Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 185: Đều là chiêu trò cả



Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi xuống khỏi xe taxi, ngẩng đầu nhìn những tòa chung cư cao tầng san sát nhau.

Căn hộ trong khu Tam Hoàn ở thủ đô này có giá thành không thua gì căn nhà ở khu Phong Nhã của cô ở thành phố C, vấn đề an ninh và cảnh quan bên ngoài cũng na ná vậy.

Khu nhà thiết kế theo hình thức đóng kín, ở cửa ra vào có nhân viên bảo vệ túc trực.

Quang cảnh môi trường xung quanh rất đẹp, đường xá sạch sẽ, chỉnh tề, cách xa đường cái bên ngoài, không có chút tạp âm nào truyền vào được bên trong, vừa nhìn đã biết là một khu chung cư cao cấp.

Xe cá nhân của cư dân chung cư và khách tới chơi có lối đi riêng để vào, cô đi taxi tới nên phải đi lối đi bộ, khi đi vào cần phải kiểm tra thân phận, cần phải có sự cho phép của chủ nhà mới được vào.

Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ đeo tay, mới có hai rưỡi chiều, thời tiết lạnh căm căm, tầng mây rất dày, che hết ánh nắng, nhưng xung quanh chung cư đã tràn ngập bầu không khí Giáng Sinh rồi.

Cửa vào của chung cư được trang trí hai cây thông Noel rất to, trên cây treo đầy các đồ trang trí sáng long lanh, ngọn cây được điểm xuyết bằng một ngôi sao năm cánh cỡ đại, trên thân cây được quấn quanh đủ loại đèn màu nho nhỏ và lụa màu, đến tối sẽ được thắp sáng lên, lúc đó mới là lúc đẹp nhất.

Cố Niệm Chi cười híp mắt quan sát hai cây thông Noel này, kéo vali của mình đi vào trong phòng tiếp đón, nói với nhân viên bảo vệ ở cổng, "Chào anh, em tới tham gia bữa tiệc tối nay ở căn hộ 138, tòa thứ năm, đây là thiếp mời." Nói xong, cô đưa thiếp mời trong tay ra.

Nhân viên bảo vệ kia nhận lấy thiếp mời xem, sau đó ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên đánh giá cô một lúc.

Ánh mắt anh ta nhìn Cố Niệm Chi có chút kỳ quặc.

"Xin hỏi có vấn đề gì không?" Cố Niệm Chi lễ phép hỏi, "Em có thể vào được không?"

"A, không, xin cô đợi một chút."

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia đỏ mặt, vội vàng đi vào trong phòng gọi điện, có lẽ là để xin phép chủ nhà.

Cố Niệm Chi cũng không sốt ruột, đứng đợi một mình ở trước quầy của phòng đón tiếp.

Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn có khóa kiểu cổ điển của Burberry, choàng chiếc khăn Cashmere màu xanh tím của Hermes quanh cổ, quần tất lông cừu được may đo rất vừa người, đi một đôi bốt ngang gối, đôi chân dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Trong phòng bảo vệ, ông chú và bà cô trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với nhau.

Một lát sau, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đi ra, nói với Cố Niệm Chi, "Chủ nhà không nghe máy, mời cô ra ngoài chờ một lát!"

Cố Niệm Chi chớp đôi mắt long lanh của mình. Đôi mắt như tự mang hiệu ứng vô cùng xinh đẹp đó khiến cho nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia thoáng mê muội, không còn nhớ rõ được mình vừa nói gì nữa.

"Không ai nghe máy sao? Không thể nào thế được."

Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra, gọi vào máy Mai Hạ Văn.

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng Mai Hạ Văn trong hộp thư thoại, "Xin chào, tôi là Mai Hạ Văn, hiện tại tôi có việc, không tiện nghe điện thoại. Xin bạn lưu lại số điện thoại và chuyện cần tìm, một lát sau tôi sẽ gọi lại."

Cố Niệm Chi ngây ra. Quả nhiên không có ai nghe máy. Xảy ra chuyện gì nhỉ?!

Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn điện thoại di động của mình, lại ngẩng đầu liếc nhìn nhân viên bảo vệ kia, "Xin anh gọi lại giúp em một lần nữa được không? Anh nhìn trên thiếp mời này, ghi là hai giờ thì bữa tiệc bắt đầu đúng không?"

