Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc
Chương 45: Công tử thứ xuất VS Trạng nguyên lang (43) phiên ngoại kiếp trước,Lý Tấn (thượng)
Ta làLý Tấn, ở Hạnh Hoa Thôn, phụ thân ta là thợ săn Lý Thiết trong thôn, mẫu thân ta là nữ nhi mộtphu tử, tên làVương Tú.
Từ khi có ký ức, ta mỗi ngày ngọa trừ theo mẫu thân đọcTam Tự Kinh, chính là chạy đến bãi đất trống ởhậu viện, nhìn núi nơi xa phát ngốc, ngẩn ngơ một buổi trưa.
Cũng may ngày tháng như vậy không lâu lắm.
Bốn tuổi năm ấy, có một ngày, phụ thân đột nhiên ôm về một tiểu đoàn tử, nói vớita về sau nàng chính là tiểu muội muội trong nhà.
Tiểu muội muội? nhị Hổ Tử cách vách trong nhà cũng có tiểu muội muội, cả ngày chỉ biết khóc, ồn ào đến làm người ta đau đầu.
Bất quá... Tiểu đoàn tử này không giống.
Ta ngồi ở mép giường nhỏ, chống cằm, vẻ mặt tò mò nhìn nàng.
Nàng thật sự rất nhỏ, một nắm trắng trắng mềm mềm, hơi hơi nhắm mắt, nắm tay nho nhỏ nắm chặt, cái miệng nhỏ tròn tròn.
thật đáng yêu a. Ta nghĩ như thế.
Bắt đầu từ ngày đó, ta không bao giờ còn một mình chạy tới bãi đất trống hậu viện, đi nhiều nhất, chính là chỗ tiểu đoàn tử, dù nàng luôn ngủ, ta cũng cảm thấy nhìn không chán.
Tiểu đoàn tử từng ngày lớn lên, biết mở to đôi mắt đen, ê ê a a mà theota múa may tay nhỏ, ta cầm trống bỏi trộm mua trêu đùa nàng, nhìn nàng sung sướng, cảm thấy tâm đều tan ra.
Tiểu đoàn tử phấn phấn nộn nộn, từng chút trưởng thành tiểu cô nương phấn phấn nộn nộn. Lúctiểu cônương chớp mắt to ngập nước, kiều kiều mềm mại gọi ta là ca ca, ta chỉ muốn đem đồ tốt nhất, hết thảy đưa đến trước mặt nàng.
Ta nhìn nàng lớn lên từng chút, đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ỷ lại ta như vậy, làm ta tràn đầy trong lòng.
Trước mặt người khác, ta gọi nàng là Tình Tình. Khi một chỗ với nhau, ta gọi nàng là Ngoan Bảo. Nàng là bảo bối độc nhất vô nhị của ta.
Lúc phụ thân nói cho ta thân thế của nàng, ta chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Phụ thân nói, cha ruột nàng là vì cứu ông mà chết, khi đó, ta đã thề, về sau ta nhất định đối với nàng càng tốt hơn.
Mẫu thân không thích nàng, phụ thân không rảnh quản nàng, vậy để ta tới thương nàng. Nàng khôngcần học làm việc nhà nông, cóta tới làm là đủ rồi, nàng chỉ cần mỗi ngày vui vui vẻ vẻ, vô tư vô lự. Ta nhất định sẽ nỗ lực, làm nàng sống tốt nhất, làm nàng mỗi ngày đều mặc váy đỏ xinh đẹp.
Tám tuổi năm ấy, tiểu cô nương cầm một khối ngọc bội, chạy đến trước mặt ta, nhét vào trong tay ta, ta biết đây là đồ vật duy nhất mẫu thân nàng để lại cho nàng. Nàng đầy mặt non nớt, cười mắt cong cong, nói muốn đem đồ vật quan trọng nhất tặng cho ta.
cô nương ngốc. Ta xoa xoa đầu nhỏ xù xù củanàng, trong mắt ê ẩm, trong lòng nong nóng
Trong thôn có người trêu ghẹo nói ta như đang nuôi tiểu tức phụ.
Ta biết, cưới tức phụ chính là phải đối tốt với nàng, cả đời ở bên nhau.
Đời này, ta chỉ muốnđối tốt với nàng, ai cũng sẽ không tốt với nàng giống ta, ta chỉ nghĩ cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.
Nàng thì sao? Nàng ngoan như vậy, nghe lời như vậy, đáng yêu như vậy, nếu có một ngày bị người lừa đi rồi thì làm sao bây giờ? Ta bắt đầu bất an.
Ta dụ dỗ nàng, "Ngoan Bảo, về sau nàng gả cho A Tấn ca ca được không?"
Nàng chớp mắt to, nghiêng đầu nhìnta: "Cái gì là gả cho chàng nha?"
Lòng ta âm thầm sốt ruột, suy nghĩ đã lâu, mới nghĩ ra một biện pháp, "Gả cho ta, nàng có thể mặc váy đỏ xinh đẹp."
Quả nhiên nàng cười ngọt ngào: "Tốt a, về sau ta gả cho A Tấn ca ca!"
Cái nha đầu ngốc này, mấy cái váy đỏ đãbánmình đi. May mắn, người mua là ta.
Ta còn có chút không yên tâm, lại hỏi: "Ngoan Bảo, nàng muốn vĩnh viễn cùng A Tấn ca ca ở bên nhau sao?"
Nàng gật đầu thật mạnh, "Ừ! Ta muốn cùng A Tấn ca ca vĩnh viễn ở bên nhau!"
Lúc này đây, ta thật sự yên tâm, trong lòng tất cả đều là thỏa mãn.
Lại hai năm, ta mười ba tuổi, lấy được đệ nhất thi hương, kế tiếp phải đi kinh thành thi hội.
Đây là mẫu thân kỳ vọng vào ta, cũng là mộng tưởng của ta, chỉ có như vậy, ta mới có thể choNgoan Bảo cuộc sống tốt hơn.
Nhưng thật sự luyến tiếc nàng. Chúng ta ở bên nhau mười năm, đột nhiên phải tách ra, làm lòng ta lần đầu tiên khó chịu như thế, nhưng nghĩ đến về sau, rốt cuộc ta hạ quyết tâm.
Ngoan Bảo không biết lần này ta sẽ rời đi thật lâu thật lâu, nàng cho rằng ta thực nhanh sẽ trở về. Ta không dám nói cho nàng, sợ nàng khổ sở, sợ nàng rơi nước mắt, càng sợ mình luyến tiếc.
Ta năn nỉ mẫu thân chiếu cố tốtNgoan Bảo, ta thề với bà nhất định sẽ nỗ lực đạt được kỳ vọng của bà, bà đáp ứng rồi.
Trước khi chia tay, ta chịu đựng chua xót trong mắt, giống như bình thường, sờ sờ đầu tiểu cô nương, cười nói với nàng: "Cẩn thận chiếu cố mình, chờ ta trở lại."
Chờ ta trở lại cưới nàng.
Từ khi có ký ức, ta mỗi ngày ngọa trừ theo mẫu thân đọcTam Tự Kinh, chính là chạy đến bãi đất trống ởhậu viện, nhìn núi nơi xa phát ngốc, ngẩn ngơ một buổi trưa.
Cũng may ngày tháng như vậy không lâu lắm.
Bốn tuổi năm ấy, có một ngày, phụ thân đột nhiên ôm về một tiểu đoàn tử, nói vớita về sau nàng chính là tiểu muội muội trong nhà.
Tiểu muội muội? nhị Hổ Tử cách vách trong nhà cũng có tiểu muội muội, cả ngày chỉ biết khóc, ồn ào đến làm người ta đau đầu.
Bất quá... Tiểu đoàn tử này không giống.
Ta ngồi ở mép giường nhỏ, chống cằm, vẻ mặt tò mò nhìn nàng.
Nàng thật sự rất nhỏ, một nắm trắng trắng mềm mềm, hơi hơi nhắm mắt, nắm tay nho nhỏ nắm chặt, cái miệng nhỏ tròn tròn.
thật đáng yêu a. Ta nghĩ như thế.
Bắt đầu từ ngày đó, ta không bao giờ còn một mình chạy tới bãi đất trống hậu viện, đi nhiều nhất, chính là chỗ tiểu đoàn tử, dù nàng luôn ngủ, ta cũng cảm thấy nhìn không chán.
Tiểu đoàn tử từng ngày lớn lên, biết mở to đôi mắt đen, ê ê a a mà theota múa may tay nhỏ, ta cầm trống bỏi trộm mua trêu đùa nàng, nhìn nàng sung sướng, cảm thấy tâm đều tan ra.
Tiểu đoàn tử phấn phấn nộn nộn, từng chút trưởng thành tiểu cô nương phấn phấn nộn nộn. Lúctiểu cônương chớp mắt to ngập nước, kiều kiều mềm mại gọi ta là ca ca, ta chỉ muốn đem đồ tốt nhất, hết thảy đưa đến trước mặt nàng.
Ta nhìn nàng lớn lên từng chút, đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ỷ lại ta như vậy, làm ta tràn đầy trong lòng.
Trước mặt người khác, ta gọi nàng là Tình Tình. Khi một chỗ với nhau, ta gọi nàng là Ngoan Bảo. Nàng là bảo bối độc nhất vô nhị của ta.
Lúc phụ thân nói cho ta thân thế của nàng, ta chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Phụ thân nói, cha ruột nàng là vì cứu ông mà chết, khi đó, ta đã thề, về sau ta nhất định đối với nàng càng tốt hơn.
Mẫu thân không thích nàng, phụ thân không rảnh quản nàng, vậy để ta tới thương nàng. Nàng khôngcần học làm việc nhà nông, cóta tới làm là đủ rồi, nàng chỉ cần mỗi ngày vui vui vẻ vẻ, vô tư vô lự. Ta nhất định sẽ nỗ lực, làm nàng sống tốt nhất, làm nàng mỗi ngày đều mặc váy đỏ xinh đẹp.
Tám tuổi năm ấy, tiểu cô nương cầm một khối ngọc bội, chạy đến trước mặt ta, nhét vào trong tay ta, ta biết đây là đồ vật duy nhất mẫu thân nàng để lại cho nàng. Nàng đầy mặt non nớt, cười mắt cong cong, nói muốn đem đồ vật quan trọng nhất tặng cho ta.
cô nương ngốc. Ta xoa xoa đầu nhỏ xù xù củanàng, trong mắt ê ẩm, trong lòng nong nóng
Trong thôn có người trêu ghẹo nói ta như đang nuôi tiểu tức phụ.
Ta biết, cưới tức phụ chính là phải đối tốt với nàng, cả đời ở bên nhau.
Đời này, ta chỉ muốnđối tốt với nàng, ai cũng sẽ không tốt với nàng giống ta, ta chỉ nghĩ cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.
Nàng thì sao? Nàng ngoan như vậy, nghe lời như vậy, đáng yêu như vậy, nếu có một ngày bị người lừa đi rồi thì làm sao bây giờ? Ta bắt đầu bất an.
Ta dụ dỗ nàng, "Ngoan Bảo, về sau nàng gả cho A Tấn ca ca được không?"
Nàng chớp mắt to, nghiêng đầu nhìnta: "Cái gì là gả cho chàng nha?"
Lòng ta âm thầm sốt ruột, suy nghĩ đã lâu, mới nghĩ ra một biện pháp, "Gả cho ta, nàng có thể mặc váy đỏ xinh đẹp."
Quả nhiên nàng cười ngọt ngào: "Tốt a, về sau ta gả cho A Tấn ca ca!"
Cái nha đầu ngốc này, mấy cái váy đỏ đãbánmình đi. May mắn, người mua là ta.
Ta còn có chút không yên tâm, lại hỏi: "Ngoan Bảo, nàng muốn vĩnh viễn cùng A Tấn ca ca ở bên nhau sao?"
Nàng gật đầu thật mạnh, "Ừ! Ta muốn cùng A Tấn ca ca vĩnh viễn ở bên nhau!"
Lúc này đây, ta thật sự yên tâm, trong lòng tất cả đều là thỏa mãn.
Lại hai năm, ta mười ba tuổi, lấy được đệ nhất thi hương, kế tiếp phải đi kinh thành thi hội.
Đây là mẫu thân kỳ vọng vào ta, cũng là mộng tưởng của ta, chỉ có như vậy, ta mới có thể choNgoan Bảo cuộc sống tốt hơn.
Nhưng thật sự luyến tiếc nàng. Chúng ta ở bên nhau mười năm, đột nhiên phải tách ra, làm lòng ta lần đầu tiên khó chịu như thế, nhưng nghĩ đến về sau, rốt cuộc ta hạ quyết tâm.
Ngoan Bảo không biết lần này ta sẽ rời đi thật lâu thật lâu, nàng cho rằng ta thực nhanh sẽ trở về. Ta không dám nói cho nàng, sợ nàng khổ sở, sợ nàng rơi nước mắt, càng sợ mình luyến tiếc.
Ta năn nỉ mẫu thân chiếu cố tốtNgoan Bảo, ta thề với bà nhất định sẽ nỗ lực đạt được kỳ vọng của bà, bà đáp ứng rồi.
Trước khi chia tay, ta chịu đựng chua xót trong mắt, giống như bình thường, sờ sờ đầu tiểu cô nương, cười nói với nàng: "Cẩn thận chiếu cố mình, chờ ta trở lại."
Chờ ta trở lại cưới nàng.
Bình luận truyện