Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 166: 166: Thế Giới 7 Thuần Phục Bác Sĩ Hai Mặt 〈6〉




Trưa hôm ấy, với quyết tâm trở thành người bạn cung Xử Nữ, Khả Lạc liền mua bữa trưa đem đến công ty của Tề Thanh Tử.
Cậu trợ lí khi thấy cô đến mang cơm trưa cho sếp mình liền cất giọng trêu ghẹo:
- Chị nhớ giữ chặt cô ấy đấy, không thì tôi sẽ soán ngôi chị đấy.
Khả Lạc nhướng mày, đi theo cậu ta vào phòng giám đốc Tề.

Tề Thanh Tử không để ý đến hai người, cô liền chậm rãi đi về phía cô ấy, dựa vào mép bàn, tay gõ nhẹ lên vai Tề Thanh Tử:
- Thanh Tử, tớ muốn làm trợ lí của cậu, có thể cho tớ đi cửa sau không?
Tề Thanh Tử ngẩng đầu nhìn, cô nheo mắt tỏ vẻ suy tư.
Cả hai vị trí trợ lí đều đã đủ người rồi, cô cũng không cần thêm trợ lí nữa.
Ngắm nghía gương mặt Khả Lạc, tay Tề Thanh Tử dời khỏi cây bút, đặt tay lên eo của Khả Lạc:
- Xin lỗi, tớ không chơi quy tắc ngầm.
Khả Lạc nhìn bàn tay còn đang vuốt ve eo mình mà chưa chịu dừng lại, cô khẽ nhấp môi:
- Tớ mới mua áo sơ mi giống cậu.
Trông thấy Tề Thanh Tử còn chưa hiểu ý, cô bổ sung thêm:
- Loại trong suốt.
Tề Thanh Tử cụp mi:
- Cậu thích chức trợ lí phụ trách việc nào?
- ...
Cô gái, lật mặt lẹ quá đấy...

Cậu trợ lí kiêm bóng đèn tự bật chế độ tàng hình nhìn hai nữ nhân tán tỉnh lẫn nhau rơi vào trầm ngâm.
Tề Thanh Tử giả vờ ho khan, ánh mắt đuổi khéo cậu trợ lí, cô lên tiếng:
- Tối tay tớ phải đi công tác, ít nhất hai tháng mới về.
Khả Lạc ngẩn ngơ, tuyệt vọng thở dài, chán nản nói:
- Cậu đi công tác nữa sao? Vậy ai chơi với tớ đây.
Cô chưa kịp thở dài tiếng thứ hai thì đã nghe Tiểu Cửu thông báo về hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ đã chạm mức thích.
Trùng hợp vậy sao!
Khả Lạc mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của Tề Thanh Tử, lên tiếng:
- Đi công tác nhớ giữ gìn sức khỏe, tớ về trước nha.

Tạm biệt.
Lần này tới lượt Tề Thanh Tử ngơ ngác, vốn định an ủi Khả Lạc, nào ngờ...
Tiểu tổ tông không thèm mình nữa, thật khổ tâm...
Lúc Khả Lạc đã trở về nhà, còn đang nằm trong phòng thì Bùi Du đã đưa nữ chủ về nhà, cô nghe Tiểu Cửu giải thích lí do anh ta đưa nữ chủ về nhà.

Thì ra là do lúc ở bệnh viện nữ chủ đã thay anh chịu một cái tát của người nhà bệnh nhân, nữ chủ nói muốn anh nấu một bữa cơm để đền ơn.
Cô bất giác nhướng mày, Tô Điềm Điềm này có thật là tiểu bạch thỏ không?
Bùi Du lúc này đã mang tạp về vào, anh quay đầu nhìn Tô Điềm Điềm, nói:
- Nếu em thấy chán thì cứ đi dạo xung quanh.
Tô Điềm Điềm ngoan ngoãn đáp ứng, chậm rãi rời khỏi phòng bếp, quanh quẩn một hồi lại lên tầng lầu có phòng của Khả Lạc, cô khoanh tay, nhẹ tựa lưng vào tường, mỉm cười nhìn nữ chủ.
Tô Điềm Điềm phòng ngự nhìn cô, lên tiếng hỏi:
- Sao cô lại ở đây.
Cô nhíu mày:
- Tôi là vợ hợp pháp của Bùi Du, không ở đây thì ở nhà cô à?
Nữ chủ sững người, không biết phải trả lời thế nào:
- Tôi là đồng nghiệp của anh ấy.

Cô đừng hiểu lầm.
- Đồng nghiệp à.
Khả Lạc nhìn chăm chăm nữ chủ, nếu cô ta không nói câu này có khi cô còn tin là cô ta chỉ là bạn của nam chủ đấy.
Dưới con mắt dò xét của cô, Tô Điềm Điềm cho là cô đang khi dễ mình, liền chính nghĩa lên tiếng:
- Cô đừng khi dễ tôi, tôi có thể kiếm ra tiền, còn cô lại ăn bám anh ấy, cô...cô là cái đồ...đồ...
- Câm miệng!
Khả Lạc quát lớn khiến nữ chủ sợ hãi mà lảo đảo té ngã, đến cô còn bất ngờ nói chi đến nam chủ vừa mới xuất hiện kia.
Bùi Du khựng nhìn hai người con gái, một bên là vợ hợp pháp không có tình cảm, một bên là đồng nghiệp mà anh thích, anh bước về phía Khả Lạc:

- Sao cô lại đẩy cô ấy? Mau xin lỗi.
Khả Lạc hơi ngước đầu nhìn Bùi Du, cười khẩy:
- Anh nghĩ là tôi đẩy cô ta? Anh là chồng tôi kia mà, tại sao lại không bênh vực tôi?
Bùi Du nhấn mạnh một lần nữa:
- Mau xin lỗi.
Cô đứng lặng ở tại chỗ, thân hình đơn bạc mảnh khảnh, đưa mắt nhìn nam nhân cường ngạnh trước mắt, không thể tin tưởng nói:
- Anh một câu cũng không nghe tôi giải thích liền đẩy mọi lỗi sai cho tôi.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày:
- Tôi kêu cô xin lỗi cô ấy.
Tô Điềm Điềm lúc này đầy phân vân, đáng lí cô ấy sẽ nói ra sự thật nhưng nhìn nam nhân kinh diễm trước mắt, cuối cùng đành ích kỷ giấu đi sự thật, cô lên tiếng khuyên can:
- Anh đừng quát cô ấy.
Bùi Du như bỏ qua lời của nữ chủ, anh nhìn nữ nhân quật cường đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy ủy khuất lại không chịu thừa nhận sai lầm, nhấc chân đi đến phía cô:
- Xin lỗi.
Khả Lạc kiên quyết lắc đầu:
- Tôi không sai thì tại sao phải xin lỗi.
Anh trừng mắt nhìn cô, ra lệnh:
- Tôi kêu cô xin lỗi.
- Tôi không xin lỗi!
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, rõ ràng một câu xin lỗi có thể giải quyết sự việc, tại sao cô lại không biết tốt xấu như vậy.
Bỗng nhiên cô bị anh kéo lấy cánh tay, kéo đến trước mặt nữ chủ, anh đè cổ cô xuống như đang cúi đầu trước nữ chủ:
- Xin lỗi cô ấy, tôi sẽ coi chuyện này như chưa từng phát sinh.
Khả Lạc cắn răng, nếu không phải vì dàn dựng thì cô đã lấy ghế đập nát đầu cẩu nam nữ này rồi.

Cô hít thở sâu, tự nhủ không thể đánh nhân vật công lược:
- Vì cái gì anh tình nguyện tin người khác chứ không nghe tôi giải thích một chữ, tôi là vợ anh kia mà.

Cô ra sức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có lên án, có thất vọng.

Anh lẳng lặng đối mắt cô, Khả Lạc trong lòng thầm muốn kết thúc mọi việc, cô nói:
- Được, anh buông tôi ra, tôi muốn trịnh trọng xin lỗi cô ấy..
Hai chữ trịnh trọng được cô nhấn mạnh.
Nhìn đôi mắt sớm đã cạn nước mắt, giờ chỉ còn một mảng bình tĩnh, trong lòng anh thoáng chút bất an.
Cô được anh thả ra, đưa tay xoa xoa cổ sớm đã đau nhức, nhìn Tô Điềm Điềm thánh mẫu nói:
- Cô không cần xin lỗi tôi đâu, tôi không giận cô vì đã...đẩy tôi.
Khả Lạc khinh bỉ trong lòng, nữ chủ lúc trước không sợ bị nguyên chủ giành tình yêu nên mới đơn thuần, còn bây giờ cô ta lại sợ hãi, bắt đầu suy tính cho bản thân.
Người giúp việc trong nhà vì tiếng ồn mà kéo đến cung quanh, cũng chứng kiến mọi việc, mọi người đàm tiếu về cô, nếu là nguyên chủ, lòng tự tôn cô ấy cao như vậy, tâm lại mềm như đậu phụ, sợ rằng sẽ bị họ nói cho tức chết.
Chỉ có điều hiện tại không phải là nguyên chủ.

Cô nhấc chân liền bỏ chạy, anh không ngờ bản thân lại bị cô gạt liền nhanh chóng chạy theo cô, vươn tay nắm lấy vạt áo cô, Khả Lạc quay đầu nhìn anh ta, lách người tránh né, bất chợt bước chân lảo đảo liền trượt ngã.
Ở trong mắt anh, bóng dáng nữ nhân từ bậc thang cao lăn xuống, cuối cùng nằm yên bất động.
Mắt anh trừng trừng nhìn cô gái bất tỉnh phía dưới, xung quanh là tiếng hét thất thanh hoảng sợ.
Tiểu Cửu cũng lo sợ như anh, nó không ngờ cô lại chơi lớn như thế.
Trong đám đông chỉ còn anh đủ tỉnh táo để gọi cấp cứu, cả anh và Tô Điềm Điềm cùng nhau đưa cô đến bệnh viện.
Trong xe cấp cứu, Tô Điềm Điềm khẽ run rẩy, không dám đối mắt với Bùi Du..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện