Chương 24: - "Cô cứ như vậy mà đi sao?"
Tiểu Thảo rụt rụt cổ, bị lạnh làm cho nổi da gà, có thể thấy trên mặt nàng vẫn là nụ cười tươi, nàng nhìn Phong Uyển Nhu hỏi:
"Thế nào? Rất ấm đúng không?"
Phong Uyển Nhu cắn cắn môi dưới, nhìn về đôi mắt nàng, trong mắt đều là một loại cảm xúc thật phức tạp.
Tiểu Thảo, cô có biết cô đang làm gì không?
"Mẹ của tôi trước kia khi đi tắm cũng hay đặt tay như vậy lên cổ ba tôi"
Cơ thể kích thích còn chưa đủ, Tiểu Thảo lại còn tăng thêm một câu làm cho thâm ý trong lời nói trở nên quan trọng hơn, nàng vốn là người vô tư, nói như vậy cho Phong Uyển Nhu nghe cũng giống như tán gẫu việc trong nhà, Tiểu Thảo thật ra lại nghĩ đơn giản hơn, coi như là cảm tình bằng hữu bạn bè vì vậy trong lời nói hay cử chỉ cũng thoải mái, việc ôm ấp sưởi ấm đôi tay như vậy cũng thật bình thường a!
Ba mẹ của cô là quan hệ gì? Còn tôi và cô là quan hệ gì?
Phong Uyển Nhu vốn là đang dao động lại bị Tiểu Thảo châm ngòi nên toàn bộ cảm giác đều trở nên biến mất, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Tiểu Thảo, có thể ở nơi đó trừ bỏ ra nụ cười ấm áp thì tiếp tục cũng không còn chuyện gì nữa, tâm nàng không tự giác liền trầm xuống.
"Tốt rồi!"
Phong Uyển Nhu hơi cường ngạnh thu tay về, đi đến trước ghế sopha ngồi xuống, trong lòng buồn đau đớn.
Đôi lúc tôi thật không hiểu, cô vì cái gì lại đến để câu dẫn tôi đây? Cô có biết là cứ như vậy trong lòng tôi rất là khó chịu hay không...
Tiểu Thảo hai tay còn đặt ở trên cổ mình chưa thu hồi về, lại có chút sững sờ nhìn Phong Uyển Nhu "Mệt rồi sao? Lần sau nếu rửa chén thì cứ gọi tôi tới"
Cái này, nếu đối với công việc thư ký bình thường thì nghe rất quen thuộc, nhưng trong lúc này lại nghe như có phần chói tai, trong lòng một trận nhiệt như được phát lên, Phong Uyển Nhu nhíu mày, nhìn Tiểu Thảo
"Cô tới? Cô không phải không thích tới đây sao? Tại sao còn muốn tới?!"
Giọng điệu lạnh giá lại đâm thẳng vào trong lòng Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đầu ngẩng một chút, mơ hồ nhìn Phong Uyển Nhu, bị trách cũng không hiểu tại sao. Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Rốt cuộc tại sao lại mắng nàng, còn lại dùng thái độ này để nói chuyện
"Không có a..."
Tôi đâu có nói là không thích!
"Vậy thì đúng rồi, cô là thư ký tốt, thật đúng là một thư ký tận tâm!"
Phong Uyển Nhu cứ thế nói xong, Tiểu Thảo nhìn nàng rùng mình một cái, đây rốt cuộc là tại sao? Như thế nào trong lòng lại có cảm xúc phập phòng như vậy... Cái này, Tiểu Thảo cũng không dám nói, cúi đầu, chăm chút làm thật nhanh sủi cảo, thầm nghĩ có thể làm mau cho nàng ăn để có thể rời đi.
Kỹ thuật vốn đã không có, lại nóng lòng đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc một nồi sủi cảo cũng xong, Tiểu Thảo ngay lập tức đun nước, bất quá cũng khá tốt, những cái sủi cảo bị vỡ dược chuyển qua trực tiếp trong khai cho Bò Đen.
Phần đẹp đẽ còn lại liền bưng lên bàn, Tiểu Thảo cũng làm thêm nước tương và dấm chua đem lên, Phong tổng kiêng tỏi, mặc dù nàng cũng ưa nhưng cũng không muốn làm át đi không khí thơm ngát.. Haizz tốt nhất là quên đi.
Phong Uyển Nhu lấy một chai rượu, rót ra một ly cho mình, cũng không hề rót cho Tiểu Thảo.
"Còn uống rượu..."
Tiểu Thảo nhỏ giọng hỏi, sức khỏe còn không đủ mà lại uống rượu, nàng thực không hi vọng Phong tổng uống rượu, dù sao ho khan vẫn còn chưa hết, như vậy mà uống không khéo lại muốn phát sốt mất, nhưng Tiểu Thảo nhìn Phong tổng như vậy lại không dám khuyên, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo đang nhìn chằm chằm ly rượu của mình, thản nhiên nói "Uống một ly không?"
"Không uống..."
Tiểu Thảo cúi đầu gấp sủi cảo, Phong Uyển Nhu cũng không thèm nhắc lại, trong đầu buồn bực uống rượu.
Rốt cuộc là tại sao, mới vừa rồi còn rất tốt, như thế nào lại đột nhiên phát cáu chứ? Có phải hay không gần đây Phong tổng có nhiều chuyện áp lực? Đúng vậy... nhất định là vậy.
Nếu tính toán mà nói, thì Tiểu Thảo và Phong Uyển Nhu cũng coi như quen thuộc, ngày thường cùng nhau ăn một bữa cơm chẳng hạn, mặc dù Tiểu Thảo ngày thường nói nhiều lắm, nhưng hôm nay lần đầu tiên lại quái dị đến cực độ, Tiểu Thảo ăn mà im lặng đến kỳ lạ, ngay cả nàng nhai sủi cảo còn có thể nghe được, Tiểu Thảo thì đoán chừng chắc là nuốt luôn cả cái sủi cảo, trộm nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, nhìn thấy nàng uống rượu giờ đây hai má ửng đỏ, trong lòng có chút buồn lòng. Nữ cường nhân cũng là người mà, tại sao lại phải tạo cho mình áp lực đây?
Một ly tiếp theo rồi lại một ly, lần này không phải là vì xã giao cũng không có bất luận kẻ nào bức nàng, Phong Uyển Nhu chính là muốn uống, nàng theo cảm giác mơ hồ của mình đối với Tiểu Thảo ngày đó mà hiện lên, trong lòng nàng liền cảm thấy hiểu rõ hơn. Phong Uyển Nhu luôn luôn là một người kiêu ngạo, không ít nam nhân theo đuổi nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình có một ngày cũng sẽ giống như bọn hắn, lại đi thầm mến ai đó, một người kiêu ngạo như nàng, như thế nào lại cho phép sự tình này phát sinh chứ? Chính là có cảm tình a... Thở dài, Phong Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn Tiểu Thảo, mắt say lờ đờ mông lung, bắt đầu từ khi nào?
Rốt cuộc thích vẫn là thích... làm sao mà biết được khi nào mới xuất hiện?
Cảm xúc lộn xộn một loạt trong lòng, hơn nữa mấy ngày liên tiếp mệt mỏi tra tấn Phong Uyển Nhu vì vậy rất nhanh nàng liền say, ly rượu cũng bắt không trúng, sủi cảo cũng ăn không vô nữa, nàng đem đũa hướng bên cạnh rớt xuống, nàng cau mày dựa trên ghế salon, tay phải vuốt ve cái trán, liền như muốn ngất đi...
Tiểu Thảo, cô là đồ ngốc, vẫn còn muốn ăn sao?
Tiểu Thảo vốn đang ăn trong lòng run sợ, vừa nhìn thấy Phong tổng ngã xuống vội đem hết toàn lực đem mấy cái cảo trong chén ăn sạch, sau đó nàng mới để đũa xuống, đi lên phía trước nhìn Phong Uyển Nhu "Phong tổng?"
Đè thấp âm lượng một chút, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, lông mi nháy mắt, tóc dài tán loạn, cánh tay dán tại cái trán.
"Tiểu Thảo!"
"Ân, tôi ở đây!"
Tiểu Thảo vội vàng tiến đến, rất tốt, không uống nhiều lắm, vẫn còn nhận được nàng.
"Tiểu Thảo..."
Phong Uyển Nhu say ngà ngà mông lung nhìn Tiểu Thảo, thì thào kêu tên của nàng, uống qua rượu nên đôi môi nàng đỏ hồng gợi cảm, khiến người ta nhìn vào thèm chảy nước miếng, Tiểu Thảo nhìn đôi môi Phong Uyển Nhu theo bản năng lại liếm liếm môi của mình, Phong Uyển Nhu vẫn nhìn nàng, chậm rãi vươn tay, vuốt lấy hai má Tiểu Thảo.
Trong nháy mắt, chỉ là một nháy mắt, Tiểu Thảo cảm thấy cả cơ thể như bị đóng băng.
Đây là...
Tiểu Thảo mở hai mắt nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu không nói gì, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt lấy làn da trên khuôn mặt Tiểu Thảo, quả nhiên là tuổi trẻ, da thật trơn tru, nàng còn muốn vuốt cả nửa ngày, Phong Uyển Nhu cánh tay chợt rơi xuống ghế salon, ánh mắt cũng gắt gao nhắm lại.
Là mộng sao?
Tiểu Thảo còn đang cứng đờ nguyên một chỗ cũng không hoàn hồn, cả người hoàn toàn ngây dại, lâng lâng nhìn Phong Uyển Nhu, nâng lên tay phải sờ sờ mặt mình.
Chuyện gì a.. Phong tổng sờ nàng?
Cái ghế salon màu lam dài và hẹp, Phong Uyển Nhu thân mình phải một chút co lên, giống như là con tôm khô, cuộn thành một đoàn, lông mi không ngừng nháy mắt, mày nhíu lại càng nhanh.
Tiểu Thảo nháy mắt nhìn nàng, trong lòng dường như nghĩ ra được điều gì. Cứ mỗi lần Phong tổng say rượu đều có gì đó rất yếu đuối, có một điều gì đó thật thống khổ, đúng hay không có liên quan với gia đình? Hay Phong tổng là đứa trẻ bị vứt bỏ?
Không biết a... Tiểu Thảo nhớ rõ Oánh Oánh tỷ từng cùng nàng đề cập qua chuyện Phong lão gia, cũng rất là khó a!
Tiểu Thảo trong đầu nháy mắt tưởng tượng ra một màn, lúc này bóng đêm chiếu rọi, một nam nhân tuấn mỹ cao ráo mang theo một cái sọt, trong lúc đang đi hắn liền nghi hoặc bốn phía nhìn nhìn, mở ra vải đỏ trong sọt, hướng vào trong nhìn, kinh ngạc, đó là một đứa bé cực kỳ xinh xắn, lại còn là một nữ hài tử! Làm sao bây giờ? Nam tử lo âu nghĩ, cuối cùng cắn cắn môi quyết định thu nhận và cưu mang nàng. Vì đứa trẻ này bị vứt bỏ, nên nam nhân mới kết hôn với một nữ tử khác nhưng nữ tử này vẫn còn trằn trọc vì cô gái được nam tử thu nhận... Hai mươi bảy năm sau, nàng biến thành Phong Uyển Nhu, biết rõ thân thế mình, nên rất đau buồn...
Cái gì a!
Tiểu Thảo dùng sức lắc đầu, cô cũng uống rượu sao? Đoán mò cái gì kinh thế?
Trở về hiện thực, Tiểu Thảo nhìn lên người đang nằm trên ghế salon ngủ, dáng người ngủ cũng thật cực khổ, nàng hít sâu một hơi, đứng lên vận động cánh tay, trong trí nhớ còn rất rõ đã từng bế Phong Uyển Nhu như vậy.
"Ngô..."
Phong tổng như thế nào lại rất nặng, Tiểu Thảo mới vừa ăn xong sủi cảo thiếu chút nữa là đã nôn ra, nghẹn đỏ mặt nên cố gắng nhắm tới phía phòng ngủ.
"Đừng chạm vào tôi!"
Ai bảo cô chạm vào tôi?!
Phong Uyển Nhu định vung lên cánh tay muốn đẩy Tiểu Thảo ra, nhưng Tiểu Thảo vội nhanh hơn nên đã bước đi: "Đừng nhúc nhích, như vậy cũng tốt mà".
Tới phòng ngủ, nàng cũng bất chấp tất cả, vọt vào phòng, trong trí nhớ liền hướng đến giường Phong Uyển Nhu rồi quăng nàng xuống giường.
Dương Tiểu Thảo... Cô là đồ khốn kiếp!
Phong Uyển Nhu bị ném xuống đầu lại càng đau đầu hơn, liền nắm lấy khăn trải giường cố gắng chịu đựng từng đợt choáng váng đẩy tới.
Sau khi mở đèn ở đầu giường, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, đi toilet cầm chậu rửa mặt cùng khăn mặt đi ra lau mặt cho nàng. Tiểu Thảo vốn là muốn giúp nàng đem quần áo cởi ra, nhưng sau đó nàng lại tự hành mà bổ não mình ra một chút mà suy nghĩ, nếu sáng hôm sau Phong tổng sau khi đứng lên, chứng kiến bản thân mình quần áo biến đi đâu hết thì... nàng rùng mình một cái, Tiểu Thảo đem khăn mặt để qua một bên, ngăn mền đắp lại cho Phong Uyển Nhu.
Thiệt là, mới uống mấy ly đã say, nhớ rõ là trước kia Phong tổng có thể uống được khá lắm a.
Nhìn đồng hồ giờ này đã không còn sớm, Tiểu Thảo đoán chừng Cỏ mẹ bên kia đã sớm giận điên lên, không dám rề rà, nàng liền đem chậu rửa mặt bưng trở lại toilet, quay trở ra nhìn nhìn Phong tổng, xác định không còn việc gì mới dự định rời đi.
Lúc nàng vừa mới vừa chuyển động, đứng lên, tay dủi thẳng thì bị Phong Uyển Nhu kéo lại
"Cô cứ như vậy mà đi sao?"
Phong Uyển Nhu híp mắt nhìn nàng, hai má còn lộ ra một chút ngà ngà say, trong lòng nàng khó chịu vô cùng, nàng không thầm mến qua ai, cũng chưa bao giờ chính thức yêu thích ai, cô đơn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có cảm giác thực tế như thế này, không phải là yêu đương vui sướng, mà là một loại chua xót vội vàng, nàng phải cố tình ép buộc Tiểu Thảo ở cạnh nàng.
Tiểu Thảo nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu một hồi, biết lúc say rượu con người ta thường trở nên yếu đuối nhất, huống chi là say rượu cũng không có gì thoải mái, nàng vươn tay đắp lấy cái chăn của Phong Uyển Nhu cho thật tốt, hạ lại tính khí, ôn nhu nhìn nàng.
Trong lòng đã muốn tan biến đi cái hi vọng ấm áp này, nhưng trong lúc đang ngà ngà say, Phong Uyển Nhu lại để cho bản thân tự do tùy ý nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, trong ánh mắt nàng đã quá rõ ràng, tình ý lộ ra đều không có một tia che dấu.
Bất chợt,
Nàng hôn nhẹ lên môi Tiểu Thảo..
—
P/S: Tiểu Thảo dễ thương quá đi "Tôi đâu có nói là không thích" :v
Đáng yêu quá à :">, hai cái người này phải có một người chủ động thôi :3. Bản thân Phong tổng thì do sỹ diện, còn Tiểu Thảo thì do ngốc và nhát quá à ==
Bình luận truyện