Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 133: Dũng mãnh không kém gì năm đó



Lúc nhận được điện thoại của Âm Thế Hùng, Hà Chi Sơ đang câu cá ở hồ nước nhỏ trong nhà mình.

"Cái gì? Anh nói lại lần nữa đi, ai đã bắt Niệm Chi đi?" Hà Chi Sơ ném cái cần câu đi rồi đứng dậy, vẻ mặt của anh ta càng lạnh lùng hơn. Mặc dù đang là mùa hè nóng bức, nhưng người đứng bên cạnh anh ta lại chợt cảm thấy lạnh buốt.

"Là thế này, vốn là Niệm Chi đang đấu bóng mềm với đội Ấn Độ, cuối cùng… xảy ra chút sự cố, đối phương khiêu khích và ném bóng đập vào đồng đội của con bé ở bên này. Anh biết tính Niệm Chi rồi đấy, con bé còn ít tuổi, máu nóng dâng lên, thế là con bé liền xông lên… đánh nhau." Âm Thế Hùng cầm di động, giậm chân liên tục, đầu đầy mồ hôi nói tiếp: "Anh mau tới xem thế nào giúp tôi với. Tóm lại vừa rồi xảy ra trận ẩu đả trên sân bóng, Niệm Chi là người ra tay đầu tiên, hơn nữa ra tay còn hơi nặng… Đội Ấn Độ và đội của con bé đều đã bị bắt lên xe bảo vệ, đưa đến phòng bảo vệ của trường rồi."

Hà Chi Sơ không nói gì thêm, nhấn vào điện thoại di động một cái rồi nhanh chân đi đến gara.

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao Lamborghini gầm rú lao ra khỏi gara, đi về phía khuôn viên chính của Viện đại học Harvard.



Tại phòng bảo vệ của Viện đại học Harvard.

Một đám nữ sinh mặc quần áo bóng chày bị chia ra nhốt ở hai nơi.

Không lâu sau, lần lượt có người đến đây làm thủ tục bảo lãnh, dẫn người của mình về, duy chỉ có mình Cố Niệm Chi là không được đưa đi.

Đã có mấy nhóm của Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ đến, nhưng phòng bảo vệ trường vẫn không chịu thả người ra.

Một nữ bảo vệ người da đen béo mập chỉ vào Hội trưởng Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ tức giận mắng: "Không được không được không được! Tôi nói là không được! Cô ta đã đánh người! Đánh người ta đến mức trọng thương như thế! Phải chịu trách nhiệm pháp luật!"

Bụng cô ta ưỡn ra còn to hơn bụng người mang bầu mười tháng, cô ta vừa đứng lên, tất cả mọi người phải lùi về phía sau.

"Người khác cũng đánh cô ấy mà, tại sao các anh chị lại thả bọn họ đi?! Người khác đánh người chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm pháp luật sao?" Người của Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ vô cùng phẫn nộ, không kìm được mà lớn tiếng.

"Don't yell at me! (Đừng có hét vào mặt tôi!)" Nữ bảo vệ người da đen béo mập bỗng trở mặt, "I can get you arrested if you keep yelling. (Tôi có thể cho người bắt giữ cậu, nếu cậu cứ tiếp tục gào lên như thế đấy)."

Mọi người trong Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ không dám khiêu khích nữ cảnh sát người da đen béo mập nữa, họ đành phải rời khỏi phòng bảo vệ, bàn bạc xem làm cách nào để cứu Cố Niệm Chi ra.

"Mặc dù cô ấy đánh người, hơn nữa còn ra tay khá tàn nhẫn, nhưng người cô ấy đánh là ai chắc mọi người đều biết đúng không? Tôi chỉ có thể nói là cô ấy có tàn nhẫn hơn chút nữa cũng được, cho nên chúng ta nhất định không được để chuyện gì xảy ra với cô ấy."

"Nhất định không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì. Nhưng mà…" Một người cười hề hề nói, "Không ngờ một cô gái nhìn yếu ớt yêu kiều lại nhỏ tuổi như Niệm Chi, lúc đánh nhau lại dũng mãnh như thế. Đâu chỉ có họ Tân kia, tôi còn nhìn thấy mấy nữ sinh Ấn Độ xông lên lúc sau cũng bị cô ấy đánh gục đó…"

"Phải vậy chứ. Em ấy xinh đẹp như vậy, nếu như không lợi hại một chút thì không biết sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi nữa." Triệu Toàn cảm thán, anh ta quay đầu nhìn về phía phòng bảo vệ, "Người ở đây sẽ không… thừa cơ sàm sỡ em ấy chứ?"

Bọn họ đã từng thấy quá nhiều thứ liên quan đến những góc khuất đen tối bên trong ngục giam của nước Mỹ.

Mặc dù nơi này chỉ là phòng bảo vệ, thế nhưng nhìn những tay bảo vệ trường không có lý lẽ kia, bọn họ rất lo lắng cho Cố Niệm Chi.

Mấy người của Hội Sinh viên bàn bạc xong, định đến Tổng Lãnh Sự Quán của Đế Quốc Hoa Hạ ở Boston nhờ hỗ trợ.

Âm Thế Hùng đi theo họ nghe ngóng một hồi lâu cũng biết việc này có thể hơi khó giải quyết.

Giờ này Hà Chi Sơ vẫn chưa đến, kể cả anh ta có đến, Âm Thế Hùng cũng không chắc Hà Chi Sơ có thể làm được gì cho Cố Niệm Chi.

Nếu quả thật giống như mấy người Hội Sinh viên này nói, cần Tổng Lãnh Sự Quán ra mặt mới có thể giải quyết được, vậy thì bên phía Hoắc thiếu nhất định phải biết chuyện này.

Âm Thế Hùng vội vàng gửi cho Triệu Lương Trạch một email có cài mật mã, nói có chuyện gấp.

Lúc này ở Trung Quốc đã là hơn mười giờ đêm.

Hoắc Thiệu Hằng đã rời khỏi tiệc rượu từ lâu, lúc đầu Triệu Lương Trạch cũng muốn đi, nhưng anh ta lại bị Bạch Sảng lôi kéo uống thêm mấy ly. Da mặt anh ta mỏng, ngại không muốn vung tay bỏ đi, bởi vậy đành nhẫn nại ở lại trò chuyện với cô ta.

Mặc dù Triệu Lương Trạch chưa từng có bạn gái, nhưng thật ra trong lòng anh ta nhận thức rất rõ. Để ứng phó với sự quan tâm nhiệt tình quá mức của Bạch Sảng, anh ta chỉ có thể cười híp mắt giả vờ như không biết gì, giữ thái độ đúng mực vừa phải thôi.

Anh ta đã từng trải qua huấn luyện, nếu không muốn để cho người khác biết trong lòng có người nào đó, thì sẽ không ai nhìn ra được tâm tư thực sự của anh ta.

Bạch Sảng cũng nhận ra mặc dù Triệu Lương Trạch này dễ nói chuyện, nhưng muốn tiến thêm một bước nữa thì quả thực vô cùng khó khăn.

"Thư ký Triệu, bình thường công việc của anh có bận không?" Bạch Sảng đổi ly rượu thứ tư cho Triệu Lương Trạch.

Triệu Lương Trạch rất tự nhiên nhận lấy, mỉm cười nói: "Việc này khó nói lắm. Lúc bận thì quanh năm suốt tháng chúng tôi cũng không về được đến nhà, khi không bận thì có thể ở nhà ngủ nửa năm cũng được."

Anh ta sẽ không nói thật với Bạch Sảng bất cứ chuyện gì liên quan tới công việc của mình.

"Ồ? Không ngờ công việc của các anh lại thú vị như vậy đấy." Bạch Sảng gật đầu cười, "Chị của tôi cũng là quân nhân, gần đây phải thuyên chuyển đến Quân khu sáu, sau này sẽ là đồng nghiệp của các anh rồi. Khi nào rảnh, tôi đến thăm các anh nhé."

"Ồ? Vậy thì hoan nghênh hoan nghênh." Lúc này Triệu Lương Trạch phát hiện điện thoại của mình đang rung, anh ta đặt ly rượu xuống, lấy điện thoại ra xem, phát hiện là email có cài mật mã do Âm Thế Hùng gửi tới.

