Chương 188
Cứ như vậy, hơn nửa tài sản long tộc góp nhặt trong nhiều năm, tất cả đều đi vào trong túi của long hậu.
Vào ngày này, Nam Nhiễm định đi tuần tra một chút.
Đếm xem rốt cuộc mình có bao nhiêu viên dạ minh châu.
Sau đó thì gặp phải Mã Tạp vỗ cánh bay tới.
Trong mồm còn ngậm một tờ giấy viết thư.
Nó đứng bên cạnh cạnh Nam Nhiễm, nhổ tờ giấy thư kia trên mặt đất.
"Hống hống hống~~!"
Thương hiệu phiên dịch Hệ thống.
[Ký chủ, nó nói đây là thư gửi cho ngài.]
Nam Nhiễm dựa vào trên tường, cầm lá thư ở trong tay.
Chất liệu giấy rất tốt.
Được chế tạo từ da trâu, phía trên có dấu cây mây và hoa văn giây leo.
Sở lên lỗi lõm cảm giác rất tuyệt.
Mở phong thư ra.
Các chữ bên trong xuất hiện.
[Tiên tử thân ái:
Tiên tử, ngày mai ta kết hôn rồi.
Cùng với vường tử Đồ Lạp yêu quý của ta,
Tiên tử tới tham gia hôn lễ của ta có được hay không.
Ta muốn tiên tử chúc phúc.
Nếu như tiên tử tới, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn tiên tử thích ăn nhất.
Tiên tử là người tốt nhất ta từng gặp.
Không có ai sánh được.
Tái bút.
Thánh Á.]
Nam Nhiễm đọc xong bức thư, rồi cất nó đi.
Hệ thống tò mò.
[Ký chủ, ngươi muốn tham dự hôn lễ của Thánh Á sao? ]
Nam Nhiễm coi là chuyện đươg nhiên.
"Đi.'
Hệ thống có chút kinh ngạc.
Đây là ký chủ lười biếng mà nó biết sao?
[Đi? Tại sao ký chủ muốn đi? ]
Nam Nhiễm nghịch tóc.
" Nhưng ta là tiên tử tốt nhất trên thế giới này. "
Nàng đọc không sót một chữ nào trên thư.
Hệ thống im lặng.
Không để ý sự khoe khoang bất chấp sự thật.
Chấp nhận rất hiện nhiên mà không thấy lương tâm cắn rứt.
Không sao cả.
Trong khi nói chuyện với hệ thống.
Nàng phát hiện Mã Lạp đã không thấy đâu.
Nhìn xung quanh một vòng.
Nàng phát hiện Tiểu Hắc long không biết từ lúc nào đã chạy vào trong sơn động.
Trong miệng ngậm dạ minh châu, trên sừng con treo rất nhiều giây chuyền trân châu, kim cương.
Trên đuôi cũng cuốn một cái bình hoa được chế tạo từ kim cương.
Ánh mắt Mã Lạp lấp lánh, trông vô cùng vui vẻ.
Nó chạy ra bên ngoài.
Thậm chí còn coi thường Nam Nhiễm đứng ở bên cạnh.
Định bỏ túi mang về kho núi nhỏ của nó.
Dĩ nhiên.
Đồng chí Mã Lạp không có nửa cửa sơn động để đi ra.
Nó vừa muốn cất cánh liền bị Nam Nhiễm kéo cánh lôi trở lại.
Bởi vì cái đuôi còn cuốn bình hoa kim cương, nên năng lực thăng bằng không được tốt.
Lẻng xẻng, vật trên người nó va đập vào nhau phát ra âm thanh.
Mí mắt Nam Nhiễm rũ thấp.
" Ta nghĩ ngươi ngứa da. "
Mã Lạp vừa nghe Nam Nhiễm nói, thì không vui.
Phun dạ minh châu ra,
" Hống hống hống! "
Ngươi là chị dâu ta!
Không thể đánh ta!
Nam Niễm nhìn dạ minh châu của mình bị nó ngậm vào miệng dính đầy nước bọt của nó.
Tâm tình của nàng u ám, tiến gần từng bước đến.
Mã Tạp nhìn thấy vậy, vộ vã lùi về phía sau.
Đôi mắt đen thui mở to nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Nàng muốn làm gì?
Chị dâu muốn đánh hắn?
Mã Lạp chột dạ hừ hừ hai tiếng.
" Hống hống hống, hống hống hống! "
Chị dâu người ta sẽ tặng đồ cho em trai!
Tại sao anh mình lại tìm giao nhân keo kiệt như vậy?
Nhìn vẻ mặt kia của nàng, trông giống như định đánh hắn.
Mã Tạp kêu lên.
" Hống hống hống, hống hống hống!"
Hừ!
Không cho cũng không cần!
Bình luận truyện