao lại yêu cầu cao, cấp dưới bọn anh áp lực thật lớn a.

Cừu Chính Khanh cũng không có tức giận, cóc vàng với những thứ kia cái gì mà giả bộ làm Phượng Hoàng nam ... dễ nghe hơn nhiều, hơn nữa quản lí Đỗ không có ác ý, chỉ là nói giỡn một chút, anh biết. Ngày trước anh nghe qua rất nhiều lời khó nghe, thậm chí có những lời ác ý, anh đã sớm miễn dịch. Thật lâu trước kia anh đã biết, muốn những người đó câm miệng phương pháp tốt nhất chính là anh phải chứng tỏ năng lực của bản thân. Nếu anh đưa công ty phát triển tốt hơn vẫn không thể để cho bọn họ thay đổi cái nhìn, tiếp tục công kích, đây không phải là bọn họ tùy tiện, là tâm tiện, không thuốc nào chữa được, cho nên tất nhiên phải để ý tới.

Lúc này Cừu Chính Khanh cầm ly nước đi vào phòng giải khát, đi ngang qua phòng làm việc Tần Vũ Phi. Cửa phòng làm việc đang đóng, nhưng anh biết Tần Vũ Phi cùng Doãn Đình đang ở bên trong. Anh nhìn vào cửa phòng, không ngừng bước, tiếp tục bước đi. Xoay đầu lại lại phát hiện người khác đang nhìn anh. Chạm phải ánh mắt của anh, vội cười cười với anh, cầm cái ly rời đi.

Hôm nay sao rất nhiều người thích uống nước. Cừu Chính Khanh nhướng nhướng mày, đối với đống người trong phòng giải khát cảm thấy kinh ngạc. Doãn Đình tới đây công ty rất nhiều lần, bọn họ hiện tại mới bắt đầu tò mò?

Uống xong ly nước rồi trở về phòng làm việc, nhớ tới lời quản lí Đỗ vừa nói. Chẳng lẽ bọn họ cho là Doãn Đình cùng anh có cái gì? Anh bật cười. Scandal này tới thật không thể giải thích được. Anh và Doãn Đình là không thể nào. Thứ nhất hai người kém nhau quá nhiều tuổi, thứ hai bọn họ là người của hai thế giới. Anh nói chuyện cô không hiểu, mà cô yêu thích cái gì anh cũng không có hứng thú. Cũng không thể mỗi ngày ông nói gà bà nói vịt. Còn nữa, giữa bọn họ không có qua lại với nhau.

Nhớ ngày đó Tần Văn Dịch cố ý để cho anh cùng Tần Vũ Phi thử qua lại một chút xem sao, anh cùng Tần Vũ Phi ở giữa còn có Vĩnh Khải cái này mới là trọng tâm, cùng công việc cùng chung một địa điểm, nhưng sự thật chứng minh anh cùng với đại tiểu thư không có tình ý gì. Mà Doãn Đình cùng Tần Vũ Phi trừ tính cách bất đồng, những cái khác đều rất giống nhau. Với lại anh cùng với Doãn Đình còn không có chung sự nghiệp, không có chung đề tài.

Cho nên, làm sao có thể!

Anh với Doãn Đình có thể đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng những đối tượng không thích hợp nhau nhất.

Anh cần bầu bạn phải có tính cách độc lập, có sự nghiệp riêng, hiểu buôn bán, nỗ lực phấn đấu, có cùng chung đề tài với anh.

Đang nghĩ đến đây, liếc thấy cửa phòng làm việc có cái đầu thò vào.

Cô cười khanh khách, tương đối có sức sống.

Cừu Chính Khanh xem một chút mặt bàn, tài liệu toàn bộ ký xong rồi, mang đi. Có vẻ anh giống như không quá vội. Anh chỉ âm thầm than thở một cái, phất tay ra hiệu Doãn Đình đi vào.

Doãn Đình nhảy nhót tiến vào, hỏi anh: "Có thể đi được chưa?"

Cừu Chính Khanh ngẩn người: "Đi đâu?"

"Ăn cơm a. Cố Anh Kiệt không phải hẹn chúng ta sao."

A, là nói cái này."Còn chưa tới lúc tan việc." Anh nói cho cô biết.

"Còn kém năm phút đồng hồ thôi." Doãn Đình cũng nói cho anh biết.

"Kém năm phút đồng hồ cũng chưa phải đến giờ tan việc."

"Nhưng năm phút đồng hồ anh cái gì cũng không làm được."

"Nếu như cô không ở đây nói linh tinh, năm phút đồng hồ tôi có thể làm được rất nhiều chuyện."