Bình thường khi anh ta dùng email có cài mật mã đều là khi có việc gì đó xảy ra.

"Xin phép cô, tôi đi nghe điện thoại nhé." Triệu Lương Trạch gật đầu với Bạch Sảng, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài ban công. Anh ta đứng dựa lưng vào lan can, gọi lại cho Âm Thế Hùng, "Đại Hùng, sao thế?"

Nhận được cuộc gọi của anh ta, Âm Thế Hùng lập tức đi ra chỗ yên tĩnh, hạ giọng hỏi: "Hoắc thiếu đâu? Có ở đó không?"

"Hoắc thiếu về rồi, tôi đang ở tiệc rượu ở Trung tâm hội nghị. Sao thế? Cậu nhớ nhà à? Muốn quay về rồi sao?" Triệu Lương Trạch cười trêu chọc, "Hay là hai chúng ta đổi cho nhau đi? Tôi lại đang muốn đến Mỹ nghỉ ngơi đây…"

"Nghỉ cái đầu cậu ấy!" Âm Thế Hùng "Phì" một tiếng vào điện thoại, "Niệm Chi gặp rắc rối rồi, hơn nữa có thể là rắc rối lớn đấy."

"Niệm Chi á?" Triệu Lương Trạch lập tức thu lại vẻ mặt cợt nhả của mình, thái độ trở nên nghiêm túc hẳn, "Em ấy thế nào rồi? Có người gây rắc rối cho em ấy à?"

Triệu Lương Trạch biết vì sao mà Hoắc Thiệu Hằng đồng ý cho Cố Niệm Chi đi Mỹ.

Chẳng lẽ cuối cùng cũng đã có manh mối về lai lịch của Cố Niệm Chi rồi ư?

"Không ai gây rắc rối cho em ấy cả, là em ấy tự chuốc rắc rối vào người!" Âm Thế Hùng bực bội đi tới đi lui dưới bóng cây, nói một mạch về việc hôm nay Cố Niệm Chi đánh bóng mềm cuối cùng biến thành đánh nhau tập thể, và việc Tân Hạnh Cao bị đánh cho bị thương phải nằm viện.

Triệu Lương Trạch "A" "Ô" một hồi lâu, miệng không khép lại được.

Sau một lúc anh ta mới lẩm bẩm: "Tiểu Niệm Chi ơi là Tiểu Niệm Chi, xem ra em vẫn dũng mãnh không kém gì năm đó..."

"Cậu nói cái gì thế?" Âm Thế Hùng nhíu lông mày, "Sao tôi nghe không hiểu?"

"Cậu quên thời điểm Niệm Chi vừa tới rồi à?" Triệu Lương Trạch bình tĩnh nói, "Gặp người khác là em ấy vừa đánh vừa cào, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lực đánh không hề nhỏ, chỉ khi nào gặp Hoắc thiếu em ấy mới có thể bình tĩnh trở lại được."

Triệu Lương Trạch vừa nói xong, Âm Thế Hùng cũng bắt đầu nhớ ra. Có điều, anh ta gãi đầu, buồn bực nói: "Tôi thấy có vẻ không giống nhau đâu. Niệm Chi của hôm nay, ai dà, tôi cũng không nói rõ được. Thật ra tính tình của em ấy luôn rất tốt, không biết vì sao mà hôm nay em ấy như ăn phải thuốc súng ấy, động tí là nổ tung luôn."

Đột nhiên Triệu Lương Trạch chợt nhớ ra hôm nay Cố Niệm Chi ở bên kia bất ngờ tắt cuộc gọi video. Anh ta bật cười nói: "Ôi, tôi nghĩ có lẽ là tôi biết vì sao rồi."

"Cậu biết ư?"

"Ừm, nhất định là do cuộc gọi video hôm nay đột nhiên bị gián đoạn làm em ấy không vui. Không nhìn thấy Hoắc thiếu nên em ấy phát cáu chứ sao." Triệu Lương Trạch cười hề hề nói, "Tôi đi tìm Hoắc thiếu nói một tiếng."

Âm Thế Hùng ở bên này vừa tắt điện thoại, đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini vô cùng phong cách lao như gió về phía phòng bảo vệ rồi dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện