Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 46: Thế giới 2: Tu chân (24)



*** Sáng ngày hôm sau ****

" Đến đông đủ cả rồi chứ "

Thiên trưởng lão hướng Lăng Hàn khom lưng trả lời

" Vẫn còn thiếu bốn đệ tử của Lãnh trưởng lão chưa tới "

" Hừ, bọn hắn tưởng mình là ai mà bắt chúng ta ở đây đợi cơ chứ, không biết Lãnh trưởng lão dạy dỗ đệ tử của mình như nào nữa " Hoàng trưởng lão vừa nghe thấy nhắc đến Lãnh Tử Nguyệt, liền đổ thêm dầu vào lửa

Tiếng Hoàng trưởng lão vừa dứt, thanh âm của bốn người Tử Thiên liền vang lên

" Trưởng môn "

" Ừ " Lăng Hàn nhìn bọn hắn một cái rồi quay đi " Chuẩn bị khởi hành đi "

Địa trưởng lão nghe Lăng Hàn nói vậy thì kinh ngạc " Trưởng môn, người cũng đi cùng sao "

" Đúng vậy " Không nói với nàng về chuyện mình đi chắc không sao đâu nhỉ

" Đi thôi, đầu tiên đến thôn trang gần nhất thử xem, tất cả chia ra, nếu gặp nguy hiểm, nhớ phát tín hiệu ra "

Vậy là bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm do bốn trưởng lão dẫn dắt, nhóm còn lại là đi theo Lăng Hàn

" Vâng "

*******

Lãnh Tử Nguyệt đứng từ đằng xa nhìn đoàn người rời đi, khóe miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp

[ Kí chủ, lần này Lăng Hàn đi sẽ bị ma tộc làm cho trọng thương nặng đó ]

" Ừm, yên tâm, có ta bám theo bọn họ sẽ không bị làm sao đâu "

[……] Phải lén lút bám theo mà sao trông kí chủ tự hào ghê

***

Đi nửa ngày đường rốt cuộc cũng đến thôn trang gần Thiên Sơn Môn nhất, ở đó người dân vẫn hoạt động bình thường, chưa có dấu hiệu gì của ma tộc xuất hiện

" Xem ra, ma tộc vẫn chưa có tới được đây, mấy nhóm khác cũng báo như vậy "

Lăng Hàn lạnh lùng gật đầu " Tiếp tục đi "

" Vâng "

Đi được mấy ngày, những chỗ bọn họ đi qua cũng không có gì bất thường, nhưng Lăng Hàn lại cảm thấy có gì đó rất kì quái

Đến trưa, bọn hắn đi đến một trấn nhỏ, vào một quán gần đó ngồi nghỉ ngơi

" Trà cùng màn thầu "

Một đệ tử Thiên Sơn Môn đứng lên nói với tiểu nhị, đến khi thức ăn lên thì bắt đầu ăn

" Ta cũng muốn ăn bánh bao..." Lãnh Tử Nguyệt núp ở một bên nhìn đĩa bánh bao trêи bàn của đám người Lăng Hàn, ánh mắt sáng lên nhìn hệ thống bên cạnh

[………] Nhìn ta làm gì, nhìn ta thì có bánh bao ăn sao

Và sự thật đúng là như vậy, hệ thống không chịu nổi ánh mắt của Lãnh Tử Nguyệt, không biết lôi đâu ra một bịch bánh bao đưa cho nàng

" Vậy mới đúng "

[……]

Lăng Hàn không ăn mà nhìn bốn phía, đột nhiên ở bên cạnh có hai thanh âm thảo luận vang lên

" Nghe nói hôm qua ở trấn kế bên có xác chết đi tấn công người đó "

" A, là vụ này sao, ta cũng có nghe nói qua "

Lăng Hàn nghe vậy thì mày nhíu lại, người bên cạnh hai người vừa rồi lại chen vào

" Đáng sợ vậy, chẳng lẽ mấy môn phái tu tiên kia không giúp đỡ sao? "

" Thì có, nhưng đám quái vật đó nhiều quá, giết lại không chết, bọn họ cũng không làm gì được "

" Không đúng, ta nghe nói Sở Tiêu cùng các trưởng lão của Huyền Thiên Môn có thể giết bọn chúng nhưng cũng rất tốn sức lực, không kiên trì được lâu, bây giờ còn đang bị trọng thương nữa "

" Vậy Thiên Sơn Môn thì sao? "

" Cái này ta cũng không biết, nhưng có lẽ, bọn họ cũng có thể diệt trừ bọn chúng đi "

.....

Lăng Hàn nghe đến đây thì quay sang phía bốn người Quân Triệt, thấy tầm mắt Lăng Hàn nhìn mình, hắn giải thích

" Quả thực đám quái vật đó rất khó giết, sư phụ nói muốn giết bọn chúng một là cần phải biến bọn chúng thành tro, hai là dùng linh khí nồng đậm để giết " Quân Triệt hơi dừng một chút " Bọn ta thử dùng lửa để đốt chúng, nhưng không được, còn dùng linh khí thì quá tốn, sẽ không kiên trì được lâu....Còn chưa nói tới....rất có khả năng sẽ bị ma khí xung quanh chúng xâm nhập " Nói đến đây giọng nói Quân Triệt trầm xuống

Lăng Hàn cũng cảm nhận được thanh âm Quân Triệt khác vừa rồi, sắc mặt ba người còn lại cũng trở nên không tốt

Lăng Hàn không nói gì, cúi đầu xuống như suy nghĩ gì đó

Ma khí xâm nhập sao?

" Lúc giết chúng, chúng ta tạo một lớp bảo vệ quanh người, các ngươi thấy sao? " Một lúc sau Lăng Hàn ngẩng đầu lên nhìn Quân Triệt, nói ra ý kiến của mình

" Bọn ta cũng nghĩ vậy....chẳng qua, nguyên duy trì trạng thái linh khí đã không được lâu rồi, giờ còn phải tạo thêm lớp phòng hộ nữa... coi bộ không ổn "

Không gian bỗng chốc trở nên im lặng

" Trước hết nói những điều vừa rồi cho nhóm người Thiên trưởng lão trước, có gì tùy cơ ứng biến vậy " Lăng Hàn nói xong ra lệnh cho một đệ tử đi truyền tin

Đệ tử đó vừa đi, trêи trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen che kín bầu trời, bỗng chốc mọi thứ xung quanh dần tối đi, mấy người đang nói lúc nãy mặt trở nên trắng bệch, cả người run run

" L..là...đám xác chết đó!!! Chính là đám xác chết đó!!! "

" Chạy mau!!! "

Bỗng chốc tất cả đều trở nên hỗn loạn, đoàn người hốt hoảng mà chạy trốn, người nọ dẫm đạp lên người kia, mặc cho đám người Thiên Sơn Môn nói thế nào cũng vô dụng, giờ phút này âm thanh hỗn loạn chồng chất lên nhau, chẳng ai để ý đến ai, chỉ biết cắm đầu chạy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện