Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần
Chương 47: Thế giới 2: Tu chân (25)
Lăng Hàn nhíu mày, dần mất kiên nhẫn, hắn đưa tay lên, một thanh lôi kiếm xuất hiện trêи bầu trời, tia sét đánh xuống mặt đất, không gian lại một lần nữa lâm vào im lặng
" Giờ thì bình tĩnh được rồi chứ?...Thiên Sơn Môn sẽ giúp các ngươi rời khỏi đây, các ngươi bình tĩnh mà đi theo họ, đừng xô đẩy " Thanh âm trầm thấp của Lăng Hàn vang vọng, đủ cho đám người ở đây có thể nghe thấy
" Cái gì? Thiên Sơn Môn ở đây sao? Tốt quá, lần này được cứu rồi "
Không biết là thanh âm của người nào vừa vang lên, nhưng những lời đó lại làm lòng người ở đây cảm thấy an tâm hơn hẳn, Lăng Hàn dùng kết giới tạo ra một đường cho bọn họ dần dần rời khỏi
Sau khi người cuối cùng rời đi, kết giới cũng thu hẹp lại, chỉ đủ cho người của Thiên Sơn Môn ở trong
" Tất cả cẩn thận " Sắc mặt Lăng Hàn cùng đám người Tử Thiên trở nên nghiêm trọng, cảnh giác nhìn bốn phía, rút ra linh kiếm của mình
Đệ tử Thiên Sơn Môn thấy vậy đồng thời triệu hồi linh kiếm ra chuẩn bị chiến đấu
[ Kí chủ, nếu người không nhanh bọn họ sẽ bị thương đó ] Hệ thống đang quan sát tình hình rồi lại nhìn kí chủ nhà mình đang ngồi xem kịch ăn khoai tây chiên không khỏi bất lực không nói thành lời
" Cứ từ từ, anh hùng luôn suất hiện sau cùng, đợi lúc bọn hắn gặp nguy hiểm ta đến cứu, như vậy sẽ càng ngầu hơn không phải sao? "
[……] Hệ thống một lần nữa quay sang nhìn đám người Lăng Hàn: Thật tội nghiệp
Haizzz
Lăng Hàn bây giờ đang tập trung nhìn về phía trước, đám quái vật đang bước từng bước về phía bọn họ, mùi hôi thối lan tràn ra xung quanh, có đệ tử không chịu được chạy sang một bên cạnh nôn
Mày nhíu chặt lại, cho dù đã trải qua một lần nhưng cảm giác này vẫn không thể nào quen được
Cho dù cách một lớp kết giới nhưng bọn hắn vẫn cảm nhận được áp lực từ đám ma khí kia, nhất thời cảm giác sống lưng hơi lạnh
" Chuẩn bị đi, kết giới không trụ được lâu nữa đâu " Thanh âm Lăng Hàn càng ngày càng trầm xuống
Đám quái vật thì cách bọn họ ngày càng gần, Quân Triệt thấy vậy liền lôi linh kiếm của mình ra, dùng linh khí bảo hộ rồi lao về phía đám quái vật
Thấy Quân Triệt như vậy, ba người Tử Thiên cũng lao vào cuộc chiến
Kiếm bọn họ chém đến đâu, chỗ đấy liền được thanh tẩy sạch sẽ, nhất thời làm nổi nên tính hiếu thắng trong lòng đám đệ tử
" Quả không hổ danh là đệ tử của Lãnh trưởng lão, ai ai cũng thật giỏi a "
" Còn cần phải nói sao, ngươi nhìn người đó đi, hắn là Mặc Phong, người có thất linh căn, vào tay nàng còn không phải vẫn không khác gì thiên tài hay sao "
" A, vậy sao, vậy không phải nếu ta được làm đệ tử của Lãnh trưởng lão thì cũng sẽ được như thế hay sao "
Tiếng mấy đệ tử xì xào lọt vào tai Lăng Hàn, mặt hắn trầm xuống
" Câm miệng!! Tập trung vào đi, không ai có thể giúp các ngươi mạnh lên trừ các ngươi đâu "
Đám đệ tử vừa rồi sợ hãi cúi đầu xuống đất, không dám nói lời nào nữa
Trưởng môn thật đáng sợ mà!!
" Người nào có linh lực tốt thì theo ta, không tốt thì ở lại duy trì kết giới "
Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, Lăng Hàn vội bỏ lại một câu rồi lao vào cuộc chiến
Đám quái vật này có khoảng ngàn con, phải dùng rất nhiều linh lực mới giết được bọn chúng, mà linh lực thì không phải vô hạn
Có rất nhiều đệ tử Thiên Sơn Môn chết đi, sau khi chết thì lại biến thành giống như chúng, quay qua giết người
Đang lúc mệt mỏi, Hồng Lăng mất cảnh giác, một xác chết nhắm ngay lưng nàng cào tới, một đạo linh lực hệ băng phóng tới, xé xác quái vật ra làm đôi
Hồng Lăng giật mình, quay đầu lại thì thấy người của Huyền Thiên Môn đang chạy tới, đi đầu là Sở Tiêu và Tề Vũ
" Cảm ơn! "
" Không có gì " Sở Tiêu lạnh nhạt đáp, ánh mắt hắn đảo qua người Thiên Sơn Môn như tìm gì đó nhưng rồi lại thất vọng
Nàng không ở đây...
Không cho hắn thời gian để ý cái khác, một đoàn quái vật tiến tới, hắn phải giải quyết đám này xong đã
Sau khi Sở Tiêu cùng Tề Vũ đến, cuộc chiến dần nghiêng về phía bọn họ. Nhưng đến lúc này, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, trong hư không xuất hiện một bóng đen tròn tròn, nồng đậm hương vị ma khí
Ngay khi nó xuất hiện, đôi đồng tử của Tử Thiên liền hóa thành màu máu, hơi thở tàn bạo lan tràn ra
Mặc Phong là người phát hiện ra sự khác thường của Tử Thiên đầu tiên, hắn không dám tin mà nhìn nam tử tuấn mỹ mà yêu mị trước mặt
" Ngươi...." Còn chưa nói hết một câu, cả đám người đã bị ma khí trêи người Tử Thiên đánh bay ra xa, khóe miệng tràn ra một tia máu
Lớp phòng thủ trong một tích tắc đã bị phá, người còn bị thương, rốt cuộc là hắn mạnh đến thế nào chứ
Lãnh Tử Nguyệt thấy một màn này, khóe miệng cong lên thành một đường hoàn mĩ
" Kịch hay chính thức bắt đầu rồi a "
********
Thêm một chương nữa cho ngày hôm nay
À mà sắp kết thúc thế giới hai rồi a~
" Giờ thì bình tĩnh được rồi chứ?...Thiên Sơn Môn sẽ giúp các ngươi rời khỏi đây, các ngươi bình tĩnh mà đi theo họ, đừng xô đẩy " Thanh âm trầm thấp của Lăng Hàn vang vọng, đủ cho đám người ở đây có thể nghe thấy
" Cái gì? Thiên Sơn Môn ở đây sao? Tốt quá, lần này được cứu rồi "
Không biết là thanh âm của người nào vừa vang lên, nhưng những lời đó lại làm lòng người ở đây cảm thấy an tâm hơn hẳn, Lăng Hàn dùng kết giới tạo ra một đường cho bọn họ dần dần rời khỏi
Sau khi người cuối cùng rời đi, kết giới cũng thu hẹp lại, chỉ đủ cho người của Thiên Sơn Môn ở trong
" Tất cả cẩn thận " Sắc mặt Lăng Hàn cùng đám người Tử Thiên trở nên nghiêm trọng, cảnh giác nhìn bốn phía, rút ra linh kiếm của mình
Đệ tử Thiên Sơn Môn thấy vậy đồng thời triệu hồi linh kiếm ra chuẩn bị chiến đấu
[ Kí chủ, nếu người không nhanh bọn họ sẽ bị thương đó ] Hệ thống đang quan sát tình hình rồi lại nhìn kí chủ nhà mình đang ngồi xem kịch ăn khoai tây chiên không khỏi bất lực không nói thành lời
" Cứ từ từ, anh hùng luôn suất hiện sau cùng, đợi lúc bọn hắn gặp nguy hiểm ta đến cứu, như vậy sẽ càng ngầu hơn không phải sao? "
[……] Hệ thống một lần nữa quay sang nhìn đám người Lăng Hàn: Thật tội nghiệp
Haizzz
Lăng Hàn bây giờ đang tập trung nhìn về phía trước, đám quái vật đang bước từng bước về phía bọn họ, mùi hôi thối lan tràn ra xung quanh, có đệ tử không chịu được chạy sang một bên cạnh nôn
Mày nhíu chặt lại, cho dù đã trải qua một lần nhưng cảm giác này vẫn không thể nào quen được
Cho dù cách một lớp kết giới nhưng bọn hắn vẫn cảm nhận được áp lực từ đám ma khí kia, nhất thời cảm giác sống lưng hơi lạnh
" Chuẩn bị đi, kết giới không trụ được lâu nữa đâu " Thanh âm Lăng Hàn càng ngày càng trầm xuống
Đám quái vật thì cách bọn họ ngày càng gần, Quân Triệt thấy vậy liền lôi linh kiếm của mình ra, dùng linh khí bảo hộ rồi lao về phía đám quái vật
Thấy Quân Triệt như vậy, ba người Tử Thiên cũng lao vào cuộc chiến
Kiếm bọn họ chém đến đâu, chỗ đấy liền được thanh tẩy sạch sẽ, nhất thời làm nổi nên tính hiếu thắng trong lòng đám đệ tử
" Quả không hổ danh là đệ tử của Lãnh trưởng lão, ai ai cũng thật giỏi a "
" Còn cần phải nói sao, ngươi nhìn người đó đi, hắn là Mặc Phong, người có thất linh căn, vào tay nàng còn không phải vẫn không khác gì thiên tài hay sao "
" A, vậy sao, vậy không phải nếu ta được làm đệ tử của Lãnh trưởng lão thì cũng sẽ được như thế hay sao "
Tiếng mấy đệ tử xì xào lọt vào tai Lăng Hàn, mặt hắn trầm xuống
" Câm miệng!! Tập trung vào đi, không ai có thể giúp các ngươi mạnh lên trừ các ngươi đâu "
Đám đệ tử vừa rồi sợ hãi cúi đầu xuống đất, không dám nói lời nào nữa
Trưởng môn thật đáng sợ mà!!
" Người nào có linh lực tốt thì theo ta, không tốt thì ở lại duy trì kết giới "
Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, Lăng Hàn vội bỏ lại một câu rồi lao vào cuộc chiến
Đám quái vật này có khoảng ngàn con, phải dùng rất nhiều linh lực mới giết được bọn chúng, mà linh lực thì không phải vô hạn
Có rất nhiều đệ tử Thiên Sơn Môn chết đi, sau khi chết thì lại biến thành giống như chúng, quay qua giết người
Đang lúc mệt mỏi, Hồng Lăng mất cảnh giác, một xác chết nhắm ngay lưng nàng cào tới, một đạo linh lực hệ băng phóng tới, xé xác quái vật ra làm đôi
Hồng Lăng giật mình, quay đầu lại thì thấy người của Huyền Thiên Môn đang chạy tới, đi đầu là Sở Tiêu và Tề Vũ
" Cảm ơn! "
" Không có gì " Sở Tiêu lạnh nhạt đáp, ánh mắt hắn đảo qua người Thiên Sơn Môn như tìm gì đó nhưng rồi lại thất vọng
Nàng không ở đây...
Không cho hắn thời gian để ý cái khác, một đoàn quái vật tiến tới, hắn phải giải quyết đám này xong đã
Sau khi Sở Tiêu cùng Tề Vũ đến, cuộc chiến dần nghiêng về phía bọn họ. Nhưng đến lúc này, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, trong hư không xuất hiện một bóng đen tròn tròn, nồng đậm hương vị ma khí
Ngay khi nó xuất hiện, đôi đồng tử của Tử Thiên liền hóa thành màu máu, hơi thở tàn bạo lan tràn ra
Mặc Phong là người phát hiện ra sự khác thường của Tử Thiên đầu tiên, hắn không dám tin mà nhìn nam tử tuấn mỹ mà yêu mị trước mặt
" Ngươi...." Còn chưa nói hết một câu, cả đám người đã bị ma khí trêи người Tử Thiên đánh bay ra xa, khóe miệng tràn ra một tia máu
Lớp phòng thủ trong một tích tắc đã bị phá, người còn bị thương, rốt cuộc là hắn mạnh đến thế nào chứ
Lãnh Tử Nguyệt thấy một màn này, khóe miệng cong lên thành một đường hoàn mĩ
" Kịch hay chính thức bắt đầu rồi a "
********
Thêm một chương nữa cho ngày hôm nay
À mà sắp kết thúc thế giới hai rồi a~
Bình luận truyện