Giờ đã là hai giờ ba mươi phút, sao lại không có ai chứ?

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia da mặt mỏng, thấy các nhân viên bảo vệ khác đều coi như không nghe thấy nên anh ta đành phải đi một mình vào trong gọi điện thoại.

Lần này, qua mười lăm phút anh ta mới ra ngoài, nhún vai với Cố Niệm Chi, "Xin lỗi cô, vẫn không có ai nghe máy!"

"Vậy các anh có thể cho em vào không?" Cố Niệm Chi hơi bất mãn, "Nếu không các anh cho một người đi cùng em vào, sẽ biết ngay em có phải là khách hay không. Tấm thiệp mời đó cũng không phải là giả mà."

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi tốt bụng mỉm cười, "Thưa cô, chuyện này là trái với quy định. Chúng tôi làm như sẽ bị khiếu nại. Cô đừng gây khó dễ cho chúng tôi được không?"

Loại chung cư này có quy củ rất nghiêm ngặt, nếu như chủ nhà không đồng ý, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không vào được.

Lúc trước, khi Cố Niệm Chi hôn mê một tuần, Mai Hạ Văn nhiều lần đi thăm cô đều bị nhân viên an ninh ở cửa ra vào chung cư ngăn lại, bởi vì Trần Liệt đã căn dặn không cho người tìm Cố Niệm Chi vào.

Cố Niệm Chi khẽ mím môi, cũng không làm khó bọn họ mà quay người muốn tìm một chỗ ngồi xuống.

Một bà cô nhân viên bảo vệ mập mạp thô lỗ đẩy cô một cái, "Ra ngoài, ra ngoài! Nơi này không phải chỗ cho cô đợi."

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia có chút không đành lòng xoay người đi vào trong phòng trong.

Ông chú nhân viên bảo vệ bắt chéo chân, hai tay giương tờ báo lên, che người mình lại.

Cố Niệm Chi nhìn bọn họ một chút, không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng khách.

Chỗ tường vây của chung cư trồng một loạt cây sồi xanh, ngăn cách đường cái và lối đi bộ.

Cố Niệm Chi kéo vali hành lý ra đứng ở cạnh một cây sồi xanh cách đó không xa để đợi.

Con đường này tương đối yên tĩnh, người lui tới không nhiều, người ở đây hầu hết đều có xe riêng, đi vào bằng đường khác, cho nên Cố Niệm Chi đứng ở chỗ này hồi lâu mà chỉ nhìn thấy hai người đi vào, đều là người cô cũng không quen biết.

Nhàm chán đứng đó nửa giờ, Cố Niệm Chi hơi bực bội, lấy điện thoại ra gọi cho Phương Trà Xanh, tắt máy. Sau đó gọi cho Yêu Cơ, cũng tắt máy. Cuối cùng cô gọi cho Tào Nương Nương, cũng vẫn không thu hoạch được gì.

Đúng là số nhọ…

Cố Niệm Chi yên lặng nói thầm trong lòng, sau đó lấy điện thoại ra nghịch.

Mỗi lần chơi trò chơi, thời gian đều trôi qua rất nhanh.

Khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện thời tiết ngày càng lạnh hơn, tay chân cô đã tê cóng cả rồi, sắc trời cũng đã lờ mờ tối dần.

Mùa đông ở phương Bắc, trời cũng tối nhanh hơn.

Cô nhìn xuống điện thoại, đã năm giờ chiều rồi.

Cô đã đợi suốt hơn hai tiếng đồng hồ…

Ngay khi cô đợi ở chỗ tường vây khu chung cư, cô không biết rằng, từ cửa sổ phòng ngủ của Mai Hạ Văn có thể nhìn thấy được rõ ràng vị trí này.

Mai Hạ Văn cầm một cốc cà phê nóng đứng trong góc cửa sổ sát đất, yên lặng nhìn hình bóng cao gầy, xinh đẹp đang đứng cách cửa khu chung cư không xa, đáy mắt hắn hiện lên vẻ đắc ý và không cam lòng.

Ha ha, trước tiên cứ bắt đứng chờ hai tiếng ở cửa đã rồi nói sau…

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, năm giờ chiều rồi, nếu còn không cho cô vào, nhóm Yêu Cơ sẽ đi ra ngoài tìm cô mất.

Mai Hạ Văn cầm điện thoại lên, gọi cho nhân viên bảo vệ ở cổng, giọng điệu rất ôn hòa nói, "Xin hỏi là nhân viên ở cổng phải không ạ? Tôi ở căn hộ 138, tòa số năm, khách mời của tôi tới chưa?"

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia nhận điện thoại, đầu đầy mồ hôi nói, "Đến rồi, đến rồi, nhưng không gọi được điện thoại cho anh nên chúng tôi không để cho cô ấy vào."

"Cảm ơn, cho cô ấy vào giúp tôi nhé!" Mai Hạ Văn cất điện thoại đi, quay người ra ngoài, tìm tới chỗ Khương Hồng Trà, "Niệm Chi tới rồi."

Khương Hồng Trà hiểu ý gật đầu, "Em đi chuẩn bị một chút."

Mai Hạ Văn quay người đi ra phòng khách, nói với mấy người bạn học đang vui chơi tưng bừng, "Mọi người nhỏ giọng giùm một chút, Niệm Chi tới rồi!"

"A! Cuối cùng Niệm Chi cũng đã tới!" Yêu Cơ nhảy dựng lên, "Ở đâu? Ở đâu?!"

"Tới ngay bây giờ đây, tớ sẽ đích thân ra mở cửa."

Mai Hạ Văn cười rồi đi tới trước cửa, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Cố Niệm Chi cầm sợi dây chuyện năm bông hoa của VCA mà Mai Hạ Văn tặng cô trong tay, đi về phía phòng hắn.

Hộp gói quà đựng sợi dây chuyền đó vẫn nguyên đai nguyên kiện, không bị xê xích gì, chính là hộp quà Mai Hạ Văn gửi tặng cô, là một chiếc hộp bao bên ngoài hộp đựng quà chính hãng của VCA.

Khi cô ra khỏi thang máy, đối diện chính là căn hộ 138.

Cố Niệm Chi sửa sang lại tóc tai, nhấn chuông cửa.

Chuông cửa reo vang, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Mai Hạ Văn mặc áo len lông cừu hở cổ, đeo kính gọn gàng, mỉm cười đứng ở cửa ra vào, khẽ gật đầu với cô, "Niệm Chi, em đến rồi à!"

Nửa năm không gặp, Cố Niệm Chi đã cao hơn, nét thơ ngây trên mặt đã không còn sót lại chút nào. Khuôn mặt xinh đẹp như thiếu nữ trong truyện tranh manga ấy nhiều thêm vẻ thong dong, nhưng khi nhoẻn miệng cười, đôi môi củ ấu của cô hơi nhếch lên giống như dụ dỗ người ta tới hôn vậy.

Mai Hạ Văn bất giác quay đầu sang chỗ khác, "Em vào đi!"

Cố Niệm Chi đưa hộp quà trong tay ra, cười nói, "Chào lớp trưởng!"

"Em khách sáo thế, còn tặng quà nữa."

Trông thấy hộp quà này, Mai Hạ Văn lập tức tỉnh táo lại, đưa tay nhận lấy, nói một câu như trêu ghẹo vậy.

Cố Niệm Chi phát hiện ra câu nói này của hắn to một cách kỳ lạ, không khỏi nhìn hắn một cái nhưng cũng không nói gì thêm, để vali hành lý vào góc phòng.

Mai Hạ Văn cười hì hì xoay người, chờ cô đi vào mới đóng cửa lại.

"Niệm Chi!"

Ba người chị cùng phòng Cố Niệm Chi chạy tới, kéo tay của cô đi vào trong.

"Phương Trà Xanh, Yêu Cơ, Tào Nương Nương, nửa năm không gặp, các chị càng ngày càng xinh đẹp."

Cố Niệm Chi cười tươi ôm ba người chị của mình, đồng thời cũng tặng thêm mấy nụ hôn nữa.

Một người bạn học nam của bọn họ xông tới, giang hai cánh tay ra với Cố Niệm Chi, "Bạn học Cố, tớ cũng muốn được ôm!"

"Ôm cái đầu cậu ý! Về mà ôm chính mình đi!"

