Xuân Yến
Chương 10-9
Cô mơ mình làm tình với người đàn ông ấy.
Tại quán trọ nhỏ cạnh ngôi chùa cổ hoang phế trên núi Thanh Viễn. Phòng tatami, cửa sổ trông ra tuyết đổ mênh mang đang phủ đầy dãy núi xa xôi trắng xám. Hạt băng gõ toong toong vào mặt kính. Ông đi vào cô từ đằng sau, cô gắng kiểm soát cử động cho nhẹ nhàng, nhưng vẫn không sao ngăn được những cơn rùng mình choáng váng. Thân thể nóng rãy nhịp khe khẽ lên lưng cô, nhiệt lượng thấm sâu vào từng đường gân thớ thịt. Hơi thở nghe nặng hơn trong câm lặng. Một mặt biển vô tận dập dồn dục vọng yêu đương.
Trong hiện thực, họ chưa bao giờ chiếm hữu hay hòa hợp về thể xác. Lúc này lại phát sinh một nghi thức cần được hoàn thành. Gặp gỡ, khởi hành, vượt qua, trở về. Đây là hành trình kết thúc trong mơ xảy ra ở hư vô, phải tung mình nhảy vào, tiếp xúc bằng tấm thân trần trụi. Rồi chấm dứt nó.
Vấn đề, là vì sao hoạt động nóng bỏng và vui sướng này lại nảy sinh. Nếu không phải tự nhiên chúng xuất hiện, thì nhất định còn có nguyên nhân. Lần theo một nguồn sáng, một con đường ngược dòng. Làn da lấm tấm mồ hôi. Như tuân thủ một thứ hiệu lệnh, thân thể ông nở trương, căng dài, no nê trong người cô, thông điệp truyền cảm này phát ra một đòi hỏi không lời. Bên tai nghe thấy tiếng thở trầm, thấp, dòng sóng chìm nổi nhịp nhàng. Cô chờ đợi được trao đổi, ngập tràn, lắng đọng, thanh lọc cùng sinh mệnh của người đàn ông.
Một tiếng nấc bị ép ra khỏi lồng ngực, luồn qua cổ họng rồi kêu xèo xèo khi va chạm với không khí. Nức nở cũng là một cách phát ra âm thanh, nhưng tính chất khác hẳn. Tiếng nấc kia dứt khoát, tinh khiết, giản dị, giống một con thú nhỏ lạc đường dưới lùm hoa nằm tít trong rừng sâu, thoáng nét bơ vơ và mong chờ, không biết nơi chốn quay về là ở đâu. Lúc này họ an toàn, có thời gian và niềm tin. Đợi cho ánh sáng giống như ngọn lửa ngưng tụ thành hình trong ổ bụng, im lặng bùng nổ, chạy suốt thân thể, phun ra khỏi tâm điểm. Tan vào hư không.
Cô chưa bao giờ dễ dàng tin ai, nhưng lại tin thân thể. Đây là một đối tượng rõ ràng không kèm theo lý luận hình thức. Không quyền lực, không dối trá, không hoài nghi, không bối rối, không đói nghèo, không chống đối. Chỉ có giao nhận, hòa hợp, thơm tho, ngây thơ. Tình dục được chiết xuất thành ngọn lửa sinh mệnh sáng xanh. Vào khoảnh khắc tất cả bị xối tan, thân thể cũng vỡ nát. Con người có lẽ nên chết đi ở những lúc như thế này, và bằng cách này. Niềm vui sâu sắc nằm rất sát bờ tử vong. Mà tử vong, có lẽ là khát vọng cuối cùng của con người.
Cô ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự yếu đuối của ông. Sự ngưỡng mộ ấy giòn và cứng như xương cốt. Cho đến khi cái chết hủy diệt nó thành tro, và một lần nữa tiến vào quỹ đạo đằng đẵng của luân hồi.
Tại quán trọ nhỏ cạnh ngôi chùa cổ hoang phế trên núi Thanh Viễn. Phòng tatami, cửa sổ trông ra tuyết đổ mênh mang đang phủ đầy dãy núi xa xôi trắng xám. Hạt băng gõ toong toong vào mặt kính. Ông đi vào cô từ đằng sau, cô gắng kiểm soát cử động cho nhẹ nhàng, nhưng vẫn không sao ngăn được những cơn rùng mình choáng váng. Thân thể nóng rãy nhịp khe khẽ lên lưng cô, nhiệt lượng thấm sâu vào từng đường gân thớ thịt. Hơi thở nghe nặng hơn trong câm lặng. Một mặt biển vô tận dập dồn dục vọng yêu đương.
Trong hiện thực, họ chưa bao giờ chiếm hữu hay hòa hợp về thể xác. Lúc này lại phát sinh một nghi thức cần được hoàn thành. Gặp gỡ, khởi hành, vượt qua, trở về. Đây là hành trình kết thúc trong mơ xảy ra ở hư vô, phải tung mình nhảy vào, tiếp xúc bằng tấm thân trần trụi. Rồi chấm dứt nó.
Vấn đề, là vì sao hoạt động nóng bỏng và vui sướng này lại nảy sinh. Nếu không phải tự nhiên chúng xuất hiện, thì nhất định còn có nguyên nhân. Lần theo một nguồn sáng, một con đường ngược dòng. Làn da lấm tấm mồ hôi. Như tuân thủ một thứ hiệu lệnh, thân thể ông nở trương, căng dài, no nê trong người cô, thông điệp truyền cảm này phát ra một đòi hỏi không lời. Bên tai nghe thấy tiếng thở trầm, thấp, dòng sóng chìm nổi nhịp nhàng. Cô chờ đợi được trao đổi, ngập tràn, lắng đọng, thanh lọc cùng sinh mệnh của người đàn ông.
Một tiếng nấc bị ép ra khỏi lồng ngực, luồn qua cổ họng rồi kêu xèo xèo khi va chạm với không khí. Nức nở cũng là một cách phát ra âm thanh, nhưng tính chất khác hẳn. Tiếng nấc kia dứt khoát, tinh khiết, giản dị, giống một con thú nhỏ lạc đường dưới lùm hoa nằm tít trong rừng sâu, thoáng nét bơ vơ và mong chờ, không biết nơi chốn quay về là ở đâu. Lúc này họ an toàn, có thời gian và niềm tin. Đợi cho ánh sáng giống như ngọn lửa ngưng tụ thành hình trong ổ bụng, im lặng bùng nổ, chạy suốt thân thể, phun ra khỏi tâm điểm. Tan vào hư không.
Cô chưa bao giờ dễ dàng tin ai, nhưng lại tin thân thể. Đây là một đối tượng rõ ràng không kèm theo lý luận hình thức. Không quyền lực, không dối trá, không hoài nghi, không bối rối, không đói nghèo, không chống đối. Chỉ có giao nhận, hòa hợp, thơm tho, ngây thơ. Tình dục được chiết xuất thành ngọn lửa sinh mệnh sáng xanh. Vào khoảnh khắc tất cả bị xối tan, thân thể cũng vỡ nát. Con người có lẽ nên chết đi ở những lúc như thế này, và bằng cách này. Niềm vui sâu sắc nằm rất sát bờ tử vong. Mà tử vong, có lẽ là khát vọng cuối cùng của con người.
Cô ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự yếu đuối của ông. Sự ngưỡng mộ ấy giòn và cứng như xương cốt. Cho đến khi cái chết hủy diệt nó thành tro, và một lần nữa tiến vào quỹ đạo đằng đẵng của luân hồi.
Bình luận truyện