Chương 48: Chương 48
" Ừm ", cậu gật đầu tay ôm eo anh tiếp tục ngủ.
An Khải nhìn đôi tay ôm eo mình cười bất đắc dĩ, trước kia còn nói anh bám dính lấy em, con bây giờ anh đi ăn cơm em cũng muốn anh ăn tại phòng ngủ nữa.
Anh cho cậu một câu ở trong lòng ( vợ thật đáng yêu mà ).
6 năm sau
Tống Nhiễm một lần nữa dựng nên tập đoàn game Tống Thiên.
Vì thế giới này công nghệ đã thăng tiến rất nhiều, nên cậu không gặp khó khăn gì để tạo lại bầu trời sự nghiệp của riêng mình, không chỉ vậy cậu còn kéo theo cả tập đoàn An Thị đi lên.
An Thị kinh doanh khá nhiều lĩnh vực vì vậy cũng đắc tội không ít thế lực khác, nên khi Tống Thiên thành lập hơn một năm đã leo đến top 10 trên toàn thế giới, và cậu tuyên bố sẽ đám cưới cùng An Khải, An đại thiếu của An Thị.
Không cần phải nói nhiều, ai cũng biết hai tập đoàn lớn trở thành thông gia sẽ có cảnh tượng như thế nào.
Không ai dám phản đối hay có ý kiến gì về hôn lễ của Tống Nhiễm và An Khải.
Vì sao ư ? Vì hai người đều còn rất trẻ, sự nghiệp thì ổn định lại là chủ tịch của hai tập đoàn lớn, mỗi ngày tiền chảy vào túi cũng không phải chỉ có 8 con số thôi đâu.
Sau khi cả hai tập đoàn Tống Thiên và An Thị trở lại cuộc sống ổn định thì Tống Nhiễm và An Khải bàn giao lại cho An Triết.
Tuy là một mình quản lý cả hai tập đoàn thì có hơi mất sức thật nhưng ai biểu An Khải cũng chỉ có một đứa em trai này thôi, còn Tống Nhiễm thì đã không có người thân nữa rồi.
Anh nắm tay cậu đi hưởng tuần trăng mật và du lịch luôn thể bỏ lại tiếng khóc sầu bi khổ nặng lòng của An Triết, đứa em trai đáng thương tội nghiệp của anh.
Tuy vậy An Triết vẫn phải nhận mệnh, may mắn bên cạnh An Triết vẫn có một người có thể dùng được cũng rất hữu dụng, đó là một mỹ thiếu niên rất thông minh và còn khôn khéo nữa.
Cho nên Tống Nhiễm trước khi rời đi đã chuyển quyền điều hành Tống Thiên cho cậu nhóc, chỉ là nhóc không nói cho An Triết biết, nhóc con này tên Tây Mãn, trước kia cũng học khoa kỹ thuật chế tác đồ hoạ và rất thạo về máy tính.
Đi theo Tống Nhiễm từ lúc cậu thành lập Tống Thiên, có công rất lớn.
Chỉ là Tống Nhiễm yêu cầu cậu mỗi tháng nhớ phải gửi tiền vào thẻ cho cậu sử dụng là được rồi.
Cuộc sống vẫn rất sôi nổi và vui vẻ, thời gian thì cứ trôi qua chậm rãi như thế, nhưng những người đang yêu nhau họ lại cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá.
Bốn mươi lăm năm trôi qua như thế đó.
Mặt trời đang từ từ lặn xuống phía biển xa.
Hai bóng dáng được kéo dài đang ngồi trên bãi cát.
Tống Nhiễm được người kia ôm trong lòng , chỉ nghe anh nói " Nhiễm Nhiễm à, kiếp sau anh vẫn tìm em, vẫn nhớ kỹ em trong lòng ".
Tống Nhiễm đôi mắt hơi đỏ gật đầu " Được , chờ em, em nhất định sẽ tìm thấy anh, thật nhanh thôi ".
An Khải vuốt ve mái tóc của cậu, cười hạnh phúc nói rất nhỏ " anh sẽ rất nhớ em, Nhiễm ! Nhiễm".
Bàn tay trên tóc cậu nhẹ nhàng trượt xuống, Tống Nhiễm biết anh đã một lần nữa rời xa cậu rồi.
Tống Nhiễm ôm cơ thể đã lạnh của An Khải trở về nhà, đặt anh lên chiếc giường, được trải tấm ga giường màu đỏ rực rỡ.
Cậu im lặng rơi từng giọt nước mắt, có hạnh phúc, có chua xót, có đau lòng và có hơn hết là sự chờ mong, mong kiếp sau cậu vẫn sẽ may mắn như thế này, có thể tìm được anh trong một thế giới rộng lớn khác.
Dù cho có hơi mong manh một chút nhưng giữa biển người cậu vẫn muốn một lần nữa tìm ra người nam nhân yêu cậu, người thuộc về cậu.
Thay cho anh một bộ đồ đôi như cậu đang mặc, xong hết cậu mới nằm xuống trong lòng ngực anh.
Ý niệm lấy ra một khẩu súng bạc rất nhỏ nhắn và xinh xắn, cùng một chiếc máy ảnh.
Cậu để họng súng ngay cổ mình, và không chần chừ mà bóp cò.
Không có tiếng " bằng" thật lớn như những loại súng bình thường khác, mà đã được cách âm để giảm ồn rồi, cậu vẫn còn chút tỉnh táo cuối cùng thu tất cả vào không gian , mới ôm eo anh mà nhắm mắt lại cảm nhận cái chết đến gần mình.
Không khác lần trước là mấy, chỉ là lần này câu trong quyển sách dành cho cậu là chọn một trong ba cái rương trước mặt cậu.
Có ba màu đỏ, xanh và đen.
Tống Nhiễm do dự một chút mới đưa tay cầm lấy cái rương màu đỏ ở phía bên trái.
Quyển sách chớp sáng lật sang một trang khác, bên trong ghi là đến thế giới tiếp theo hãy mở ra.
Phải đi rồi.
Tống Nhiễm cất cái rương đi, rồi được quyển sách cùng không gian di dời, biến mất khỏi thế giới nhiều kỷ niệm xinh đẹp này.
~•~
Lại là một làn sương tím mù mờ.
Xiềng xích xung quanh vẫn lạnh lẽo như trước kia.
Bộ lông dài trên người con vật khổng lồ đó hình như bị tiếp thêm năng lượng nào đó mà dẫn đổi màu dù cho có bị ngăn trở cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến nó.
.
Bình luận truyện