Chương 12: Chương 12
Noãn Vy khoác tay lên vai Long Ngâm, kéo hắn về phía xa hai người kia một khoảng.
Cô lúc này mới thì thầm bên tai hắn.
" Tiểu đệ, có muốn đi với đại tỷ không?"
Để không bị nghi ngờ, Long Ngâm phấn khởi đòi đi nhưng thật chất hắn chẳng muốn chút nào.
" Được được, vậy đại tỷ sẽ xin phép cha mẹ của đệ để chúng ta đi chơi nhé."
" Ừm."
Kế hoạch dụ dỗ con nít thành công, cô liền quay sang cha mẹ của hắn xin phép họ cô dẫn hắn ra bên ngoài.
Long ngâm khẽ cười, ý của hắn cũng là ý họ.
Chỉ cần hắn quyết định thì họ không dám cãi.
" Không được!"
Câu nói của Ngạo Hư khiến hắn hóa đá.
Sắc mặt liền trở nên khó coi, dường như tên Ngạo Hư này diễn đến mức nhập tâm quá rồi.
Hắn sẽ làm việc với tên thuộc hạ này sau.
" Tại sao vậy cha?"
" Bên ngoài đồn ầm lên về vụ cháy đêm qua.
Các con ra ngoài đi dạo sẽ để họ nhận ra phải làm sao."
Chuyện vặt vảnh này cô sớm đã có chuẩn bị sẵn rồi.
Sao mà làm khó được cô chứ.
Noãn Vy lườm qua nhìn hắn.
" Nếu không đi được vậy con đi một mình.
Dù sao dân làng rất ít người biết mặt của con."
Nữ nhân này muốn để hắn ở nhà ư! So với việc ở nhà với hai người này hắn lại muốn đi vơi cô hơn.
Long Ngâm ngồi bẹt ra đất giãy đành đạch như một con cá mắt cạn.
Việc này khiến cho Noãn Vy nhìn thấy không khỏi buồn cười.
Ngạo Hư và bà lão thì lo lắng đến long thể của tam hoàng tử mà vội vàng bảo với Noãn Vy dẫn hắn đi theo cùng.
" Ngồi dậy đi con trai, ta cho con đi chơi là được mà."
Ngạo Hư không ngờ hoàng tử lại dùng cách này để được đi chơi.
Y cứ tưởng hoàng tử trước giờ không thích đi chơi nên mới ngăn cản, ai mà ngờ sự thật lại là thế này.
Nhưng cũng có thể là do đi cùng với nữ nhân nên hoàng tử mới hành xử như vậy.
Quân tử đầu đội trời, chân đạp đất cuối cùng vẫn khó qua ải mỹ nhân.
Trước khi Noãn Vy dẫn Long Ngâm rời đi còn phải nén lại nghe hai người cao tuổi dặn dò đủ thứ chuyện trên đời.
Đến khi ra khỏi nhà trời cũng bắt đầu tối rồi.
Người ta nói " một cây làm chẳng nên non, một đôi chập lại nói hoài không ngừng".
" Tiểu đệ có biết chơi trò nhát ma không?"
Noãn Vy vừa đi trên đường vừa hỏi Long Ngâm.
Nghe thấy nhát ma, hắn tự hiểu cô muốn làm gì với Đỗ phu nhân.
Hắn chạy lên phía trước giả làm một con ma cho cô xem.
" Ta là ma đây, ta sẽ bóp cổ ngươi lè lè.."
Thấy Long Ngâm có vẻ cũng rất thích trò này, xem ra cô đã tìm đúng người.
Tối đến, Noãn Vy tìm đâu ra bộ áo trắng và tóc giả.
Cô đưa cho hắn một bộ còn cô một bộ.
" Tiểu đệ nghe kĩ lời đại tỷ nói.
Một lát nữa đại tỷ bảo gì thì đệ làm cái đó không được tự ý hành động một mình.
Có nghe rõ không?"
" Ừm."
Dặn dò xong xuôi, Noãn Vy cùng với Long Ngâm đi từ cửa sau.
Trước đó cô đã từng phát hiện ở một góc tường có một cái lỗ chó vừa đủ để một người chui qua.
Cô bảo Long Ngâm chui qua từ lỗ chó còn mình thì bay qua.
Vào được bên trong Đỗ gia, để tránh bị đám gia đinh phát hiện Noãn Vy và Long Ngâm đi vào những nơi có tầm nhìn bị che khuất để đến được phòng Đỗ phu nhân.
Bên trong phòng Đỗ phu nhân, bà ta cũng vừa mới thổi đèn.
Hay không bằng hên.
Noãn Vy lấy ra dụng cụ mình đã chuẩn bị sẵn, gồm có than khói và cái quạt tre.
Cô đưa những thứ đó cho Long Ngâm.
" Đây là công việc rất quan trọng, thành công hay thất bại đều do đệ quyết định.
Một lát ta vừa mở cửa ra đệ phải quạt cho khói bay ra liên tục không được ngừng nghỉ nha chưa."
Long Ngâm gật đầu đồng ý đầy quyết tâm nhưng trong lòng lại không muốn làm việc này chút nào.
Nhưng không làm thì nữ nhân này sẽ càm ràm vào tai hắn.
Hừm.
Đợi đến khi Đỗ phu nhân dần chìm vào giấc ngủ, Noãn Vy bất đầu hành động.
Cô đẩy cửa vào trong còn hắn đứng bên ngoài quạt cho khói bay vào tạo không gian mờ ảo.
Noãn Vy giơ lên tiến về phía giường của bà ta, miệng không gọi tên " Đỗ phu nhân, trả mạng".
Dường như làn khói làm cho Đỗ phu nhân khó thở, bà ta bừng tỉnh dậy.
Vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy làn khói trắng bay khắp phòng mình.
Còn chưa định hình, đôi bàn tay từ trong làn khói thò ra bóp lấy cổ bà ta.
Đỗ phu nhân bị bóp cổ khiến bà không thể thở được đã đành, gương mặt trắng bệch của Noãn Vy xuất hiện làm bà sợ đến xanh mặt.
" Trả mạng, trả mạng lại đây!"
Bị dọa sợ đến mức bà ta tè dầm ra quần, mắt trợn lên rồi ngất xỉu.
Noãn Vy bây giờ mới chịu buông tay ra, còn Long Ngâm ở bên ngoài vẫn rất chăm chỉ quạt, khói không đủ thì hắn chu miệng ra góp thêm chút gió.
VỪa lúc Noãn Vy bước ra, hắn dùng miệng thổi làm bụi bay lên tứ tung.
Mà tất cả đều bám vào mặt cô, từ màu trắng chuyển thành màu đen.
Noãn Vy thổi một miếng bụi than dính trên môi mình ra, trợn mắt nhìn hắn.
Long Ngâm há hốc mồm, cả cơ thể đều hóa đá trong tích tắc.
" Tiểu đệ của tỷ, đệ vừa mới làm cái gì đó."
Noãn Vy nghiến răng nghiến lợi nói chậm rãi đến ớn lạnh.
Khóe môi hắn giật giật biết thân thể bất an.
Long Ngâm oom lấy than khói và quạt chạy một mạch ra ngoài trước khi cơn bão tuyết đến.
" Tên khốn, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Noãn Vy đâu dễ dàng để hắn chạy thoát được.
Cô liền đuổi theo Long Ngâm.
Hai người một người chạy, một người đuổi cho đến khi tới nhà thì mới chịu dừng lại.
Long Ngâm bị đẩy vào bước đường cùng, hắn hết cách đành phải quỳ xuống cầu xin tha mạng.
" Đại tỷ à! Ta biết sai rồi, tỷ đừng đánh ta cũng mắng ta!"
" Bỏ bỏ, chuyện gì để mai nói giờ mệt quá rồi."
Noãn Vy thở dốc, nảy giờ đuổi theo hắn làm cô mệt lả người.
Cơn tức giận cũng biến mất tiêu.
Long Ngâm thấy cô đi vào trong, hắn cũng vào theo.
Hôm sau, người trong làng đồn đại việc có ma ở Đỗ gia và vết hằng trên cổ của Đỗ phu nhân, bọn gia đinh trong nhà còn nhìn thấy hai bóng trắng chạy xung quanh nhà vào lúc nửa đêm mà trước nay trong làng chưa từng xảy ra chuyện này.
Nghe nói Đỗ phu nhân còn mời cả đạo sĩ đến để làm phép.
Mà chuyện này hai người đang ăn mì trên đường nghe thấy.
" Món mì này ngon quá đại tỷ!"
"Ngon thì ăn nhiều vào."
Noãn Vy gấp mì bỏ vào miệng, trong lòng đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Một nam nhân đang đi trên đường thì vô tình đụng trúng cô.
Người này vội vã cuối đầu xin lỗi cô.
" Xin lỗi tôi đang gấp nên không cẩn thận đụng phải cô."
Noãn Vy ngẩn đầu lên nhìn nam nhân đó, cô không nói gì cả.
Long Ngâm ăn mì mà nuốt không trôi.
Nộ khí thường ngày của cô ta đi đâu mất rồi.
Người khác thì cô ta im lặng còn hắn thì cô sẽ nổ đóa và nhe hàm răng nanh ra.
Cũng cùng là nam nhân như nhau sao lại có sự bất công ở đây.
Long Ngâm hầm hầm sát khí nhìn nam nhân kia cho tới khi nam nhân đó rời đi.
Nhưng Noãn Vy lại có biểu hiện rất lạ.
Cô ta vẫn nhìn theo bóng lưng của nam nhân đó khi tên đó đã đi quá xa.
" Đại tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy."
Nghe thấy giọng của Long Ngâm, cô mới quay mặt đi chỗ khác.
" Tiểu đệ, muốn chơi tiếp trò hôm qua không?".
Bình luận truyện