Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 186: Trùng phùng
Editor: Nguyetmai
Những bức ảnh đầy màu sắc bay lả tả như tuyết rơi, vãi đầy trên sàn gỗ trong nhà, cực kì bắt mắt.
Yêu Cơ đứng bên cạnh Cố Niệm Chi đã đang vô cùng phẫn nộ rồi, bèn ngồi xổm xuống nhặt mấy bức ảnh lên nhìn một chút, đột nhiên cười phá lên một trận.
Lúc này, đám bạn học đang đứng ngoài theo dõi cũng nhào tới, thi nhau nhặt những bức hình từ dưới đất lên.
Khương Hồng Trà và Mai Hạ Văn trợn mắt há mồm, nhất thời chưa kịp hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cố Niệm Chi chỉ vào đám bạn học đang hỉ hả trò chyện và xem ảnh, cười nói với Mai Hạ Văn, "Mai Hạ Văn, bởi vì anh chọn cô bạn gái mối tình đầu của mình, cho nên cô bạn gái mối tình đầu của anh mới cố ý tới Mỹ rồi cho em xem mấy bức ảnh giường chiếu của bọn anh sao? Anh nói cho em biết đi, chiêu trò kiểu này là thế nào vậy, em thực sự không hiểu nổi. Công nhận, người thành phố các anh biết chơi thật đấy!"
Lúc này, Mai Hạ Văn mới lấy lại được tinh thần, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, vẻ mặt chật vật không chịu nổi, gào lên với đám bạn học, "Xem cái gì mà xem? Đưa hết đây!"
"Lớp trưởng này, cậu gào lên thế làm gì? Cho chúng tớ xem dáng người chị dâu thế nào không được sao?" Yêu Cơ cười hì hì nói rồi đưa một bức ảnh trong tay cho Mai Hạ Văn, cố ý nói thêm một câu, "Lớp trưởng à, cậu đúng là kiểu mặc quần áo thì có vẻ gầy, nhưng cởi hết ra lại có thịt đấy, nom cái bụng mỡ kìa, còn không mau tập thể hình đi?!"
Mai Hạ Văn giật lấy bức ảnh kia nhìn một chút rồi hung dữ trợn mắt nhìn Cố Niệm Chi, "Sao em lại có những bức ảnh này?!"
"Em á?" Cố Niệm Chi nhún vai, "Anh đi mà hỏi cô bạn gái mối tình đầu của anh ý, là cô ấy đưa cho em xem đấy!"
"Em không đưa!" Khương Hồng Trà sắp òa khóc vì oan ức rồi, "Tôi chỉ tìm cô nói dăm ba câu chuyện, uống một cốc cà phê thôi mà. Tôi đưa cho cô xem những bức ảnh này bao giờ?!"
"Ôi chà, thế ra cô thật sự đi Mỹ tìm Niệm Chi của chúng tôi sao? Chậc chậc, đúng là chẳng trách được mà!" Phương Trà Xanh đảo mắt một vòng, lập tức hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành sự thật. Cô quay sang nhìn Mai Hạ Văn, "Chậc chậc, lớp trưởng ơi, cậu cũng éo tử tế gì cả. Niệm Chi nhà chúng tôi không nhận lời tỏ tình của cậu thì cậu lại dội nước bẩn lên người cô ấy luôn đúng không?"
Trên mặt Mai Hạ Văn lúc xanh lúc đỏ, cắn răng muốn không thừa nhận, nhưng trước mặt nhiều bạn học thế này, hắn ta lại không nói nên lời.
Khi còn học trong trường, những người này đều biết hắn ta theo đuổi Cố Niệm Chi, mà cũng đúng là Cố Niệm Chi còn chưa nhận lời hắn ta.
Điều duy nhất mà hắn ta có thể níu kéo cũng chỉ là khoảng thời gian nửa năm sau khi tốt nghiệp này thôi, nhưng cơ hội quý giá đó đã bị con điếm Khương Hồng Trà này phá hỏng mất rồi.
Mai Hạ Văn quay đầu trừng mắt nhìn Khương Hồng Trà, "Em đi Mỹ lúc nào? Sao anh lại không biết?!"
"Ù uây, hí hí hí hí, hóa ra ngực chị dâu hình chữ bát à à…"
Mấy bạn học nam đột nhiên nở nụ cười hèn mọn.
"Trả lại ảnh cho tôi! Trả lại cho tôi! Không được phép xem!" Khương Hồng Trà xấu hổ đến muốn chui xuống lỗ. Nhìn Cố Niệm Chi đang đắc ý, đột nhiên cô ta nhớ tới lời Cố Niệm Chi đã nói, cũng lớn tiếng kêu lên, "Các người không được xem ảnh của tôi!" Cô ta chỉ vào Cố Niệm Chi, nói tiếp: "Tôi muốn kiện cô! Kiện cô xâm phạm bí mật đời tư của tôi!"
"Kiện tôi á?" Cố Niệm Chi duỗi ngón tay thon dài như ngọc của mình ra, tự chỉ vào chính mình, "Cô chắc chứ? Cô biết tôi học ngành gì không?"
Khương Hồng Trà lui về sau mấy bước, cảnh giác nói, "Vậy thì đã sao? Những bức ảnh này là ảnh cá nhân của tôi, bị cô cầm ra phơi bày công khai trước mặt mọi người thế này, chính là xâm phạm bí mật đời tư của tôi!"
Mai Hạ Văn liếc mắt nhìn đám bạn học đang truyền tay nhau xem những bức ảnh kia.
Mặc dù mọi người không tình nguyện nhưng vẫn phải thu hết đống ảnh đó lại rồi để lên trên bàn trà.
Mai Hạ Văn quơ tay vơ hết lên, liếc nhìn thêm vài lần, sau đó quay đầu tức tối nhìn Khương Hồng Trà, đột nhiên giơ tay lên, giáng cho cô ta một cái bạt tai đến bốp một tiếng.
Khương Hồng Trà bị tát cho lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất. Cô ta ôm mặt, nghẹn ngào nói với Mai Hạ Văn: "Anh đánh em làm gì?! Là cô ta xâm phạm bí mật đời tư của em chứ!"
"Tôi xâm phạm bí mật đời tư của cô ư?" Cố Niệm Chi bật cười ha ha, lắc đầu nói, "Cô Khương này, những bức ảnh đó có phải do tự cô chụp không nhỉ?"
Khương Hồng Trà ôm mặt không nói lời nào.
"Cô không nói cũng chẳng có tác dụng gì. Trên điện thoại, hoặc là trên bộ nhớ đám mây của cô đều có lưu lại một phần, kiểm tra một cái là rõ ngay. Dù cô có xóa thì chỉ cần một nhân viên kỹ thuật bình thường cũng có thể khôi phục lại." Cố Niệm Chi nói tỉnh bơ không chút cảm xúc.
"Là tôi chụp thì đã sao? Đó cũng là chuyện riêng của tôi và Mai Hạ Văn!" Khương Hồng Trà uất ức buông tay xuống, trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, "Chẳng lẽ điều này có thể chứng minh rằng cô có lý sao?"
"Thưa cô Khương, có phải cô từng tới Mỹ chỉ vì cố tình đến tìm tôi, để bảo tôi đừng có tiến tới với Mai Hạ Văn không? Thậm chí, cô còn nói hai người đã sớm ở với nhau rồi đúng không?"
Cố Niệm Chi cũng hỏi theo, từng bước từng bước gài bẫy cô ta.
Khương Hồng Trà sững sờ gật đầu, nói: "Phải thì đã sao? Nhưng điều này không thể chứng minh…"
"Không thể chứng minh cái gì? Ảnh là do chính cô chụp, lại cũng chính cô đi Mỹ dùng những bức ảnh này để thị uy với tôi, xin hỏi cô có cớ gì mà nói tôi xâm phạm bí mật đời tư của cô?" Cố Niệm Chi cười lạnh, chỉ vào những bức ảnh trong tay Mai Hạ Văn, "Hoặc có thể nói ví dụ như, cô tự mình đăng những bức ảnh giường chiếu lõa thể này lên trên diễn đàn, chẳng lẽ còn muốn bắt hết từng người đã từng xem chúng hay sao?!"
Khương Hồng Trà tức giận đến chịu không nổi, cô ta biết Cố Niệm Chi đang đánh tráo khái niệm, nhưng vấn đề là cô ta nói không lại Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi lấy những bức ảnh đó ra, đương nhiên đã lường trước đến các loại hậu quả, bao gồm cả khả năng gặp phải hậu quả về luật pháp.
"Được rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây đi. Lúc trước, hiện tại và sau này, mối quan hệ giữa tôi và Mai Hạ Văn đều chưa từng vượt qua giới hạn bạn bè cùng lớp. Nhưng, sau ngày hôm nay, tình bạn học của chúng tôi cũng chấm dứt." Cố Niệm Chi quấn lại chiếc khăn quàng cổ, nhìn tất cả mọi người trong phòng một cái, "Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé, sau này những trường hợp nào có Mai Hạ Văn thì đừng gọi tôi. Còn nếu đã có tôi thì không cần gọi Mai Hạ Văn. Cảm ơn mọi người! Tạm biệt!"
Cố Niệm Chi quay người rời đi, đôi bốt cao gót đến ngang gối phát ra những tiếng lộp cộp không lớn không nhỏ trên sàn nhà, nặng nề gõ vào trong lòng mọi người.
Sự ra về của Cố Niệm Chi thể hiện trọn vẹn sự quyết liệt với Mai Hạ Văn. Lần này thì cô cũng chẳng còn muốn làm bạn cùng lớp với hắn ta nữa.
Mấy người bạn cùng phòng với cô như Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương lập tức chào tạm biệt rồi đi theo cô. Họ nói: "Mai Hạ Văn, chúng tôi và Cố Niệm Chi cùng tiến cùng lùi, sau này có anh thì không có chúng tôi, có chúng tôi thì không có anh." Nói xong, tất cả lũ lượt kéo đi lấy điện thoại và ba lô của mình đuổi theo Cố Niệm Chi.
Những người còn lại có chút không tự nhiên nhìn tới nhìn lui một hồi, sau đó cũng không tiện ở lại nữa.
Mai Hạ Văn xảy ra chuyện vụ bê bối mất mặt lớn như thế này, mặc dù những người này đều có thân phận không bình thường nhưng hắn cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà xã giao nữa.
Mọi người lần lượt chào tạm biệt rồi rời đi.
Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương đuổi theo, phát hiện ra Cố Niệm Chi đã xuống thang máy trước mất rồi.
Ba người vội vàng đi vào một buồng thang máy khác, ấn nút tầng một, lao nhanh xuống lầu dưới.
Ra khỏi thang máy, sắc trời đã tối hẳn, đèn đường đã bật lên, từ đằng xa, họ chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy guộc của Cố Niệm Chi đang kéo chiếc vali màu hồng anh đào. Cả ba vội vàng gọi một tiếng rồi chạy đuổi theo về phía trước, nhưng Cố Niệm Chi như không nghe thấy, lại đi quá nhanh, tựa hồ chỉ rẽ một cái đã không thấy bóng người đâu nữa rồi vậy.
Họ nhanh chân chạy theo phương hướng Cố Niệm Chi biến mất đuổi tới cửa ra vào dành cho khách đi bộ của chung cư, kéo người nhân viên bảo vệ trẻ tuổi hỏi thăm, "Xin hỏi anh có trông thấy một cô gái dáng cao cao, đôi mắt rất to, rất xinh đẹp kéo theo một chiếc vali màu hồng anh đào đi qua đây không?"
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Cố Niệm Chi, vội vàng nói, "Có thấy, có thấy, cô ấy đi phía kia kìa." Nói xong, anh ta chỉ về một hướng, rồi lại hỏi, "Cô ấy chờ ở đây hơn hai tiếng đồng hồ mới vào, sao vừa vào không bao lâu mà đã lại đi rồi? Chẳng phải là các cô có party sao?"
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi biết những người giàu có này mà mở party thì thường chơi suốt cả đêm, có đôi khi còn ảnh hưởng đến dân chúng xung quanh làm cho mọi người khiếu nại ấy chứ.
Phương Trà Xanh hít ngược một hơi lạnh, "Cái gì? Anh nói ngày hôm nay cô ấy đã chờ ở đây hai tiếng sao?!"
"Đúng vậy, cô đấy tới đây lúc hai giờ rưỡi, tôi gọi điện cho chủ căn hộ 138 nhưng mãi không có ai nhấc máy. Cho đến tận năm giờ, chủ nhà đó mới gọi điện lại, hỏi khách anh ta mời đã đến chưa." Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia không hiểu, "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lúc này Yêu Cơ và Tào Nương Nương đã hiểu rõ mọi chuyện, hai người không hẹn mà cùng xì một tiếng đầy khinh miệt.
"Lòng dạ của Mai Hạ Văn thật ghê tởm! Chẳng trách tại sao khi chúng ta vừa đến lại bắt chúng ta nộp hết điện thoại ra, còn nói là để mọi người trò chuyện tâm tình với nhau tiện hơn, đỡ ỷ lại vào điện thoại. Hóa ra là để cho Niệm Chi không liên lạc được với chúng ta."
Ba người các cô kiểm tra lại điện thoại của mình, quả nhiên cũng thấy được lúc hơn ba giờ, Cố Niệm Chi đã gọi cho cả ba người, hơn nữa còn nhắn lại, hỏi các cô đã tới chưa, mình đã tới cửa rồi nhưng lại không được vào.
Điều này cũng chứng minh lời nói của nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia là thật.
Nếu như nói lúc nãy ba người các cô chỉ thuận theo tâm lý chị em thân thiết mà không cần quan tâm đến đạo lý thì lúc này từ tình thân cho đến đạo lý, bọn họ đều đã đứng về phía Cố Niệm Chi.
"Thật quá đáng, sao Mai Hạ Văn lại có thể như thế này chứ? Chỉ vì Niệm Chi không nhận lời cậu ta mà cậu ta lại tìm cách hạ nhục em ấy như vậy sao." Yêu Cơ quay đầu nhìn về phía căn hộ của Mai Hạ Văn, lại hứ một tiếng, "Đúng là tớ mù con m* nó mắt rồi, còn tưởng cậu ta là một người tốt, cổ động Niệm Chi đến với cậu ta nữa chứ!"
"Được rồi, được rồi, biết người biết mặt không biết lòng. Chúng ta cũng chỉ là bạn học mà thôi, sau này không lui tới với cậu ta nữa, loại người này thật đáng sợ." Tào Nương Nương không còn muốn nói gì thêm về Mai Hạ Văn, "Chúng ta đuổi theo Niệm Chi đi, em ấy vừa xuống máy bay, chưa quen thuộc với cuộc sống ở Đế đô này, cũng không biết đi nơi nào."
Ba người cùng nhau gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi có nghe thấy tiếng ba người gọi mình nhưng tạm thời cô không muốn nói chuyện với bọn họ, bởi vì hiện giờ tâm trạng của cô vô cùng không tốt. Cô không muốn nổi đóa trút giận lên bạn bè mình, chỉ muốn tự trốn đi một nơi xa thật xa để liếm láp vết thương của mình thôi.
Cô kéo vali bước nhanh vào trong con đường nhỏ, tắt điện thoại di động, đi lung tung không mục đích khắp phố phường ngõ hẻm.
Bóng đêm sâu dần, thời tiết càng ngày càng lạnh, hương vị ngày lễ phiêu đãng trong không khí.
Trong các cửa hàng bên đường vang lên ca khúc Giáng Sinh thánh thót leng keng, ngoài cửa được bày những cây thông Noel được trang trí đẹp đẽ, còn có các ông già Noel cười ha hả đứng ở cửa ra vào đang vui đùa và chụp ảnh lưu niệm với trẻ con.
Từng đôi tình nhân đi qua bên cạnh cô, nhiều đôi còn cầm mứt quả trong tay, anh một miếng em một miếng trông vô cùng ngọt ngào.
Cố Niệm Chi thờ ơ như không nhìn thấy đi lướt qua bọn họ, không biết mình muốn đi đâu.
Cô đi một lèo hết mấy trạm dừng, nhận thấy mình đã sắp lạc đường mất rồi nên đành mở ra bản đồ trên điện thoại để xem phương hướng.
Từ nơi này lại đi thêm một đoạn nữa là một trạm dừng xe buýt, có thể có xe đi sân bay.
Cô không muốn gọi xe, cũng không muốn ngồi xe buýt công cộng, cô chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi một mình thôi. Cố Niệm Chi kéo vali hành lý, lại đi hơn nửa giờ nữa mới đến trạm xe buýt kia.
Buổi tối của đêm trước lễ Giáng Sinh, trên đường vô cùng vắng vẻ, đêm hôm khuya khoắt cũng không có ai ngồi xe buýt đi sân bay. Cố Niệm Chi lại cảm thấy rất hợp ý mình.
Cô ngồi một mình trên ghế chờ xe buýt, ngước mắt nhìn lên bầu trời tới xuất thần.
Đèn đường mờ nhạt, con đường cái trước mặt không có một ai. Tiếng nhạc Giáng Sinh vọng tới từ một nơi cách mấy con phố, vang vọng như có như không trên không trung.
Cố Niệm Chi ngồi yên ở đó không nhúc nhích, chiếc bóng lẻ loi, trơ trọi một mình của cô hắt xuống mặt đất, bị kéo ra thật dài.
Không biết cô đã ngồi bao lâu, bầu trời đêm đã có những bông tuyết rơi lả tả. Cố Niệm Chi vươn tay, đỡ lấy một bông tuyết, vừa rơi vào lòng bàn tay cô đã hòa tan ngay.
Cô ngẩng đầu nhìn cơn mưa tuyết càng ngày càng lớn trước mặt, khe khẽ cười một tiếng.
Cũng không lâu sau, tiếng chuông Giáng Sinh vang lên, đã mười hai giờ rồi. Cô phảng phất như nghe được tiếng xướng ca quanh quẩn bên tai.
Điện thoại cô kêu lên một tiếng, cô cúi xuống nhìn, thấy có rất nhiều tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh gửi tới.
Có Yêu Cơ, Tào Nương Nương, Phương Trà Xanh, anh Đại Hùng, anh Tiểu Trạch, có cả đám Ellen, bạn học bên Mỹ của cô, thậm chí còn có cả Hà Chi Sơ, nhưng lại không có người mà cô nhớ nhung nhất kia.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại lên, gửi những tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh đi.
***
Xế chiều hôm nay Hoắc Thiệu Hằng mới được Thượng tướng Quý thả ra. Lúc đầu chỉ là hai tháng, nhưng vì Thượng tướng Quý lại có nhiệm vụ mới khiến cho anh phải ở lại thêm bảy, tám ngày.
Anh vội vàng ngồi chuyên cơ quay lại trụ sở ở thành phố C, khi về mới biết được, không ngờ Cố Niệm Chi lại bay luôn đi họp lớp ở Đế đô.
Mặc dù trong lòng anh cảm thấy hơi lạ, nhưng hai tháng chưa quay về, công việc chồng chất như núi trên bàn đã gần như chôn vùi anh rồi. Anh bận rộn ròng rã hơn mười tiếng đồng hồ mới có thời gian rảnh uống cốc nước.
Nhìn xuống điện thoại, đã qua mười hai giờ đêm, đêm Giáng Sinh rồi, có phải Niệm Chi đang cùng chúc mừng Giáng Sinh với các bạn không?
Đại Hùng và Tiểu Trạch cũng đang bận bịu với nhiệm vụ của mình, chỉ chạy sang chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng một tiếng rồi ai lại lo việc người đó.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng thấy tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh của Cố Niệm Chi gửi tới. Khóe môi anh hơi nhếch lên, tiện tay gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, đang muốn chuyển sang chế độ tiết kiệm điện, chợt nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại đặc biệt vang lên trong đêm tối Đế đô.
Là Hoắc thiếu!
Tay Cố Niệm Chi gần như run lên lẩy bẩy. Hôm nay cô không muốn nhận điện thoại của bất kỳ ai, ngoại trừ điện thoại của một người.
Lúc đầu, cô không kỳ vọng hôm nay có thể nhận được điện thoại của anh, kết quả lại là anh gọi điện tới.
Cố Niệm Chi kiềm chế lại trái tim đang đập bình bịch của mình, trượt màn hình nhận cuộc điện thoại.
"Hoắc thiếu! Là chú sao? Chú về rồi à?"
Giọng nói ngọt ngào của Cố Niệm Chi truyền tới trong điện thoại.
"Ừm, đã về rồi."
Tiếng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng tựa hồ như đang quanh quẩn bên tai Cố Niệm Chi khiến cho sương mù đang vây kín trong lòng cô trong thoáng chốc đã biến thành cảnh xuân về hoa nở.
"Giáng Sinh vui vẻ!"
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói.
"Giáng Sinh vui vẻ!"
Giọng của Cố Niệm Chi suýt chút nữa thì nghẹn ngào, cô vội vàng nhịn lại, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang bay lả tả trên bầu trời, "Giáng Sinh vui vẻ, Hoắc thiếu!"
"Gọi là chú." Hoắc Thiệu Hằng dịu dàng mà rất kiên quyết, "Muộn rồi, ngủ sớm đi!"
"Vâng." Cố Niệm Chi nhẹ nhàng trả lời, "Cháu sẽ ngủ ngay đây!" Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, vẫn ngồi nguyên một mình trong trạm xe buýt.
Hoắc Thiệu Hằng có chút ngoài ý muốn, có lẽ cảm xúc của Cố Niệm Chi không được tốt lắm.
Nếu như tâm trạng của cô tốt, cô sẽ líu ríu không ngừng với anh chứ không phải như hôm nay, nói được ba câu đã cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức gọi cho Triệu Lương Trạch hỏi, "Hôm nay Niệm Chi tới Đế đô tham gia họp lớp, ai ở đó trông coi cô ấy?"
Triệu Lương Trạch nói họ tên và số điện thoại người đó ra, rồi lại hỏi, "Sao vậy ạ?"
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, gọi luôn cho người kia.
Nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, người kia vô cùng kích động, núp trong bóng tối kể lại hết hành trình hôm nay của Cố Niệm Chi.
Ngoại trừ chuyện xảy ra trong căn hộ của Mai Hạ Văn là anh ta không biết ra, tất cả mọi chuyện anh ta đều kể lại.
Ngay lập tức, Hoắc Thiệu Hằng biết được chuyện Cố Niệm Chi đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ ở cửa khu chung cư nhà Mai Hạ Văn, sau đó đi vào không đến nửa tiếng đã ra, rồi một mình đi trên đường, cuối cùng thì ngồi ở trong một trạm xe buýt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tay của anh siết chặt thành nắm đấm, sau đó lại buông ra vẻ mặt tỏ ra vẻ cố gắng kiềm chế đến cực độ.
Anh ngồi sau bàn làm việc của mình do dự trong chốc lát, ngón tay băn khoăn trên con chuột máy tính, cuối cùng ấn mở một chương trình.
Chương trình đó kết nối trực tiếp với Hệ thống thông tin của vệ tinh Nam Đẩu. Dùng chương trình này, anh có thể xem xét được tình huống thực tế ở các nơi trên thế giới.
Anh nhập tín hiệu điện thoại di động của Cố Niệm Chi vào Hệ thống để tìm tọa độ, sau đó sử dụng hệ thống tìm kiếm thời gian thực của vệ tinh.
Trong hệ thống thông tin của vệ tinh Nam Đẩu trên màn hình máy vi tính dần dần xuất hiện cảnh đêm Đế đô.
Hoắc Thiệu Hằng không ngừng thao tác, phóng đại hình ảnh lên.
Chỉ thấy cảnh đèn đuốc huy hoàng kia chậm rãi biến thành cảnh con đường, trạm xe buýt kia dần dần xuất hiện trên màn hình máy vi tính trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Anh nhìn thấy một hình bóng lẻ loi, trơ trọi đang ngồi trên ghế dài, trên trời đang có tuyết rơi, khắp bầu trời chỉ tràn ngập những bông tuyết trắng xóa, phủ một lớp xuống hình bóng bé nhỏ kia.
Lúc này, người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời đêm.
Dường như Hoắc Thiệu Hằng có thể xuyên qua hình ảnh mơ hồ này, trông thấy được đôi mắt to đen lay láy của cô đang cô độc ngóng nhìn lên bầu trời đêm.
Trong khoảnh khắc đó, giống như có người đang bóp nghẹt trái tim của anh, sau đó hung hăng vặn mạnh một cái vậy. Cảm giác đau đớn, tê dại đan vào nhau, anh không thể phân biệt được rõ ràng rốt cuộc mình đang nghĩ gì, nhưng tay của anh đã ấn gọi cho Âm Thế Hùng rồi, "Tìm chuyên cơ cho tôi, tôi phải lập tức đi Đế đô!"
"Rõ!" Âm Thế Hùng nhận lệnh ngay, cấp tốc liên lạc nhân viên các bộ phận, không những phải sắp xếp chuyên cơ, mà còn phải bố trí tốt đường bay nữa.
Thế là, sau mười hai giờ đêm ở thành phố C, một chiếc chuyên cơ quân dụng bay lên không, nhanh chóng lao về hướng Đế đô.
Đúng một tiếng sau, chuyên cơ quân dụng kia đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế đô.
Sau đó nửa tiếng, một đội xe quân đội đã xuất hiện trên đường cái, chạy thẳng về khu Tam Hoàn.
***
Cố Niệm Chi ngồi một mình trên ghế dài ở trạm xe buýt, toàn thân lạnh cóng, nhưng cô không muốn đi đâu cả.
Cô chỉ cảm thấy con đường phía trước thật nhấp nhô, quá khứ của mình lại mờ mịt. Cô là một người không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai.
Trời đất bao la, nơi đâu là chỗ dung thân cho một cô bé mồ côi như cô?
Ngay khi tâm trạng của cô đang xuống tới mức thấp nhất, một loạt đèn xe chói sáng đột nhiên từ đầu phố chiếu tới.
Cô vô thức đưa tay lên che mắt mình nhưng khóe mắt đã kịp thấy đó là một đội xe trùng điệp đang lao tới.
Đã muộn thế này, sao lại còn có một đội xe đi ngang qua đây nhỉ?
Cố Niệm Chi hạ cánh tay xuống, ngước mắt nhìn, lại phát hiện chiếc xe đi đầu được gắn biển quân đội. Trái tim cô bỗng nhiên nhảy thót lên một cái, sau đó nhịp tim gần như tạm dừng mất mấy phút.
Ngay trong mấy phút này, cô trông thấy đội xe đó chậm rãi ngừng lại trước mặt mình. Một chiếc xe không rõ nhãn hiệu trông vô cùng xa hoa và cao quý đi ở giữa dừng ngay trước mặt cô.
Cửa xe bật mở, một bóng người cao lớn bước ra khỏi xe, đứng ở cửa xe nhìn cô.
Chiếc áo khoác quân phục màu xanh tím than khiến cho hình bóng anh càng có vẻ cao lớn, vĩ ngạn hơn, cành tùng màu vàng kim và một ngôi sao ở quân hàm trên đầu vai lấp lánh trong trời đêm, dưới chiếc mũ quân phục là một gương mặt tuấn mỹ đến mức làm cho người ta tuyệt vọng. Thời khắc này, nét mặt lạnh lùng làm người ta run sợ ấy đang lẳng lặng nhìn cô.
Là Hoắc thiếu!
Hoắc Thiếu đến đón cô rồi!
Cuối cùng những giọt nước mắt đang tích tụ trong mắt Cố Niệm Chi cũng rơi xuống. Cô đứng vụt lên, chạy nhào về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng giang hai tay ra, vững vàng ôm lấy cô.
Trong màn tuyết rơi đầy trời, người đàn ông cao lớn đứng thẳng sừng sững, lẳng lặng ôm lấy cô gái đang không ngừng nức nở trong lòng
Những bức ảnh đầy màu sắc bay lả tả như tuyết rơi, vãi đầy trên sàn gỗ trong nhà, cực kì bắt mắt.
Yêu Cơ đứng bên cạnh Cố Niệm Chi đã đang vô cùng phẫn nộ rồi, bèn ngồi xổm xuống nhặt mấy bức ảnh lên nhìn một chút, đột nhiên cười phá lên một trận.
Lúc này, đám bạn học đang đứng ngoài theo dõi cũng nhào tới, thi nhau nhặt những bức hình từ dưới đất lên.
Khương Hồng Trà và Mai Hạ Văn trợn mắt há mồm, nhất thời chưa kịp hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cố Niệm Chi chỉ vào đám bạn học đang hỉ hả trò chyện và xem ảnh, cười nói với Mai Hạ Văn, "Mai Hạ Văn, bởi vì anh chọn cô bạn gái mối tình đầu của mình, cho nên cô bạn gái mối tình đầu của anh mới cố ý tới Mỹ rồi cho em xem mấy bức ảnh giường chiếu của bọn anh sao? Anh nói cho em biết đi, chiêu trò kiểu này là thế nào vậy, em thực sự không hiểu nổi. Công nhận, người thành phố các anh biết chơi thật đấy!"
Lúc này, Mai Hạ Văn mới lấy lại được tinh thần, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, vẻ mặt chật vật không chịu nổi, gào lên với đám bạn học, "Xem cái gì mà xem? Đưa hết đây!"
"Lớp trưởng này, cậu gào lên thế làm gì? Cho chúng tớ xem dáng người chị dâu thế nào không được sao?" Yêu Cơ cười hì hì nói rồi đưa một bức ảnh trong tay cho Mai Hạ Văn, cố ý nói thêm một câu, "Lớp trưởng à, cậu đúng là kiểu mặc quần áo thì có vẻ gầy, nhưng cởi hết ra lại có thịt đấy, nom cái bụng mỡ kìa, còn không mau tập thể hình đi?!"
Mai Hạ Văn giật lấy bức ảnh kia nhìn một chút rồi hung dữ trợn mắt nhìn Cố Niệm Chi, "Sao em lại có những bức ảnh này?!"
"Em á?" Cố Niệm Chi nhún vai, "Anh đi mà hỏi cô bạn gái mối tình đầu của anh ý, là cô ấy đưa cho em xem đấy!"
"Em không đưa!" Khương Hồng Trà sắp òa khóc vì oan ức rồi, "Tôi chỉ tìm cô nói dăm ba câu chuyện, uống một cốc cà phê thôi mà. Tôi đưa cho cô xem những bức ảnh này bao giờ?!"
"Ôi chà, thế ra cô thật sự đi Mỹ tìm Niệm Chi của chúng tôi sao? Chậc chậc, đúng là chẳng trách được mà!" Phương Trà Xanh đảo mắt một vòng, lập tức hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành sự thật. Cô quay sang nhìn Mai Hạ Văn, "Chậc chậc, lớp trưởng ơi, cậu cũng éo tử tế gì cả. Niệm Chi nhà chúng tôi không nhận lời tỏ tình của cậu thì cậu lại dội nước bẩn lên người cô ấy luôn đúng không?"
Trên mặt Mai Hạ Văn lúc xanh lúc đỏ, cắn răng muốn không thừa nhận, nhưng trước mặt nhiều bạn học thế này, hắn ta lại không nói nên lời.
Khi còn học trong trường, những người này đều biết hắn ta theo đuổi Cố Niệm Chi, mà cũng đúng là Cố Niệm Chi còn chưa nhận lời hắn ta.
Điều duy nhất mà hắn ta có thể níu kéo cũng chỉ là khoảng thời gian nửa năm sau khi tốt nghiệp này thôi, nhưng cơ hội quý giá đó đã bị con điếm Khương Hồng Trà này phá hỏng mất rồi.
Mai Hạ Văn quay đầu trừng mắt nhìn Khương Hồng Trà, "Em đi Mỹ lúc nào? Sao anh lại không biết?!"
"Ù uây, hí hí hí hí, hóa ra ngực chị dâu hình chữ bát à à…"
Mấy bạn học nam đột nhiên nở nụ cười hèn mọn.
"Trả lại ảnh cho tôi! Trả lại cho tôi! Không được phép xem!" Khương Hồng Trà xấu hổ đến muốn chui xuống lỗ. Nhìn Cố Niệm Chi đang đắc ý, đột nhiên cô ta nhớ tới lời Cố Niệm Chi đã nói, cũng lớn tiếng kêu lên, "Các người không được xem ảnh của tôi!" Cô ta chỉ vào Cố Niệm Chi, nói tiếp: "Tôi muốn kiện cô! Kiện cô xâm phạm bí mật đời tư của tôi!"
"Kiện tôi á?" Cố Niệm Chi duỗi ngón tay thon dài như ngọc của mình ra, tự chỉ vào chính mình, "Cô chắc chứ? Cô biết tôi học ngành gì không?"
Khương Hồng Trà lui về sau mấy bước, cảnh giác nói, "Vậy thì đã sao? Những bức ảnh này là ảnh cá nhân của tôi, bị cô cầm ra phơi bày công khai trước mặt mọi người thế này, chính là xâm phạm bí mật đời tư của tôi!"
Mai Hạ Văn liếc mắt nhìn đám bạn học đang truyền tay nhau xem những bức ảnh kia.
Mặc dù mọi người không tình nguyện nhưng vẫn phải thu hết đống ảnh đó lại rồi để lên trên bàn trà.
Mai Hạ Văn quơ tay vơ hết lên, liếc nhìn thêm vài lần, sau đó quay đầu tức tối nhìn Khương Hồng Trà, đột nhiên giơ tay lên, giáng cho cô ta một cái bạt tai đến bốp một tiếng.
Khương Hồng Trà bị tát cho lảo đảo, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất. Cô ta ôm mặt, nghẹn ngào nói với Mai Hạ Văn: "Anh đánh em làm gì?! Là cô ta xâm phạm bí mật đời tư của em chứ!"
"Tôi xâm phạm bí mật đời tư của cô ư?" Cố Niệm Chi bật cười ha ha, lắc đầu nói, "Cô Khương này, những bức ảnh đó có phải do tự cô chụp không nhỉ?"
Khương Hồng Trà ôm mặt không nói lời nào.
"Cô không nói cũng chẳng có tác dụng gì. Trên điện thoại, hoặc là trên bộ nhớ đám mây của cô đều có lưu lại một phần, kiểm tra một cái là rõ ngay. Dù cô có xóa thì chỉ cần một nhân viên kỹ thuật bình thường cũng có thể khôi phục lại." Cố Niệm Chi nói tỉnh bơ không chút cảm xúc.
"Là tôi chụp thì đã sao? Đó cũng là chuyện riêng của tôi và Mai Hạ Văn!" Khương Hồng Trà uất ức buông tay xuống, trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, "Chẳng lẽ điều này có thể chứng minh rằng cô có lý sao?"
"Thưa cô Khương, có phải cô từng tới Mỹ chỉ vì cố tình đến tìm tôi, để bảo tôi đừng có tiến tới với Mai Hạ Văn không? Thậm chí, cô còn nói hai người đã sớm ở với nhau rồi đúng không?"
Cố Niệm Chi cũng hỏi theo, từng bước từng bước gài bẫy cô ta.
Khương Hồng Trà sững sờ gật đầu, nói: "Phải thì đã sao? Nhưng điều này không thể chứng minh…"
"Không thể chứng minh cái gì? Ảnh là do chính cô chụp, lại cũng chính cô đi Mỹ dùng những bức ảnh này để thị uy với tôi, xin hỏi cô có cớ gì mà nói tôi xâm phạm bí mật đời tư của cô?" Cố Niệm Chi cười lạnh, chỉ vào những bức ảnh trong tay Mai Hạ Văn, "Hoặc có thể nói ví dụ như, cô tự mình đăng những bức ảnh giường chiếu lõa thể này lên trên diễn đàn, chẳng lẽ còn muốn bắt hết từng người đã từng xem chúng hay sao?!"
Khương Hồng Trà tức giận đến chịu không nổi, cô ta biết Cố Niệm Chi đang đánh tráo khái niệm, nhưng vấn đề là cô ta nói không lại Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi lấy những bức ảnh đó ra, đương nhiên đã lường trước đến các loại hậu quả, bao gồm cả khả năng gặp phải hậu quả về luật pháp.
"Được rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây đi. Lúc trước, hiện tại và sau này, mối quan hệ giữa tôi và Mai Hạ Văn đều chưa từng vượt qua giới hạn bạn bè cùng lớp. Nhưng, sau ngày hôm nay, tình bạn học của chúng tôi cũng chấm dứt." Cố Niệm Chi quấn lại chiếc khăn quàng cổ, nhìn tất cả mọi người trong phòng một cái, "Mọi người giữ gìn sức khỏe nhé, sau này những trường hợp nào có Mai Hạ Văn thì đừng gọi tôi. Còn nếu đã có tôi thì không cần gọi Mai Hạ Văn. Cảm ơn mọi người! Tạm biệt!"
Cố Niệm Chi quay người rời đi, đôi bốt cao gót đến ngang gối phát ra những tiếng lộp cộp không lớn không nhỏ trên sàn nhà, nặng nề gõ vào trong lòng mọi người.
Sự ra về của Cố Niệm Chi thể hiện trọn vẹn sự quyết liệt với Mai Hạ Văn. Lần này thì cô cũng chẳng còn muốn làm bạn cùng lớp với hắn ta nữa.
Mấy người bạn cùng phòng với cô như Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương lập tức chào tạm biệt rồi đi theo cô. Họ nói: "Mai Hạ Văn, chúng tôi và Cố Niệm Chi cùng tiến cùng lùi, sau này có anh thì không có chúng tôi, có chúng tôi thì không có anh." Nói xong, tất cả lũ lượt kéo đi lấy điện thoại và ba lô của mình đuổi theo Cố Niệm Chi.
Những người còn lại có chút không tự nhiên nhìn tới nhìn lui một hồi, sau đó cũng không tiện ở lại nữa.
Mai Hạ Văn xảy ra chuyện vụ bê bối mất mặt lớn như thế này, mặc dù những người này đều có thân phận không bình thường nhưng hắn cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà xã giao nữa.
Mọi người lần lượt chào tạm biệt rồi rời đi.
Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương đuổi theo, phát hiện ra Cố Niệm Chi đã xuống thang máy trước mất rồi.
Ba người vội vàng đi vào một buồng thang máy khác, ấn nút tầng một, lao nhanh xuống lầu dưới.
Ra khỏi thang máy, sắc trời đã tối hẳn, đèn đường đã bật lên, từ đằng xa, họ chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy guộc của Cố Niệm Chi đang kéo chiếc vali màu hồng anh đào. Cả ba vội vàng gọi một tiếng rồi chạy đuổi theo về phía trước, nhưng Cố Niệm Chi như không nghe thấy, lại đi quá nhanh, tựa hồ chỉ rẽ một cái đã không thấy bóng người đâu nữa rồi vậy.
Họ nhanh chân chạy theo phương hướng Cố Niệm Chi biến mất đuổi tới cửa ra vào dành cho khách đi bộ của chung cư, kéo người nhân viên bảo vệ trẻ tuổi hỏi thăm, "Xin hỏi anh có trông thấy một cô gái dáng cao cao, đôi mắt rất to, rất xinh đẹp kéo theo một chiếc vali màu hồng anh đào đi qua đây không?"
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Cố Niệm Chi, vội vàng nói, "Có thấy, có thấy, cô ấy đi phía kia kìa." Nói xong, anh ta chỉ về một hướng, rồi lại hỏi, "Cô ấy chờ ở đây hơn hai tiếng đồng hồ mới vào, sao vừa vào không bao lâu mà đã lại đi rồi? Chẳng phải là các cô có party sao?"
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi biết những người giàu có này mà mở party thì thường chơi suốt cả đêm, có đôi khi còn ảnh hưởng đến dân chúng xung quanh làm cho mọi người khiếu nại ấy chứ.
Phương Trà Xanh hít ngược một hơi lạnh, "Cái gì? Anh nói ngày hôm nay cô ấy đã chờ ở đây hai tiếng sao?!"
"Đúng vậy, cô đấy tới đây lúc hai giờ rưỡi, tôi gọi điện cho chủ căn hộ 138 nhưng mãi không có ai nhấc máy. Cho đến tận năm giờ, chủ nhà đó mới gọi điện lại, hỏi khách anh ta mời đã đến chưa." Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia không hiểu, "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lúc này Yêu Cơ và Tào Nương Nương đã hiểu rõ mọi chuyện, hai người không hẹn mà cùng xì một tiếng đầy khinh miệt.
"Lòng dạ của Mai Hạ Văn thật ghê tởm! Chẳng trách tại sao khi chúng ta vừa đến lại bắt chúng ta nộp hết điện thoại ra, còn nói là để mọi người trò chuyện tâm tình với nhau tiện hơn, đỡ ỷ lại vào điện thoại. Hóa ra là để cho Niệm Chi không liên lạc được với chúng ta."
Ba người các cô kiểm tra lại điện thoại của mình, quả nhiên cũng thấy được lúc hơn ba giờ, Cố Niệm Chi đã gọi cho cả ba người, hơn nữa còn nhắn lại, hỏi các cô đã tới chưa, mình đã tới cửa rồi nhưng lại không được vào.
Điều này cũng chứng minh lời nói của nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia là thật.
Nếu như nói lúc nãy ba người các cô chỉ thuận theo tâm lý chị em thân thiết mà không cần quan tâm đến đạo lý thì lúc này từ tình thân cho đến đạo lý, bọn họ đều đã đứng về phía Cố Niệm Chi.
"Thật quá đáng, sao Mai Hạ Văn lại có thể như thế này chứ? Chỉ vì Niệm Chi không nhận lời cậu ta mà cậu ta lại tìm cách hạ nhục em ấy như vậy sao." Yêu Cơ quay đầu nhìn về phía căn hộ của Mai Hạ Văn, lại hứ một tiếng, "Đúng là tớ mù con m* nó mắt rồi, còn tưởng cậu ta là một người tốt, cổ động Niệm Chi đến với cậu ta nữa chứ!"
"Được rồi, được rồi, biết người biết mặt không biết lòng. Chúng ta cũng chỉ là bạn học mà thôi, sau này không lui tới với cậu ta nữa, loại người này thật đáng sợ." Tào Nương Nương không còn muốn nói gì thêm về Mai Hạ Văn, "Chúng ta đuổi theo Niệm Chi đi, em ấy vừa xuống máy bay, chưa quen thuộc với cuộc sống ở Đế đô này, cũng không biết đi nơi nào."
Ba người cùng nhau gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi có nghe thấy tiếng ba người gọi mình nhưng tạm thời cô không muốn nói chuyện với bọn họ, bởi vì hiện giờ tâm trạng của cô vô cùng không tốt. Cô không muốn nổi đóa trút giận lên bạn bè mình, chỉ muốn tự trốn đi một nơi xa thật xa để liếm láp vết thương của mình thôi.
Cô kéo vali bước nhanh vào trong con đường nhỏ, tắt điện thoại di động, đi lung tung không mục đích khắp phố phường ngõ hẻm.
Bóng đêm sâu dần, thời tiết càng ngày càng lạnh, hương vị ngày lễ phiêu đãng trong không khí.
Trong các cửa hàng bên đường vang lên ca khúc Giáng Sinh thánh thót leng keng, ngoài cửa được bày những cây thông Noel được trang trí đẹp đẽ, còn có các ông già Noel cười ha hả đứng ở cửa ra vào đang vui đùa và chụp ảnh lưu niệm với trẻ con.
Từng đôi tình nhân đi qua bên cạnh cô, nhiều đôi còn cầm mứt quả trong tay, anh một miếng em một miếng trông vô cùng ngọt ngào.
Cố Niệm Chi thờ ơ như không nhìn thấy đi lướt qua bọn họ, không biết mình muốn đi đâu.
Cô đi một lèo hết mấy trạm dừng, nhận thấy mình đã sắp lạc đường mất rồi nên đành mở ra bản đồ trên điện thoại để xem phương hướng.
Từ nơi này lại đi thêm một đoạn nữa là một trạm dừng xe buýt, có thể có xe đi sân bay.
Cô không muốn gọi xe, cũng không muốn ngồi xe buýt công cộng, cô chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi một mình thôi. Cố Niệm Chi kéo vali hành lý, lại đi hơn nửa giờ nữa mới đến trạm xe buýt kia.
Buổi tối của đêm trước lễ Giáng Sinh, trên đường vô cùng vắng vẻ, đêm hôm khuya khoắt cũng không có ai ngồi xe buýt đi sân bay. Cố Niệm Chi lại cảm thấy rất hợp ý mình.
Cô ngồi một mình trên ghế chờ xe buýt, ngước mắt nhìn lên bầu trời tới xuất thần.
Đèn đường mờ nhạt, con đường cái trước mặt không có một ai. Tiếng nhạc Giáng Sinh vọng tới từ một nơi cách mấy con phố, vang vọng như có như không trên không trung.
Cố Niệm Chi ngồi yên ở đó không nhúc nhích, chiếc bóng lẻ loi, trơ trọi một mình của cô hắt xuống mặt đất, bị kéo ra thật dài.
Không biết cô đã ngồi bao lâu, bầu trời đêm đã có những bông tuyết rơi lả tả. Cố Niệm Chi vươn tay, đỡ lấy một bông tuyết, vừa rơi vào lòng bàn tay cô đã hòa tan ngay.
Cô ngẩng đầu nhìn cơn mưa tuyết càng ngày càng lớn trước mặt, khe khẽ cười một tiếng.
Cũng không lâu sau, tiếng chuông Giáng Sinh vang lên, đã mười hai giờ rồi. Cô phảng phất như nghe được tiếng xướng ca quanh quẩn bên tai.
Điện thoại cô kêu lên một tiếng, cô cúi xuống nhìn, thấy có rất nhiều tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh gửi tới.
Có Yêu Cơ, Tào Nương Nương, Phương Trà Xanh, anh Đại Hùng, anh Tiểu Trạch, có cả đám Ellen, bạn học bên Mỹ của cô, thậm chí còn có cả Hà Chi Sơ, nhưng lại không có người mà cô nhớ nhung nhất kia.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại lên, gửi những tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh đi.
***
Xế chiều hôm nay Hoắc Thiệu Hằng mới được Thượng tướng Quý thả ra. Lúc đầu chỉ là hai tháng, nhưng vì Thượng tướng Quý lại có nhiệm vụ mới khiến cho anh phải ở lại thêm bảy, tám ngày.
Anh vội vàng ngồi chuyên cơ quay lại trụ sở ở thành phố C, khi về mới biết được, không ngờ Cố Niệm Chi lại bay luôn đi họp lớp ở Đế đô.
Mặc dù trong lòng anh cảm thấy hơi lạ, nhưng hai tháng chưa quay về, công việc chồng chất như núi trên bàn đã gần như chôn vùi anh rồi. Anh bận rộn ròng rã hơn mười tiếng đồng hồ mới có thời gian rảnh uống cốc nước.
Nhìn xuống điện thoại, đã qua mười hai giờ đêm, đêm Giáng Sinh rồi, có phải Niệm Chi đang cùng chúc mừng Giáng Sinh với các bạn không?
Đại Hùng và Tiểu Trạch cũng đang bận bịu với nhiệm vụ của mình, chỉ chạy sang chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng một tiếng rồi ai lại lo việc người đó.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng thấy tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh của Cố Niệm Chi gửi tới. Khóe môi anh hơi nhếch lên, tiện tay gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, đang muốn chuyển sang chế độ tiết kiệm điện, chợt nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại đặc biệt vang lên trong đêm tối Đế đô.
Là Hoắc thiếu!
Tay Cố Niệm Chi gần như run lên lẩy bẩy. Hôm nay cô không muốn nhận điện thoại của bất kỳ ai, ngoại trừ điện thoại của một người.
Lúc đầu, cô không kỳ vọng hôm nay có thể nhận được điện thoại của anh, kết quả lại là anh gọi điện tới.
Cố Niệm Chi kiềm chế lại trái tim đang đập bình bịch của mình, trượt màn hình nhận cuộc điện thoại.
"Hoắc thiếu! Là chú sao? Chú về rồi à?"
Giọng nói ngọt ngào của Cố Niệm Chi truyền tới trong điện thoại.
"Ừm, đã về rồi."
Tiếng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng tựa hồ như đang quanh quẩn bên tai Cố Niệm Chi khiến cho sương mù đang vây kín trong lòng cô trong thoáng chốc đã biến thành cảnh xuân về hoa nở.
"Giáng Sinh vui vẻ!"
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói.
"Giáng Sinh vui vẻ!"
Giọng của Cố Niệm Chi suýt chút nữa thì nghẹn ngào, cô vội vàng nhịn lại, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang bay lả tả trên bầu trời, "Giáng Sinh vui vẻ, Hoắc thiếu!"
"Gọi là chú." Hoắc Thiệu Hằng dịu dàng mà rất kiên quyết, "Muộn rồi, ngủ sớm đi!"
"Vâng." Cố Niệm Chi nhẹ nhàng trả lời, "Cháu sẽ ngủ ngay đây!" Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, vẫn ngồi nguyên một mình trong trạm xe buýt.
Hoắc Thiệu Hằng có chút ngoài ý muốn, có lẽ cảm xúc của Cố Niệm Chi không được tốt lắm.
Nếu như tâm trạng của cô tốt, cô sẽ líu ríu không ngừng với anh chứ không phải như hôm nay, nói được ba câu đã cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức gọi cho Triệu Lương Trạch hỏi, "Hôm nay Niệm Chi tới Đế đô tham gia họp lớp, ai ở đó trông coi cô ấy?"
Triệu Lương Trạch nói họ tên và số điện thoại người đó ra, rồi lại hỏi, "Sao vậy ạ?"
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, gọi luôn cho người kia.
Nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, người kia vô cùng kích động, núp trong bóng tối kể lại hết hành trình hôm nay của Cố Niệm Chi.
Ngoại trừ chuyện xảy ra trong căn hộ của Mai Hạ Văn là anh ta không biết ra, tất cả mọi chuyện anh ta đều kể lại.
Ngay lập tức, Hoắc Thiệu Hằng biết được chuyện Cố Niệm Chi đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ ở cửa khu chung cư nhà Mai Hạ Văn, sau đó đi vào không đến nửa tiếng đã ra, rồi một mình đi trên đường, cuối cùng thì ngồi ở trong một trạm xe buýt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tay của anh siết chặt thành nắm đấm, sau đó lại buông ra vẻ mặt tỏ ra vẻ cố gắng kiềm chế đến cực độ.
Anh ngồi sau bàn làm việc của mình do dự trong chốc lát, ngón tay băn khoăn trên con chuột máy tính, cuối cùng ấn mở một chương trình.
Chương trình đó kết nối trực tiếp với Hệ thống thông tin của vệ tinh Nam Đẩu. Dùng chương trình này, anh có thể xem xét được tình huống thực tế ở các nơi trên thế giới.
Anh nhập tín hiệu điện thoại di động của Cố Niệm Chi vào Hệ thống để tìm tọa độ, sau đó sử dụng hệ thống tìm kiếm thời gian thực của vệ tinh.
Trong hệ thống thông tin của vệ tinh Nam Đẩu trên màn hình máy vi tính dần dần xuất hiện cảnh đêm Đế đô.
Hoắc Thiệu Hằng không ngừng thao tác, phóng đại hình ảnh lên.
Chỉ thấy cảnh đèn đuốc huy hoàng kia chậm rãi biến thành cảnh con đường, trạm xe buýt kia dần dần xuất hiện trên màn hình máy vi tính trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Anh nhìn thấy một hình bóng lẻ loi, trơ trọi đang ngồi trên ghế dài, trên trời đang có tuyết rơi, khắp bầu trời chỉ tràn ngập những bông tuyết trắng xóa, phủ một lớp xuống hình bóng bé nhỏ kia.
Lúc này, người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời đêm.
Dường như Hoắc Thiệu Hằng có thể xuyên qua hình ảnh mơ hồ này, trông thấy được đôi mắt to đen lay láy của cô đang cô độc ngóng nhìn lên bầu trời đêm.
Trong khoảnh khắc đó, giống như có người đang bóp nghẹt trái tim của anh, sau đó hung hăng vặn mạnh một cái vậy. Cảm giác đau đớn, tê dại đan vào nhau, anh không thể phân biệt được rõ ràng rốt cuộc mình đang nghĩ gì, nhưng tay của anh đã ấn gọi cho Âm Thế Hùng rồi, "Tìm chuyên cơ cho tôi, tôi phải lập tức đi Đế đô!"
"Rõ!" Âm Thế Hùng nhận lệnh ngay, cấp tốc liên lạc nhân viên các bộ phận, không những phải sắp xếp chuyên cơ, mà còn phải bố trí tốt đường bay nữa.
Thế là, sau mười hai giờ đêm ở thành phố C, một chiếc chuyên cơ quân dụng bay lên không, nhanh chóng lao về hướng Đế đô.
Đúng một tiếng sau, chuyên cơ quân dụng kia đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế đô.
Sau đó nửa tiếng, một đội xe quân đội đã xuất hiện trên đường cái, chạy thẳng về khu Tam Hoàn.
***
Cố Niệm Chi ngồi một mình trên ghế dài ở trạm xe buýt, toàn thân lạnh cóng, nhưng cô không muốn đi đâu cả.
Cô chỉ cảm thấy con đường phía trước thật nhấp nhô, quá khứ của mình lại mờ mịt. Cô là một người không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai.
Trời đất bao la, nơi đâu là chỗ dung thân cho một cô bé mồ côi như cô?
Ngay khi tâm trạng của cô đang xuống tới mức thấp nhất, một loạt đèn xe chói sáng đột nhiên từ đầu phố chiếu tới.
Cô vô thức đưa tay lên che mắt mình nhưng khóe mắt đã kịp thấy đó là một đội xe trùng điệp đang lao tới.
Đã muộn thế này, sao lại còn có một đội xe đi ngang qua đây nhỉ?
Cố Niệm Chi hạ cánh tay xuống, ngước mắt nhìn, lại phát hiện chiếc xe đi đầu được gắn biển quân đội. Trái tim cô bỗng nhiên nhảy thót lên một cái, sau đó nhịp tim gần như tạm dừng mất mấy phút.
Ngay trong mấy phút này, cô trông thấy đội xe đó chậm rãi ngừng lại trước mặt mình. Một chiếc xe không rõ nhãn hiệu trông vô cùng xa hoa và cao quý đi ở giữa dừng ngay trước mặt cô.
Cửa xe bật mở, một bóng người cao lớn bước ra khỏi xe, đứng ở cửa xe nhìn cô.
Chiếc áo khoác quân phục màu xanh tím than khiến cho hình bóng anh càng có vẻ cao lớn, vĩ ngạn hơn, cành tùng màu vàng kim và một ngôi sao ở quân hàm trên đầu vai lấp lánh trong trời đêm, dưới chiếc mũ quân phục là một gương mặt tuấn mỹ đến mức làm cho người ta tuyệt vọng. Thời khắc này, nét mặt lạnh lùng làm người ta run sợ ấy đang lẳng lặng nhìn cô.
Là Hoắc thiếu!
Hoắc Thiếu đến đón cô rồi!
Cuối cùng những giọt nước mắt đang tích tụ trong mắt Cố Niệm Chi cũng rơi xuống. Cô đứng vụt lên, chạy nhào về phía Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng giang hai tay ra, vững vàng ôm lấy cô.
Trong màn tuyết rơi đầy trời, người đàn ông cao lớn đứng thẳng sừng sững, lẳng lặng ôm lấy cô gái đang không ngừng nức nở trong lòng
Bình luận truyện