Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 224: Thu hoạch ngoài ý muốn
Editor: Nguyetmai
Diệp Tử Đàn luôn ngồi bên cạnh bàn phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh để trông nom bà ấy, Trần Liệt thì phụ trách những dụng cụ theo dõi số liệu kia.
Những số liệu nghịch thiên thế này, ngoài việc cảm thấy rất vui vẻ ra, Trần Liệt còn cẩn thận tải dữ liệu xuống, lưu lại sang chỗ khác chứ không ghi vào hồ sơ bệnh án của Tống Cẩm Ninh.
Cũng giống như kháng thể chống lại virus H3aB7 lần trước, tên của Cố Niệm Chi cũng không xuất hiện trong báo cáo mà bọn họ gửi lên Bộ Quốc phòng.
Những chuyện này, chỉ có hai người Trần Liệt và Hoắc Thiệu Hằng biết mà thôi, chính Cố Niệm Chi cũng không biết thể chất mình đặc thù như thế nào.
Tầm quan trọng của Cố Niệm Chi với Bộ Quốc phòng nằm ở thân thế phía sau của cô.
Hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đều không hy vọng có người phát hiện ra Cố Niệm Chi có thể chất đặc thù.
Nếu như bị những người đó phát hiện ra, Cố Niệm Chi sẽ thật sự chỉ có thể làm kiếp chuột bạch, bị giam trong phòng thí nghiệm để người ta làm thí nghiệm bí mật.
Đối với điều này, Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đều ngầm hiểu với nhau, không hẹn mà cùng lựa chọn giữ bí mật cho Cố Niệm Chi.
Từ sáu năm trước, sau khi bọn họ phát hiện ra thể chất đặc thù của Cố Niệm Chi, cả hai đã bắt đầu cố ý bảo vệ và che đậy rồi.
Ngay cả nhà Hoắc Thiệu Hằng cũng không về để mấy người Bạch Cẩn Nghi đặt mục tiêu lên người Tống Cẩm Ninh, không chú ý tới sự đặc thù của Cố Niệm Chi.
Bọn họ hy vọng Cố Niệm Chi có thể giúp cứu chữa Tống Cẩm Ninh, nhưng chỉ thế mà thôi.
Việc nhờ Cố Niệm Chi hỗ trợ cứu chữa Tống Cẩm Ninh cũng đã được chính bản thân cô đồng ý.
Trần Liệt cho rằng cho dù Cố Niệm Chi có đồng ý hay không, Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ để cô cứu mẹ mình, nhưng thật ra điều này là không đúng.
Nếu như Cố Niệm Chi không đồng ý, Hoắc Thiệu Hằng cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc cô.
Anh chưa từng có suy nghĩ ép buộc Cố Niệm Chi cứu mẹ mình, càng không có suy nghĩ để cô cống hiến bản thân mình cho toàn bộ Đế quốc Hoa Hạ.
Bản thân anh là quân nhân, có thể cống hiến cho quốc gia bản thân mình, bao gồm cả sinh mạng của mình, nhưng Cố Niệm Chi thì không phải. Thậm chí, anh còn không xác định được rõ ràng cô có phải là người của Đế quốc Hoa Hạ hay không. Đương nhiên, anh cũng không thể tự quyết định thay Cố Niệm Chi, bắt cô phải cống hiến tất cả mọi thứ của mình.
Điều này là trái với nguyên tắc làm đàn ông và tín ngưỡng khi làm một người lính của anh.
***
Cả đêm Hoắc Thiệu Hằng không ngủ, một mình ngồi trên ghế massage cạnh giường, vừa xử lý công việc trên máy tính vừa thỉnh thoảng lại xem xét tình hình Cố Niệm Chi.
Đến lúc đêm khuya, quả nhiên Cố Niệm Chi đã phát sốt, nhưng chỉ là sốt nhẹ, không có gì đặc biệt nghiêm trọng.
Trần Liệt tới xem xét tình hình nhưng anh ta cũng không cho cô uống thuốc mà chỉ nói là Cố Niệm Chi có thể tự mình kháng cự lại được.
Cứ mỗi mười lăm phút, Hoắc Thiệu Hằng lại tới sờ trán Cố Niệm Chi một lần để đảm bảo nhiệt độ thân thể cô không lên quá cao.
Cố Niệm Chi ngủ cũng không yên giấc chút nào.
Sự đau đớn của cuộc phẫu thuật chiều nay khiến cho cô như ngất đi đến nơi, nhưng vì không muốn tạo thêm áp lực và để cho Hoắc Thiệu Hằng đỡ phải áy náy nên cô chọn im lặng không kêu than.
Cô thích anh, cô yêu anh, cô hy vọng anh cũng yêu mình, nhưng cô không muốn Hoắc Thiệu Hằng tiến tới với cô chỉ vì áy náy.
Có điều, sự đau đớn vẫn lưu lại dấu tích trên người cô khiến đầu óc cô lúc nào cũng rơi vào trong tình trạng căng thẳng.
Đến khi phát sốt lúc đêm khuya, cô đắm chìm trong một cơn ác mộng đã lâu không gặp.
***
Cảm giác đau đớn ở khắp mọi nơi, có người đang truy đuổi cô, cô gào khóc gọi mẹ, trốn tránh khắp nơi.
Ở trong mơ, có một người phụ nữ với khuôn mặt mơ hồ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cô, rất giống với người mà khi còn nhỏ cô luôn khát vọng trong lòng. Nhưng khi cô chạy về phía người đó, lại bị người đó đẩy ra một cách vô tình.
Trong giấc mộng, cô há to miệng, muốn gọi người phụ nữ đó nhưng lại phát hiện ra mình không kêu lên được. Cuối cùng, cô chỉ có thể kêu lên một tiếng yếu ớt, "… Bố, bố ơi…"
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng vụt đầu lên, nhìn về phía Cố Niệm Chi đang nằm trên giường.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trong đêm tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, trên trán rịn ra rất nhiều mồ hôi mịn, dường như cơn sốt đã hạ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng cầm khăn mặt lau mồ hôi cho Cố Niệm Chi. Cố Niệm Chi vẫn rên rỉ khe khẽ như cũ, "… Bố, bố, chú, chú…"
Hoắc Thiệu Hằng dừng tay một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cố Niệm Chi, sau đó lại cầm khăn mặt, chấm mồ hôi trên trán cô rồi đột nhiên khẽ nói, "Niệm Chi, bố của em tên là gì?"
Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ đã từng được huấn luyện làm thế nào để dẫn dắt người đang nói mê nói ra sự thật.
Phương pháp này vô cùng hữu hiệu, hơn nữa tính bảo mật cực kì cao.
Sau khi đối phương tỉnh mộng, hoàn toàn không nhớ rõ khi nói mê mình đã bị dẫn dắt nói ra sự thật.
Cố Niệm Chi gặp ác mộng, trên người còn có sự đau đớn do cuộc phẫu thuật ban ngày, sự đau đớn này cũng kích thích thêm đầu óc của cô.
Khi tâm trí không còn tỉnh táo, cô sẽ rất dễ dàng nói mơ đáp lại Hoắc Thiệu Hằng, "Bố… bố, bố, bố."
Trái tim Hoắc Thiệu Hằng thoáng chốc như ngừng lại mấy nhịp, sau đó lại đập thật mạnh. Giọng nói luôn bình tĩnh của anh cũng khẽ run rẩy, "Vậy rốt cuộc tên ông ấy là gì?"
Cố Niệm Chi không nói tiếp, giống như lại ngủ thiếp đi vậy. Xem ra cũng giống như trước kia, lần này cũng lại không có kết quả gì.
Hoắc Thiệu Hằng chuyển khăn mặt đi, vừa định đứng dậy, lại nghe Cố Niệm Chi nói nhỏ, "… Tường Văn."
Tường Văn? Cố Tường Văn ư?
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tìm được một manh mối quan trọng về thân thế của Cố Niệm Chi.
"Là hai chữ nào?"
"Tường trong cát tường, Văn trong văn hóa." Cố Niệm Chi ngoan ngoãn trả lời.
Trong giấc mộng cô cũng vẫn nghe lời như khi tỉnh vậy.
Mặt mày Hoắc Thiệu Hằng giãn ra, có một cái tên là dễ tra xét hơn rồi.
Sau này tới Cục quản lý hộ tịch của Đế quốc Hoa Hạ tiến hành kiểm tra cả nước, tìm ra tất cả những người gọi là "Cố Tường Văn" rồi so DNA là có thể biết được thực hư ngay.
Hoắc Thiệu Hằng kiềm chế lại trái tim đang đập dồn dập của mình, gần như không dám tin vào điều mình vừa mới nghe được.
Qua sáu năm, cuối cùng bọn họ cũng chạm tới được một góc núi băng về thân thế của cô.
"Thế chú của em thì sao? Chú của em tên là gì?"
Hoắc Thiệu Hằng lại nhẹ nhàng hỏi.
Lần này, Cố Niệm Chi ngậm chặt miệng, không nói thêm lời nào nữa.
Hoắc Thiệu Hằng lại hỏi thêm vài tiếng, Cố Niệm Chi cũng không có phản ứng gì.
Ở trong mộng rồi mà vẫn còn cảnh giác như thế à.
Có lẽ nếu không phải do hôm nay đau đớn quá mức kịch liệt thì tinh thần của Cố Niệm Chi cũng không dễ thất thủ như thế này đâu nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng đứng trong phòng ngủ, suy nghĩ đến xuất thần.
Nghe Cố Niệm Chi nói tên của bố cô thì ông ấy hẳn là người Đế quốc Hoa Hạ. Nhưng bọn họ đã tra xét suốt sáu năm trời, kiểm tra toàn bộ những người có liên quan ở Đế quốc Hoa Hạ mà vẫn không có người nào có DNA gần giống với Cố Niệm Chi, cho dù là bà con xa cũng không tìm được.
Làm gì có khả năng trên Đế quốc Hoa Hạ này còn có sự tồn tại của bố Cố Niệm Chi cơ chứ? Bọn họ đều cho rằng có lẽ Cố Niệm Chi không phải là người Đế quốc Hoa Hạ…
Nhưng khi Cố Niệm Chi nói mê lại bị anh dẫn dắt nói ra sự thật, những lời nói lúc này, nhất định là vô cùng chân thật, không có cách nào giả mạo. Thậm chí, đó còn là những chuyện ở sâu trong ký ức, đôi khi những lúc tỉnh táo còn chưa hẳn có thể nhớ ra được.
Ví dụ như Cố Niệm Chi chẳng hạn, trí nhớ trước năm mười hai tuổi của cô hoàn toàn biến mất, đấy chính là một minh chứng rõ rệt nhất đó thôi.
Cho nên, dẫn dắt người nói trong lúc mê sảng, có thể nói là cách lấy ra được thứ ẩn giấu trong nơi sâu thẳm nhất ở ký ức của cô.
Dù câu trả lời của cô có hoang đường, không thể tưởng tượng được thế nào thì sự chân thật của nó đều không thể nghi ngờ.
Nếu như câu trả lời của Cố Niệm Chi là thật, vậy thì chắc chắn những trường hợp trước đó bọn họ loại bỏ là có vấn đề.
Có điều, anh thực sự không ngờ tới, Cố Niệm Chi lại là người của Đế quốc Hoa Hạ.
Hoắc Thiệu Hằng lấy lại bình tĩnh, cầm khăn mặt vào cất trong phòng tắm, quay lại ngồi xuống ghế massage, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Lúc hai giờ sáng, Triệu Lương Trạch gọi điện thoại cho anh, "Hoắc thiếu, Thượng tướng Hoắc tới, anh có gặp không?"
"Bố tôi tới ư?" Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu lên khỏi laptop, "Ông ấy tới làm gì?"
"Không biết, đã tới cổng dinh thự của anh rồi, đang xuống xe." Triệu Lương Trạch nhìn hình ảnh giám sát trên màn hình máy tính, sau khi báo cáo tin tức với Hoắc Thiệu Hằng thì chia sẻ video cho Hoắc Thiệu Hằng xem.
Trên màn hình laptop trước mặt anh, một chiếc xe chống đạn màu đen dừng ở cổng biệt thự, cửa xe được mở ra, Hoắc Quan Thần mặc thường phục xuống xe, hai tay để sát bên người, ánh mắt sắc bén dò xét dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng mím chặt môi, nhìn video trong chốc lát rồi mới nói với Triệu Lương Trạch, "Mở cửa ra, để ông ấy vào." Nói xong, anh đóng laptop lại, đứng dậy xem xét tình hình Cố Niệm Chi một chút, thấy cô đã hạ sốt, mới quay người rời đi.
Bước chân bình tĩnh của anh đi từ phòng ngủ tầng hai xuống phòng khách tầng một, Hoắc Quan Thần đã chờ sẵn ở đó.
Diệp Tử Đàn luôn ngồi bên cạnh bàn phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh để trông nom bà ấy, Trần Liệt thì phụ trách những dụng cụ theo dõi số liệu kia.
Những số liệu nghịch thiên thế này, ngoài việc cảm thấy rất vui vẻ ra, Trần Liệt còn cẩn thận tải dữ liệu xuống, lưu lại sang chỗ khác chứ không ghi vào hồ sơ bệnh án của Tống Cẩm Ninh.
Cũng giống như kháng thể chống lại virus H3aB7 lần trước, tên của Cố Niệm Chi cũng không xuất hiện trong báo cáo mà bọn họ gửi lên Bộ Quốc phòng.
Những chuyện này, chỉ có hai người Trần Liệt và Hoắc Thiệu Hằng biết mà thôi, chính Cố Niệm Chi cũng không biết thể chất mình đặc thù như thế nào.
Tầm quan trọng của Cố Niệm Chi với Bộ Quốc phòng nằm ở thân thế phía sau của cô.
Hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đều không hy vọng có người phát hiện ra Cố Niệm Chi có thể chất đặc thù.
Nếu như bị những người đó phát hiện ra, Cố Niệm Chi sẽ thật sự chỉ có thể làm kiếp chuột bạch, bị giam trong phòng thí nghiệm để người ta làm thí nghiệm bí mật.
Đối với điều này, Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt đều ngầm hiểu với nhau, không hẹn mà cùng lựa chọn giữ bí mật cho Cố Niệm Chi.
Từ sáu năm trước, sau khi bọn họ phát hiện ra thể chất đặc thù của Cố Niệm Chi, cả hai đã bắt đầu cố ý bảo vệ và che đậy rồi.
Ngay cả nhà Hoắc Thiệu Hằng cũng không về để mấy người Bạch Cẩn Nghi đặt mục tiêu lên người Tống Cẩm Ninh, không chú ý tới sự đặc thù của Cố Niệm Chi.
Bọn họ hy vọng Cố Niệm Chi có thể giúp cứu chữa Tống Cẩm Ninh, nhưng chỉ thế mà thôi.
Việc nhờ Cố Niệm Chi hỗ trợ cứu chữa Tống Cẩm Ninh cũng đã được chính bản thân cô đồng ý.
Trần Liệt cho rằng cho dù Cố Niệm Chi có đồng ý hay không, Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ để cô cứu mẹ mình, nhưng thật ra điều này là không đúng.
Nếu như Cố Niệm Chi không đồng ý, Hoắc Thiệu Hằng cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc cô.
Anh chưa từng có suy nghĩ ép buộc Cố Niệm Chi cứu mẹ mình, càng không có suy nghĩ để cô cống hiến bản thân mình cho toàn bộ Đế quốc Hoa Hạ.
Bản thân anh là quân nhân, có thể cống hiến cho quốc gia bản thân mình, bao gồm cả sinh mạng của mình, nhưng Cố Niệm Chi thì không phải. Thậm chí, anh còn không xác định được rõ ràng cô có phải là người của Đế quốc Hoa Hạ hay không. Đương nhiên, anh cũng không thể tự quyết định thay Cố Niệm Chi, bắt cô phải cống hiến tất cả mọi thứ của mình.
Điều này là trái với nguyên tắc làm đàn ông và tín ngưỡng khi làm một người lính của anh.
***
Cả đêm Hoắc Thiệu Hằng không ngủ, một mình ngồi trên ghế massage cạnh giường, vừa xử lý công việc trên máy tính vừa thỉnh thoảng lại xem xét tình hình Cố Niệm Chi.
Đến lúc đêm khuya, quả nhiên Cố Niệm Chi đã phát sốt, nhưng chỉ là sốt nhẹ, không có gì đặc biệt nghiêm trọng.
Trần Liệt tới xem xét tình hình nhưng anh ta cũng không cho cô uống thuốc mà chỉ nói là Cố Niệm Chi có thể tự mình kháng cự lại được.
Cứ mỗi mười lăm phút, Hoắc Thiệu Hằng lại tới sờ trán Cố Niệm Chi một lần để đảm bảo nhiệt độ thân thể cô không lên quá cao.
Cố Niệm Chi ngủ cũng không yên giấc chút nào.
Sự đau đớn của cuộc phẫu thuật chiều nay khiến cho cô như ngất đi đến nơi, nhưng vì không muốn tạo thêm áp lực và để cho Hoắc Thiệu Hằng đỡ phải áy náy nên cô chọn im lặng không kêu than.
Cô thích anh, cô yêu anh, cô hy vọng anh cũng yêu mình, nhưng cô không muốn Hoắc Thiệu Hằng tiến tới với cô chỉ vì áy náy.
Có điều, sự đau đớn vẫn lưu lại dấu tích trên người cô khiến đầu óc cô lúc nào cũng rơi vào trong tình trạng căng thẳng.
Đến khi phát sốt lúc đêm khuya, cô đắm chìm trong một cơn ác mộng đã lâu không gặp.
***
Cảm giác đau đớn ở khắp mọi nơi, có người đang truy đuổi cô, cô gào khóc gọi mẹ, trốn tránh khắp nơi.
Ở trong mơ, có một người phụ nữ với khuôn mặt mơ hồ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cô, rất giống với người mà khi còn nhỏ cô luôn khát vọng trong lòng. Nhưng khi cô chạy về phía người đó, lại bị người đó đẩy ra một cách vô tình.
Trong giấc mộng, cô há to miệng, muốn gọi người phụ nữ đó nhưng lại phát hiện ra mình không kêu lên được. Cuối cùng, cô chỉ có thể kêu lên một tiếng yếu ớt, "… Bố, bố ơi…"
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng vụt đầu lên, nhìn về phía Cố Niệm Chi đang nằm trên giường.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trong đêm tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, trên trán rịn ra rất nhiều mồ hôi mịn, dường như cơn sốt đã hạ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng cầm khăn mặt lau mồ hôi cho Cố Niệm Chi. Cố Niệm Chi vẫn rên rỉ khe khẽ như cũ, "… Bố, bố, chú, chú…"
Hoắc Thiệu Hằng dừng tay một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cố Niệm Chi, sau đó lại cầm khăn mặt, chấm mồ hôi trên trán cô rồi đột nhiên khẽ nói, "Niệm Chi, bố của em tên là gì?"
Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ đã từng được huấn luyện làm thế nào để dẫn dắt người đang nói mê nói ra sự thật.
Phương pháp này vô cùng hữu hiệu, hơn nữa tính bảo mật cực kì cao.
Sau khi đối phương tỉnh mộng, hoàn toàn không nhớ rõ khi nói mê mình đã bị dẫn dắt nói ra sự thật.
Cố Niệm Chi gặp ác mộng, trên người còn có sự đau đớn do cuộc phẫu thuật ban ngày, sự đau đớn này cũng kích thích thêm đầu óc của cô.
Khi tâm trí không còn tỉnh táo, cô sẽ rất dễ dàng nói mơ đáp lại Hoắc Thiệu Hằng, "Bố… bố, bố, bố."
Trái tim Hoắc Thiệu Hằng thoáng chốc như ngừng lại mấy nhịp, sau đó lại đập thật mạnh. Giọng nói luôn bình tĩnh của anh cũng khẽ run rẩy, "Vậy rốt cuộc tên ông ấy là gì?"
Cố Niệm Chi không nói tiếp, giống như lại ngủ thiếp đi vậy. Xem ra cũng giống như trước kia, lần này cũng lại không có kết quả gì.
Hoắc Thiệu Hằng chuyển khăn mặt đi, vừa định đứng dậy, lại nghe Cố Niệm Chi nói nhỏ, "… Tường Văn."
Tường Văn? Cố Tường Văn ư?
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tìm được một manh mối quan trọng về thân thế của Cố Niệm Chi.
"Là hai chữ nào?"
"Tường trong cát tường, Văn trong văn hóa." Cố Niệm Chi ngoan ngoãn trả lời.
Trong giấc mộng cô cũng vẫn nghe lời như khi tỉnh vậy.
Mặt mày Hoắc Thiệu Hằng giãn ra, có một cái tên là dễ tra xét hơn rồi.
Sau này tới Cục quản lý hộ tịch của Đế quốc Hoa Hạ tiến hành kiểm tra cả nước, tìm ra tất cả những người gọi là "Cố Tường Văn" rồi so DNA là có thể biết được thực hư ngay.
Hoắc Thiệu Hằng kiềm chế lại trái tim đang đập dồn dập của mình, gần như không dám tin vào điều mình vừa mới nghe được.
Qua sáu năm, cuối cùng bọn họ cũng chạm tới được một góc núi băng về thân thế của cô.
"Thế chú của em thì sao? Chú của em tên là gì?"
Hoắc Thiệu Hằng lại nhẹ nhàng hỏi.
Lần này, Cố Niệm Chi ngậm chặt miệng, không nói thêm lời nào nữa.
Hoắc Thiệu Hằng lại hỏi thêm vài tiếng, Cố Niệm Chi cũng không có phản ứng gì.
Ở trong mộng rồi mà vẫn còn cảnh giác như thế à.
Có lẽ nếu không phải do hôm nay đau đớn quá mức kịch liệt thì tinh thần của Cố Niệm Chi cũng không dễ thất thủ như thế này đâu nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng đứng trong phòng ngủ, suy nghĩ đến xuất thần.
Nghe Cố Niệm Chi nói tên của bố cô thì ông ấy hẳn là người Đế quốc Hoa Hạ. Nhưng bọn họ đã tra xét suốt sáu năm trời, kiểm tra toàn bộ những người có liên quan ở Đế quốc Hoa Hạ mà vẫn không có người nào có DNA gần giống với Cố Niệm Chi, cho dù là bà con xa cũng không tìm được.
Làm gì có khả năng trên Đế quốc Hoa Hạ này còn có sự tồn tại của bố Cố Niệm Chi cơ chứ? Bọn họ đều cho rằng có lẽ Cố Niệm Chi không phải là người Đế quốc Hoa Hạ…
Nhưng khi Cố Niệm Chi nói mê lại bị anh dẫn dắt nói ra sự thật, những lời nói lúc này, nhất định là vô cùng chân thật, không có cách nào giả mạo. Thậm chí, đó còn là những chuyện ở sâu trong ký ức, đôi khi những lúc tỉnh táo còn chưa hẳn có thể nhớ ra được.
Ví dụ như Cố Niệm Chi chẳng hạn, trí nhớ trước năm mười hai tuổi của cô hoàn toàn biến mất, đấy chính là một minh chứng rõ rệt nhất đó thôi.
Cho nên, dẫn dắt người nói trong lúc mê sảng, có thể nói là cách lấy ra được thứ ẩn giấu trong nơi sâu thẳm nhất ở ký ức của cô.
Dù câu trả lời của cô có hoang đường, không thể tưởng tượng được thế nào thì sự chân thật của nó đều không thể nghi ngờ.
Nếu như câu trả lời của Cố Niệm Chi là thật, vậy thì chắc chắn những trường hợp trước đó bọn họ loại bỏ là có vấn đề.
Có điều, anh thực sự không ngờ tới, Cố Niệm Chi lại là người của Đế quốc Hoa Hạ.
Hoắc Thiệu Hằng lấy lại bình tĩnh, cầm khăn mặt vào cất trong phòng tắm, quay lại ngồi xuống ghế massage, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Lúc hai giờ sáng, Triệu Lương Trạch gọi điện thoại cho anh, "Hoắc thiếu, Thượng tướng Hoắc tới, anh có gặp không?"
"Bố tôi tới ư?" Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu lên khỏi laptop, "Ông ấy tới làm gì?"
"Không biết, đã tới cổng dinh thự của anh rồi, đang xuống xe." Triệu Lương Trạch nhìn hình ảnh giám sát trên màn hình máy tính, sau khi báo cáo tin tức với Hoắc Thiệu Hằng thì chia sẻ video cho Hoắc Thiệu Hằng xem.
Trên màn hình laptop trước mặt anh, một chiếc xe chống đạn màu đen dừng ở cổng biệt thự, cửa xe được mở ra, Hoắc Quan Thần mặc thường phục xuống xe, hai tay để sát bên người, ánh mắt sắc bén dò xét dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng mím chặt môi, nhìn video trong chốc lát rồi mới nói với Triệu Lương Trạch, "Mở cửa ra, để ông ấy vào." Nói xong, anh đóng laptop lại, đứng dậy xem xét tình hình Cố Niệm Chi một chút, thấy cô đã hạ sốt, mới quay người rời đi.
Bước chân bình tĩnh của anh đi từ phòng ngủ tầng hai xuống phòng khách tầng một, Hoắc Quan Thần đã chờ sẵn ở đó.
Bình luận truyện