Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 59



Editor: Mẫn Mẫn DimMnM

Beta: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Trời lạnh rùi các bạn nhớ mặc ấm nhaa:<<  chỉ muốn nằm trong chăn mà vẫn phải đi học hiu hiu

Cố Khê chọn chuyến bay lúc 6h40" tối, giữa trưa sau khi rời bệnh viện, cô gọi điện, hẹn gặp Khương Linh ở quán cà phê.

Dù đã hơn nửa năm không gặp nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, lâu lâu cũng sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình gần đây của nhau.

Khương Linh nghe cô nói muốn quay về thành phố G, vừa ngạc nhiên, cũng vừa vui mừng, "Là thật sao? Vậy về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt sao?"

Cố Khê nhẹ gật đầu, "Ừm."

"Vậy thì tốt quá." Cố Khê có thể trở về thành phố G, Khương Linh rất vui vẻ, dù sao Cố Khê cũng xem như tri kỷ tốt nhất của cô, nhưng nghĩ đến nguyên nhân Cố Khê trở về, Khương Linh lại đau lòng cho cô, "Tớ thấy cậu vì mẹ cậu hi sinh quá nhiều, năm đó bà ấy cũng không quan tâm, chăm sóc cậu mà hiện tại, cậu còn vì bà ấy bị bệnh mà từ bỏ công việc mình thích."

Cố Khê cười nhạt, cảm khái nói: "Ai bảo bà là mẹ tớ, trên thế giới này, tình yêu, tình bạn đều có thể bởi vì tam quan không hợp, xung đột lợi ích mà rạn nứt, nhưng mà tình thân thì không phải vậy, chính là đau thấu tâm can đến thế nào, cũng không mặc kệ được."

"Cậu nói cũng đúng, dù sao cũng là máu mủ tình thâm." Khương Linh nắm lấy thìa nhẹ nhàng khuấy cà phê, "Đúng rồi, sau khi cậu quay lại thì ở đâu?"

"Đây cũng là nguyên nhân tớ tìm cậu, tớ muốn nhờ cậu tìm một căn nhà thuê, đến lúc tớ về liền có thể vào ở." Cố Khê không giữ liên lạc với nhiều bạn bè ở thành phố G, ngoại trừ Khương Linh, cô cũng không biết nhờ vả ai.

Khương Linh sẵn sàng nói, "Tất nhiên rồi, việc này cứ để tớ."

Cố Khê nghĩ đến một vấn đề, "Đúng rồi, cậu có thể tìm căn phòng ở khu trung tâm thành phố gần bệnh viện không? Tớ muốn thuận tiện để đi lại chăm sóc mẹ."

"Có thể, khu đó nhà thuê cũng rất nhiều, tìm một căn hộ chung cư tốt cũng không phải quá khó."

"Ừm."

Khương Linh đột nhiên nghĩ đến vấn đề đi lại của cô, hỏi, "Xe của cậu cũng lái qua đây sao?"

"Tớ dự định bán đi."

"Không phải chứ, cậu mới dùng có hai năm."

Cố Khê than nhẹ, "Không còn cách nào khác, có lẽ tớ sẽ không chống đỡ được lâu dài, mà mẹ tớ chữa bệnh còn không biết tốn bao nhiêu tiền, bán xe đi cũng tốt."

"Cậu đã là phú bà gia tài bạc triệu rồi, vậy mà vẫn còn nghĩ đến vấn đề về tiền." Khương Linh chống cằm than thở, "Giống tớ mỗi tháng chỉ có mấy ngàn tệ tiền lương bèo bọt, gần đây tên Sở Dục Tân kia cũng thất nghiệp, không biết hôm nay phỏng vấn ra sao nữa?"

Cố Khê cười cười, những năm nay Sở Dục Tân và Khương Linh đều dính nhau như sam, thành tích sau khi tốt nghiệp cấp 3 cũng ngang nhau, lại học cùng trường đại học, hai người công khai quan hệ ngay từ năm đầu đại học, sau khi tốt nghiệp cũng cùng nhau quay về đây công tác, hiện tại thành một khối không rời, cũng đã bắt đầu kế hoạch tiết kiệm tiền kết hôn.

Vừa nhắc đến tên, điện thoại của Sở Dục Tân đã gọi đến.

Cậu ta vừa mở miệng đã nói: "Bảo Bối, buổi phỏng vấn hôm nay rất thành công, anh trúng tuyển rồi, hắc hắc hắc!"

Khương Linh vui mừng, "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, lừa em làm gì?" Sở Dục Tân thần bí nói: "Với lại, anh còn gặp được một người bạn già."

"Ai vậy?"

"Anh hẹn cậu ta tối nay đi ăn tối, em đến gặp liền biết."

"Ừm, vậy được." Khương Linh nhìn nhìn sang Cố Khê, cũng giả vờ thần bí, "Vừa nhắc đến, em bên này cũng có người bạn già, tối nay ăn cơm em cũng dẫn cô ấy qua luôn."

"Được."

Khương Linh cúp điện thoại, nhìn Cố Khê ở phía đối diện, "Cố Khê, Sở Dục Tân hắn ta nói mời cơm tối, cậu đi cùng đi."

Cố Khê bất đắc dĩ cười, "Tớ không phải đã nói với cậu tớ có chuyến bay lúc sáu giờ hơn sao?"

Khương Linh lúc này mới nhớ ra, "Đúng a, vậy được rồi, hẹn lần sau gặp vậy, dù sao cậu cũng phải đi rồi."

"Ừm, được."

Đợi ở quán cà phê đến năm giờ, Cố Khê đón xe đi sân bay để kịp giờ bay, Khương Linh thì ngồi xe buýt đến quán ăn mà Sở Dục Tân đã đặt trước.

Cô còn đến sớm hơn cả Sở Dục Tân, chọn một bàn trống ngồi xuống, lấy di động ra tìm thử những nơi thuê nhà ở gần bệnh viện, ở đây có rất nhiều khu cho thuê, chỉ là không biết Cố Khê có thích hay không.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn điện thoại để xem Sở Dục Tân đã tới hay chưa, cách cánh cửa sổ kính sát đất, thấy được một chiếc BMW dừng bên ngoài, Sở Dục Tân từ ghế phụ đi xuống, tiếp đến, một người đàn ông bước xuống từ ghế lái.

Khương Linh thấy hoa mắt, người kia không phải... Hạ Hữu Nam sao?

Người bạn già mà Sở Dục Tân nói chính là cậu ta?

Chỉ chốc lát sau, Sở Dục Tân cùng Hạ Hữu Nam từ bên ngoài bước vào, Khương Linh thấy hai người bước đến, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, "Đây..."

Sở Dục Tân vỗ vỗ vai Hạ Hữu Nam, "Người này chính là anh bạn già anh nói nè, thế nào, cũng đủ già đi."

Khương Linh trách cứ nhìn Sở Dục Tân, "Sao anh không nói sớm."

"Vì anh muốn cho em bất ngờ đấy"

Khương Linh nhìn Hạ Hữu Nam, chỉ cảm thấy người này thật là càng trưởng thành thì càng tinh trí, so với lúc học cao trung trước kia còn đẹp trai hơn, cái bộ dạng này, không biết lại mê hoặc chết bao nhiêu con người.

Hạ Hữu Nam chào hỏi trước, "Đã lâu không gặp."

Khương Linh khẽ cười cười, "Đã lâu không gặp."

Hạ Hữu Nam và Sở Dục Tân đều ở chỗ ngồi đối diện cô ngồi xuống, Sở Dục Tân trái phải nhìn nhìn, ngoại trừ Khương Linh cũng không thấy ai khác, hắn ta nhìn qua Khương Linh hỏi: "Em không phải cũng nói mang một người bạn già tới sao? Người đâu?"

Khương Linh nói: "Cô ấy ra sân bay rồi."

" Ra sân bay? Ai vậy?"

"Cố Khê a."

Nghe được tên Cố Khê, khuôn mặt Hạ Hữu Nam có chút nhếch lên, nhịp tim đang bình thường bỗng chốc đập nhanh một chút. Nửa năm trước lúc anh trở lại, Mạch Ngọc Linh đã có nói với anh, Cố Khê học đại học ở thành phố S, đồng thời cũng ở lại nơi đó công tác.

Anh vẫn cho rằng mình cùng cô vẫn cách xa nhau một ngàn năm trăm cây số, nhưng không biết, cô vừa mới ở gần ngay bên cạnh, chỉ là bọn họ vừa vặn bỏ lỡ nhau.

Sở Dục Tân hỏi: "Cố Khê cô ấy sao lại quay về? Cô ấy không phải dịp lễ mới có thể về đây sao?"

"Mẹ của cậu ấy bị bệnh, đang nằm viện, cậu ấy trở về chăm sóc bà."

"Thật là." Sở Dục Tân cùng Khương Linh hai người đang thảo luận, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Hạ Hữu Nam có chút biến hóa, "Mẹ của cô ấy bị bệnh gì?"

"Nghe nói là ung thư gan, thời kỳ đầu."

"Ung thư nghiêm trọng vậy."

"Ừm, nếu không cậu ấy cũng sẽ không phải vội quay về."

Sở Dục Tân nghiêng đầu, phát hiện sắc mặt Hạ Hữu Nam không đúng lắm, cậu ta lại nhìn Khương Linh, "Sao em không nói đó là Cố Khê, nếu sớm biết, thể nào anh cũng gặp mặt một lần mới để cho cô ấy đi a."

Khương Linh bĩu môi, "Không phải anh cũng không nói cho em biết người bạn già của anh là ai?"

Sở Dục Tân thở dài, "Được rồi, là anh tạo nghiệt, không biết Cố Khê lần sau khi nào thì mới quay lại."

"Cậu ấy nói với em dự định quay về thành phố G, thuận tiện chăm sóc mẹ cậu ấy."

"Đúng a." Sở Dục Tân liếc qua Hạ Hữu Nam, "Vậy sau này không phải có thể thường xuyên gặp được sao?"

"Đúng a, em vừa nãy còn giúp cậu ấy tìm nhà thuê đây."

"Cô ấy để em tìm nhà thuê cho cô ấy sao?"

"Đúng vậy, cô ấy muốn tìm nhà ở gần bệnh viện trung tâm thành phố, em vừa tìm thấy mấy chỗ, có vài căn không tệ, chỉ là không biết cậu ấy có thích hay không."

Sở Dục Tân nói: "Việc này đơn giản mà, đến lúc đó cuối tuần hai chúng ta qua đó khảo sát thực tế, gửi video qua cho cô ấy chứ sao."

"Ừm."

Sở Dục Tân lại nhìn sang bên cạnh Hạ Hữu Nam không hề lên tiếng, "Hạ thiếu, cậu tại sao không nói chuyện?"

Hạ Hữu Nam lật menu ra xem, "Không có gì để nói."

Khương Linh nhìn Hạ Hữu Nam cười cười, "Hữu Nam, cậu vẫn không thích nói chuyện như trước nhỉ."

Sở Dục Tân đột nhiên nghĩ đến cái gì, "A, anh quên giới thiệu."

"Giới thiệu gì?" Khương Linh hỏi.

Sở Dục Tân vỗ vỗ vai Hạ Hữu Nam, "Vị này là ông chủ mới của anh."

Khương Linh cả đầu như bị úng nước, "Cái gì ông chủ mới?"

"Công ty anh hôm nay đến phỏng vấn là công ty của Hạ thiếu, phỏng vấn thành công rồi, ngày mai đi làm."

Khương Linh sững sờ, hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, không nghĩ tới mới 25 tuổi Hạ Hữu Nam vậy mà đã là ông chủ, nhưng ngẫm lại thấy cũng hợp tình hợp lý, năm ấy chuyện về anh là một giai thoại, vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học Stanford, một chọi trăm nhân tài, cho dù anh có đạt giải Nobel đi chăng nữa thì cũng là chuyện bình thường.

Sau khi Cố Khê trở lại thành phố S, cô bắt đầu thủ tục bàn giao công việc, bởi vì mẹ cô nằm viện, thời gian gấp gáp nên phải nhanh chóng bàn giao hết công việc trong mười ngày.

Phòng đã thuê một năm rưỡi rồi, cũng có chút tình cảm, đồ tự sắm có thể mang theo, Cố Khê đóng gói lại gửi chuyển phát nhanh, những đồ không mang theo được chỉ có thể để lại cho khách trọ kế tiếp.

Còn chiếc xe kia, cô trực tiếp lái đến nơi thu mua xe cũ, xem giá cả có thể bán được 15 vạn, như vậy cũng không tệ, Cố Khê dự định trước khi rời đi một ngày liền lái xe đến, một tay giao tiền, một tay giao xe.

Cô không thiếu tiền, trong tài khoản còn có hơn hai trăm vạn, nhưng nếu cô lái xe qua đường cao tốc 1500 cây số thì quá khó, cho nên cô dứt khoát bán nó đi, đợi đến khi đã ổn định ở thành phố G thì mua chiếc khác.

Sau khi tan làm, Cố Khê vừa ra khỏi phòng làm việc, đã thấy một người tựa lưng vào tường như đang chờ ai đó.

Người này tên là Tô Kha, là quản lý của phòng thị trường, cũng là con trai của giám đốc, bình thường Cố Khê cũng không hay nói chuyện với anh, quan hệ hai người xem như là bằng hữu.

Thấy Tô Kha, Cố Khê mỉm cười chào, "Làm sao còn chưa tan làm?"

Tô Kha nhìn cô, "Chờ em."

Cố Khê dừng một chút, "Có chuyện gì sao?"

Tô Kha nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Cùng nhau ăn cơm đi."

Cố Khê nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được."

Hai người cùng nhau lên thang máy, Tô Kha nói: "Ngồi xe của anh đi."

"Em cũng lái xe, nếu không sáng mai em đến công ty không tiện lắm."

"Sáng mai anh có thể sang đón em."

Cố Khê từ chối nhã nhặn, "Không cần phiền anh như vậy."

Cuối cùng, Cố Khê vẫn lái xe của mình, Tô Kha đặt trước một nhà hàng Tây cao cấp.

Gọi món cà ri bò, phục vụ lại bưng lên rượu đỏ, Cố Khê vội nói: "Rượu đỏ không cần, cho em một ly nước chanh là được."

Tô Kha nói: "Cà ri bò phối rượu đỏ, không phải tốt hơn sao?"

Cố Khê mỉm cười, "Nếu là bình thường, thật là không tệ, nhưng em là lái xe đến, một giọt cũng không được uống."

Tô Kha cười cười, nói với phục vụ: "Đem rượu của anh vào đi."

Cố Khê trải khăn ăn lên, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn cà ri bò, Tô Kha nhìn cô, "Quyết định của em làm anh rất kinh ngạc."

Cố Khê biết đại khái anh ta đang ám chỉ cái gì, nhưng cô vẫn hỏi: "Quyết định gì?"

"Rời công ty và thành phố S."

Cố Khê cắt miếng thịt bò đã chín bảy phần, "Không có cách nào, mẹ em nằm viện đợt này cũng rất đột ngột."

"Thật ra, em hoàn toàn có thể đón mẹ em sang bên này, cơ sở vật chất và kỹ thuật chữa bệnh ở thành phố S so với thành phố G chênh lệch không nhiều." Tô Kha thử giữ cô lại, "Anh cũng biết một số bác sĩ nổi tiếng, có thể giúp mẹ em được trị liệu tốt nhất."

Cố Khê trầm mặc một lát, "Chuyện này, tạm thời em chưa tính tới."

"Tại sao?"

"Đại khái là vì bản thân em muốn trở về." Tuy ở thành phố S lâu hơn thành phố G, nhưng trong lòng cô vẫn vướng bận nơi đó, cũng không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy đó là nơi mình thuộc về.

Ánh mắt Tô Kha ảm đạm, thăm dò mà hỏi thêm: "Xem ra là vì ở đó có người em không bỏ xuống được."

Cố Khê nghĩ nghĩ, "Đúng là có mấy người bạn tốt, cũng rất tốt."

"Bạn bè bình thường?"

"Cũng không tính là bình thường, một người là bạn thân, một người giống như anh trai, anh ấy là một bác sĩ rất ưu tú." Càng nghĩ cô lại càng nhớ, đột nhiên một thân ảnh xẹt qua trong đầu, nhịp tim bất tri bất giác tăng nhanh, nhưng cô không nói ra, hơn thế, người này hiện tại cũng không ở thành phố G.

Tô Khâ chống tay lên bàn, mười ngón giao nhau, "Vậy anh thì sao, ở đây với em anh là gì?"

Cố Khê không chút do dự nói ra, "Bằng hữu."

Tô Kha cười cay đắng, anh ta cũng đoán được là đáp án này, từ một năm trước, anh liền bắt đầu tiếp cận cô, tìm hàng tá các lý do để hẹn cô, nhưng số lần thành công không nhiều, về sau vẫn duy trì quan hệ bạn bè, muốn chậm rãi phát triển, nhưng không nghĩ tới, Cố Khê đột nhiên liền nói muốn rời khỏi thành phố S, vốn định hôm nay thổ lộ với cô, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói ra được, bởi vì anh đã đoán trước được kết quả.

Anh lùi một bước, hỏi lại: "Chờ mẹ em khỏi bệnh rồi, sẽ quay về đây sao?"

"Để xem sao đã, chuyện tương ai, ai cũng không nói chắc được."

Tô Kha gật đầu, "Cũng đúng."

Ăn cơm xong, hai người tại tạm biệt bãi đỗ xe, trước khi Cố Khê lên xe, Tô Kha gọi cô lại, "Cố Khê."

Cố Khê quay đầu, "Hửm?"

"Dù sao cũng xem anh là bằng hữu, nếu anh có thể giúp thì đừng khách khí, dù em trở về thành phố G, chỉ cần một cú điện thoại, anh cũng có thể qua đó."

Cố Khê cười cười, "Cảm ơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện