Chương 33: 33: Đào Rau Dại
Hoắc Nhung không nghe thấy gì, buổi sáng lại không ngồi dậy được, còn cảm thấy bản thân bị lừa, cả ngày đều thở phì phì, buổi tối Đảng Thành Quân nấu cho cô một bát chè ngô mới dỗ cô được một chút.
Hoắc Nhung vừa ăn xong chè ngô đúng lúc Xuân Lan tới tìm cô, nói mai muốn đi đào rau dại hỏi Hoắc Nhung có muốn đi cùng các cô ấy không.
Lần trước Hoắc Nhung muốn đi nhưng không được, lần này chắc chắn không thể lỡ mất cơ hội, lập tức đồng ý.
Xuân Lan vừa đi Hoắc Nhung lập tức nói với Đảng Thành Quân việc muốn đi đào rau dại, anh tìm xong dụng cụ cho cô sau đó để cô đi ngủ thật sớm.
Ngày hôm sau Hoắc nhung rửa mặt xong cầm dụng cụ ra cửa, Xuân Lan cũng từ sân nhà mình đi ra, vừa thấy Hoắc Nhung liền chạy tới ôm tay cô, nói: "Chị dâu."
Hoắc Nhung nói: "Cậu gọi tôi là Tiểu Dung là được rồi."
Tuy Đảng Thành Quân lớn hơn Xuân Lan không ít, nhưng tuổi Hoắc Nhung và Xuân Lan lại tương đương nhau, cứ một tiếng lại gọi cô là chị dâu, Hoắc Nhung có đôi chút ngượng ngùng.
Tuổi hai người tương đương, Xuân Lan lại cực kỳ thích cô, nghe thế liền gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi lén gọi cậu là Tiểu Dung, khi anh Quân và anh tôi có mặt gọi là chị dâu, nếu anh tôi mà biết, nhất định lại phê bình tôi."
Hoắc Nhung cười rộ lên: "Được."
Xuân Lan đang muốn dẫn Hoắc Nhung đi, Đảng Thành Quân từ trong nhà đi ra, anh tiếp tục tới trước mặt Hoắc Nhung, giao chìa khóa chô cô nói: "Buổi sáng chú Quý Sinh lại đây nói máy kéo trong đội có chút vấn đề, kêu anh đi qua xem giúp một lát, em cầm lấy chìa khóa, tránh cho lúc trở về anh không ở nhà."
Hoắc Nhung nhận chìa khóa, hỏi: "Anh thì sao?"
Khóa cổng là khóa cũ, chìa khóa chỉ có một cái, những cái khác đều không biết ném đi đâu, Đảng Thành Quân nói mua một cái thay mà mãi không có thời gian, Hoắc Nhung đi đào rau dại, thời gian có khi còn dài hơn anh.
Đảng Thành Quân còn chưa trả lời, Xuân Lan mím môi cười nói trước: "Trời ạ, chị dâu đừng lo lắng, bằng anh ấy có thể đi đâu, nhà em ngay bên cạnh, không thì qua nhà em đợi một lát, chúng ta trở lại anh chị vừa hay cùng đi về."
Hoắc Nhung nghĩ nghĩ cũng đúng, liền đem chìa khóa cất đi, rồi đi cùng Xuân Lan.
Hoắc Nhung tới thôn Bạch Thủy cũng mấy ngày rồi, trừ một lần đi đại đội, chưa đi vòng quanh thôn, Xuân Lan được chị dâu dặn dò, dọc đường vừa đi vừa giới thiệu với cô, nói đây là nhà ai, đó là nhà ai, gặp được người liền thoải mái hào phóng giới thiệu, nói cô là vợ Đảng Thành Quân.
Tuy Xuân Lan ríu ra ríu rít nói rất nhiều nhưng không làm người khác chán ghét, xởi lởi nhưng có chừng mực, cho dù hai người nhận thức không lâu cũng không hề tẻ ngắt, Hoắc Nhung vô cùng thích nói chuyện với cô ấy.
"Đằng trước có một cây hòe lớn, tôi đã hẹn cùng Hạnh Hoa, Hồng Xảo ở đó chờ chúng ta, hôm nay chúng ta đi chỗ sông nhỏ, cánh rừng bên đó có rau dại."
Xuân Lan vừa nói vừa kéo cánh tay Hoắc Nhung đi về phía cây hòe lớn mà cô ấy nói, Hoắc Nhung nhìn kỹ, là một cây hòe rất lớn, hai người đứng bên cạnh, thấy các cô vừa vẫy tay vừa gọi hai tiếng Xuân Lan.
Hai người Hoắc Nhung đi qua, bên dưới cây hòe lớn có hai cô gái một cao một thấp lập lức cười chào hỏi với cô: "Là vợ Đảng Thành Quân nhỉ, lớn lên thật xinh đẹp."
Không chờ Hoắc Nhung đáp lại, Xuân Lan ở một bên khen trước; "Còn gì nữa, ngày đó anh Quân kết hôn, em nhìn thấy đầu tiên cũng kinh ngạc, giống như nàng tiên trên trời."
Hoắc Nhung thấy cô ấy thổi phồng, cười nói: "Cậu nhanh đừng nói nữa, đợi lát bầu trời sẽ giáng sét mất."
Mấy người nghi hoặc: "Đang tốt đẹp sao lại có sét?"
Hoắc Nhung mím môi cười nói: "Ai kêu cô ấy thổi phồng tôi lợi hại như vậy, thần tiên nhìn xuống cảm thấy tôi hữu danh vô thực, lại chẳng giáng sét xuống."
Mấy cô gái nghe thế đều cười ha ha, hai người mới tức khắc cảm thấy Hoắc Nhung xinh đẹp thì không nói, còn nói chuyện thú vị, lập tức càng thích cô.
Đợi mấy người cười đủ rồi, Xuân Lan mới rảnh rỗi giới thiệu cho Hoắc Nhung một lượt, trong hai cô gái này người thấp hơn mặt hơi tròn gọi là Hạnh Hoa, tuổi tương đương với Xuân Lan, cũng chưa đính hôn.
Người cao kia kêu Hồng Xảo, giống Hoắc Nhung cũng là nàng dâu mới gả tới thôn Bạch Thủy không lâu, ở gần nhà Hạnh Hoa, lớn hơn các cô một chút, người nhìn cũng trầm ổn hơn.
Giới thiệu xong rồi, từng người xách đồ theo, đi hướng về con sông nhỏ Xuân Lan nói kia.
Đi chưa bao xa, Hạnh Hoa đi đầu tiên bỗng dừng lại.
Xuân Lan đang nói chuyện cùng Hoắc Nhung, không chú ý đầu đâm vào người cô ấy, nói: "Sao cậu đang đi dừng lại rồi."
Hạnh Hoa bước sang bên cạnh, trên đường hai người đối diện cùng các cô đi cùng một hướng, nhìn nhìn Hoắc Nhung, biểu tình trên mặt phức tạp nói với Xuân Lan: "Cậu xem đằng trước là ai?"
Xuân Lan còn chưa trả lời, Hoắc Nhung ngẩng đầu, trước tiên thấy được hình dáng quen thuộc trong đó.
Xuân Lan kêu lên: "Làm sao bọn họ cũng tới?"
Hồng Xảo thấy, cũng liếc Hoắc Nhung một cái, vì trong hai người đằng trước có một người không phải ai khác, chính là Trần Thu Nguyệt hai ngày trước Hoắc Nhung gặp ở phòng làm việc đại đội.
Các cô thấy người ta, người ta cũng thấy các cô.
Từ xa Trần Thu Nguyệt đã thấy Hoắc Nhung trong đám người, lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta như vậy, cô gái bên cạnh cũng lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc đầu còn chưa biết Trần Thu Nguyệt nhìn ai, hai mắt nhìn chăm chú phát hiện phía sau Xuân Lan, tức khắc hiểu rõ, hừ lạnh một tiếng, đánh giá Hoắc Nhung từ trên xuống dưới một lượt.
Hoắc Nhung còn chưa phản ứng, Xuân Lan đã tức giận trước.
"Chúng ta đi đường của chúng ta, để ý tới bọn họ làm gì."
Xuân Lan cho rằng Hoắc Nhung không biết chuyện Trần Thu Nguyệt, nên không muốn nói nhiều trước mặt cô ấy, tránh Hoắc Nhung không vui, trở về anh cô lại giáo huấn cô, bản thân Xuân Lan cũng không thích Trần Thu Nguyệt, hiện tại có liên quan tới Hoắc Nhung nên càng không muốn gặp, cô nói xong, Hạnh Hoa và Hồng Xảo đều hiểu rõ, tính toán vòng qua hai người đưa Hoắc Nhung đi trước.
Cô gái đứng bên cạnh Trần Thu Nguyệt lại lên tiếng: "Ồ, đây là nàng dâu mới từ đâu tới vậy? Vừa mới gả qua đã lên núi đào rau dại thế? Trong nhà nghèo không có gì ăn ư?"
Lập tức bước chân Xuân Lan dừng lại.
Tuy cô là một cô gái, nhưng tính tình giống anh mình, chỉ bênh vực người thân không giúp đỡ người ngoài, nghe được lời này của Trần Nhị Mĩ, Hoắc Nhung còn chưa làm gì, cô đã chịu không được trước.
"Liên quan gì đến cô? Nhà cô không nghèo còn đồ ăn, làm sao cũng xách theo giỏ lên núi đào rau? Nhà cô giàu, cô về nhà làm đại tiểu thư đi? Xem có người tới cửa tịch thu nhà của cô, xốc nồi của cô không!"
Ngày thường Xuân Lan là một cô gái nghịch ngợm, cười híp mắt, tới khi mắng người mồm mép lại vô cùng lưu loát, hai câu liền khiến Trần Nhị Mĩ xấu hổ mà oán giận, gương mặt tức giận đỏ bừng.
"Điền Xuân Lan! Cô nói cái gì!"
"Tôi nói cái gì cô rõ ràng, đừng tưởng rằng người ta vừa gả tới thôn Bạch Thủy thì dễ ức hiếp!"
Hai tay Trần Nhị Mĩ chống nạnh: "Cướp người người khác thích rồi gả tới còn không biết xấu hổ? Làm sao? Trên đời này không có đàn ông? Chuyên xuống tay với người được người khác vừa ý?"
Trần Nhị Mĩ không phải người thôn Bạch Thủy, là họ hàng với Trần Thu Nguyệt, lớn lên từ nhỏ với Trần Thu Nguyệt, quan hệ rất tốt với em gái này, biết rõ tâm tư của Trần Thu Nguyệt hơn cha mẹ cô ta, hai ngày trước cô ta tới nghe em họ khóc lê hoa đới vũ nói với cô ta rằng Đảng Thành Quân cưới người khác, thế nên cô ta tràn đầy thù địch với Hoắc Nhung, vốn dĩ hai ngày này muốn tìm cách làm khó dễ Hoắc Nhung, nghĩ không xong nên hôm nay bồi Trần Thu Nguyệt ra ngoài thư giãn, lại đúng lúc đụng phải, lập tức quyết định thay em họ đòi lại công bằng.
Xuân Lan nghe xong, suýt nữa tức giận tiến lên cào mặt cô ta, bị Hoắc Nhung ngăn lại.
Hoắc Nhung không biết người gọi là Trần Nhị Mĩ này có quan hệ thế nào với Trần Thu Nguyệt, tuy biết cô ta có địch ý với mình, nhưng vẫn luôn không lên tiếng, chủ yếu là thấy Trần Nhị Mĩ cũng không lớn lắm, cô thật sự lười dùng miệng ức hiếp một cô gái.
Nhưng Trần Nhị Mĩ nói ra lời này, biểu cảm trên mặt Hoắc Nhung liền thay đổi, khóe miệng cô nhếch lên, đôi mắt trong veo nhìn Trần Thu Nguyệt, cười nói: "Ai vừa ý? Người ta vừa ý cô ta sao?"
Cô vừa nói ra, sắc mặt Trần Thu Nguyệt lập tức trắng bệch, trong mắt lại bắt đầu ngập đầy hơi nước, hai ngày trước Hoắc Nhung còn cảm thấy cô ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, phải lòng một người không có kết quả cũng không tính là sai lầm lớn, cho nên mới đưa kẹo cho Trần Quý Sinh, muốn ông ấy dỗ con gái nghĩ thoáng một chút.
Kết quả hôm nay Trần Nhị Mĩ nhảy ra nói linh tinh một hồi, Trần Thu Nguyệt đứng ở bên cạnh không ngăn cản cũng không nói gì, trơ mắt nhìn giống như xem kịch, vậy Hoắc Nhung cũng không cần khách khí nữa.
Cô đau lòng em gái nhỏ không hiểu chuyện, nhưng không đau lòng bạch liên hoa giả vờ không hiểu chuyện.
Chỉ một câu này của Hoắc Nhung, mạnh hơn trăm câu khác, đừng nói gì mà Đảng Thành Quân vừa ý cô ta hay không, vốn dĩ anh còn không có nhìn qua cô ta, một câu này không phải đâm ngay ngực Trần Thu Nguyệt sao?
Thực ra Trần Thu Nguyệt cũng không nghĩ tới hôm nay có thể đụng phải Hoắc Nhung, cha cô ta vì để cô ta không nghĩ đến chuyện của Đảng Thành Quân, cũng vì không muốn thấy cô ta chọc vào phiền toái nữa, mới đặc biệt gọi chị họ cô ta Trần Nhị Mĩ đến đây bồi hai ngày.
Tính tình Trần Nhị Mĩ thẳng thắn, nghe cô ta khóc lóc tố cáo vài câu liền nói muốn tìm Hoắc Nhung gây phiền phức, thay cô ta trút giận, ngoài miệng Trần Thu Nguyệt nói không được, nhưng cũng không tính ngăn cản thật sự.
Cho dù cha cô ta nói toạc ra, cô ta cũng không thích Đảng Thành Quân cưới về cô dâu có khuôn mặt yêu diễm kia, cô ta cảm thấy Hoắc Nhung chính là ỷ vào gương mặt xinh đẹp mới câu mất hồn Đảng Thành Quân.
Nhưng vì cha cô ta nhìn chặt chẽ, Trần Nhị Mĩ lại luôn sợ ông ấy, cho nên hai ngày trước vẫn luôn không ra ngoài, hôm nay ông ấy không ở nhà, Trần Nhị Mĩ mới quấn lấy thím mình cho hai người họ ra ngoài tản bộ dựa trên danh nghĩa mang Trần Thu Nguyệt đi đào rau dại, kết quả gặp mặt tại chỗ này.
Trần Thu Nguyệt biết tính tình chị họ cô ta bốc đồng, không gặp được thì thôi, nếu gặp được chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy, cho nên tiếp đó cô ta từ đầu đều đứng một bên nhìn Hoắc Nhung không nói chuyện, muốn đợi Trần Nhị Mĩ tiến lên xả giận giúp cô ta rồi nói sau.
Không nghĩ tới Trần Nhị Mĩ vừa mở miệng, bị một câu của Hoắc Nhung đánh trở về, còn đâm trúng chuẩn xác tâm tư bản thân.
Ngược lại Trần Nhị Mĩ thấy lời nói của mình đã gợi lên chuyện đau lòng của Trần Thu Nguyệt, lập tức trợn mắt nhìn Hoắc Nhung muốn nói, Hoắc Nhung đã nói trước một bước: "Các cô còn nhỏ, cái gì thích hay không thích vẫn nên ít nói thôi, truyền ra ngoài hỏng mất thanh danh, chú cô mà biết sẽ không vui đâu."
Lời này càng như là chỉ trích, Đảng Thành Quân đã kết hôn, nói chuyện với Hoắc Nhung giọng ngọt như mật, kết hôn được mấy ngày, hầu như người trong thôn đều biết.
Vì cha cô ta quản rất nghiêm, chuyện Trần Thu Nguyệt thích Đảng Thành Quân, người biết không nhiều, trừ mấy người chơi thân với Xuân Lan, hầu như người trong thôn đều không biết ra sao.
Nhưng nếu lời này truyền ra ngoài, thì người mất mặt nhất lại chính là Trần Thu Nguyệt.
Nếu Trần Quý Sinh còn muốn ở đại đội làm người, Trần Thu Nguyệt và Trần Nhị Mĩ tuyệt đối không thể gây ra chuyện nữa.
Trần Nhị Mĩ bị một câu của cô chặn không nói được gì, trên mặt xanh đỏ trắng tím thay đổi liên tục, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Khi cô ta tới Trần Quý Sinh đã nói cùng cô ta, kêu cô ta đưa Trần Thu Nguyệt đi dạo, không nhắc đến chuyện Đảng Thành Quân, cũng thuận tiện nhìn em họ, không để em họ gây chuyện khắp nơi.
Hôm nay cô ta thấy Hoắc nhung trắng nõn sạch sẽ không giống người đanh đá, mới muốn nói cô hai câu để xả giận cho em họ, lại không nghĩ tới Hoắc Nhung không đanh đá, nhưng đâm vào tâm tư người khác như thế, chẳng những không bị lời của cô ta làm tức giận còn nói một câu làm cô ta tức gần chết.
Hoắc Nhung nói đúng, nếu cô ta nói thêm gì nữa truyền đến tai chú mình, chắc chắn sẽ mắng cô ta không hiểu chuyện, Trần Nhị Mĩ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chú mình, bị Hoắc nhung nói vậy, đâu còn dám nói gì, nói không thể nói, đi thì có vẻ không tự tin mất mặt, nhưng không đi cũng không thể đứng im ở đây chứ?
Cô ta kéo Trần Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch đang không biết làm thế nào mới tốt, Hoắc Nhung đã kéo kéo Xuân Lan, Hạnh Hoa và Hồng Xảo đang há mồm trợn mắt nhìn đi rồi.
Lúc này Trần Nhị Mĩ mới tức giận giậm chân, cũng lôi Trần Thu Nguyệt xách rổ đi.
Mấy người Hoắc Nhung đi được một đoạn, Xuân Lan cùng Hạnh Hoa còn phấn khích ríu rít nói không ngừng.
"Tiểu Dung cậu quá lợi hại rồi, phải nói thế mới được, bằng không Trần Nhị Mĩ kia còn cho rằng cậu dễ bắt nạt."
Hoắc Nhung nói mấy câu đó tuy nghe không hề thấy đanh đá, nhưng câu nào cũng đánh vào điểm yếu, làm Trần Nhị Mĩ không cách nào thu lại lời đã nói, Xuân Lan nghĩ nghĩ cảm thấy rất sảng khoái.
Nói cho cùng Hồng Xảo cùng hai cô gái chưa lấy chồng này không giống nhau, các cô ấy chỉ cảm thấy Hoắc Nhung tức giận Trần Nhị Mĩ làm cô ta không thể nói gì cho nên cảm thấy vui sướng.
Hồng Xảo lại nhìn ra Hoắc Nhung nói Trần Nhị Mĩ nhưng thực tế câu chuyện trước sau luôn rơi trên người Trần Thu Nguyệt.
Hồng Xảo không phải là Xuân Lan, cô ấy nhìn ra được tuổi Trần Thu Nguyệt không lớn, nhưng bụng dạ không nhỏ, bản thân không đứng ra nói lại đẩy Trần Nhị Mĩ ra nói chuyện, coi chị họ như một công cụ.
Nhưng dù cho cô ta tính toán thế nào, nhưng vẫn bị hai câu nói của Hoắc Nhung đẩy trở về, đây đâu phải người dễ ức hiếp, chút tâm nhãn đó của Trần Thu Nguyệt trước mặt Hoắc Nhung chỉ sợ không đủ nhìn.
Trong lòng Hồng Xảo hiểu rõ, trên mặt càng thích Hoắc Nhung, cô gái này bộ dáng trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp được bảo vệ khá tốt, nhưng thực tế không chịu bị người khác ức hiếp tí nào, nên mềm thì mềm, nên cứng thì cứng, thông minh xinh đẹp dễ ở chung lại không chịu thiệt.
Càng xem càng làm cô lau mắt mà nhìn, trong lòng sinh ra yêu thích.
Hoắc Nhung tiễn đưa Trần Nhị Mĩ không có đầu óc và tiểu bạch liên Trần Thu Nguyệt, cũng không muốn lãng phí thời gian vì người khác, cô còn đang chờ đào rau dại trở về kêu Đảng Thành Quân làm món ngon cho cô đấy, kéo Xuân Lan nói: "Chúng ta mau đi đào rau dại đi."
Xuân Lan dùng sức gật đầu: "Đi, không xa lắm đâu, sắp tới rồi."
Đợi đến chỗ đó thì thấy, con sông nhỏ này cùng chỗ lần trước Hoắc Nhung cùng anh trai đi câu cá không khác lắm, nhưng nước có vẻ nông hơn, cũng trong hơn chút, là một con sông thật.
"Anh tôi nói đây là nước suối trong núi chảy ra, nhưng mà ngọt, hơn nữa mùa hè thì lạnh, mùa đông thì ấm, nước trong thôn uống đều dẫn từ đây qua.
Tiểu Dung cậu cẩn thận một chút, đừng để ngã."
Xuân Lan vừa nói vừa kéo Hoắc Nhung đi lên thượng nguồn con sông nhỏ.
Mấy người Hạnh Hoa vừa thấy đã biết là thường tới đây, ở trong rừng thuần thục đi qua đi lại.
"Đừng thấy bên ngoài lạnh lẽo vô cùng, trong rừng không lạnh chút nào, hơn nữa chỗ gần bờ sông một năm bốn mùa rau dại đều mọc, chúng tôi cứ cách một thời gian lại tới một lần, tuy đào không được nhiều nhưng lấy về cũng có thể làm một bàn đồ ăn."
Hồng Xảo cũng nói theo: "Lần trước chúng ta tới, tôi đào được không ít ngải trắng(1) đấy, trở về hấp cùng một ít lúa mì, ăn rất ngon."
Hoắc Nhung nghe thấy, trở nên hào hứng.
Mùa đông này khắc nghiệt, căn bản Hoắc Nhung không ôm bao nhiêu hy vọng có thể đào được rau dại, chủ yếu là cô muốn cùng Xuân Lan ra ngoài đi dạo, làm quen một số người trong thôn, thuận tiện có thể tìm được ít rau dại là được.
Nhưng nghe Hồng Xảo nói như vậy, nơi này không những thật sự có lại có thể còn không ít, tức khắc tràn đầy khí thế.
"Tới rồi, chính là gần đây, Tiểu Dung cậu nhận ra rau dại chứ?" Hạnh Hoa đi tuốt phía trước dừng lại hỏi.
Nhìn Hoắc Nhung không giống các cô, trước đó nhìn thấy bàn tay và khuôn mặt mịn màng cũng biết chắc chắn ở nhà không làm việc gì.
Hoắc Nhung có chút xấu hổ, trừ rau cải ra, những cái khác cô thật sự không biết.
Chủ yếu là trước mạt thế chưa từng ăn, sau mạt thế muốn ăn cũng không có.
Vẻ mặt này của cô, Xuân Lan vừa thấy liền hiểu: "Không biết cũng không sao, lát nữa tôi tìm được cho cậu nhìn, so sánh là cậu sẽ biết."