"Có thật không?" Doãn Đình nháy nháy mắt, nghiêm túc nói: "Vậy tôi không quấy rầy anh. Tôi ngồi bên cạnh đợi vậy." Sau đó cô ngồi xuống trên ghế sa lon tiếp khách bên cạnh. Cừu Chính Khanh nhìn cô chằm chằm, cô bày ra loại kiểu tôi xem anh năm phút đồng hồ này đến tột cùng có thể làm được cái gì, để xem anh bận rộn thế nào? Làm cái gì đều cảm thấy kỳ cục, hơn nữa trọng điểm là anh hiện tại thật không có cái gì để làm.

Nhưng Doãn Đình căn bản không có nhìn anh, cô lấy điện thoại di động ra chơi. Một lát sau vừa ngẩng đầu, thấy Cừu Chính Khanh đang lườm nàng. Cô không rõ chân tướng, cẩn thận nói: "Tôi ngồi đây cũng quấy rầy anh sao? Vậy tôi ra ngoài đợi tốt hơn." Tần Vũ Phi đã sớm về rồi, lần này không phải cô vô duyên vô cớ xông đến chỗ người ta, nhưng cô cũng không còn chỗ nào tốt để nán lại, thư ký rất thân thiết, cô cảm thấy mình đợi bên ngoài hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nói xong Doãn Đình đã đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Cừu Chính Khanh nói: "Cô cứ ngồi đây đi." Cô không nhìn thấy những người bên ngoài như hổ rình mồi đợi cô đến gần sao?

"Ừm.” Doãn Đình không có ý kiến, lại ngồi trên ghế sa lon. Sau đó cúi đầu chơi điện thoại di động.

Cừu Chính Khanh không tiếng động gõ ngón tay trên bàn làm việc, nhìn góc biểu hiện thời gian trên máy vi tính, còn có hai phút. Thì ra có hai phút mà khó chịu đựng như vậy. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không về sớm. Không phải vấn đề có thể làm bao nhiêu chuyện mà là tác phong làm việc. Thân là cấp trên, phải tự mình làm gương.

Bên kia Doãn Đình không biết xem gì trong điện thoại di động, cười ha ha, cười xong mới giật mình nhớ đang ở trong phòng làm việc người ta, vội vàng len lén giương mắt nhìn Cừu Chính Khanh một chút, Cừu Chính Khanh lập tức quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, sau đó liếc thấy Doãn Đình le lưỡi ngậm chặt miệng, lấy tay che miệng tiếp tục vui mừng xem điện thoại di động.

Nội dung gì mà buồn cười như vậy, làm cho anh cũng có chút muốn xem rồi. Cừu Chính Khanh liếc mắt thấy Doãn Đình, cô cười đến con mắt đều híp lại rồi, nhưng cố gắng không phát ra âm thanh.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa làm Cừu Chính Khanh giật mình, là thư ký, cô tới hỏi: "Cừu tổng, còn có việc sao? Không có chuyện gì tôi tan việc trước nha."

Hai phút đã qua? Tốt quá, giống như một cái chớp mắt mà thôi.

Cừu Chính Khanh nghiêm túc đáp: “Ừ, vất vả rồi."

Thư ký cười cười, ngược lại đối với Doãn Đình nói: "Doãn tiểu thư, tôi đi trước, bye bye."

"Bye bye." Doãn Đình vui vẻ vẫy tay. Chờ thư ký đi, cô hướng Cừu Chính Khanh hỏi: "Anh làm việc xong chưa?"

"Ừ." Thù đang khanh quyết định tan việc. Mặc dù hiếm khi anh tan sở đúng thời điểm, nhưng mà hôm nay người ta đã hẹn, hơn nữa còn có một con quỷ tinh nghịch ở bên cạnh coi chừng, không đi không được.

Cừu Chính Khanh thu dọn đồ đạc xong, mang theo Doãn Đình xuống lầu. Còn chưa đi đến cửa thang máy anh liền hối hận.

Đang giờ tan việc, người đặc biệt nhiều. Mọi người thấy Doãn Đình, lập tức vẫy tay chào hỏi, còn có người trực tiếp hỏi "Microblogging của cô có phải là Đình Đình Ngọc Lập không"? Doãn Đình vui vẻ trả lời, Cừu Chính Khanh nghiêm mặt cả quảng đường đi không nói lời nào. Sớm biết như vậy ban nãy anh nên giả bộ còn công việc kéo dài chút thời gian, tan tầm trễ một chút. Hiện tại chẳng những có nhiều người đến gần Doãn Đình, hơn nữa vừa đến gần còn dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn anh cùng Doãn Đình.

Cảm giác thật là lạ.

Thời điểm nhiều người chờ thang máy, một đống người chen vào trong thang máy. Anh và Doãn Đình đương nhiên để cho mọi người đi vào trước, vì vậy tạo thành tình huống bọn họ bị mọi người bao vây ở tận cùng bên trong thang máy. Doãn Đình đứng ở bên cạnh anh, bên cạnh có người len lén nhìn bọn anh.

Doãn Đình không thèm để ý chút nào, tiếp tục chơi điện thoại di động. Chỉ có Cừu Chính Khanh cảm thấy mặt hơi nóng, cảm giác là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện