Chương 25: - Cho cô tâm động
Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo làm cho tức giận cả đêm không hề ngủ được, trằn trọc một lúc lại đến bình minh.
Nhìn vào gương, tóc tai tán loạn, hai mắt thăm quầng, Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng thở dài.
[I]Tiểu Thảo! Dương Tiểu Thảo, phải chăng kiếp trước tôi mắc nợ cô...
[/I]
Sáng sớm, Tiểu Thảo hắt xì không ngừng, mỗi lần hách xì liền uống một ngụm nước
"Ngưng Ngưng, bồ nói xem là ai đang nhắc đến mình đây?!"
Xoa xoa mũi, Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng
[I]Thiệt là, không nghĩ ra ai lại đang nhớ nhung mình a, cả buổi sáng hắt xì không vẫn chưa dứt.
[/I]
Dạ Ngưng bên này căn bản là đang tập trung làm kế hoạch hàng năm quá bận rộn nên cơ bản là không đáp lời.
"Bồ nói xem, Phong Đằng cũng không phải là nhỏ, tính cả công nhân thì có đến vài trăm người, như thế nào mà không tìm ra người có năng khiếu chứ?!"
"Có năng khiếu gì?"
Tiểu Thảo uống ngụm trà, nghiêng đầu hướng đến phòng Tổng tài lén nhìn, hôm nay tại sao Phong tổng như thế nào tốt như vậy, lại không kêu nàng đi bưng trà rót nước hầu hạ, nàng đúng là còn có chút không quen.
"Haizz.. thì không phải là ca nhát nhảy múa đó sao"
Dạ Ngưng thuận miệng đáp, Tiểu Thảo vừa nghe vội rụt rụt đầu lại không lên tiếng.
"Đợi một chút, để mình xem Oánh Oánh tỷ bên này có lưu giữ lý lịch sơ lược không, tôi phải nhìn xem cả một đám người này có hay không có năng khiếu!"
Dạ Ngưng vừa nói liền ở một bên trở mình vớ lấy bìa hồ sơ, Tiểu Thảo lúc này liền đem mặt giấu ở sau máy tính xem tư liệu, Dạ Ngưng lật ra một hồi, nhíu nhíu mày, chính là đang xem lý lịch sơ lược của Tiểu Thảo.
"Piano cấp 9, thích thổi sáo hồ lô (1).. Dương Tiểu Thảo, bồ làm sao lại có thể lợi hại như vậy!"
[I]Một thân tài nghệ mà lại không giúp đỡ!
[/I]
"Cái gì chứ..."
Tiểu Thảo chậm chạp trả lời, thực hối hận vì mình không đem lý lịch trộm về, Dạ Ngưng như muốn phát điên, nàng chính là muốn điên lên a, nàng vì lo lắng làm kế hoạch liên hoan cuối năm mà tổn thất không ít tinh thần, Tiểu Thảo tài nghệ như vậy một câu cũng không nói..
Dạ Ngưng căm tức nhìn Tiểu Thảo, hai mắt tất cả đều nổi lửa, Tiểu Thảo nhìn thấy liền yếu ớt giải thích "Mình không phải không giúp bồ, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Dạ Ngưng phất phất cái hồ sơ lý lịch, chứng cớ đều ở trong tay nàng mà còn dám ngụy biện sao?
[I]Hừ, tội đáng chém đầu!
[/I]
"Mình chỉ là không muốn biểu diễn..."
"Bồ thật ngốc, cảm giác bổng nhiên nổi tiếng cũng không muốn sao? Dạo một bản Piano liền rung động toàn công ty, thật tốt..."
"Mẹ của mình nói, làm ngươi không nên quá khoa trương!"
". . ."
Dạ Ngưng thật muốn đem hồ sơ trên tay toàn bộ nện lên đầu Tiểu Thảo "Mặc kệ, bồ nhất định phải biểu diễn, sẽ đàn Piano, nhưng... còn biết nhạc cụ khác hay không?"
Tiểu Thảo mím môi không nói, Dạ Ngưng nhận ra liền lắc đầu "Tiểu Thảo, mình biết bồ luôn không cần nổi bật, nhưng đã đến công ty lâu như vậy, tổng yếu cũng nên khoe khoang chút đi, để cho người khác nhìn thấy sự lợi hại của bản thân mình!"
"Mình không có gì lợi hại cả!"
". . . coi như không vì mình, thì bồ cũng không thể làm cho Phong tổng mất mặt chứ! Bồ dù gì hiện tại cũng là thư ký của Tổng tài a"
Dạ Ngưng không hổ danh là tay già đời, thấy nói thẳng với Tiểu Thảo vô dụng thì liền đem Phong Uyển Nhu vào làm mồi nhử, nàng đã trộm quan sát sắc mặt Tiểu Thảo, quả nhiên là vừa nhắc tới Phong tổng thì cả khuôn mặt có chút động tâm, vừa định nói gì đó nhưng lại nhịn nuốt xuống bụng, Dạ Ngưng thấy vậy liền thêm chút lửa.
"Như vậy đi, mình cũng không muốn gây khó khăn cho bồ, chúng ta liền cùng nhau phối hợp, bồ đàn mình khiêu vũ, thế nào? Mình so với bồ vất vả hơn nhaa"
"Mình đàn, bồ khiêu vũ?"
Tiểu Thảo tro tàn lại cháy, hai mắt sáng lên nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng chưa bao giờ thấy qua Tiểu Thảo như vậy, có chút chần chờ nhưng không dám đáp lời, có thể tưởng tượng ra trừ bỏ Phong Uyển Nhu ra thì người khác cũng không dùng được, Tiểu Thảo bộ dạng cắn cắn răng, xem ra đã đáp rồi.
.
.
.
Đến ngày họp tất niên cuối năm...
Tiểu Thảo không muốn quá khoa trương, nhưng trang phục tham dự lại vô cùng lộng lẫy, phối hợp lấy với Piano hoa lệ, nàng chính là mặc một bộ váy dạ hội dài, còn có đồ trang sức rất trang nhã phối trên người, vầng trán hàng ngày bị che bởi mái tóc hôm nay được bới lên gọn gàng, lộ ra vài phần sáng sủa và thanh tú, làn da vẫn như cũ, trắng nõn nà và mịn màng như làn nước thanh thủy, chiếc mũi cao kín khéo léo, đôi môi thì như anh đào nhỏ nhắn đáng yêu, hái má còn thản nhiên đỏ ừng. Tiểu Thảo tiến lên sân khấu cuối chào, chuẩn bị bắt đầu khảy đàn.
Vì cùng với Dạ Ngưng phối hợp, nên Tiểu Thảo chính là lựa chọn cẩn thận các bài hát, bài hát đầu tiên là
[I]Swan Lake! [ Hồ Thiên Nga]
[/I]
Cùng lúc, Dạ Ngưng đã mặc xong bộ quần áo vũ công, từ trong cánh gà nhón chân nhảy ra sân khấu, cùng lúc những tràng pháo tay của khán giả vang lên, la hét có vỗ tay có... thậm chí có một vài thanh niên ở dưới kêu réo tên nàng, lúc này ở dưới khán đài có hàng trăm cặp mắt chăm chú theo dõi.
Dạ Ngưng vừa đệm bước nhảy thiên nga vừa nhìn lên đèn trên trần nhà, cố gắng đem bản thân khiêu vũ cho ra dáng một thiên nga hoa nhã, nhưng thật ra nàng muốn cắn chết Tiểu Thảo quá đi mất, nhìn bình thường như vậy làm sao lại có thể đàn một bài nhảy ác như thế!
Tiểu Thảo chơi đàn rất là nghiêm túc, ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên các nốt nhạc như cá biển đang nhào lộn, cao thấp lên xuống làm cho người ta nhìn muốn hoa cả mắt, nàng say mê nhắm mắt đàn một hơi lại nhanh chóng thay đổi sang bài hát thứ hai.