Hoắc Nhung gật đầu, đem dụng cụ Đảng Thành Quân chuẩn bị cho cô đặt trên mặt đất, từ trong đó lấy ra một cái xẻng lớn bằng bàn tay, đi theo Xuân Lan tìm rau dại.
Mấy người luân phiên đem rau dại ăn được tìm thấy nói với Hoắc Nhung, hai mắt Hoắc Nhung nhìn nhớ kỹ tất cả.
Sau đó di chuyển hai vòng ở bên cạnh con sông nhỏ, đến lúc về thì thấy, rau dại trong rổ Hoắc Nhung là nhiều nhất, ngải trắng, tể thái dại còn có mầm hoa cúc.
Xuân Lan líu lưỡi: "Tiểu Dung vận khí của cậu quá tốt đi, lần nào chúng tôi đến cũng chưa thấy qua nhiều rau như trong rổ cậu bây giờ."
Hồng Xảo hỏi: "Tiểu Dung cậu biết mấy rau này ăn thế nào không?"
Hạnh Hoa nghe vậy vỗ Hồng Xảo một cái, nói: "Anh Thành Quân chính là đầu bếp có tiếng trong thôn, Tiểu Dung còn sợ không biết ăn thế nào sao?"
Lúc này Hồng Xảo mới nhớ ra: "Cậu xem đầu óc của tôi này, vậy chúng ta nhanh trở về, để anh ấy làm ít cơm ngải trắng(2) cho Tiểu Dung nếm thử."
Hoắc Nhung xách theo rau dại cực kì vui sướng trở về, vừa đến cổng nhà, Đảng Thành Quân đã đi ra từ nhà Xuân Lan bên cạnh, Xuân Lan vừa thấy ngay lập tức nói: "Anh Quân, hôm nay chị dâu đào được thật nhiều rau dại đó, đi lần đầu tiên, may mắn tốt hơn bọn em nhiều."
Đảng Thành Quân nhìn về phía Hoắc Nhung, cô giống như khoe khoang lập tức đem giỏ ra cho anh nhìn, anh thuận tay tiếp lấy, quay đầu nói tiếng cảm ơn với Xuân Lan.
Xuân Lan sao có thể không biết anh cảm ơn cái gì, nhìn Hoắc Nhung cười đôi mắt cong cong: "Xem anh kìa, khách sáo với em làm gì, vậy em về trước đây."
Hoắc Nhung vẫy tay với cô ấy, cũng lấy chìa khóa ra mở cổng.
Đảng Thành Quân xách theo đồ đi sau lưng cô, hỏi: "Chơi vui không?"
Trước đó Hoắc Nhung muốn trả lời chơi vui, nghĩ đến Trần Nhị Mĩ cùng Trần Thu Nguyệt lại chần chừ một lúc, Đảng Thành Quân lập tức nhận ra gì đó, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vốn dĩ Hoắc Nhung không định nói với anh chuyện Trần Thu Nguyệt, trước đó cô cảm thấy Trần Thu Nguyệt nói thẳng ra là một cô gái, cô không hề đem cô ta để trong lòng, nhưng hôm nay Trần Nhị Mĩ nhảy ra nói những lời đó, lại làm cô ít nhiều có chút hụt hẫng.
Rõ ràng là người của cô bị kẻ khác thèm muốn, cuối cùng còn dám nhảy lên đầu cô trách móc cô?
Hoắc Nhung không trả lời.
Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: "Con gái chú Quý Sinh, anh biết không?"
Đảng Thành Quân nghĩ một lúc mới nhớ ra cô nói đến Trần Thu Nguyệt, không biết làm sao vợ lại nhắc tới ngời này, gật đầu hơi nghi hoặc hỏi: "Em ấy làm sao?"
Hoắc Nhung duỗi tay chọc chọc eo anh: "Em ấy thích anh, anh biết không?"
Ánh mắt anh dừng lại trên tay Hoắc nhung, bị cô chọc mà rạo rực, một hồi lâu mới phản ứng lại cô nói cái gì, bật cười nói: "Vợ ơi, em nói gì thế? năm nay em ấy mới 14, 15, nhỏ hơn anh cả mười tuổi."
Thời nay tuy 14, 15 tuổi nói ra cũng không coi là nhỏ, nhưng Đảng Thành Quân nói tới, quả thực kém không ít.
Tuy anh qua lại nhiều với Trần Quý Sinh, nhưng đối với con gái ông ấy thật sự không có ấn tượng gì, chỉ nhớ khi còn nhỏ bộ dạng con sên thích khóc, cho nên trước giờ không coi lời Hoắc Nhung là thật.
Hoắc Nhung nhìn chằm chằm mắt anh, tiếp tục chọc: "Em cũng mới 19, nhỏ hơn anh năm tuổi đấy."
Đảng Thành Quân bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác Hoắc Nhung cảm thấy anh già rồi, bàn tay to nắm lấy cổ tay Hoắc Nhung, dứt khoát ôm người lên, nâng chân cô lên nhìn cô.
"Anh không quan tâm."
Anh chính là thích Hoắc Nhung, nhỏ mấy tuổi cũng thích.
Hoắc nhung bị anh nhìn chằm chằm đến mềm chân, nhưng nhớ tới việc chính còn chưa nói xong, vội vàng chống cự gương mặt anh đến gần.
"Đang cùng anh nói chuyện đàng hoàng, hôm nay bọn em ra ngoài gặp phải em ấy và chị họ Trần Nhị Mĩ."
Ngay cả Trần Thu Nguyệt anh còn không nhớ, sao có thể biết được Trần Nhị Mĩ gì đó, nhưng Hoắc Nhung nói anh cũng nghiêm túc nghe.
"Trần Nhị Mĩ nói em đoạt người đàn ông được người khác nhìn trúng, còn nói em không nên gả tới thôn Bạch Thủy."
Lúc này Hoắc Nhung đâu còn chút bộ dáng dứt khoát lanh lợi khi nói chuyện với Trần Nhị Mĩ, đang nhìn Đảng Thành Quân với dáng vẻ cáo trạng nũng nịu, nhuyễn thanh nhuyễn khí.
Đảng Thành Quân nghe vậy đột nhiên thả cô xuống, quay đầu muốn đi ra ngoài.
Hoắc Nhung vội vàng kéo người lại.
"Anh làm gì thế?"
Sắc mặt Đảng Thành Quân nghiêm túc: "Đi nhà chú Quý Sinh một chuyến, đem chuyện nói rõ ràng."
Lúc đầu anh còn tưởng Hoắc Nhung hiểu lầm cái gì, nhưng hiện tại thì thấy, mặc kệ cô có hiểu lầm hay không anh phải đem chuyện nói rõ ràng, anh không thể nghe người nào nói cô như vậy, cho dù đó là phụ nữ cũng không được.
Anh phải đem chuyện hỏi rõ ràng, đồng thời chặt đứt hoàn toàn tâm tư của Trần Thu Nguyệt, không nói đến bọn họ kém nhau nhiều như thế, anh cũng không thể thích em ấy, dù hai người cùng tuổi, anh cũng tuyệt đối không có chút ý nghĩ gì với em ấy.
Vốn dĩ Hoắc Nhung muốn chọc ghẹo anh, cáo trạng làm nũng với anh, lại không nghĩ tới phản ứng của anh lớn như vậy, cô duỗi tay giữ chặt anh, quở trách: "Em chỉ nói với anh một chút, không muốn anh đi tìm người ta, hôm nay em đã nói với bọn họ, ai thích anh cũng vô dụng, chúng ta đã kết hôn rồi."
Người của cô chính là người của cô, cho dù nhìn nhiều hơn hai mắt cũng phải được cô cho phép.
Đảng Thành Quân tưởng rằng cô sẽ tức giận, lại không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Nhung sau đó dứt khoát ôm người vào lòng, hồi lâu sau mới buông Hoắc Nhung ra, gương mặt cô đỏ bừng..
Bình luận truyện