Chương 247: Tham ô của cả dân giang hồ
Mọi người á khẩu không thể nói gì được nữa.
"Nhưng mỗi người một nghìn lượng thì đắt quá!" Có người nói.
"Một nghìn lượng mà kêu đắt sao? Lúc các ngươi đến thanh lâu gọi một nữ tử có khi còn tiêu không dưới một nghìn lượng ấy chứ! Ngươi phải hiểu rằng, nữ tử có thể thường xuyên đến gặp, còn trận quyết chiến chấn động trời đất này gần như không thể xem lại lần nữa được đâu! Một nghìn lượng này, ta thấy còn rẻ chán đấy!"
Lâm Bắc Phàm phất tay áo: "Không nộp tiền thì đi đi, chỗ này của bọn ta không hoan nghênh người ngèo đâu!"
"Đậu má"
"Vãi!"
Có rất người người tức giận đến nỗi muốn vung đao chém chết tên khốn kiếp này!
Lúc này, một lão giả trông khá khỏe mạnh đứng ra, chỉ vào bảng thu phí của hắn rồi nói với vẻ tức giận: "Ngươi thu phí thì cứ thu, dựa vào đâu mà Tiên Thiên phải trả nhiều tiền hơn cơ chứ? Chẳng phải thực lực càng mạnh thì càng được tôn trọng sao?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Chẳng phải ta đang tôn trọng ngươi đó sao? Nếu ta thu phí vào xem của ngươi giống như những người khác vậy chẳng phải sẽ làm giảm giá trị của ngươi sao? Ta lo lắng cho ngươi nên mới nghĩ ra thượng sách này đấy!"
"Má"
"Mẹ kiếp!"
Có rất nhiều cường giả tức giận chỉ muốn giết người!
Đúng lúc ấy, có người hét lớn: "Mọi người đừng để ý đến hắn, chúng ta cùng nhau xông vào đi! Ta không tin, chỉ với đám quan binh này mà có thể ngăn cản được nhiều anh hùng hào kiệt như chúng tai"
Chỉ một lát sau, đám đông đã hưởng ứng theo.
"Đúng vậy! Xông vào đi!"
"Số cẩu quan mà ta giết còn ít lắm chắc? Cùng lắm thì giết thêm mấy tên nữa cũng có sao!"
"Ta không tin hắn có thể cản nổi chúng ta!"
"Hây"
Đại quân mười vạn người đồng loạt giơ đao và khiên giáp lên, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Toàn bộ cao thủ của Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ và Cấm Quân đều rút đao ra, ngưng tụ sức mạnh hùng hậu trên người.
Trận đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!
Đúng lúc ấy, có một lão hòa thượng trông rất bình thường đi tới.
Hắn ta đứng giữa đám người giang hồ và triều đình, chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm, đối diện với đám người giang hồ.
Hai tay hắn ta chắp trước ngực, hơi cúi người: "A di đà phật! Bần tăng gửi lời chào đến các vị thí chủ! Không.nên dùng vũ lực! Phải biết rằng..."
Lão hòa thượng mở hai mắt ra, một luồng khí thế khủng khiếp tản ra từ người hắn ta, nghiền áp tất cả.
"Buông bỏ đồ đao, lập tức thành Phật!" "Biển khổ vô biên, quay đầu là bời" "A di đà phật!"
Toàn bộ đám người trong giang hồ đều bị khí thế của hắn ta chèn ép đến khó thở, lùi lại vài bước.
Hắn ta mới chỉ phát huy sáu, bảy phần thực lực của bản thân mà thôi.
Đám người giang hồ hoảng sợ thốt lên tông sư!"
Mọi người đều không ngờ lão hòa thượng trông bình thường, chẳng có gì nổi bật trước mắt này lại là một vị Tông Sưt
Tông Sư chính là cường giả đỉnh cấp nhất đương thời, một mình có thể địch lại thiên quân vạn mất!
Ngươi nhìn đao thánh và kiếm tiên vừa mới thành Tông Sư chưa được bao lâu đã dám đắc ý giãm lên mặt của Đại Võ hoàng triều cũng đủ biết cường giả anh hùng. bậc này phi phàm cỡ nào!
Dưới Tông Sư chỉ là hạng tép riu, người có thể đối phó với Tông Sư cũng chỉ có thể là Tông Sư!
Những người khác có tới bao nhiêu cũng vô dụng cả thôi!
Cho nên mọi người đều không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ chọc giận vị Tông Sư trước mắt, bị đối phương đấm phát chết luôn!
“A di đà phật! Thiện tai thiện tail” Lão hòa thượng thu lại khí thế và trở lại bình thường, trên người chẳng còn một chút khí tức nào nữa, giống như một tăng nhân già gần đất xa trời.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm bước ra từ sau lưng hắn ta.
“Giờ thì mọi người đã thấy cả rồi chứ! Muốn xem trận chiến kinh thiên động địa này trừ phi ngươi sở hữu thực lực của Tông Sư, bằng không hãy ngoan ngoãn nôn tiền ra cho bản quan, không trả tiền thì đừng hòng vào!”
Đám võ lâm hào kiệt trong giang hồ cảm thấy vừa oan ức vừa tức tối.
Cho tới bây giờ chỉ có bon họ cướp của quan phủ, đến hôm nay lại bị quan phủ cướp ngược lại, mở ra ngoại lệ đầu tiên trong lịch sử.
Thế nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, ở trước mặt cường giả Tông Sư, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.
Vì thế, tất cả đành phải giao tiền ra.
Ngươi một túi, ta một túi, bao tải đựng tiền của Lâm Bắc Phàm đã đầy lên nhanh chóng, không thể không đổi cái khác!
Hắn cười tươi như hoa nở: “Thế mới đúng chứ! Đánh đánh giết giết tổn hại hòa khí biết bao, hòa khi phát tài, hòa khí phát tài!"
Mọi người chỉ hận không để vả chết tên khốn nạn nói mát này ngay! Chúng ta hòa khí đấy, nhưng cũng chỉ có mình người phát tài thôi!
Đồ cẩu quan!
Thời gian còn chưa tới nửa ngày mà Lâm Bắc Phàm đã thu được mấy trăm vạn lượng bạc. Phải biết rằng qua hai ngày nữa mới là đêm trăng tròn cũng là thời gian hai vị Tông Sư tỷ thí.
Bình luận truyện