Thiên nga trắng đã chết! Bây giờ biến thành trận đấu bò húc Tây Ban Nha.
Nhạc thay đổi, người bị khớp nhất chính là Dạ Ngưng, lúc này nàng đang kết thúc điệu múa thiên nga, nghe tới âm điệu 'đấu bò' thì liền bối rối sau đó thì nhanh trí rút lấy sợi vải ở thắt lưng múa may qua lại. Ở dưới khán đài bấy giờ lại cười thành một trận, Dạ Ngưng mặt xanh mét, một tay chống ở thắt lưng, một tay vung lên vải đỏ bắt chước giống như động tác đấu bò, vốn đã nghe Tiểu Thảo nói qua sẽ đàn hai bài hát trong một lần. Tiểu Thảo nước mắt lưng tròng nhìn lên nàng nói một câu " Cũng được coi là hợp tác tốt đó chứ?"
Nàng còn nói gì đây?
[I]Quên đi, quên đi, tiệc cuối năm không phải là giúp cho mọi người giải trí sao.
[/I]
Dưới đài mọi người cười vang một hơi, Phong Uyển Nhu thế nhưng vẫn không hề cười, tầm mắt dừng lại ở trên người Tiểu Thảo, mắt không hề nháy qua.
Nàng chưa từng thấy qua bộ dạng Tiểu Thảo như vậy, cũng chưa bao giờ thấy qua phong thái Tiểu Thảo như thế, trong lúc đàn, lại toát ra một loại hào quang khó tả, các ngón tay quay cuồng lã lướt, tuy rằng Dạ Ngưng ở một bên gây cười, nhưng Phong Uyển Nhu trong mắt tất cả đều chỉ chú ý Tiểu Thảo.
Điệu Matador Tây Ban Nha rốt cuộc đã xong, Dạ Ngưng ở một bên thở hỗn hển đi xuống sân khấu, lúc này có mấy chàng trai liền đến giúp đỡ Tiểu Thảo đem Piano dọn đi, sau đó lại đưa đến một cây saxophone.
Ánh đèn sân khấu dần dần mờ xuống, phía dưới khán giả vỗ tay cũng tắt dần, chỉ còn lại saxophone và Tiểu Thảo hiện hữu, Tiểu Thảo từ từ nhắm mắt lại.
Bài Tiểu Thảo thôi là [I]"Endless Love",[/I] Phong Uyển Nhu xác định khi nghe giai điệu đầu tiên. Nàng đối với âm nhạc cũng rất nhạy cảm, tâm trí nàng lúc nãy cũng lâng lang theo cảm xúc bài hát...
[I]Nếu trái tim cũng đã mệt mỏi bởi những giọt nước mắt khô
Có hối tiếc tình cảm khó khăn này
Đã từng thuộc về nhau mãi mãi
Đã không cùng em nhìn thấy buổi tối hoàng hôn
Điều này vĩnh viễn thật khó khăn..
Ta đã sẵn sàng nắm tay nhau ở thế giới bên kia...
Yêu một người là như thế nào, để có thể sống mãi bên nhau.
Em không biết làm như thế nào để đối mặt với tất cả...
. . .
[/I]
Tiểu Thảo từ trước đến giờ trong mắt Phong Uyển Nhu là một người luôn vui vẻ khoái hoạt, chưa bao giờ thấy qua nàng lại có một phong thái như vậy, nhiều ngọn đèn giống như đều điểm hết vào Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cũng như những ngọn đèn ấy, trong mắt nàng toàn bộ đều là hình ảnh của Tiểu Thảo, mỗi một âm thổi ra, mỗi một nhịp vang lên, đều đi thẳng vào trong trái tim Phong Uyển Nhu.
Có lẽ.. Chỉ trong nháy mắt, trái tim nàng đã rơi vào chính nơi này...
Bình luận truyện