Yêu Cơ đẩy bạn học nam kia ra không khách khí chút nào, che chở Cố Niệm Chi đi về phía phòng khách.

Khi hai người tới phòng khách, Khương Hồng Trà đột nhiên cầm hộp quà mà Cố Niệm Chi vừa đưa đi tới, chặn lại đường đi của cô.

"Em là Niệm Chi đúng không?" Khương Hồng Trà cười đầy vẻ tốt bụng, giống như là lần đầu tiên gặp cô vậy, "Món quà này bọn chị không thể nhận được, xin em cầm về đi."

Cố Niệm Chi sững người.

Đó chính là sợi dây chuyền cô vừa đưa cho Mai Hạ Văn mà.

Dây chuyền năm bông hoa của VCA có giá trị không nhỏ, cô sẽ không giữ lại bên mình được.

"Đây không phải là quà tặng." Cố Niệm Chi lạnh nhạt nói, "Đây là em trả lại cho lớp trưởng."

"Thật sao?"

Khương Hồng Trà mỉm cười, cô ta vươn tay ra, mở lớp giấy gói rồi mở nắp hộp, để lộ thứ ở bên trong.

Trái tim Cố Niệm Chi lập tức chìm xuống dưới.

Chỉ thấy trong hộp quà kia không còn đựng hộp dây chuyền năm bông hoa của VCA nữa mà là một cái quần lót Hugo Boss của nam.

Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn về phía Mai Hạ Văn, sắc mặt cô vô cùng bình tĩnh, cặp mắt trong suốt và ánh mắt gợn sóng khiến cho Mai Hạ Văn thầm chột dạ trong lòng. Có điều, hắn ta cũng không lùi bước, cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói với Cố Niệm Chi, "Niệm Chi, anh biết là em đã theo đuổi anh nửa năm nay, nhưng anh cảm thấy hai người chúng ta thật sự không hợp, anh không có cách nào ép chính mình. Thật xin lỗi, anh không thể tiến tới với em được." Nói xong, anh ta ôm lấy eo Khương Hồng Trà, "Hồng Trà là mối tình đầu của anh, gần đây mới từ nước ngoài trở về, anh nhận ra người anh yêu vẫn là cô ấy. Niệm Chi, em có thể tha thứ cho anh không?"

Trong phòng khách nhất thời lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt các bạn học nhìn tới nhìn lui giữa ba người Cố Niệm Chi, Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà, ai ai cũng cực kì hưng phấn.

Cố Niệm Chi chớp mắt một cái, cười nói, "Lớp trưởng, anh và cô Khương đây đang diễn trò gì thế? Thật sự là em xem mà không hiểu nổi."

Khương Hồng Trà nhã nhặn đẩy Mai Hạ Văn ra: "Hạ Văn, Niệm Chi còn nhỏ tuổi, anh đừng đối xử với em ấy như thế!" Nói xong cô ta lại tỏ vẻ ôn hòa nói với Cố Niệm Chi, "Em gái à, em đừng ngại, Hạ Văn vốn hay cả nể, nếu như anh ấy có gì khiến em hiểu lầm, chị thay anh ấy xin lỗi em nhé…"

"Chờ một chút…" Cố Niệm Chi làm động tác tạm dừng, nhìn thẳng vào Khương Hồng Trà, "Cô Khương này, cuối cùng là cô hiểu lầm hay tôi hiểu lầm? Cô đừng có giả vờ là lần đầu tiên gặp tôi nữa đi. Ngày 16 tháng 12, cô tới Mỹ chỉ để tìm gặp tôi, khi cô cho tôi xem ảnh giường chiếu của cô và Mai Hạ Văn để tôi rời khỏi anh ta, tôi đã nói rõ ràng với cô. Cho tới bây giờ, tôi và Mai Hạ Văn đều không phải là quan hệ bạn trai bạn gái. Nếu như anh ta khiến cho cô hiểu lầm rằng tôi đang theo đuổi anh ta thì đây thuần túy chỉ là chiêu trò để anh ta tự nâng bản thân mình lên thôi. Cô sẽ không ngốc đến nỗi đi tin chuyện này chứ?"

Nói xong, cô lấy một cái phong bì ra rồi tung lên, một xấp ảnh chụp ào ào bay ra khỏi phong bì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện