Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư
Chương 27: Nho ế hàng
Chương 27: Nho ế hàng
Edit + Beta: Snail
"Ta đi chuộc ruộng về." Tiêu Cảnh Đình nói.
Trong hiệu cầm đồ còn có năm mẫu ruộng thượng đẳng, bốn mẫu ruộng hạ đẳng, chuộc năm mẫu ruộng thượng đẳng cần một trăm ba mươi lượng, bốn mẫu ruộng hạ đẳng cần hai mươi sáu lượng, tổng cộng một trăm năm mươi sáu lượng.
Hứa Mộc An lấy ra một túi tiền, nói: "Chỗ này là bốn mươi lượng bạc, ngươi cầm đi chuộc trước đi."
Vốn nếu bán hết nho, hẳn là có thể thu hồi hơn một trăm ba mươi lượng, cộng thêm số tiền trước đó Tiêu Cảnh Đình kiếm được, chuộc ruộng hẳn là vừa đủ, nhưng có hơn hai trăm chùm nho bị ế, thiếu hơn năm mươi lượng, bạc trong tay Tiêu Cảnh Đình sợ là không quá đủ, Hứa Mộc An lấy ra số bạc lần trước Tiêu Cảnh Đình cho cộng thêm chút vốn riêng của y.
Thấy Hứa Mộc An lấy vốn riêng ra, trong lòng Tiêu Cảnh Đình cảm động một phen, cân nhắc một chút, không có chối từ.
Hứa Mộc An kỳ thật là một nhóc tham tiền, bạc đều giấu đến chặt chẽ kín đáo, Tiêu Cảnh Đình dám khẳng định trước kia nguyên chủ không tìm được chỗ giấu tiền chân chính của Hứa Mộc An, lần này Hứa Mộc An chủ động lấy tiền ra, hẳn là thật sự tín nhiệm hắn.
"Chờ hai ngày nữa linh thực trong ruộng trưởng thành, chúng ta liền có tiền lại." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ta biết, ngươi chuộc ruộng về trước đi, biến thành cầm chết thì phiền toái."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, lên tiếng, "Được."
Ông chủ hiệu cầm đồ thấy Tiêu Cảnh Đình lại chuộc ruộng, sắc mặt kém đến không thể kém hơn.
Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An từ trong hiệu cầm đồ đi ra, liền gặp Vương Nhị Hổ, "Tiêu huynh, mấy ngày không gặp, nghe nói huynh đang phát đạt lắm!"
"Nào có phát đạt! Bạc vừa tới tay, lại xài hết sạch, ông chủ hiệu cầm đồ này thật sự xấu xa! Địa khế này của ta bất quá là cất ở chỗ lão vài ngày, khi chuộc vể, lại mất toi thêm nhiều bạc như vậy." Vẻ mặt Tiêu Cảnh Đình bất mãn nói.
Vương Nhị Hổ cười cười, nói: "Tiêu huynh à! Ai chẳng biết một tay kỹ thuật trồng nho của huynh lợi hại chứ!"
"Đâu nào, Vương huynh quá khen."
Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Tiêu huynh, hiếm khi vào thành một lần, huynh không đi tiêu khiển xíu sao?"
"Làm gì?"
Hứa Mộc An cả giận nói: "Ngươi tên khốn này, lại khuyến khích đương gia ta học cái xấu, xem ta có đánh chết ngươi không."
Hứa Mộc An tiến lên, một cước đạp Vương Nhị Hổ lăn trên mặt đất, vốn Hứa Mộc An chỉ muốn cho Vương Nhị Hổ chút giáo huấn nhỏ, nào biết Vương Nhị Hổ rất không được việc, bị đạp một cước, trực tiếp bay ra ngoài, Hứa Mộc An không khỏi cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Tiêu Cảnh Đình cười cười xin lỗi với Vương Nhị Hổ, nói: "Nhị Hổ huynh, trong nhà ta còn có việc, không rảnh rỗi như ngươi, không cùng ngươi tiêu khiển được, vẫn là tự ngươi đi tìm thú vui đi."
"Đi nhanh đi, về sau ngươi bớt phản ứng người như thế cho ta." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình vâng vâng dạ dạ xác nhận, theo Hứa Mộc An rời đi.
Vương Nhị Hổ chính là một tên lưu manh côn đồ, người trong thành không thích gặp gã, nhìn gã bị giáo huấn, chọc cho không ít người cười vang một trận.
Vương Nhị Hổ nhìn theo bóng lưng Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An, trong lòng tràn đầy oán độc.
Vương Nhị Hổ thầm nghĩ: Trước đây không nhìn ra, Tiêu Cảnh Đình sợ vợ như vậy! Ngày trước khi Tiêu Cảnh Đình nhắc đến vợ mình, luôn mang vẻ mặt khinh miệt, không phải Hứa Mộc An sử dụng yêu thuật gì chứ, theo gã biết, trên đời này có một loại Mê Tâm Tán, sau khi cho người ta ăn vào, sẽ khiến người đó nói gì nghe nấy với người nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh táo lại, Hứa Mộc An sẽ không dùng loại thuốc tương tự với Tiêu Cảnh Đình đi.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện nho của Tiêu Cảnh Đình bị ế, lập tức liền truyền ra.
Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An vừa đến ngoài thành, đã bị vài hành khách cùng đi dạy bảo.
"Tiêu đương gia, không phải ta nói ngươi, nho này của ngươi bán cũng quá mắc, khó trách người ta không làm ăn với ngươi nữa."
"Đúng vậy! Cho dù là đại gia tộc, cũng cần tính toán tỉ mỉ, ngươi bán đắt như vậy, quả thật không khác gì cướp tiền."
"Tiêu đương gia, ta cảm thấy nho này, muốn tiêu thụ mạnh phải ít lãi, các ngươi như vậy, đuổi khách chạy hết, về sau làm sao còn cùng người ta làm ăn đây!"
"..."
Tiêu Cảnh Đình nghe một đám bảy đại cô tám đại di nghị luận, trong lòng trợn trắng mắt, khi hắn trồng nho, là dùng nước linh tuyền nhiều nhất, nước linh tuyền là đồ tốt đó! Chẳng những có thể khôi phục linh khí, còn có thể đề cao thực lực, nho dùng nước linh tuyền trồng ra, bán mắc một chút thì sao, nếu không có người mua, cùng lắm thì không bán.
Hứa Mộc An nhìn bộ dáng không thèm để ý của Tiêu Cảnh Đình, tâm tình trấn định lại.
"Mẫu phụ, nho không bán đi à!" Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, ngồi xổm xuống, trông mong nhìn nho trong sọt hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu, nói: "Đúng vậy! Có một bộ phận không bán đi."
Tiêu Tiểu Phàm ngẩng đầu, tràn đầy mong đợi nói: "Ôi chao, nho này để lâu sẽ hỏng, không bằng con giúp mẫu phụ ăn hết cho."
Hứa Mộc An: "..."
Biểu hiện của Tiêu Tiểu Đông rụt rè hơn Tiêu Tiểu Phàm nhiều, có điều, ánh mắt không ngừng liếc về phía cái sọt, vẫn tiết lộ ý nghĩ đáy lòng Tiêu Tiểu Đông.
"Ta ép chút nước nho cho các con uống, có điều mỗi đứa chỉ được nửa chén." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Tiểu Phàm vội vàng gật đầu, Tiêu Tiểu Đông cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong.
"Mẫu phụ, vì sao nhiều nho bán không hết như vậy?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.
Hứa Mộc An bất đắc dĩ nói: "Một vài đại tộc chê mắc, cho nên không cần."
Tiêu Tiểu Đông khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Những người đó thật không biết hàng."
Tiêu Tiểu Đông dù sao cũng là con trai Tiêu Cảnh Đình, trước kia khi còn ở Tiêu gia, ông nội bà nội kia thỉnh thoảng nhớ tới nhóc, cũng sẽ cho nhóc chút đồ ăn, Tiêu Tiểu Đông nhớ bản thân từng ăn qua linh quả giá trị xa xỉ, so ra, càng mắc hơn nho, nhưng ẩn chứa linh khí lại thua xa nho phụ thân trồng.
Tiêu Tiểu Phàm hớp một hớp nhỏ nước nho, nhấp một hớp liền chép miệng một cái, vẻ mặt không nỡ.
"Ca ca, huynh thật ngốc, bọn họ không biết hàng, chúng ta mới có thể được ăn nho nhiều hơn! Bằng không, đệ và huynh còn gì để ăn đâu." Tiêu Tiểu Phàm phồng má nói.
Tiêu Tiểu Đông đỏ hồng khuôn mặt, nhóc luôn luôn thông minh nhất, đệ đệ ngốc của mình lại nói mình ngốc, "Tên nhóc ngốc nhà đệ, chỉ biết ăn."
Tiêu Tiểu Phàm phồng má, tràn đầy không phục nói: "Ca ca, huynh chỉ biết nói đệ, nhưng rõ ràng huynh ăn còn nhiều hơn đệ kìa."
Mặt Tiêu Tiểu Đông đỏ lên, "Huynh lớn tuổi hơn đệ, thực lực mạnh hơn, ăn nhiều hơn chút là phải."
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông cãi tới cãi lui, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, đừng làm rộn, uống xong nước nho thì nhanh đi ngủ đi."
Edit + Beta: Snail
"Ta đi chuộc ruộng về." Tiêu Cảnh Đình nói.
Trong hiệu cầm đồ còn có năm mẫu ruộng thượng đẳng, bốn mẫu ruộng hạ đẳng, chuộc năm mẫu ruộng thượng đẳng cần một trăm ba mươi lượng, bốn mẫu ruộng hạ đẳng cần hai mươi sáu lượng, tổng cộng một trăm năm mươi sáu lượng.
Hứa Mộc An lấy ra một túi tiền, nói: "Chỗ này là bốn mươi lượng bạc, ngươi cầm đi chuộc trước đi."
Vốn nếu bán hết nho, hẳn là có thể thu hồi hơn một trăm ba mươi lượng, cộng thêm số tiền trước đó Tiêu Cảnh Đình kiếm được, chuộc ruộng hẳn là vừa đủ, nhưng có hơn hai trăm chùm nho bị ế, thiếu hơn năm mươi lượng, bạc trong tay Tiêu Cảnh Đình sợ là không quá đủ, Hứa Mộc An lấy ra số bạc lần trước Tiêu Cảnh Đình cho cộng thêm chút vốn riêng của y.
Thấy Hứa Mộc An lấy vốn riêng ra, trong lòng Tiêu Cảnh Đình cảm động một phen, cân nhắc một chút, không có chối từ.
Hứa Mộc An kỳ thật là một nhóc tham tiền, bạc đều giấu đến chặt chẽ kín đáo, Tiêu Cảnh Đình dám khẳng định trước kia nguyên chủ không tìm được chỗ giấu tiền chân chính của Hứa Mộc An, lần này Hứa Mộc An chủ động lấy tiền ra, hẳn là thật sự tín nhiệm hắn.
"Chờ hai ngày nữa linh thực trong ruộng trưởng thành, chúng ta liền có tiền lại." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ta biết, ngươi chuộc ruộng về trước đi, biến thành cầm chết thì phiền toái."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, lên tiếng, "Được."
Ông chủ hiệu cầm đồ thấy Tiêu Cảnh Đình lại chuộc ruộng, sắc mặt kém đến không thể kém hơn.
Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An từ trong hiệu cầm đồ đi ra, liền gặp Vương Nhị Hổ, "Tiêu huynh, mấy ngày không gặp, nghe nói huynh đang phát đạt lắm!"
"Nào có phát đạt! Bạc vừa tới tay, lại xài hết sạch, ông chủ hiệu cầm đồ này thật sự xấu xa! Địa khế này của ta bất quá là cất ở chỗ lão vài ngày, khi chuộc vể, lại mất toi thêm nhiều bạc như vậy." Vẻ mặt Tiêu Cảnh Đình bất mãn nói.
Vương Nhị Hổ cười cười, nói: "Tiêu huynh à! Ai chẳng biết một tay kỹ thuật trồng nho của huynh lợi hại chứ!"
"Đâu nào, Vương huynh quá khen."
Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Tiêu huynh, hiếm khi vào thành một lần, huynh không đi tiêu khiển xíu sao?"
"Làm gì?"
Hứa Mộc An cả giận nói: "Ngươi tên khốn này, lại khuyến khích đương gia ta học cái xấu, xem ta có đánh chết ngươi không."
Hứa Mộc An tiến lên, một cước đạp Vương Nhị Hổ lăn trên mặt đất, vốn Hứa Mộc An chỉ muốn cho Vương Nhị Hổ chút giáo huấn nhỏ, nào biết Vương Nhị Hổ rất không được việc, bị đạp một cước, trực tiếp bay ra ngoài, Hứa Mộc An không khỏi cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Tiêu Cảnh Đình cười cười xin lỗi với Vương Nhị Hổ, nói: "Nhị Hổ huynh, trong nhà ta còn có việc, không rảnh rỗi như ngươi, không cùng ngươi tiêu khiển được, vẫn là tự ngươi đi tìm thú vui đi."
"Đi nhanh đi, về sau ngươi bớt phản ứng người như thế cho ta." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình vâng vâng dạ dạ xác nhận, theo Hứa Mộc An rời đi.
Vương Nhị Hổ chính là một tên lưu manh côn đồ, người trong thành không thích gặp gã, nhìn gã bị giáo huấn, chọc cho không ít người cười vang một trận.
Vương Nhị Hổ nhìn theo bóng lưng Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An, trong lòng tràn đầy oán độc.
Vương Nhị Hổ thầm nghĩ: Trước đây không nhìn ra, Tiêu Cảnh Đình sợ vợ như vậy! Ngày trước khi Tiêu Cảnh Đình nhắc đến vợ mình, luôn mang vẻ mặt khinh miệt, không phải Hứa Mộc An sử dụng yêu thuật gì chứ, theo gã biết, trên đời này có một loại Mê Tâm Tán, sau khi cho người ta ăn vào, sẽ khiến người đó nói gì nghe nấy với người nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh táo lại, Hứa Mộc An sẽ không dùng loại thuốc tương tự với Tiêu Cảnh Đình đi.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện nho của Tiêu Cảnh Đình bị ế, lập tức liền truyền ra.
Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An vừa đến ngoài thành, đã bị vài hành khách cùng đi dạy bảo.
"Tiêu đương gia, không phải ta nói ngươi, nho này của ngươi bán cũng quá mắc, khó trách người ta không làm ăn với ngươi nữa."
"Đúng vậy! Cho dù là đại gia tộc, cũng cần tính toán tỉ mỉ, ngươi bán đắt như vậy, quả thật không khác gì cướp tiền."
"Tiêu đương gia, ta cảm thấy nho này, muốn tiêu thụ mạnh phải ít lãi, các ngươi như vậy, đuổi khách chạy hết, về sau làm sao còn cùng người ta làm ăn đây!"
"..."
Tiêu Cảnh Đình nghe một đám bảy đại cô tám đại di nghị luận, trong lòng trợn trắng mắt, khi hắn trồng nho, là dùng nước linh tuyền nhiều nhất, nước linh tuyền là đồ tốt đó! Chẳng những có thể khôi phục linh khí, còn có thể đề cao thực lực, nho dùng nước linh tuyền trồng ra, bán mắc một chút thì sao, nếu không có người mua, cùng lắm thì không bán.
Hứa Mộc An nhìn bộ dáng không thèm để ý của Tiêu Cảnh Đình, tâm tình trấn định lại.
"Mẫu phụ, nho không bán đi à!" Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, ngồi xổm xuống, trông mong nhìn nho trong sọt hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu, nói: "Đúng vậy! Có một bộ phận không bán đi."
Tiêu Tiểu Phàm ngẩng đầu, tràn đầy mong đợi nói: "Ôi chao, nho này để lâu sẽ hỏng, không bằng con giúp mẫu phụ ăn hết cho."
Hứa Mộc An: "..."
Biểu hiện của Tiêu Tiểu Đông rụt rè hơn Tiêu Tiểu Phàm nhiều, có điều, ánh mắt không ngừng liếc về phía cái sọt, vẫn tiết lộ ý nghĩ đáy lòng Tiêu Tiểu Đông.
"Ta ép chút nước nho cho các con uống, có điều mỗi đứa chỉ được nửa chén." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Tiểu Phàm vội vàng gật đầu, Tiêu Tiểu Đông cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong.
"Mẫu phụ, vì sao nhiều nho bán không hết như vậy?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.
Hứa Mộc An bất đắc dĩ nói: "Một vài đại tộc chê mắc, cho nên không cần."
Tiêu Tiểu Đông khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Những người đó thật không biết hàng."
Tiêu Tiểu Đông dù sao cũng là con trai Tiêu Cảnh Đình, trước kia khi còn ở Tiêu gia, ông nội bà nội kia thỉnh thoảng nhớ tới nhóc, cũng sẽ cho nhóc chút đồ ăn, Tiêu Tiểu Đông nhớ bản thân từng ăn qua linh quả giá trị xa xỉ, so ra, càng mắc hơn nho, nhưng ẩn chứa linh khí lại thua xa nho phụ thân trồng.
Tiêu Tiểu Phàm hớp một hớp nhỏ nước nho, nhấp một hớp liền chép miệng một cái, vẻ mặt không nỡ.
"Ca ca, huynh thật ngốc, bọn họ không biết hàng, chúng ta mới có thể được ăn nho nhiều hơn! Bằng không, đệ và huynh còn gì để ăn đâu." Tiêu Tiểu Phàm phồng má nói.
Tiêu Tiểu Đông đỏ hồng khuôn mặt, nhóc luôn luôn thông minh nhất, đệ đệ ngốc của mình lại nói mình ngốc, "Tên nhóc ngốc nhà đệ, chỉ biết ăn."
Tiêu Tiểu Phàm phồng má, tràn đầy không phục nói: "Ca ca, huynh chỉ biết nói đệ, nhưng rõ ràng huynh ăn còn nhiều hơn đệ kìa."
Mặt Tiêu Tiểu Đông đỏ lên, "Huynh lớn tuổi hơn đệ, thực lực mạnh hơn, ăn nhiều hơn chút là phải."
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông cãi tới cãi lui, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, đừng làm rộn, uống xong nước nho thì nhanh đi ngủ đi."
Bình luận truyện