Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 249: Bị chọc giận rồi



Editor: Nguyetmai

Nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng động cực lớn, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên, nhìn xuống mới thấy cuộc điện thoại từ "Giáo sư Hà" đã tắt.

Anh tắt điện thoại của Cố Niệm Chi đi, nói vào trong tai nghe Bluetooth với nhân viên trực ở bên kia, "Kiểm tra xong những tin nhắn trong điện thoại Cố Niệm Chi chưa? Có thể gửi lại cho cô ấy được rồi."

Điện thoại của Cố Niệm Chi vẫn luôn ở trong trạng thái được giám sát nghiêm ngặt bởi Cục tác chiến đặc biệt, trừ khi cô gọi vào đường dây riêng của Hoắc Thiệu Hằng thì mới không bị ghi âm.

Nếu là điện thoại khác, kể cả là cô gọi đi, hay người khác gọi tới, tất cả đều bị ghi âm lưu trữ lại.

Lúc trước tin nhắn của Hà Chi Sơ gửi tới cho cô, đương nhiên cũng trong tình trạng "xét duyệt", hơn nữa Hoắc Thiệu Hằng còn cố ý "xét duyệt" nhiều hơn mấy ngày.

Cố Niệm Chi cũng luôn biết điện thoại của mình và toàn bộ các tài khoản xã hội, thẻ ngân hàng hay tin tức điện tử đều trong sự giám sát của Cục tác chiến đặc biệt.

Trước kia cô là trẻ vị thành niên, làm thế là để bảo vệ cô. Hiện giờ cô đã trưởng thành, Hoắc Thiệu Hằng không biết liệu cô có phản kháng với kiểu giám sát mọi lúc, mọi nơi thế này không nữa.

Nhưng mà anh đã quen với việc không suy nghĩ đến những vấn đề mang tính giả thiết, cho nên trước khi Cố Niệm Chi thực sự "phản kháng", anh sẽ không nghĩ tới vấn đề này.

***

"Giáo sư Hà? Giáo sư Hà? Anh không sao chứ?"

Ôn Thủ Ức ở ngoài cửa nghe thấy trong phòng làm việc vang lên tiếng động lớn, giật mình hoảng hốt vội vàng chạy tới gõ cửa phòng làm việc, không dám tiến vào.

Phòng làm việc của Hà Chi Sơ cũng không đóng cửa, chỉ khép hờ mà thôi.

Ôn Thủ Ức thận trọng nhìn theo khe hở ở cửa, thấy trên sàn phòng làm việc vô cùng hỗn loạn.

Ngoại trừ chiếc điện thoại đã tan nát, còn có mấy chén trà, cái chặn giấy bằng mặc ngọc, giá để bút bằng thanh ngọc và cả một cái laptop Apple cũng bị nện cho vỡ nát.

Hiện giờ trên mặt bàn trước mặt anh ta trống rỗng, không còn bất cứ thứ gì. Trừ điện thoại và máy tính ra, những thứ khác đều là đồ cổ.

Chén trà Kỳ Lân Vọng Nguyệt bằng sứ Thanh Hoa, chặn giấy bằng mặc ngọc thời Đường và cả giá gác bút thời Đại Tống, cứ như vậy bị anh ta gạt thẳng xuống sàn nhà bằng gỗ.

Ba thứ này, mỗi thứ đều có giá hơn trăm triệu, có thể mua được mấy khu nhà cao cấp ở Đế đô, vậy mà bị anh ta ném vỡ nát không đau lòng chút nào.

Khóe miệng Ôn Thủ Ức giật run lên, kể cả trong nhà còn nhiều những thứ này đi chăng nữa, cũng làm sao có thể đập loạn lên như rác rưởi thế được chứ…

Hà Chi Sơ hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng khống chế lại được cảm xúc của mình.

Anh ta ngồi dựa vào ghế massage sau bàn đọc sách, nhắm mắt lại, gương mặt lạnh lùng xanh mét lại.

"… Niệm Chi ngủ rồi… Niệm Chi ngủ rồi…"

Đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông nhấc điện thoại của Cố Niệm Chi, nói với anh ta rằng, "Niệm Chi ngủ rồi" ư…

Mặc dù biết có lẽ chuyện không phải như anh ta nghĩ, nhưng Hà Chi Sơ vẫn không thể nào khống chế được cơn giận dữ của mình.

Nó giống như… một thứ vốn thuộc về mình, nhưng kết quả lại đột nhiên phát hiện ra không còn thuộc về mình nữa, không chỉ có vậy, dù mình chỉ muốn nhìn thêm một chút nữa thôi cũng trở thành hy vọng xa vời.

Tại sao có thể như vậy chứ?!

Hà Chi Sơ cảm thấy đầu mình càng đau đớn hơn. Anh ta đưa tay lên day huyệt thái dương, nhưng sự đau đớn đó không hề dịu bớt, ngược lại còn như gai nhọn đâm chọc tứ tung trong đầu anh ta.

"Giáo sư Hà? Giáo sư Hà?" Nhìn thấy thần sắc của Hà Chi Sơ, Ôn Thủ Ức cũng lập tức biến sắc, "Giáo sư Hà? Anh lại nhức đầu sao? Tôi có thể xoa bóp giúp anh …"

Hà Chi Sơ uể oải không còn chút sức lực nào, nói, "Vào đi."

Trong lòng Ôn Thủ Ức mừng thầm, đẩy cửa phòng làm việc đi vào. Qua hơn mấy tháng, cuối cùng cô ta cũng có thể tới gần bên cạnh Hà Chi Sơ.

Cô ta đi rửa tay, xong hơ tay dưới hơi ấm của máy sấy tay, xoa tinh dầu chuyên dùng để xoa bóp lên tay, sau đó đi tới phía sau Hà Chi Sơ, bắt đầu xoa bóp các huyệt vị trên đầu anh ta.

Ôn Thủ Ức học massage bấm huyệt từ bác sĩ gia đình của nhà họ Hà chính là vì Hà Chi Sơ.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, Hà Chi Sơ không nói gì, nhưng hô hấp của anh ta dần nhịp nhàng hơn, sắc mặt cũng dần khôi phục bình thường.

Ôn Thủ Ức hơi mỉm cười, cô ta biết việc xoa bóp của mình đã có tác dụng.

Cơn đau đầu của Hà Chi Sơ nhanh chóng giảm bớt, trình độ xoa bóp của Ôn Thủ Ức quả thật cũng khá lành nghề.

Sắc mặt của anh ta hòa hoãn hơn rất nhiều, ngón tay vừa gõ trên thành ghế máy tính vừa nói, "Chuyện ở Mỹ cô đã làm xong rồi à?"

Ôn Thủ Ức không chỉ là trợ giảng của Hà Chi Sơ ở khoa Luật của đại học Harvard, mà còn là trợ thủ của Hà Chi Sơ ở Đế quốc Hoa Hạ này.

"Đều đã làm xong cả rồi. Các chương trình học bên kia đã tạm dừng, tôi đã sắp xếp cho mấy nghiên cứu sinh Tiến sĩ của anh nghỉ hè, chờ khi nào bên này nghỉ, anh bay về cho bọn họ bảo vệ là được."

Ôn Thủ Ức quả thật là một nhân tài điển hình cho vị trí thư ký, chính bản thân cô ta cũng đủ chăm chỉ, đủ thông minh. Cô ta có thể dựa vào năng lực của mình, học lên tới Phó Giáo Sư ở đại học Harvard cũng đã chứng minh cho năng lực của cô ta rồi.

Hà Chi Sơ gật nhẹ đầu, "Không tệ…"

Ngừng chốc lát, anh ta lại hỏi, "Vết thương của cô đỡ chưa?"

"Đã đỡ nhiều rồi…" Ôn Thủ Ức cười nói, "Tôi vẫn luôn dùng thuốc trị vết đạn bắn anh mang về từ quê nhà, lành rất mau, có lẽ dùng một thời gian nữa, ngay cả sẹo cũng không có."

Vết đạn bắn của Ôn Thủ Ức, là vào sinh nhật của Cố Niệm Chi, khi gặp phải hải tặc ở Caribean, vì cứu Cố Niệm Chi mà cô ta đã đỡ hộ một phát súng.

Một phát súng này, suýt chút nữa đã giết chết cô ta.

Mặc dù trước đó Hà Chi Sơ hận không thể đuổi cô ta về nhà, nhưng từ sau khi cô ta trúng đạn, anh ta đã không còn nhắc đến chuyện đuổi cô ta về nữa.

Nhưng anh ta vẫn luôn một mực xa lánh cô ta, không cho phép cô ta tiếp cận Cố Niệm Chi.

Khi Cố Niệm Chi thực tập ở Quốc hội Mỹ, Ôn Thủ Ức bị Hà Chi Sơ phái về Boston, không cho ở lại Washington D.C nữa.

Về sau Hà Chi Sơ quyết định chuyển trọng tâm của sự nghiệp về Đại học B ở Đế quốc Hoa Hạ, các vấn đề cần xử lý quá nhiều, nên mới điều Ôn Thủ Ức tới.

Ôn Thủ Ức vô cùng trân trọng cơ hội này, đây cũng gần như là cơ hội cuối cùng Hà Chi Sơ cho cô ta.

Trong đầu Hà Chi Sơ vẫn không ngừng vang vọng cú điện thoại ban nãy, năm ngón tay dần nắm lại, siết chặt thành quả đấm.

Anh ta nghe thấy tiếng mình hỏi: "… Về cái tay Hoắc Thiệu Hằng kia, cô có thể tra được bao nhiêu tư liệu?"

"Hoắc Thiệu Hằng á? Ý anh là người giám hộ của Cố Niệm Chi sao?" Ôn Thủ Ức nghiêng đầu suy nghĩ, "Anh ta là nhân tài mới nổi của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ, tuổi còn trẻ nhưng đã mang hàm Thiếu tướng, lãnh đạo của Cục tác chiến đặc biệt. Trước kia anh ta vẫn luôn giấu mặt đứng phía sau, gần đây cố ý công khai ra mặt."

"… Chỉ có vậy thôi sao?" Hà Chi Sơ vô cùng không kiên nhẫn, "Đã mấy ngày rồi, vẫn chỉ có những tin tức này thôi sao?"

Ôn Thủ Ức bó tay với anh ta.

Những tin tức như thế này cũng đã khó khăn lắm mới có được rồi.

"Giáo sư Hà, chúng ta chỉ vừa vào Đế quốc Hoa Hạ, chân còn chưa vững, nếu tùy tiện nghe ngóng nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt thần bí nhất trong Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ sẽ bị người ta để mắt tới."

Ôn Thủ Ức nhẹ nhàng đáp lại một câu.

Làm sao Hà Chi Sơ có thể không biết đạo lý này được chứ?

Chỉ là đột nhiên anh ta không còn muốn chờ đợi nữa thôi.

Vừa nghĩ tới cú điện thoại ngày hôm nay, tim anh ta lại như bị người khác cầm dao chẻ tan thành từng mảnh, rơi vung vãi trên mặt đất, mặc người chà đạp.

"Tận dụng thời gian, tìm hiểu rõ toàn bộ thông tin của Hoắc Thiệu Hằng đi."

Hà Chi Sơ nheo đôi mắt hoa đào sóng nước của mình lại, thần sắc lộ ra càng lạnh lùng và thờ ơ hơn.

Anh ta cự tuyệt không muốn nghĩ đến khả năng Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng có quan hệ với nhau. Anh ta chỉ biết rằng, Hoắc Thiệu Hằng làm người giám hộ của Cố Niệm Chi, nếu như dám có ý đồ khác, anh ta nhất định phải khiến Hoắc Thiệu Hằng thân bại danh liệt!

***

Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi lên, đút điện thoại của Cố Niệm Chi vào trong túi, chậm rãi đi xuống tầng.

Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý vẫn đang tập trung vào ván cờ.

"Hai vị, chúng mừng năm mới."

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống đối diện bọn họ, thân hình thẳng tắp, mặc dù đang ngồi trên ghế xô-pha nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi của quân nhân.

"A? Đã năm mới rồi sao?" Chủ tịch Long nhìn đồng hồ đeo tay, "Nhanh quá nhỉ! Nhưng ván này chúng tôi vẫn chưa đánh xong đâu."

"Hai chú không cần phải vội ạ. Nếu hai chú thích thì cứ từ từ chơi, cháu lên gác đi ngủ trước đây."

Hoắc Thiệu Hằng không chút khách sáo nói. Nếu hai người này đã không hỏi đến chuyện vì sao Tống Cẩm Ninh được chữa khỏi thì anh cũng không có ý chủ động nói tới chuyện này.

Kết quả là, Thượng tướng Quý vẫn là người hiểu rõ anh nhất. Ánh mắt dò xét của ông ta nhìn anh một cái thông qua cặp kính lão, vừa thu quân cờ vừa nói, "Bệnh tình mẹ cậu đã được chữa khỏi, nhưng cuối cùng là ai chữa? Dù sao cậu cũng phải cho Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học kỹ thuật một câu trả lời chứ hả?"

"Có thể nói cho hai chú biết ạ. Đó là Trần Liệt, một thần y trong Quân đội. Nhờ có sự trợ giúp của anh ta, bệnh của mẹ cháu mới có cơ hội biến chuyển. Đương nhiên, bà ấy còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Trần Liệt cũng không thể nói chính xác bệnh có còn tái phát hay không?"

Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh đặt một đường lùi cho Tống Cẩm Ninh.

Nghe thấy là Trần Liệt, Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý đều bình thường trở lại, "Hóa ra là cậu ta à, chẳng trách… Thôi được rồi, chuyện này dừng ở đây. Ngày mai nghỉ, ngày kia cậu tới cơ quan Bộ Quốc phòng báo cáo công tác, tiện thể bàn bạc với bọn họ một chút về chuyện liên quan đến sự cố thí nghiệm năm đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện